Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 49: Thái độ quyết định hậu quả
Ngay lúc Dương Phàm đeo theo laptop bước đi loạng choạng ra khỏi tòa nhà thị ủy dưới sự dòm ngó soi mói của bao nhiêu người, rất nhiều người đã đoán chàng trai trẻ này khó mà có thể quay lại đây nữa.
Thương tích của Cát Kính Tùng thật ra không nghiêm trọng, chỉ bị chảy chút máu mũi, quay về văn phòng lấy bông bịt lại một lúc là ngừng chảy. Sau khi hết chảy máu, Cát Kính Tùng lại mò tới văn phòng của Hạ Trì Siêu, bí thư nói Hạ thị trưởng không có ở đây, Cát Kính Tùng hỏi ông ta đã đi đâu rồi, bí thư nói không biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thật sự là không biết sao? Hạ Trì Siêu rất đáng nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.Về lại văn phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái điện thoại mà số ít ai được biết, Cát Kính Tùng do dự một lúc và không có bấm số. Biết đâu tí nữa Trầm Minh sẽ cho người tới mời mình? Cát Kính Tùng nghĩ vậy.
Thế còn Trầm Minh hiện đang làm gì? Ông ấy đang ngồi cười mỉm trong văn phòng. Mười phút trước, Hạ Trị Siêu gọi điện tới, giọng nói vô cùng cung kính bảo:" Trầm thư ký có bận không? Có chút việc tôi phải báo cáo."
Hạ Trì Siêu hạ giọng như vậy với Trầm Minh, đây mới là lần đầu. Nó nói lên điều gì? Trầm Minh trong lòng vô cùng hiểu rõ, vì vậy ông đáp lại một cách khoái trá mà lại uy nghiêm:" Anh tới đây đi."
Hạ Trì Siêu thật ra không hề muốn thế, nhưng mà không còn cách nào khác cả! Giang Hạc bị bắt rồi, Hạ Trì Siêu bản thân không có vấn đề gì, nhưng bà vợ Vân Ái Lan vì thấy Hạ Trì Siêu đập cửa đi khỏi nên cảm thấy sợ hãi, gọi điện tới nói rõ việc nhận tiền của Tề Nhĩ Đặc, cái này cũng không nói làm gì. Thằng Hạ Thiên nó lại còn lợi dụng danh nghĩa của Hạ Trì Siêu, giở trò ở khu đô thị mới, giúp người khách nào đó mua một miếng đất xây dựng. Sự việc biến chuyển tới mức không còn đường lùi rồi, Hạ Trì Siêu nhất định phải tranh thủ chủ động ra tay, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Hạ Trì Siêu dặn Vân Ái Lan vài câu xong mới gọi đến văn phòng của Trầm Minh.
Vì vậy nên Cát Kính Tùng mới vồ hụt ông ta!
Khi Hạ Trì Siêu đi vào văn phòng của Trầm Minh, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải cúi đầu.
Trầm Minh là người thắng lợi, tư thế ung dung chỉ vào ghế đối diện nói:" Mời Hạ thị trưởng ngồi!"
"Trầm thư ký, tôi có vài việc phải báo với ngài. Thứ nhất tôi tới đây để nhận lỗi của mình, do bận làm ăn nên tôi đã không dạy bảo tốt vợ con ở nhà, dẫn đến việc bọn họ gây ra sai lầm nghiêm trọng. Việc này tôi cũng vừa mới biết mà thôi, tôi đã gọi điện bảo Vân Ái Lan tới đây rồi, để lát nữa bà ấy tới bà ấy sẽ trình bày hết. Thứ hai, liên quan vấn đề của đồng chí Giang Hạc, tôi cũng có trách nhiệm không thể đùn đẩy, Giang Hạc được như ngày hôm nay cũng có chút liên quan tương đối tới việc tôi quản lý. Trước mắt việc đáng lo nhất là sẽ còn một số đồng chí nữa liên can tới việc khu đô thị mới, lúc quan trọng vẫn phải cần ngài ra mặt để duy trì cục diện ổn định cùa thành phố, cho nên tôi mới tới đây để xin ý kiến, làm thế nào để ngăn không cho tình hình xấu đi.
Mấy câu nói này, Hạ Trì Siêu đã phải đắn đo không biết bao nhiêu lần, phải cố làm ra cái vẻ mình chịu nhún và đồng thời phải có cương có nhu.
Cát Kính Tùng ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Vân Ái Lan đang thở hồng hộc bước lên lầu, thấy mình liền quay đầu đi coi như không thấy, Cát Kính Tùng trong lòng hồi hộp, mắt nhìn Vân Ái Lan đi khỏi, phía đó có văn phòng của thư ký thị ủy.
Tâm tình của Cát Kính Tùng lập tức loạn lên, vụ va chạm với Dương Phàm lúc này đã không còn nhớ gì nữa.
Vân Ái Lan trực tiếp đi vào văn phòng của Trầm Minh, lúc đi vào còn cung kính hỏi thăm sức khỏe, Trầm Minh rất khách sáo để bà ta ngồi xuống nói chuyện, Hạ Trì Siêu sắc mặt âm trầm nói:" Trầm thư ký, tôi không ngồi dự thính đâu, tôi ra ngoài đợi."
Trầm Minh gật đầu, Hạ Trì Siêu hung hăng lườm vợ một cái,rồi từ từ đi ra, ở phòng ngoài bí thư Hồ vội mời ông ta ngồi, còn pha trà nữa.
Vân Ái Lan không đề cập tới việc Tề Nhĩ Đặc, mà nói về việc Hạ Thiên giúp thương nhân mua đất xây dựng ở khu đô thị mới, vì việc này, Hạ Thiên nhận của người ta một món quà, Vân Ái Lan mang cả đồng hồ đeo tay tới, đặt lên bàn rồi dùng giọng nói thừa nhận sai lầm bảo:" Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền, tôi cũng không rõ lắm, việc này tôi cũng vừa mới biết thôi."
Mấy lời này nói bên ngoài, quỷ cũng không tin, nhưng nói ở chỗ Trầm Minh, tin hay không cũng không phải vấn đề, vấn đề ở đây là chấp nhận hay không chấp nhận.
Trầm Minh làm ra vẻ im lặng suy nghĩ, không thèm nhìn ánh mắt khủng hoảng của Vân Ái Lan, tay phải cứ gõ gõ lên mặt bàn.
"Vấn đề này, để đồng chí Hạ Thiên chuẩn bị tài liệu giao tới chỗ tôi đi, đồng chí Hạ Thiên có thể chủ động khai báo nhằm được khoan hồng, thái độ này rất tốt. Thế này đi, làm phiền chị mời đồng chí Siêu vào đây."
Câu nói này trọng điểm ở mấy chữ "Khoan hồng, thái độ tốt", Vân Ái Lan không nghe ra, vô cùng bất an đứng lên nói:" Vâng, tôi biết rồi."
Khi Hạ Trì Siêu ở phòng ngoài liến thấy sau khi Hồ bí thư đưa Vân Ái Lan vào, không có đóng cửa. Lúc Trầm Minh nói chuyện, giọng cao hơn so với bình thường, có cảm giác rất vang.
Hạ Trì Siêu thở dài, sau khi lườm Vân Ái Lan, mới khôi phục lại được vẻ ung dung, nhưng vẫn hơi cúi đầu đi vào văn phòng của Trầm Minh. Không cần biết thế nào, hai vợ chồng họ đã đồng ý với nhau, chỉ cần Hạ Trì Siêu trong sạch, vấn đề của thằng con mới có hi vọng giải quyết.
Khi ngồi xuống đối diện Trầm Minh một lần nữa, Hạ Trì Siêu có cảm giác dường như đã có mấy đời. Trầm Minh ngược lại lại bình tĩnh mỉm cười nói:" Đồng chí Siêu, vì để bảo vể trạng thái tăng trưởng kinh tế của thành phố ta, khu đô thị mới là một bộ phận quan trọng trong việc phát triển kinh tế của thành phố, tuyệt đối không thể làm loạn. Anh thấy sáng mai có phải nên mở hội nghị ban thường trực, thảo luận cụ thể việc chọn ai chủ trì công tác khu đô thị mới không?"
Sau khi ra khỏi văn phòng của Trầm Minh, trong nháy mắt Hạ Trì Siêu bước đi lảo đảo, Vân Ái Lan đang đợi ở cửa lo lắng muốn tới đỡ, kết quả bị ánh mắt của ông ta dọa phải rút tay lại.
Dương Phàm vừa mới tới cạnh xe, điện thoại trong túi liền reo lên, sau khi bực mình nghe điện thoại, liền nghe thấy Tào Ny Ny đang hét:" Dương Phàm, cậu điên rồi à, sao lại dám đánh bí thư trưởng ở tòa nhà thị ủy hả?"
Quả nhiên là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, mới đây thôi mà Tào Ny Ny đã biết rồi.
Dương Phàm rất muốn hét một tiếng, cô là gì của tôi chứ? Quản nhiều như vậy làm mẹ gì? Nghĩ thấy Tào Ny Ny quả thật vì lo lắng cho mình, nhịn nhục nhỏ giọng nói:" Đánh cũng đánh rồi, lúc đó tớ không nhìn rõ đó là ai. Không nói việc này nữa, không có việc gì thì tớ cúp máy đây."
Tào Ny Ny vội nói:" Đừng cúp vội, cậu đang ở đâu? Tớ tới ngay."
Dương Phàm nói:" Không cần đâu. Tớ bị đình chỉ công tác rồi, đang trên đường về nhà."
Nói xong Dương Phàm dập máy luôn, vừa mới cúp máy xong nó lại reo lên, nhìn thấy số lạ, Dương Phàm bực mình nói:" Ai đó?"
"Cái đồ ngu như lợn này. Không ngờ lại dám đánh bí thi trưởng ngay tại tòa nhà thị ủy. Bao nhiêu năm theo học lão Chu và những lời bố dặn mày quên hết rồi hả con?" Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Trần Chính Hòa, Dương Phàm nghe thấy Trần Chính Hòa đang quát mình, bao nhiêu ức chế trong lòng liền xả ra hết.
"Hừ! Ông chửi sướng mồm chưa, người ta hỏi tôi có phải là con hoang không đó? Vấn đề này ông nên tự mình tới mà trả lời mới đúng chứ." Dương Phàm trả lời, Trần Chính Hòa một lúc lâu không nói thêm gì, mãi sau mới giận giữ nói:" Sao con không đánh gẫy chân hắn ta đi?"
Dương Phàm tức giận nói:" Muốn đánh ông tự đi mà đánh." Nói xong dập máy luôn.
Trần Chính Hòa lúc này đang ngồi trong phòng khách ở nhà, sau khi cúp máy, mặt mày hầm hầm khó chịu, cụ Trần tay cầm một bản văn kiện từ tốn bước ra, thấy Trần Chính Hòa sắc mặt xám lại liền hỏi:" Hỏi rõ chuyện Dương Phàm chưa?"
Trần Chính Hòa thuật lại lời của Dương Phàm, sắc mặt của cụ trong nháy mắt cũng đen như đáy nồi, hừ hừ hai tiếng nói:" Thằng bé này quá nương tay rồi, nếu là bố bố đánh nó gẫy chân!"
Trần Chính Hòa nghe xong cảm thấy ngạc nhiên!
Điện thoại của Dương Phàm lại reo lên, lần này Dương Phàm muốn đập điện thoại lắm rồi, nhưng nhìn thấy số máy Dương Phàm liền cảm thấy tốt hơn, người gọi tới là Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm nói chuyện rất coi trọng ngữ khí, từ từ nói:" Sao em lại đánh cả bí thư trưởng vậy? Người ta là cấp trên đó."
Dương Phàm nghe ngữ khí này, hình như không có ý định lên lớp mình mà chỉ muốn hỏi thăm mình, tâm lý cảm thấy ấm áp nói:" Lão ta mồm thối, dám mắng em là đồ con hoang."
Chúc Vũ Hàm nghe vậy liền nhớ ra Dương Phàm đã từng kể mình mồ côi cha, trẻ mồ coi mười đứa thì chín đưa không nghe được câu này. Dương Phàm lại đem việc đó ra kể rõ lại, Chúc Vũ Hàm cũng cảm thấy tức.
"Sao thị ủy Uyển Lăng của bọn em lại loạn tùng phèo như thế? Chỉ là một tờ hóa đơn tiền xăng, lại còn là vì đi làm nhiệm vụ cho hai vị thư ký, thế mà một kế toán trưởng bé bằng mắt muỗi dám lên mặt với em hả? Còn cái lão bí thư trưởng thị ủy đó nữa, tại sao lại không biết kềm chế đến thế, mở mồm là chửi người. Nếu mà lão ta chửi chị như vậy, chị đánh cho què chân."
Chúc Vũ Hàm nói xong Dương Phàm liền cười, tâm tình liền tốt hơn.
"Chị à, giữ vẻ thục nữ một tí đi có được không?"
Chúc Vũ Hàm làm ngứa ngáy ngả người ra sa lông, mắt lúng liếc cười dâm nói:" Chị đã là phụ nữ rồi còn gì, hi hi hi! Thôi, không nói nữa, dù sao người cũng đã đánh rồi, không thể nào sửa chữa được. Không chịu được cứ nói với chị, qua Vu Thành mà làm, muốn làm nhà nước thì làm nhà nước, muốn vào làm ở xí nghiệp thì chị còn mong không được đó chứ, chị sẽ sắp xếp cho em là nhân viên ngay dưới quyền chị luôn."
Thương tích của Cát Kính Tùng thật ra không nghiêm trọng, chỉ bị chảy chút máu mũi, quay về văn phòng lấy bông bịt lại một lúc là ngừng chảy. Sau khi hết chảy máu, Cát Kính Tùng lại mò tới văn phòng của Hạ Trì Siêu, bí thư nói Hạ thị trưởng không có ở đây, Cát Kính Tùng hỏi ông ta đã đi đâu rồi, bí thư nói không biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thật sự là không biết sao? Hạ Trì Siêu rất đáng nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.Về lại văn phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái điện thoại mà số ít ai được biết, Cát Kính Tùng do dự một lúc và không có bấm số. Biết đâu tí nữa Trầm Minh sẽ cho người tới mời mình? Cát Kính Tùng nghĩ vậy.
Thế còn Trầm Minh hiện đang làm gì? Ông ấy đang ngồi cười mỉm trong văn phòng. Mười phút trước, Hạ Trị Siêu gọi điện tới, giọng nói vô cùng cung kính bảo:" Trầm thư ký có bận không? Có chút việc tôi phải báo cáo."
Hạ Trì Siêu hạ giọng như vậy với Trầm Minh, đây mới là lần đầu. Nó nói lên điều gì? Trầm Minh trong lòng vô cùng hiểu rõ, vì vậy ông đáp lại một cách khoái trá mà lại uy nghiêm:" Anh tới đây đi."
Hạ Trì Siêu thật ra không hề muốn thế, nhưng mà không còn cách nào khác cả! Giang Hạc bị bắt rồi, Hạ Trì Siêu bản thân không có vấn đề gì, nhưng bà vợ Vân Ái Lan vì thấy Hạ Trì Siêu đập cửa đi khỏi nên cảm thấy sợ hãi, gọi điện tới nói rõ việc nhận tiền của Tề Nhĩ Đặc, cái này cũng không nói làm gì. Thằng Hạ Thiên nó lại còn lợi dụng danh nghĩa của Hạ Trì Siêu, giở trò ở khu đô thị mới, giúp người khách nào đó mua một miếng đất xây dựng. Sự việc biến chuyển tới mức không còn đường lùi rồi, Hạ Trì Siêu nhất định phải tranh thủ chủ động ra tay, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Hạ Trì Siêu dặn Vân Ái Lan vài câu xong mới gọi đến văn phòng của Trầm Minh.
Vì vậy nên Cát Kính Tùng mới vồ hụt ông ta!
Khi Hạ Trì Siêu đi vào văn phòng của Trầm Minh, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải cúi đầu.
Trầm Minh là người thắng lợi, tư thế ung dung chỉ vào ghế đối diện nói:" Mời Hạ thị trưởng ngồi!"
"Trầm thư ký, tôi có vài việc phải báo với ngài. Thứ nhất tôi tới đây để nhận lỗi của mình, do bận làm ăn nên tôi đã không dạy bảo tốt vợ con ở nhà, dẫn đến việc bọn họ gây ra sai lầm nghiêm trọng. Việc này tôi cũng vừa mới biết mà thôi, tôi đã gọi điện bảo Vân Ái Lan tới đây rồi, để lát nữa bà ấy tới bà ấy sẽ trình bày hết. Thứ hai, liên quan vấn đề của đồng chí Giang Hạc, tôi cũng có trách nhiệm không thể đùn đẩy, Giang Hạc được như ngày hôm nay cũng có chút liên quan tương đối tới việc tôi quản lý. Trước mắt việc đáng lo nhất là sẽ còn một số đồng chí nữa liên can tới việc khu đô thị mới, lúc quan trọng vẫn phải cần ngài ra mặt để duy trì cục diện ổn định cùa thành phố, cho nên tôi mới tới đây để xin ý kiến, làm thế nào để ngăn không cho tình hình xấu đi.
Mấy câu nói này, Hạ Trì Siêu đã phải đắn đo không biết bao nhiêu lần, phải cố làm ra cái vẻ mình chịu nhún và đồng thời phải có cương có nhu.
Cát Kính Tùng ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Vân Ái Lan đang thở hồng hộc bước lên lầu, thấy mình liền quay đầu đi coi như không thấy, Cát Kính Tùng trong lòng hồi hộp, mắt nhìn Vân Ái Lan đi khỏi, phía đó có văn phòng của thư ký thị ủy.
Tâm tình của Cát Kính Tùng lập tức loạn lên, vụ va chạm với Dương Phàm lúc này đã không còn nhớ gì nữa.
Vân Ái Lan trực tiếp đi vào văn phòng của Trầm Minh, lúc đi vào còn cung kính hỏi thăm sức khỏe, Trầm Minh rất khách sáo để bà ta ngồi xuống nói chuyện, Hạ Trì Siêu sắc mặt âm trầm nói:" Trầm thư ký, tôi không ngồi dự thính đâu, tôi ra ngoài đợi."
Trầm Minh gật đầu, Hạ Trì Siêu hung hăng lườm vợ một cái,rồi từ từ đi ra, ở phòng ngoài bí thư Hồ vội mời ông ta ngồi, còn pha trà nữa.
Vân Ái Lan không đề cập tới việc Tề Nhĩ Đặc, mà nói về việc Hạ Thiên giúp thương nhân mua đất xây dựng ở khu đô thị mới, vì việc này, Hạ Thiên nhận của người ta một món quà, Vân Ái Lan mang cả đồng hồ đeo tay tới, đặt lên bàn rồi dùng giọng nói thừa nhận sai lầm bảo:" Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền, tôi cũng không rõ lắm, việc này tôi cũng vừa mới biết thôi."
Mấy lời này nói bên ngoài, quỷ cũng không tin, nhưng nói ở chỗ Trầm Minh, tin hay không cũng không phải vấn đề, vấn đề ở đây là chấp nhận hay không chấp nhận.
Trầm Minh làm ra vẻ im lặng suy nghĩ, không thèm nhìn ánh mắt khủng hoảng của Vân Ái Lan, tay phải cứ gõ gõ lên mặt bàn.
"Vấn đề này, để đồng chí Hạ Thiên chuẩn bị tài liệu giao tới chỗ tôi đi, đồng chí Hạ Thiên có thể chủ động khai báo nhằm được khoan hồng, thái độ này rất tốt. Thế này đi, làm phiền chị mời đồng chí Siêu vào đây."
Câu nói này trọng điểm ở mấy chữ "Khoan hồng, thái độ tốt", Vân Ái Lan không nghe ra, vô cùng bất an đứng lên nói:" Vâng, tôi biết rồi."
Khi Hạ Trì Siêu ở phòng ngoài liến thấy sau khi Hồ bí thư đưa Vân Ái Lan vào, không có đóng cửa. Lúc Trầm Minh nói chuyện, giọng cao hơn so với bình thường, có cảm giác rất vang.
Hạ Trì Siêu thở dài, sau khi lườm Vân Ái Lan, mới khôi phục lại được vẻ ung dung, nhưng vẫn hơi cúi đầu đi vào văn phòng của Trầm Minh. Không cần biết thế nào, hai vợ chồng họ đã đồng ý với nhau, chỉ cần Hạ Trì Siêu trong sạch, vấn đề của thằng con mới có hi vọng giải quyết.
Khi ngồi xuống đối diện Trầm Minh một lần nữa, Hạ Trì Siêu có cảm giác dường như đã có mấy đời. Trầm Minh ngược lại lại bình tĩnh mỉm cười nói:" Đồng chí Siêu, vì để bảo vể trạng thái tăng trưởng kinh tế của thành phố ta, khu đô thị mới là một bộ phận quan trọng trong việc phát triển kinh tế của thành phố, tuyệt đối không thể làm loạn. Anh thấy sáng mai có phải nên mở hội nghị ban thường trực, thảo luận cụ thể việc chọn ai chủ trì công tác khu đô thị mới không?"
Sau khi ra khỏi văn phòng của Trầm Minh, trong nháy mắt Hạ Trì Siêu bước đi lảo đảo, Vân Ái Lan đang đợi ở cửa lo lắng muốn tới đỡ, kết quả bị ánh mắt của ông ta dọa phải rút tay lại.
Dương Phàm vừa mới tới cạnh xe, điện thoại trong túi liền reo lên, sau khi bực mình nghe điện thoại, liền nghe thấy Tào Ny Ny đang hét:" Dương Phàm, cậu điên rồi à, sao lại dám đánh bí thư trưởng ở tòa nhà thị ủy hả?"
Quả nhiên là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, mới đây thôi mà Tào Ny Ny đã biết rồi.
Dương Phàm rất muốn hét một tiếng, cô là gì của tôi chứ? Quản nhiều như vậy làm mẹ gì? Nghĩ thấy Tào Ny Ny quả thật vì lo lắng cho mình, nhịn nhục nhỏ giọng nói:" Đánh cũng đánh rồi, lúc đó tớ không nhìn rõ đó là ai. Không nói việc này nữa, không có việc gì thì tớ cúp máy đây."
Tào Ny Ny vội nói:" Đừng cúp vội, cậu đang ở đâu? Tớ tới ngay."
Dương Phàm nói:" Không cần đâu. Tớ bị đình chỉ công tác rồi, đang trên đường về nhà."
Nói xong Dương Phàm dập máy luôn, vừa mới cúp máy xong nó lại reo lên, nhìn thấy số lạ, Dương Phàm bực mình nói:" Ai đó?"
"Cái đồ ngu như lợn này. Không ngờ lại dám đánh bí thi trưởng ngay tại tòa nhà thị ủy. Bao nhiêu năm theo học lão Chu và những lời bố dặn mày quên hết rồi hả con?" Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Trần Chính Hòa, Dương Phàm nghe thấy Trần Chính Hòa đang quát mình, bao nhiêu ức chế trong lòng liền xả ra hết.
"Hừ! Ông chửi sướng mồm chưa, người ta hỏi tôi có phải là con hoang không đó? Vấn đề này ông nên tự mình tới mà trả lời mới đúng chứ." Dương Phàm trả lời, Trần Chính Hòa một lúc lâu không nói thêm gì, mãi sau mới giận giữ nói:" Sao con không đánh gẫy chân hắn ta đi?"
Dương Phàm tức giận nói:" Muốn đánh ông tự đi mà đánh." Nói xong dập máy luôn.
Trần Chính Hòa lúc này đang ngồi trong phòng khách ở nhà, sau khi cúp máy, mặt mày hầm hầm khó chịu, cụ Trần tay cầm một bản văn kiện từ tốn bước ra, thấy Trần Chính Hòa sắc mặt xám lại liền hỏi:" Hỏi rõ chuyện Dương Phàm chưa?"
Trần Chính Hòa thuật lại lời của Dương Phàm, sắc mặt của cụ trong nháy mắt cũng đen như đáy nồi, hừ hừ hai tiếng nói:" Thằng bé này quá nương tay rồi, nếu là bố bố đánh nó gẫy chân!"
Trần Chính Hòa nghe xong cảm thấy ngạc nhiên!
Điện thoại của Dương Phàm lại reo lên, lần này Dương Phàm muốn đập điện thoại lắm rồi, nhưng nhìn thấy số máy Dương Phàm liền cảm thấy tốt hơn, người gọi tới là Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm nói chuyện rất coi trọng ngữ khí, từ từ nói:" Sao em lại đánh cả bí thư trưởng vậy? Người ta là cấp trên đó."
Dương Phàm nghe ngữ khí này, hình như không có ý định lên lớp mình mà chỉ muốn hỏi thăm mình, tâm lý cảm thấy ấm áp nói:" Lão ta mồm thối, dám mắng em là đồ con hoang."
Chúc Vũ Hàm nghe vậy liền nhớ ra Dương Phàm đã từng kể mình mồ côi cha, trẻ mồ coi mười đứa thì chín đưa không nghe được câu này. Dương Phàm lại đem việc đó ra kể rõ lại, Chúc Vũ Hàm cũng cảm thấy tức.
"Sao thị ủy Uyển Lăng của bọn em lại loạn tùng phèo như thế? Chỉ là một tờ hóa đơn tiền xăng, lại còn là vì đi làm nhiệm vụ cho hai vị thư ký, thế mà một kế toán trưởng bé bằng mắt muỗi dám lên mặt với em hả? Còn cái lão bí thư trưởng thị ủy đó nữa, tại sao lại không biết kềm chế đến thế, mở mồm là chửi người. Nếu mà lão ta chửi chị như vậy, chị đánh cho què chân."
Chúc Vũ Hàm nói xong Dương Phàm liền cười, tâm tình liền tốt hơn.
"Chị à, giữ vẻ thục nữ một tí đi có được không?"
Chúc Vũ Hàm làm ngứa ngáy ngả người ra sa lông, mắt lúng liếc cười dâm nói:" Chị đã là phụ nữ rồi còn gì, hi hi hi! Thôi, không nói nữa, dù sao người cũng đã đánh rồi, không thể nào sửa chữa được. Không chịu được cứ nói với chị, qua Vu Thành mà làm, muốn làm nhà nước thì làm nhà nước, muốn vào làm ở xí nghiệp thì chị còn mong không được đó chứ, chị sẽ sắp xếp cho em là nhân viên ngay dưới quyền chị luôn."
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai