Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 349: Xử lý nội bộ
- Không có việc gì, em ngủ sớm đi.
Trương Tư Tề đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Anh xác định chứ?
Giữa hai vợ chồng có những điều không cần nói cũng hiểu. Dương Phàm cười cười lắc đầu.
Sau khi Trương Tư Tề ngủ, Dương Phàm cũng không thể ngủ mà lặng lẽ đứng lên ra ngoài phòng hút thuốc. Tất cả mọi việc đều đã để lộ ra, chuyện ở xã Dương Mã mặc dù rất nhanh trấn áp được nhưng Dương Phàm lại có một cảm giác đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Nếu không thời gian đã qua lâu như vậy, Trầm Ninh đã sớm phải có báo cáo.
Dương Phàm muốn đến cục Công an nhưng lại sợ tạo áp lực cho Trầm Ninh nên hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định kiên nhẫn chờ đợi. Đồng thời Dương Phàm muốn cẩn thận sửa sang lại những việc sau khi mình đến thành phố Hải Tân.
Cục Công an thành phố, Trầm Ninh không ngờ được phó cục trưởng Ngô từ lúc hắn đến vẫn duy trì khoảng cách nhất định mà hôm nay lại tỏ ra rất chủ động. lực lượng công an bắt tổng cộng 40 người ở xã Dương Mã, đã xác định được 7 người kích động.
7 người này đều có tiền án, lúc thẩm vấn đều ngậm chặt miệng. Bây giờ đã là 12 giờ đêm mà bảy người chưa mở miệng nói một câu. Hiện tượng này rất kỳ quái. Lẽ ra bọn chúng chỉ cần nói rõ chuyện mình kích động quần chúng nhân dân gây chuyện, như vậy nhiều nhất chỉ bị nhốt nửa tháng mà thôi. Nhưng bọn chúng từ đầu đến cuối không nói một lời, thật sự quá lạ.
Trương Hạc và Tôn Trường Bình vào phòng làm việc của Trầm Ninh, trên mặt có chút khó chịu.
- Vẫn không mở miệng nói gì sao?
Trầm Ninh mệt mỏi dụi dụi mắt rồi đưa cho hai người điếu thuốc.
- Tôi thấy trong này nhất định có vấn đề. Nếu không sao bọn chúng lại kín miệng như vậy.
Trương Hạc châm điếu thuốc rồi tức giận nói. Tôn Trường Bình cũng gật đầu nói:
- Tình hình ở xã Dương Mã từ trước đến nay vẫn khá phức tạp. Địa hình có núi có biển, lại có người dân tộc thiểu số. Trước kia mỗi lần đả kích thì các phần tử tội phạm lại lên thuyền chạy ra biển, hoặc là trốn lên núi. Hiệu quả các đợt đả kích không cao.
Nói đến đây Tôn Trường Bình đột nhiên do dự một chút, nhìn Trầm Ninh.
Trầm Ninh lập tức đoán được hắn có lời muốn nói. Vì thế Trầm Ninh ra hiệu cho Trương Hạc ra đóng cửa lại rồi nhỏ giọng nói:
- Lão Tôn, anh có gì thì cứ nói.
- Cục trưởng Trầm, tôi làm người quản lý đội cảnh sát hình sự nhiều năm, căn cứ hiểu biết của tôi, xã Dương Mã có thể tồn tại đường dây buôn bán ma túy.
Trầm Ninh nghe thấy thế mắt trợn trừng lên, ngồi thẳng dậy nói:
- Anh nói chi tiết.
Trương Hạc sau khi đóng cửa lại cũng từ từ đi vào. Ba người tụm lại một chỗ. Tôn Trường Bình hút sâu mấy hơi rồi khàn khàn kể:
- Chuyện này phải bắt đầu từ vụ án mấy năm về trước ....
Tôn Trường Bình nói là vụ án xảy ra ba năm về trước. Lúc đó trong quá trình đội cảnh sát hình sự điều tra một vụ án giết người, phát hiện nữ nạn nhân thường hay ra vào mấy câu lạc bộ giải trí lớn ở địa phương. Sau đó cảnh sát hình sự hỏi được tin từ miệng mấy tên nghiện, nói người phụ nữ này là người cung cấp ma túy nhỏ. Đội cảnh sát hình sự phát hiện được đầu mối này liền rất coi trọng. Lúc ấy đã báo lên cục trưởng, chẳng qua báo cáo chưa lâu thì tất cả các đầu mối phát hiện được đều bị chặt đứt. Sau đó điều tra hơn hai tháng mà không tìm được bất cứ đầu mối nào. Kết quả thành vụ án không có lời giải. Nữ nạn nhân chính là một thanh niên không nghề không nghiệp ở xã Dương Mã.
- Trong quá trình phá án, căn cứ vào các hiện tượng tôi đoán rằng đây rất có thể là nơi cung cấp ma túy, rất có thể bao gồm cả các xã xung quanh xã Dương Mã. Ở đây có đường bờ biển khá dài. Nhà dân hầu như đều có thuyền, bộ đội biên phòng dù kiểm tra cũng không có tác dụng mấy.
Tôn Trường Bình nói đến đây liền ngậm miệng lại. Trương Hạc ở bên cau mày lại, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đưa ra giả thiết một chút. Nếu lần này chuyện ở công ty Nam Lĩnh là do có người cố ý làm loạn để hấp dẫn sự chú ý của công an?
Những lời này không khác gì tiếng sấm làm cho Trầm Ninh nhảy dựng lên.
Tôn Trường Bình không khỏi ngừng cười lạnh nói:
- Tôi sẽ đến chỗ thẩm vấn, tôi không tin bọn chúng không mở miệng nói.
Tôn Trường Bình vội vàng đi ra ngoài, Trầm Ninh nhìn Trương Hạc rồi nhỏ giọng nói:
- Hai vị lãnh đạo xã Dương Mã đang thế nào rồi?
Trương Hạc cười hắc hắc nói:
- Đang tạm giam trong cục, tội là chơi gái. Tôi đã dặn mấy người cứ giam không thẩm vấn, cho làm bạn với muỗi suốt đêm.
Trầm Ninh nói:
- Tôi nghi ngờ bọn họ cố ý kích động quần chúng. Hành động này nếu có ý đồ gì khác thì hay đây.
Không khí sáng sớm ở thành phố Hải Tân rất tốt. Đi dạo dưới ánh nắng làm cho người ta rất thoải mái.
Tiếng bước chân vội vã cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Trầm Ninh và Tôn Trường Bình mặt mày khó coi đi tới thì bị Tiểu Hà đưa tay chặn lại:
- Chờ chút.
Dương Phàm nhìn thấy hai người này liền vẫy tay nói:
- Cho bọn họ lại đây.
Tôn Trường Bình nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiểu Hà. Tôn Trường Bình làm trinh sát nhiều năm nên có ánh mắt rất độc, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Lẽ ra cấp bậc như Dương Phàm thì không cần cũng không đủ để có cảnh vệ. Mà cô gái này chắc chắn không phải vệ sĩ bình thường. Tiểu Hà tạo cho Tôn Trường Bình một ấn tượng dó là hai mắt sắc như đao, đứng đó đề phòng mọi nguy hiểm.
- Bí thư Dương, chúng tôi không điều tra ra gì hết.
Có Tôn Trường Bình ở đây, Trầm Ninh cũng không tùy tiện.
- Nói chút đi.
Dương Phàm cười cười vung tay mà nói. Đêm qua Dương Phàm đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đây như một chiếc lưới vô hình không phải ngày một ngày hai là phá được. Cái khác không nói, chỉ cần Ủy ban kỷ luật thị ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy hợp sức đánh cho một đòn thì chiếc lưới này kiểu gì cũng bị thủng một chỗ.
- Trong đám người chúng tôi bắt được có 7 mục tiêu nhưng thẩm vấn cả đêm mà không có kết quả gì. bọn họ luôn miệng nói đây là do bất mãn với việc công ty Nam Lĩnh kéo dài thời gian bồi thường nên mới đến gây chuyện, nói muốn có câu trả lời.
Tôn Trường Bình có chút xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm.
Trầm Ninh nhẹ nhàng đá Tôn Trường Bình ra hiệu cho hắn nói tiếp. Tôn Trường Bình sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần rồi nhìn Trầm Ninh với vẻ cảm kích. Cảm ơn Trầm Ninh cho mình cơ hội nói chuyện trước mặt lãnh đạo.
- Bí thư Dương, có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
Vừa nói Tôn Trường Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
- Ừ, đồng chí nói đi.
Dương Phàm cười cười thân thiện làm cho tâm trạng đang khẩn trương của Tôn Trường Bình đỡ hơn nhiều. Tôn Trường Bình móc bao thuốc từ trong túi ra châm cho mình một điếu, vẻ mặt trầm ngâm. Dương Phàm đưa mắt nhìn qua thì thấy bao thuốc của Tôn Trường Bình là loại mười tệ một bao, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười.
Tôn Trường Bình trầm ngâm một chút rồi nói lại chuyện tối qua mà mình đã trao đổi với Trầm Ninh và Trương Hạc ra. Kết quả cuộc thảo luận của ba người bọn họ đó chính là ở thành phố Hải Tân rất có thể tồn tại một tổ chức tội phạm khổng lồ. Hơn nữa tổ chức tội phạm này rất có thể cấu kết với cơ quan chức năng. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi.
- Bí thư Dương, tôi lo lắng nhất chính là ...
Tôn Trường Bình nói đến đây, Dương Phàm khoát tay nói:
- Bắt được ai thì đừng thẩm vấn. Cần xử lý như thế nào thì xử lý, vất vả cho mọi người.
Tôn Trường Bình nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Hắn thầm nói sao lại là kết quả như vậy? Bí thư Dương xử lý vấn đề dân tộc thiểu số rất quả quyết, sao lại thỏa hiệp ở vấn đề này? Tôn Trường Bình còn muốn nói hắn lo lắng trong nội bộ cục Công an có quỷ.
Trầm Ninh là người hiểu rõ Dương Phàm, đi tới khẽ vỗ vai Tôn Trường Bình, nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Tôn Trường Bình không khỏi run lên, vẻ tức giận lập tức biến mất.
- Tôi biết rồi, cũng nên trở về kết thúc chuyện này. Đáng giam thì giam, đáng phạt thì phạt.
Tôn Trường Bình gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài. Trầm Ninh chờ Tôn Trường Bình đi xa rồi mới nói:
- Đầu mối mà lão Tôn cung cấp rất quan trọng.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tao biết rồi, muốn đối ngoại thì phải xử lý xong trong nội bộ. Những lời này luôn luôn chính xác với Đảng.
Trầm Ninh lập tức gật đầu nói:
- Tao đã hiểu. Tao về sẽ tìm Trương Hạc và lão Tôn bàn bạc một chút. Đầu tiên tao sẽ ra tay với đội cảnh sát giao thông, sau đó là phân cục Hà Tây. Hai đơn vị này mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ nhất định phải có. Tao thấy bắt đầu từ việc chỉnh đốn phong cách của cảnh sát, hung hăng điều tra về tác phong của cảnh sát, những ai đáng học tập sẽ đưa đi học tập. Về việc dùng người, tao cũng đã có chuẩn bị, chắc không có vấn đề gì lớn.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Được đó, người lãnh đạo quan trọng nhất là dùng đúng người. Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến, muốn thò tay vào bên trong thì nhất định phải phân hóa một nhóm, lôi kéo một nhóm, đả kích một nhóm. Hình ảnh của công an thể hiện rõ bộ mặt của một thành phố. Trách nhiệm trên người mày không ít, tao cũng không hy vọng mày thành nhược điểm để kẻ khác công kích tao. Cho nên mọi việc đều phải dùng cái đầu mà tính rồi hãy động. Nơi này không phải Uyển Lăng.
Trầm Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn nói:
- Trương Hạc lấy cớ chơi gái nên đã bắt bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Dương Mã, bây giờ đang nhốt trong cục. Mày thấy nên xử lý như thế nào?
Dương Phàm há mồm không nói gì, rất nhanh ngậm lại. Hắn suy nghĩ một chút rồi cười khổ nói:
- Có lẽ bọn chúng cũng không có vấn đề gì lớn. Mày giao cho Tào Dĩnh Nguyên đi. Lão ta đang muốn một cái cớ.
Trầm Ninh mỉm cười nói:
- Hiểu rồi, lúc nào tao cơ bản khống chế được cục Công an, chúng ta sẽ bàn tiếp.
Trầm Ninh nói xong liền vội vàng rời đi. Dương Phàm đứng tại chỗ không khỏi cười khổ một tiếng. Đến thành phố Hải Tân mới được hai tối đã náo nhiệt như vậy, sau này thì sao?
Khang Hà chậm như rùa đi dạo trên bãi biển, làn nước biển lạnh lẽo không ngừng bao lấy chân hắn. Kế sách một tiến trúng ba con chim không ngờ chẳng có hôm qua gì, hơn nữa còn có mùi thuốc súng nguy hiểm cận kề mình. Tất cả đều là do từ đầu hắn đã phán đoán sai lầm về nhân vật tên Dương Phàm kia. Dương Phàm quyết đoán trấn áp khiến cho một loạt thủ đoạn tiếp theo của hắn phải bỏ đi. Kết quả này khiến Khang Hà cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời một lần nữa hắn nhận ra khi cơ quan nhà nước dùng bạo lực trấn áp, lực lượng của mình đúng là quá nhỏ bé.
Trữ Kiếm Nam đeo kính râm nằm dưới chiếc ô che nắng, một cô bé người mẫu đang dùng tay đấm bóp chân cho hắn. Trữ Kiếm Nam thấy Khang Hà đi tới liền vẫy vẫy:
- Ở đây.
Trữ Kiếm Nam đưa tay sờ sờ mông cô người mẫu một chút. Cô gái này hờn dỗi kêu lên một tiếng rồi biết ý rời đi. Trữ Kiếm Nam liền mở miệng cười ha hả.
Khang Hà nhếch miệng cười cười, đi tới nằm xuống ghế. Hai người trông rất nhàn hạ.
- Tôi đã điều tra nhưng hôm qua không rõ ràng mấy. Hai nữ binh đó từ Bắc Kinh tới, bình thường chuyên bảo vệ thủ trưởng Quân ủy. Chi tiết về Dương Phàm có chút phức tạp, đường của tôi không đủ nên không tra ra được bao nhiêu.
Trên mặt Khang Hà hiện ra một tia sợ hãi nhưng rất nhanh đã biến mất. Khang Hà nặng nề mở miệng nói:
- Người có thể sai khiến cảnh vệ như vậy, không tra ra được cũng là bình thường. Hắn là tầng lớp cao quý nên chưa chắc đã có cách suy nghĩ như loại người chúng ta. Hoặc là hắn căn bản khinh thường đi biết, hoặc là hắn muốn yên ổn ở đây mấy năm, sau đó lấy được vinh quang mà trở về.
Trữ Kiếm Nam hơi nhíu mày nói:
- Anh nói thế là có ý gì? Tôi đang đợi tiền để dùng đó.
Khang Hà mỉm cười nói:
- Tiền của anh, tôi đương nhiên trả hết. Ý của tôi là tạm thời dừng một thời gian xem sao. Cẩn thận không bao giờ sai. Đây là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của tôi.
Trữ Kiếm Nam liền cười cười nói:
- Lời này của anh thật đúng ý tôi. Vụ làm ăn lần trước thế nào rồi? Vân Phong đã làm xong mấy việc của nó, các thủ tục khác cũng không khó gì vì cửa của chúng ta rất ổn.
Khang Hà mỉm cười nói:
- Đương nhiên phải làm rồi. Làm ăn đứng đắn cũng có thể kiếm tiền mà. Hơn nữa cho dù lỗ vốn tôi cũng phải làm.
Trữ Kiếm Nam mỉm cười nói:
- Chuyện của Hồng Lực anh không cần lo lắng. Chu Kiến Khang bây giờ đang bị hai con người mẫu vây lấy, có lẽ bị hấp không còn một giọt. Tôi thật sự rất lo lắng tên Dương Phàm kia. Nếu mà thằng đó nhằm vào chúng ta thì sau này sẽ rất phiền phức.
Khang Hà cười hắc hắc nói:
- Chuyện tối qua như vậy mà hắn không lập tức phát tác, đúng là biết nhịn.
Trữ Kiếm Nam không nói gì mà ngây ra nhìn từng cơn sóng đánh vào bờ biển, thật lâu sau mới tức giận nói:
- Số mạng con người đúng là khác nhau. Từng đứa từng đứa con gái bên cạnh thằng đó đều làm người ta đỏ mắt. Hôm qua anh không thấy thôi, hai đứa con gái bên cạnh hắn, một người ung dung quý phái, một người xinh đẹp trẻ trung.
Khang Hà thở dài một tiếng rồi nói:
- Còn một Thu Vũ Yến lạnh như băng nhưng động lòng người. Mẹ kiếp, thức ăn ngon toàn bộ bị một mình hắn chà đạp.
Trữ Kiếm Nam nghe xong cười hắc hắc nói:
- Có muốn tôi gọi hai cô người mẫu đến cho anh chà đạp không?
Khang Hà bĩu môi nói:
- Bỏ đi, đám này nhiều lắm chỉ cho lợn.
Hôm chủ nhật khá yên tĩnh, Dương Phàm ở trong nhà khách thị ủy không có ai đến quấy rầy. Thành phố Hải Tân vào ban ngày rất nóng, mặc dù có gió thổi nhưng Dương Phàm vẫn trốn trong phòng cho mát. Hắn vừa xem tài liệu vừa nói chuyện với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh.
Dương Phàm bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại khác hẳn. Bên phía thị ủy, Tùng Lệ Lệ và Ngô Địa Kim mặc dù chưa phải 100 % đứng về phía mình, nhưng trên cơ bản đã nắm trong tay. Lãnh đạo hai cơ quan là ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật hình như rất bình tĩnh, chưa đến quấy rầy Dương Phàm.
Tào Dĩnh Nguyên sẽ xử lý hai tên xui xẻo ở xã Dương Mã như thế nào? Nghĩ đến vấn đề này, Dương Phàm cười cười một tiếng. Chu Dĩnh đang đọc báo liền ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm một chút. Trương Tư Tề ngồi ở giữa, sau lưng như có mắt liền nhét miếng cam vào miệng Chu Dĩnh.
- Ăn cam
Giọng Trương Tư Tề có chút quái lạ. Chu Dĩnh đưa tay ra mà nói:
- Em thích ăn cái khác cơ.
Chu Dĩnh nói xong mới phát hiện trong lời của mình có chuyện liền vội vàng cúi đầu xuống, đỏ mặt.
Giờ nghỉ buổi trưa hiếm hoi cũng bị cắt ngang. Tào Dĩnh Nguyên và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Tống Đại Thành cùng đến báo cáo công việc. Tống Đại Thành người không cao, da có vẻ hơi đen một chút, người gầy gò đến độ cơn gió thổi qua cũng bay. Tống Đại Thành đi theo phía sau Tào Dĩnh Nguyên, trông rất bình tĩnh.
Sau một phen khách khí, Dương Phàm ngồi trên sô pha. Dương Phàm bình tĩnh chờ Tào Dĩnh Nguyên báo cáo công việc.
- Bí thư Dương, hai lãnh đạo xã Dương Mã không còn gì để nói, không ngờ đi chơi gái cùng nhau và bị bắt trúng quả tang. Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Tào Dĩnh Nguyên nói rất hưng phấn. Đừng nhìn xã Dương Mã cấp bậc không cao, nhưng Tào Dĩnh Nguyên rất hy vọng giết gà dọa khỉ, nên không cần biết to bé gì.
Dương Phàm cười cười nhìn Tống Đại Thành. Cái tên này khá quen thuộc, giống như như vậy chính trong một bộ phim nào đó trên Tv mà Dương Phàm từng xem.
- Đồng chí Tống Đại Thành có ý kiến gì không?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi một câu.
Tống Đại Thành không hề do dự nói:
- Việc này có gì cần phải nói. Thân là đảng viên mà làm ra chuyện này, cần phải nghiêm túc xử lý làm tấm gương cho mọi người.
- Theo trình tự bình thường, đáng xử lý thì xử lý, đáng phê binh thì phê bình, đáng kiểm tra thì kiểm tra Ba chữ "đáng" làm Tào Dĩnh Nguyên khẽ cau mày. Bản thân mình thấy đến mức là được, sao Dương Phàm lại không hề muốn lợi dụng việc này để làm cho to ra? Thái độ sao tốt bụng như thế? Thằng ranh này càng lúc càng khó nắm bắt.
Tào Dĩnh Nguyên có chút lo lắng nên không nhịn được mà nói:
- Bí thư Dương, hai người đó đang chờ ở bên ngoài, ngài có cần tự mình hỏi không?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Chuyện nhỏ này mà tôi không tin các đồng chí sao? Xã hội hiện nay có quá nhiều cạm bẫy, dụ dỗ, các cán bộ đảng viên chúng ta đã làm sai ở một vài chi tiết nhỏ, rất nhiều đồng chí đều là từ chi tiết nhỏ nhặt đó mà dẫn đến phạm tội. Bài học rất sâu sắc, sau này nhất định phải tăng cường giáo dục.
Lời nói này làm người nghe như rơi vào sương mù. Tào Dĩnh Nguyên càng nghe càng hồ đồ. Tống Đại Thành cũng cau mày, nhịn nửa ngày không nói gì, cổ đỏ lên.
Lúc này Dương Phàm lại thản nhiên nói:
- Liên quan đến việc trường Đảng tỉnh mở lớp tiến hành tăng cường giáo dục cho các cán bộ lãnh đạo thành phố Hải Tân, tôi đã nộp lên thị ủy, có lẽ trong ngày mai là có kết quả đưa xuống. bí thư tỉnh ủy Triệu một lần nữa nhấn mạnh thành phố Hải Tân phải ổn định tình hình, không được dao động.
Nói một đống lời, câu nói cuối cùng này Tào Dĩnh Nguyên hiểu. Dương Phàm nói đến đây không định tiếp tục nữa. Hai người Tào Dĩnh Nguyên và Tống Đại Thành đến vội vàng mà đi cũng vậy. Dương Phàm nói như vậy làm Tào Dĩnh Nguyên rất khó nắm bắt.
Tào Dĩnh Nguyên vừa đi, Dương Phàm liền đứng lên cười một tiếng. Thầm nói lão già này, cho lão cơ hội đưa tay ra với xã Dương Mã, nếu lão làm không tốt thì là do vấn đề ở lão. Việc xử lý cán bộ là cơ hội để Tống Đại Thành và Ngô Địa Kim thể hiện. Dương Phàm có một suy nghĩ là xem trình độ làm việc của bọn họ đến đâu.
Dương Phàm thực ra đang rất buồn phiền, bây giờ không khác gì thầy bói xem voi, mọi việc cũng chỉ có thể lấy tĩnh chế động. Điều này không phù hợp với nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Dương Phàm.
Vào trong phòng ngủ thì thấy Trương Tư Tề đã mặc áo ngủ, đang nằm trên giường, tấm lưng quay ra cửa trông thật quyến rũ. Ngọn lửa trong lòng dâng lên, Dương Phàm đến gần đưa tay ra sờ sờ ngực.
Không đúng, rất không đúng, nhỏ hơn một vòng.
Người nằm trên giường là Chu Dĩnh. Chu Dĩnh xấu hổ đỏ mặt quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, đưa tay lên nhẹ nhàng chỉ vào trong wc, không nói một câu.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm vội vàng thu tay lại mà rời đi. Thầm nói hai cô này đúng thật là, ngay cả đồ ngủ cũng mặc như nhau. Chẳng qua xấu hổ thì xấu hổ nhưng vừa nãy sờ sờ đúng là rất thích, rất co dãn, bên trong lại còn không mặc áo lót. Như vậy không phải muốn lấy cái mạng già này sao? Chu Dĩnh đáng chết vì sao lại nằm đấy cơ chứ.
Dương Phàm vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, Chu Dĩnh mặt đỏ ửng lén lút đi ra như kẻ trộm. Nàng ngồi xuống cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Em muốn vào thị ủy làm.
Dương Phàm vội vàng nhìn lướt qua. Quả nhiên hai chấm nhỏ hiện ra phía sau chiếc áo ngủ mỏng manh. Bản tính đàn ông lúc này có chút không thể khống chế, thằng bé phải nhịn một thời gian đang muốn giải tỏa.
Dương Phàm vội vàng nhìn sang chỗ khác ra vẻ như nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà nói:
- Em đến thị ủy thì làm được việc gì chứ?
- Chị Tư Tề nói Tùng Lệ Lệ kia có ý đồ xấu với anh, bảo em đi theo dõi anh.
- Nói linh tinh. Sao ....
Hai chữ "có thể" Dương Phàm lại nhịn lại. Một bàn chân trắng nõn đưa tới nhẹ nhàng giẫm lên chân Dương Phàm.
Đúng là muốn lấy mạng người đây. Máu nóng bốc lên tận đầu, cũng may Dương Phàm kịp thời ngẩng đầu lên thì thấy Trương Tư Tề đang khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ cười hì hì nhìn ra. Dương Phàm vội vàng đứng lên lao tới trước mặt Trương Tư Tề, ôm nàng đi vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Trương Tư Tề vừa thấy bộ dạng của Dương Phàm lúc này, nàng biết ngay hắn muốn làm gì. Trương Tư Tề nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn rồi nói:
- Bây giờ không được, ảnh hưởng đến con.
- Anh ...
Dương Phàm bất đắc dĩ bỏ tay ra khỏi lưng Trương Tư Tề, một tay cũng xám xịt rút ra khỏi áo ngủ của nàng. Dương Phàm lao vào toilet mở nước lạnh cho nó rơi vào mặt mình.
Thành phố Hải Tân về đêm bắt đầu trở nên náo nhiệt. Khi ánh đèn mới được bật lên, người trên đường cũng dần dần nhiều hơn. Các hàng quán ven đường đã sớm bầy ra.
Dương Phàm bất đắc dĩ phải kìm nén. Vì thế sau khi hắn ăn tối xong liền đề nghị ra ngoài một chút. Kết quả Trương Tư Tề nói:
- Em mệt lắm, không thích động. Chu Dĩnh, em đi theo đi.
Chu Dĩnh không nói gì, Dương Phàm đâu dám nói mình rất thích, vội vàng nói:
- Được rồi, anh một mình ra ngoài là tốt nhất.
Lúc ra ngoài thì bị Tiểu Hà như hình với bóng ngăn lại mà hỏi:
- Thủ trưởng, ngài đi đâu vậy?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Chỉ đi dạo một chút mà thôi, cô đừng đi theo.
Tiểu Hà sửng sốt một chút, Dương Phàm lập tức vòng qua nàng mà đi. Lúc này Chu Dĩnh vội vàng từ bên trong chạy đuổi theo. Hơn nữa Chu Dĩnh còn nói vọng lại với Tiểu Hà:
- Có tôi đi theo rồi, không sao đâu.
Dương Phàm cảm thấy cánh tay bị người khoác, hắn liền quay đầu lại thì thấy Chu Dĩnh đang cúi đầu khoác tay mình, không có ý bỏ ra.
Dương Phàm cười khổ một tiếng mà nói:
- Cô bé này, trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt.
Chu Dĩnh ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn Dương Phàm:
- Anh không phải phụ nữ, anh không biết đâu.
- Anh không biết gì?
- Có những người phụ nữ rất cực đoan, có lẽ em là loại phụ nữ này. Em biết trên đời có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng điều này chẳng có nghĩa gì với em cả. Lấy một người mà mình không yêu, em không thể nào chịu được.
Chu Dĩnh trả lời rất kiên quyết, điều này làm Dương Phàm rất kinh ngạc.
Thành phố Hải Tân về đêm rất đẹp. Nhưng với người sinh ra và lớn nên ở đây thì biển lại không có gì đặc biệt cả, lại càng không có thói quen đi lung tung khi bình minh đến, cũng không cảm thấy ánh nắng chói chang lúc giữa trưa là quá nóng nực. Chỉ có lúc đêm về khi từng cơn gió mát rượi thổi khắp thành phố, người dân thành phố mới bắt đầu đổ ra đường.
Vỉa hè hai bên đường đã được người dân chiếm lấy, hàng loạt quán, hàng nước, hàng hoa quả, muôn hình muôn vẻ khi đêm về.
Dương Phàm đi đến trước một câu lạc bộ đêm liền dừng lại.
- Đi vào nhảy không anh?
Chu Dĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tư Tề lo lắng cho sự an toàn của anh.
Dưới ánh đèn hơi tối, trên mặt Chu Dĩnh hiện ra một tia tức giận, há mồm đưa tay Dương Phàm lên miệng khẽ cắn một cái. Sau đó nàng mới cười đắc ý khi Dương Phàm đang nhe răng trợn mắt lên:
- Sau này muốn em cùng ra ngoài với anh, em cũng không thèm.
Ngoài cửa câu lạc bộ đêm có không ít xe máy đỗ dọc đường. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đây là xe ôm ư?
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy. Chu Dĩnh rất tức. Trong đầu người đàn ông này có lẽ vẫn còn đang suy nghĩ có phải nên tìm một biện pháp áp chế nạn xe ôm trộm đây mà.
- Bí thư thị ủy của em, xe ôm có thể dùng từ tràn lan ở thành phố Hải Tân. Nếu nhìn theo pháp luật thì đây là hình thức vận chuyển trái phép ....
Chu Dĩnh vừa nhắc đến hình thức vận chuyển thì đã há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong màn đêm không biết từ chỗ nào có mười mấy người đột nhiên lao ra, thoáng cái đã làm cho những người ngồi trên xe máy náo loạn. Người động tác nhanh chút liền khởi động xe lao vút đi.
Trương Tư Tề đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Anh xác định chứ?
Giữa hai vợ chồng có những điều không cần nói cũng hiểu. Dương Phàm cười cười lắc đầu.
Sau khi Trương Tư Tề ngủ, Dương Phàm cũng không thể ngủ mà lặng lẽ đứng lên ra ngoài phòng hút thuốc. Tất cả mọi việc đều đã để lộ ra, chuyện ở xã Dương Mã mặc dù rất nhanh trấn áp được nhưng Dương Phàm lại có một cảm giác đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Nếu không thời gian đã qua lâu như vậy, Trầm Ninh đã sớm phải có báo cáo.
Dương Phàm muốn đến cục Công an nhưng lại sợ tạo áp lực cho Trầm Ninh nên hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định kiên nhẫn chờ đợi. Đồng thời Dương Phàm muốn cẩn thận sửa sang lại những việc sau khi mình đến thành phố Hải Tân.
Cục Công an thành phố, Trầm Ninh không ngờ được phó cục trưởng Ngô từ lúc hắn đến vẫn duy trì khoảng cách nhất định mà hôm nay lại tỏ ra rất chủ động. lực lượng công an bắt tổng cộng 40 người ở xã Dương Mã, đã xác định được 7 người kích động.
7 người này đều có tiền án, lúc thẩm vấn đều ngậm chặt miệng. Bây giờ đã là 12 giờ đêm mà bảy người chưa mở miệng nói một câu. Hiện tượng này rất kỳ quái. Lẽ ra bọn chúng chỉ cần nói rõ chuyện mình kích động quần chúng nhân dân gây chuyện, như vậy nhiều nhất chỉ bị nhốt nửa tháng mà thôi. Nhưng bọn chúng từ đầu đến cuối không nói một lời, thật sự quá lạ.
Trương Hạc và Tôn Trường Bình vào phòng làm việc của Trầm Ninh, trên mặt có chút khó chịu.
- Vẫn không mở miệng nói gì sao?
Trầm Ninh mệt mỏi dụi dụi mắt rồi đưa cho hai người điếu thuốc.
- Tôi thấy trong này nhất định có vấn đề. Nếu không sao bọn chúng lại kín miệng như vậy.
Trương Hạc châm điếu thuốc rồi tức giận nói. Tôn Trường Bình cũng gật đầu nói:
- Tình hình ở xã Dương Mã từ trước đến nay vẫn khá phức tạp. Địa hình có núi có biển, lại có người dân tộc thiểu số. Trước kia mỗi lần đả kích thì các phần tử tội phạm lại lên thuyền chạy ra biển, hoặc là trốn lên núi. Hiệu quả các đợt đả kích không cao.
Nói đến đây Tôn Trường Bình đột nhiên do dự một chút, nhìn Trầm Ninh.
Trầm Ninh lập tức đoán được hắn có lời muốn nói. Vì thế Trầm Ninh ra hiệu cho Trương Hạc ra đóng cửa lại rồi nhỏ giọng nói:
- Lão Tôn, anh có gì thì cứ nói.
- Cục trưởng Trầm, tôi làm người quản lý đội cảnh sát hình sự nhiều năm, căn cứ hiểu biết của tôi, xã Dương Mã có thể tồn tại đường dây buôn bán ma túy.
Trầm Ninh nghe thấy thế mắt trợn trừng lên, ngồi thẳng dậy nói:
- Anh nói chi tiết.
Trương Hạc sau khi đóng cửa lại cũng từ từ đi vào. Ba người tụm lại một chỗ. Tôn Trường Bình hút sâu mấy hơi rồi khàn khàn kể:
- Chuyện này phải bắt đầu từ vụ án mấy năm về trước ....
Tôn Trường Bình nói là vụ án xảy ra ba năm về trước. Lúc đó trong quá trình đội cảnh sát hình sự điều tra một vụ án giết người, phát hiện nữ nạn nhân thường hay ra vào mấy câu lạc bộ giải trí lớn ở địa phương. Sau đó cảnh sát hình sự hỏi được tin từ miệng mấy tên nghiện, nói người phụ nữ này là người cung cấp ma túy nhỏ. Đội cảnh sát hình sự phát hiện được đầu mối này liền rất coi trọng. Lúc ấy đã báo lên cục trưởng, chẳng qua báo cáo chưa lâu thì tất cả các đầu mối phát hiện được đều bị chặt đứt. Sau đó điều tra hơn hai tháng mà không tìm được bất cứ đầu mối nào. Kết quả thành vụ án không có lời giải. Nữ nạn nhân chính là một thanh niên không nghề không nghiệp ở xã Dương Mã.
- Trong quá trình phá án, căn cứ vào các hiện tượng tôi đoán rằng đây rất có thể là nơi cung cấp ma túy, rất có thể bao gồm cả các xã xung quanh xã Dương Mã. Ở đây có đường bờ biển khá dài. Nhà dân hầu như đều có thuyền, bộ đội biên phòng dù kiểm tra cũng không có tác dụng mấy.
Tôn Trường Bình nói đến đây liền ngậm miệng lại. Trương Hạc ở bên cau mày lại, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đưa ra giả thiết một chút. Nếu lần này chuyện ở công ty Nam Lĩnh là do có người cố ý làm loạn để hấp dẫn sự chú ý của công an?
Những lời này không khác gì tiếng sấm làm cho Trầm Ninh nhảy dựng lên.
Tôn Trường Bình không khỏi ngừng cười lạnh nói:
- Tôi sẽ đến chỗ thẩm vấn, tôi không tin bọn chúng không mở miệng nói.
Tôn Trường Bình vội vàng đi ra ngoài, Trầm Ninh nhìn Trương Hạc rồi nhỏ giọng nói:
- Hai vị lãnh đạo xã Dương Mã đang thế nào rồi?
Trương Hạc cười hắc hắc nói:
- Đang tạm giam trong cục, tội là chơi gái. Tôi đã dặn mấy người cứ giam không thẩm vấn, cho làm bạn với muỗi suốt đêm.
Trầm Ninh nói:
- Tôi nghi ngờ bọn họ cố ý kích động quần chúng. Hành động này nếu có ý đồ gì khác thì hay đây.
Không khí sáng sớm ở thành phố Hải Tân rất tốt. Đi dạo dưới ánh nắng làm cho người ta rất thoải mái.
Tiếng bước chân vội vã cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Trầm Ninh và Tôn Trường Bình mặt mày khó coi đi tới thì bị Tiểu Hà đưa tay chặn lại:
- Chờ chút.
Dương Phàm nhìn thấy hai người này liền vẫy tay nói:
- Cho bọn họ lại đây.
Tôn Trường Bình nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiểu Hà. Tôn Trường Bình làm trinh sát nhiều năm nên có ánh mắt rất độc, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Lẽ ra cấp bậc như Dương Phàm thì không cần cũng không đủ để có cảnh vệ. Mà cô gái này chắc chắn không phải vệ sĩ bình thường. Tiểu Hà tạo cho Tôn Trường Bình một ấn tượng dó là hai mắt sắc như đao, đứng đó đề phòng mọi nguy hiểm.
- Bí thư Dương, chúng tôi không điều tra ra gì hết.
Có Tôn Trường Bình ở đây, Trầm Ninh cũng không tùy tiện.
- Nói chút đi.
Dương Phàm cười cười vung tay mà nói. Đêm qua Dương Phàm đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đây như một chiếc lưới vô hình không phải ngày một ngày hai là phá được. Cái khác không nói, chỉ cần Ủy ban kỷ luật thị ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy hợp sức đánh cho một đòn thì chiếc lưới này kiểu gì cũng bị thủng một chỗ.
- Trong đám người chúng tôi bắt được có 7 mục tiêu nhưng thẩm vấn cả đêm mà không có kết quả gì. bọn họ luôn miệng nói đây là do bất mãn với việc công ty Nam Lĩnh kéo dài thời gian bồi thường nên mới đến gây chuyện, nói muốn có câu trả lời.
Tôn Trường Bình có chút xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm.
Trầm Ninh nhẹ nhàng đá Tôn Trường Bình ra hiệu cho hắn nói tiếp. Tôn Trường Bình sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần rồi nhìn Trầm Ninh với vẻ cảm kích. Cảm ơn Trầm Ninh cho mình cơ hội nói chuyện trước mặt lãnh đạo.
- Bí thư Dương, có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
Vừa nói Tôn Trường Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
- Ừ, đồng chí nói đi.
Dương Phàm cười cười thân thiện làm cho tâm trạng đang khẩn trương của Tôn Trường Bình đỡ hơn nhiều. Tôn Trường Bình móc bao thuốc từ trong túi ra châm cho mình một điếu, vẻ mặt trầm ngâm. Dương Phàm đưa mắt nhìn qua thì thấy bao thuốc của Tôn Trường Bình là loại mười tệ một bao, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười.
Tôn Trường Bình trầm ngâm một chút rồi nói lại chuyện tối qua mà mình đã trao đổi với Trầm Ninh và Trương Hạc ra. Kết quả cuộc thảo luận của ba người bọn họ đó chính là ở thành phố Hải Tân rất có thể tồn tại một tổ chức tội phạm khổng lồ. Hơn nữa tổ chức tội phạm này rất có thể cấu kết với cơ quan chức năng. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi.
- Bí thư Dương, tôi lo lắng nhất chính là ...
Tôn Trường Bình nói đến đây, Dương Phàm khoát tay nói:
- Bắt được ai thì đừng thẩm vấn. Cần xử lý như thế nào thì xử lý, vất vả cho mọi người.
Tôn Trường Bình nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Hắn thầm nói sao lại là kết quả như vậy? Bí thư Dương xử lý vấn đề dân tộc thiểu số rất quả quyết, sao lại thỏa hiệp ở vấn đề này? Tôn Trường Bình còn muốn nói hắn lo lắng trong nội bộ cục Công an có quỷ.
Trầm Ninh là người hiểu rõ Dương Phàm, đi tới khẽ vỗ vai Tôn Trường Bình, nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Tôn Trường Bình không khỏi run lên, vẻ tức giận lập tức biến mất.
- Tôi biết rồi, cũng nên trở về kết thúc chuyện này. Đáng giam thì giam, đáng phạt thì phạt.
Tôn Trường Bình gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài. Trầm Ninh chờ Tôn Trường Bình đi xa rồi mới nói:
- Đầu mối mà lão Tôn cung cấp rất quan trọng.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tao biết rồi, muốn đối ngoại thì phải xử lý xong trong nội bộ. Những lời này luôn luôn chính xác với Đảng.
Trầm Ninh lập tức gật đầu nói:
- Tao đã hiểu. Tao về sẽ tìm Trương Hạc và lão Tôn bàn bạc một chút. Đầu tiên tao sẽ ra tay với đội cảnh sát giao thông, sau đó là phân cục Hà Tây. Hai đơn vị này mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ nhất định phải có. Tao thấy bắt đầu từ việc chỉnh đốn phong cách của cảnh sát, hung hăng điều tra về tác phong của cảnh sát, những ai đáng học tập sẽ đưa đi học tập. Về việc dùng người, tao cũng đã có chuẩn bị, chắc không có vấn đề gì lớn.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Được đó, người lãnh đạo quan trọng nhất là dùng đúng người. Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến, muốn thò tay vào bên trong thì nhất định phải phân hóa một nhóm, lôi kéo một nhóm, đả kích một nhóm. Hình ảnh của công an thể hiện rõ bộ mặt của một thành phố. Trách nhiệm trên người mày không ít, tao cũng không hy vọng mày thành nhược điểm để kẻ khác công kích tao. Cho nên mọi việc đều phải dùng cái đầu mà tính rồi hãy động. Nơi này không phải Uyển Lăng.
Trầm Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn nói:
- Trương Hạc lấy cớ chơi gái nên đã bắt bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Dương Mã, bây giờ đang nhốt trong cục. Mày thấy nên xử lý như thế nào?
Dương Phàm há mồm không nói gì, rất nhanh ngậm lại. Hắn suy nghĩ một chút rồi cười khổ nói:
- Có lẽ bọn chúng cũng không có vấn đề gì lớn. Mày giao cho Tào Dĩnh Nguyên đi. Lão ta đang muốn một cái cớ.
Trầm Ninh mỉm cười nói:
- Hiểu rồi, lúc nào tao cơ bản khống chế được cục Công an, chúng ta sẽ bàn tiếp.
Trầm Ninh nói xong liền vội vàng rời đi. Dương Phàm đứng tại chỗ không khỏi cười khổ một tiếng. Đến thành phố Hải Tân mới được hai tối đã náo nhiệt như vậy, sau này thì sao?
Khang Hà chậm như rùa đi dạo trên bãi biển, làn nước biển lạnh lẽo không ngừng bao lấy chân hắn. Kế sách một tiến trúng ba con chim không ngờ chẳng có hôm qua gì, hơn nữa còn có mùi thuốc súng nguy hiểm cận kề mình. Tất cả đều là do từ đầu hắn đã phán đoán sai lầm về nhân vật tên Dương Phàm kia. Dương Phàm quyết đoán trấn áp khiến cho một loạt thủ đoạn tiếp theo của hắn phải bỏ đi. Kết quả này khiến Khang Hà cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời một lần nữa hắn nhận ra khi cơ quan nhà nước dùng bạo lực trấn áp, lực lượng của mình đúng là quá nhỏ bé.
Trữ Kiếm Nam đeo kính râm nằm dưới chiếc ô che nắng, một cô bé người mẫu đang dùng tay đấm bóp chân cho hắn. Trữ Kiếm Nam thấy Khang Hà đi tới liền vẫy vẫy:
- Ở đây.
Trữ Kiếm Nam đưa tay sờ sờ mông cô người mẫu một chút. Cô gái này hờn dỗi kêu lên một tiếng rồi biết ý rời đi. Trữ Kiếm Nam liền mở miệng cười ha hả.
Khang Hà nhếch miệng cười cười, đi tới nằm xuống ghế. Hai người trông rất nhàn hạ.
- Tôi đã điều tra nhưng hôm qua không rõ ràng mấy. Hai nữ binh đó từ Bắc Kinh tới, bình thường chuyên bảo vệ thủ trưởng Quân ủy. Chi tiết về Dương Phàm có chút phức tạp, đường của tôi không đủ nên không tra ra được bao nhiêu.
Trên mặt Khang Hà hiện ra một tia sợ hãi nhưng rất nhanh đã biến mất. Khang Hà nặng nề mở miệng nói:
- Người có thể sai khiến cảnh vệ như vậy, không tra ra được cũng là bình thường. Hắn là tầng lớp cao quý nên chưa chắc đã có cách suy nghĩ như loại người chúng ta. Hoặc là hắn căn bản khinh thường đi biết, hoặc là hắn muốn yên ổn ở đây mấy năm, sau đó lấy được vinh quang mà trở về.
Trữ Kiếm Nam hơi nhíu mày nói:
- Anh nói thế là có ý gì? Tôi đang đợi tiền để dùng đó.
Khang Hà mỉm cười nói:
- Tiền của anh, tôi đương nhiên trả hết. Ý của tôi là tạm thời dừng một thời gian xem sao. Cẩn thận không bao giờ sai. Đây là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của tôi.
Trữ Kiếm Nam liền cười cười nói:
- Lời này của anh thật đúng ý tôi. Vụ làm ăn lần trước thế nào rồi? Vân Phong đã làm xong mấy việc của nó, các thủ tục khác cũng không khó gì vì cửa của chúng ta rất ổn.
Khang Hà mỉm cười nói:
- Đương nhiên phải làm rồi. Làm ăn đứng đắn cũng có thể kiếm tiền mà. Hơn nữa cho dù lỗ vốn tôi cũng phải làm.
Trữ Kiếm Nam mỉm cười nói:
- Chuyện của Hồng Lực anh không cần lo lắng. Chu Kiến Khang bây giờ đang bị hai con người mẫu vây lấy, có lẽ bị hấp không còn một giọt. Tôi thật sự rất lo lắng tên Dương Phàm kia. Nếu mà thằng đó nhằm vào chúng ta thì sau này sẽ rất phiền phức.
Khang Hà cười hắc hắc nói:
- Chuyện tối qua như vậy mà hắn không lập tức phát tác, đúng là biết nhịn.
Trữ Kiếm Nam không nói gì mà ngây ra nhìn từng cơn sóng đánh vào bờ biển, thật lâu sau mới tức giận nói:
- Số mạng con người đúng là khác nhau. Từng đứa từng đứa con gái bên cạnh thằng đó đều làm người ta đỏ mắt. Hôm qua anh không thấy thôi, hai đứa con gái bên cạnh hắn, một người ung dung quý phái, một người xinh đẹp trẻ trung.
Khang Hà thở dài một tiếng rồi nói:
- Còn một Thu Vũ Yến lạnh như băng nhưng động lòng người. Mẹ kiếp, thức ăn ngon toàn bộ bị một mình hắn chà đạp.
Trữ Kiếm Nam nghe xong cười hắc hắc nói:
- Có muốn tôi gọi hai cô người mẫu đến cho anh chà đạp không?
Khang Hà bĩu môi nói:
- Bỏ đi, đám này nhiều lắm chỉ cho lợn.
Hôm chủ nhật khá yên tĩnh, Dương Phàm ở trong nhà khách thị ủy không có ai đến quấy rầy. Thành phố Hải Tân vào ban ngày rất nóng, mặc dù có gió thổi nhưng Dương Phàm vẫn trốn trong phòng cho mát. Hắn vừa xem tài liệu vừa nói chuyện với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh.
Dương Phàm bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại khác hẳn. Bên phía thị ủy, Tùng Lệ Lệ và Ngô Địa Kim mặc dù chưa phải 100 % đứng về phía mình, nhưng trên cơ bản đã nắm trong tay. Lãnh đạo hai cơ quan là ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật hình như rất bình tĩnh, chưa đến quấy rầy Dương Phàm.
Tào Dĩnh Nguyên sẽ xử lý hai tên xui xẻo ở xã Dương Mã như thế nào? Nghĩ đến vấn đề này, Dương Phàm cười cười một tiếng. Chu Dĩnh đang đọc báo liền ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm một chút. Trương Tư Tề ngồi ở giữa, sau lưng như có mắt liền nhét miếng cam vào miệng Chu Dĩnh.
- Ăn cam
Giọng Trương Tư Tề có chút quái lạ. Chu Dĩnh đưa tay ra mà nói:
- Em thích ăn cái khác cơ.
Chu Dĩnh nói xong mới phát hiện trong lời của mình có chuyện liền vội vàng cúi đầu xuống, đỏ mặt.
Giờ nghỉ buổi trưa hiếm hoi cũng bị cắt ngang. Tào Dĩnh Nguyên và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Tống Đại Thành cùng đến báo cáo công việc. Tống Đại Thành người không cao, da có vẻ hơi đen một chút, người gầy gò đến độ cơn gió thổi qua cũng bay. Tống Đại Thành đi theo phía sau Tào Dĩnh Nguyên, trông rất bình tĩnh.
Sau một phen khách khí, Dương Phàm ngồi trên sô pha. Dương Phàm bình tĩnh chờ Tào Dĩnh Nguyên báo cáo công việc.
- Bí thư Dương, hai lãnh đạo xã Dương Mã không còn gì để nói, không ngờ đi chơi gái cùng nhau và bị bắt trúng quả tang. Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Tào Dĩnh Nguyên nói rất hưng phấn. Đừng nhìn xã Dương Mã cấp bậc không cao, nhưng Tào Dĩnh Nguyên rất hy vọng giết gà dọa khỉ, nên không cần biết to bé gì.
Dương Phàm cười cười nhìn Tống Đại Thành. Cái tên này khá quen thuộc, giống như như vậy chính trong một bộ phim nào đó trên Tv mà Dương Phàm từng xem.
- Đồng chí Tống Đại Thành có ý kiến gì không?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi một câu.
Tống Đại Thành không hề do dự nói:
- Việc này có gì cần phải nói. Thân là đảng viên mà làm ra chuyện này, cần phải nghiêm túc xử lý làm tấm gương cho mọi người.
- Theo trình tự bình thường, đáng xử lý thì xử lý, đáng phê binh thì phê bình, đáng kiểm tra thì kiểm tra Ba chữ "đáng" làm Tào Dĩnh Nguyên khẽ cau mày. Bản thân mình thấy đến mức là được, sao Dương Phàm lại không hề muốn lợi dụng việc này để làm cho to ra? Thái độ sao tốt bụng như thế? Thằng ranh này càng lúc càng khó nắm bắt.
Tào Dĩnh Nguyên có chút lo lắng nên không nhịn được mà nói:
- Bí thư Dương, hai người đó đang chờ ở bên ngoài, ngài có cần tự mình hỏi không?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Chuyện nhỏ này mà tôi không tin các đồng chí sao? Xã hội hiện nay có quá nhiều cạm bẫy, dụ dỗ, các cán bộ đảng viên chúng ta đã làm sai ở một vài chi tiết nhỏ, rất nhiều đồng chí đều là từ chi tiết nhỏ nhặt đó mà dẫn đến phạm tội. Bài học rất sâu sắc, sau này nhất định phải tăng cường giáo dục.
Lời nói này làm người nghe như rơi vào sương mù. Tào Dĩnh Nguyên càng nghe càng hồ đồ. Tống Đại Thành cũng cau mày, nhịn nửa ngày không nói gì, cổ đỏ lên.
Lúc này Dương Phàm lại thản nhiên nói:
- Liên quan đến việc trường Đảng tỉnh mở lớp tiến hành tăng cường giáo dục cho các cán bộ lãnh đạo thành phố Hải Tân, tôi đã nộp lên thị ủy, có lẽ trong ngày mai là có kết quả đưa xuống. bí thư tỉnh ủy Triệu một lần nữa nhấn mạnh thành phố Hải Tân phải ổn định tình hình, không được dao động.
Nói một đống lời, câu nói cuối cùng này Tào Dĩnh Nguyên hiểu. Dương Phàm nói đến đây không định tiếp tục nữa. Hai người Tào Dĩnh Nguyên và Tống Đại Thành đến vội vàng mà đi cũng vậy. Dương Phàm nói như vậy làm Tào Dĩnh Nguyên rất khó nắm bắt.
Tào Dĩnh Nguyên vừa đi, Dương Phàm liền đứng lên cười một tiếng. Thầm nói lão già này, cho lão cơ hội đưa tay ra với xã Dương Mã, nếu lão làm không tốt thì là do vấn đề ở lão. Việc xử lý cán bộ là cơ hội để Tống Đại Thành và Ngô Địa Kim thể hiện. Dương Phàm có một suy nghĩ là xem trình độ làm việc của bọn họ đến đâu.
Dương Phàm thực ra đang rất buồn phiền, bây giờ không khác gì thầy bói xem voi, mọi việc cũng chỉ có thể lấy tĩnh chế động. Điều này không phù hợp với nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Dương Phàm.
Vào trong phòng ngủ thì thấy Trương Tư Tề đã mặc áo ngủ, đang nằm trên giường, tấm lưng quay ra cửa trông thật quyến rũ. Ngọn lửa trong lòng dâng lên, Dương Phàm đến gần đưa tay ra sờ sờ ngực.
Không đúng, rất không đúng, nhỏ hơn một vòng.
Người nằm trên giường là Chu Dĩnh. Chu Dĩnh xấu hổ đỏ mặt quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, đưa tay lên nhẹ nhàng chỉ vào trong wc, không nói một câu.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm vội vàng thu tay lại mà rời đi. Thầm nói hai cô này đúng thật là, ngay cả đồ ngủ cũng mặc như nhau. Chẳng qua xấu hổ thì xấu hổ nhưng vừa nãy sờ sờ đúng là rất thích, rất co dãn, bên trong lại còn không mặc áo lót. Như vậy không phải muốn lấy cái mạng già này sao? Chu Dĩnh đáng chết vì sao lại nằm đấy cơ chứ.
Dương Phàm vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, Chu Dĩnh mặt đỏ ửng lén lút đi ra như kẻ trộm. Nàng ngồi xuống cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Em muốn vào thị ủy làm.
Dương Phàm vội vàng nhìn lướt qua. Quả nhiên hai chấm nhỏ hiện ra phía sau chiếc áo ngủ mỏng manh. Bản tính đàn ông lúc này có chút không thể khống chế, thằng bé phải nhịn một thời gian đang muốn giải tỏa.
Dương Phàm vội vàng nhìn sang chỗ khác ra vẻ như nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà nói:
- Em đến thị ủy thì làm được việc gì chứ?
- Chị Tư Tề nói Tùng Lệ Lệ kia có ý đồ xấu với anh, bảo em đi theo dõi anh.
- Nói linh tinh. Sao ....
Hai chữ "có thể" Dương Phàm lại nhịn lại. Một bàn chân trắng nõn đưa tới nhẹ nhàng giẫm lên chân Dương Phàm.
Đúng là muốn lấy mạng người đây. Máu nóng bốc lên tận đầu, cũng may Dương Phàm kịp thời ngẩng đầu lên thì thấy Trương Tư Tề đang khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ cười hì hì nhìn ra. Dương Phàm vội vàng đứng lên lao tới trước mặt Trương Tư Tề, ôm nàng đi vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Trương Tư Tề vừa thấy bộ dạng của Dương Phàm lúc này, nàng biết ngay hắn muốn làm gì. Trương Tư Tề nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn rồi nói:
- Bây giờ không được, ảnh hưởng đến con.
- Anh ...
Dương Phàm bất đắc dĩ bỏ tay ra khỏi lưng Trương Tư Tề, một tay cũng xám xịt rút ra khỏi áo ngủ của nàng. Dương Phàm lao vào toilet mở nước lạnh cho nó rơi vào mặt mình.
Thành phố Hải Tân về đêm bắt đầu trở nên náo nhiệt. Khi ánh đèn mới được bật lên, người trên đường cũng dần dần nhiều hơn. Các hàng quán ven đường đã sớm bầy ra.
Dương Phàm bất đắc dĩ phải kìm nén. Vì thế sau khi hắn ăn tối xong liền đề nghị ra ngoài một chút. Kết quả Trương Tư Tề nói:
- Em mệt lắm, không thích động. Chu Dĩnh, em đi theo đi.
Chu Dĩnh không nói gì, Dương Phàm đâu dám nói mình rất thích, vội vàng nói:
- Được rồi, anh một mình ra ngoài là tốt nhất.
Lúc ra ngoài thì bị Tiểu Hà như hình với bóng ngăn lại mà hỏi:
- Thủ trưởng, ngài đi đâu vậy?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Chỉ đi dạo một chút mà thôi, cô đừng đi theo.
Tiểu Hà sửng sốt một chút, Dương Phàm lập tức vòng qua nàng mà đi. Lúc này Chu Dĩnh vội vàng từ bên trong chạy đuổi theo. Hơn nữa Chu Dĩnh còn nói vọng lại với Tiểu Hà:
- Có tôi đi theo rồi, không sao đâu.
Dương Phàm cảm thấy cánh tay bị người khoác, hắn liền quay đầu lại thì thấy Chu Dĩnh đang cúi đầu khoác tay mình, không có ý bỏ ra.
Dương Phàm cười khổ một tiếng mà nói:
- Cô bé này, trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt.
Chu Dĩnh ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn Dương Phàm:
- Anh không phải phụ nữ, anh không biết đâu.
- Anh không biết gì?
- Có những người phụ nữ rất cực đoan, có lẽ em là loại phụ nữ này. Em biết trên đời có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng điều này chẳng có nghĩa gì với em cả. Lấy một người mà mình không yêu, em không thể nào chịu được.
Chu Dĩnh trả lời rất kiên quyết, điều này làm Dương Phàm rất kinh ngạc.
Thành phố Hải Tân về đêm rất đẹp. Nhưng với người sinh ra và lớn nên ở đây thì biển lại không có gì đặc biệt cả, lại càng không có thói quen đi lung tung khi bình minh đến, cũng không cảm thấy ánh nắng chói chang lúc giữa trưa là quá nóng nực. Chỉ có lúc đêm về khi từng cơn gió mát rượi thổi khắp thành phố, người dân thành phố mới bắt đầu đổ ra đường.
Vỉa hè hai bên đường đã được người dân chiếm lấy, hàng loạt quán, hàng nước, hàng hoa quả, muôn hình muôn vẻ khi đêm về.
Dương Phàm đi đến trước một câu lạc bộ đêm liền dừng lại.
- Đi vào nhảy không anh?
Chu Dĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tư Tề lo lắng cho sự an toàn của anh.
Dưới ánh đèn hơi tối, trên mặt Chu Dĩnh hiện ra một tia tức giận, há mồm đưa tay Dương Phàm lên miệng khẽ cắn một cái. Sau đó nàng mới cười đắc ý khi Dương Phàm đang nhe răng trợn mắt lên:
- Sau này muốn em cùng ra ngoài với anh, em cũng không thèm.
Ngoài cửa câu lạc bộ đêm có không ít xe máy đỗ dọc đường. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đây là xe ôm ư?
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy. Chu Dĩnh rất tức. Trong đầu người đàn ông này có lẽ vẫn còn đang suy nghĩ có phải nên tìm một biện pháp áp chế nạn xe ôm trộm đây mà.
- Bí thư thị ủy của em, xe ôm có thể dùng từ tràn lan ở thành phố Hải Tân. Nếu nhìn theo pháp luật thì đây là hình thức vận chuyển trái phép ....
Chu Dĩnh vừa nhắc đến hình thức vận chuyển thì đã há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong màn đêm không biết từ chỗ nào có mười mấy người đột nhiên lao ra, thoáng cái đã làm cho những người ngồi trên xe máy náo loạn. Người động tác nhanh chút liền khởi động xe lao vút đi.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai