Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 259: Cuộc đời con người

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 259: Cuộc đời con người

- Ha ha, đồng chí Kha Nghiên, tôi đã phê bình phó trưởng phòng Từ. Phó trưởng phòng Từ đã nhận sai.
Khổng Tốc nói chính là tên háo sắc cầm tay Kha Nghiên, nửa ngày không chịu bỏ ra. Nhắc đến tên phó trưởng phòng Từ, trong mắt Kha Nghiên hiện ra một tia tức giận.
"Bịch" một tiếng, phích nước rơi xuống mặt đất nổ mạnh. Lưu thẩm đứng ở cửa sợ hãi nhảy dựng lên, cũng may không bị bỏng.
Khổng Tốc thầm nói, xem kìa, mẹ người ta cũng tức đó, ngay cả phích nước cũng làm rơi. Đây là cố ý không cho mình uống nước. Được rồi, mau làm xong việc rồi chuồn đi.
- Mẹ, không sao chứ?
Kha Nghiên đi ra nhìn Lưu thẩm một chút, thấy không có gì mới thầm oán giận, sao làm việc không cẩn thận như vậy chứ? Lưu thẩm là một người cổ hủ, bị con gái oán trách như vậy chỉ có thể cười cười, không hề giận.
Khổng Tốc thấy mâu thuẫn rất có thể ác liệt hơn, liền cười nói:
- Như vậy đi, tôi để lại số điện thoại, cô muốn đến đơn vị nào, cô cứ suy nghĩ rồi gọi cho tôi.
Vừa nói, Khổng Tốc béo đột nhiên trở nên linh hoạt, vội vàng cầm lấy tờ giấy, mỉm cười rời đi.
- Nằm mơ, nhất định đang nằm mơ.
Lưu thẩm lẩm bẩm nói. Kha Nghiên ở bên cười khổ dọn mảnh vỡ, nói:
- Con đã thử cắn đầu lưỡi, đau, không phải đang mơ.
Lưu thẩm lấy hai tay vỗ vỗ mông nói:
- Mẹ biết rồi, nhất định là phó thị trưởng Dương, đúng là phó thị trưởng rồi. Mẹ lúc ấy còn tưởng rằng phó thị trưởng chỉ nói với mẹ như vậy, nhưng cũng không để ý đến chuyện này. Con gái, mau cùng mẹ ra ngoài, đến ngân hàng rút tiền.
Kha Nghiên vừa nghe thấy thế liền khẩn trương, trợn tròn mắt nói:
- Mẹ, mẹ sao vậy, rút tiền làm gì? Hơn nữa con xuất ngũ được 20 ngàn, là tiền mua quan tài cho mẹ đó.
Lưu thẩm lúc này mới nói chuyện mình nhờ Dương Phàm ra. Kha Nghiên nghe xong không khỏi nhíu mày. Dù sao Kha Nghiên cũng là người có văn hóa, hơi suy nghĩ mỉm cười rồi cười khổ nói:
- Mẹ, tiền này không thể đưa, đưa phó thị trưởng cũng không nhận đâu.
- Vì sao thế?
Lưu thẩm khó hiểu hỏi. Kha Nghiên nói:
- Chuyện này đối với phó thị trưởng Dương mà nói, chỉ giống như đi đường thấy một người ăn xin, tiện tay cho một tệ mà thôi, quá đơn giản. Người ta thấy mẹ đáng thương, chứ không phải coi trọng tiền của mẹ đâu.
Lưu thẩm nói:
- Nhưng dù như thế nào cũng phải cảm ơn một chút chứ?
Kha Nghiên lắc đầu cười khổ nói:
- Tặng tiền thì thôi, không người khác lại xem thường. Mời phó thị trưởng Dương đến ăn bữa cơm, tại nhà.
Lưu thẩm do dự một chút rồi nói:
- Cái này có được không?
Kha Nghiên nói:
- Thử xem sao ạ. Nếu không ân tình này chỉ có thể ghi tạc trong lòng, ngày sau báo đáp.
Sáng sớm thứ hai, Dương Phàm thấy thời tiết khá tốt.
Xuống lầu định tập thể dục một chút, không đầy mười phút sau, Dương Phàm đã nghe thấy toàn tiếng "Chào phó thị trưởng Dương". Dương Phàm quyết định lập tức rời đi. Nơi này xem ra không thể ở nữa, lại phải bỏ tiền mua nhà, đúng là số khổ.
Ở ủy ban còn không tính, cuộc sống bình thường mà phải thấy ánh mắt kính sợ của mọi người, Dương Phàm đúng là rất khó chịu. Chuyển nhà, lập tức tìm nhà.
Là một lãnh đạo thị ủy, mỗi tiếng nói hành động của Dương Phàm đều phải rất cẩn thận, trong lòng khó chịu như thế nào mọi người có thể nghĩ ra. Dương Phàm trước kia rất nóng tính, bây giờ che giấu rất được, nhưng vẫn có lúc để lộ ra.
Lúc ăn sáng, Dương Phàm nói với Hiểu Nguyệt chuyện này. Hiểu Nguyệt liền cười nói:
- Anh hai, anh lại coi làm lãnh đạo là căn bệnh, lãnh đạo không phải người sao? Nếu em là anh, muốn làm thế nào thì làm như vậy. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, cuộc sống của phó thị trưởng cũng như người bình thường mà thôi.
Lời này của Hiểu Nguyệt đã đánh thức người trong cuộc. Dương Phàm nghe xong vỗ đùi, ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Đúng thế, ăn thôi, ăn thôi, thích làm gì thì làm.
Đi đến lối rẽ hành lang, Lưu thẩm bình thường đã sớm xong việc rời đi, lúc này đang hoảng sợ đứng ở phòng làm việc chờ. Từ xa nhìn thấy Dương Phàm, trên trán Lưu thẩm lộ ra nụ cười cảm kích.
Nụ cười chân thành này làm Dương Phàm có chút khó hiểu. Bởi vì Dương Phàm đã quên việc gọi điện cho Khổng Tốc. Nhưng khi thấy Lưu thẩm, Dương Phàm lúc này mới cười cười xấu hổ, nói:
- A, xin lỗi Lưu thẩm. Tôi cũng nên gọi điện cho cục trưởng Khổng cục Dân chính, nhắc lại vấn đề công việc con gái chị.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Lưu thẩm càng thêm khẩn trương, đôi tay không biết làm gì cứ đan vào nhau, nói:
- Không cần, không cần. Công việc của con gái tôi đã được bố trí, tôi đến là cảm ơn phó thị trưởng Dương.
Động tác nhanh như vậy sao? Khổng Tốc đúng là nể mặt mình. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Lưu thẩm, chị quá khách khí rồi. Tôi chỉ gọi điện mà thôi.
Không sai, Dương Phàm chỉ gọi điện một cuộc, nhưng một cuộc điện bình thường có tác dụng hơn so với Kha Nghiên nhờ ông này bà kia nhiều. Điểm này Dương Phàm không suy nghĩ gì nhiều chỉ cho rằng Khổng Tốc có lẽ chắc có ý gì đó, ngoài mặt đáp ứng nhưng bên trong không biết có ý gì.
Dương Phàm đồng thời còn không biết từ sau khi mình đánh Hà Tiểu Mai, đám quan chức ở Uyển Lăng, mười thằng thì có đến chín là cho rằng cậu thanh niên Dương Phàm gan lớn, gì cũng dám làm. Đắc tội Dương Phàm thì không tốt đẹp gì.
Đương nhiên những người này chỉ nghe đến tên của Dương Phàm mà thôi. Lúc trên Tv khi xuất hiện các lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ngay cả Triệu Đức Minh cũng xuất hiện trên màn ảnh nhiều hơn Dương Phàm. Nói trắng ra ở vấn đề của Lưu thẩm, Dương Phàm đã quên sức ảnh hưởng của mình.
- Cần chứ, cần chứ, tôi đã bàn bạc với con gái, muốn mời ngài đến nhà dùng cơm. Chẳng qua tôi lo rằng món ăn trong nhà hơi khó ăn, lại sợ rằng ngài không rảnh, cho nên...
Lưu thẩm khéo léo diễn đạt lời mời Dương Phàm dùng bữa của mình. Phương thức cảm ơn này theo Dương Phàm thấy thì rất được.
Hiếm khi có người thành tâm mời khách như vậy, Dương Phàm không ra vẻ gì hết, cười nói:
- Gần đây hợi bận, hôm nào rảnh rỗi thì nói chuyện này.
Dương Phàm nói như vậy, Lưu thẩm cũng không biết nói gì nữa. Ra cửa thì Kha Nghiên đang chờ ở đó. Lưu thẩm đi tới nói chuyện này ra, Kha Nghiên thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này về sau đừng nhắc đến mẹ ạ. Người ta cũng không có ý đồ gì với chúng ta, chỉ là thấy mẹ lớn tuổi, thuận tay giúp đỡ mà thôi.
Chuyện cứ như vậy trôi đi, Dương Phàm cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Có một điểm mà Dương Phàm rõ ràng xác định được, vị trí phó bí thư thường trực này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa. Hai người này nếu ai chiếm được vị trí thứ ba trong thị ủy, như vậy sẽ chiếm thế chủ đạo trong thị ủy Uyển Lăng trong tương lai. Nghĩ như vậy, Dương Phàm lại cảm thấy đau đầu, bây giờ hắn lại không hy vọng Triệu Đức Minh xảy ra chuyện. Chuyện này xảy ra vào hai tháng sau thì tốt biết mấy.
Một cuộc điện thoại từ số lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Đốn. Nhìn số máy, Lâm Đốn ngẩn ra, là số trên tỉnh thành, điện thoại nào mà trực tiếp gọi đến phòng làm việc thế này?
Lâm Đốn nghe điện, bên trong truyền đến giọng nói uy nghiêm:
- Bảo đồng chí Dương Phàm nghe điện.
Chỉ riêng giọng nói đã làm Lâm Đốn cảm thấy kính sợ. Người kia là ai? Lâm Đốn không khỏi tò mò, nhưng vẫn vội vàng gọi vào bên trong:
- Phó thị trưởng Dương, điện thoại.
Dương Phàm nghe điện, Lâm Đốn đưa điện thoại cho hắn. Chẳng qua vẫn len lén nhìn trộm Dương Phàm.
- Alo, tôi là Dương Phàm, xin hỏi là ai đó?
- Là bố. Bố đang ở tỉnh thành, dẫn cán bộ đến học hỏi. Đến tỉnh Giang Nam một chút.
Khi Trần Chính Hòa nói chuyện với Dương Phàm, giọng nói hoàn toàn khác. Nói thật, hai hôm nay Dương Phàm vẫn suy nghĩ có nên hỏi ý kiến Trần Chính Hòa về vấn đề phó bí thư này không. Dương Phàm do dự rất lâu nhưng vẫn quyết định sẽ do mình tự làm, không thể chuyện nào cũng dựa dẫm được.
- Ông đến tỉnh Giang Nam làm gì chứ? Học tập cái gì?
Giọng điệu nói chuyện của Dương Phàm làm Lâm Đốn chút nữa từ trên ghế ngã xuống. Thầm nói vừa nãy mình nghe điện, câu đầu tiên của người kia đã làm tim mình đập mạnh, vậy mà phó thị trưởng Dương lại tùy ý như vậy?
- Ha ha, chế độ kiểm soát cán bộ của tỉnh Giang Nam đang đứng đầu cả nước. Lãnh đạo Đảng và quốc gia nhiều lần điểm danh khen ngợi, cho nên bố đến để học tập, học tập. Bố ở đây một ngày, ngày kia sẽ đi.
Giọng Trần Chính Hòa nói hoàn toàn là giọng của một người bố. Dương Phàm nghe thấy không khỏi cảm thấy là lạ. Lúc này mới nhớ đến lúc Chúc Đông Phong còn làm bí thư tỉnh ủy, cũng rất thích thành tích.
- Gần đây trong thị xảy ra một chuyện, tôi sợ rằng không đi được.
Lúc Dương Phàm nói có chút do dự. Trần Chính Hòa nghe xong ngẩn ra một chút, lập tức hỏi một câu:
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm cũng muốn thử xem suy nghĩ của mình và Trần Chính Hòa có gì khác nhau không, vì thế nói ra một chút. Trần Chính Hòa nghe xong, một lúc sau thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu là một thời gian nữa, con cũng đứng vững hơn.
Cách nói này làm Dương Phàm cảm thấy không mưu mà hợp, vì vậy quyết định nói suy nghĩ của mình ra. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi vui mừng cười nói:
- Không sai, không sai, suy nghĩ này của con rất tốt. Trong hội nghị thường ủy có thêm hai đồng minh, hơn nữa còn đạt được vị trí thứ ba trong thị ủy. Chẳng qua nếu từ góc độ khác mà đánh giá chuyện này, đây là một chuyện tốt với con. Ha ha, tranh đoạt đi, cơ hội hiếm có.
Những lời này của Trần Chính Hòa chính là nói trúng trọng tâm. Dương Phàm cảm thấy bị nhìn xuyên ý đồ, thầm nói có cần nói trắng ra như vậy hay không?
- Tôi còn trẻ, không sao cả.
Dương Phàm có chút tức giận nói, phát hiện mình nói những lời này hơi thiếu khí. Chẳng qua che giấu rất tốt. Trần Chính Hòa ở đầu bên kia ngẩn ra một chút, nói:
- Điều này cũng đúng. Con còn quá trẻ, lên quá nhanh lại có ý được nuông chiều thành hư. Chúng ta bây giờ nói cái này đã không còn quan trọng. Quan trọng là xem ý của tỉnh ủy. Theo sắp xếp bình thường, con ở trong thị ủy xếp thứ năm hả? Một chút tăng lên thứ ba, đúng là hơi gấp. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dương Phàm hiểu rất rõ, mỗi một câu nói từ miệng Trần Chính Hòa đều là do lĩnh ngộ trong chốn quan trường mà ra, tự nhiên rất cẩn thận lắng nghe.
- Kinh nghiệm của tôi quá ít, nếu xếp hạng trên giấy tờ thì còn kém cả chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Lúc Dương Phàm nói, có chút ý tự cười cười mình. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười ha hả nói:
- Như vậy cũng tốt, cây trong rừng, gió chỉ làm gẫy cành. Mặc dù con làm tốt trụ cột, nhưng vẫn phải rất cẩn thận. Được rồi, không nói cái này nữa, con cứ lên tỉnh một chuyến, cùng nhau ăn cơm, hiếm khi có thời gian gặp nhau, đừng để phí.
Những lời này của Trần Chính Hòa có ý gì, Dương Phàm tim có bằng đá cũng bị đánh động.
- Được rồi, tôi đi xin nghỉ với lãnh đạo thị ủy.
Sau khi nghe Dương Phàm đồng ý, Trần Chính Hòa cười nói:
- Có ai nói khó nghe, cứ coi như không nghe thấy.
Lời này có ý gì, lúc này Dương Phàm xin phép tức là có ý gì? Hừ hừ, cho dù không phải chạy đến nhờ quan chức nào trên tỉnh, cũng coi như bị xác định như vậy. Giống như đũng quần bị dính đất vàng, không phải cứt cũng là cứt.
Dương Phàm cười nói:
- bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi bây giờ đi ngay.
Tìm Nguyên Chấn, Dương Phàm xin phép. Nguyên Chấn nhìn Dương Phàm với ánh mắt mập mờ, gật đầu nói:
- Xin phép không có vấn đề gì. Chẳng qua đây đang là giai đoạn rất quan trọng, phải chú ý chút ảnh hưởng.
Dương Phàm cũng chẳng buồi giải thích, thản nhiên nói:
- Có chút việc riêng cần xử lý.
Nguyên Chấn gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Tôi đồng ý.
Dương Phàm chân trước vừa rời đi, trên mặt Nguyên Chấn đã lộ ra một tia xúc động, lạnh lùng hừ một tiếng. Tình hình bây giờ đang có ý không bị khống chế. Triệu Đức Minh trước kia mặc dù rời xa tập thể, nhưng mọi người tốt xấu cũng cùng trên một thuyền. Dương Phàm là thanh niên trẻ tuổi, nhảy vào thuyền sẽ khác hẳn. Dương Phàm mà là phó bí thư thường trực, trong hội nghị thường ủy, tiếng nói sẽ lớn, rất dễ trở thành một uy hiếp rất lớn.
Dương Phàm quyết định đi xe khách mà không phải lái xe lên đó. Bến xe Uyển Lăng là sản phảm của cuối những năm 80 thế kỷ trước. Giống như một người phụ nữ về già muốn dùng mỹ phẩm để che đi vết nhăn trên mặt, mặc quần áo mới mua đứng đó mời chào khách làng chơi. Đứng xa thì tưởng là hoa, đến gần lại thấy rõ những vết nhăn, dù trang điểm dày đến đâu cũng không thể che giấu.
Bến xe Uyển Lăng chính là một trong những chỗ không thay đổi nhiều lắm từ khi Dương Phàm hiểu chuyện đến nay. Hai cơ quan nhà nước Tài chính và Giao thông. Đổng Trung Hoa bắt tài chính, Nguyên Chấn bắt giao thông. Dương Phàm là phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, nhưng trong tay không có mấy cơ quan béo bở. Tính ra đều là ăn cơm nhà nước, có chuyện gì cứ lấy tiền của thị. La Đại Cương lại quản đất đai, nói một ngàn, nói một vạn. Dương Phàm chỉ có thể tự oán giận mình đến chậm, thứ tốt đã bị người ta chia nhau từ trước.
Dương Phàm biết nếu chuyện như lời Trần Chính Hòa nói. Ở vấn đề phó bí thư thường trực này, Trần Chính Hòa là bố hắn nhất định sẽ có động tác. Cái khác không nói, hỏi thăm tin tức chính xác nhất định là phải làm. Với địa vị của Trần Chính Hòa, làm rõ ý kiến của tỉnh ủy đối với tình hình của Uyển Lăng, cũng không phải chuyện gì khó cả.
Vừa mới xuống taxi, một bà béo khoảng 40 tuổi đến gần Dương Phàm nói:
- Cậu nhóc, có phải định lên tỉnh không? Đi theo tôi, không cần mua vé, giảm 10 tệ đó.
Hiện tượng này Dương Phàm trước đây rất hay thấy, bây giờ cảm thấy quá bình thường. Về phần tại sao lại như vậy, Dương Phàm cũng chẳng buồn truy cứu. Chỉ mơ hồ nghe Trầm Ninh nói, chuyện này có quan hệ với đám quản lý bến, với các chủ xe. Mua vé ở trong bến phải chia tiền cho bến, vì kiếm thêm mấy đồng nên loại người này đã xuất hiện.
Dương Phàm không để ý đến bà béo, trực tiếp đi vào sảnh bán vé. Bà béo rất kiên nhẫn đuổi đến cửa sổ bán vé. Nhân viên bán vé ở ngay bên cạnh mà ả còn không chịu buông tha Dương Phàm:
- Giảm được 10 tệ đó, cậu yên tâm, có vé mà.
Dương Phàm biết tuyệt đối không được để ý đến loại người này. Hắn thầm nghĩ nếu ông mà quản giao thông, nhất định phải giết chết hiện tượng đáng ghét này.
Nguyên Chấn quản giao thông như thế nào, Dương Phàm cũng không rõ lắm. Chẳng qua từ bến xe này có thể biết là bắt lớn bỏ nhỏ, đây coi như quy tắc ngầm, tất cả mọi người đều làm như vậy, Nguyên Chấn hiển nhiên không thể chặn đường kiếm tiền của mọi người.
Ra bến đỗ xe, một đám người đang đợi ở cửa bến.
Xe đến tỉnh thành, Dương Phàm bắt một chiếc taxi chạy đến nhà khách tỉnh. Trước khi lên taxi đã nhắn tin cho Trần Chính Hòa. Đến nơi thì thấy một người trẻ tuổi đứng ở cửa chờ. Thấy Dương Phàm xuống xe liền chủ động đi tới nói:
- Là Dương Phàm sao? Tôi là Tiểu Tương, thư ký của bí thư Trần.
Dương Phàm không nhận ra thư ký này, không khỏi cười nói:
- Sao lại không phải thư ký Lý?
Tiểu Tương nói:
- Thư ký Lý bây giờ đã là phó thị trưởng, chuyện này quyết định hồi nửa năm trước.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi theo Tiểu Tương vào bên trong. Vào một căn phòng, Tiểu Tương mời Dương Phàm ngồi xuống rồi nói:
- Bí thư Hác mời bí thư Trần dùng bữa, muộn mới có thể về. Anh đã ăn chưa vậy?
Dương Phàm gật đầu, Tiểu Tương cười nói:
- Ở đây có phòng ăn, có thể đi xuống ăn hoặc là gọi người ta mang lên.
Dương Phàm nói:
- Một bát mì đi.
Tiểu Tương ngẩn ra một chút, còn tưởng mình nghe lầm, chần chờ hỏi:
- Một bát mì sao?
Dương Phàm gật đầu xác nhận, Tiểu Tương lúc này mới xác định, vội vàng gọi điện bảo phòng ăn mang một bát mì lên.
Ăn no uống đủ, Dương Phàm nằm trên ghế sô pha ngủ gật. Thư ký Tiểu Tương là người ít nói, không nói chuyện phiếm với Dương Phàm, mà chủ động đi ra ngoài. Hai hôm nay Dương Phàm không ngủ ngon, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Tiếng mở cửa làm Dương Phàm tỉnh lại. Trần Chính Hòa vừa lúc đi vào, nhìn thấy Dương Phàm liền cười cười.
- Đến rồi à.
Dương Phàm gật đầu, vào toilet rửa mặt một lúc, lúc này mới ra phòng khách ngồi xuống ghế. Trần Chính Hòa đưa một bao thuốc cho Dương Phàm:
- Vừa cầm trên bàn ăn.
Dương Phàm đang uống nước, chút nữa thì sặc. Trần Chính Hòa cười cười nói:
- Vừa lúc trong túi không có thuốc. Thuốc này hút cũng được nên cầm lấy một bao.
Châm một điếu cho mình, Trần Chính Hòa híp mắt nhìn Dương Phàm, một làn khói nhẹ nhàng lượn lờ làm mặt Trần Chính Hòa trở nên mơ hồ. Dương Phàm ngồi im tại đó, để Trần Chính Hòa nói trước.
- Mẹ con cũng muốn đi, nhưng trường đang có một số việc gấp, mẹ con không xin nghỉ được.
Lời giải thích này không thể nghi ngờ có chút hoang đường, nhưng lại phù hợp với tính cách của Dương Lệ Ảnh. Có lẽ lúc Dương Lệ Ảnh đi dạy, không một ai biết bà là vợ của bí thư tỉnh ủy.
- Mẹ vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm hỏi một câu, Trần Chính Hòa cười nói:
- Mẹ con vẫn như vậy, cả ngày đều bận rộn.
- Câu này là đúng.
Dương Phàm tỏ vẻ đồng ý. Hai bố con nhìn nhau cười, một tình cảm ấm áp xuất hiện trong lòng hai người. Trần Chính Hòa không lấy điệu bộ bí thư tỉnh ủy ra trước mặt Dương Phàm, dựa lưng vào sô pha, lắc lắc cổ nói:
- Nếu không phải nhân cơ hội đến thăm con, bố cũng không dẫn đoàn xuống tỉnh Giang Nam. Xuống có một ngày, mệt chết bố.
Dương Phàm cũng không đi đường vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Nghe được điều gì.
Trần Chính Hòa đương nhiên hiểu rõ ý của Dương Phàm, cười nói:
- Tình hình trước mắt rất vi diệu, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thật ra nhắc đến tên của con. Chẳng qua Hà Thiếu Hoa lại mạnh mẽ phản đối, điều này cũng không hề khó hiểu. Ai bảo con thu thập con gái nhà người ta.
Dương Phàm không có gì áy náy, cười nói:
- Là Hà Tiểu Mai xen vào địa bàn của tôi trước. Cũng không xem tôi đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào trong khu công nghiệp Vĩ Huyền. Con đàn bà này gây quá nhiều chuyện ở đó, tôi thấy mà tức.
Trần Chính Hòa cười cười, đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Muốn đổi địa phương không? Đến tỉnh Tương làm lãnh đạo, được chứ?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, nhìn thoáng qua Trần Chính Hòa, thản nhiên nói:
- Ý của ông hay là ý của mẹ tôi?
Trần Chính Hòa cười khổ nói:
- Đúng là không giấu được con, là ý của mẹ con. Đêm nào cũng nghe kêu ca, lỗ tai bố sắp thành kén rồi.
- Bỏ đi, không cần phiền phức cho mình. Tôi ở Uyển Lăng rất tốt, tự do tự tại. Hơn nữa mới làm ra chút cục diện, không muốn cứ như vậy rời đi.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nói. Trần Chính Hòa gật đầu nói:
- Bố biết ý định của con. Bây giờ quan trọng nhất là ý kiến của lão Đặng – phó bí thư tỉnh ủy. Bố đã gặp người này mấy lần. Người này có chỗ dựa vững chắc, không dễ tính toán. Hác Nam và ban Tổ chức cán bộ đang rất ủng hộ con. Suy nghĩ của Hác Nam thì có thể giải thích, con là do lão tự tay kéo về.
Vì con mà lão tự mình đến xin gặp Chu lão. Nhưng lão Chu của ban Tổ chức cán bộ thì sao? Người này thuộc hệ Chúc Đông Phong, lão sẽ không tùy tiện nói giúp người như vậy. Chúc Đông Phong bây giờ đang lên như diều gặp gió. Có lẽ ba đến năm năm nữa sẽ là lãnh đạo của Đảng và quốc gia. Dương Phàm không dám nói quan hệ giữa mình và Chúc Vũ Hàm ra, chỉ giải thích như sau:
- Con trai của lão – Chu Tử Dương có quan hệ rất tốt với tôi.
Trần Chính Hòa gật đầu, coi như tiếp nhận lời giải thích này của Dương Phàm. Chuyện này cũng không kỳ quái, nếu Dương Phàm nói giúp cho bạn thân, Trần Chính Hòa cũng sẽ chiếu cố một chút.
- Nói thì nói như vậy, hy vọng của con rất lớn. Bố thấy Hác Nam đang rất quyết tâm.
Trần Chính Hòa đưa ra một kết luận như vậy. Trong lòng Dương Phàm đã yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì chỉ xin nghỉ phép có một ngày, đến 3h chiều, Dương Phàm quyết định về. Trần Chính Hòa cũng không lưu Dương Phàm lại, gặp nhau đã đủ thỏa mãn rồi. Chỉ có một điểm hơi nuối tiếc đó là Dương Phàm không gọi một tiếng "bố". "Mình đủ kiên nhẫn" Trần Chính Hòa nghĩ thầm như vậy. Trần Chính Hòa đứng ở cửa nhìn Dương Phàm lên xe.
Xe này là do Trần Chính Hòa mượn tỉnh Giang Nam để dùng. Lái xe có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm. Một thanh niên để bí thư tỉnh ủy đưa lên xe, hình như có điểm đặc biệt gì đó.
Trần Chính Hòa đưa Dương Phàm ra xe đã bị chánh văn phòng ủy ban Hồ Hiểu nhìn thấy. Hồ Hiểu đến đây là do Hà Thiếu Hoa bảo. Buổi tối Hà Thiếu Hoa muốn mời Trần Chính Hòa ăn cơm, nên bảo Hồ Hiểu đi trước mở đường, tỏ vẻ mình coi trọng.
Hồ Hiểu có ý thức chờ một chút, chờ Trần Chính Hòa đi vào, lúc này mới từ phía sau đuổi theo. Lúc thấy thư ký Tiểu Tương, Hồ Hiểu ra vẻ tùy ý, hỏi một câu:
- Lúc tôi vừa đến thì thấy bí thư Trần đưa một cậu thanh niên lên xe.
Tiểu Tương không để ý, thuận miệng nói một câu:
- Đó là Dương Phàm, là phó thị trưởng thường trực Uyển Lăng tỉnh anh.
Hồ Hiểu vào gặp Trần Chính Hòa, ở đây một lát rồi tìm lý do rời đi. Trần Chính Hòa chờ Hồ Hiểu rời đi, cười nói với Tiểu Tương:
- Vừa nãy chánh văn phòng Hồ hỏi chuyện về Dương Phàm sao?
Mặt Tiểu Tương hơi đổi, vội vàng mở miệng nói:
- Xin lỗi bí thư Trần, tôi nhanh miệng.
Trần Chính Hòa nghiêm giọng nói:
- Lần sau chú ý, ra đi.
Sau khi Tiểu Tương ra ngoài, Trần Chính Hòa cười đắc ý, mặt hơi trầm xuống, một lúc sau mới cười lạnh nói:
- Hù không chết tên đáng ghét đó sao.
Nửa tiếng sau khi Dương Phàm rời đi, Hà Thiếu Hoa nhận được điện của Hồ Hiểu, nói lại chuyện này. Sau khi Hà Thiếu Hoa nghe xong, trầm ngâm một lúc thật lâu, nghĩ đến chuyện Hà Tiểu Mai lúc trước. Hà Thiếu Hoa không nhịn được lẩm bẩm nói thầm:
- Là người nhà Trần lão sao?
Dương Phàm sau khi ngồi xe rời khỏi nhà khách Giang Nam, tùy tiện tìm một chỗ bảo lái xe dừng lại. Lái xe ngẩn ra một chút, nhưng vẫn làm theo. Dương Phàm xuống xe liền bảo lái xe về trước. Nếu đã đến, thuận tiện làm thêm mấy chuyện.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Chu Tử Dương, vừa mở miệng đã nói:
- Tôi muốn gặp bố anh, có thể sắp xếp không?
Chu Tử Dương ngừng một chút, lập tức vội vàng hỏi:
- Chú ở tỉnh thành? Ở đâu?
Dương Phàm báo địa điểm, Chu Tử Dương vội vàng nói:
- Chú chờ ở đó, anh lập tức tới đón.
Không đầy mười phút sau, Chu Tử Dương lái xe Mercedes – Benz dừng ở bên cạnh Dương Phàm. Sau khi Dương Phàm lên xe, Chu Tử Dương cười nói:
- Thằng ranh này đúng là xuất quỷ nhập thần.
Dương Phàm cười nói:
- Đến tỉnh thành làm chút việc riêng. Anh hình như có việc rất gấp, sao vậy?
Chu Tử Dương cười hắc hắc nói:
- Lần trước nghe tin tức của chú, anh kiếm được một khoản lớn từ cổ phiếu của Thiên Mỹ. Gần đây anh xài tiền hơi nhiều, đang kẹt chút. Chú có tin tức gì không, làm anh kiếm chút chút.
Dương Phàm nói:
- Anh muốn tiền hả, vì sao không có ý định với cổ phiếu tập đoàn Trường Giang?
Chu Tử Dương nói:
- Phì, chuyện phạm pháp anh đéo làm. Nói thật với chú, anh cũng có cổ phần trong công ty lão Tề. Nhưng nhà đất bây giờ đang bị ngưng đọng, nhà xây xong mà đéo có chỗ bán, cho nên anh mới kẹt.
Dương Phàm nói:
- Tư cách cá nhân cho anh vay một triệu. Nhưng cổ phiếu anh đừng nhảy vào, bây giờ không phải lúc.
Chu Tử Dương nói:
- Một triệu ít quá, gần đây mới làm mấy việc, cái gì cũng cần tiền.
Dương Phàm dở khóc dở cười, cười khổ nói:
- Anh cho rằng thằng em này mở ngân hàng sao?
Chu Tử Dương cười hì hì nhìn Dương Phàm. Xem ra Dương Phàm nhất định sẽ cho vay tiền rồi.
- Sợ anh rồi, cần bao nhiêu tiền, tôi chỉ chỗ cho anh đi mượn.
Chu Tử Dương lập tức cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Dương Phàm nói:
- Đây mới là anh em tốt, cho mượn tầm chục triệu cứu trợ đi.
Dương Phàm thiếu chút nữa không thở nổi. Món tiền lớn như vậy, Chu Tử Dương đúng là dám mở miệng nói. TIền này Dương Phàm cũng có thể cho hắn mượn nhưng lại không thể lấy lãi. Dương Phàm đoán Chu Tử Dương đang định mua bán cái gì đó nhưng lại thiếu tiền, nếu không với tính cách của Chu Tử Dương, hắn sẽ không làm như vậy.
- Anh nói thật với tôi, đừng lấy cớ, nếu không một đồng cũng không có.
Chu Tử Dương trợn mắt, thở dài một tiếng nói:
- Chú đừng có thông minh như vậy được không?
Dương Phàm nói:
- Đừng nói nhảm, nói thật ra xem nào.
Chu Tử Dương lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Chị chú giới thiệu một công trình, quốc lộ cấp một dài 200 Km. Lão Tề cũng ra mặt, chú có muốn tham gia cùng không?
Dương Phàm cười cười nhìn Chu Tử Dương, nói:
- Còn thiếu bao nhiêu tiền?
Chu Tử Dương bị nhìn thấy hết, không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo:
- Chú biết tính cách của anh đó. Chết cũng muốn thể diện. Công trình lần này quá lớn, anh cũng không có cách nào. Sở trên tỉnh yêu cầu rất cao về tài chính của công ty, chơi trò tay không bắt giặc không có tác dụng. Anh và lão Tề đang bỏ tiền vào trong nhà đất, nên thiếu khoảng 50 triệu. Anh mượn chỗ chú một ít, mượn chỗ khác một ít.
Dương Phàm cười cười nói:
- Anh nghĩ được biện pháp cái mẹ gì. Nhờ người phải nợ ân tình đó. Có chuyện gì cứ nói mẹ nó ra, che che giấu giấu như một con điếm. Không phải 50 triệu sao? Tôi cho anh mượn trong một năm. Có đủ không?
Dương Phàm nói dứt khoát như vậy, Chu Tử Dương ngẩn ra, một lúc sau mới nói:
- Thằng ranh này lần trước rốt cuộc kiếm được bao tiền từ cổ phiếu? Không đúng, trong một năm ở Bắc Kinh, chú kiếm được bao nhiêu tiền từ thị trường chứng khoán?
Vừa nói Chu Tử Dương lộ ra vẻ đau lòng, oán trách nói:
- Ăn một mình sẽ bị sét đánh.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
- Ăn một mình cái đầu anh. Tôi nói là mượn giúp anh, không phải là tôi cho anh mượn. Anh nghĩ tôi là loại có tiền sao? Ở Hiệp hội giám sát chứng khoán, tôi chỉ kiêm chức, nhưng không có thực quyền. Nói trắng ra, kiếm được toàn là tiền lương.
Nói xong, Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Tử Dương nói:
- Đến đường Hoài Hải, văn phòng tập đoàn khoáng sản Vĩ Huyền.
Lúc Trần Tuyết Oánh thấy Dương Phàm, không khỏi cười cười từ vị trí tổng giám đốc đứng lên. Trần Tuyết Oánh nhìn Chu Tử Dương nói:
- Làm quen một chút, tôi là chị của Dương Phàm, Trần Tuyết Oánh.
Chu Tử Dương ngẩn ra, nhìn Trần Tuyết Oánh, lại nhìn Dương Phàm, một lúc sau mới lấy lại tinh thần:
- Giống, đúng là giống.
Trần Tuyết Oánh mời hai người ngồi xuống, cười nói với Dương Phàm:
- Gặp ông già chưa?
Dương Phàm gật đầu, hỏi một câu:
- Anh rể đâu?
Trần Tuyết Oánh cười khổ nói:
- Đang ở trong phòng thí nghiệm Vĩ Huyền. Gần đây đang nghiên cứu một phương pháp luyện than mới. Vấn đề kỹ thuật chị không rành lắm. Dù sao ông ấy đi thí nghiệm cũng không phải là đi chơi gái. Chị để mặc ông ấy muốn làm gì thì làm.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Chu Tử Dương, con trai trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Anh ta muốn mượn năm mươi triệu, chị có thể cho mượn không?
Trần Tuyết Oánh thở dài một tiếng:
- Mượn thì có thể mượn. Chẳng qua thế giới đang khủng hoảng kinh tế. Hôm trước Du Nhã Ny còn đến chỗ chị lấy đi 300 triệu. Nửa căn hộ của điện tử Hòa Tinh đang không bán đi được, chị ta cũng khó khăn. Tập đoàn quá lớn, đầu tư vào nhà đất quá nhiều, căn hộ nằm đó không bán được, người cũng gầy đi nhiều.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế trong lòng cũng lo lắng cho Du Nhã Ny. Du Nhã Ny có một ý nghĩa khác với Dương Phàm. Chẳng qua nếu Trần Tuyết Oánh đã cho mượn 300 triệu, có lẽ cũng đủ giúp Du Nhã Ny vượt qua cửa khó khăn này.
- Tiền của Chu ca, phải cho mượn. Dương Phàm thản nhiên nói một câu, nháy mắt với Trần Tuyết Oánh. Trần Tuyết Oánh hiểu ý gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, vừa lúc trong tay có một món tiền, đây là tiền lời của sở Khoáng sản. Chị lưu lại một nửa là xong.
Chuyện đã được quyết định xong, Chu Tử Dương cười cười cảm ơn nói:
- Lời khách khí tôi không nói. Chuyện của Dương Phàm là chuyện của tôi. Tôi cũng nên gọi điện cho ông già.
Dương Phàm lúc này mới nói:
- Hỏi rõ ràng, nếu không tiện thì thôi. Anh về nói giúp là được.
Chu Tử Dương ra ngoài gọi điện. Trần Tuyết Oánh lúc này mới cười nói với Dương Phàm:
- Em tính toán cái gì vậy? Tự mình bỏ tiền, ơn lại cho chị.
Dương Phàm cười cười nói ý mình định nhét người vào thường vụ thị ủy Uyển Lăng ra. Trần Tuyết Oánh nghe xong không khỏi cười mắng:
- Tất cả mưu kế của ông già đều di truyền hết cho em. Chuyện này do trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy ra mặt nói chuyện, hiệu quả đúng là khác hẳn.
Dương Phàm lại cười cười nói chuyện Trần Chính Hòa làm ra, Trần Tuyết Oánh vừa nghe càng cười vui hơn, liên tục gật đầu nói:
- Đó là phong cách làm việc của ông già, chiêu này thật lợi hại. Ông cụ vốn từ Ủy ban kỷ luật trung ương đi ra, Hà Thiếu Hoa biết không sợ đến độ toát mồ hôi lạnh mới là lạ.
Vừa nói Trần Tuyết Oánh thở dài một tiếng nói:
- Ông già vì chú, có thể nói là rất thật lòng, mong muốn...
Vừa nói Trần Tuyết Oánh liền nhìn Dương Phàm. Dương Phàm khẽ gật đầu nói:
- Em biết.
Chu Tử Dương gọi điện xong liền đi vào, cười hắc hắc nói:
- Ông già nhà anh đang họp. Thư ký nói buổi tối còn có lịch, có lẽ tối sẽ về rất muộn.
Dương Phàm cười cười đứng lên, cười nói:
- Vậy anh chuyển lời giúp tôi. Có chắc thuyết phục được ông già không?
Chu Tử Dương cười nói:
- 50 triệu, bán anh đi cũng được.
Trở lại Uyển Lăng đã là tối. Bảo lái xe đến khách sạn gần đó mà nghỉ, Dương Phàm lặng lẽ chuồn vào nhà. Mở cửa đi vào phòng ngủ. Dương Phàm mệt mỏi cả ngày, hai mắt sắp không mở ra được rồi.
Không thèm đi tắm, Dương Phàm trực tiếp ngã xuống giường.
Trở mình, Dương Phàm cảm thấy trong lòng có thêm cái gì đó, mở mắt ra, phát hiện trong lòng là khuôn mặt đỏ bừng của Hiểu Nguyệt.
- Hiểu Nguyệt, sao em lại ở đây?
- Em nghĩ anh sẽ không về, nên ngủ ở đây, trông nhà giúp anh.
Lời giải thích của Hiểu Nguyệt rất hợp lý, nhưng trên thực tế Hiểu Nguyệt thích ngủ trên giường Dương Phàm, tối qua ngủ ở đây đã nghiện cái mùi này.
Làm Dương Phàm xấu hổ chính là một tay mình lúc này đang đặt trên bờ mông rắn chắc của Hiểu Nguyệt. Mùi thơm cơ thể cô bé làm cho dòng máu đàn ông mở rộng ra, giống như nước sông Hoàng Hà phá tan đê điều, cuồn cuộn đánh tới.
Dương Phàm trong nháy mắt ngừng lại, lập tức nhảy dựng lên khỏi giường.
- Đáng chết.
Mắng mình một câu, Dương Phàm xám xịt chạy ra phòng khách. Sau khi đóng cửa lại, Dương Phàm đã hết cơn buồn ngủ, cười khổ một tiếng. Vừa nãy bảo bối của mình dã ngóc đầu dậy. Đàn ông quả nhiên có những tình hình đặc biệt, chính là loài động vật nửa thân bên dưới.
Dương Phàm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ thì mơ thấy một cô gái yêu kiều nằm trong lòng mình. Dương Phàm rất muốn thấy rõ hình dạng của cô gái đó, nhưng nhìn không thấy, mặt cô gái này bị một màn sương che khuất. Dương Phàm vung tay xua xua mây mù, kết quả phát hiện là phí công vô ích.
Đang vui vẻ, đang triền miên, cô gái trong lòng lại hóa thành bộ xương, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, Dương Phàm sợ hãi ngồi bật dậy.
Dương Phàm nằm trên giường mới phát hiện đó là giấc mơ liêu trai, đáng chết chính là bên dưới đang ướt ướt.
- Không phải chứ.
Dương Phàm nói thầm một tiếng, không khỏi cười khổ. Cũng may là Hiểu Nguyệt đang không nằm ở trong phòng. Dương Phàm biết ý cầm quần áo đi tắm rửa. Hiểu Nguyệt mua bữa sáng về, Dương Phàm ngồi xuống ăn, Hiểu Nguyệt vào toilet, một lát sau bên trong có tiếng nước chảy. Dương Phàm vỗ đùi nói:
- Hiểu Nguyệt, đừng giặt quần áo anh.
- Không sao đâu, em giặt cái là xong.
Mặt Dương Phàm rất dầy mà lại đỏ lên, bởi vì trong toilet đột nhiên trở nên yên tĩnh. Dương Phàm lặng lẽ lẻn đến gần toilet nhìn vào, quả nhiên thấy Hiểu Nguyệt đang ngẩn ra nhìn quần sịp của mình.
Muốn chết, mất mặt. Cầm cặp, Dương Phàm lấy tốc độ trăm mét trên giây lao ra ngoài. Từ từ đi trên đường cái yên lặng, mới phát hiện vẫn hơi sớm một chút. Dương Phàm phát hiện mình không có chỗ để đi, hắn đi lang thang không mục đích trên đường. Lúc này tâm trạng Dương Phàm rất vui vẻ. Trên tỉnh có Trần Chính Hòa đưa tay ra, chuyện trở nên rất rõ ràng.
Không cần biết chiêu của Trần Chính Hòa có tác dụng hay không, Dương Phàm cũng không quá cần thiết. Có đôi khi là như vậy. Không tranh đoạt thì không cam tâm, cố gắng đoạt lấy, thành bại lại không quan trọng. Giống như bình thường, Dương Phàm vào trong trụ sở ủy ban, mọi người đều mỉm cười gật đầu chào hắn. Vừa mới vào giờ làm, Hầu Đại Dũng đã xuất hiện, cười hì hì đi vào.
- Chuyện tốt gì mà làm anh vui mừng như vậy?
Dương Phàm cười nói. Hầu Đại Dũng nói:
- Vụ án của Nam Bình đã xác định. Trưởng ban Lý hôm qua tìm tôi, hỏi ý kiến về bộ máy công an Uyển Lăng. Tôi đưa ra đề nghị điều Trầm Ninh lên cục, đảm nhiệm chức phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội Cảnh sát giao thông. Anh thấy bố trí như vậy như thế nào?
Dương Phàm không chút cảm xúc nói:
- Vị trí của Nam Bình?
Hầu Đại Dũng cười ha hả nói:
- Do phó cục trưởng Trì Lượng thay thế, chủ trì công việc.
Dương Phàm nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ nói ra trong hội nghị thường ủy.
Hầu Đại Dũng vừa rời đi. Mẫn Kiến đã gọi điện tới, cười ha hả nói:
- Hôm qua rất bận sao? Lãnh đạo.
Lời này có ý khác, Dương Phàm liền cười mắng:
- Nói cái gì thế? Mang súng mang gậy vậy?
Mẫn Kiến cười hắc hắc nói:
- Trưa cùng nhau ăn đi, tôi có chút chuyện muốn cần cậu xác minh.
Buổi sáng ngồi họp, trưa Dương Phàm đến theo hẹn. Mẫn Kiến lấy một phòng lạnh ở nhà hàng mà cục Tài chính hay tổ chức nhậu nhẹt. Dương Phàm đến hai người vào, đóng cửa lại. Mẫn Kiến mở một lọ Ngũ Lương Dịch ra?
- Hôm qua lên tỉnh sao? Chuyện như thế nào rồi?
Mẫn Kiến cười cười như kẻ trộm, cầm chén rượu lên nói:
- Làm chén đã.
Hai người cạn chén, Dương Phàm mặt không đổi sắc cười hỏi ngược lại:
- Anh nghe được tiếng gió gì?
- Thích giả vờ à. Cậu cứ giả vờ tiếp đi.
Dương Phàm ra vẻ vô tội nói:
- Tôi có gì cần phải giả vờ chứ?
Mẫn Kiến cười nói:
- Tôi có người bạn ở ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Trên bản danh sách điều chỉnh bộ máy thị ủy Uyển Lăng, tên cậu xếp vị trí đầu tiên. Cậu lên rồi, nhớ kéo anh em một chút, tôi sẽ cảm ơn nhiều.
Dương Phàm thầm giật mình trong lòng, không ngờ tên Mẫn Kiến này luôn không lên tiếng, nhưng biết rất nhiều chuyện.
- Ồ? Danh sách gì, sao tôi không biết?
Mẫn Kiến bất mãn trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Cậu đúng là xấu xa. Cậu giúp tôi, trong lòng tôi hiểu rất rõ. Trong hội nghị thường ủy trên tỉnh sáng nay đã thảo luận về việc điều chỉnh bộ máy thị ủy Uyển Lăng. Cậu không nghe được gì sao?
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Hôm qua tôi đi đến chỗ trưởng ban Chu, nói ra tên của anh. Cái này trước đó chúng ta đã nói mà, có gì không đúng sao?
Mẫn Kiến cười ha hả nói:
- Đã nói. Ban Tổ chức cán bộ đang làm công văn. Cậu giữ chức phó bí thư thường trực, La Đại Cương thay vị trí của cậu. Tôi thay vị trí của La Đại Cương. Tô Diệu Nga Vĩ Huyền được làm thường vụ thị ủy. Chiều Đổng Trung Hoa lên tỉnh, có lẽ chậm nhất ngày kia sẽ có tin tức xuống Uyển Lăng. Tôi nghe một người bạn trong tỉnh ủy nói. Đầu tiên khi đề cập chuyện điều chỉnh bộ máy thị ủy Uyển Lăng, bí thư Hác và chủ tịch tỉnh Hà đấu đá rất quyết liệt. Nhất là về cậu, hai người không ai nhường ai. Vốn tưởng rằng chuyện này ít nhất kéo dài nửa tháng, không ngờ sáng nay lại rất thuận lợi. Hà Thiếu Hoa không ngờ thỏa hiệp. Mà hôm qua cậu mới lên tỉnh. Lãnh đạo, cậu đúng là giỏi.
Mẫn Kiến nịnh nọt nói. Dương Phàm nghe xong không hề đắc ý, ngược lại thở dài một tiếng nói:
- Chuyện đã được quyết định, chẳng qua sau này cuộc sống của mọi người sẽ bắt đầu khổ sở. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không phải là kẻ dễ đối phó.
Mẫn Kiến cười nói:
- Hiển nhiên rồi. Cho nên sau này tôi đảm bảo sẽ đoàn kết với lãnh đạo. Hôm nay coi như chúc mừng lãnh đạo trước. Sau khi có công văn chính thức, lại chúc mừng một phen nữa.
Dương Phàm thật ra không ngờ tin tức của Mẫn Kiến lại tinh thông như vậy. Người này không đơn giản như mình nghĩ. Dương Phàm cảm thấy may mắn là người này đứng chung chiến hào với mình.
Hai hôm sau, trưởng ban Chu – ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự mình xuống Uyển Lăng. Sau khi tổ chức nói chuyện, mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ.
Tối hôm đó, Dương Phàm nhận được điện thoại của Hác Nam.
- Dương Phàm, có suy nghĩ gì?
Hác Nam đang là người thắng, giọng nói cũng vui vẻ hơn. Đây là thắng lợi lớn trong vấn đề nhân sự. Mặc dù không rõ vì sao Hà Thiếu Hoa lúc trước còn mạnh mẽ phản đối việc đưa Dương Phàm lên làm phó bí thư thường trực, nhưng sau đó lại im lặng, thậm chí còn tỏ vẻ đồng ý. Đối với việc ban Tổ chức cán bộ đề cập đến điều chỉnh bộ máy thị ủy Uyển Lăng, Hà Thiếu Hoa không tỏ vẻ phản đối. Đây rõ ràng là một hiện tượng rất kỳ quái. Đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của Hác Nam.
- Nuối tiếc, có chút nuối tiếc. Tôi ở vị trí phó thị trưởng thường trực còn có thể phát huy chút năng lực.
Câu trả lời của Dương Phàm làm Hác Nam có chút ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ cảm kích rơi nước mắt và rất đắc ý. Chẳng qua Hác Nam rất nhanh hiểu ra. Dương Phàm vốn ở Viện khoa học xã hội Bắc Kinh, có Chu lão làm chỗ dựa, tiền đồ đâu thể kém được.
- Ở vị trí mới cũng có thể làm tốt công việc của mình. Về công tác cụ thể, đồng chí có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi sẽ hết sức điều chỉnh. Nói thật ra, tôi rất coi trọng cậu, đưa cậu về Uyển Lăng, tôi hy vọng cậu làm tôi nở mày nở mặt.
Dương Phàm từ trong lời nói của Hác Nam, nghe ra vẻ bất đắc dĩ của vị bí thư tỉnh ủy này.
Rõ ràng trên tỉnh vẫn còn đang đấu tranh, ở Uyển Lăng cũng đấu tranh. Dương Phàm đột nhiên nhớ đến một câu nói:
- Đấu với trời, rất vui vẻ. Đấu với người, rất vui vẻ.
Đây là một chiến trường không thể tránh né, từ khi đi lên còn đường này, nhất định phải đấu đến khi nào rời đi.
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại