Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 55: Thả đi
Trầm Minh thật ra cũng có ý để cho Ngô Yến nhận chức chủ nhiệm văn phòng, nhưng theo thông lệ thì chức chủ nhiệm văn phòng là do bí thư trưởng kiêm nhiệm. Ngô Yến hiện mới là phó, đề lên một cấp cũng được, nhưng Ngô Yến là phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp nữa, để làm bí thư trưởng bên cạnh mình sẽ bị người ta dị nghị. Lời đồn nhảm liên quan tới Ngô Yến không hề ít, để bên cạnh mình không thích hợp chút nào.
Trầm Minh độc thân tám năm nay rồi, gần đây Lưu Thanh có giới thiệu cho một người là chủ nhiệm văn phòng đoàn tỉnh ủy. Sau khi tiếp xúc vài lần, tình cảm cả hai bên cũng không tồi. Cô ta cũng rất được, chỉ là hơi trẻ, mới có ba mươi tuổi mà thôi. Lấy một người kém mình hai mươi tuổi làm vợ quả thật là có áp lực.
Trầm Minh cười khổ liên hồi, cảm thấy mình nghĩ vớ vẩn quá rồi. Nắm xuống gối nhắm mắt lại, trong chớp mắt Trầm Minh quyết định thả Ngô Yến đi. Thế còn Dương Phàm? Thằng ranh này phải làm sao? Trầm Minh thật sự quá mệt rồi, vấn đề cuối cùng nghĩ chưa nghĩ ra đã ngủ mất.
... ... ... ...
Lại là một buổi sáng trời quang mây tạnh, ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu rọi khắp nơi, xuyên qua khung cửa sổ màu trắng chiếu vào trong phòng ngủ.
Chúc Vũ Hàm trần truồng thức dậy, thuận tay lấy điện thoại ra xem thấy đã buổi trưa , vội đẩy Dương Phàm.
"Xấu xa, mười hai giờ rồi đây này. Em thảm rồi, trễ làm mất rồi."
Dương Phàm không thèm mở mắt, mơ mơ hồ hồ nói:" Chị à, để em ngủ thêm chút nữa đi, chị quần em tới sáng mới cho em ngủ cơ mà."
Mặc dù hai người có chiêu thức gì thì cũng đều đã nếm trải nhiều lần rồi, nhưng Dương Phàm nói vậy Chúc Vũ Hàm có đôi chút xấu hổ, vung tay khẽ đấm, tay còn lại véo mũi Dương Phàm nói:" Em chỉ biết bắt nạt chị thôi. Chị véo chết em này. Ai cho em bắt nạt chị."
Dương Phàm mở mắt, thấy Chúc Vũ Hàm không một mảnh vải che thân ngồi bên cạnh, sau khi thả mũi Dương Phàm ra còn đang dương dương đắc ý mới nói:" Em bắt nạt chị bao giờ? Hai lần cuối không phải là chị tự nói vẫn muốn hay sao?"
Bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực Dương Phàm vội che miệng Dương Phàm lại, Chúc Vũ Hàm nói:" Chết mất thôi, không cho người ta chút mặt mũi nào cả. Người ta mới nếm trải được chút tư vị mà không tha cho người ta ư."
Dương Phàm cười hô hô, xem ra muốn ngủ cũng không được nữa rồi. Khi quay người dậy, đi vào nhà vệ sinh thở phì phò liền quay đầu lại nói:" À mà bây giờ em đang bị đình chức để viết kiểm điểm, có cần đi làm đếch đâu. Hôm nay em sẽ dành cả ngày để đi chơi với chị."
Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, không thèm đi dép vào đã theo Dương Phàm vào nhà vệ sinh, từ đằng sau ôm lấy eo Dương Phàm rồi dựa vào lưng hắn, miệng nhỏ giọng nói:" Không chơi bời gì cả, chị chỉ muốn ở nhà nghỉ thôi. Trước kia nghe người ta nói dâm phụ và phụ nữ trinh khiết chỉ cách nhau một bước mà thôi, chị giờ đây thấy mình đã biến thành một dâm phụ rồi, nguy rồi."
Dương Phàm lấy tay vuốt xuống, Chúc Vũ Hàm vội ngăn lại nói:" Đừng vuốt, còn bị sưng, đau lắm."
... ... ... ... ... ...
Ngô Yến sáng sớm đã cảm thấy hưng phấn kèm chút bất an, định tìm Trầm Minh để báo cáo tư tưởng gì đó, lại lo lãnh đạo nghĩ sai về mình. Nữ đồng chí không việc gì lại chạy tới chỗ lãnh đạo, ảnh hưởng không tốt.
Bình tâm lại, bắt đầu giúp Dương Phàm viết kiểm điểm, đang lúc sửa văn thì Hồ Tiến học cười ha ha bước vào văn phòng nói:" Ngô chủ nhiệm à, Trầm thư ký mời cô tới đó."
Cả buổi sáng Trầm Minh đều đang xem xét về vấn đề điều chỉnh nhân sự, thư ký thị ủy lo việc nhân sự, lần này Trầm Minh tuyệt đối không buông tay. Trước tiên là cái chức bộ trưởng bộ tổ chức, nhất định phải thay thành người của mình. Thứ hai là chức bí thư trưởng thị ủy, nhất định phải dùng một người từng trải, thận trọng và tuyệt đối trung thành. Cục tài chính cũng là một vị trí nguy hiểm, tuyệt đối không thể bỏ qua. Những thứ còn lại thì cứ thương lượng với Quý Vân Lâm sau.
Tối hôm qua Trần Chính Hòa gọi tới, ý là muốn để cho Dương Phàm xuống cơ sở rèn luyện, việc này cũng không khó, nhưng điều nó về đâu thì thích hợp đây? Trầm Minh khẽ gõ lên bàn, cảm thấy điều về đâu không phải là vấn đề, quan trong là xem chủ quản đơn vị đó là ai? Tóm lại không thể điều tới một đơn vị với người chủ quản quá lợi hại. Nghĩ tới đây Trầm Minh lướt qua đống văn kiện trước mắt, thấy ở trên có tên của Ngô Yến, mắt sáng lên, lập tức để Hồ Tiến Học đi gọi Ngô Yến.
Ngô Yến tới rất nhanh, chưa đầy một phút đã thấy xuất hiện trong văn phòng của Trầm Minh rồi.
"Chào Trầm thư ký! Chú gọi cháu ạ?"
Trầm Minh ngồi sau cái bàn lớn, bình tĩnh nói:" Tiểu Ngô à, cô làm ở ủy ban thành phố cũng tương đối tốt, tổ chức muốn giao cho cô thêm trọng trách, có lòng tin mình có thể làm được không?"
Ngô Yến cuối cùng cũng chờ được tới ngày này, ít nhiều có chút kích động đứng lên nói:" Cảm ơn Trầm thư ký đã cất nhắc, cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm." Thứ tự của hai câu cảm ơn rất có học vấn đó, Ngô Yến rất biết đắn đo. Dù gì tổ chức cũng chỉ là hư, người đại biểu cho tổ chức Trầm thư ký mới là thật.
Trầm Minh mãn ý vẫy tay tỏ ý bảo Ngô Yến ngồi xuống, sau đó mới thong thả nói:" Tiểu Ngô à, cô cảm thấy khu đô thị mới và cục công thương, nơi nào có thể khiến cô phát huy hết năng lực của mình?"
Khu đô thị mới? Cục công thương? Hai chọn một, lựa chọn như vậy không dễ dàng chút nào, mối nào cũng ngon cả. Ngô Yến sau một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cảm thấy khu đô thị mới cũng không tồi, dễ để tạo nên thành tích, nhưng càng là chỗ ngon, người tranh đấu cành nhiều, người soi mói càng nhiều. Cục công thương thì lại không giống vậy, tiền qua tay cũng không nhiều cho lắm.
"Cái này, hay là Trầm thư ký cho cháu tới cục công thương đi ạ."
Trầm Minh khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc nói:" Tiểu Ngô à, cô và Dương Phàm quan hệ tốt chứ?"
Ngô Yến không rõ lí do, gật đầu nói:" Vâng, quan hệ tương đối tốt, con người tiểu Dương hiền hậu khiêm tốn, năng lực cũng cao."
Trầm Minh nói theo:" Tôi an bài cho cậu ta tới làm cấp dưới của cô, cô cảm thấy thế nào?"
Ngô Yến vừa nghe ra ý này, trong lòng đang cầu mà không được, chỉ là mặt không dám biểu hiện ra, đứng lên cung kính nói:" Cháu thì không có vấn đề gì, chỉ lo các đồng chí bên cục công thương đối với việc Dương Phàm trẻ tuổi và cấp chính khoa sẽ bới lông tìm vết, Dương Phàm khó mà triển khai công tác."
Trầm Minh lộ ra nụ cười hân thưởng:" Tiểu Ngô, cô có thể xem xét vấn đề này, xem ra cô đã trưởng thành rồi. Vấn đề này tôi cũng đã nghĩ qua rồi, hai ông cục phó cục công thương sắp tới tuổi về hưu, lần này không cần biết Lưu Bảo Sinh có vấn đề gì hay không, họ làm phó cũng khó mà tránh khỏi bị trách mắng, ít nhất thì cũng bị tội giám sát bất lực. Tôi định thương lượng một chút với Quý thư ký, có nên cho bọn họ về hưu trước thời hạn không. Tới lúc đó, cô thấy có nhân viên nào thích hợp có thể tự mình đề bạt lên."
Ngô Yến trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ Trầm Minh đang trải thảm hoa để cho Dương Phàm thăng tiến đây, hai ông cục phó nếu nghe lời thì có thể làm tiếp, không nghe lời thì xin mời về hưu, hoặc bị điều đi nơi khác, trong thành phố thiếu gì chỗ nhàn hạ.
"Xin Trầm thư ký yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt mối quan hệ với các đồng chí ở cục, nhất định quán triệt tinh thần và chỉ thị của lãnh đạo thị ủy đồng thời kiên quyết chấp hành."
Trầm Minh rất hài lòng, cô Ngô Yến này quả thật không tồi. Rất giỏi cư xử, nói năng rất xuôi tai, cũng rất biết lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo. Kỳ thực làm lãnh đạo xem trọng nhất chính là cấp dưới biết lĩnh hội ý đồ của mình và phải kiên quyết chấp hành.
Sau khi cảm ơn hết lần này tới lần khác rồi từ văn phòng của Trầm Minh đi ra, mấy câu nói như 'tổ chức tín nhiệm cô" cứ vang vọng bên tai, Ngô Yến vội lấy điện thoại gọi cho Dương Phàm.
"Cậu Dương à, Trầm thư ký đã gọi tôi tới để nói chuyện rồi, là cục công thương."
Người nghe máy lại là Chúc Vũ Hàm, nghe thấy cái giọng hưng phấn của Ngô Yến, không khỏi cười nói:" Là tôi đây, Dương Phàm đang ở trong bếp nấu mì. Cô đợi một lát nha!"
"Hãy cho anh một cốc nước tráng dương, anh sẽ cho em một đêm khó quên!" Dương Phàm vừa nấu mì ăn liền vừa hát một bài hát học được ở trong ký túc xá hồi trước, hát còn sai cả nhịp.
Không có chuẩn bị đồ ngủ, Chúc Vũ Hàm chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi của Dương Phàm, miễn cưỡng thì che được nửa mông, hơi có chút động tác là nhìn thấy hết sạch. Cứ như vậy cầm theo điện thoại, mang dép lê bước vào bếp, dựa vào cửa rồi giơ điện thoại lên, nhíu mày mắng:" Em hát cái gì thế, hát đi hát lại cũng chỉ có hai câu đấy."
"Đây không phải là thứ chị luôn đòi hỏi ở em hay sao?" Dương Phàm làm ra vẻ ngạc nhiên, Chúc Vũ Hàm vội che điện thoại nói:" Muốn chết à, Ngô Yến gọi đây này."
Dương Phàm một tay cầm vung, một tay cầm đũa nói:" Cầm qua đây, em làm gì còn tay."
Chúc Vũ Hàm uốn eo đi tới, bộ ngực mềm mại dựa vào lưng Dương Phàm, đặt điện thoại lên tai hắn, tai của mình cũng dỏng lên, giống như là điệp viên vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Alo. Tôi đây. Có việc gì?" Dương Phàm nghiêm chỉnh nói.
Chất lượng của điện thoại cũng không tồi, Ngô Yến đầu bên này cái gì cũng nghe thấy, bao gồm cả cái câu 'nước tráng dương' của Dương Phàm, cố nhịn cười nói:" Việc đó đã được quyết định rồi, là cục công thương. Theo ý của Trầm thư ký thì cậu cũng qua đó luôn, việc này quả có chút bất ngờ."
"Có cái quái gì mà bất ngờ? Mấy lão cáo già này gian hơn quỷ, chị cứ chờ coi, thằng Trầm Ninh kiểu gì cũng sẽ được điều tới đồn công an Nam Thành, trông coi toàn bộ cục công thương cho mà xem."
Ngô Yến lấy dũng khí hỏi:" Cậu và Trầm thư ký có phải là có ước định gì không?"
Dương Phàm có chút không cao hứng, nói:" Không nên hỏi thì đừng hỏi. Thôi, cái việc kia của chị cũng phải giải quyết nhanh đi. Tối nay cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ gọi Trầm Ninh tới. Thế nhé!"
Chúc Vũ Hàm u ám nói bên tai:" Cô ta thân hình và dung mạo không tồi, lúc chị không có ở đây, em có thể phát huy tác dụng của cô ta đến mức cao nhất đó."
"Ghen à?" Dương Phàm cười nói.
"Hừ! Vô đạo đức!" Nói rồi Chúc Vũ Hàm quay đầu, chuyển thân ưỡn ngực đi khỏi, không ngờ cặp mông trắng nõn hoàn toàn đập vào mắt, Dương Phàm nhìn mà nhỏ dãi, hít một hơi dài, nhìn đống mì trong nồi mà nghiến răng cố nhịn.
Trầm Minh độc thân tám năm nay rồi, gần đây Lưu Thanh có giới thiệu cho một người là chủ nhiệm văn phòng đoàn tỉnh ủy. Sau khi tiếp xúc vài lần, tình cảm cả hai bên cũng không tồi. Cô ta cũng rất được, chỉ là hơi trẻ, mới có ba mươi tuổi mà thôi. Lấy một người kém mình hai mươi tuổi làm vợ quả thật là có áp lực.
Trầm Minh cười khổ liên hồi, cảm thấy mình nghĩ vớ vẩn quá rồi. Nắm xuống gối nhắm mắt lại, trong chớp mắt Trầm Minh quyết định thả Ngô Yến đi. Thế còn Dương Phàm? Thằng ranh này phải làm sao? Trầm Minh thật sự quá mệt rồi, vấn đề cuối cùng nghĩ chưa nghĩ ra đã ngủ mất.
... ... ... ...
Lại là một buổi sáng trời quang mây tạnh, ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu rọi khắp nơi, xuyên qua khung cửa sổ màu trắng chiếu vào trong phòng ngủ.
Chúc Vũ Hàm trần truồng thức dậy, thuận tay lấy điện thoại ra xem thấy đã buổi trưa , vội đẩy Dương Phàm.
"Xấu xa, mười hai giờ rồi đây này. Em thảm rồi, trễ làm mất rồi."
Dương Phàm không thèm mở mắt, mơ mơ hồ hồ nói:" Chị à, để em ngủ thêm chút nữa đi, chị quần em tới sáng mới cho em ngủ cơ mà."
Mặc dù hai người có chiêu thức gì thì cũng đều đã nếm trải nhiều lần rồi, nhưng Dương Phàm nói vậy Chúc Vũ Hàm có đôi chút xấu hổ, vung tay khẽ đấm, tay còn lại véo mũi Dương Phàm nói:" Em chỉ biết bắt nạt chị thôi. Chị véo chết em này. Ai cho em bắt nạt chị."
Dương Phàm mở mắt, thấy Chúc Vũ Hàm không một mảnh vải che thân ngồi bên cạnh, sau khi thả mũi Dương Phàm ra còn đang dương dương đắc ý mới nói:" Em bắt nạt chị bao giờ? Hai lần cuối không phải là chị tự nói vẫn muốn hay sao?"
Bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực Dương Phàm vội che miệng Dương Phàm lại, Chúc Vũ Hàm nói:" Chết mất thôi, không cho người ta chút mặt mũi nào cả. Người ta mới nếm trải được chút tư vị mà không tha cho người ta ư."
Dương Phàm cười hô hô, xem ra muốn ngủ cũng không được nữa rồi. Khi quay người dậy, đi vào nhà vệ sinh thở phì phò liền quay đầu lại nói:" À mà bây giờ em đang bị đình chức để viết kiểm điểm, có cần đi làm đếch đâu. Hôm nay em sẽ dành cả ngày để đi chơi với chị."
Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, không thèm đi dép vào đã theo Dương Phàm vào nhà vệ sinh, từ đằng sau ôm lấy eo Dương Phàm rồi dựa vào lưng hắn, miệng nhỏ giọng nói:" Không chơi bời gì cả, chị chỉ muốn ở nhà nghỉ thôi. Trước kia nghe người ta nói dâm phụ và phụ nữ trinh khiết chỉ cách nhau một bước mà thôi, chị giờ đây thấy mình đã biến thành một dâm phụ rồi, nguy rồi."
Dương Phàm lấy tay vuốt xuống, Chúc Vũ Hàm vội ngăn lại nói:" Đừng vuốt, còn bị sưng, đau lắm."
... ... ... ... ... ...
Ngô Yến sáng sớm đã cảm thấy hưng phấn kèm chút bất an, định tìm Trầm Minh để báo cáo tư tưởng gì đó, lại lo lãnh đạo nghĩ sai về mình. Nữ đồng chí không việc gì lại chạy tới chỗ lãnh đạo, ảnh hưởng không tốt.
Bình tâm lại, bắt đầu giúp Dương Phàm viết kiểm điểm, đang lúc sửa văn thì Hồ Tiến học cười ha ha bước vào văn phòng nói:" Ngô chủ nhiệm à, Trầm thư ký mời cô tới đó."
Cả buổi sáng Trầm Minh đều đang xem xét về vấn đề điều chỉnh nhân sự, thư ký thị ủy lo việc nhân sự, lần này Trầm Minh tuyệt đối không buông tay. Trước tiên là cái chức bộ trưởng bộ tổ chức, nhất định phải thay thành người của mình. Thứ hai là chức bí thư trưởng thị ủy, nhất định phải dùng một người từng trải, thận trọng và tuyệt đối trung thành. Cục tài chính cũng là một vị trí nguy hiểm, tuyệt đối không thể bỏ qua. Những thứ còn lại thì cứ thương lượng với Quý Vân Lâm sau.
Tối hôm qua Trần Chính Hòa gọi tới, ý là muốn để cho Dương Phàm xuống cơ sở rèn luyện, việc này cũng không khó, nhưng điều nó về đâu thì thích hợp đây? Trầm Minh khẽ gõ lên bàn, cảm thấy điều về đâu không phải là vấn đề, quan trong là xem chủ quản đơn vị đó là ai? Tóm lại không thể điều tới một đơn vị với người chủ quản quá lợi hại. Nghĩ tới đây Trầm Minh lướt qua đống văn kiện trước mắt, thấy ở trên có tên của Ngô Yến, mắt sáng lên, lập tức để Hồ Tiến Học đi gọi Ngô Yến.
Ngô Yến tới rất nhanh, chưa đầy một phút đã thấy xuất hiện trong văn phòng của Trầm Minh rồi.
"Chào Trầm thư ký! Chú gọi cháu ạ?"
Trầm Minh ngồi sau cái bàn lớn, bình tĩnh nói:" Tiểu Ngô à, cô làm ở ủy ban thành phố cũng tương đối tốt, tổ chức muốn giao cho cô thêm trọng trách, có lòng tin mình có thể làm được không?"
Ngô Yến cuối cùng cũng chờ được tới ngày này, ít nhiều có chút kích động đứng lên nói:" Cảm ơn Trầm thư ký đã cất nhắc, cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm." Thứ tự của hai câu cảm ơn rất có học vấn đó, Ngô Yến rất biết đắn đo. Dù gì tổ chức cũng chỉ là hư, người đại biểu cho tổ chức Trầm thư ký mới là thật.
Trầm Minh mãn ý vẫy tay tỏ ý bảo Ngô Yến ngồi xuống, sau đó mới thong thả nói:" Tiểu Ngô à, cô cảm thấy khu đô thị mới và cục công thương, nơi nào có thể khiến cô phát huy hết năng lực của mình?"
Khu đô thị mới? Cục công thương? Hai chọn một, lựa chọn như vậy không dễ dàng chút nào, mối nào cũng ngon cả. Ngô Yến sau một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cảm thấy khu đô thị mới cũng không tồi, dễ để tạo nên thành tích, nhưng càng là chỗ ngon, người tranh đấu cành nhiều, người soi mói càng nhiều. Cục công thương thì lại không giống vậy, tiền qua tay cũng không nhiều cho lắm.
"Cái này, hay là Trầm thư ký cho cháu tới cục công thương đi ạ."
Trầm Minh khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc nói:" Tiểu Ngô à, cô và Dương Phàm quan hệ tốt chứ?"
Ngô Yến không rõ lí do, gật đầu nói:" Vâng, quan hệ tương đối tốt, con người tiểu Dương hiền hậu khiêm tốn, năng lực cũng cao."
Trầm Minh nói theo:" Tôi an bài cho cậu ta tới làm cấp dưới của cô, cô cảm thấy thế nào?"
Ngô Yến vừa nghe ra ý này, trong lòng đang cầu mà không được, chỉ là mặt không dám biểu hiện ra, đứng lên cung kính nói:" Cháu thì không có vấn đề gì, chỉ lo các đồng chí bên cục công thương đối với việc Dương Phàm trẻ tuổi và cấp chính khoa sẽ bới lông tìm vết, Dương Phàm khó mà triển khai công tác."
Trầm Minh lộ ra nụ cười hân thưởng:" Tiểu Ngô, cô có thể xem xét vấn đề này, xem ra cô đã trưởng thành rồi. Vấn đề này tôi cũng đã nghĩ qua rồi, hai ông cục phó cục công thương sắp tới tuổi về hưu, lần này không cần biết Lưu Bảo Sinh có vấn đề gì hay không, họ làm phó cũng khó mà tránh khỏi bị trách mắng, ít nhất thì cũng bị tội giám sát bất lực. Tôi định thương lượng một chút với Quý thư ký, có nên cho bọn họ về hưu trước thời hạn không. Tới lúc đó, cô thấy có nhân viên nào thích hợp có thể tự mình đề bạt lên."
Ngô Yến trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ Trầm Minh đang trải thảm hoa để cho Dương Phàm thăng tiến đây, hai ông cục phó nếu nghe lời thì có thể làm tiếp, không nghe lời thì xin mời về hưu, hoặc bị điều đi nơi khác, trong thành phố thiếu gì chỗ nhàn hạ.
"Xin Trầm thư ký yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt mối quan hệ với các đồng chí ở cục, nhất định quán triệt tinh thần và chỉ thị của lãnh đạo thị ủy đồng thời kiên quyết chấp hành."
Trầm Minh rất hài lòng, cô Ngô Yến này quả thật không tồi. Rất giỏi cư xử, nói năng rất xuôi tai, cũng rất biết lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo. Kỳ thực làm lãnh đạo xem trọng nhất chính là cấp dưới biết lĩnh hội ý đồ của mình và phải kiên quyết chấp hành.
Sau khi cảm ơn hết lần này tới lần khác rồi từ văn phòng của Trầm Minh đi ra, mấy câu nói như 'tổ chức tín nhiệm cô" cứ vang vọng bên tai, Ngô Yến vội lấy điện thoại gọi cho Dương Phàm.
"Cậu Dương à, Trầm thư ký đã gọi tôi tới để nói chuyện rồi, là cục công thương."
Người nghe máy lại là Chúc Vũ Hàm, nghe thấy cái giọng hưng phấn của Ngô Yến, không khỏi cười nói:" Là tôi đây, Dương Phàm đang ở trong bếp nấu mì. Cô đợi một lát nha!"
"Hãy cho anh một cốc nước tráng dương, anh sẽ cho em một đêm khó quên!" Dương Phàm vừa nấu mì ăn liền vừa hát một bài hát học được ở trong ký túc xá hồi trước, hát còn sai cả nhịp.
Không có chuẩn bị đồ ngủ, Chúc Vũ Hàm chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi của Dương Phàm, miễn cưỡng thì che được nửa mông, hơi có chút động tác là nhìn thấy hết sạch. Cứ như vậy cầm theo điện thoại, mang dép lê bước vào bếp, dựa vào cửa rồi giơ điện thoại lên, nhíu mày mắng:" Em hát cái gì thế, hát đi hát lại cũng chỉ có hai câu đấy."
"Đây không phải là thứ chị luôn đòi hỏi ở em hay sao?" Dương Phàm làm ra vẻ ngạc nhiên, Chúc Vũ Hàm vội che điện thoại nói:" Muốn chết à, Ngô Yến gọi đây này."
Dương Phàm một tay cầm vung, một tay cầm đũa nói:" Cầm qua đây, em làm gì còn tay."
Chúc Vũ Hàm uốn eo đi tới, bộ ngực mềm mại dựa vào lưng Dương Phàm, đặt điện thoại lên tai hắn, tai của mình cũng dỏng lên, giống như là điệp viên vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Alo. Tôi đây. Có việc gì?" Dương Phàm nghiêm chỉnh nói.
Chất lượng của điện thoại cũng không tồi, Ngô Yến đầu bên này cái gì cũng nghe thấy, bao gồm cả cái câu 'nước tráng dương' của Dương Phàm, cố nhịn cười nói:" Việc đó đã được quyết định rồi, là cục công thương. Theo ý của Trầm thư ký thì cậu cũng qua đó luôn, việc này quả có chút bất ngờ."
"Có cái quái gì mà bất ngờ? Mấy lão cáo già này gian hơn quỷ, chị cứ chờ coi, thằng Trầm Ninh kiểu gì cũng sẽ được điều tới đồn công an Nam Thành, trông coi toàn bộ cục công thương cho mà xem."
Ngô Yến lấy dũng khí hỏi:" Cậu và Trầm thư ký có phải là có ước định gì không?"
Dương Phàm có chút không cao hứng, nói:" Không nên hỏi thì đừng hỏi. Thôi, cái việc kia của chị cũng phải giải quyết nhanh đi. Tối nay cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ gọi Trầm Ninh tới. Thế nhé!"
Chúc Vũ Hàm u ám nói bên tai:" Cô ta thân hình và dung mạo không tồi, lúc chị không có ở đây, em có thể phát huy tác dụng của cô ta đến mức cao nhất đó."
"Ghen à?" Dương Phàm cười nói.
"Hừ! Vô đạo đức!" Nói rồi Chúc Vũ Hàm quay đầu, chuyển thân ưỡn ngực đi khỏi, không ngờ cặp mông trắng nõn hoàn toàn đập vào mắt, Dương Phàm nhìn mà nhỏ dãi, hít một hơi dài, nhìn đống mì trong nồi mà nghiến răng cố nhịn.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai