Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 254: Dương Phàm biên kịch
Hắc Tử lúc này rất muốn khóc. Nhìn Dương Phàm với ánh mắt cầu khẩn. Dương Phàm phất tay, Hắc Tử lao đến trước mặt thằng thanh niên, vung tay tát. Tát xong cũng không giải thích, mang đàn em rời đi.
Thằng thanh niên bị tát mà trợn mắt há mồm. Lúc này Niếp Vân Lam mới đi đến trước mặt Dương Phàm, có chút cảm kích, nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Dương, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh đã thông báo kịp thời.
- Tôi vừa báo cảnh sát, chuyện ở đây giao cho cảnh sát xử lý. Đầu tiên phải đưa đồng chí của đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện đã.
Niếp Vân Lam phát hiện Dương Phàm và Trang Tiểu Điệp quen nhau, thầm lưu ý trong lòng. Niếp Vân Lam không khỏi nghĩ đây không phải là ai cố ý bố trí đó chứ?
Trong chốn quan trường, những việc hãm hại người, đâm người sau lưng có rất nhiều. Kỹ thuật này mặc dù rất cao, nhưng mọi người đều là chuyên gia. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Phàm, Niếp Vân Lam hơi nghi ngờ suy nghĩ của mình. Chị ta đã thấy được sự lợi hại của phó thị trưởng trẻ tuổi này. Hà Tiểu Mai còn bị chỉnh đến độ khổ không nói thành lời, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Phàm nghe thấy Niếp Vân Lam nói thế, không khỏi ngẩn ra. Thầm nói tôi báo tin coi như hoàn thành nhiệm vụ, chuyện không mở rộng coi như là giúp chị. Tất cả mọi người đều là thường vụ Đảng ủy. Mặc dù quyền của tôi thực tế hơn chị một chút, nhưng cũng không nhất định muốn đi báo cáo với tôi chứ? Chút quyền lực này chẳng lẽ chị không có? Muốn xin chỉ thị thì cũng nhầm đối tượng rồi.
Thấy người đứng vây xem ở cửa nhà hàng dần nhiều lên, Dương Phàm cảm thấy ở lại cũng không phải chuyện tốt. Hắn nghiêm giọng nói với Niếp Vân Lam:
- Được rồi, nơi này giao cho trưởng ban Niếp, tôi đưa đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện. Có chuyện gì liên lạc với tôi.
Trang Tiểu Điệp co thắt lưng lên, vuốt vuốt ngực, đi đến trước mặt Dương Phàm nói:
- Máy thì hoảng rồi, cũng may người không sao.
Dương Phàm nhìn người quay phim bị đánh bầm dập và cô trợ lý, thầm nói chén cơm của đài truyền hình không dễ ăn.
- Đừng động vào, đầu tiên đưa người đến bệnh viện đã. Trưởng ban Tuyên giáo Niếp đã đến, nơi này giao cho chị ta xử lý. Anh đưa mọi người đến bệnh viện.
Dương Phàm dứt câu. Niếp Vân Lam đi tới cười nói:
- Các vị, rất xin lỗi, làm mọi người chịu khổ. Tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo, nghiêm túc xử lý chuyện này.
Dương Phàm dẫn đám người Trang Tiểu Điệp đến bệnh viện. Thư ký của Niếp Vân Lam là một cô gái khoảng 20 tuổi, trông rất bình thường cũng đi theo.
Dương Phàm vừa rời đi, Niếp Vân Lam coi như mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Phàm có thể rời đi, tức là không nhằm vào mình. Chỉ cần Dương Phàm không gây chuyện, mình sẽ có quyền chủ động trong chuyện này.
Dương Phàm rời đi, cảnh sát rất nhanh đã đến. Càng kỳ quái chính là thằng chủ quán vừa hò hét lại không thấy đâu. Một nữ quản lý ra nói chuyện. Niếp Vân Lam đương nhiên cũng không thèm để ý đến. Nữ quản lý ấp a ấp úng nói ra được nhà hàng này là do con trai cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông – Hạ Lĩnh mở, khó trách làm ăn tốt như vậy.
Xe rời đi, Trang Tiểu Điệp ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Người yêu cũ gặp lại nhau, Trang Tiểu Điệp có một cảm giác không nói nên lời. Mấy năm nay Trang Tiểu Điệp sống rất tốt ở đài truyền hình. Người vừa xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, sau lưng hình như có chút chỗ dựa. Ở bên trong đài truyền hình, người như vậy không lên được mới là lạ.
Trang Tiểu Điệp bây giờ đã là một người dẫn chương trình nổi tiếng trong tỉnh. Người ngoài thì thấy nàng rất hạnh phúc. Nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ nhất, nàng điên cuồng làm việc chính là để mình quên đi mọi việc. chẳng qua nàng cố gắng chỉ được báo đáp lại trong công việc, nhưng tình cảm vẫn như trước. Khi đêm về, Trang Tiểu Điệp nhớ lại nhiều nhất là mấy tháng ở bên Dương Phàm. Cuộc sống lúc đó mặc dù hơi khổ một chút nhưng rất vui.
Bây giờ Dương Phàm đang ngồi bên cạnh mình, Trang Tiểu Điệp cảm thấy mình có vố số lời muốn nói với Dương Phàm. Nhưng trước mặt đồng nghiệp, Trang Tiểu Điệp chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lúc nãy khi anh đuổi đám lưu manh đi, trông rất khí thế.
- Sao em lại đến đây phỏng vấn? Ai cho em tin tức này?
Dương Phàm vẫn nhìn đường phía trước, nghe Trang Tiểu Điệp nói, hắn thản nhiên nói. Lúc này Dương Phàm đang thầm suy nghĩ sao Trang Tiểu Điệp lại biết trước cửa hàng đó đỗ rất nhiều xe công. Nhà hàng đó cũng không phải ở khu vực phồn vinh nhất Uyển Lăng mà.
Trang Tiểu Điệp đâu có suy nghĩ phức tạp như Dương Phàm, nàng đáp:
- Em xuống lấy tin tức về việc quyên góp tiền và hàng cứu trợ. Hôm nay vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc điện thoại. Người trong điện thoại tự xưng là công dân tốt, nói trước cửa nhà hàng này gần như tối nào cũng đỗ rất nhiều xe công. Đám quan chức đó vẫn ăn to uống lớn khi cả nước đều đang đau lòng vì vùng bị nạn. Người này không nhịn được mà gọi điện cho em.
Trang Tiểu Điệp nói như vậy, Dương Phàm thầm cười trong lòng, quả nhiên là có người báo tin. Người báo tin xuất phát từ mục đích gì không cần biết. Tóm lại chuyện không đơn giản chỉ là báo tin mà thôi.
Dương Phàm cười cười đưa tay ra trước mặt Trang Tiểu Điệp:
- Đưa băng cho anh.
Trang Tiểu Điệp ngẩn ra một chút, lập tức buồn bã gật đầu, lấy băng trong túi ra đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy cuộn băng không khỏi thầm thở dài một tiếng. Trang Tiểu Điệp nhất định hơi nghi hoặc nhưng vẫn đưa cuộn băng cho mình. Dương Phàm đang định mở miệng giải thích, Trang Tiểu Điệp đã nói trước:
- Chỉ cần anh muốn, em đều đưa.
Lời này có nhiều nghĩa, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ trong lòng. Dương Phàm thấy một tia kích động trong mắt Trang Tiểu Điệp, nhưng không nhìn thấy một tay Trang Tiểu Điệp đang đặt trên túi, giữ chặt lấy một đồ nhỏ. Đây là một dây đeo điện thoại.
Trang Tiểu Điệp cho rằng cái này bây giờ Dương Phàm không nhận ra nó đến từ đâu. Trang Tiểu Điệp cũng không định lấy ra. Cho dù nhìn thấy cái này, Dương Phàm cũng nghĩ đó chỉ là một thứ mà mình tặng Trang Tiểu Điệp, coi là một món quà mà thôi. Nhưng đối với Trang Tiểu Điệp mà nói, món đồ này ngoài tình cảm mà Dương Phàm dành cho mình, nó còn ghi dấu thời thanh xuân ngây thơ của nàng.
Có lẽ do vừa rồi thấy Dương Phàm mắng Hắc Tử một trận nên Trang Tiểu Điệp có suy nghĩ này. Trên thực tế Dương Phàm lúc này không phải không nhớ lại chuyện xưa. Rất nhiều chuyện không phải nói quên là quên ngay được. ví dụ như mua cái này đã tốn 150 tệ, Dương Phàm một tháng không ăn thịt. Có lần bị thằng bạn xấu xa Đái Quân xúi bẩy, Dương Phàm đi mua một chiếc đĩa lậu, định tối sinh nhật của Trang Tiểu Điệp sẽ xem cùng nàng, định nhân cơ hội làm mấy chuyện mờ ám
Lúc ấy Đái Quân dẫn Dương Phàm đến một cửa hàng băng đĩa trước cổng trường, sau một lúc do dự đi vào. Chủ quán thấy Dương Phàm lén lén lút lút như vậy liền hỏi:
- Muốn cưỡi ngựa hay đi bộ?
Dương Phàm lúc ấy rất bực mình, chuyện này có quan hệ gì với cưỡi ngựa hay đi bộ? Kết quả chủ quán thấy thằng ranh như vậy, liền chủ động giải thích:
- Là thích có nội dung hay vào cuộc ngay lập tức?
Đĩa này Dương Phàm đã mua, chẳng qua tối hôm đó Trang Tiểu Điệp nhẹ nhàng vứt món quà cho Ngả Vân, điều này đã làm tổn thương trái tim bề ngoài khá kiên cường của Dương Phàm, trên thực tế không chịu nổi một cú sốc trong tình cảm.
Nghĩ đến chuyện cũ, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Có một câu nói mà Dương Phàm vẫn chôn sâu trong lòng. Đó chính là sau khi chia tay Trang Tiểu Điệp, lúc Dương Phàm ngồi uống rượu với Đái Quân, hắn đã nói:
- Từ hôm nay trở đi, con mẹ nó, tao không bao giờ tin vào tình yêu.
Dương Phàm đắm chìm trong chuyện cũ, cầm cuộn băng quay quay. Trang Tiểu Điệp từ bên cạnh nhìn sang thấy hắn hơi buồn phiền, nhưng miệng lại nở nụ cười quỷ dị. Đối với Trang Tiểu Điệp bây giờ mà nói, Dương Phàm như một đám mây bí ẩn. Nhìn người đàn ông trước đây đã muốn tiếp cận mình, tim Trang Tiểu Điệp lại nhói đau.
Đến bệnh viện kiểm tra một phen, hai đồng nghiệp của Trang Tiểu Điệp bị thương cũng không quá nặng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi. Niếp Vân Lam kịp thời chạy đến bệnh viện, tìm được Dương Phàm, Niếp Vân Lam nháy nháy mắt với Dương Phàm.
Dương Phàm hiểu ý đi theo Dương Phàm đến một góc yên tĩnh.
- Chuyện này tôi đã báo cáo với bí thư Đổng và thị trưởng Nguyên, bọn họ đều đưa ra chỉ thị. Ý chính là khống chế ảnh hưởng, nghiêm túc xử lý.
Niếp Vân Lam nói chuyện ra một chút, lúc nhắc đến Hạ Lĩnh, mũi Dương Phàm hơi giật giật, miệng hơi nhếch lên.
Dương Phàm thầm ngẫm nghĩ ý của tám chữ này. Nhìn lướt qua ánh mắt do dự của Niếp Vân Lam, hắn thản nhiên nói:
- Người dẫn chương trình kia là bạn hồi đại học của tôi, cuộn băng tôi đã lấy được.
Vừa nói Dương Phàm lấy cuộn băng trong túi đưa tới. Niếp Vân Lam do dự một chút rồi vẫn nhận lấy. Lúc này Niếp Vân Lam có chút kỳ quái, thầm nói sao lại như vậy, không có ý cò kè mặc cả sao?
Trong chốn quan trường chính là như vậy. Chuyện lợi dụng lẫn nhau nhiều như cơm bữa. Niếp Vân Lam vốn đã quen suy nghĩ như vậy.
- Cái này, phó thị trưởng Dương còn có yêu cầu gì không?
Niếp Vân Lam cảm thấy chủ động một chút vẫn hay hơn. Miễn có người nói mình không biết thức thời. Hơn nữa chuyện này cũng là thủ đoạn thường thấy. Mặc dù suy nghĩ nhưng ngoài miệng lại không nói. Cô mà không chủ động nói ra, không khéo người ta sẽ ghi hận. Niếp Vân Lam không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Dương Phàm.
- Yêu cầu? Thật ra cũng có mấy cái.
Dương Phàm vừa nói vừa nhìn thoáng qua Niếp Vân Lam, phát hiện chị ta hơi khẩn trương. Dương Phàm không khỏi cười cười, đoán được chị ta đang nghĩ gì.
Niếp Vân Lam thầm nói bị mình đoán trúng rồi, không có chỗ tốt không được, trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí. Lần này mấy phóng viên đài truyền hình tỉnh bị hành hung, trách nhiệm của trưởng ban Tuyên giáo không thể không có. Dương Phàm ra mặt che giấu giúp hộ, có thể không cần chỗ tốt sao?
- Ngài nói?
Nói rất khách khí, Niếp Vân Lam đúng là lo lắng Dương Phàm mở cái miệng cái mập.
- Là như thế này, máy quay, tiền viện phí của phóng viên cần phải có câu trả lời xác đáng. Nhất định phải làm các đồng chí đài truyền hình tỉnh hài lòng.
Dương Phàm nói xong, cười cười nhìn Niếp Vân Lam.
Niếp Vân Lam vẫn đang đợi câu nói tiếp theo. Dù sao vẫn chưa thấy Dương Phàm nói điều mình mong muốn. Thấy Dương Phàm ngậm miệng không nói nữa, Niếp Vân Lam vô thức hỏi:
- Còn nữa không?
Dương Phàm không khỏi cười thầm trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Hết rồi.
Niếp Vân Lam còn chưa kịp có phản ứng vì Dương Phàm không có yêu cầu gì. Trang Tiểu Điệp đã tìm tới, từ xa đã gọi:
- Dương Phàm, có thể đi được chưa?
Dương Phàm cười cười với Niếp Vân Lam:
- Cô ấy là bạn học cũ của tôi, Trang Tiểu Điệp, lần này đội phóng viên do cô ấy cầm đầu.
Niếp Vân Lam nhận ra Trang Tiểu Điệp, rất tự nhiên bắt tay Trang Tiểu Điệp nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, lần này là do chúng tôi làm không tốt. Nhiệm vụ phỏng vấn tiếp theo, tôi nhất định sẽ yêu cầu các đồng chí bên dưới phối hợp thật tốt.
Dương Phàm cười cười nói với Niếp Vân Lam:
- Như vậy đi, Tiểu Điệp là bạn học cũ của tôi, tới đây tôi tự nhiên phải làm tròn tình địa chủ. Các đồng chí khác sẽ do trưởng ban Niếp thu xếp.
Niếp Vân Lam vừa nghe thấy thế, biết Dương Phàm có ý đối phó với Trang Tiểu Điệp, lập tức cười cười cảm kích nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Phàm từ từ đi ra ngoài. Trang Tiểu Điệp mỉm cười đi theo cạnh hắn. Cảnh này trước kia đã xuất hiện rất nhiều lần. Chẳng qua khoảng cách giữa hai người bây giờ khá gần, không duy trì cách nửa người như trước nữa.
- Có thể không?
Trang Tiểu Điệp đột nhiên kéo tay Dương Phàm, cười hỏi một câu.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, trong lòng thấy là lạ. Dương Phàm khẽ gật đầu. Trang Tiểu Điệp hơi chần chờ, nhẹ nhàng khoác tay Dương Phàm, hai người từ từ đi về phía trước.
Đổng Trung Hoa sau khi nhận được điện thoại báo cáo của Niếp Vân Lam, tâm trạng rất không tốt. Nguyên nhân rất đơn giản đó chính là Hạ Hiểu Đông – cục trưởng cục Thuế, là một trong số ít người dựa vào hắn, sau khi hắn xuống Uyển Lăng.
Mà Niếp Vân Lam lại là người của Nguyên Chấn, hết lần này đến lần khác Dương Phàm lại xuất hiện ở hiện trường. Người dẫn chương trình của đài truyền hình tỉnh lại là bạn học cũ của Dương Phàm. Cứ như vậy, Đổng Trung Hoa cảm thấy mình quá bị động.
Đổng Trung Hoa cảm thấy mình vất vả lắm mới tìm được đường ra thì bị thằng chó chết Hạ Lĩnh phá vỡ. Hạ Hiểu Đông trước đây là tay chân của Tào Dĩnh Nguyên. Đổng Trung Hoa có ý gọi điện thoại tới, mắng cho một trận, nhưng lại lo lắng người của Tào hệ có ý đồ. Người của Tào hệ sau khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đến Giang Hoài, bắt đầu có ý muốn tìm chỗ dựa dẫm. Đổng Trung Hoa nhìn trúng miếng thịt béo này, hiển nhiên xử lý chuyện Hạ Lĩnh cũng phải e ngại rất nhiều.
Nhưng Nguyên Chấn lại rất vui vẻ. Ở vấn đề này, Niếp Vân Lam bởi vì xuất hiện kịp thời, trên cơ bản không có nhược điểm nào để cho người ta túm lấy. Chẳng qua chuyện Hạ Lĩnh đánh phóng viên đài truyền hình tỉnh, chuyện này có thể biến thành chuyện lớn. Nguyên Chấn đấu với Đổng Trung Hoa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Khi ông một và ông hai không bắt tay nhau, không phải gió đông áp đảo gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Mâu thuẫn giữa hai vị trí, theo Nguyên Chấn thấy bây giờ không thể hòa giải.
Vấn đề mấu chốt đó là Dương Phàm không ngờ còn lấy được cuộn băng về. Xem ra người của đài truyền hình tỉnh rất phối hợp với Dương Phàm. Nhưng Dương Phàm có thể phối hợp với hắn không?
Đêm nay là đêm Nguyên Chấn mất ngủ, ngồi trong phòng khách không ngừng châm thuốc hút. Hai giờ sáng, hắn mới lên giường ngủ.
Còn một người cũng mất ngủ như Nguyên Chấn, đó chính là Đổng Trung Hoa. Bởi vì hắn không đoán được bước tiếp theo Nguyên Chấn và Dương Phàm sẽ làm gì. Hai người này từ sau khi Đổng Trung Hoa nhận chức, chính là mối kiêng kỵ lớn nhất. Nguyên Chấn là thị trưởng không phải dễ chơi. Dương Phàm là kẻ mới trong chốn quan trường nhưng cũng không phải đất nặn. Sau chuyện Hà Tiểu Mai, Đổng Trung Hoa có một cảm giác có giáo đâm sau lưng mình.
Trang Tiểu Điệp đang rất thất vọng. Dương Phàm đưa nàng đến cửa khách sạn liền dừng lại.
- Đi ngủ sớm đi, mai anh đưa em đi chơi quanh Uyển Lăng.
- Không vào trong ngồi chút sao?
Trang Tiểu Điệp cố lấy hết dũng cảm nói ra một câu đầy ám muội. Nói xong những lời này, mặt Trang Tiểu Điệp đỏ ửng lên, may là bóng đem che khuất biến hoá trên khuôn mặt.
Dương Phàm bởi vì những lời này mà im lặng một lúc. Trong ánh mắt mong chờ của Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thôi chắc không nên, để các đồng nghiệp khác thấy sẽ không hay.
Dương Phàm từ chối rất ý tứ, trong lòng Trang Tiểu Điệp trầm xuống, cuối cùng giống như bong bóng xà phòng bay lên rồi vỡ nát. Từ góc độ Trang Tiểu Điệp mà nói, Dương Phàm làm như vậy không đáng chỉ trích hắn. Về phần ngày mai mà Dương Phàm nói, Trang Tiểu Điệp biết rõ, ngày mai chẳng qua chỉ là một thứ hư vô, huyền ảo.
Dương Phàm đương nhiên hiểu Trang Tiểu Điệp đang hy vọng điều gì. Đáng tiếc cho đến bây giờ Dương Phàm không cho rằng một đôi yêu nhau sau khi chia tay còn có thể làm bạn. Theo Dương Phàm thấy, đó là những lời nói dối. Có thể giữ được tình bạn học cũ đã là khó lắm rồi.
Kiên quyết xoay người lại, Dương Phàm từ từ đi xa. Lúc đi đến cửa, Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút, dừng lại. Trang Tiểu Điệp thấy thế không khỏi vui vẻ, đáng tiếc Dương Phàm vẫn không quay đầu lại, rốt cuộc đã biến mất trong bóng đêm.
Dương Phàm trong chốn quan trường không phải là người tốt bụng, lương thiện gì. Nhưng hắn chiếu cố Niếp Vân Lam như vậy, không phải là coi trọng thân thể trưởng ban Niếp này. Dương Phàm chỉ đang đào một cái bẫy, một cái bẫy bí mật. Niếp Vân Lam đề phòng chính là Dương Phàm hãm hại mình, không ngờ được Dương Phàm lại nhìn xa hơn nhiều, đào một cái hố để chôn cả Đổng Trung Hoa, Nguyên Chấn vào trong đó. Đương nhiên trong này còn có chỗ cho đồng chí Triệu Đức Minh – phó bí thư thường trực của chúng ta.
Thực ra Dương Phàm đang chơi trò tọa sơn quan hổ đấu, nội dung kỹ thuật không quá cao, nhưng đáng tiếc, Nguyên Chấn, Đổng Trung Hoa và Niếp Vân Lam đều là người trong cuộc, bọn họ không nhìn thấy. Chỉ vì chút lợi ích trước mắt mà vào vai các nhân vật trong kịch bản Dương Phàm đã đề ra.
Hà Hiểu Đông là tay chân thuộc Tào hệ trước đây, bây giờ lại nghiêng về phía Đổng Trung Hoa, mà không phải nghiêng về phía Nguyên Chấn thuộc tay chân của Lý Thụ Đường. Dù sao lúc trước Lý Thụ Đường và Tào Dĩnh Nguyên đối đầu nhau. Càng đừng nói Đổng Trung Hoa là kẻ đứng cầu cả Uyển Lăng bây giờ. Khi đám tay chân Tào hệ cũ đang đứng ngoài quan sát tình hình, Hà Hiểu Đông lại là con cua đầu tiên bò ngang qua mặt mình. Hiện tượng này Nguyên Chấn không hy vọng nhìn thấy, hắn ghét cay ghét đắng.
Có điều kiện kiên quyết này, kịch bản mà Dương Phàm viết ra đã được tiến hành một cách dễ dàng. Nguyên Chấn nếu không nhân cơ hội này hung hăng đánh cho Hà Hiểu Đông một đòn mạnh tay mới là việc lạ nhất trên đời. Nói ý tứ một chút, đó chính là giết con gà cho con khỉ xem. Nói khó nghe một chút, đó chính là Nguyên Chấn muốn tỏ thái độ với đám quân Thào hệ cũ, nhìn thấy chưa, Hà Hiểu Đông chính là tấm gương cho bọn mày.
Khống chế ảnh hưởng, đây là ý của Đổng Trung Hoa sao? Nghiêm túc xử lý thì sao?
Dương Phàm cười cười, trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng nõn. Giờ phút này, Dương Phàm đang cảm thấy rất sung sướng, thoải mái từ trong vở kịch này. Kích động bí thư thị ủy và thị trưởng đấu đá với nhau, nhân tiện cuốn thêm một tên phó bí thư vào, cũng tiện thể cho tên Hà Hiểu Đông kiêu ngạo thành con chim chịu tôi? Mày lúc trước rất kiêu ngạo sao? Phạt một triệu của tao. Được, mày giỏi.
Dương Phàm thực ra là thằng thù lâu nhớ dai. Chẳng qua trước đây hắn che giấu không tốt, hay xúc động. Bây giờ hắn học được cách che giấu, học cách nhẫn nhịn, sau này tính sổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuộc băng kia chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt của Dương Phàm mà thôi. Hắn dùng để mê hoặc Niếp Vân Lam, hy vọng cũng có thể mê hoặc Nguyên Chấn.
Đi đến trước cửa tiểu khu, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Người gọi điện chính là Lâm Đốn.
- Phó thị trưởng Dương, có một chuyện quên không nói với anh.
- Ừ, tôi đang nghe anh nói.
- Là như thế này, buổi chiều Đường Đường đến tìm anh, thấy anh bận nên không quấy rầy anh. Chị ta nói ủy ban bố trí một căn nhà giá ưu đãi cho anh. Ba phòng ngủ, hai phòng khách, rộng 120 mét vuông, chỉ cần 180 ngàn là có thể lấy được quyền sử dụng.
Với giá nhà đất như ngày hôm nay, 180 ngàn có thể mua được nhà như vậy sao? Ngay cả nửa bán nửa cho cũng không được nữa là? Chẳng qua Dương Phàm là một phó thị trưởng thường trực, chút ưu đãi như vậy chẳng đáng gì. Nếu không người Trung Quốc ai cũng mong ra làm quan để làm gì.
Ở nhà như thế nào, Dương Phàm cũng không coi trọng lắm.
Hơn nữa Dương Phàm cũng không thích ở cùng người của ủy ban. Dương Phàm cảm thấy ở như bây giờ rất được. Chẳng qua nếu chuyện này đã rơi vào đầu, không có lý nào đẩy ra ngoài cho kẻ khác hưởng.
- Lâm Đốn, nhà của anh ở Vĩ Huyền hình như chỉ có 60 mét vuông hả?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Lâm Đốn ngẩn ra một chút, rất nhanh đầy kích động, cố lấy lại bình tĩnh nói:
- Sáu mươi lăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách.
- Tốt lắm, căn nhà mà Đường Đường thuộc về anh. Chẳng qua tiền anh tự đi gom góp, không đủ thì tới tôi cho vay. Cứ quyết định như vậy đi, tôi dập máy đây.
Vừa nói, Dương Phàm không cho Lâm Đốn cơ hội cảm ơn, trực tiếp dập máy điện thoạt.
Lâm Đốn lúc này đang ở trong một căn phòng của nhà khách Uyển Lăng, bà xã Hồ Nhàn nhân dịp cuối tuần cũng đi lên. Sau một phen triền miên mãnh liệt, Lâm Đốn mới nhớ đến chuyện mà Đường Đường nói với mình, hắn vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Dương Phàm. Không ngờ lại nhận được một kết quả làm người ta vô cùng vui mừng như vậy. Đi theo Dương Phàm mấy năm nay, cảm nhận lớn nhất của Lâm Đốn chính là Dương Phàm cho đến bao giờ không bao giờ bạc đãi người bên cạnh. Mấy hôm trước Dương Phàm còn nhắc một việc đó chính là văn phòng ủy ban đang thiếu một phó chánh văn phòng.
Hồ Nhàn nằm trên giường thấy ông xã ngẩn ra. Cả người trần truồng, cặp vú nhảy nhảy trên ngực, từ phía sau ôm lấy Lâm Đốn đang quấn tạm một chiếc khăn tắm, kề miệng vào tai Lâm Đốn, nhỏ giọng nói:
- Anh làm sao vậy?
Cảm thấy vú bà xã đang đè sát vào lưng mình mà cọ cọ, hơn nữa vừa nghe được một tin tức, Lâm Đốn không khỏi hưng phấn, quay người lại cởi khăn tắm ra, đè Hồ Nhàn xuống dưới, không hề có màn khởi động, nhét của quý đã cứng ngắc vào trong cơ thể người phụ nữ.
Sau một cơn mưa to gió lớn, Hồ Nhàn cười cười hài lòng, hai chân quấn lấy thắt lưng Lâm Đốn. Lâm Đốn bắn hết ra, lúc này Hồ Nhàn mới cười nói:
- Thật sướng, thật thoải mái. Đúng rồi, ông xã hôm nay thật lợi hại, anh uống thuốc gì à?
Hồ Nhàn trêu ghẹo làm Lâm Đốn đắc ý một chút, nhỏ giọng nói:
- Bà xã, anh nói cho em một tin tức tốt.
Sau khi Lâm Đốn nói xong, hai mắt Hồ Nhàn sáng rực lên như bóng đèn 100 oát. Giá nhà đất bây giờ, căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách, còn ở khu vực tốt nếu không có 600 ngàn thì đừng mơ đến. Bây giờ chỉ mất 180 ngàn, một căn hộ như vậy sẽ thuộc về mình. Hồ Nhàn chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ an phận thủ thường, nghe thấy chồng nói như vậy, sao không mừng như điên chứ.
Hai vợ chồng hưng phấn nói chuyện một phen. Hồ Nhàn thở dài một tiếng nói:
- Phó thị trưởng Dương đúng là một cấp trên tốt. Đi làm việc cho phó thị trưởng, ông xã đúng là quá may mắn. Chúng ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng phải nhớ một điều, đó là trung thành.
Lâm Đốn cười nói:
- Lời này em nói bao nhiêu lần rồi, sắp thành kén trong tai anh rồi đó.
Sáng sớm hôm sau khi Dương Phàm vẫn còn trong giấc ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc dồn dập. Dương Phàm đang mơ mơ màng có chút bất mãn, đi ra cửa mở ra, đang định oán thán một phen, phát hiện Trương Tư Tề đang đứng trước cửa. Hắn còn tưởng rằng mình buồn ngủ nên hoa mắt, dùng tay dụi dụi mắt.
Phát hiện ngoài cửa đúng là Trương Tư Tề từ phương xa đến, đang mỉm cười với mình. Dương Phàm không nhịn được mà nhỏ giọng nói:
- Mẹ nó chứ, em đúng là xuất quỷ nhập thần?
Vừa nói xong khụm người xuống, đang định ôm Trương Tư Tề lên vai, đột nhiên phát hiện phía sau còn có Chu Dĩnh đang cười cười đầy xấu xa.
- Ông trời ơi. Cô bé xấu xa Chu Dĩnh này có phải là âm hồn bất tán không?
Dương Phàm rốt cuộc không nhịn được mà mắng.
Trương Tư Tề cười cười kéo Dương Phàm dậy, kết quả Dương Phàm không hề nhúc nhích, chỉ có thể nhỏ giọng nói:
- Em dẫn đội xuống đây phỏng vấn, lúc về thuận đường đến thăm anh, cô ấy cứ đòi đi theo.
Dương Phàm rất chán ghét nhìn Chu Dĩnh một cái, tiếp tục ôm Trương Tư Tề. Sau đó trừng mắt nhìn Chu Dĩnh nói:
- Ai cho đi vào hả.
Vừa nói không thèm để ý Trương Tư Tề đang xấu hổ giãy dụa, trực tiếp bế bổng nàng lên đi vào phòng ngủ, vứt nàng lên giường. Ngay cả cánh cửa cũng không thèm đóng đã nhào tới. Thời gian này Dương Phàm rất cẩn thận, rất nhiều ngày không đụng chạm đến phụ nữ. Mặc dù chưa chắc đã được giải quyết đầy đủ với Trương Tư Tề, nhưng cũng có rất nhiều cách giải quyết mà.
- Này. Hai người không thèm đóng cửa sao?
Chu Dĩnh trợn mắt há mồm đứng ở cửa kêu lên một tiếng, thở hổn hển đi vào, thuận tay còn đóng cửa giúp Dương Phàm. Lúc đi đến phòng ngủ, thấy một đôi nam nữ trên giường đang không hề e ngại quấn lấy nhau, miệng áp vào nhau, Chu Dĩnh tức giận xoay người đi chỗ khác, lớn tiếng nói:
- Các người muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có mà hô to gọi nhỏ. Tôi đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.
Chu Dĩnh đóng cửa phòng ngủ lại, Dương Phàm và Trương Tư Tề lại thả lỏng ra. Trương Tư Tề ngồi trên giường, mặt đầy xấu hổ, thản nhiên nói:
- Em bị anh làm xấu theo rồi.
Dương Phàm cười cười, nói:
- Công việc phỏng vấn vất vả chứ?
Trương Tư Tề gật đầu nói:
- Em xin đến vùng bị nạn, cấp trên không đồng ý, bảo em đến một quân khu ở Nam Kinh phỏng vấn. Ai ngờ cô bé Chu Dĩnh này, sau khi anh đi cũng được chuyển đến ban của em, lần này coi như cả hai cùng đi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Trương Tư Tề. Có chút đau đầu nói:
- Cô bé này, trời mới biết cô ả muốn làm gì?
Trương Tư Tề cười trêu chọc:
- Anh không phải làm chuyện táng tận lương tâm gì với con gái nhà người ta chứ?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Anh bị oan à nghe. Anh còn chưa từng ôm cơ mà.
Nói vui một phen, Trương Tư Tề lúc này mới nói vào chuyện chính, nhìn Dương Phàm mà nói:
- Lễ kết hôn chắc là bị đẩy lùi lại rồi. Vốn nói là tháng năm năm nay, nhưng kết quả anh cũng thấy đó. Quốc gia gặp nạn, ông nội của em nói lúc này làm việc vui không thích hợp.
Kết quả như vậy, Dương Phàm cũng không lấy làm ngạc nhiên, điều này cũng có thể biết được. Ông cha lớp trước luôn cống hiến hết mình vì quốc gia, thế hệ bây giờ không thể nào hiểu được.
Dương Phàm lộ ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhìn chằm chằm vào ngực Trương Tư Tề, đầy dâm đãng nói:
- Anh mà nhịn nữa chắc chết mất.
Trương Tư Tề lại đỏ mặt, gục vào ngực Dương Phàm, miệng cắn nhẹ vào vai hắn nói:
- Anh là đồ lưu manh, anh đã bao giờ nhận phần thiệt vào mình chưa?
Quả nhiên không ngoài suy đoán, vừa dứt câu, hai tay Dương Phàm đã chia binh thành hai đường, một lên trên, một xuống dưới. Vén áo, cởi khuy quần jean. Động tác rất thành thạo, miệng ngắm lấy một điểm đỏ hồng. Tay bên dưới cũng đẩy xuống, bờ mông trắng nõn lộ ra trong không khí.
Không khác gì trước kia, cuối cùng Dương Phàm đã phun ra trong miệng Trương Tư Tề. Sau khi tạm thời giải quyết vấn đề, hai người nằm sóng soài bên nhau, nói đến các chuyện sắp tới mà Dương Phàm sẽ làm.
Khi nhắc đến bí thư tỉnh ủy Hác Nam, Trương Tư Tề hơi run lên, nói:
- Hác Nam là một nhân vật lợi hại, nhưng lại là kẻ hơi chống đối người khác vì thế mới bị điều đến tỉnh Giang Nam làm bí thư. Nhưng Hác Nam không thể tiến thêm bước nữa.
Lời này hiển nhiên không phải Trương Tư Tề tự nghĩ ra rồi nói. Dương Phàm cười nói:
- Là ông nội em đánh giá về Hác Nam như vậy?
Trương Tư Tề gật đầu nói:
- Vâng. Có một lần nói chuyện với ông nội về anh, thuận tiện nhắc đến Hác Nam.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, mắt đột nhiên sáng rực lên, cười âm trầm nói:
- Ý ông nội em chính là, cả đời Hác Nam chỉ làm được đến thế?
Trương Tư Tề cười nói:
- Coi như là ý này. Hác Nam hình như làm một việc nhỏ nào đó, đắc tội với một lãnh đạo trong quân đội. Không có quân đội ủng hộ, Hác Nam sao có thể tiếp tục hướng lên trên.
Trương Tư Tề nói có chút mơ hồ, chẳng qua Dương Phàm cũng đoán ra được đôi chút, không nằm ngoài mấy khả năng.
- Ông nội em cũng sắp lui rồi đúng không?
Dương Phàm đột nhiên có chút lo lắng hỏi một câu. Trương Tư Tề thản nhiên nói:
- Lui thì lui, quân đội không giống các lĩnh vực khác. Ngoài ra ông cụ Trần mặc dù đã lui về tuyến hai nhưng vẫn có ảnh hưởng. Đảm bảo anh ba năm, năm năm không có gì là khó cả.
Dương Phàm cười cười, nhún vai nói:
- Ông cụ lui vì tuyến hai không phải vì bố anh sao?
Trương Tư Tề đảo đảo mắt, thở dài một tiếng nói:
- Ông cụ nhà anh làm như vậy, không phải là vì anh sao?
Những lời này đều là Dương Phàm đoán, Trương Tư Tề chỉ chứng minh một chút mà thôi. Trương Tư Tề chỉ nghĩ Dương Phàm đang đi đường vòng để hỏi mình. Nàng lúc này mới thở dài một tiếng, nàng cảm thấy Dương Phàm đã không giống như trước đây, có một tấm màng trên người.
- Anh đã thay đổi.
Trương Tư Tề không nhịn được nói ra câu nói trong lòng mình.
Dương Phàm cười cười rất tự nhiên, nói:
- Người luôn luôn thay đổi, chẳng qua muốn xem thay đổi như thế nào mà thôi.
Trương Tư Tề ở một ngày rồi vội vàng rời đi. Trang Tiểu Điệp đúng như lời Dương Phàm đoán. Sáng sớm hôm sau nhắn một tin đến coi như tạm biệt.
Sáng đầu tuần, Dương Phàm dạy sớm một chút, tập thể dục khoảng mười phút ở mảnh đất trống dưới lầu. Cũng có không ít người dân dậy sớm tập.
Dương Phàm là người không thích thể hiện, nên người dân ở trong khu nhà này không có mấy người biết Dương Phàm. Chẳng qua mấy bảo vệ lại biết thân phận của Dương Phàm, có lẽ bí mật này không giấu được bao lâu nữa.
Đi đến ủy ban, cuối tuần trước có cơn bão nhưng bây giờ đang khá yên tĩnh. Dương Phàm vừa vào phòng làm việc, Đường Đường đã ưỡn ẹo đi vào, cười cười lấy lòng với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, thị trưởng Nguyên mời ngài đến phòng một chuyến.
Dương Phàm mặt không đổi sắc, cười nói:
- Biết rồi.
Đến phòng làm việc của Nguyên Chấn, hắn không hề ngạc nhiên thấy Nguyên Chấn đứng ngoài cửa. Nguyên Chấn bắt tay rồi nhiệt tình mời Dương Phàm vào. Hai người ngồi xuống ghế sô pha. Dương Phàm lúc này đột nhiên suy nghĩ, chắc đây là một cây cầu liên thông hai người?
Kịch bản mà Dương Phàm dựng lên đã đến điểm quan trọng thứ nhất.
Trên bàn uống nước đặt 1 hộp giấy đơn giản, bên trong có mười mấy điếu thuốc lá. Nhìn thấy điều này, Dương Phàm ngẩn ra một chút. Lúc Nguyên Chấn đưa điếu thuốc tới, Dương Phàm cầm lấy, cười nói:
- Thị trưởng Nguyên thật ra rất biết chọn.
Nguyên Chấn cười nói:
- Đây là chiêu mà thư ký nghĩ ra, hôm nay mạng truyenfull.vn rất phát triển, thuốc lá được đóng gói cẩn thận nhưng chưa chắc đã tốt. Phó thị trưởng Dương chẳng lẽ không biết?
Dương Phàm châm lửa, hít sâu một hơi, cười khổ nói:
- Tôi đương nhiên là biết, vì cái này nên tôi đã từng bị người tố cáo đó. Cũng may các đồng chí Ủy ban kỷ luật cẩn thận điều tra. Bí thư Lý cũng tin vào sự trong sạch của tôi.
Nhắc đến Lý Thụ Đường, mắt Nguyên Chấn đảo đảo, cười nói:
- Bí thư Lý từ trước đến giờ luôn tin tưởng các đồng chí bên dưới.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Đúng vậy.
Sau đó không nói tiếp. Thực ra lúc này Dương Phàm đang thầm bội phục Nguyên Chấn, thầm nói lão này đúng là biết nói chuyện, lâu như vậy vẫn không vào chuyện chính.
Nguyên Chấn đang có chút thất vọng, hắn hy vọng Dương Phàm sẽ chủ động nhắc đến chuyện cuối tuần trước, bây giờ xem ra Dương Phàm đang ám chỉ chuyện này không quan hệ gì với tôi, tôi không nhúng tay vào.
Nguyên Chấn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
- Phó thị trưởng Dương, chuyện xảy ra trước nhà hàng cuối tuần trước, tôi đã nghe trưởng ban Niếp báo cáo, lúc ấy đã chỉ thị phải nghiêm túc xử lý.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Lúc đó tôi cũng có mặt, thấy toàn bộ sự việc.
Lời này rất thâm sâu, Nguyên Chấn suy nghĩ cẩn thận ý của Dương Phàm. Đó chính là Dương Phàm đang muốn nói, ai chết, ai bị thương không có quan hệ với tôi.
Thái độ này của Dương Phàm làm Nguyên Chấn rất khó chịu, thầm nói trong hồ lô thằng này rốt cuộc có gì? Chẳng lẽ hắn không có tính toán gì trong chuyện này sao? Điều này không thể. Chẳng qua nhìn hành động của Dương Phàm thì lại không thấy ý gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Chấn cảm thấy Dương Phàm rất có thể không có ý định gì, ít nhất ở chuyện này hắn không có ý đào hố hại người. Thậm chí từ hành động còn có chút ý tốt. Nguyên Chấn không tin Dương Phàm tốt như vậy, không phải là Dương Phàm đang cho thấy nước sông không phạm nước giếng sao?
- Còn nửa tiếng nữa, trong hội nghị thường ủy tôi định đưa chuyện này ra. Người dân đang chịu khổ, quan chức chúng ta lại ăn to uống lớn, chuyện này phải xử lý nghiêm túc?
Hử? Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói Nguyên Chấn này đi đường vòng xa quá nhỉ. Sao ngay cả đám quan chức ăn cơm cũng không tha? Trong này có ý gì nhỉ?
Dương Phàm có chút hối hận vì không ghi nhớ biển số xe, sau đó phái người tra xét một chút. Chẳng qua lúc này hối hận đã không còn kịp. Dương Phàm chỉ có thể tỏ thái độ:
- Tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng Nguyên.
Mặt không đổi sắc ra khỏi phòng Nguyên Chấn, Dương Phàm đang thầm suy nghĩ về ý đồ thực sự của Nguyên Chấn? Trong đó có 2 khả năng. Thứ nhất người trong nhà hàng hôm đó, có lẽ Nguyên Chấn nhận được tin những người này có ý nghiêng vào Đổng Trung Hoa, cho nên mới muốn một lưới bắt hết. Khả năng thứ hai chính là Nguyên Chấn muốn đoạt quyền xử lý chuyện này vào tay, ép những người này vào khuôn khổ.
Hai khả năng này, cái sau lớn hơn một chút, cũng phù hợp với điều mà Nguyên Chấn cần bây giờ. Dương Phàm không khỏi thầm cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ mồm người này lớn thật. Xe công hôm đó có đến mười mấy chiếc.
Hội nghị thường ủy theo lệ tiến hành. Đổng Trung Hoa vẫn là người cuối cùng đi vào, bước đi vững chắc, ánh mắt sắc bén. Chẳng qua Dương Phàm cảm thấy ánh mắt Đổng Trung Hoa hơi nhấp nháy, có lẽ là do lo lắng.
Quả nhiên Đổng Trung Hoa nói một chút tình hình trước mặt, làm tốt các công việc & tích cực ủng hộ vùng bị nạn. Lúc này Nguyên Chấn giơ tay lên, nhìn một vòng rồi cầm lấy cuộn băng.
- Mọi người thấy cuộn băng trong tay tôi chứ? Đây là tư liệu mà phóng viên đài truyền hình tỉnh ghi lại được cuối tuần trước. Tôi xem một chút mà giật mình, sợ hãi.
Khi nhắc đến chuyện này, Nguyên Chấn nghiêm giọng nói, trông có vẻ rất tức giận, lớn tiếng nói:
- Hành vi này là như thế nào? Người dân vùng bị nạn đang chịu khổ chịu nạn, trung ương đã ra lệnh cấm, cấm công chức tụ tập nhậu nhẹt. Tôi cho rằng chuyện này không phải tự ý mà làm, không thể bỏ qua. Nhất là Hạ Lĩnh cho lưu manh đánh người, càng phải nghiêm trị, dùng pháp luật xử lý người này. Ngoài ra 1 vài cán bộ chúng ta đang có hiện tượng quản lý và giáo dục con cái không nghiêm. Thấy bố có chút quyền lực liền làm xằng làm bậy. Hiện tượng này sẽ gây ảnh hưởng rất xấu, phải nghiêm túc xử lý. Xử lý như thế nào? Bọn chúng không phải dựa vào ông bố có quyền sao? Tôi liền cách chức ông bố của chúng.
Đao đâm xong, Nguyên Chấn mới tức giận ngồi xuống. Lúc nãy khi kích động nói, Nguyên Chấn còn vỗ mạnh vào bàn, diễn quá đạt!
Đổng Trung Hoa nhìn nhìn, mặt âm trầm không nói gì. Lúc này Niếp Vân Lam giơ tay lên nói:
- Lúc đó phó thị trưởng Dương cũng có mặt, xin mời phó thị trưởng nói.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi vui mừng, thầm nói người phụ nữ này muốn kéo mình xuống nước đây.
Đổng Trung Hoa mặt càng thêm khó coi. Bởi vì qua biểu hiện này, xem ra Dương Phàm và Nguyên Chấn đã hợp sức lại với nhau. Dương Phàm hút một hơi thuốc, từ từ dập điếu thuốc, lúc này mới từ tốn nói:
- Hôm nay tôi vốn không định phát biểu ý kiến, dù sao tôi cũng không quản lý nhân sự. Chẳng qua trưởng ban Niếp đã chỉ tên tôi, tôi cũng nói mấy câu. Đầu tiên điều thị trưởng Nguyên nói chính là sự thật. Thứ hai, tôi cũng cảm thấy đau lòng vì hành vi này. Những người này đều là các đồng chí đã được Đảng ta giáo dục bồi dưỡng nhiều năm. Cuối cùng tôi kiên trì ủng hộ chủ trương của Đảng ta, lấy phê bình giáo dục là chính, chữa bệnh cứu người mà.
Dương Phàm nói đến đây thì hơi ngừng lại. Mặt Nguyên Chấn hơi đổi, ánh mắt Đổng Trung Hoa cũng hơi khác lạ. Đổng Trung Hoa lúc này coi như thấy rõ một việc, đó chính là Dương Phàm không hợp sức với Nguyên Chấn, mà tỏ thái độ một công chức gương mẫu, giữ nguyên tắc đứng ngoài nhìn.
Nếu Dương Phàm giữ nguyên tắc này, như vậy Niếp Vân Lam vừa nãy nói không phải đã phạm vào điều cấm kỵ sao? Rất có thể đắc tội với Dương Phàm. Có ai lại đẩy người vào hố trong hội nghị thường ủy chứ? Tao sẽ cho mày chết!
Niếp Vân Lam mặt không đổi sắc nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn coi như không thấy.
Dương Phàm mỉm cười, châm cho mình một điếu thuốc, lúc này mới từ từ nói tiếp.
- Các đồng chí đài truyền hình tỉnh sau khi được trấn an đã tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn do hành vi của chủ nhà hàng. Theo cá nhân tôi, cần phải có một câu trả lời làm các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh hài lòng. Hạ Lĩnh, chủ nhà hàng dựa vào cái gì mà kiêu căng như vậy? Cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông có vai trò gì trong chuyện này, điều này phải truy cứu rõ ràng.
Dương Phàm nói đến đây, đến lượt mặt Đổng Trung Hoa trở nên khó coi. Lời nói này hơn phân nửa là gột sạch trách nhiệm của Niếp Vân Lam, nửa phía sau là muốn nhằm vào Hạ Hiểu Đông. Xem ra Dương Phàm đã đắc tội cả 2 bên, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất hợp tình hợp lý, trên thực tế chẳng đắc tội với bên nào.
Ý đồ của Nguyên Chấn rất lớn, định nắm lấy quyền xử lý vụ này, sau đó lợi dụng cơ hội này mà thu phục thế lực Tào hệ. Về tư tưởng mà nói, kế hoạch này không sai. Đổng Trung Hoa không có lý do phản đối, Triệu Đức Minh lại cô đơn, là phó bí thư thường trực, chuyện phóng viên đài truyền hình tỉnh bị đánh, hắn cũng có trách nhiệm. Bây giờ phóng viên đã chấp nhận bỏ qua chuyện này, hiển nhiên Triệu Đức Minh sẽ giữ thân mình, đây là nguyên tắc trước sau như một của hắn.
Vốn là 1 kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Dương Phàm lại đứng trên lập trường trung gian nói như vậy, làm Nguyên Chấn rất khó chịu. Dương Phàm không phải muốn đối phó với Đổng Trung Hoa sao?
Nguyên Chấn nghĩ tới nghĩ lui, coi như tìm được một khả năng. Có phải là Dương Phàm lo lắng, mình nhân cơ hội này hợp nhất thế lực Tào hệ, cho nên Dương Phàm lo lắng cuộc sống sẽ không tốt đẹp gì?
Trên chốn quan trường, chuyện hại người không lợi cho mình, tất cả mọi người làm không ít. Đối với chuyện mà mày có lợi, tao nhất định phải ngăn cản. Dương Phàm có tâm tư này không? Nguyên Chấn càng nghĩ càng cảm thấy mình quá nóng nảy, muốn để Niếp Vân Lam nói, kéo Dương Phàm sang hướng đối đầu với Đổng Trung Hoa. Đó là một quyết định sai lầm. Phó thị trưởng trẻ tuổi này không đơn giản như vậy, căn bản không mắc câu, hơn nữa còn rất linh hoạt chiếu tướng mình một phen.
Nhưng vì sao Dương Phàm lại không chịu buông tha Hạ Hiểu Đông?
Xem ra hắn không muốn Đổng Trung Hoa chiếm lợi. Nghĩ đến đây Nguyên Chấn không khỏi thầm cười khổ trong lòng. Phó thị trưởng trẻ tuổi này đúng là biết cách xử sự, có mưu kế.
Chuyện tiếp theo là trấn an các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh, Dương Phàm nói mấy câu đã đoạt vào tay. Ý chính là bọn mày nếu không nghiêm túc xử lý, phóng viên đài truyền hình tỉnh nói lung tung, tao đếch thèm quản.
Thằng thanh niên bị tát mà trợn mắt há mồm. Lúc này Niếp Vân Lam mới đi đến trước mặt Dương Phàm, có chút cảm kích, nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Dương, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh đã thông báo kịp thời.
- Tôi vừa báo cảnh sát, chuyện ở đây giao cho cảnh sát xử lý. Đầu tiên phải đưa đồng chí của đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện đã.
Niếp Vân Lam phát hiện Dương Phàm và Trang Tiểu Điệp quen nhau, thầm lưu ý trong lòng. Niếp Vân Lam không khỏi nghĩ đây không phải là ai cố ý bố trí đó chứ?
Trong chốn quan trường, những việc hãm hại người, đâm người sau lưng có rất nhiều. Kỹ thuật này mặc dù rất cao, nhưng mọi người đều là chuyên gia. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Phàm, Niếp Vân Lam hơi nghi ngờ suy nghĩ của mình. Chị ta đã thấy được sự lợi hại của phó thị trưởng trẻ tuổi này. Hà Tiểu Mai còn bị chỉnh đến độ khổ không nói thành lời, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Phàm nghe thấy Niếp Vân Lam nói thế, không khỏi ngẩn ra. Thầm nói tôi báo tin coi như hoàn thành nhiệm vụ, chuyện không mở rộng coi như là giúp chị. Tất cả mọi người đều là thường vụ Đảng ủy. Mặc dù quyền của tôi thực tế hơn chị một chút, nhưng cũng không nhất định muốn đi báo cáo với tôi chứ? Chút quyền lực này chẳng lẽ chị không có? Muốn xin chỉ thị thì cũng nhầm đối tượng rồi.
Thấy người đứng vây xem ở cửa nhà hàng dần nhiều lên, Dương Phàm cảm thấy ở lại cũng không phải chuyện tốt. Hắn nghiêm giọng nói với Niếp Vân Lam:
- Được rồi, nơi này giao cho trưởng ban Niếp, tôi đưa đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện. Có chuyện gì liên lạc với tôi.
Trang Tiểu Điệp co thắt lưng lên, vuốt vuốt ngực, đi đến trước mặt Dương Phàm nói:
- Máy thì hoảng rồi, cũng may người không sao.
Dương Phàm nhìn người quay phim bị đánh bầm dập và cô trợ lý, thầm nói chén cơm của đài truyền hình không dễ ăn.
- Đừng động vào, đầu tiên đưa người đến bệnh viện đã. Trưởng ban Tuyên giáo Niếp đã đến, nơi này giao cho chị ta xử lý. Anh đưa mọi người đến bệnh viện.
Dương Phàm dứt câu. Niếp Vân Lam đi tới cười nói:
- Các vị, rất xin lỗi, làm mọi người chịu khổ. Tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo, nghiêm túc xử lý chuyện này.
Dương Phàm dẫn đám người Trang Tiểu Điệp đến bệnh viện. Thư ký của Niếp Vân Lam là một cô gái khoảng 20 tuổi, trông rất bình thường cũng đi theo.
Dương Phàm vừa rời đi, Niếp Vân Lam coi như mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Phàm có thể rời đi, tức là không nhằm vào mình. Chỉ cần Dương Phàm không gây chuyện, mình sẽ có quyền chủ động trong chuyện này.
Dương Phàm rời đi, cảnh sát rất nhanh đã đến. Càng kỳ quái chính là thằng chủ quán vừa hò hét lại không thấy đâu. Một nữ quản lý ra nói chuyện. Niếp Vân Lam đương nhiên cũng không thèm để ý đến. Nữ quản lý ấp a ấp úng nói ra được nhà hàng này là do con trai cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông – Hạ Lĩnh mở, khó trách làm ăn tốt như vậy.
Xe rời đi, Trang Tiểu Điệp ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Người yêu cũ gặp lại nhau, Trang Tiểu Điệp có một cảm giác không nói nên lời. Mấy năm nay Trang Tiểu Điệp sống rất tốt ở đài truyền hình. Người vừa xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, sau lưng hình như có chút chỗ dựa. Ở bên trong đài truyền hình, người như vậy không lên được mới là lạ.
Trang Tiểu Điệp bây giờ đã là một người dẫn chương trình nổi tiếng trong tỉnh. Người ngoài thì thấy nàng rất hạnh phúc. Nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ nhất, nàng điên cuồng làm việc chính là để mình quên đi mọi việc. chẳng qua nàng cố gắng chỉ được báo đáp lại trong công việc, nhưng tình cảm vẫn như trước. Khi đêm về, Trang Tiểu Điệp nhớ lại nhiều nhất là mấy tháng ở bên Dương Phàm. Cuộc sống lúc đó mặc dù hơi khổ một chút nhưng rất vui.
Bây giờ Dương Phàm đang ngồi bên cạnh mình, Trang Tiểu Điệp cảm thấy mình có vố số lời muốn nói với Dương Phàm. Nhưng trước mặt đồng nghiệp, Trang Tiểu Điệp chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lúc nãy khi anh đuổi đám lưu manh đi, trông rất khí thế.
- Sao em lại đến đây phỏng vấn? Ai cho em tin tức này?
Dương Phàm vẫn nhìn đường phía trước, nghe Trang Tiểu Điệp nói, hắn thản nhiên nói. Lúc này Dương Phàm đang thầm suy nghĩ sao Trang Tiểu Điệp lại biết trước cửa hàng đó đỗ rất nhiều xe công. Nhà hàng đó cũng không phải ở khu vực phồn vinh nhất Uyển Lăng mà.
Trang Tiểu Điệp đâu có suy nghĩ phức tạp như Dương Phàm, nàng đáp:
- Em xuống lấy tin tức về việc quyên góp tiền và hàng cứu trợ. Hôm nay vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc điện thoại. Người trong điện thoại tự xưng là công dân tốt, nói trước cửa nhà hàng này gần như tối nào cũng đỗ rất nhiều xe công. Đám quan chức đó vẫn ăn to uống lớn khi cả nước đều đang đau lòng vì vùng bị nạn. Người này không nhịn được mà gọi điện cho em.
Trang Tiểu Điệp nói như vậy, Dương Phàm thầm cười trong lòng, quả nhiên là có người báo tin. Người báo tin xuất phát từ mục đích gì không cần biết. Tóm lại chuyện không đơn giản chỉ là báo tin mà thôi.
Dương Phàm cười cười đưa tay ra trước mặt Trang Tiểu Điệp:
- Đưa băng cho anh.
Trang Tiểu Điệp ngẩn ra một chút, lập tức buồn bã gật đầu, lấy băng trong túi ra đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy cuộn băng không khỏi thầm thở dài một tiếng. Trang Tiểu Điệp nhất định hơi nghi hoặc nhưng vẫn đưa cuộn băng cho mình. Dương Phàm đang định mở miệng giải thích, Trang Tiểu Điệp đã nói trước:
- Chỉ cần anh muốn, em đều đưa.
Lời này có nhiều nghĩa, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ trong lòng. Dương Phàm thấy một tia kích động trong mắt Trang Tiểu Điệp, nhưng không nhìn thấy một tay Trang Tiểu Điệp đang đặt trên túi, giữ chặt lấy một đồ nhỏ. Đây là một dây đeo điện thoại.
Trang Tiểu Điệp cho rằng cái này bây giờ Dương Phàm không nhận ra nó đến từ đâu. Trang Tiểu Điệp cũng không định lấy ra. Cho dù nhìn thấy cái này, Dương Phàm cũng nghĩ đó chỉ là một thứ mà mình tặng Trang Tiểu Điệp, coi là một món quà mà thôi. Nhưng đối với Trang Tiểu Điệp mà nói, món đồ này ngoài tình cảm mà Dương Phàm dành cho mình, nó còn ghi dấu thời thanh xuân ngây thơ của nàng.
Có lẽ do vừa rồi thấy Dương Phàm mắng Hắc Tử một trận nên Trang Tiểu Điệp có suy nghĩ này. Trên thực tế Dương Phàm lúc này không phải không nhớ lại chuyện xưa. Rất nhiều chuyện không phải nói quên là quên ngay được. ví dụ như mua cái này đã tốn 150 tệ, Dương Phàm một tháng không ăn thịt. Có lần bị thằng bạn xấu xa Đái Quân xúi bẩy, Dương Phàm đi mua một chiếc đĩa lậu, định tối sinh nhật của Trang Tiểu Điệp sẽ xem cùng nàng, định nhân cơ hội làm mấy chuyện mờ ám
Lúc ấy Đái Quân dẫn Dương Phàm đến một cửa hàng băng đĩa trước cổng trường, sau một lúc do dự đi vào. Chủ quán thấy Dương Phàm lén lén lút lút như vậy liền hỏi:
- Muốn cưỡi ngựa hay đi bộ?
Dương Phàm lúc ấy rất bực mình, chuyện này có quan hệ gì với cưỡi ngựa hay đi bộ? Kết quả chủ quán thấy thằng ranh như vậy, liền chủ động giải thích:
- Là thích có nội dung hay vào cuộc ngay lập tức?
Đĩa này Dương Phàm đã mua, chẳng qua tối hôm đó Trang Tiểu Điệp nhẹ nhàng vứt món quà cho Ngả Vân, điều này đã làm tổn thương trái tim bề ngoài khá kiên cường của Dương Phàm, trên thực tế không chịu nổi một cú sốc trong tình cảm.
Nghĩ đến chuyện cũ, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Có một câu nói mà Dương Phàm vẫn chôn sâu trong lòng. Đó chính là sau khi chia tay Trang Tiểu Điệp, lúc Dương Phàm ngồi uống rượu với Đái Quân, hắn đã nói:
- Từ hôm nay trở đi, con mẹ nó, tao không bao giờ tin vào tình yêu.
Dương Phàm đắm chìm trong chuyện cũ, cầm cuộn băng quay quay. Trang Tiểu Điệp từ bên cạnh nhìn sang thấy hắn hơi buồn phiền, nhưng miệng lại nở nụ cười quỷ dị. Đối với Trang Tiểu Điệp bây giờ mà nói, Dương Phàm như một đám mây bí ẩn. Nhìn người đàn ông trước đây đã muốn tiếp cận mình, tim Trang Tiểu Điệp lại nhói đau.
Đến bệnh viện kiểm tra một phen, hai đồng nghiệp của Trang Tiểu Điệp bị thương cũng không quá nặng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi. Niếp Vân Lam kịp thời chạy đến bệnh viện, tìm được Dương Phàm, Niếp Vân Lam nháy nháy mắt với Dương Phàm.
Dương Phàm hiểu ý đi theo Dương Phàm đến một góc yên tĩnh.
- Chuyện này tôi đã báo cáo với bí thư Đổng và thị trưởng Nguyên, bọn họ đều đưa ra chỉ thị. Ý chính là khống chế ảnh hưởng, nghiêm túc xử lý.
Niếp Vân Lam nói chuyện ra một chút, lúc nhắc đến Hạ Lĩnh, mũi Dương Phàm hơi giật giật, miệng hơi nhếch lên.
Dương Phàm thầm ngẫm nghĩ ý của tám chữ này. Nhìn lướt qua ánh mắt do dự của Niếp Vân Lam, hắn thản nhiên nói:
- Người dẫn chương trình kia là bạn hồi đại học của tôi, cuộn băng tôi đã lấy được.
Vừa nói Dương Phàm lấy cuộn băng trong túi đưa tới. Niếp Vân Lam do dự một chút rồi vẫn nhận lấy. Lúc này Niếp Vân Lam có chút kỳ quái, thầm nói sao lại như vậy, không có ý cò kè mặc cả sao?
Trong chốn quan trường chính là như vậy. Chuyện lợi dụng lẫn nhau nhiều như cơm bữa. Niếp Vân Lam vốn đã quen suy nghĩ như vậy.
- Cái này, phó thị trưởng Dương còn có yêu cầu gì không?
Niếp Vân Lam cảm thấy chủ động một chút vẫn hay hơn. Miễn có người nói mình không biết thức thời. Hơn nữa chuyện này cũng là thủ đoạn thường thấy. Mặc dù suy nghĩ nhưng ngoài miệng lại không nói. Cô mà không chủ động nói ra, không khéo người ta sẽ ghi hận. Niếp Vân Lam không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Dương Phàm.
- Yêu cầu? Thật ra cũng có mấy cái.
Dương Phàm vừa nói vừa nhìn thoáng qua Niếp Vân Lam, phát hiện chị ta hơi khẩn trương. Dương Phàm không khỏi cười cười, đoán được chị ta đang nghĩ gì.
Niếp Vân Lam thầm nói bị mình đoán trúng rồi, không có chỗ tốt không được, trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí. Lần này mấy phóng viên đài truyền hình tỉnh bị hành hung, trách nhiệm của trưởng ban Tuyên giáo không thể không có. Dương Phàm ra mặt che giấu giúp hộ, có thể không cần chỗ tốt sao?
- Ngài nói?
Nói rất khách khí, Niếp Vân Lam đúng là lo lắng Dương Phàm mở cái miệng cái mập.
- Là như thế này, máy quay, tiền viện phí của phóng viên cần phải có câu trả lời xác đáng. Nhất định phải làm các đồng chí đài truyền hình tỉnh hài lòng.
Dương Phàm nói xong, cười cười nhìn Niếp Vân Lam.
Niếp Vân Lam vẫn đang đợi câu nói tiếp theo. Dù sao vẫn chưa thấy Dương Phàm nói điều mình mong muốn. Thấy Dương Phàm ngậm miệng không nói nữa, Niếp Vân Lam vô thức hỏi:
- Còn nữa không?
Dương Phàm không khỏi cười thầm trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Hết rồi.
Niếp Vân Lam còn chưa kịp có phản ứng vì Dương Phàm không có yêu cầu gì. Trang Tiểu Điệp đã tìm tới, từ xa đã gọi:
- Dương Phàm, có thể đi được chưa?
Dương Phàm cười cười với Niếp Vân Lam:
- Cô ấy là bạn học cũ của tôi, Trang Tiểu Điệp, lần này đội phóng viên do cô ấy cầm đầu.
Niếp Vân Lam nhận ra Trang Tiểu Điệp, rất tự nhiên bắt tay Trang Tiểu Điệp nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, lần này là do chúng tôi làm không tốt. Nhiệm vụ phỏng vấn tiếp theo, tôi nhất định sẽ yêu cầu các đồng chí bên dưới phối hợp thật tốt.
Dương Phàm cười cười nói với Niếp Vân Lam:
- Như vậy đi, Tiểu Điệp là bạn học cũ của tôi, tới đây tôi tự nhiên phải làm tròn tình địa chủ. Các đồng chí khác sẽ do trưởng ban Niếp thu xếp.
Niếp Vân Lam vừa nghe thấy thế, biết Dương Phàm có ý đối phó với Trang Tiểu Điệp, lập tức cười cười cảm kích nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Phàm từ từ đi ra ngoài. Trang Tiểu Điệp mỉm cười đi theo cạnh hắn. Cảnh này trước kia đã xuất hiện rất nhiều lần. Chẳng qua khoảng cách giữa hai người bây giờ khá gần, không duy trì cách nửa người như trước nữa.
- Có thể không?
Trang Tiểu Điệp đột nhiên kéo tay Dương Phàm, cười hỏi một câu.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, trong lòng thấy là lạ. Dương Phàm khẽ gật đầu. Trang Tiểu Điệp hơi chần chờ, nhẹ nhàng khoác tay Dương Phàm, hai người từ từ đi về phía trước.
Đổng Trung Hoa sau khi nhận được điện thoại báo cáo của Niếp Vân Lam, tâm trạng rất không tốt. Nguyên nhân rất đơn giản đó chính là Hạ Hiểu Đông – cục trưởng cục Thuế, là một trong số ít người dựa vào hắn, sau khi hắn xuống Uyển Lăng.
Mà Niếp Vân Lam lại là người của Nguyên Chấn, hết lần này đến lần khác Dương Phàm lại xuất hiện ở hiện trường. Người dẫn chương trình của đài truyền hình tỉnh lại là bạn học cũ của Dương Phàm. Cứ như vậy, Đổng Trung Hoa cảm thấy mình quá bị động.
Đổng Trung Hoa cảm thấy mình vất vả lắm mới tìm được đường ra thì bị thằng chó chết Hạ Lĩnh phá vỡ. Hạ Hiểu Đông trước đây là tay chân của Tào Dĩnh Nguyên. Đổng Trung Hoa có ý gọi điện thoại tới, mắng cho một trận, nhưng lại lo lắng người của Tào hệ có ý đồ. Người của Tào hệ sau khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đến Giang Hoài, bắt đầu có ý muốn tìm chỗ dựa dẫm. Đổng Trung Hoa nhìn trúng miếng thịt béo này, hiển nhiên xử lý chuyện Hạ Lĩnh cũng phải e ngại rất nhiều.
Nhưng Nguyên Chấn lại rất vui vẻ. Ở vấn đề này, Niếp Vân Lam bởi vì xuất hiện kịp thời, trên cơ bản không có nhược điểm nào để cho người ta túm lấy. Chẳng qua chuyện Hạ Lĩnh đánh phóng viên đài truyền hình tỉnh, chuyện này có thể biến thành chuyện lớn. Nguyên Chấn đấu với Đổng Trung Hoa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Khi ông một và ông hai không bắt tay nhau, không phải gió đông áp đảo gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Mâu thuẫn giữa hai vị trí, theo Nguyên Chấn thấy bây giờ không thể hòa giải.
Vấn đề mấu chốt đó là Dương Phàm không ngờ còn lấy được cuộn băng về. Xem ra người của đài truyền hình tỉnh rất phối hợp với Dương Phàm. Nhưng Dương Phàm có thể phối hợp với hắn không?
Đêm nay là đêm Nguyên Chấn mất ngủ, ngồi trong phòng khách không ngừng châm thuốc hút. Hai giờ sáng, hắn mới lên giường ngủ.
Còn một người cũng mất ngủ như Nguyên Chấn, đó chính là Đổng Trung Hoa. Bởi vì hắn không đoán được bước tiếp theo Nguyên Chấn và Dương Phàm sẽ làm gì. Hai người này từ sau khi Đổng Trung Hoa nhận chức, chính là mối kiêng kỵ lớn nhất. Nguyên Chấn là thị trưởng không phải dễ chơi. Dương Phàm là kẻ mới trong chốn quan trường nhưng cũng không phải đất nặn. Sau chuyện Hà Tiểu Mai, Đổng Trung Hoa có một cảm giác có giáo đâm sau lưng mình.
Trang Tiểu Điệp đang rất thất vọng. Dương Phàm đưa nàng đến cửa khách sạn liền dừng lại.
- Đi ngủ sớm đi, mai anh đưa em đi chơi quanh Uyển Lăng.
- Không vào trong ngồi chút sao?
Trang Tiểu Điệp cố lấy hết dũng cảm nói ra một câu đầy ám muội. Nói xong những lời này, mặt Trang Tiểu Điệp đỏ ửng lên, may là bóng đem che khuất biến hoá trên khuôn mặt.
Dương Phàm bởi vì những lời này mà im lặng một lúc. Trong ánh mắt mong chờ của Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thôi chắc không nên, để các đồng nghiệp khác thấy sẽ không hay.
Dương Phàm từ chối rất ý tứ, trong lòng Trang Tiểu Điệp trầm xuống, cuối cùng giống như bong bóng xà phòng bay lên rồi vỡ nát. Từ góc độ Trang Tiểu Điệp mà nói, Dương Phàm làm như vậy không đáng chỉ trích hắn. Về phần ngày mai mà Dương Phàm nói, Trang Tiểu Điệp biết rõ, ngày mai chẳng qua chỉ là một thứ hư vô, huyền ảo.
Dương Phàm đương nhiên hiểu Trang Tiểu Điệp đang hy vọng điều gì. Đáng tiếc cho đến bây giờ Dương Phàm không cho rằng một đôi yêu nhau sau khi chia tay còn có thể làm bạn. Theo Dương Phàm thấy, đó là những lời nói dối. Có thể giữ được tình bạn học cũ đã là khó lắm rồi.
Kiên quyết xoay người lại, Dương Phàm từ từ đi xa. Lúc đi đến cửa, Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút, dừng lại. Trang Tiểu Điệp thấy thế không khỏi vui vẻ, đáng tiếc Dương Phàm vẫn không quay đầu lại, rốt cuộc đã biến mất trong bóng đêm.
Dương Phàm trong chốn quan trường không phải là người tốt bụng, lương thiện gì. Nhưng hắn chiếu cố Niếp Vân Lam như vậy, không phải là coi trọng thân thể trưởng ban Niếp này. Dương Phàm chỉ đang đào một cái bẫy, một cái bẫy bí mật. Niếp Vân Lam đề phòng chính là Dương Phàm hãm hại mình, không ngờ được Dương Phàm lại nhìn xa hơn nhiều, đào một cái hố để chôn cả Đổng Trung Hoa, Nguyên Chấn vào trong đó. Đương nhiên trong này còn có chỗ cho đồng chí Triệu Đức Minh – phó bí thư thường trực của chúng ta.
Thực ra Dương Phàm đang chơi trò tọa sơn quan hổ đấu, nội dung kỹ thuật không quá cao, nhưng đáng tiếc, Nguyên Chấn, Đổng Trung Hoa và Niếp Vân Lam đều là người trong cuộc, bọn họ không nhìn thấy. Chỉ vì chút lợi ích trước mắt mà vào vai các nhân vật trong kịch bản Dương Phàm đã đề ra.
Hà Hiểu Đông là tay chân thuộc Tào hệ trước đây, bây giờ lại nghiêng về phía Đổng Trung Hoa, mà không phải nghiêng về phía Nguyên Chấn thuộc tay chân của Lý Thụ Đường. Dù sao lúc trước Lý Thụ Đường và Tào Dĩnh Nguyên đối đầu nhau. Càng đừng nói Đổng Trung Hoa là kẻ đứng cầu cả Uyển Lăng bây giờ. Khi đám tay chân Tào hệ cũ đang đứng ngoài quan sát tình hình, Hà Hiểu Đông lại là con cua đầu tiên bò ngang qua mặt mình. Hiện tượng này Nguyên Chấn không hy vọng nhìn thấy, hắn ghét cay ghét đắng.
Có điều kiện kiên quyết này, kịch bản mà Dương Phàm viết ra đã được tiến hành một cách dễ dàng. Nguyên Chấn nếu không nhân cơ hội này hung hăng đánh cho Hà Hiểu Đông một đòn mạnh tay mới là việc lạ nhất trên đời. Nói ý tứ một chút, đó chính là giết con gà cho con khỉ xem. Nói khó nghe một chút, đó chính là Nguyên Chấn muốn tỏ thái độ với đám quân Thào hệ cũ, nhìn thấy chưa, Hà Hiểu Đông chính là tấm gương cho bọn mày.
Khống chế ảnh hưởng, đây là ý của Đổng Trung Hoa sao? Nghiêm túc xử lý thì sao?
Dương Phàm cười cười, trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng nõn. Giờ phút này, Dương Phàm đang cảm thấy rất sung sướng, thoải mái từ trong vở kịch này. Kích động bí thư thị ủy và thị trưởng đấu đá với nhau, nhân tiện cuốn thêm một tên phó bí thư vào, cũng tiện thể cho tên Hà Hiểu Đông kiêu ngạo thành con chim chịu tôi? Mày lúc trước rất kiêu ngạo sao? Phạt một triệu của tao. Được, mày giỏi.
Dương Phàm thực ra là thằng thù lâu nhớ dai. Chẳng qua trước đây hắn che giấu không tốt, hay xúc động. Bây giờ hắn học được cách che giấu, học cách nhẫn nhịn, sau này tính sổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuộc băng kia chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt của Dương Phàm mà thôi. Hắn dùng để mê hoặc Niếp Vân Lam, hy vọng cũng có thể mê hoặc Nguyên Chấn.
Đi đến trước cửa tiểu khu, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Người gọi điện chính là Lâm Đốn.
- Phó thị trưởng Dương, có một chuyện quên không nói với anh.
- Ừ, tôi đang nghe anh nói.
- Là như thế này, buổi chiều Đường Đường đến tìm anh, thấy anh bận nên không quấy rầy anh. Chị ta nói ủy ban bố trí một căn nhà giá ưu đãi cho anh. Ba phòng ngủ, hai phòng khách, rộng 120 mét vuông, chỉ cần 180 ngàn là có thể lấy được quyền sử dụng.
Với giá nhà đất như ngày hôm nay, 180 ngàn có thể mua được nhà như vậy sao? Ngay cả nửa bán nửa cho cũng không được nữa là? Chẳng qua Dương Phàm là một phó thị trưởng thường trực, chút ưu đãi như vậy chẳng đáng gì. Nếu không người Trung Quốc ai cũng mong ra làm quan để làm gì.
Ở nhà như thế nào, Dương Phàm cũng không coi trọng lắm.
Hơn nữa Dương Phàm cũng không thích ở cùng người của ủy ban. Dương Phàm cảm thấy ở như bây giờ rất được. Chẳng qua nếu chuyện này đã rơi vào đầu, không có lý nào đẩy ra ngoài cho kẻ khác hưởng.
- Lâm Đốn, nhà của anh ở Vĩ Huyền hình như chỉ có 60 mét vuông hả?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Lâm Đốn ngẩn ra một chút, rất nhanh đầy kích động, cố lấy lại bình tĩnh nói:
- Sáu mươi lăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách.
- Tốt lắm, căn nhà mà Đường Đường thuộc về anh. Chẳng qua tiền anh tự đi gom góp, không đủ thì tới tôi cho vay. Cứ quyết định như vậy đi, tôi dập máy đây.
Vừa nói, Dương Phàm không cho Lâm Đốn cơ hội cảm ơn, trực tiếp dập máy điện thoạt.
Lâm Đốn lúc này đang ở trong một căn phòng của nhà khách Uyển Lăng, bà xã Hồ Nhàn nhân dịp cuối tuần cũng đi lên. Sau một phen triền miên mãnh liệt, Lâm Đốn mới nhớ đến chuyện mà Đường Đường nói với mình, hắn vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Dương Phàm. Không ngờ lại nhận được một kết quả làm người ta vô cùng vui mừng như vậy. Đi theo Dương Phàm mấy năm nay, cảm nhận lớn nhất của Lâm Đốn chính là Dương Phàm cho đến bao giờ không bao giờ bạc đãi người bên cạnh. Mấy hôm trước Dương Phàm còn nhắc một việc đó chính là văn phòng ủy ban đang thiếu một phó chánh văn phòng.
Hồ Nhàn nằm trên giường thấy ông xã ngẩn ra. Cả người trần truồng, cặp vú nhảy nhảy trên ngực, từ phía sau ôm lấy Lâm Đốn đang quấn tạm một chiếc khăn tắm, kề miệng vào tai Lâm Đốn, nhỏ giọng nói:
- Anh làm sao vậy?
Cảm thấy vú bà xã đang đè sát vào lưng mình mà cọ cọ, hơn nữa vừa nghe được một tin tức, Lâm Đốn không khỏi hưng phấn, quay người lại cởi khăn tắm ra, đè Hồ Nhàn xuống dưới, không hề có màn khởi động, nhét của quý đã cứng ngắc vào trong cơ thể người phụ nữ.
Sau một cơn mưa to gió lớn, Hồ Nhàn cười cười hài lòng, hai chân quấn lấy thắt lưng Lâm Đốn. Lâm Đốn bắn hết ra, lúc này Hồ Nhàn mới cười nói:
- Thật sướng, thật thoải mái. Đúng rồi, ông xã hôm nay thật lợi hại, anh uống thuốc gì à?
Hồ Nhàn trêu ghẹo làm Lâm Đốn đắc ý một chút, nhỏ giọng nói:
- Bà xã, anh nói cho em một tin tức tốt.
Sau khi Lâm Đốn nói xong, hai mắt Hồ Nhàn sáng rực lên như bóng đèn 100 oát. Giá nhà đất bây giờ, căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách, còn ở khu vực tốt nếu không có 600 ngàn thì đừng mơ đến. Bây giờ chỉ mất 180 ngàn, một căn hộ như vậy sẽ thuộc về mình. Hồ Nhàn chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ an phận thủ thường, nghe thấy chồng nói như vậy, sao không mừng như điên chứ.
Hai vợ chồng hưng phấn nói chuyện một phen. Hồ Nhàn thở dài một tiếng nói:
- Phó thị trưởng Dương đúng là một cấp trên tốt. Đi làm việc cho phó thị trưởng, ông xã đúng là quá may mắn. Chúng ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng phải nhớ một điều, đó là trung thành.
Lâm Đốn cười nói:
- Lời này em nói bao nhiêu lần rồi, sắp thành kén trong tai anh rồi đó.
Sáng sớm hôm sau khi Dương Phàm vẫn còn trong giấc ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc dồn dập. Dương Phàm đang mơ mơ màng có chút bất mãn, đi ra cửa mở ra, đang định oán thán một phen, phát hiện Trương Tư Tề đang đứng trước cửa. Hắn còn tưởng rằng mình buồn ngủ nên hoa mắt, dùng tay dụi dụi mắt.
Phát hiện ngoài cửa đúng là Trương Tư Tề từ phương xa đến, đang mỉm cười với mình. Dương Phàm không nhịn được mà nhỏ giọng nói:
- Mẹ nó chứ, em đúng là xuất quỷ nhập thần?
Vừa nói xong khụm người xuống, đang định ôm Trương Tư Tề lên vai, đột nhiên phát hiện phía sau còn có Chu Dĩnh đang cười cười đầy xấu xa.
- Ông trời ơi. Cô bé xấu xa Chu Dĩnh này có phải là âm hồn bất tán không?
Dương Phàm rốt cuộc không nhịn được mà mắng.
Trương Tư Tề cười cười kéo Dương Phàm dậy, kết quả Dương Phàm không hề nhúc nhích, chỉ có thể nhỏ giọng nói:
- Em dẫn đội xuống đây phỏng vấn, lúc về thuận đường đến thăm anh, cô ấy cứ đòi đi theo.
Dương Phàm rất chán ghét nhìn Chu Dĩnh một cái, tiếp tục ôm Trương Tư Tề. Sau đó trừng mắt nhìn Chu Dĩnh nói:
- Ai cho đi vào hả.
Vừa nói không thèm để ý Trương Tư Tề đang xấu hổ giãy dụa, trực tiếp bế bổng nàng lên đi vào phòng ngủ, vứt nàng lên giường. Ngay cả cánh cửa cũng không thèm đóng đã nhào tới. Thời gian này Dương Phàm rất cẩn thận, rất nhiều ngày không đụng chạm đến phụ nữ. Mặc dù chưa chắc đã được giải quyết đầy đủ với Trương Tư Tề, nhưng cũng có rất nhiều cách giải quyết mà.
- Này. Hai người không thèm đóng cửa sao?
Chu Dĩnh trợn mắt há mồm đứng ở cửa kêu lên một tiếng, thở hổn hển đi vào, thuận tay còn đóng cửa giúp Dương Phàm. Lúc đi đến phòng ngủ, thấy một đôi nam nữ trên giường đang không hề e ngại quấn lấy nhau, miệng áp vào nhau, Chu Dĩnh tức giận xoay người đi chỗ khác, lớn tiếng nói:
- Các người muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có mà hô to gọi nhỏ. Tôi đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.
Chu Dĩnh đóng cửa phòng ngủ lại, Dương Phàm và Trương Tư Tề lại thả lỏng ra. Trương Tư Tề ngồi trên giường, mặt đầy xấu hổ, thản nhiên nói:
- Em bị anh làm xấu theo rồi.
Dương Phàm cười cười, nói:
- Công việc phỏng vấn vất vả chứ?
Trương Tư Tề gật đầu nói:
- Em xin đến vùng bị nạn, cấp trên không đồng ý, bảo em đến một quân khu ở Nam Kinh phỏng vấn. Ai ngờ cô bé Chu Dĩnh này, sau khi anh đi cũng được chuyển đến ban của em, lần này coi như cả hai cùng đi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Trương Tư Tề. Có chút đau đầu nói:
- Cô bé này, trời mới biết cô ả muốn làm gì?
Trương Tư Tề cười trêu chọc:
- Anh không phải làm chuyện táng tận lương tâm gì với con gái nhà người ta chứ?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Anh bị oan à nghe. Anh còn chưa từng ôm cơ mà.
Nói vui một phen, Trương Tư Tề lúc này mới nói vào chuyện chính, nhìn Dương Phàm mà nói:
- Lễ kết hôn chắc là bị đẩy lùi lại rồi. Vốn nói là tháng năm năm nay, nhưng kết quả anh cũng thấy đó. Quốc gia gặp nạn, ông nội của em nói lúc này làm việc vui không thích hợp.
Kết quả như vậy, Dương Phàm cũng không lấy làm ngạc nhiên, điều này cũng có thể biết được. Ông cha lớp trước luôn cống hiến hết mình vì quốc gia, thế hệ bây giờ không thể nào hiểu được.
Dương Phàm lộ ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhìn chằm chằm vào ngực Trương Tư Tề, đầy dâm đãng nói:
- Anh mà nhịn nữa chắc chết mất.
Trương Tư Tề lại đỏ mặt, gục vào ngực Dương Phàm, miệng cắn nhẹ vào vai hắn nói:
- Anh là đồ lưu manh, anh đã bao giờ nhận phần thiệt vào mình chưa?
Quả nhiên không ngoài suy đoán, vừa dứt câu, hai tay Dương Phàm đã chia binh thành hai đường, một lên trên, một xuống dưới. Vén áo, cởi khuy quần jean. Động tác rất thành thạo, miệng ngắm lấy một điểm đỏ hồng. Tay bên dưới cũng đẩy xuống, bờ mông trắng nõn lộ ra trong không khí.
Không khác gì trước kia, cuối cùng Dương Phàm đã phun ra trong miệng Trương Tư Tề. Sau khi tạm thời giải quyết vấn đề, hai người nằm sóng soài bên nhau, nói đến các chuyện sắp tới mà Dương Phàm sẽ làm.
Khi nhắc đến bí thư tỉnh ủy Hác Nam, Trương Tư Tề hơi run lên, nói:
- Hác Nam là một nhân vật lợi hại, nhưng lại là kẻ hơi chống đối người khác vì thế mới bị điều đến tỉnh Giang Nam làm bí thư. Nhưng Hác Nam không thể tiến thêm bước nữa.
Lời này hiển nhiên không phải Trương Tư Tề tự nghĩ ra rồi nói. Dương Phàm cười nói:
- Là ông nội em đánh giá về Hác Nam như vậy?
Trương Tư Tề gật đầu nói:
- Vâng. Có một lần nói chuyện với ông nội về anh, thuận tiện nhắc đến Hác Nam.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, mắt đột nhiên sáng rực lên, cười âm trầm nói:
- Ý ông nội em chính là, cả đời Hác Nam chỉ làm được đến thế?
Trương Tư Tề cười nói:
- Coi như là ý này. Hác Nam hình như làm một việc nhỏ nào đó, đắc tội với một lãnh đạo trong quân đội. Không có quân đội ủng hộ, Hác Nam sao có thể tiếp tục hướng lên trên.
Trương Tư Tề nói có chút mơ hồ, chẳng qua Dương Phàm cũng đoán ra được đôi chút, không nằm ngoài mấy khả năng.
- Ông nội em cũng sắp lui rồi đúng không?
Dương Phàm đột nhiên có chút lo lắng hỏi một câu. Trương Tư Tề thản nhiên nói:
- Lui thì lui, quân đội không giống các lĩnh vực khác. Ngoài ra ông cụ Trần mặc dù đã lui về tuyến hai nhưng vẫn có ảnh hưởng. Đảm bảo anh ba năm, năm năm không có gì là khó cả.
Dương Phàm cười cười, nhún vai nói:
- Ông cụ lui vì tuyến hai không phải vì bố anh sao?
Trương Tư Tề đảo đảo mắt, thở dài một tiếng nói:
- Ông cụ nhà anh làm như vậy, không phải là vì anh sao?
Những lời này đều là Dương Phàm đoán, Trương Tư Tề chỉ chứng minh một chút mà thôi. Trương Tư Tề chỉ nghĩ Dương Phàm đang đi đường vòng để hỏi mình. Nàng lúc này mới thở dài một tiếng, nàng cảm thấy Dương Phàm đã không giống như trước đây, có một tấm màng trên người.
- Anh đã thay đổi.
Trương Tư Tề không nhịn được nói ra câu nói trong lòng mình.
Dương Phàm cười cười rất tự nhiên, nói:
- Người luôn luôn thay đổi, chẳng qua muốn xem thay đổi như thế nào mà thôi.
Trương Tư Tề ở một ngày rồi vội vàng rời đi. Trang Tiểu Điệp đúng như lời Dương Phàm đoán. Sáng sớm hôm sau nhắn một tin đến coi như tạm biệt.
Sáng đầu tuần, Dương Phàm dạy sớm một chút, tập thể dục khoảng mười phút ở mảnh đất trống dưới lầu. Cũng có không ít người dân dậy sớm tập.
Dương Phàm là người không thích thể hiện, nên người dân ở trong khu nhà này không có mấy người biết Dương Phàm. Chẳng qua mấy bảo vệ lại biết thân phận của Dương Phàm, có lẽ bí mật này không giấu được bao lâu nữa.
Đi đến ủy ban, cuối tuần trước có cơn bão nhưng bây giờ đang khá yên tĩnh. Dương Phàm vừa vào phòng làm việc, Đường Đường đã ưỡn ẹo đi vào, cười cười lấy lòng với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, thị trưởng Nguyên mời ngài đến phòng một chuyến.
Dương Phàm mặt không đổi sắc, cười nói:
- Biết rồi.
Đến phòng làm việc của Nguyên Chấn, hắn không hề ngạc nhiên thấy Nguyên Chấn đứng ngoài cửa. Nguyên Chấn bắt tay rồi nhiệt tình mời Dương Phàm vào. Hai người ngồi xuống ghế sô pha. Dương Phàm lúc này đột nhiên suy nghĩ, chắc đây là một cây cầu liên thông hai người?
Kịch bản mà Dương Phàm dựng lên đã đến điểm quan trọng thứ nhất.
Trên bàn uống nước đặt 1 hộp giấy đơn giản, bên trong có mười mấy điếu thuốc lá. Nhìn thấy điều này, Dương Phàm ngẩn ra một chút. Lúc Nguyên Chấn đưa điếu thuốc tới, Dương Phàm cầm lấy, cười nói:
- Thị trưởng Nguyên thật ra rất biết chọn.
Nguyên Chấn cười nói:
- Đây là chiêu mà thư ký nghĩ ra, hôm nay mạng truyenfull.vn rất phát triển, thuốc lá được đóng gói cẩn thận nhưng chưa chắc đã tốt. Phó thị trưởng Dương chẳng lẽ không biết?
Dương Phàm châm lửa, hít sâu một hơi, cười khổ nói:
- Tôi đương nhiên là biết, vì cái này nên tôi đã từng bị người tố cáo đó. Cũng may các đồng chí Ủy ban kỷ luật cẩn thận điều tra. Bí thư Lý cũng tin vào sự trong sạch của tôi.
Nhắc đến Lý Thụ Đường, mắt Nguyên Chấn đảo đảo, cười nói:
- Bí thư Lý từ trước đến giờ luôn tin tưởng các đồng chí bên dưới.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Đúng vậy.
Sau đó không nói tiếp. Thực ra lúc này Dương Phàm đang thầm bội phục Nguyên Chấn, thầm nói lão này đúng là biết nói chuyện, lâu như vậy vẫn không vào chuyện chính.
Nguyên Chấn đang có chút thất vọng, hắn hy vọng Dương Phàm sẽ chủ động nhắc đến chuyện cuối tuần trước, bây giờ xem ra Dương Phàm đang ám chỉ chuyện này không quan hệ gì với tôi, tôi không nhúng tay vào.
Nguyên Chấn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
- Phó thị trưởng Dương, chuyện xảy ra trước nhà hàng cuối tuần trước, tôi đã nghe trưởng ban Niếp báo cáo, lúc ấy đã chỉ thị phải nghiêm túc xử lý.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Lúc đó tôi cũng có mặt, thấy toàn bộ sự việc.
Lời này rất thâm sâu, Nguyên Chấn suy nghĩ cẩn thận ý của Dương Phàm. Đó chính là Dương Phàm đang muốn nói, ai chết, ai bị thương không có quan hệ với tôi.
Thái độ này của Dương Phàm làm Nguyên Chấn rất khó chịu, thầm nói trong hồ lô thằng này rốt cuộc có gì? Chẳng lẽ hắn không có tính toán gì trong chuyện này sao? Điều này không thể. Chẳng qua nhìn hành động của Dương Phàm thì lại không thấy ý gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Chấn cảm thấy Dương Phàm rất có thể không có ý định gì, ít nhất ở chuyện này hắn không có ý đào hố hại người. Thậm chí từ hành động còn có chút ý tốt. Nguyên Chấn không tin Dương Phàm tốt như vậy, không phải là Dương Phàm đang cho thấy nước sông không phạm nước giếng sao?
- Còn nửa tiếng nữa, trong hội nghị thường ủy tôi định đưa chuyện này ra. Người dân đang chịu khổ, quan chức chúng ta lại ăn to uống lớn, chuyện này phải xử lý nghiêm túc?
Hử? Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói Nguyên Chấn này đi đường vòng xa quá nhỉ. Sao ngay cả đám quan chức ăn cơm cũng không tha? Trong này có ý gì nhỉ?
Dương Phàm có chút hối hận vì không ghi nhớ biển số xe, sau đó phái người tra xét một chút. Chẳng qua lúc này hối hận đã không còn kịp. Dương Phàm chỉ có thể tỏ thái độ:
- Tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng Nguyên.
Mặt không đổi sắc ra khỏi phòng Nguyên Chấn, Dương Phàm đang thầm suy nghĩ về ý đồ thực sự của Nguyên Chấn? Trong đó có 2 khả năng. Thứ nhất người trong nhà hàng hôm đó, có lẽ Nguyên Chấn nhận được tin những người này có ý nghiêng vào Đổng Trung Hoa, cho nên mới muốn một lưới bắt hết. Khả năng thứ hai chính là Nguyên Chấn muốn đoạt quyền xử lý chuyện này vào tay, ép những người này vào khuôn khổ.
Hai khả năng này, cái sau lớn hơn một chút, cũng phù hợp với điều mà Nguyên Chấn cần bây giờ. Dương Phàm không khỏi thầm cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ mồm người này lớn thật. Xe công hôm đó có đến mười mấy chiếc.
Hội nghị thường ủy theo lệ tiến hành. Đổng Trung Hoa vẫn là người cuối cùng đi vào, bước đi vững chắc, ánh mắt sắc bén. Chẳng qua Dương Phàm cảm thấy ánh mắt Đổng Trung Hoa hơi nhấp nháy, có lẽ là do lo lắng.
Quả nhiên Đổng Trung Hoa nói một chút tình hình trước mặt, làm tốt các công việc & tích cực ủng hộ vùng bị nạn. Lúc này Nguyên Chấn giơ tay lên, nhìn một vòng rồi cầm lấy cuộn băng.
- Mọi người thấy cuộn băng trong tay tôi chứ? Đây là tư liệu mà phóng viên đài truyền hình tỉnh ghi lại được cuối tuần trước. Tôi xem một chút mà giật mình, sợ hãi.
Khi nhắc đến chuyện này, Nguyên Chấn nghiêm giọng nói, trông có vẻ rất tức giận, lớn tiếng nói:
- Hành vi này là như thế nào? Người dân vùng bị nạn đang chịu khổ chịu nạn, trung ương đã ra lệnh cấm, cấm công chức tụ tập nhậu nhẹt. Tôi cho rằng chuyện này không phải tự ý mà làm, không thể bỏ qua. Nhất là Hạ Lĩnh cho lưu manh đánh người, càng phải nghiêm trị, dùng pháp luật xử lý người này. Ngoài ra 1 vài cán bộ chúng ta đang có hiện tượng quản lý và giáo dục con cái không nghiêm. Thấy bố có chút quyền lực liền làm xằng làm bậy. Hiện tượng này sẽ gây ảnh hưởng rất xấu, phải nghiêm túc xử lý. Xử lý như thế nào? Bọn chúng không phải dựa vào ông bố có quyền sao? Tôi liền cách chức ông bố của chúng.
Đao đâm xong, Nguyên Chấn mới tức giận ngồi xuống. Lúc nãy khi kích động nói, Nguyên Chấn còn vỗ mạnh vào bàn, diễn quá đạt!
Đổng Trung Hoa nhìn nhìn, mặt âm trầm không nói gì. Lúc này Niếp Vân Lam giơ tay lên nói:
- Lúc đó phó thị trưởng Dương cũng có mặt, xin mời phó thị trưởng nói.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi vui mừng, thầm nói người phụ nữ này muốn kéo mình xuống nước đây.
Đổng Trung Hoa mặt càng thêm khó coi. Bởi vì qua biểu hiện này, xem ra Dương Phàm và Nguyên Chấn đã hợp sức lại với nhau. Dương Phàm hút một hơi thuốc, từ từ dập điếu thuốc, lúc này mới từ tốn nói:
- Hôm nay tôi vốn không định phát biểu ý kiến, dù sao tôi cũng không quản lý nhân sự. Chẳng qua trưởng ban Niếp đã chỉ tên tôi, tôi cũng nói mấy câu. Đầu tiên điều thị trưởng Nguyên nói chính là sự thật. Thứ hai, tôi cũng cảm thấy đau lòng vì hành vi này. Những người này đều là các đồng chí đã được Đảng ta giáo dục bồi dưỡng nhiều năm. Cuối cùng tôi kiên trì ủng hộ chủ trương của Đảng ta, lấy phê bình giáo dục là chính, chữa bệnh cứu người mà.
Dương Phàm nói đến đây thì hơi ngừng lại. Mặt Nguyên Chấn hơi đổi, ánh mắt Đổng Trung Hoa cũng hơi khác lạ. Đổng Trung Hoa lúc này coi như thấy rõ một việc, đó chính là Dương Phàm không hợp sức với Nguyên Chấn, mà tỏ thái độ một công chức gương mẫu, giữ nguyên tắc đứng ngoài nhìn.
Nếu Dương Phàm giữ nguyên tắc này, như vậy Niếp Vân Lam vừa nãy nói không phải đã phạm vào điều cấm kỵ sao? Rất có thể đắc tội với Dương Phàm. Có ai lại đẩy người vào hố trong hội nghị thường ủy chứ? Tao sẽ cho mày chết!
Niếp Vân Lam mặt không đổi sắc nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn coi như không thấy.
Dương Phàm mỉm cười, châm cho mình một điếu thuốc, lúc này mới từ từ nói tiếp.
- Các đồng chí đài truyền hình tỉnh sau khi được trấn an đã tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn do hành vi của chủ nhà hàng. Theo cá nhân tôi, cần phải có một câu trả lời làm các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh hài lòng. Hạ Lĩnh, chủ nhà hàng dựa vào cái gì mà kiêu căng như vậy? Cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông có vai trò gì trong chuyện này, điều này phải truy cứu rõ ràng.
Dương Phàm nói đến đây, đến lượt mặt Đổng Trung Hoa trở nên khó coi. Lời nói này hơn phân nửa là gột sạch trách nhiệm của Niếp Vân Lam, nửa phía sau là muốn nhằm vào Hạ Hiểu Đông. Xem ra Dương Phàm đã đắc tội cả 2 bên, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất hợp tình hợp lý, trên thực tế chẳng đắc tội với bên nào.
Ý đồ của Nguyên Chấn rất lớn, định nắm lấy quyền xử lý vụ này, sau đó lợi dụng cơ hội này mà thu phục thế lực Tào hệ. Về tư tưởng mà nói, kế hoạch này không sai. Đổng Trung Hoa không có lý do phản đối, Triệu Đức Minh lại cô đơn, là phó bí thư thường trực, chuyện phóng viên đài truyền hình tỉnh bị đánh, hắn cũng có trách nhiệm. Bây giờ phóng viên đã chấp nhận bỏ qua chuyện này, hiển nhiên Triệu Đức Minh sẽ giữ thân mình, đây là nguyên tắc trước sau như một của hắn.
Vốn là 1 kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Dương Phàm lại đứng trên lập trường trung gian nói như vậy, làm Nguyên Chấn rất khó chịu. Dương Phàm không phải muốn đối phó với Đổng Trung Hoa sao?
Nguyên Chấn nghĩ tới nghĩ lui, coi như tìm được một khả năng. Có phải là Dương Phàm lo lắng, mình nhân cơ hội này hợp nhất thế lực Tào hệ, cho nên Dương Phàm lo lắng cuộc sống sẽ không tốt đẹp gì?
Trên chốn quan trường, chuyện hại người không lợi cho mình, tất cả mọi người làm không ít. Đối với chuyện mà mày có lợi, tao nhất định phải ngăn cản. Dương Phàm có tâm tư này không? Nguyên Chấn càng nghĩ càng cảm thấy mình quá nóng nảy, muốn để Niếp Vân Lam nói, kéo Dương Phàm sang hướng đối đầu với Đổng Trung Hoa. Đó là một quyết định sai lầm. Phó thị trưởng trẻ tuổi này không đơn giản như vậy, căn bản không mắc câu, hơn nữa còn rất linh hoạt chiếu tướng mình một phen.
Nhưng vì sao Dương Phàm lại không chịu buông tha Hạ Hiểu Đông?
Xem ra hắn không muốn Đổng Trung Hoa chiếm lợi. Nghĩ đến đây Nguyên Chấn không khỏi thầm cười khổ trong lòng. Phó thị trưởng trẻ tuổi này đúng là biết cách xử sự, có mưu kế.
Chuyện tiếp theo là trấn an các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh, Dương Phàm nói mấy câu đã đoạt vào tay. Ý chính là bọn mày nếu không nghiêm túc xử lý, phóng viên đài truyền hình tỉnh nói lung tung, tao đếch thèm quản.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai