Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối
Chương 27
Chung Hạo cùng Hề Điền nói chuyện yêu đương sến súa đến nỗi cây già cũng muốn gặp mùa xuân, nhưng hắn vẫn còn chuyện phải lo lắng.
Càng về thời gian cuối thai kỳ, bụng Hề Điền càng lớn, hắn lo lắng càng nhiều. Trong nhà đã sửa một phòng riêng cho em bé, Chung Hạo cứ thấy cái gì đúng ý là không chút do dự mua về đặt bên trong, chỉnh sửa gian phòng đến nỗi không thiếu thứ gì, mỗi lần người giúp việc nhìn thấy ông chủ cao to của bọn họ chăm chú sửa sang này nọ bên trong, đều bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Kiểm tra thai định kỳ cứ hai tuần một lần, hắn lại khăng khăng một tuần dẫn Hề Điền đi một lần, còn luôn hẹn trước các chuyên gia hội chẩn.
Bản thân Hề Điền rất thả lỏng, nhưng cứ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lại vừa cảm động vừa buồn cười. Cậu an ủi Chung Hạo: "Em từ nhỏ đến lớn luôn rất may mắn, nhất định sẽ bình an!"
Chung Hạo mím mím môi đáp lại, căn bản chẳng thèm để bụng.
Làm kiểm tra xong, Hề Điền ngồi trên đùi Chung Hạo xoa nắn mặt hắn, muốn hắn thoải mái hơn. Chung Hạo một tay xem báo cáo, một tay ôm cậu, Hề Điền buồn buồn nằm úp sấp trên vai hắn một lát, cuối cùng cũng nhận ra, ý thức được đây là tình huống gì, lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh, đừng bảo em là anh đang mắc chứng lo lắng tiền sinh sản đấy nhé!"
Chung Hạo dừng tay, khuôn mặt nhất thời banh chặt thành một khúc gỗ.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không có cách nào chống chế, vẻ mặt rất buồn cười. Hề Điền nhịn không được, đầu tiên là che miệng lại, hai vai run dữ dội, tiếp theo càng lúc càng lớn, cuối cùng tựa đầu lên vai Chung Hạo cười ha ha.
Chung Hạo giận rồi, vỗ mông cậu hai cái cậu mới chịu yên tĩnh lại, chỉ có điều niềm vui trong mắt vẫn không tan biến.
Chung Hạo cần phải quan tâm nhiều thứ hơn Hề Điền, không thể lúc nào cũng đầu óc đơn giản không lo không nghĩ như cậu được.
Quá trình sinh nở có khả năng xảy ra chuyện không may, hắn phải nhanh chóng sắp xếp hết, dù sao cũng không có ai có kinh nghiệm trong những ca sinh mổ như vậy, chỉ có thể chuẩn bị trước mọi trường hợp. Hề Điền cần được yên tâm dưỡng thai, không nên để cậu lo lắng ảnh hưởng đến tâm trạng, vậy nên hắn phải một mình chống đỡ tất cả.
Công ty đang tiến hành một vụ làm ăn lớn, hắn cũng không thể luôn luôn ở bên, để có thời gian giờ này ngồi cùng Hề Điền, hắn đã phải tranh thủ làm việc rồi thúc ép cấp dưới mới miễn cưỡng rút ra được ít thì giờ.
Một bên khác, Chung lão gia ngồi bấm ngón tay tính xem bụng con dâu đã bao lớn, la hét muốn tới gặp con dâu một lần.
Chung Hạo thỉnh thoảng hỏi ông, ông thích con dâu thế nào, có thói xấu vặt nào không thích không, nhưng trước mắt vẫn còn chưa thử thăm dò xem ông có chấp nhận nếu con dâu là con trai không, chuyện này tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Chung lão gia cũng đang rất là buồn bực biết không hả, chuyện này cứ như thằng con ngày nào cũng cầm đồ ăn ngon lượn lờ tới lui trước mặt ông, nhưng mỗi khi ông muốn ăn nó đều quay người lại, giấu đồ ăn cho thật kỹ, ngay cả mùi vị thế nào cũng không cho ông nếm một miếng! Chung Hạo để người ở nhà, mấy lần ra ngoài đều tự nó hộ tống, ngoại trừ những người làm nó tin tưởng thì hầu như người ngoài chưa ai được trông thấy một chút. Chung lão gia nói hắn mấy lần để hắn đưa người sang, lần nào Chung Hạo cũng từ chối, lão gia mất hứng, tìm quản gia nói chuyện, ai dè ngay cả bà ta cũng ngậm miệng như trai ngậm ngọc, nửa câu cũng không nói.
Thậm chí ngay cả người ông phái đi điều tra, thằng con trai nhà ông cũng lén lút cản trở sau lưng.
Lâu dần, Chung lão gia cũng tức.
Đã thế ông đi thẳng tới cửa tìm, không tin thằng nhóc Chung Hạo kia dám nhốt bố đẻ nó ở ngoài cửa không cho vào!
Chung lão gia đi đứng bất tiện, tính cách cũng lười nhác, đã bắt đầu cuộc sống dưỡng lão an nhàn, ngày ngày chỉ đi dạo ở vườn hoa, tiếp một vài người bạn cũ. Biệt thự của con trai ông ngại xa, lần nào muốn gặp cũng chỉ gọi nó về chứ ông thì chẳng bao giờ lần sang.
Đầu tháng chín, đã vào cuối thu, lúc ra cửa thì vừa hay trời đẹp, gió nhẹ, mặt trời tươi sáng. Chung lão gia im lặng ra cửa, nói với tài xế tới nhà Chung Hạo, đến sân trước nhà hắn, Chung lão gia hạ cửa xe xuống một nửa, lộ mặt, bảo vệ liền vội vã mở cổng, thuận tiện báo ngay cho Chung Hạo.
Chung Hạo đang chơi trong phòng Hề Điền, làm một việc mà trước đây hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm -- xem giáo trình chăm sóc sản phụ sau sinh. Hai người dựa vào nhau, Hề Điền nhìn màn hình chỉ chỉ chỏ chỏ, vừa mới bắt đầu so sánh các loại tinh dầu xoa bóp thì nhận được thông báo của bảo vệ.
Hề Điền "A" một tiếng, lập tức trở nên sốt sắng. Bụng cậu đã ba mươi bảy tuần, tròn vo, nặng nề đến nỗi đi đứng cũng hơi bất tiện, đã rất gần đến ngày dự sinh rồi. Thời gian này cậu rất an phận, dạo này cũng không hiếu động như trước nữa, chỉ có lúc ở cạnh Chung Hạo mới ồn ào thôi.
Tóc cậu mới bị hắn xoa loạn lên, nhưng lộn xộn nhìn cũng rất đẹp, cậu mặc đồ ở nhà, chỉ mặc áo cánh không mặc quần. Cậu sờ trên dưới một lát, túm áo Chung Hạo lo lắng nói: "Sao anh không nói hôm nay bác trai muốn tới hả! Em em em... Nhìn thế này có lôi thôi lắm không???"
Chung Hạo giống như động viên mà vuốt tóc cậu, bắt cậu ngồi yên một chỗ còn hắn thì ra gặp bố mình.
Hai bố con nhà họ Chung đụng mặt nhau ở cửa phòng Hề Điền.
Chung Hạo đọ sức với cha hắn, đầu tiên là mời ông xuống lầu uống trà, nói chuyện tào lao nửa ngày, sau đó lại lôi ông đi xem một gốc hoa quý mới được mang tới. Chung lão gia tức đến nỗi lấy gậy gõ hắn: "Bố tới là muốn nhìn cô vợ bé nhỏ của mày kìa!"
"..." Chung Hạo lạnh nhạt nói, "Cậu ấy sợ người lạ."
"Trước sau gì chả là con dâu bố, trong bụng lại đang có cháu gái cục vàng của bố đây, có gì mà phải sợ?"
"Cậu ấy đang ngủ trưa, không nên đánh thức đâu."
"Trời này cũng sắp tối rồi, còn ngủ trưa gì nữa!?" Chung lão gia thổi râu trừng mắt, "Làm gì có đứa con nào như mày hả, qua loa với bố thế à!"
Chung lão gia không thèm nói chuyện với hắn, tự đi lên lầu. Chiến trường của hai người lại quay về nơi bắt đầu, đứng ở cửa phòng Hề Điền giằng co, Chung lão gia gõ gậy bùm bụp trên mặt đất, qua lại vài câu vẫn không nhịn được mà mắng hắn: "Có phải mày làm chuyện xấu gì không hả, để bố nhìn một cái thì sao?"
Chung Hạo im lặng một chút, đành nói: "Nếu như bố không ngại việc cậu ấy và những cô gái bình thường không giống nhau lắm.""
Cha hắn già rồi lại giở tính trẻ con, thở phì phò cướp lời nói: "Vậy chắc mày cũng không thể mang về nhà một quái vật chứ hả... Hoặc nếu như là quái vật thật thì cũng phải để bố nhìn một cái!"
Hề Điền lúc này đang dán tai lên cửa nghe trộm.
Lúc trước Chung Hạo nói cha hắn đã biết sự tồn tại của cậu, Hề Điền cứ cho rằng tiên sinh đã nói hết thảy với người nhà rồi chứ, bây giờ nghe trộm mới mơ hồ hiểu, thì ra Chung lão gia còn chưa biết cậu là con trai.
Hề Điền vốn đã hết sức căng thẳng, hiện tại biến thành một trăm phần trăm căng thẳng, tai cậu dán lên cửa, lo lắng đề phòng, giọng điệu của Chung lão gia càng ngày càng kịch liệt, cậu nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía, lúc nghe thấy hai chữ "quái vật", tự động nghĩ về mình. Cậu mím môi lùi về sau hai bước nghĩ cách đối phó, giờ mới nhớ ra cậu có thể đi thay đồ nữ, vội vàng chạy về phía tủ quần áo, hoảng loạn đến độ không nhớ ra phải chú ý nhìn đường, nên không cẩn thận đã bị ghế nhỏ ngáng chân.
Trong phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi, Chung Hạo lập tức ngừng nói, ngừng thở. Trong phòng lẫn ngoài cửa đều yên tĩnh lại, tiếng Hề Điền sợ hãi gấp gáp vang lên, hình như còn khóc nức nở: "Tiên sinh... Tiên sinh, em đau bụng quá!!!"
Càng về thời gian cuối thai kỳ, bụng Hề Điền càng lớn, hắn lo lắng càng nhiều. Trong nhà đã sửa một phòng riêng cho em bé, Chung Hạo cứ thấy cái gì đúng ý là không chút do dự mua về đặt bên trong, chỉnh sửa gian phòng đến nỗi không thiếu thứ gì, mỗi lần người giúp việc nhìn thấy ông chủ cao to của bọn họ chăm chú sửa sang này nọ bên trong, đều bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Kiểm tra thai định kỳ cứ hai tuần một lần, hắn lại khăng khăng một tuần dẫn Hề Điền đi một lần, còn luôn hẹn trước các chuyên gia hội chẩn.
Bản thân Hề Điền rất thả lỏng, nhưng cứ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lại vừa cảm động vừa buồn cười. Cậu an ủi Chung Hạo: "Em từ nhỏ đến lớn luôn rất may mắn, nhất định sẽ bình an!"
Chung Hạo mím mím môi đáp lại, căn bản chẳng thèm để bụng.
Làm kiểm tra xong, Hề Điền ngồi trên đùi Chung Hạo xoa nắn mặt hắn, muốn hắn thoải mái hơn. Chung Hạo một tay xem báo cáo, một tay ôm cậu, Hề Điền buồn buồn nằm úp sấp trên vai hắn một lát, cuối cùng cũng nhận ra, ý thức được đây là tình huống gì, lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh, đừng bảo em là anh đang mắc chứng lo lắng tiền sinh sản đấy nhé!"
Chung Hạo dừng tay, khuôn mặt nhất thời banh chặt thành một khúc gỗ.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không có cách nào chống chế, vẻ mặt rất buồn cười. Hề Điền nhịn không được, đầu tiên là che miệng lại, hai vai run dữ dội, tiếp theo càng lúc càng lớn, cuối cùng tựa đầu lên vai Chung Hạo cười ha ha.
Chung Hạo giận rồi, vỗ mông cậu hai cái cậu mới chịu yên tĩnh lại, chỉ có điều niềm vui trong mắt vẫn không tan biến.
Chung Hạo cần phải quan tâm nhiều thứ hơn Hề Điền, không thể lúc nào cũng đầu óc đơn giản không lo không nghĩ như cậu được.
Quá trình sinh nở có khả năng xảy ra chuyện không may, hắn phải nhanh chóng sắp xếp hết, dù sao cũng không có ai có kinh nghiệm trong những ca sinh mổ như vậy, chỉ có thể chuẩn bị trước mọi trường hợp. Hề Điền cần được yên tâm dưỡng thai, không nên để cậu lo lắng ảnh hưởng đến tâm trạng, vậy nên hắn phải một mình chống đỡ tất cả.
Công ty đang tiến hành một vụ làm ăn lớn, hắn cũng không thể luôn luôn ở bên, để có thời gian giờ này ngồi cùng Hề Điền, hắn đã phải tranh thủ làm việc rồi thúc ép cấp dưới mới miễn cưỡng rút ra được ít thì giờ.
Một bên khác, Chung lão gia ngồi bấm ngón tay tính xem bụng con dâu đã bao lớn, la hét muốn tới gặp con dâu một lần.
Chung Hạo thỉnh thoảng hỏi ông, ông thích con dâu thế nào, có thói xấu vặt nào không thích không, nhưng trước mắt vẫn còn chưa thử thăm dò xem ông có chấp nhận nếu con dâu là con trai không, chuyện này tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Chung lão gia cũng đang rất là buồn bực biết không hả, chuyện này cứ như thằng con ngày nào cũng cầm đồ ăn ngon lượn lờ tới lui trước mặt ông, nhưng mỗi khi ông muốn ăn nó đều quay người lại, giấu đồ ăn cho thật kỹ, ngay cả mùi vị thế nào cũng không cho ông nếm một miếng! Chung Hạo để người ở nhà, mấy lần ra ngoài đều tự nó hộ tống, ngoại trừ những người làm nó tin tưởng thì hầu như người ngoài chưa ai được trông thấy một chút. Chung lão gia nói hắn mấy lần để hắn đưa người sang, lần nào Chung Hạo cũng từ chối, lão gia mất hứng, tìm quản gia nói chuyện, ai dè ngay cả bà ta cũng ngậm miệng như trai ngậm ngọc, nửa câu cũng không nói.
Thậm chí ngay cả người ông phái đi điều tra, thằng con trai nhà ông cũng lén lút cản trở sau lưng.
Lâu dần, Chung lão gia cũng tức.
Đã thế ông đi thẳng tới cửa tìm, không tin thằng nhóc Chung Hạo kia dám nhốt bố đẻ nó ở ngoài cửa không cho vào!
Chung lão gia đi đứng bất tiện, tính cách cũng lười nhác, đã bắt đầu cuộc sống dưỡng lão an nhàn, ngày ngày chỉ đi dạo ở vườn hoa, tiếp một vài người bạn cũ. Biệt thự của con trai ông ngại xa, lần nào muốn gặp cũng chỉ gọi nó về chứ ông thì chẳng bao giờ lần sang.
Đầu tháng chín, đã vào cuối thu, lúc ra cửa thì vừa hay trời đẹp, gió nhẹ, mặt trời tươi sáng. Chung lão gia im lặng ra cửa, nói với tài xế tới nhà Chung Hạo, đến sân trước nhà hắn, Chung lão gia hạ cửa xe xuống một nửa, lộ mặt, bảo vệ liền vội vã mở cổng, thuận tiện báo ngay cho Chung Hạo.
Chung Hạo đang chơi trong phòng Hề Điền, làm một việc mà trước đây hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm -- xem giáo trình chăm sóc sản phụ sau sinh. Hai người dựa vào nhau, Hề Điền nhìn màn hình chỉ chỉ chỏ chỏ, vừa mới bắt đầu so sánh các loại tinh dầu xoa bóp thì nhận được thông báo của bảo vệ.
Hề Điền "A" một tiếng, lập tức trở nên sốt sắng. Bụng cậu đã ba mươi bảy tuần, tròn vo, nặng nề đến nỗi đi đứng cũng hơi bất tiện, đã rất gần đến ngày dự sinh rồi. Thời gian này cậu rất an phận, dạo này cũng không hiếu động như trước nữa, chỉ có lúc ở cạnh Chung Hạo mới ồn ào thôi.
Tóc cậu mới bị hắn xoa loạn lên, nhưng lộn xộn nhìn cũng rất đẹp, cậu mặc đồ ở nhà, chỉ mặc áo cánh không mặc quần. Cậu sờ trên dưới một lát, túm áo Chung Hạo lo lắng nói: "Sao anh không nói hôm nay bác trai muốn tới hả! Em em em... Nhìn thế này có lôi thôi lắm không???"
Chung Hạo giống như động viên mà vuốt tóc cậu, bắt cậu ngồi yên một chỗ còn hắn thì ra gặp bố mình.
Hai bố con nhà họ Chung đụng mặt nhau ở cửa phòng Hề Điền.
Chung Hạo đọ sức với cha hắn, đầu tiên là mời ông xuống lầu uống trà, nói chuyện tào lao nửa ngày, sau đó lại lôi ông đi xem một gốc hoa quý mới được mang tới. Chung lão gia tức đến nỗi lấy gậy gõ hắn: "Bố tới là muốn nhìn cô vợ bé nhỏ của mày kìa!"
"..." Chung Hạo lạnh nhạt nói, "Cậu ấy sợ người lạ."
"Trước sau gì chả là con dâu bố, trong bụng lại đang có cháu gái cục vàng của bố đây, có gì mà phải sợ?"
"Cậu ấy đang ngủ trưa, không nên đánh thức đâu."
"Trời này cũng sắp tối rồi, còn ngủ trưa gì nữa!?" Chung lão gia thổi râu trừng mắt, "Làm gì có đứa con nào như mày hả, qua loa với bố thế à!"
Chung lão gia không thèm nói chuyện với hắn, tự đi lên lầu. Chiến trường của hai người lại quay về nơi bắt đầu, đứng ở cửa phòng Hề Điền giằng co, Chung lão gia gõ gậy bùm bụp trên mặt đất, qua lại vài câu vẫn không nhịn được mà mắng hắn: "Có phải mày làm chuyện xấu gì không hả, để bố nhìn một cái thì sao?"
Chung Hạo im lặng một chút, đành nói: "Nếu như bố không ngại việc cậu ấy và những cô gái bình thường không giống nhau lắm.""
Cha hắn già rồi lại giở tính trẻ con, thở phì phò cướp lời nói: "Vậy chắc mày cũng không thể mang về nhà một quái vật chứ hả... Hoặc nếu như là quái vật thật thì cũng phải để bố nhìn một cái!"
Hề Điền lúc này đang dán tai lên cửa nghe trộm.
Lúc trước Chung Hạo nói cha hắn đã biết sự tồn tại của cậu, Hề Điền cứ cho rằng tiên sinh đã nói hết thảy với người nhà rồi chứ, bây giờ nghe trộm mới mơ hồ hiểu, thì ra Chung lão gia còn chưa biết cậu là con trai.
Hề Điền vốn đã hết sức căng thẳng, hiện tại biến thành một trăm phần trăm căng thẳng, tai cậu dán lên cửa, lo lắng đề phòng, giọng điệu của Chung lão gia càng ngày càng kịch liệt, cậu nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía, lúc nghe thấy hai chữ "quái vật", tự động nghĩ về mình. Cậu mím môi lùi về sau hai bước nghĩ cách đối phó, giờ mới nhớ ra cậu có thể đi thay đồ nữ, vội vàng chạy về phía tủ quần áo, hoảng loạn đến độ không nhớ ra phải chú ý nhìn đường, nên không cẩn thận đã bị ghế nhỏ ngáng chân.
Trong phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi, Chung Hạo lập tức ngừng nói, ngừng thở. Trong phòng lẫn ngoài cửa đều yên tĩnh lại, tiếng Hề Điền sợ hãi gấp gáp vang lên, hình như còn khóc nức nở: "Tiên sinh... Tiên sinh, em đau bụng quá!!!"
Tác giả :
Nguyệt Bán Đinh