Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 136: Thay đổi
Trên đường xuất hiện một biển hiệu: "Chào mừng đến với Uyển Lăng" Dương Phàm như từ thế giới đó trở về, tất cả giống như chưa hề thay đổi, nhưng lại đang lặng lẽ thay đổi.
Trên đài vang lên bài ca cổ xưa: "Sóng người trong sóng biển, có anh, có tôi, gặp nhau chính là hữu duyên. Sóng người trong sóng biển, là anh, là tôi, mặt phải giả vờ đang cười"
Xe đi qua biển hiệu chỉ trong nháy mắt mà thôi. Dương Phàm không có thời gian quay đầu lại nhịn, chỉ có thể nhìn con đường phía trước. Xe đang đi trên đường, người vẫn còn trên đường.
Vào trong Uyển Lăng đã là buổi chiều. Cục trưởng cục tài chính Mẫn Kiến gọi điện tới, trực tiếp hỏi:
- Ở đâu? Có thời gian không?
Trong nháy mắt, Dương Phàm đã về đến vị trí phó chủ tịch huyện Vĩ Huyền. Thực ra đêm qua chỉ cần Chúc Vũ Hàm gật đầu, Dương Phàm sẽ lựa chọn bỏ đi rất nhiều thứ.
Lắc đầu, lấy lại tinh thần, Dương Phàm cười nói:
- Mới từ tỉnh thành trở về, vừa lúc tiến vào Uyển Lăng. Anh không gọi điện, tôi có lẽ trực tiếp về Vĩ Huyền.
Mẫn Kiến đang trong phòng làm việc, nghe nói như thế không khỏi cười, vội vàng nói:
- Gọi sớm không bằng gọi đúng lúc. Cậu đừng về vội, tôi tôi hẹn người của ngân hàng nông nghiệp.
Dương Phàm hiểu ý, cười nói:
- Mấy người?
Mẫn Kiến theo bản năng nhìn ra cửa, thấy không có ai, lúc này mới nói:
- Chỉ có mình giám đốc Nhuế.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giám đốc Nhuế thích gì?
Mẫn Kiến do dự một chút trong điện thoại, cuối cùng mới nhỏ giọng nói:
- Lão Nhuế thích người con nhà lành thành thục một chút, đầy đặn một chút.
Dương Phàm không khỏi cười khổ. Mẫn Kiến ít nhiều đã hiểu lầm, nhưng cũng không coi như là hiểu lầm. Người trong ngân hàng mà, tiều có thể mua được rất nhiều thứ. Muốn gì chẳng chơi được.
- Tôi sẽ bố trí. Anh chờ điện thoại của tôi.
Dập máy, Dương Phàm có chút khó làm. Chuyện này phải tìm Lưu Thiết, không xử lý không được. Chẳng qua gái mà Lưu Thiết có đều là kẻ ***, ít mùi vị. Đi đâu mà tìm con nhà lành mà đầy đặn chứ? Tên họ Nhuế này thích vậy, đúng là có cùng sở thích với Trần Xương Bình.
Nhưng muốn đả thông phía ngân hàng, bữa tối này không thể tránh khỏi. Dừng xe lại ở ven đường, Dương Phàm lấy danh thiếp trong ví ra nhìn, thấy bốn chữ "Khúc kính thông u" Dương Phàm không khỏi cười cười.
Trên danh thiếp có một số điện thoại, Dương Phàm gọi một chút, bên trong truyền đến giọng nói phụ nữ ngọt ngào:
- Chào anh. Xin hỏi anh là ai?
Dương Phàm đã hơi quên, nhất thời không nhớ nổi tên của người phụ nữ này, cũng may đối diện đã chủ động nói:
- Alo, tôi là Hiểu Vân, anh là ai?
Dương Phàm hơi sửa lại từ ngữ của mình:
- Ha ha, tôi nói tên ra, chị có thể nhớ ra tôi không?
Đây là chuyển thủ thành công. Dương Phàm cho rằng người phụ nữ trong trường hợp này sẽ bị mê hoặc. Mình cũng không phải khách quen, có thể nhớ được mới là lạ.
Nhưng làm Dương Phàm ngạc nhiên chính là Hiểu Vân hơi im lặng một chút, rồi nói:
- Chính là *** ở cục Chiêu thương?
Dương Phàm không khỏi khiếp sợ. Hiểu Vân này đúng là một người phụ nữ không đơn giản, không ngờ có bản lĩnh đó? Kinh ngạc một lát, Dương Phàm không khỏi gật đầu bội phục:
- Hiểu Vân đúng là khó lường, qua giọng nói có thể đoán ra tôi.
Hiểu Vân đúng là có bản lĩnh này. Một người mà chỉ cần nghe giọng nói đã nghi nhớ được, đúng là rất giỏi. Hiểu Vân không tự kiêu, ngược lại cười nói:
- Đâu có, là do cậu quá đẹp trai, người ta muốn quên cũng không được.
Một người đàn ông bị phụ nữ nói thế đều cảm thấy như bay bổng lên. Dương Phàm mặc dù biết rõ đây là lời nịnh nọt, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái.
- Ha ha, quá khen. Hôm nay tôi muốn chiêu đãi một vị khách rất quan trọng, nghĩ đến chị. Chẳng qua tôi có một yêu cầu nhỏ.
Dương Phàm cười cười, nói một cách mập mờ. Hiểu Vân ở đầu bên kia đã nhận ra gì đó, ừm một tiếng nói:
- Cậu nói đi, có yêu cầu gì.
- Khách có sở thích đặc biệt. Chị có thể tìm một người mới vào nghề, đầy đặn một chút, phục vụ vẫn chưa thành thục.
Dương Phàm hỏi như vậy, Hiểu Vân hiểu rõ. Khúc kính thông u cũng như các nơi khác, chẳng qua cũng có ngoại lệ.
- Giá cả, tôi cũng có những người kiêm nhiệm. Tôi sẽ liên lạc một chút. Chẳng qua mấy cô ấy tối mới có thời gian, bây giờ người ta vẫn đang làm.
Hiểu Vân không từ chối. Điều này làm Dương Phàm rất yên tâm, đồng thời cũng có chút kinh ngạc vì sự nhanh nhạy của người phụ nữ này.
- Kiêm nhiệm là lý tưởng nhất, dáng người phải đẫy đà chút.
Một lần nữa nhấn mạnh điểm này, Hiểu Vân cười nói:
- Đó là đương nhiên, kiêm nhiệm thì bọn tôi dựa theo thời gian mà tính phí, không có chút đặc sắc sao lấy được giá cao. Cậu cứ yên tâm.
Dập máy, Dương Phàm thầm nghĩ đến Hiểu Vân. Người phụ nữ này quả nhiên là có chút bản lĩnh, rất biết cách làm việc. Nếu có thể đưa đến chỗ tiêu thụ xe hơi, ngành kinh doanh này có phải là sẽ có người giúp đỡ mình? Làm quan không thể không có tiền. Nhưng nếu lấy từ các công trình, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may. Cho nên Dương Phàm mới bán xe hơi, hơn nữa cũng muốn khống chế lá trà Vĩ Huyền. Khống chế được thì cần có người đi làm. Chỉ dựa vào mình Lưu Thiết, Dương Phàm không thể yên tâm, phải đặt một cái đinh bên cạnh Lưu Thiết.
Chẳng qua bố trí như vậy không phải là ngay lập tức mà được, phải từ từ. Dương Phàm suy nghĩ một chút, khởi động xe, đi đến cầu Đông Khê.
Lúc này đã quá trưa, bên ngoài sân có một hai chiếc xe đỗ ở đây. Dương Phàm coi như quen thuộc nơi này, dừng xe liền lững thững đi vào bên trong. Lúc vào trong, hai em lễ tân đang che miệng ngáp. Thấy Dương Phàm đột nhiên đi vào, lễ tân không khỏi luống cuống tay chân. Lúc này Hiểu Vân từ bên trong đi ra:
- Anh chàng đẹp trai vừa gọi điện tới, mà đã đến được đây, có phải không tin tôi không? Còn có, lần trước cho cậu thẻ Vip, lúc đi hình như quên không mang theo. Có phải là không nể mặt tôi không.
Dương Phàm lần trước rời đi quả thực là không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây lần nữa. Ai ngờ được chuyện đời khó lường.
- Lần trước đi quá vội, có việc đột xuất. Thời gian này lại rất bận, nếu không đã sớm đến tạ tội với chị rồi.
Dương Phàm nói rất khách khí. Hiểu Vân ra vẻ thất vọng, che miệng cười nói:
- Lâu như vậy không đến chiếu cố chuyện làm ăn của tôi, chỉ có cái miệng lừa người.
Dương Phàm nhìn Hiểu Vân, trong lòng không khỏi thầm nói người phụ nữ này có phải là quá giả dối không? Ách, phải lưu lại chút đề phòng mới được. Sau này nếu dùng đến, lên giường nếu không cần diễn ra, thì không cho diễn ra. Cấp trên cấp dưới và cùng nhau lên giường, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Ha ha, tôi bị điều xuống Vĩ Huyền, muốn thường xuyên đến đây cũng khó. Chẳng qua, tôi thực sự thường xuyên nghĩ đến bà chị. Bà chị có khả năng làm em không thể nào quên. Nếu như có thể, tôi thực sự muốn đào người đó.
Dương Phàm nói bóng nói gió một câu. Hiểu Vân nghe xong cười cười, đưa tay ra mời, mời Dương Phàm vào trong một phòng rồi đi ra, bưng nước lên.
- Cậu bỏ cái suy nghĩ đó đi. Đây là chỗ anh của tôi mở, tôi có cổ phần. Hơn nữa tôi có thể làm được hay không, cậu chưa thử, sao có thể biết được?
Dương Phàm không biết nói gì. Tài miệng lưỡi của người phụ nữ này, mười Dương Phàm cũng không phải đối thủ. Nếu là Dương Phàm lúc mới tốt nghiệp, một câu của nàng đã có thể làm hắn đỏ mặt. Dương Phàm bây giờ biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, nếu không sao có thể nói quan trường là nơi ma luyện người ta tốt nhất.
Sau một phen đối đáp, Dương Phàm càng thêm hứng thú với người phụ nữ này, vẫn rất bình tĩnh nói:
- Tôi có một người bạn lấy được quyền đại lý của tập đoàn xe hơi Trường Giang, ngoài ra còn có trang trại trà Vĩ Huyền, có lẽ hai tháng nữa là đến được tay. Bây giờ bạn tôi đang thiếu người, tôi thấy chị rất có năng lực. Vấn đề cổ phần cũng không phải không thể thương lượng.
Nghe đến hai vụ mua bán này, Hiểu Vân lập tức trở nên nghiêm túc, từ từ rót nước đầy nước cho Dương Phàm, vẫn còn rót, xem ra nàng đã động tâm.
- Xin hỏi, bây giờ nên gọi cậu là gì? Tôi nghĩ không thể gọi cậu là trưởng phòng Dương nữa, đúng không?
Những lời này càng làm cho Dương Phàm kiên định thêm suy nghĩ phải đoạt được người phụ nữ này vào tay. Chỉ nói mấy câu, nàng có thể tìm được những ẩn ý trong đó, tâm tư đúng là quá thông minh.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, chuyện này không thể gấp. Hắn rút một tờ danh thiếp trong túi ra, đưa cho nàng, nói:
- Bên trên có số điện thoại của tôi, chị có thể suy nghĩ một chút tình hình, sau đó hãy quyết định.
Cầm danh thiếp của Dương Phàm, Hiểu Vân nhìn chức vụ trên đó, không khỏi biến sắc, sau đó kinh ngạc nhìn Dương Phàm, thản nhiên nói:
- Kinh doanh chè Vĩ Huyền, có rất nhiều người chú ý đến. Chẳng qua hình như cũng không có kết quả gì tốt. Nghe nói trang trại trà Vĩ Huyền đều có chỗ dựa là xã hội đen.
Dương Phàm khinh thường cười nói:
- Còn nhớ thằng béo lần trước không. Nó có lẽ đã ngồi lên chức trưởng phòng công an Vĩ Huyền rồi.
Nói đến đây, Hiểu Vân nếu còn không rõ ý Dương Phàm, vậy không xứng ngồi ở đây.
Ngay khi Hiểu Vân lại biến sắc lần nữa, Dương Phàm nói tiếp:
- Chị không cần vội vàng đáp ứng, phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa tôi cũng không thể lập tức trọng dụng chị. Chị đầu tiên phải làm ra chút thành tích ở chỗ bán xe, tôi mới dễ ăn nói.
Hiểu Vân mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng là cần một quá trình hiểu nhau. Như vậy đi, cậu chờ chút, tôi gọi điện.
Dương Phàm gật đầu, Hiểu Vân không đi ngay, mà lấy một ghế xếp trong tủ gần đó ra, mở ra đặt trước cửa sổ, nói:
- Cậu nằm nghỉ một chút, tôi có chút việc cần xử lý.
Một chi tiết nhỏ, lộ ra rất nhiều tin tức, quan trọng là có thể nắm bắt được hay không.
Dương Phàm đúng là rất mệt, nằm trên ghế xếp, một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn khẽ nhắm mắt lại, không ngờ đã ngủ thiếp đi. Hiểu Vân rất nhanh đã về, thấy cảnh này không khỏi cười cười, lấy một chiếc chăn từ trong ngăn tủ ra, nhẹ nhàng đắp cho Dương Phàm. Hơn bốn giờ chiều, Hiểu Vân đánh thức Dương Phàm. Nhìn đồng hồ, Dương Phàm có chút xấu hổ. Hai ngày đúng là quá mệt, không ngờ lại ngủ thiếp đi ở đây.
- Ở đây có chỗ rửa mặt không?
Dương Phàm cười khổ hỏi, vô ý thức che miệng ngáp. Người vừa tỉnh ngủ ít nhiều đều ngáp một hai lần.
Hiểu Vân đã có chuẩn bị từ trước, cười nói:
- Đi theo tôi.
Nàng dẫn Dương Phàm ra đằng sau, trên bồn rửa mặt đã đặt đủ đồ dùng. Dương Phàm rửa mặt thấy khăn lông có mùi thơm khác lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân đứng bên cạnh.
- Khăn mặt của tôi, cứ dùng đi.
Dương Phàm cười cười, cúi đầu tiếp tục. Vừa nãy quay lại nhìn, Dương Phàm thấy Hiểu Vân đã thay một bộ đồ kín đáo hơn. Thay đổi này làm Dương Phàm rất thoải mái, cảm giác mình không nhìn lầm.
Lúc trở lại phòng, hai người phụ nữ mặc váy đã chờ ở bên trong, Hiểu Vân nhỏ giọng nói với hắn:
- Xem xem, nếu thấy được thì ok, chính là bọn họ.
Dương Phàm nhìn lướt qua cảm thấy cũng được. Khuôn mặt mặc dù không phải quá xuất sắc, nhưng da dẻ trắng nõn. Quan trọng là dáng người rất được, váy xẻ ngang sườn chạy dài đến đùi, khiến hai cô gái mặc vào đứng ở đó cũng thấy được cặp đùi trắng nõn.
- Ok, bọn họ đi.
Hiểu Vân lại nhỏ giọng nói:
- Tôi đi bố trí một chút, nhà phía đông đang trống, có ba phòng, tôi cố gắng không bố trí khách.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Không thể cho chị thiệt, tôi bao hết nơi đó. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi đi đón khách.
Sau cuộc tiếp xúc, thái độ của Hiểu Vân mặc dù có chút thay đổi, nhưng khi Dương Phàm nói phải rời đi, Hiểu Vân vẫn nở nụ cười đầy quyến rũ bình thường, ưỡn ẽo thân hình, từ bên cạnh Dương Phàm có thể thấy được da thịt trắng nõn.
Dương Phàm lúc này mới để ý thấy nếu như từ góc độ này, dáng người Hiểu Vân rất được, đây có lẽ là tác dụng mà Hiểu Vân mặc bộ váy này. Dương Phàm ít nhiều cảm thấy người phụ nữ này không hề muốn cam chịu, nhưng hắn không để trong lòng. Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới mà chinh phục phụ nữ. Phụ nữ lại dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Quá thú vị.
Lái xe đi vào nội thành, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ. Nếu không có ý muốn đào người, có lẽ thưởng thức Hiểu Vân sẽ rất được, nhớ lại câu nói:
- Đàn ông không có từ hai người phụ nữ trở nên sẽ không trưởng thành.
Ngân hàng là riêng một hệ thống, không có quan hệ lệ thuộc vào chính quyền địa phương, nhưng không thể không có chính quyền ủng hộ, quan hệ này rất vi diệu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gọi cho Mẫn Kiến, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nơi anh chọn quá bắt mắt, tôi không đến. Mang giám đốc Nhuế ra đi về phía cầu Đông Khê, tôi đợi ở ven đường.
Mẫn Kiến nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Dương Phàm đi xe một đoạn nữa liền dừng lại, hạ cửa kính xuống, chờ đợi.
Không lâu sau, một chiếc xe Mazda màu đen đã xuất hiện, ấn còi đánh động Dương Phàm đang nhìn xung quanh. Dương Phàm đưa tay ra bảo đi theo, đi phía trước dẫn đường.
Đến nơi, xuống xe, từ trong xe Mẫn Kiến, một người đàn ông nhã nhặn hơn bốn mươi tuổi, hơi gầy đi xuống. Đây hiển nhiên là giám đốc Nhuế của ngân hàng nông nghiệp Uyển Lăng.
Nhìn thấy phó chủ tịch huyện trẻ tuổi, giám đốc Nhuế có chút phức tạp. Từ điểm đó có thể thấy trước đấy Mẫn Kiến chưa tiết lộ tin tức về Dương Phàm. Phát hiện này làm cho Dương Phàm có nhận thức mới về Mẫn Kiến, người này rất biết cách cư xử.
Dẫn hai người đi vào bên trong, ra phía sau, nhìn thấy bố trí nơi này, giám đốc Nhuế dừng lại, nhìn rừng trúc hai bên, cười nói:
- Nơi này rất thú vị, không ngờ phó chủ tịch Dương có thể tìm được.
Dương Phàm cười nói:
- Giám đốc Nhuế thích là được rồi.
Lúc này trời đang lặn về tây, bên sông gió lớn, rừng trúc xào xạc, bước đi trên con đường mòn dài mấy chục mét này đúng là khá thú vị. Những người thích yên tĩnh đều sẽ thích nơi này. Nhìn thấy lễ tân mặc váy sẻ tà tươi cười đi lên đón, nụ cười trên mặt họ Nhuế càng nhiều hơn, quay đầu lại nhìn Dương Phàm và Mẫn Kiến:
- Nơi này rất được, tôi thích.
Lúc này Hiểu Vân yêu kiều từ bên trong đi ra đón, tiếp lời nói:
- Khách quý của phó chủ tịch Dương đã đến rồi sao? Nghe thấy ngài thích, hòn đá trong lòng em đã được bỏ xuống. Phó chủ tịch Dương từ chiều đã đến đây bố trí, nói là khách rất quan trọng, bảo em nhất định phải bố trí tốt.
Lời này của Hiểu Vân làm họ Nhuế quay đầu lại nhìn Dương Phàm một lần nữa:
- Làm phiền phó chủ tịch Dương rồi.
Dương Phàm vẫn cười thản nhiên, nói:
- Cục trưởng Mẫn hỗ trợ, gật đầu Nhuế nể mặt, chiêu đãi không chu đáo, mong thông cảm.
Họ Nhuế có chút kinh ngạc với vẻ mặt không kiêu ngạo, không nịnh nọt của Dương Phàm. Theo hắn nghĩ, phó chủ tịch trẻ tuổi như vậy, hơi kiêu ngạo cũng không có gì kỳ quái. Nhưng từ lúc gặp mặt đến giờ, Dương Phàm lại không hề có chút kiêu ngạo, rất hiếm có.
Hiểu Vân dẫn ba người vào trong phòng phía đông, đi phía trước ưỡn ẽo mông, hấp dẫn ánh mắt họ Nhuế. Dương Phàm thấy vẻ mặt của họ Nhuế, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái. Chẳng qua Dương Phàm rất nhanh lấy lại bình thường. Đó là do họ Nhuế đang cố khống chế dục vọng nên mới vậy.
Hiểu Vân cũng nhận ra được sự quan sát của họ Nhuế, nàng mời ba người ngồi xuống liền đi tới bên cạnh Dương Phàm, dùng bộ ngực đầy đặn khẽ chạm vào vai Dương Phàm, cười thân thiết nói:
- Có thể bắt đầu mang đồ ăn lên chưa?
Dương Phàm bị chạm như vậy không khỏi ngây ra một chút, thấy họ Nhuế có chút mất mát, nhưng họ Nhuế rất nhanh trở lại bình thường. Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng: "Hiểu Vân quá giảo hoạt" Đồng thời Dương Phàm cũng thầm than: "Tên họ Nhuế này đúng là biết chừng mực"
Dương Phàm gật đầu, Hiểu Vân cười đi ra ngoài. Lúc này Dương Phàm mới cười nói với hai người:
- Bên này có ba phòng, tôi đã bao hết, tuyệt đối không có người ngoài quấy rầy. Mọi người cứ chơi cho thỏa thích. Tôi đã bố trí, Hiểu Vân đã chuẩn bị tốt.
Mẫn Kiến cười nói tiếp:
- Đương nhiên rồi, nếu tới, như vậy không phải người ngoài. Giám đốc Nhuế, tiếp xúc một chút sẽ hiểu, gật đầu Nhuế là người bạn rất tốt.
Mẫn Kiến tự nhiên là đang khôn khéo khen họ Nhuế. Họ Nhuế cười cười nhận lời khen, sau đó Tào Ny Ny:
- Mẫn huynh đã nhiều lần nhắc đến phó chủ tịch Dương. Hôm nay coi như mọi người gặp mặt lần đầu, sau này sẽ biết tôi là người như thế nào.
Dương Phàm rất biết điều nói:
- Tôi thấy mọi người đừng xưng hô chức vụ, có vẻ khách khí. Nếu nể mặt Dương Phàm tôi, hai người gọi tên tôi, coi tôi như tiểu đệ, có được không?
Hai nữ nhân viên phục vụ trang điểm cẩn thận đi theo Hiểu Vân vào trong. Họ Nhuế nhìn thấy, mắt sáng rực lên, con nhà lành đi làm thêm, vẻ mặt khác hẳn với người chuyên nghiệp. Người kiêm nhiệm ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Chẳng qua ba vị khách hôm nay coi như dễ đối phó. Bố trí hai người kia ngồi xuống, Hiểu Vân ngồi xuống cạnh Dương Phàm, vỗ vỗ tay nói:
- Vào đi.
Sáu vú em đi vào. Hiểu Vân cười nói:
- Hôm nay không tổ chức ca hát gì hết. Phó chủ tịch Dương có thẻ vip mà.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói vào tai Hiểu Vân:
- Cái kia thì miễn nhé.
Hiểu Vân nghe xong có chút sửng sốt, lập tức cười véo đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Không ngờ cậu cũng không phải người tốt gì.
Lời nói này mọi người ngồi đây đều nghe thấy, đều cười cười hiểu ý.
Hiểu Vân nói tiếp:
- Mời các anh chọn.
Ba người chọn một vú em. Hiểu Vân ra hiệu cho ba vú em, ba người này có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt ba người khách, nâng tay lên cởi khuy bên sườn, lộ ra vú không mặc áo lót.
- Mời thưởng thức.
Lần này Dương Phàm không hề do dự, là người mời khách đương nhiên phải làm gương đi trước. Hai tay ôm eo vú em, há mồm ngậm. Mẫn Kiến và họ Nhuế thấy thế đều học theo, trong lúc nhất thời tiếng chụt chụt vang lên bốn phía. Xong việc này, đồ ăn được đưa lên.
Trong bữa ăn, hai vị khách cũng đã dần quen với cách phục vụ. Hai cô gái bên cạnh đều ân cần hầu hạ, cơm no rượu sau, hai cô gái dẫn hai người đến phòng bên cạnh. Hiểu Vân lúc này nói với Dương Phàm:
- Còn cậu? Có muốn tôi bố trí một người...
Dương Phàm cười nói:
- Tôi mới được tẩm bổ, không thể không tiêu hóa, toàn bộ dồn hết lên người chị.
Trên đài vang lên bài ca cổ xưa: "Sóng người trong sóng biển, có anh, có tôi, gặp nhau chính là hữu duyên. Sóng người trong sóng biển, là anh, là tôi, mặt phải giả vờ đang cười"
Xe đi qua biển hiệu chỉ trong nháy mắt mà thôi. Dương Phàm không có thời gian quay đầu lại nhịn, chỉ có thể nhìn con đường phía trước. Xe đang đi trên đường, người vẫn còn trên đường.
Vào trong Uyển Lăng đã là buổi chiều. Cục trưởng cục tài chính Mẫn Kiến gọi điện tới, trực tiếp hỏi:
- Ở đâu? Có thời gian không?
Trong nháy mắt, Dương Phàm đã về đến vị trí phó chủ tịch huyện Vĩ Huyền. Thực ra đêm qua chỉ cần Chúc Vũ Hàm gật đầu, Dương Phàm sẽ lựa chọn bỏ đi rất nhiều thứ.
Lắc đầu, lấy lại tinh thần, Dương Phàm cười nói:
- Mới từ tỉnh thành trở về, vừa lúc tiến vào Uyển Lăng. Anh không gọi điện, tôi có lẽ trực tiếp về Vĩ Huyền.
Mẫn Kiến đang trong phòng làm việc, nghe nói như thế không khỏi cười, vội vàng nói:
- Gọi sớm không bằng gọi đúng lúc. Cậu đừng về vội, tôi tôi hẹn người của ngân hàng nông nghiệp.
Dương Phàm hiểu ý, cười nói:
- Mấy người?
Mẫn Kiến theo bản năng nhìn ra cửa, thấy không có ai, lúc này mới nói:
- Chỉ có mình giám đốc Nhuế.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giám đốc Nhuế thích gì?
Mẫn Kiến do dự một chút trong điện thoại, cuối cùng mới nhỏ giọng nói:
- Lão Nhuế thích người con nhà lành thành thục một chút, đầy đặn một chút.
Dương Phàm không khỏi cười khổ. Mẫn Kiến ít nhiều đã hiểu lầm, nhưng cũng không coi như là hiểu lầm. Người trong ngân hàng mà, tiều có thể mua được rất nhiều thứ. Muốn gì chẳng chơi được.
- Tôi sẽ bố trí. Anh chờ điện thoại của tôi.
Dập máy, Dương Phàm có chút khó làm. Chuyện này phải tìm Lưu Thiết, không xử lý không được. Chẳng qua gái mà Lưu Thiết có đều là kẻ ***, ít mùi vị. Đi đâu mà tìm con nhà lành mà đầy đặn chứ? Tên họ Nhuế này thích vậy, đúng là có cùng sở thích với Trần Xương Bình.
Nhưng muốn đả thông phía ngân hàng, bữa tối này không thể tránh khỏi. Dừng xe lại ở ven đường, Dương Phàm lấy danh thiếp trong ví ra nhìn, thấy bốn chữ "Khúc kính thông u" Dương Phàm không khỏi cười cười.
Trên danh thiếp có một số điện thoại, Dương Phàm gọi một chút, bên trong truyền đến giọng nói phụ nữ ngọt ngào:
- Chào anh. Xin hỏi anh là ai?
Dương Phàm đã hơi quên, nhất thời không nhớ nổi tên của người phụ nữ này, cũng may đối diện đã chủ động nói:
- Alo, tôi là Hiểu Vân, anh là ai?
Dương Phàm hơi sửa lại từ ngữ của mình:
- Ha ha, tôi nói tên ra, chị có thể nhớ ra tôi không?
Đây là chuyển thủ thành công. Dương Phàm cho rằng người phụ nữ trong trường hợp này sẽ bị mê hoặc. Mình cũng không phải khách quen, có thể nhớ được mới là lạ.
Nhưng làm Dương Phàm ngạc nhiên chính là Hiểu Vân hơi im lặng một chút, rồi nói:
- Chính là *** ở cục Chiêu thương?
Dương Phàm không khỏi khiếp sợ. Hiểu Vân này đúng là một người phụ nữ không đơn giản, không ngờ có bản lĩnh đó? Kinh ngạc một lát, Dương Phàm không khỏi gật đầu bội phục:
- Hiểu Vân đúng là khó lường, qua giọng nói có thể đoán ra tôi.
Hiểu Vân đúng là có bản lĩnh này. Một người mà chỉ cần nghe giọng nói đã nghi nhớ được, đúng là rất giỏi. Hiểu Vân không tự kiêu, ngược lại cười nói:
- Đâu có, là do cậu quá đẹp trai, người ta muốn quên cũng không được.
Một người đàn ông bị phụ nữ nói thế đều cảm thấy như bay bổng lên. Dương Phàm mặc dù biết rõ đây là lời nịnh nọt, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái.
- Ha ha, quá khen. Hôm nay tôi muốn chiêu đãi một vị khách rất quan trọng, nghĩ đến chị. Chẳng qua tôi có một yêu cầu nhỏ.
Dương Phàm cười cười, nói một cách mập mờ. Hiểu Vân ở đầu bên kia đã nhận ra gì đó, ừm một tiếng nói:
- Cậu nói đi, có yêu cầu gì.
- Khách có sở thích đặc biệt. Chị có thể tìm một người mới vào nghề, đầy đặn một chút, phục vụ vẫn chưa thành thục.
Dương Phàm hỏi như vậy, Hiểu Vân hiểu rõ. Khúc kính thông u cũng như các nơi khác, chẳng qua cũng có ngoại lệ.
- Giá cả, tôi cũng có những người kiêm nhiệm. Tôi sẽ liên lạc một chút. Chẳng qua mấy cô ấy tối mới có thời gian, bây giờ người ta vẫn đang làm.
Hiểu Vân không từ chối. Điều này làm Dương Phàm rất yên tâm, đồng thời cũng có chút kinh ngạc vì sự nhanh nhạy của người phụ nữ này.
- Kiêm nhiệm là lý tưởng nhất, dáng người phải đẫy đà chút.
Một lần nữa nhấn mạnh điểm này, Hiểu Vân cười nói:
- Đó là đương nhiên, kiêm nhiệm thì bọn tôi dựa theo thời gian mà tính phí, không có chút đặc sắc sao lấy được giá cao. Cậu cứ yên tâm.
Dập máy, Dương Phàm thầm nghĩ đến Hiểu Vân. Người phụ nữ này quả nhiên là có chút bản lĩnh, rất biết cách làm việc. Nếu có thể đưa đến chỗ tiêu thụ xe hơi, ngành kinh doanh này có phải là sẽ có người giúp đỡ mình? Làm quan không thể không có tiền. Nhưng nếu lấy từ các công trình, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may. Cho nên Dương Phàm mới bán xe hơi, hơn nữa cũng muốn khống chế lá trà Vĩ Huyền. Khống chế được thì cần có người đi làm. Chỉ dựa vào mình Lưu Thiết, Dương Phàm không thể yên tâm, phải đặt một cái đinh bên cạnh Lưu Thiết.
Chẳng qua bố trí như vậy không phải là ngay lập tức mà được, phải từ từ. Dương Phàm suy nghĩ một chút, khởi động xe, đi đến cầu Đông Khê.
Lúc này đã quá trưa, bên ngoài sân có một hai chiếc xe đỗ ở đây. Dương Phàm coi như quen thuộc nơi này, dừng xe liền lững thững đi vào bên trong. Lúc vào trong, hai em lễ tân đang che miệng ngáp. Thấy Dương Phàm đột nhiên đi vào, lễ tân không khỏi luống cuống tay chân. Lúc này Hiểu Vân từ bên trong đi ra:
- Anh chàng đẹp trai vừa gọi điện tới, mà đã đến được đây, có phải không tin tôi không? Còn có, lần trước cho cậu thẻ Vip, lúc đi hình như quên không mang theo. Có phải là không nể mặt tôi không.
Dương Phàm lần trước rời đi quả thực là không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây lần nữa. Ai ngờ được chuyện đời khó lường.
- Lần trước đi quá vội, có việc đột xuất. Thời gian này lại rất bận, nếu không đã sớm đến tạ tội với chị rồi.
Dương Phàm nói rất khách khí. Hiểu Vân ra vẻ thất vọng, che miệng cười nói:
- Lâu như vậy không đến chiếu cố chuyện làm ăn của tôi, chỉ có cái miệng lừa người.
Dương Phàm nhìn Hiểu Vân, trong lòng không khỏi thầm nói người phụ nữ này có phải là quá giả dối không? Ách, phải lưu lại chút đề phòng mới được. Sau này nếu dùng đến, lên giường nếu không cần diễn ra, thì không cho diễn ra. Cấp trên cấp dưới và cùng nhau lên giường, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Ha ha, tôi bị điều xuống Vĩ Huyền, muốn thường xuyên đến đây cũng khó. Chẳng qua, tôi thực sự thường xuyên nghĩ đến bà chị. Bà chị có khả năng làm em không thể nào quên. Nếu như có thể, tôi thực sự muốn đào người đó.
Dương Phàm nói bóng nói gió một câu. Hiểu Vân nghe xong cười cười, đưa tay ra mời, mời Dương Phàm vào trong một phòng rồi đi ra, bưng nước lên.
- Cậu bỏ cái suy nghĩ đó đi. Đây là chỗ anh của tôi mở, tôi có cổ phần. Hơn nữa tôi có thể làm được hay không, cậu chưa thử, sao có thể biết được?
Dương Phàm không biết nói gì. Tài miệng lưỡi của người phụ nữ này, mười Dương Phàm cũng không phải đối thủ. Nếu là Dương Phàm lúc mới tốt nghiệp, một câu của nàng đã có thể làm hắn đỏ mặt. Dương Phàm bây giờ biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, nếu không sao có thể nói quan trường là nơi ma luyện người ta tốt nhất.
Sau một phen đối đáp, Dương Phàm càng thêm hứng thú với người phụ nữ này, vẫn rất bình tĩnh nói:
- Tôi có một người bạn lấy được quyền đại lý của tập đoàn xe hơi Trường Giang, ngoài ra còn có trang trại trà Vĩ Huyền, có lẽ hai tháng nữa là đến được tay. Bây giờ bạn tôi đang thiếu người, tôi thấy chị rất có năng lực. Vấn đề cổ phần cũng không phải không thể thương lượng.
Nghe đến hai vụ mua bán này, Hiểu Vân lập tức trở nên nghiêm túc, từ từ rót nước đầy nước cho Dương Phàm, vẫn còn rót, xem ra nàng đã động tâm.
- Xin hỏi, bây giờ nên gọi cậu là gì? Tôi nghĩ không thể gọi cậu là trưởng phòng Dương nữa, đúng không?
Những lời này càng làm cho Dương Phàm kiên định thêm suy nghĩ phải đoạt được người phụ nữ này vào tay. Chỉ nói mấy câu, nàng có thể tìm được những ẩn ý trong đó, tâm tư đúng là quá thông minh.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, chuyện này không thể gấp. Hắn rút một tờ danh thiếp trong túi ra, đưa cho nàng, nói:
- Bên trên có số điện thoại của tôi, chị có thể suy nghĩ một chút tình hình, sau đó hãy quyết định.
Cầm danh thiếp của Dương Phàm, Hiểu Vân nhìn chức vụ trên đó, không khỏi biến sắc, sau đó kinh ngạc nhìn Dương Phàm, thản nhiên nói:
- Kinh doanh chè Vĩ Huyền, có rất nhiều người chú ý đến. Chẳng qua hình như cũng không có kết quả gì tốt. Nghe nói trang trại trà Vĩ Huyền đều có chỗ dựa là xã hội đen.
Dương Phàm khinh thường cười nói:
- Còn nhớ thằng béo lần trước không. Nó có lẽ đã ngồi lên chức trưởng phòng công an Vĩ Huyền rồi.
Nói đến đây, Hiểu Vân nếu còn không rõ ý Dương Phàm, vậy không xứng ngồi ở đây.
Ngay khi Hiểu Vân lại biến sắc lần nữa, Dương Phàm nói tiếp:
- Chị không cần vội vàng đáp ứng, phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa tôi cũng không thể lập tức trọng dụng chị. Chị đầu tiên phải làm ra chút thành tích ở chỗ bán xe, tôi mới dễ ăn nói.
Hiểu Vân mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng là cần một quá trình hiểu nhau. Như vậy đi, cậu chờ chút, tôi gọi điện.
Dương Phàm gật đầu, Hiểu Vân không đi ngay, mà lấy một ghế xếp trong tủ gần đó ra, mở ra đặt trước cửa sổ, nói:
- Cậu nằm nghỉ một chút, tôi có chút việc cần xử lý.
Một chi tiết nhỏ, lộ ra rất nhiều tin tức, quan trọng là có thể nắm bắt được hay không.
Dương Phàm đúng là rất mệt, nằm trên ghế xếp, một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn khẽ nhắm mắt lại, không ngờ đã ngủ thiếp đi. Hiểu Vân rất nhanh đã về, thấy cảnh này không khỏi cười cười, lấy một chiếc chăn từ trong ngăn tủ ra, nhẹ nhàng đắp cho Dương Phàm. Hơn bốn giờ chiều, Hiểu Vân đánh thức Dương Phàm. Nhìn đồng hồ, Dương Phàm có chút xấu hổ. Hai ngày đúng là quá mệt, không ngờ lại ngủ thiếp đi ở đây.
- Ở đây có chỗ rửa mặt không?
Dương Phàm cười khổ hỏi, vô ý thức che miệng ngáp. Người vừa tỉnh ngủ ít nhiều đều ngáp một hai lần.
Hiểu Vân đã có chuẩn bị từ trước, cười nói:
- Đi theo tôi.
Nàng dẫn Dương Phàm ra đằng sau, trên bồn rửa mặt đã đặt đủ đồ dùng. Dương Phàm rửa mặt thấy khăn lông có mùi thơm khác lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân đứng bên cạnh.
- Khăn mặt của tôi, cứ dùng đi.
Dương Phàm cười cười, cúi đầu tiếp tục. Vừa nãy quay lại nhìn, Dương Phàm thấy Hiểu Vân đã thay một bộ đồ kín đáo hơn. Thay đổi này làm Dương Phàm rất thoải mái, cảm giác mình không nhìn lầm.
Lúc trở lại phòng, hai người phụ nữ mặc váy đã chờ ở bên trong, Hiểu Vân nhỏ giọng nói với hắn:
- Xem xem, nếu thấy được thì ok, chính là bọn họ.
Dương Phàm nhìn lướt qua cảm thấy cũng được. Khuôn mặt mặc dù không phải quá xuất sắc, nhưng da dẻ trắng nõn. Quan trọng là dáng người rất được, váy xẻ ngang sườn chạy dài đến đùi, khiến hai cô gái mặc vào đứng ở đó cũng thấy được cặp đùi trắng nõn.
- Ok, bọn họ đi.
Hiểu Vân lại nhỏ giọng nói:
- Tôi đi bố trí một chút, nhà phía đông đang trống, có ba phòng, tôi cố gắng không bố trí khách.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Không thể cho chị thiệt, tôi bao hết nơi đó. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi đi đón khách.
Sau cuộc tiếp xúc, thái độ của Hiểu Vân mặc dù có chút thay đổi, nhưng khi Dương Phàm nói phải rời đi, Hiểu Vân vẫn nở nụ cười đầy quyến rũ bình thường, ưỡn ẽo thân hình, từ bên cạnh Dương Phàm có thể thấy được da thịt trắng nõn.
Dương Phàm lúc này mới để ý thấy nếu như từ góc độ này, dáng người Hiểu Vân rất được, đây có lẽ là tác dụng mà Hiểu Vân mặc bộ váy này. Dương Phàm ít nhiều cảm thấy người phụ nữ này không hề muốn cam chịu, nhưng hắn không để trong lòng. Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới mà chinh phục phụ nữ. Phụ nữ lại dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Quá thú vị.
Lái xe đi vào nội thành, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ. Nếu không có ý muốn đào người, có lẽ thưởng thức Hiểu Vân sẽ rất được, nhớ lại câu nói:
- Đàn ông không có từ hai người phụ nữ trở nên sẽ không trưởng thành.
Ngân hàng là riêng một hệ thống, không có quan hệ lệ thuộc vào chính quyền địa phương, nhưng không thể không có chính quyền ủng hộ, quan hệ này rất vi diệu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gọi cho Mẫn Kiến, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nơi anh chọn quá bắt mắt, tôi không đến. Mang giám đốc Nhuế ra đi về phía cầu Đông Khê, tôi đợi ở ven đường.
Mẫn Kiến nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Dương Phàm đi xe một đoạn nữa liền dừng lại, hạ cửa kính xuống, chờ đợi.
Không lâu sau, một chiếc xe Mazda màu đen đã xuất hiện, ấn còi đánh động Dương Phàm đang nhìn xung quanh. Dương Phàm đưa tay ra bảo đi theo, đi phía trước dẫn đường.
Đến nơi, xuống xe, từ trong xe Mẫn Kiến, một người đàn ông nhã nhặn hơn bốn mươi tuổi, hơi gầy đi xuống. Đây hiển nhiên là giám đốc Nhuế của ngân hàng nông nghiệp Uyển Lăng.
Nhìn thấy phó chủ tịch huyện trẻ tuổi, giám đốc Nhuế có chút phức tạp. Từ điểm đó có thể thấy trước đấy Mẫn Kiến chưa tiết lộ tin tức về Dương Phàm. Phát hiện này làm cho Dương Phàm có nhận thức mới về Mẫn Kiến, người này rất biết cách cư xử.
Dẫn hai người đi vào bên trong, ra phía sau, nhìn thấy bố trí nơi này, giám đốc Nhuế dừng lại, nhìn rừng trúc hai bên, cười nói:
- Nơi này rất thú vị, không ngờ phó chủ tịch Dương có thể tìm được.
Dương Phàm cười nói:
- Giám đốc Nhuế thích là được rồi.
Lúc này trời đang lặn về tây, bên sông gió lớn, rừng trúc xào xạc, bước đi trên con đường mòn dài mấy chục mét này đúng là khá thú vị. Những người thích yên tĩnh đều sẽ thích nơi này. Nhìn thấy lễ tân mặc váy sẻ tà tươi cười đi lên đón, nụ cười trên mặt họ Nhuế càng nhiều hơn, quay đầu lại nhìn Dương Phàm và Mẫn Kiến:
- Nơi này rất được, tôi thích.
Lúc này Hiểu Vân yêu kiều từ bên trong đi ra đón, tiếp lời nói:
- Khách quý của phó chủ tịch Dương đã đến rồi sao? Nghe thấy ngài thích, hòn đá trong lòng em đã được bỏ xuống. Phó chủ tịch Dương từ chiều đã đến đây bố trí, nói là khách rất quan trọng, bảo em nhất định phải bố trí tốt.
Lời này của Hiểu Vân làm họ Nhuế quay đầu lại nhìn Dương Phàm một lần nữa:
- Làm phiền phó chủ tịch Dương rồi.
Dương Phàm vẫn cười thản nhiên, nói:
- Cục trưởng Mẫn hỗ trợ, gật đầu Nhuế nể mặt, chiêu đãi không chu đáo, mong thông cảm.
Họ Nhuế có chút kinh ngạc với vẻ mặt không kiêu ngạo, không nịnh nọt của Dương Phàm. Theo hắn nghĩ, phó chủ tịch trẻ tuổi như vậy, hơi kiêu ngạo cũng không có gì kỳ quái. Nhưng từ lúc gặp mặt đến giờ, Dương Phàm lại không hề có chút kiêu ngạo, rất hiếm có.
Hiểu Vân dẫn ba người vào trong phòng phía đông, đi phía trước ưỡn ẽo mông, hấp dẫn ánh mắt họ Nhuế. Dương Phàm thấy vẻ mặt của họ Nhuế, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái. Chẳng qua Dương Phàm rất nhanh lấy lại bình thường. Đó là do họ Nhuế đang cố khống chế dục vọng nên mới vậy.
Hiểu Vân cũng nhận ra được sự quan sát của họ Nhuế, nàng mời ba người ngồi xuống liền đi tới bên cạnh Dương Phàm, dùng bộ ngực đầy đặn khẽ chạm vào vai Dương Phàm, cười thân thiết nói:
- Có thể bắt đầu mang đồ ăn lên chưa?
Dương Phàm bị chạm như vậy không khỏi ngây ra một chút, thấy họ Nhuế có chút mất mát, nhưng họ Nhuế rất nhanh trở lại bình thường. Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng: "Hiểu Vân quá giảo hoạt" Đồng thời Dương Phàm cũng thầm than: "Tên họ Nhuế này đúng là biết chừng mực"
Dương Phàm gật đầu, Hiểu Vân cười đi ra ngoài. Lúc này Dương Phàm mới cười nói với hai người:
- Bên này có ba phòng, tôi đã bao hết, tuyệt đối không có người ngoài quấy rầy. Mọi người cứ chơi cho thỏa thích. Tôi đã bố trí, Hiểu Vân đã chuẩn bị tốt.
Mẫn Kiến cười nói tiếp:
- Đương nhiên rồi, nếu tới, như vậy không phải người ngoài. Giám đốc Nhuế, tiếp xúc một chút sẽ hiểu, gật đầu Nhuế là người bạn rất tốt.
Mẫn Kiến tự nhiên là đang khôn khéo khen họ Nhuế. Họ Nhuế cười cười nhận lời khen, sau đó Tào Ny Ny:
- Mẫn huynh đã nhiều lần nhắc đến phó chủ tịch Dương. Hôm nay coi như mọi người gặp mặt lần đầu, sau này sẽ biết tôi là người như thế nào.
Dương Phàm rất biết điều nói:
- Tôi thấy mọi người đừng xưng hô chức vụ, có vẻ khách khí. Nếu nể mặt Dương Phàm tôi, hai người gọi tên tôi, coi tôi như tiểu đệ, có được không?
Hai nữ nhân viên phục vụ trang điểm cẩn thận đi theo Hiểu Vân vào trong. Họ Nhuế nhìn thấy, mắt sáng rực lên, con nhà lành đi làm thêm, vẻ mặt khác hẳn với người chuyên nghiệp. Người kiêm nhiệm ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Chẳng qua ba vị khách hôm nay coi như dễ đối phó. Bố trí hai người kia ngồi xuống, Hiểu Vân ngồi xuống cạnh Dương Phàm, vỗ vỗ tay nói:
- Vào đi.
Sáu vú em đi vào. Hiểu Vân cười nói:
- Hôm nay không tổ chức ca hát gì hết. Phó chủ tịch Dương có thẻ vip mà.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói vào tai Hiểu Vân:
- Cái kia thì miễn nhé.
Hiểu Vân nghe xong có chút sửng sốt, lập tức cười véo đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Không ngờ cậu cũng không phải người tốt gì.
Lời nói này mọi người ngồi đây đều nghe thấy, đều cười cười hiểu ý.
Hiểu Vân nói tiếp:
- Mời các anh chọn.
Ba người chọn một vú em. Hiểu Vân ra hiệu cho ba vú em, ba người này có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt ba người khách, nâng tay lên cởi khuy bên sườn, lộ ra vú không mặc áo lót.
- Mời thưởng thức.
Lần này Dương Phàm không hề do dự, là người mời khách đương nhiên phải làm gương đi trước. Hai tay ôm eo vú em, há mồm ngậm. Mẫn Kiến và họ Nhuế thấy thế đều học theo, trong lúc nhất thời tiếng chụt chụt vang lên bốn phía. Xong việc này, đồ ăn được đưa lên.
Trong bữa ăn, hai vị khách cũng đã dần quen với cách phục vụ. Hai cô gái bên cạnh đều ân cần hầu hạ, cơm no rượu sau, hai cô gái dẫn hai người đến phòng bên cạnh. Hiểu Vân lúc này nói với Dương Phàm:
- Còn cậu? Có muốn tôi bố trí một người...
Dương Phàm cười nói:
- Tôi mới được tẩm bổ, không thể không tiêu hóa, toàn bộ dồn hết lên người chị.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai