Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
Quyển 1 - Chương 33: Kiếp đầu tiên 321-330
321. Sau đó Sở Duệ Uyên bèn phái người đưa tôi vào ở gian phụ trong tẩm cung của hắn. Tôi ở trong cung trải qua 10 ngày rảnh rỗi đến phát rồ, trừ việc chọc ghẹo tiểu hoàng tử đến tìm tôi chơi, thì là diễn mấy màn tim đau như dao cắt trước mặt papa của tiểu hoàng tử. Mỗi lần như thế, papa của tiểu hoàng tử đều mặt mũi trắng bệch, vội vã rời đi, cứ như thể người đau tim không phải tôi mà là hắn vậy.
322. Lại qua 3 ngày nữa, tôi nghe được từ thái giám truyền lời, Độc Cô Yến nói rằng tình cổ này chỉ có một loại thuốc gọi là “phá duyên" mới giải được, nhưng viên “phá duyên" cuối cùng trên đời 5 năm trước đã bị tân đế nước láng giềng xài mất. Tình cổ giữa tôi và Độc Cô Yến, không có thuốc giải.
323. Cho đến tận 10 ngày sau đó, Sở Duệ Uyên vẫn không chịu thả Độc Cô Yến ra khỏi thiên lao, mà cũng không chịu để tôi xuất cung. Tôi thực sự là bí bách khó chịu, lại lo lắng cho nhóc trẩu tre Độc Cô Yến, bèn nhờ thái giám truyền lời với Sở Duệ Uyên rằng tôi muốn vào thiên lao khuyên thằng nhóc, xem có còn biện pháp nào không.
324. Sở Duệ Uyên cho phép. Tôi nhờ thế mà vào được thiên lao gặp Độc Cô Yến đã bị đánh đến sắp không ra hồn người. Tôi vừa thương xót thằng nhóc trẻ trâu chỉ vì một phút bốc đồng mà mang hoạ, vừa kinh sợ thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của CEO bản triều. Chờ đến lúc cho mọi người lui ra hết, tôi nhẹ giọng khuyên bảo: “Ngươi việc gì phải khổ thế này…" Độc Cô Yến ho mấy tiếng, giọng khàn khàn: “Tình cổ này thực sự không giải được… Mà kể cả giải được, ta cũng không cho hắn biết. Ca… Ta dù không thể làm người ngươi yêu nhất, cũng phải cùng ngươi sống chết có nhau…"
325. Cho nên mới nói, thanh thiếu niên muốn phát triển lành mạnh không thể chỉ nhìn vào thân thể, mà còn phải chú ý tâm hồn. Tôi cho rằng Sở Duệ Uyên lúc đầu định cướp rể trong đám cưới anh tôi, sau đó nhận tôi làm thế thân là đã đủ vặn vẹo lắm rồi; ai ngờ 10 năm sau, còn gặp phải một case méo mó hơn thế nữa.
326. Nói chung là trung nhị có quyền/ có cổ trong tay, bố thằng nào ngăn nổi.
327. Tôi lại rủ rỉ với Độc Cô Yến nửa ngày, vẫn không moi ra được cách giải cổ (xem ra là không có thật), cũng không thể hiểu nổi y năm đó mới 12 tuổi, ở với tôi có nửa năm, làm thế nào lại tình sâu ý nặng với tôi đến thế; đành kéo cờ trắng ra khỏi thiên lao. Tuy nhiên, sau khi trở lại tôi bảo thái giám truyền lời cho Sở Duệ Uyên, nhóc con đồng ý giải tình cổ, điều kiện là triều đình bên này phải thả hắn bình yên về Nam cương.
328. Dù sao tôi nhìn thấy Sở Duệ Uyên cũng không đau tim cho lắm, giả vờ là tình cổ được giải rồi, hắn cũng sẽ không nhận ra.
329. CEO bản triều quả nhiên đồng ý.
330. Cân nhắc đến việc tình cổ có skill đoạt mạng “đồng sinh cộng tử", tôi lại “truyền lời" cho Sở Duệ Uyên rằng Độc Cô Yến muốn hắn phải lấy liệt tổ liệt tông ra thề, đảm bảo cho Độc Cô Yến bình an về nước, nếu không hắn sẽ bị mất đi thứ quý giá nhất trên đời, bản thân cũng không được chết tử tế.
322. Lại qua 3 ngày nữa, tôi nghe được từ thái giám truyền lời, Độc Cô Yến nói rằng tình cổ này chỉ có một loại thuốc gọi là “phá duyên" mới giải được, nhưng viên “phá duyên" cuối cùng trên đời 5 năm trước đã bị tân đế nước láng giềng xài mất. Tình cổ giữa tôi và Độc Cô Yến, không có thuốc giải.
323. Cho đến tận 10 ngày sau đó, Sở Duệ Uyên vẫn không chịu thả Độc Cô Yến ra khỏi thiên lao, mà cũng không chịu để tôi xuất cung. Tôi thực sự là bí bách khó chịu, lại lo lắng cho nhóc trẩu tre Độc Cô Yến, bèn nhờ thái giám truyền lời với Sở Duệ Uyên rằng tôi muốn vào thiên lao khuyên thằng nhóc, xem có còn biện pháp nào không.
324. Sở Duệ Uyên cho phép. Tôi nhờ thế mà vào được thiên lao gặp Độc Cô Yến đã bị đánh đến sắp không ra hồn người. Tôi vừa thương xót thằng nhóc trẻ trâu chỉ vì một phút bốc đồng mà mang hoạ, vừa kinh sợ thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của CEO bản triều. Chờ đến lúc cho mọi người lui ra hết, tôi nhẹ giọng khuyên bảo: “Ngươi việc gì phải khổ thế này…" Độc Cô Yến ho mấy tiếng, giọng khàn khàn: “Tình cổ này thực sự không giải được… Mà kể cả giải được, ta cũng không cho hắn biết. Ca… Ta dù không thể làm người ngươi yêu nhất, cũng phải cùng ngươi sống chết có nhau…"
325. Cho nên mới nói, thanh thiếu niên muốn phát triển lành mạnh không thể chỉ nhìn vào thân thể, mà còn phải chú ý tâm hồn. Tôi cho rằng Sở Duệ Uyên lúc đầu định cướp rể trong đám cưới anh tôi, sau đó nhận tôi làm thế thân là đã đủ vặn vẹo lắm rồi; ai ngờ 10 năm sau, còn gặp phải một case méo mó hơn thế nữa.
326. Nói chung là trung nhị có quyền/ có cổ trong tay, bố thằng nào ngăn nổi.
327. Tôi lại rủ rỉ với Độc Cô Yến nửa ngày, vẫn không moi ra được cách giải cổ (xem ra là không có thật), cũng không thể hiểu nổi y năm đó mới 12 tuổi, ở với tôi có nửa năm, làm thế nào lại tình sâu ý nặng với tôi đến thế; đành kéo cờ trắng ra khỏi thiên lao. Tuy nhiên, sau khi trở lại tôi bảo thái giám truyền lời cho Sở Duệ Uyên, nhóc con đồng ý giải tình cổ, điều kiện là triều đình bên này phải thả hắn bình yên về Nam cương.
328. Dù sao tôi nhìn thấy Sở Duệ Uyên cũng không đau tim cho lắm, giả vờ là tình cổ được giải rồi, hắn cũng sẽ không nhận ra.
329. CEO bản triều quả nhiên đồng ý.
330. Cân nhắc đến việc tình cổ có skill đoạt mạng “đồng sinh cộng tử", tôi lại “truyền lời" cho Sở Duệ Uyên rằng Độc Cô Yến muốn hắn phải lấy liệt tổ liệt tông ra thề, đảm bảo cho Độc Cô Yến bình an về nước, nếu không hắn sẽ bị mất đi thứ quý giá nhất trên đời, bản thân cũng không được chết tử tế.
Tác giả :
Đào Hoa Tửu