Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 103-2
Edit: Đào Sindy
Mọi người đưa ánh mắt về phía Trữ Vương ngồi dưới long ỷ, táo bạo dễ giận, hung tàn thành tính, xem mạng người như cỏ rác, lòng dạ hẹp hòi, dạng người này nếu trở thành Hoàng Đế, bọn họ đâu còn đường sống? Thành An Hầu và Tĩnh Đình Công đều bị hắn ta tính toán như thế, huống hồ là bọn họ?
Ban Họa đang ở phủ Thành An Hầu dưỡng thương nghe được tin Ban Hoài bị thương, đâu còn ngồi được vững, liền trở về ngay, kết quả nàng vây quanh Ban Hoài vòng vo mấy vòng lớn, chỉ thấy trên ót ông có một vết đỏ bằng ngón tay cái, chỗ khác không bị thương tý nào.
"Phụ thân, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Ban Họa một hơi uống nửa chén trà nhỏ, để sớm trở về, ngay cả cơm trưa nàng cũng không kịp ăn.
"Việc này thật sự là một chuyện trùng hợp. " Ban Hoài gượng cười, nói một lần chuyện đã xảy ra.
Chủ quan đó là một người không cẩn thận lao ra, làm người kéo xe bất ngờ, Ban Hoài ngồi trong xe ngựa liền đụng đầu vào vách xe, càng trùng hợp chính là, mà người làm chuyện xấu này, còn là một tên thái giám trong cung Ninh Vương. Hắn lén xuất cung, là vì để mua đồ.
Việc này thật nói không rõ, coi như không phải Trữ vương bảo người làm, tất cả mọi người ở Kinh Thành nhìn lại, đều nghĩ do Trữ Vương làm.
Thế là mọi người lại lần nữa cảm khái, Trữ Vương thật sự là phát rồ, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này Tưởng Lạc đang lúc danh tiếng nổi trên đầu sóng, lại đang cãi nhau cùng Vương Phi. Tưởng Lạc ghét bỏ Tạ Uyển Dụ xen vào việc của người khác, còn phái người tặng lễ đến phủ Thành An Hầu, Tạ Uyển Dụ cười đầu óc hắn ta làm việc không đủ dài, không chỉ có bệ hạ và Hoàng Hậu ban thưởng đồ cho Thành An Hầu, ngay cả Đông cung Thái Tử bị giam tại, cũng bảo người đưa lễ đến phủ Dung Hà, mặt mũi của y lớn bao nhiêu ngay cả giữ mặt mũi đưa lễ cũng không muốn? Là ngại tin đồn bên ngoài chưa đủ nhiều, chưa đủ khó nghe sao?
"Đúng là ta phái người giết hắn thì làm sao?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Hắn là cái thá gì, ta đường đường là Hoàng Tử, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt hắn mà sống?"
"Nhưng ngươi không giết được hắn. " Tạ Uyển Dụ tuyệt vọng với đầu óc của Tưởng Lạc: " Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, đêm đó đã lấy được mạng của hắn rồi. Hiện tại ngươi đánh rắn động cỏ không nói, còn để không ít người nhận ra động cơ của ngươi, ngươi bảo triều thần nhìn ngươi thế nào?"
"Ta đâu quản bọn họ nhìn ta, đối đãi ta như thế nào..." Tưởng Lạc xùy cười một tiến: "Chỉ là một bầy chó, ai để ý chó sẽ nghĩ như thế nào?"
Tạ Uyển Dụ lười nói nhiều với hắn ta, dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng.
Chó cũng biết cắn người đấy, hơn nữa, những người này coi như đồng ý làm chó, cũng không nhất định bằng lòng để Tưởng Lạc làm chủ nhân của bọn họ.
"Vương Phi. " Một tỳ nữ tiểu bước loạng choạng chạy đến trước mặt nàng ta, nhỏ giọng nói: " Đại công tử phái người đưa tin tới."
Bước chân Tạ Uyển Dụ dừng lại, đuôi lông mày giương lên: "Ngươi nói Đại công tử?"
"Đúng."
Nàng tiếp nhận cuộn giấy còn nhỏ hơn ngón tay, mở ra xem xét, sắc mặt cả người tái đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía viện sau lưng.
"Vương Phi, ngài thế nào?" Tỳ nữ thấy thần sắc nàng ta không đúng, lo âu nhìn nàng ta.
"Ta, không sao. " Tạ Uyển Dụ hít sâu một hơi, móng tay chăm chút sạch sẽ mỹ lệ hung hăng ấn vào trong thịt: "Nhớ kỹ, chuyền về tờ giấy này, không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm người phủ Trung Bình Bá, biết chưa?"
Tỳ nữ có chút sợ hãi gật đầu: "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."
Nàng ta từng chút từng chút xé nát tờ giấy, ném vào trong lọ thủy liên thật to bên cạnh. Tờ giấy màu vàng nhạt trôi nổi trên mặt nước, giống như vết bẩn chướng mắt, đâm vào cặp mắt đau nhức của Tạ Uyển Dụ.
"Bộp!"
Nàng ta tát một cú nặng nề trên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, tung tóe ướt mặt và y phục của nàng ta. Nàng ta lấy tay lưng hung hăng lau đi nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía tỳ nữ bị dọa đến quỳ trên mặt đất: "Quỳ làm gì, tới đây"
"Vâng." Tỳ nữ nơm nớp lo sợ đứng người lên, không dám nhìn sắc mặt Tạ Uyển Dụ.
Nhưng thần sắc Tạ Uyển Dụ lại vô cùng bình tĩnh, nàng dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước trên miệng, khẽ cười một tiếng: "Hầu hạ ta thay y phục."
Hậu quả khi Ban Họa vội vàng chạy về phủ Tĩnh Đình Công đó là nàng lại bị bệnh, lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, Dung Hà không phải lúc nào cũng có thể chạy tới Ban gia, cũng chỉ có thể cho người tặng đồ cho Ban gia. Hôm nay đưa đá quý, ngày mai gấm Yên Vân, ngay tới lại đưa thoại bản. Đồ đáng tiền hay không, phàm là thứ y cảm thấy Ban Họa sẽ cảm thấy hứng thú, đều đưa toàn bộ cho Ban Họa.
Mùa hạ cứ như vậy dần dần qua, cuối thu bắt đầu vào đông, Ban Họa mới triệt để khá hơn. Quả nhiên là ứng với câu nói, bệnh đi như kéo tơ, tơ này của nàng đúng là kéo đặc biệt chậm.
Bệ hạ đã gửi mấy ý chỉ liên tiếp bảo Dung Hà hồi triều nhậm chức, nhưng hình như thân thể Dung Hà từ lần bị đánh trước về sau, thân thể vẫn không tốt, vừa hồi triều nhâkmm chức không đến mấy ngày, lại bị bệnh. Vân Khánh Đế phái ngự y tự mình đi xem mạch, ngự y cũng nói là đả thương bên trong thân thể, không nuôi một năm hay nửa năm là không tốt lên được.
Vân Khánh Đế rơi vào đường cùng, đành phải đề bạt mấy người không liên quan đến người bên phe Trữ Vương và Thái Tử.
Những người này nhìn không quá thu hút, nhưng quan viên phe Thái Tử và Trữ vương mỗi tiếng nói cử động, cũng không thể tránh đi bọn họ, mà quan viên phe Trữ Vương và Thái Tử còn không dám động đến những người này, không ch không thể động, còn phải đề phòng người khác ám toán.
Người của hai bên đều biết, bệ hạ đang khảo nghiệm lòng của người hai bên, nếu mấy người này xảy ra chuyện, bệ hạ tất nhiên sẽ sinh nghi.
Khi trận tuyết mùa đông đầu tiên rơi xuống Kinh Thành, Vân Khánh Đế đã có thể ném đi quải trượng, không cần người nâng cũng có thể đi được mấy bước rồi, ngay đêm ông định nắm lại triều chính, ông lại bắt đầu thấy ác mộng.
Ông mơ tới khi mình chỉ hơn mười tuổi, phụ hoàng không chào đón ông, các huynh đệ xem thường ông, chỉ có Ban Hoài và Dung tiểu lang quân nhỏ hơn ông mấy tuổi thành tâm thành ý đi theo ông.
Thấy Tĩnh Đình Công tới đón Ban Hoài, thế nhưng từ yếu hầu Tĩnh Đình Công yết trở lên tất cả đều là máu mủ, khắp khuôn mặt là vết máu: "Cô phụ, ngài sao thế?"
"Bệ hạ, không phải ngài cho người hạ độc hại chết vi thần sao?"
"Bệ hạ. " Dung tiểu lang quân vốn đi bên cạnh ông đột nhiên ngã xuống đất, tai miệng mũi đều chảy ra máu đen hôi thối: "Bệ hạ, ngài hận ta vì đã nhìn thấy tất cả đã qua của mình, cho nên mới giết ta ư?"
"Không, không..."
Vân Khánh Đế liên tiếp lui về phía sau: "Trẫm, trẫm vì giang sơn xã tắc..."
"Nói dối!"
"Nói dối!"
"Không!" Vân Khánh Đế bỗng nhiên sợ hãi, hoảng sợ rống to: "Không phải trẫm!"
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Thái giám và cung nữ nối đuôi nhau vào, nhìn thấy Vân Khánh Đế nằm dưới giường rồng, bị doạ một đầu mồ hôi lạnh, làm sao bệ hạ lại rớt xuống dưới giường được?
Rất nhanh ngự y chạy tới, nhìn thấy triệu chứng của Vân Khánh Đế, thần sắc ngưng trọng lắc đầu, hình như bệnh của bệ hạ càng thêm nghiêm trọng.
"Ngự y..." Mắt Hoàng Hậu nhìn Hoàng Đế nằm trên giường, thần sắc chết lặng tiều tụy, nửa năm qua bởi vì tính tình Vân Khánh Đế cổ quái, làm tình cảm ngày xưa của họ mòn đi bảy tám phần, nhưng nhìn nam nhân nằm trên giường râu tóc bạc trắng, lòng bà vẫn mềm nhũn ra: "Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trong một đêm, tóc bạc nhiều như vậy?"
"Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ sầu lo quá nặng." Ngự y quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: "Vi thần vô năng, bệnh tình bệ hạ vốn đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng tối nay..."
Hoàng Hậu vô lực khoát tay áo: "Ta đã biết."
Hai lần trúng gió, muốn khôi phục lại, chính là khó càng thêm khó rồi.
Sauk hi Vân Khánh Đế tỉnh lại, phát hiện mình lại đi không được, lập tức phát cáu lớn, phạt trượng không ít cung nhân trong Đại Nguyệt cung, ngay cả Hoàng Hậu cũng bị ông hung hăng mắng qua.
"Túi phúc của trẫm đâu?" Vân Khánh Đế phát hiện túi phúc dưới gối của mình không thấy, ông hoảng sợ mở to mắt: "Ai trộm túi phúc của trẫm?"
Túi phúc không thấy, ngay cả môn thần dán ngoài cửa, cũng vì đêm qua gió quá lớn, thổi đến hỏng một góc. Vân Khánh Đế tóc tai bù xù ngồi dựa vào đầu giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm màn lụa, cả người cứ như đã mất đi lý trí,:"Chắc do không có những thứ này, bọn họ mới tìm đến ta, nhất định là lí do này."
"Bệ hạ, ngài nên dùng thuốc." Vương Đức bưng chén thuốc đi đến, nhưng cảm xúc đột nhiên trở nên kích động khi Vân Khánh Đế hất đổ đi chén thuốc trong tay mình, thuốc đổ vào người ông, thẩm thấu y phục ông, nhưng Vương Đức ngay cả lông mày cũng không dám nhíu một cái.
"Ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức triệu Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa tiến cung." Vân Khánh Đế nắm chắc tay Vương Đức: "Bảo bọn họ lập tức tiến cung."
"Bệ hạ." Vương Đức nhỏ giọng nói: "Thành An Hầu bị bệnh, bây giờ còn nằm trên giường nghỉ ngơi."
"Dù cho người nâng cũng phải nâng hắn đến đây." Hai mắt Vân Khánh Đế tỏa ra ánh sáng, giống như người thiếu nước đã lâu, tìm được một suối nước thanh tịnh, tất cả đều không quan tâm nữa: "Nhanh đi."
"Vâng." Vương Đức khom người lui ra ngoài.
Ra phòng, gió lạnh thuận theo chỗ ướt thấm vào từng khớp xương, ông nhịn không được rùng mình một cái.
"Đức gia gia, ngài có dặn dò gì?"
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa yết kiến."
"Cái này..." Tiểu thái giám nhìn tuyết lớn trắng buốt bên ngoài, hai ngày trước Thành An Hầu nộp tấu báo nghỉ bệnh, bệ hạ còn thưởng thuốc bổ, kết quả hôm nay lạnh thế này, còn phải tiến cung, đây không phải giày vò người khác sao?
"Việc này để người cấm vệ quân đi xử lý, tốc độ phải nhanh, bệ hạ vội vã muốn gặp bọn họ."
"Vâng!" Tiểu thái giám cũng không dám nhiều lời, hiện tại bệ tính tình hạ càng ngày càng quái dị, Đại Nguyệt cung đã có mấy người đang sống sờ sờ bị gậy đánh chết, coi như gả chỉ là thái giám không có ‘của quý’, cũng tiếc mệnh đấy.
Người Ban gia đang vây quanh một cái nồi ăn ấm áp, mặc dù người nhà bọn họ hiện tại không thể ăn thịt cá, thế nhưng bắt đầu ăn thức ăn trong nồi cũng vô tư vô lo. Nghe thấy Vân Khánh Đế triệu kiến khẩn cấp, hơn nữa còn triệu kiến một mình Ban Họa, người Ban gia ngoài ý muốn lại lo lắng, nhưng không dám công khai kháng chỉ.
Ban Họa thay đổi cung trang cổ áo Bạch Hồ, lại phủ thêm áo choàng Bạch Hồ, dưới ánh mắt lo lắng của người Ban gia đi khỏi đại môn.
Xe ngựa trong cung phái tới đã sớm chờ ngoài cửa lớn, đứng ở phía trước, chính là Thạch Tấn.
Thạch Tấn nhìn thấy Ban Họa, trầm mặc thi lễ với nàng, rồi lui về sau mấy bước.
Một tên cấm vệ quân dẫm lên nền tuyết, dời một cái ghế gỗ kẽo kẹt đặt trước xe ngựa. Ban Họa gật đầu một cái với cấm vệ quân này, mặt cấm vệ quân lập tức đỏ tới mang tai lui sang một bên.
Gió lạnh lay động lông trên áo lông chồn của Ban Họa, nàng kéo vạt áo, một cước dẫm lên ghế gỗ.
"Xin Quận Chúa cẩn thận dưới chân."
Thạch tấn đứng bên cạnh ghế ngựa, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu.
Ban Họa nghiêng đầu nhìn hắn, hắn mặc một thân ngân giáp như cũ, trên đỉnh bạc khôi có mấy sợi Hồng Anh đung đưa trong gió rét, đây hình như là màu sắc diễm lệ nhất trên người hắn.
"Đa tạ đã nhắc nhở."
Mọi người đưa ánh mắt về phía Trữ Vương ngồi dưới long ỷ, táo bạo dễ giận, hung tàn thành tính, xem mạng người như cỏ rác, lòng dạ hẹp hòi, dạng người này nếu trở thành Hoàng Đế, bọn họ đâu còn đường sống? Thành An Hầu và Tĩnh Đình Công đều bị hắn ta tính toán như thế, huống hồ là bọn họ?
Ban Họa đang ở phủ Thành An Hầu dưỡng thương nghe được tin Ban Hoài bị thương, đâu còn ngồi được vững, liền trở về ngay, kết quả nàng vây quanh Ban Hoài vòng vo mấy vòng lớn, chỉ thấy trên ót ông có một vết đỏ bằng ngón tay cái, chỗ khác không bị thương tý nào.
"Phụ thân, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Ban Họa một hơi uống nửa chén trà nhỏ, để sớm trở về, ngay cả cơm trưa nàng cũng không kịp ăn.
"Việc này thật sự là một chuyện trùng hợp. " Ban Hoài gượng cười, nói một lần chuyện đã xảy ra.
Chủ quan đó là một người không cẩn thận lao ra, làm người kéo xe bất ngờ, Ban Hoài ngồi trong xe ngựa liền đụng đầu vào vách xe, càng trùng hợp chính là, mà người làm chuyện xấu này, còn là một tên thái giám trong cung Ninh Vương. Hắn lén xuất cung, là vì để mua đồ.
Việc này thật nói không rõ, coi như không phải Trữ vương bảo người làm, tất cả mọi người ở Kinh Thành nhìn lại, đều nghĩ do Trữ Vương làm.
Thế là mọi người lại lần nữa cảm khái, Trữ Vương thật sự là phát rồ, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này Tưởng Lạc đang lúc danh tiếng nổi trên đầu sóng, lại đang cãi nhau cùng Vương Phi. Tưởng Lạc ghét bỏ Tạ Uyển Dụ xen vào việc của người khác, còn phái người tặng lễ đến phủ Thành An Hầu, Tạ Uyển Dụ cười đầu óc hắn ta làm việc không đủ dài, không chỉ có bệ hạ và Hoàng Hậu ban thưởng đồ cho Thành An Hầu, ngay cả Đông cung Thái Tử bị giam tại, cũng bảo người đưa lễ đến phủ Dung Hà, mặt mũi của y lớn bao nhiêu ngay cả giữ mặt mũi đưa lễ cũng không muốn? Là ngại tin đồn bên ngoài chưa đủ nhiều, chưa đủ khó nghe sao?
"Đúng là ta phái người giết hắn thì làm sao?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Hắn là cái thá gì, ta đường đường là Hoàng Tử, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt hắn mà sống?"
"Nhưng ngươi không giết được hắn. " Tạ Uyển Dụ tuyệt vọng với đầu óc của Tưởng Lạc: " Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, đêm đó đã lấy được mạng của hắn rồi. Hiện tại ngươi đánh rắn động cỏ không nói, còn để không ít người nhận ra động cơ của ngươi, ngươi bảo triều thần nhìn ngươi thế nào?"
"Ta đâu quản bọn họ nhìn ta, đối đãi ta như thế nào..." Tưởng Lạc xùy cười một tiến: "Chỉ là một bầy chó, ai để ý chó sẽ nghĩ như thế nào?"
Tạ Uyển Dụ lười nói nhiều với hắn ta, dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng.
Chó cũng biết cắn người đấy, hơn nữa, những người này coi như đồng ý làm chó, cũng không nhất định bằng lòng để Tưởng Lạc làm chủ nhân của bọn họ.
"Vương Phi. " Một tỳ nữ tiểu bước loạng choạng chạy đến trước mặt nàng ta, nhỏ giọng nói: " Đại công tử phái người đưa tin tới."
Bước chân Tạ Uyển Dụ dừng lại, đuôi lông mày giương lên: "Ngươi nói Đại công tử?"
"Đúng."
Nàng tiếp nhận cuộn giấy còn nhỏ hơn ngón tay, mở ra xem xét, sắc mặt cả người tái đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía viện sau lưng.
"Vương Phi, ngài thế nào?" Tỳ nữ thấy thần sắc nàng ta không đúng, lo âu nhìn nàng ta.
"Ta, không sao. " Tạ Uyển Dụ hít sâu một hơi, móng tay chăm chút sạch sẽ mỹ lệ hung hăng ấn vào trong thịt: "Nhớ kỹ, chuyền về tờ giấy này, không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm người phủ Trung Bình Bá, biết chưa?"
Tỳ nữ có chút sợ hãi gật đầu: "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."
Nàng ta từng chút từng chút xé nát tờ giấy, ném vào trong lọ thủy liên thật to bên cạnh. Tờ giấy màu vàng nhạt trôi nổi trên mặt nước, giống như vết bẩn chướng mắt, đâm vào cặp mắt đau nhức của Tạ Uyển Dụ.
"Bộp!"
Nàng ta tát một cú nặng nề trên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, tung tóe ướt mặt và y phục của nàng ta. Nàng ta lấy tay lưng hung hăng lau đi nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía tỳ nữ bị dọa đến quỳ trên mặt đất: "Quỳ làm gì, tới đây"
"Vâng." Tỳ nữ nơm nớp lo sợ đứng người lên, không dám nhìn sắc mặt Tạ Uyển Dụ.
Nhưng thần sắc Tạ Uyển Dụ lại vô cùng bình tĩnh, nàng dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước trên miệng, khẽ cười một tiếng: "Hầu hạ ta thay y phục."
Hậu quả khi Ban Họa vội vàng chạy về phủ Tĩnh Đình Công đó là nàng lại bị bệnh, lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, Dung Hà không phải lúc nào cũng có thể chạy tới Ban gia, cũng chỉ có thể cho người tặng đồ cho Ban gia. Hôm nay đưa đá quý, ngày mai gấm Yên Vân, ngay tới lại đưa thoại bản. Đồ đáng tiền hay không, phàm là thứ y cảm thấy Ban Họa sẽ cảm thấy hứng thú, đều đưa toàn bộ cho Ban Họa.
Mùa hạ cứ như vậy dần dần qua, cuối thu bắt đầu vào đông, Ban Họa mới triệt để khá hơn. Quả nhiên là ứng với câu nói, bệnh đi như kéo tơ, tơ này của nàng đúng là kéo đặc biệt chậm.
Bệ hạ đã gửi mấy ý chỉ liên tiếp bảo Dung Hà hồi triều nhậm chức, nhưng hình như thân thể Dung Hà từ lần bị đánh trước về sau, thân thể vẫn không tốt, vừa hồi triều nhâkmm chức không đến mấy ngày, lại bị bệnh. Vân Khánh Đế phái ngự y tự mình đi xem mạch, ngự y cũng nói là đả thương bên trong thân thể, không nuôi một năm hay nửa năm là không tốt lên được.
Vân Khánh Đế rơi vào đường cùng, đành phải đề bạt mấy người không liên quan đến người bên phe Trữ Vương và Thái Tử.
Những người này nhìn không quá thu hút, nhưng quan viên phe Thái Tử và Trữ vương mỗi tiếng nói cử động, cũng không thể tránh đi bọn họ, mà quan viên phe Trữ Vương và Thái Tử còn không dám động đến những người này, không ch không thể động, còn phải đề phòng người khác ám toán.
Người của hai bên đều biết, bệ hạ đang khảo nghiệm lòng của người hai bên, nếu mấy người này xảy ra chuyện, bệ hạ tất nhiên sẽ sinh nghi.
Khi trận tuyết mùa đông đầu tiên rơi xuống Kinh Thành, Vân Khánh Đế đã có thể ném đi quải trượng, không cần người nâng cũng có thể đi được mấy bước rồi, ngay đêm ông định nắm lại triều chính, ông lại bắt đầu thấy ác mộng.
Ông mơ tới khi mình chỉ hơn mười tuổi, phụ hoàng không chào đón ông, các huynh đệ xem thường ông, chỉ có Ban Hoài và Dung tiểu lang quân nhỏ hơn ông mấy tuổi thành tâm thành ý đi theo ông.
Thấy Tĩnh Đình Công tới đón Ban Hoài, thế nhưng từ yếu hầu Tĩnh Đình Công yết trở lên tất cả đều là máu mủ, khắp khuôn mặt là vết máu: "Cô phụ, ngài sao thế?"
"Bệ hạ, không phải ngài cho người hạ độc hại chết vi thần sao?"
"Bệ hạ. " Dung tiểu lang quân vốn đi bên cạnh ông đột nhiên ngã xuống đất, tai miệng mũi đều chảy ra máu đen hôi thối: "Bệ hạ, ngài hận ta vì đã nhìn thấy tất cả đã qua của mình, cho nên mới giết ta ư?"
"Không, không..."
Vân Khánh Đế liên tiếp lui về phía sau: "Trẫm, trẫm vì giang sơn xã tắc..."
"Nói dối!"
"Nói dối!"
"Không!" Vân Khánh Đế bỗng nhiên sợ hãi, hoảng sợ rống to: "Không phải trẫm!"
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Thái giám và cung nữ nối đuôi nhau vào, nhìn thấy Vân Khánh Đế nằm dưới giường rồng, bị doạ một đầu mồ hôi lạnh, làm sao bệ hạ lại rớt xuống dưới giường được?
Rất nhanh ngự y chạy tới, nhìn thấy triệu chứng của Vân Khánh Đế, thần sắc ngưng trọng lắc đầu, hình như bệnh của bệ hạ càng thêm nghiêm trọng.
"Ngự y..." Mắt Hoàng Hậu nhìn Hoàng Đế nằm trên giường, thần sắc chết lặng tiều tụy, nửa năm qua bởi vì tính tình Vân Khánh Đế cổ quái, làm tình cảm ngày xưa của họ mòn đi bảy tám phần, nhưng nhìn nam nhân nằm trên giường râu tóc bạc trắng, lòng bà vẫn mềm nhũn ra: "Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trong một đêm, tóc bạc nhiều như vậy?"
"Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ sầu lo quá nặng." Ngự y quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: "Vi thần vô năng, bệnh tình bệ hạ vốn đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng tối nay..."
Hoàng Hậu vô lực khoát tay áo: "Ta đã biết."
Hai lần trúng gió, muốn khôi phục lại, chính là khó càng thêm khó rồi.
Sauk hi Vân Khánh Đế tỉnh lại, phát hiện mình lại đi không được, lập tức phát cáu lớn, phạt trượng không ít cung nhân trong Đại Nguyệt cung, ngay cả Hoàng Hậu cũng bị ông hung hăng mắng qua.
"Túi phúc của trẫm đâu?" Vân Khánh Đế phát hiện túi phúc dưới gối của mình không thấy, ông hoảng sợ mở to mắt: "Ai trộm túi phúc của trẫm?"
Túi phúc không thấy, ngay cả môn thần dán ngoài cửa, cũng vì đêm qua gió quá lớn, thổi đến hỏng một góc. Vân Khánh Đế tóc tai bù xù ngồi dựa vào đầu giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm màn lụa, cả người cứ như đã mất đi lý trí,:"Chắc do không có những thứ này, bọn họ mới tìm đến ta, nhất định là lí do này."
"Bệ hạ, ngài nên dùng thuốc." Vương Đức bưng chén thuốc đi đến, nhưng cảm xúc đột nhiên trở nên kích động khi Vân Khánh Đế hất đổ đi chén thuốc trong tay mình, thuốc đổ vào người ông, thẩm thấu y phục ông, nhưng Vương Đức ngay cả lông mày cũng không dám nhíu một cái.
"Ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức triệu Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa tiến cung." Vân Khánh Đế nắm chắc tay Vương Đức: "Bảo bọn họ lập tức tiến cung."
"Bệ hạ." Vương Đức nhỏ giọng nói: "Thành An Hầu bị bệnh, bây giờ còn nằm trên giường nghỉ ngơi."
"Dù cho người nâng cũng phải nâng hắn đến đây." Hai mắt Vân Khánh Đế tỏa ra ánh sáng, giống như người thiếu nước đã lâu, tìm được một suối nước thanh tịnh, tất cả đều không quan tâm nữa: "Nhanh đi."
"Vâng." Vương Đức khom người lui ra ngoài.
Ra phòng, gió lạnh thuận theo chỗ ướt thấm vào từng khớp xương, ông nhịn không được rùng mình một cái.
"Đức gia gia, ngài có dặn dò gì?"
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa yết kiến."
"Cái này..." Tiểu thái giám nhìn tuyết lớn trắng buốt bên ngoài, hai ngày trước Thành An Hầu nộp tấu báo nghỉ bệnh, bệ hạ còn thưởng thuốc bổ, kết quả hôm nay lạnh thế này, còn phải tiến cung, đây không phải giày vò người khác sao?
"Việc này để người cấm vệ quân đi xử lý, tốc độ phải nhanh, bệ hạ vội vã muốn gặp bọn họ."
"Vâng!" Tiểu thái giám cũng không dám nhiều lời, hiện tại bệ tính tình hạ càng ngày càng quái dị, Đại Nguyệt cung đã có mấy người đang sống sờ sờ bị gậy đánh chết, coi như gả chỉ là thái giám không có ‘của quý’, cũng tiếc mệnh đấy.
Người Ban gia đang vây quanh một cái nồi ăn ấm áp, mặc dù người nhà bọn họ hiện tại không thể ăn thịt cá, thế nhưng bắt đầu ăn thức ăn trong nồi cũng vô tư vô lo. Nghe thấy Vân Khánh Đế triệu kiến khẩn cấp, hơn nữa còn triệu kiến một mình Ban Họa, người Ban gia ngoài ý muốn lại lo lắng, nhưng không dám công khai kháng chỉ.
Ban Họa thay đổi cung trang cổ áo Bạch Hồ, lại phủ thêm áo choàng Bạch Hồ, dưới ánh mắt lo lắng của người Ban gia đi khỏi đại môn.
Xe ngựa trong cung phái tới đã sớm chờ ngoài cửa lớn, đứng ở phía trước, chính là Thạch Tấn.
Thạch Tấn nhìn thấy Ban Họa, trầm mặc thi lễ với nàng, rồi lui về sau mấy bước.
Một tên cấm vệ quân dẫm lên nền tuyết, dời một cái ghế gỗ kẽo kẹt đặt trước xe ngựa. Ban Họa gật đầu một cái với cấm vệ quân này, mặt cấm vệ quân lập tức đỏ tới mang tai lui sang một bên.
Gió lạnh lay động lông trên áo lông chồn của Ban Họa, nàng kéo vạt áo, một cước dẫm lên ghế gỗ.
"Xin Quận Chúa cẩn thận dưới chân."
Thạch tấn đứng bên cạnh ghế ngựa, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu.
Ban Họa nghiêng đầu nhìn hắn, hắn mặc một thân ngân giáp như cũ, trên đỉnh bạc khôi có mấy sợi Hồng Anh đung đưa trong gió rét, đây hình như là màu sắc diễm lệ nhất trên người hắn.
"Đa tạ đã nhắc nhở."
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh