Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 356: Sự cố đâm xe

Trong khách phòng Chu Dĩnh đã nặng nề ngủ. Tiêu hao nhiều thể lực và hoàn toàn phóng xuất oán niệm khiến Chu Dĩnh ở tuổi hai sáu đã không còn nhiều tinh lực. Sau khi ngủ thật tốt một giấc mới có đủ tinh thần đối mặt với ngày mai. Chuyện xảy ra tối nay nói cho cùng là sau một hồi đấu tranh tình cảm hết sức hỗn loạn, cuối cùng cũng đạt được thắng lợi!
Khi mặt trời lên chính ngọ, Dương Phàm mới tỉnh lại. Dương Phàm không thể nhớ nổi sáng sớm nay mình đã ngủ thế nào. Sau khi mở mắt, giải quyết vấn đề bài tiết sinh lý, đứng đối mặt với tấm gương, Dương Phàm hơi mờ mịt. Trên vai lộ rõ dấu răng đã thuyết minh rõ vấn đề, bình dấm chua khẳng định là đã đổ. Điểm duy nhất kỳ quái chính là vì sao Trương Tư Tề không bắt gian tại chỗ? Vậy chẳng phải là sẽ chiếm cứ được ưu thế đạo đức sao?
Sau khi rửa mặt chải đầu, từ trong phòng đi ra, Dương Phàm cảm thấy như mình đang rơi vào trong mộng.
Trong phòng khách, Chu Dĩnh và Trương Tư Tề đang thân thiết ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Hai người nói cười duyên dáng rất vui vẻ. Trời mới biết được thế giới này rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Dương Phàm đi ra, Chu Dĩnh đứng lên, liếc nhìn người đàn ông của mình một cái rồi chậm rãi, nhẹ nhàng đi về phòng. Trương Tư Tề cũng không thèm nhìn Dương Phàm, đi ra cửa dặn Tiểu Hà:
- Làm một bát mì.
Sau đó Trương Tư Tề trở lại phòng khách, hờ hững nhìn Dương Phàm một cái rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Đây là ý tứ gì? Dương Phàm không quá hiểu được, lại không dám đi hỏi, đành phải một mình ngồi trên sô pha hút thuốc! Vừa mới châm thuốc thì Chu Dĩnh vọt ra phòng khách, đứng ở cửa phòng nói:
- Muốn hút thuốc thì phải đi ra ngoài! Bụng chị còn đang có em bé.
Phanh! Cửa đóng lại!
Dương Phàm vẻ mặt ngạc nhiên ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, ngồi trên lan can hành lang rút ra một điếu thuốc. Tiểu Hà bưng mì đi tới. Dương Phàm rất không để ý tới hình tượng, ngồi trên lan can bưng bát mì ăn.
Sau khi ăn xong, Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Nhìn tư thế là thấy hai người phụ nữ này đã đạt thành thế công thủ đồng minh. Có phải thế không? Như vậy chẳng phải là muốn nổi loạn sao? Nhưng không thể kéo dài như thế được, nếu không sẽ không thể có ngày nào bình an được nữa.
Dương Phàm đằng đằng sát khí trở lại trong phòng, hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện với nhau, vừa mới thấy Dương Phàm tiến vào liền cùng tự đứng lên định đi về phòng. Dương Phàm ho khan lập tức nói:
- Hai người muốn nổi loạn hả? Đều ngồi cả xuống cho anh!
Vốn tưởng rằng sẽ vấp phải chống cự mãnh liệt, không ngờ hai người phụ nữ thật sự ngoan ngoãn ngồi trở về. Kết quả này khiến Dương Phàm nhiều ít hơi đắc ý. Tuy nhiên hơi suy nghĩ một chút, hai người phụ nữ này đều không phải người dễ chơi, hiện giờ có tư thái này khẳng định là có mục đích.
Dương Phàm thở dài một tiếng, ngồi xuống giữa hai người phụ nữ, mỗi tay ôm một người. Đang định tìm từ ngữ khuyên giải thì hai bàn tay đồng thời bị bắt lại, hai cái miệng nhỏ nhắn cắn lấy không chút do dự.
- Nếu hai người dám cắn thì tôi sẽ ra ngoài làm loạn với phụ nữ khác.
Đây là chiêu thức duy nhất mà Dương Phàm có thể nghĩ ra để áp chế hai người, cũng là điều duy nhất khiến hai người có thể đại khai sát khí.
Quả nhiên, hai người phụ nữ đồng thời dừng động tác cắn, đồng thanh nói:
- Anh có còn xấu hổ nữa hay không thế?
Dương Phàm thể hiện một tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nói:
- Bà cả bà hai không để ý tới tôi nữa, tôi còn mặt mũi gì nữa đâu?
Thế giới này chung quy nam nhân vẫn là chúa tể, nhất là loại đàn ông bề ngoài khiêm tốn, bên trong lại độc đoán như Dương Phàm, sao có thể chấp nhận cho cục diện hôm nay chuyển biến xấu đi cơ chứ?
- Ai là bà xã của anh?
Cả hai người phụ nữ nhìn nhau cười, đều hơi có cảm giác không cam lòng. Hai tay Dương Phàm đều bị cắn đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Dương Phàm thở dài nói:
- Tốt rồi, đừng loạn nữa. Hiện giờ anh còn buồn hơn cả hai người.
- Anh thì có gì mà buồn rầu? Bao nhiêu ưu đãi thì bị anh chiếm cả rồi.
Chu Dĩnh tức giận nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm nói.
- Vậy hai người nói đi, nếu chuyện này để mấy ông cụ trên Bắc Kinh biết thì anh còn đường sống nữa hay không?
Dương Phàm nói những lời đã tính toán rất kỹ, tính tranh thủ một chút thông cảm.
- Anh tính xong chưa? Người Trần gia các anh toàn bao che khuyết điểm. Anh tưởng em không biết à? Đứa bé mà Chúc Vũ Hàm nuôi, anh dám nói không phải của anh không? Ông cụ nhà anh còn sấp sấp ngửa ngửa ôm một quyển Khang Hi từ điển, cả ngày bận rộn giúp nhà họ Chúc đặt tên cho đứa bé.
Trương Tư Tề không chút do dự vạch trần. Dương Phàm lập tức trợn mắt há hốc mồm nói:
- Ai bán đứng tin tức này thế?
- Mẹ của anh, cũng là mẹ chồng của em.
Trương Tư Tề đột nhiên cười hì hì giải thích. Bởi vì nàng thấy trong mắt Dương Phàm đang co rút lại, đây là báo hiệu hắn sắp tức giận. Mỗi người đều có những điều mà mình ghét. Dương Phàm ghét nhất là bị người xoi mói, điểm này Trương Tư Tề hiểu rất rõ.
Nghĩ đến khuôn mặt cười cười của Dương Lệ Ảnh, cơn lửa giận trong lòng Dương Phàm lập tức tan thành mây khói. Dương Phàm có chút không cam lòng nhỏ giọng nói:
- Mẹ đúng là không sợ thiên hạ không loạn.
Lúc này trong lòng Trương Tư Tề có chút đắc ý. Bề ngoài xem ra chiêu này có tác dụng với Dương Phàm. Chẳng qua Trương Tư Tề tự nhận mình đã có thể nắm chắc tính cách của người đàn ông này. Hơn nữa chuyện đêm hôm qua cũng có chút ngoài ý muốn. Từ sau khi kết hôn đến nay, Dương Phàm rất trung thành với quan hệ vợ chồng, ở tình huống bình thường sẽ không bao giờ đi qua đêm.
Lấy Dương Lệ Ảnh ra trấn áp Dương Phàm một chút, Trương Tư Tề nháy nháy mắt với Chu Dĩnh, sau đó nàng khẽ kéo tay Dương Phàm mà nói:
- Em là một người phụ nữ, nên em cũng biết ghen. Chẳng qua anh và Chu Dĩnh đã như vậy. Em chỉ có một yêu cầu, sau này ngoại trừ Chu Dĩnh, không cho phép anh mang người phụ nữ về nhà. Em muốn mình không bị chướng mắt.
Dương Phàm mới bình phục một chút thì nghe thấy Trương Tư Tề nói như vậy không khỏi ngẩn ra. Chẳng qua thấy vẻ mặt ai oán của Trương Tư Tề, hắn không nhịn được mà nói:
- Em nói như thế nào thì sẽ như vậy.
Dương Phàm nói xong liền đi ra ngoài, đi đến ngôi đình ở giữa vườn, ngồi đó một mình hút thuốc.
Dương Phàm tỉnh táo lại, hắn có chút buồn bực. Hắn quan hệ với phụ nữ không ít. Lúc ở Uyển Lăng cũng có mấy người phụ nữ, sau khi dành cho mấy cô đó một phần gia nghiệp hoặc là sự nghiệp thì gần như không hề qua lại. Nhưng Chúc Vũ Hàm dù có đánh chết Dương Phàm cũng không buông tay. Du Nhã Ny cũng không quan hệ quá nhiều. Nghĩ đến điểm này làm cho Dương Phàm cảm thấy áy náy. Chuyện với Chu Dĩnh quá đột nhiên, đây đúng là người tính không bằng trời tính.
Nói tóm lại, bề ngoài Trương Tư Tề thể hiện rất bình tĩnh, cũng coi như là cho Dương Phàm mặt mũi. Nếu là một người phụ nữ khác thì có lẽ sẽ làm loạn một trận. Điều này càng khiến Dương Phàm cảm thấy mình thật quá đáng. Nguyên nhân của hành động quá đáng là do hắn thăng tiến quá thuận lợi trong chốn quan trường, vì thế khiến hắn quá tự tin, nên tạo thành tính cách không chấp nhận chuyện mình không thể khống chế.
Cảm giác áy náy lan đi rất nhanh, Dương Phàm thở dài một tiếng, nhớ tới điều mình đã đáp ứng Trương Tư Tề khi lần đầu tiên hai người chính thức quyết định. Dương Phàm thầm hạ quyết tâm, sau này nếu như không cẩn thận xảy ra sai lầm, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến tình cảm với Trương Tư Tề.
Dương Phàm hút thuốc xong rồi quay vào phòng, lúc này phòng khách đã không có ai. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng khách thì thấy Trương Tư Tề đang nằm quay lưng về phía cửa.
Dương Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay vuốt ve lưng Trương Tư Tề. Dương Phàm khó khăn nói:
- Xin lỗi.
Trương Tư Tề quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Phàm, ưỡn ẹo người rồi ôm gối bịt đầu nhỏ giọng nói:
- Đừng nghịch, em muốn ngủ.
Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là tự nói một mình:
- Em giận, anh có thể hiểu. Thực ra anh hiểu rõ đây là mình đã sai. Từ sau khi kết hôn đến nay. Trên cơ bản anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác. Dù là Chúc Vũ Hàm cũng chỉ hơi thân thiết một chút khi anh đến thăm con mà thôi. Chuyện với Chu Dĩnh lần này, anh cũng không cố ý. Nhưng anh quả thật đã sai. Nếu em có suy nghĩ gì và yêu cầu gì thì nói ra, anh nghe.
Trương Tư Tề lúc này mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc lâu rồi mới nói:
- Thực ra anh cũng không sai. Anh còn trẻ như vậy đã là cán bộ tương đương giám đốc sở nhưng không đi qua đêm, không đi công tác, điểm này em thấy rõ. Anh tốt hơn nhiều đám quan chức bình thường. Sau này anh rất khó tránh khỏi có thể gặp những cuộc vui chơi. Vì thế em cũng không yêu cầu quá cao, đừng để em biết là được.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Điều này anh có thể cam đoan. Anh cũng không có quan hệ với gái làng chơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Tư Tề sửng sốt một chút, lập tức cười cười đánh Dương Phàm một cái, nhỏ giọng nói:
- Anh chỉ chuyên môn gây họa cho con gái nhà lành.
Cười thì cười nhưng đợt nguy hiểm này nhìn như qua nhưng rốt cuộc là như thế nào? Điểm này Dương Phàm không rõ lắm. Buổi chiều Dương Phàm gọi điện cho Tào Dĩnh Nguyên để định giới thiệu với Thu Vũ Yến và Vương Siêu một chút. Lúc đi đi ra ngoài Chu Dĩnh như da trâu đi theo hắn.
Địa điểm mời khách là nhà hàng Nam Cương, đây là nơi mà Tùng Lệ Lệ đã đặt trước. Lúc ra ngoài, Dương Phàm vẫn đi xe Lincoln, Chu Dĩnh ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Tào Dĩnh Nguyên rất bận rộn nhưng tâm trạng khá vui vẻ. Lão đã nhận được thông báo nhập học của trường Đảng tỉnh, chẳng khác nào cầm con dao lao vào bầy cừu, muốn thu thập ai thì thu thập kẻ đó. Thị trưởng chỉ có quyền hành chính, nhưng Dương Phàm gần như đồng ý tạm thời giao quyền nhân sự vào tay Tào Dĩnh Nguyên. Nhớ đến vẻ mặt biến hóa của đám người kia, Tào Dĩnh Nguyên không nhịn được cười hắc hắc một tiếng.
Tào Dĩnh Nguyên nhận được điện thoại rồi đi ra ngoài, Tào Ny Ny từ trong phòng đi ra nhỏ giọng nói:
- Bố, con muốn đi du học.
Tào Dĩnh Nguyên ngẩn ra, theo bản năng mà nói:
- Con đã nói với mẹ con chưa?
Tào Ny Ny gật đầu nói:
- Rồi ạ.
Vẻ tiều tụy của con gái làm Tào Dĩnh Nguyên rất đau lòng. Tào Dĩnh Nguyên thầm thở dài một tiếng rồi không dám ở lại trong nhà, gật đầu nói:
- Mẹ con đồng ý là được. Lúc nào thì đi thì nói với bố, bố nghĩ biện pháp.
Tại sao tâm trạng Tào Ny Ny gần đây không tốt, Tào Dĩnh Nguyên biết rõ. Bởi vì Tào Ny Ny không thể cùng sống trong một thành phố với Dương Phàm. Nhớ đến chuyện trước kia, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên có chút xấu hổ. Lúc đầu nếu mình không ngăn cản có lẽ kết quả đã khác. Chẳng qua có một điểm mà Tào Dĩnh Nguyên có thể khẳng định, dù cho Tào Ny Ny có quan hệ gì với Dương Phàm thì nhiều nhất cũng chỉ là vợ bé của người ta. Điều này làm Tào Dĩnh Nguyên không thể chấp nhận. Tào Dĩnh Nguyên không kỳ vọng quá cao vào Tào Ny Ny mà chỉ hy vọng nàng có thể bình an sống cả đời. Bây giờ xem ra chuyện đó đã bị mình làm hỏng.
- Lúc anh ngủ, hai người nói chuyện gì?
Dương Phàm làm lái xe, hắn rốt cuộc đã tìm được cơ hội nói chuyện một mình với Chu Dĩnh.
- Chuyện của phụ nữ, đàn ông đừng hỏi.
Chu Dĩnh đột nhiên trở nên cứng cỏi. Điều này làm Dương Phàm không quen kinh ngạc nhìn nàng. Chu Dĩnh nhỏ giọng nói:
- Đừng có nhìn, lái xe đi.
Yên lặng một chút, Dương Phàm lại hỏi:
- Còn đau không?
Chu Dĩnh liếc nhìn Dương Phàm, mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng mắng:
- Đây là lần đầu tiên của người ta. Anh thì giỏi rồi, chẳng biết thương tiếc người ta gì cả.
- A, cẩn thận.
Chu Dĩnh đang nói chuyện liền kêu lên thất thanh, chiếc xe BMW phía trước đột nhiên rẽ, Dương Phàm vội vàng phanh lại nhưng vẫn húc đuôi xe đằng trước. Bịch một tiếng, đầu xe Lincoln đâm vào đuôi xe BMW.
A Lục Tử hai năm nay lăn lộn rất tốt. Từ sau khi có quan hệ với Lâm Mãnh – phó cục trưởng cục Công an kiêm đội trưởng đội cảnh sát giao thông, hắn đã mở một cửa hàng sửa xe rất lớn, kinh doanh rất được. A Lục Tử từ một gã côn đồ mà phát triển được như ngày hôm nay. A Lục Tử rất tự hào.
Chiếc xe BMW này mặc dù có lai lịch không tốt, nhưng sau khi A Lục Tử đấu giá thành công, còn lấy được biển số xe của cảnh sát gắn vào, nên đã khác hẳn. A Lục Tử từ một tên côn đồ cứ thấy cảnh sát là sợ, đến hôm nay hắn có quan hệ rất thân thiết với phó cục trưởng cục Công an, thậm chí còn đến mức anh anh em em, thoạt nhìn rất oai phong. Nhưng trong lòng A Lục Tử vẫn sợ nghề cảnh sát này. Cho nên hắn mới kiếm biển số xe cảnh sát, và đặt chiếc còi của cảnh sát để ra vẻ tay đây.
Ngả Lệ là người phụ nữ mà A Lục Tử mới túm được. Ngả Lệ mới có 18 tuổi, vừa từ tỉnh thành về. A Lục Tử đang muốn lái xe đưa Ngả Lệ đi ăn cơm nên đột nhiên rẽ không báo trước. Tay A Lục Tử đang sờ sờ ngực Ngả Lệ nên không để ý phía sau. Nếu không phải Dương Phàm đi xe khá chậm thì cú va chạm này đã làm mọi người bị thương hết.
Có thể do gần đây rất thuận lợi, hơn nữa vừa nãy còn sờ sờ ngực Ngả Lệ, nên A Lục Tử muốn thể hiện trước mặt gái. Hắn mở cửa xe rồi đằng đằng sát khí lao tới trước xe Lincoln, không nói một câu đã hung hăng đá mạnh vào cửa xe.
Bịch một tiếng, Dương Phàm vừa mới hạ cửa kính xuống chưa nói được câu nào thì cửa xe đã trúng một cú đá. Sau đó thấy rõ một thằng đàn ông mặt đen, da đen, trên cổ đeo vòng vàng, người khoảng 35, 36 tuổi, rất kiêu ngạo dùng tiếng bản địa mà chửi người.
Dương Phàm đã qua thời kỳ xúc động nên lạnh lùng nhìn A Lục Tử, không buồn tranh cãi với hắn. Có thể hiểu Dương Phàm không nghe ra những gì mình nói, A Lục Tử đổi sang giọng phổ thông mà chửi:
- xxxx, con mẹ mày, mày muốn chết à mà lái xe như vậy hả?
Nghe thấy mẹ mình bị hỏi thăm, vẻ mặt Dương Phàm liền trở nên khó coi. Hắn đẩy mạnh cửa ra, bịch một tiếng A Lục Tử ôm chân nhảy lò cò trên mặt đất. Lúc này đang là giờ cao điểm nhiều xe đi lại, mà đây lại là giữa ngã tư nên chỉ một lát đã tắc đường.
Ở đường đối diện vừa lúc có hai cảnh sát giao thông đang trực ban, bọn họ thấy cảnh này lập tức đi tới. Trong đó có một cảnh sát giao thông vừa đen vừa gầy khoảng 40 tuổi thấy là A Lục Tử liền nhướng mày nói:
- A Lục Tử, cậu lái xe như thế nào thế hả? Nhìn đường của cậu đi xem, từ bên phải xe vòng ngay sang bên trái, cậu nghĩ đội cảnh sát giao thông là nhà mình mở ra sao?
Cảnh sát còn lại bất mãn trừng mắt nhìn A Lục Tử, sau đó từ từ cầm lấy bộ đàm lên nói ở đây có sự cố giao thông. A Lục Tử ăn đòn đau đã đứng dậy lao về phía Dương Phàm. Cảnh sát già dùng giọng bản địa vội vàng nói:
- A Lục Tử, đây là nội thành.
Vừa dứt câu thì A Lục Tử lao tới trước mặt Dương Phàm đã kêu thảm một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Dương Phàm. Thì ra Chu Dĩnh đã kịp thời chạy tới giơ chân lên đá mạnh vào đầu gối A Lục Tử, sau đó lại nhấc chân lên đạp vào đùi A Lục Tử, A Lục Tử không muốn quỳ xuống cũng khó.
- Dám ra tay, muốn chết à.
Chu Dĩnh giơ chân lên chuẩn bị đá thêm một cú nữa thì Dương Phàm đã xua tay rồi nói:
- Đừng đánh, đánh với loại người này sẽ làm bẩn tay em.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, đi thôi.
Vừa nói Dương Phàm liền đưa cho cảnh sát già khá thuận mắt một tấm danh thiếp, bên trên có viết số điện thoại di động, sau đó cười nói:
- Tôi có việc gấp cần làm, người xử lý sự cố đến, anh có thể gọi theo số điện thoại này, cũng có thể đến nhà hàng Nam Cương tìm tôi. Trên tấm danh thiếp có tên của tôi.
Thái độ bình tĩnh không thèm để ý của Dương Phàm làm cho cảnh sát ngây ra, chẳng qua hắn đã vội vàng giải thích:
- Anh tốt nhất ở lại một chút, tên này có quan hệ rất tốt với người xử lý sự cố, cẩn thận bị thiệt đó.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Bọn họ muốn làm gì thì làm.
Dương Phàm vừa nói liền bỏ xe lại rời đi. Chu Dĩnh tức giận trừng mắt nhìn A Lục Tử một cái rồi lập tức đi theo.
Lúc này A Lục Tử lại khẩn trương đứng lên hét với cảnh sát già:
- Lão Lương, bọn họ đánh người mà anh không quản sao?
Lão Lương không thèm nhìn A Lục Tử, lắc đầu nhìn xung quanh rồi nói:
- Ai đánh người? Tôi không thấy mà.
Lúc này Ngả Lệ xinh đẹp đứng cạnh A Lục Tử liền đi tới nói:
- Còn nói mình quan hệ rất tốt với đội cảnh sát giao thông, bị người đánh mà cảnh sát giao thông cũng không thèm giúp.
Câu nói này làm cho A Lục Tử muốn nhảy sông tự tử. Hắn đuổi theo Dương Phàm, đưa tay ra ngăn lại rồi nói:
- Đứng lại cho tao, chờ người xử lý sự cố đến rồi hãy đi.
Dương Phàm lặng lẽ nhìn chằm chằm A Lục Tử, sau đó lắc đầu nói:
- Nói thật, tôi cảm thấy đã quá tốn thời gian với anh, nói chuyện với anh là cho anh mặt mũi rồi. Được rồi, tôi đã nói rõ, bây giờ cút ngay.
A Lục Tử bị mắng đến độ đỏ mặt. Hắn rất tức giận nên định ra tay, nhưng thấy Chu Dĩnh ở bên cạnh Dương Phàm lại vô thức tránh sang bên. Dương Phàm bình tĩnh đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nhìn.
A Lục Tử sợ Chu Dĩnh nên chỉ dám đi theo phía xa xa. Thấy hai người đi vào nhà hàng Nam Cương cách đó chưa đầy trăm mét, hắn mới tức giận quay lại chờ cảnh sát đến xử lý sự cố.
- Anh đi chậm chút đi.
Chu Dĩnh mới lần đầu quan hệ nên đi đứng không tiện, nàng khẽ kêu lên một tiếng. Dương Phàm đang bước lên cầu thang nghe thấy thế liền dừng lại. Chu Dĩnh đi đúng là hơi khó khăn, vừa nãy đúng là mình quên mất.
Dương Phàm vội vàng đưa tay ra định đỡ, kết quả Chu Dĩnh đánh nhẹ vào tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Không biết nơi này là đâu à.
Nhìn đồng hồ lại thấy vẫn còn sớm. Đúng lúc này Hồ Gia Anh xuất hiện, từ phía xa xa đã cười hì hì đi lên mà nói:
- Bí thư Dương, tới sớm như vậy sao?
Dương Phàm cười cười rồi nói:
- Bọn họ chưa ai đến sao?
- Chưa, mời ngài vào trong phòng ngồi nghỉ, lát tôi sẽ mời bọn họ vào.
Hồ Gia Anh đi trước dẫn đường, nhưng không quên dùng ánh mắt đánh giá Dương Phàm và Chu Dĩnh.
Đưa hai người vào phòng, Hồ Gia Anh vội vàng rời đi. Chu Dĩnh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Anh vừa nãy rất kiêu ngạo. Trước kia anh không như vậy mà.
Dương Phàm cười nói:
- Anh cố ý đó. Trầm Ninh đang muốn chỉnh đốn cục Công an thành phố Hải Tân, vừa lúc có người cho anh cơ hội. Vì thế anh sẽ làm quân tiên phong cho Trầm Ninh.
Vừa nói Dương Phàm liền lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, ghi số hiệu của cảnh sát giao thông già kia.
Chu Dĩnh cười cười xấu xa, nhỏ giọng nói:
- Ý của anh chính là chờ lát nữa đi gây sự?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Anh nghe Trầm Ninh nói đám người xử lý sự cố đều đáng ghét, ăn hai đầu. Những vụ tai nạn giao thông, ai đưa nhiều tiền thì sẽ giúp người đó. Những người này phải chỉnh cho một trận, thuận tiện tìm sơ hở để đình chỉ công tác và kiểm tra.
Chu Dĩnh nhìn Dương Phàm, mặt có chút quái lạ mà nói:
- Mấy người làm quan các anh xấu lắm. Cả ngày suy nghĩ xem chơi xấu người ta như thế nào, chẳng ai là tốt cả.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Đừng nói như vậy, những người của đội cảnh sát giao thông nếu chân chính, anh có thể làm gì bọn họ? Là bí thư thị ủy, anh muốn làm ra chút thành tích, muốn nhân dân thành phố hài lòng, muốn lãnh đạo cấp trên hài lòng.
Đang nói chuyện thì thấy Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào. Thấy Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ liền cung kính cười nói:
- Bí thư Dương đến sớm quá.
Dương Phàm gật đầu quay đầu lại nói với Chu Dĩnh:
- Vị này chính là trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ, sau này sẽ là lãnh đạo trực tiếp của em, mau nịnh nọt một chút, nếu không thì ...
Tùng Lệ Lệ vừa lên lầu thì thấy Hồ Gia Anh đang nhăn nhó mặt mày, không khỏi cười cười trêu chọc:
- Làm gì thế? Bị Bí thư Dương mắng à?
Hồ Gia Anh nói:
- Đâu có, Bí thư Dương mang một người đẹp tới. Mấy bà già chúng ta không hy vọng gì rồi.
Bây giờ nhìn Chu Dĩnh, Tùng Lệ Lệ không khỏi so sánh với mình 8 năm về trước, trong lòng bị đả kích một chút. Chẳng qua vẫn lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Bí thư Dương thật biết nói đùa, người của ngài, ai dám gây khó dễ chứ?
Lời nói này, Dương Phàm cũng không có ý phủ nhận, chỉ cười một tiếng. Mặt Chu Dĩnh lại hơi đỏ lên, chột dạ như kẻ trộm bị bắt, nhỏ giọng nói:
- Người ta không phải kẻ ỷ thế hiếp người.
Đúng là Tùng Lệ Lệ cũng có chút bản lĩnh. Cùng Chu Dĩnh ngồi xuống chưa đầy 3 phút thì hai người đã mồm năm miệng mười nói chuyện với nhau. Thay đổi này làm Dương Phàm không khỏi cảm phục năng lực ở chung của phụ nữ. Ít nhất bề ngoài là như vậy, còn trong lòng rốt cuộc là như thế nào thì Dương Phàm không biết.
Rất nhanh Thu Vũ Yến và Vương Siêu đã đến. Khi thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ở bên trong, Thu Vũ Yến có chút ai oán nhìn Dương Phàm, lúc bắt tay nàng còn to gan dùng ngón tay cọ cọ bàn tay Dương Phàm một chút. Rất nhanh ba người phụ nữ nói nói cười cười với nhau. Cũng may Vương Siêu ở đây nên Dương Phàm còn có chuyện để nói.
Tào Dĩnh Nguyên là người xuất hiện cuối cùng. Thấy mọi người đến đông đủ, Tào Dĩnh Nguyên không khỏi có chút xấu hổ, lúc bắt tay còn vội vàng xin lỗi:
- Bí thư Dương, tôi đến muộn, thật xấu hổ.
Dương Phàm cười nói:
- Là tôi đến sớm mà thôi.
Vừa nói Dương Phàm liền giới thiệu ba người Thu Vũ Yến với Tào Dĩnh Nguyên.
Sau khi nghe được thân phận của Thu Vũ Yến và Vương Siêu, Tào Dĩnh Nguyên vui mừng ra mặt. Rất nhanh ba người đàn ông bắt đầu nói chuyện về chuyện đầu tư, ba người phụ nữ cũng nói chuyện với nhau.
Tào Dĩnh Nguyên biết tập đoàn Thiên Mỹ là do Dương Phàm yêu cầu tới đây và phương hướng phát triển sơ bộ của tập đoàn tại thành phố Hải Tân, Tào Dĩnh Nguyên rất cao hứng. Lần này coi như đã giải quyết một vấn đề lớn.
Mọi người nói chuyện ăn uống rất vui vẻ. Một lúc sau Dương Phàm bị một cuộc điện thoại xa lạ quấy rầy, hắn liền đứng dậy ra ngoài nghe điện.
- Anh là Dương Phàm chủ chiếc xe Lincoln sao, phiền anh đến đội cảnh sát giao thông lấy lời khai về sự cố.
Giọng nói của người ở đầu bên kia khá khách khí, Dương Phàm bình tĩnh trả lời nói:
- Chờ tôi vài phút, tôi tới ngay.
Vào trong phòng, Dương Phàm nói phải đến đội cảnh sát giao thông giải quyết sự cố, Tùng Lệ Lệ lúc này mới nhớ lúc đến không thấy xe của Dương Phàm đâu liền đứng dậy nói:
- Bí thư Dương, chuyện nhỏ này để tôi đi làm là được, ngài sao lại phải ra mặt làm gì?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Chị đi sẽ không tốt. Như vậy đi, chị lái xe đưa chúng tôi đến đó, lát nữa cũng có thể đưa chúng tôi về nhà khách thị ủy.
Tùng Lệ Lệ đi là một chiếc xe QQ, xe này khá chật nên Dương Phàm và Chu Dĩnh chỉ có thể chen nhau ngồi phía sau. Chu Dĩnh có chút tò mò hỏi Tùng Lệ Lệ:
- Sao lại đi xe này vậy chị?
- Tiết kiệm xăng thôi mà, dạo này xăng đắt lắm.
Tùng Lệ Lệ cười hì hì nói.
Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm nói có phải làm cho mình xem không? Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì thấy Tùng Lệ Lệ không cần phải làm như vậy. Bây giờ giá xăng dầu đúng là rất đắt. Dương Phàm đang thầm mắng mình một câu, thầm nói làm quan càng to, người càng đa nghi.
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại