Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 125: Nhược điểm tự đưa tới

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 125: Nhược điểm tự đưa tới

Lúc hai người ra khỏi phòng làm việc, đang chuẩn bị đi đến chỗ hẹn thì nghe thấy bên dưới lầu có tiếng ồn ào. Dương Phàm và Trương Tư Tề nhìn nhau, vội vàng xuống lầu. Trước cửa trụ sở chính quyền đã có bốn năm mươi người vây quanh, nam nữ đều có cả. Nhìn thoáng qua thì những người này khá nhã nhặn, chỉ nói chứ không động tay động chân gì. Chẳng qua đang vây quanh Hồng Thành Cương không cho hắn đi.
- Phòng giáo dục nói chính quyền có tiền, nhưng lại không phát tiền lương. Chúng tôi lên tìm chủ tịch, mong chủ tịch có câu trả lời.
Một đám người làm ầm ĩ, Hồng Thành Cương bị cản đường, mặt sa sầm lại.
Dương Phàm và Hồng Thành Cương đã sớm bàn bạc đối sách. Hắn không nói gì, chỉ đứng bên lặng lẽ xem Hồng Thành Cương đối phó như thế nào.
- Im hết cho tôi.
Vương Vĩ Tân không biết từ đâu chạy ra, lớn tiếng quát mọi người. Hiện trường đang ồn ào lập tức im bặt:
- Im để nghe chủ tịch Hồng nói. Các người ầm ĩ như vậy có thể giải quyết vấn đề sao?
Tất cả mọi người đều nhìn Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương lúc này mới bình tĩnh nói:
- Tiền, chiều hôm qua đã phát cho phòng tài chính năm trăm ngàn để giải quyết tiền lương cho giáo viên. Nói thật, tiền đó tôi xin từ trên thị để sửa chữa đường. Tôi bỏ năm trăm ngàn đó ra để làm gì? Không phải chính là vì phát lương cho giáo viên sao?
- Nhưng phòng giáo dục nói, chính quyền không cấp tiền xuống.
Có người nhỏ giọng nói một câu, Hồng Thành Cương nghiêm mặt nhìn về phía đó, lấy một bản báo cáo trong cặp ra, đưa cho mọi người nhìn:
- Nhìn rõ chưa, đây là bản coppy báo cáo của tôi. Lưu lại một bản chính là đề phòng có người có mưu đồ, kích động quần chúng gây náo loạn, đạt được mục đích là làm khó chính quyền.
Chiêu này của Hồng Thành Cương đúng là rất độc, mọi người lúc này bắt đầu im miệng, không ai dám nói gì nữa. Hồng Thành Cương lúc này cười lạnh nói:
- Thông báo bảo vệ, mọi người ở đây không ai được rời khỏi, bảo vệ hỏi xong mới được rời đi. Buổi trưa chính quyền sẽ lo chuyện cơm nước.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt mỗi người khá khác nhau, có người bình thường, có người nhăn nhó.
- Trí thức tạo phản, ba năm không được. Không biết là thằng ngu nào kích động đám giáo viên này đến gây chuyện, chẳng có gì thú vị để xem cả. Đi, đi ăn thôi.
Trương Tư Tề xem đến đây, kéo Dương Phàm rời đi.
Lên xe, Trương Tư Tề khởi động xe, đột nhiên hỏi:
- Hồng Thành Cương lưu những người đó lại để làm gì? Có thể hỏi được gì sao?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Chỉ là dọa bọn họ một chút, thu hút sự chú ý mà thôi. Em còn tưởng rằng thực sự hỏi sao. Đám bảo vệ đâu phải là người thẩm vấn chuyên nghiệp chứ.
Trương Tư Tề lái xe, chậc chậc hai tiếng:
- Mấy người quá giảo hoạt.
Địa điểm ăn cơm là Tô Diệu Nga chọn, đây là một quán nhỏ trông khá được.
- Đây là em họ tôi mở.
Tô Diệu Nga thấy Dương Phàm, câu đầu tiên là giải thích. Quán ăn không lớn, chỉ có trên lầu hai là có hai phòng lạnh, dưới lầu có hai, ba bàn đã có khách.
Trước khi lên lầu, Dương Phàm ngẩn ra, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đang nghênh ngang đi vào, tìm một vị trí dưới lầu mà ngồi.
Giờ cơm trưa đã tới, Bộ Yên còn đang trong phòng làm việc buồn bực xem sổ sách. Lúc này Bộ Yên rất hối hận, thật sự không nên chủ động đi trêu chọc Dương Phàm. Dương Phàm này thoạt nhìn thì trí thức và nhã nhặn, không ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy.
Bộ Yên đang nghĩ biện pháp hòa giải với Dương Phàm. Bây giờ xem ra không làm gì sẽ là biện pháp tốt nhất. Bộ Yên lại nghĩ phải đợi ba đến năm ngày, đợi Dương Phàm nguôi cơn giận, sau đó lại đi nói chuyện.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Bộ Yên, Tống Tùng cao to đi vào, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Thằng chết tiệt Chu Đào kia dẫn theo mấy người muốn đi chém Dương Phàm.
Đầu Bộ Yên ông lên một tiếng như muốn vỡ ra, ngẩn người ngồi tại chỗ.
- Đừng gấp, tôi suy nghĩ một chút.
Một lúc sau, Bộ Yên hỏi:
- Bọn họ có mang theo cái gì? Có súng không?
- Có một khẩu.
Bộ Yên nhíu mày, đứng bật dậy, nhỏ giọng nói:
- Đáng chết, sao lúc ấy anh không ngăn lại.
Tống Tùng sa sầm mặt, nói:
- Trước cô không nói tôi có thể can thiệp vào chuyện của Chu Đào, tôi dựa vào gì mà ngăn hắn? Dư Hồng Liên kia, sau chuyện lần trước về trường liền mang hành lý bỏ chạy, cụ thể chạy đi đâu cũng chưa biết rõ. Chu Đào có lẽ vì việc này mà hận Dương Phàm.
Bộ Yên tức giận vỗ bàn nói:
- Thằng đáng chết này chỉ biết đến gái. Anh lập tức mang theo mấy người đuổi theo, nhất định phải ngăn bọn chúng lại. Cho dù chậm cũng phải đảm bảo an toàn của Dương Phàm. Nếu hắn mà xảy ra chuyện, mọi người đều đi tong.
Tống Tùng không hề động đậy, đứng ở đó khinh thường cười nói:
- Chỉ bằng mấy thằng đàn em của Chu Đào mà động được Dương Phàm sao? Tôi mới vừa thấy hai đại hán ở phòng bên cạnh Dương Phàm, vừa nhìn là biết bọn họ cũng từ trong quân đội đi ra, là người đã dính máu. Có bọn họ ở đó, cho dù Chu Đào cầm Ak cũng vô dụng.
Bộ Yên nhìn Tống Tùng một cái, nói:
- Anh chắc chắn?
Tống Tùng gật đầu đầy chắc chắn:
- Chúng tôi là cùng một loại người, cảm giác này sẽ không sai.
Bộ Yên vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi cho Dương Phàm.
Dương Phàm, Trương Tư Tề, Tô Diệu Nga khách khí mấy câu, sau khi ngồi xuống, Dương Phàm cười hỏi:
- Con trai trưởng phòng Tô đang học ở Bắc Kinh? Nghe nói đang thi?
Nhắc đến con trai, trên mặt Tô Diệu Nga xuất hiện nụ cười tự hào, gật đầu nói:
- Đúng vậy, thằng bé này một lòng học tập, năm ngoái không thi được, nói năm nay tiếp tục.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi thật ra có thể giới thiệu một giáo sư rất giỏi, chỉ cần tiếng Anh có thể qua, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Mắt Tô Diệu Nga sáng lên, cảm kích nhìn Dương Phàm:
- Phó chủ tịch Dương có lòng, chỉ là không biết có thể được hay không?
Dương Phàm cười hắc hắc, chỉ vào mình nói:
- Tôi hai tháng nữa mới tròn hai mươi ba tuổi, nhưng bây giờ đã là thạc sĩ. Ha ha, chuyện đúng là bởi vì như vậy.
Đang lúc nói chuyện, điện thoại di động trong túi Dương Phàm vang lên, Dương Phàm lấy ra thì thấy là một số lạ, không khỏi lộ ra vẻ không hài lòng, nghe điện, khách khí nói:
- Alo, ai đó?
- Phó chủ tịch Dương, tôi là Bộ Yên. Tình huống khẩn cấp, Chu Đào dẫn đàn em đi chặn anh. Anh lập tức rời khỏi quán, bọn họ còn mang theo súng.
Dương Phàm nghe xong không khỏi biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Bọn chúng có bao nhiêu người?
Bộ Yên vội vàng nói:
- Cụ thể không rõ, khoảng bay hay tám người gì đó....
Dương Phàm tắt máy, nói với Tô Diệu Nga:
- Trưởng phòng Tô, có chuyện. Chị lập tức mang Tư Tề theo cửa sau rời đi. Tôi xuống bên dưới một chút.
Chưa nói xong, dưới lầu đã trở nên huyên náo, sau đó có người hét lên:
- Bọn họ ở trên lầu.
Dương Phàm tiến lên đóng cửa lại, lấy một cái ghế chèn cửa, nói:
- Mau báo cảnh sát.
Trương Tư Tề không hề bối rối, mở cửa sổ ra nhìn xuống một chút nói:
- Không cao lắm, bên dưới có bạt, có thể nhảy xuống.
Đám người Chu Đào tổng cộng có tám, cầm theo vũ khí lao vào quán, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông nhìn nhau, đã nhanh chóng cầm lấy chai bia trên bàn.
Trần Thái Trung đưa tay ra hiệu, Hầu Vệ Đông gật đầu, hai người gần như cùng lúc hành động. Bốn chai bia trong nháy mắt đã bị ném ra ngoài, sau đó hai người lao tới nhanh như chớp. Mục tiêu của Trần Thái Trung chính là Chu Đào đang cầm súng. Khẩu súng săn trong tay Chu Đào vẫn chưa được mở nút bảo hiểm.
Bốn chai bia nện trúng đầu bốn thằng, bốn tiếng bốp vang lên, bốn tiếng kêu đau đớn cũng xuất hiện. Trần Thái Trung trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Chu Đào. Chu Đào còn chưa thấy là ai, cổ đã bị đánh trúng, không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất. Khẩu súng săn trong tay đã rơi vào tay Trần Thái Trung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ba người còn lại đang lao lên lầu. Người đầu tiên cảm thấy có một thứ đen sì lao vào mình, muốn tránh thì đã muộn, rầm một tiếng, cái ghế đánh mạnh vào mặt hắn, lập tức ngã xuống cầu thang. Không đợi hai thằng còn lại có phản ứng, Hầu Vệ Đông đá cho mỗi thằng một phát bay ra ngoài, ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ.
Làm xong mọi việc, Hầu Vệ Đông lớn tiếng kêu:
- Lão Đại, mọi chuyện đã xong.
Vừa nói hai người tiến lên, đánh thêm mấy cú làm tám người hoàn toàn mất đi khả năng chống cự. Lúc này mới cởi giây dày của mấy thằng ra, trói tay lại. Nghe thấy Hầu Vệ Đông hét lên, Dương Phàm đang chuẩn bị đỡ Trương Tư Tề nhảy xuống dưới, vừa nghe thấy thế liền vội vàng giữ Trương Tư Tề lại:
- Được rồi, không có việc gì nữa rồi.
Mở cửa đi xuống dưới, nhìn mấy người bị trói lại, Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Tôi nói, động tác của các anh có phải quá nhanh không?
Trương Tư Tề và Tô Diệu Nga muốn xuống theo, Dương Phàm nháy mắt với Trương Tư Tề một cái. Cô bé bất mãn lẩm bẩm, giữ Tô Diệu Nga lại, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đừng xuống, không tiện.
Tô Diệu Nga tưởng rằng Dương Phàm không muốn mình gặp phiền phức, cười cảm kích đi về phòng.
Hầu Vệ Đông vỗ vỗ tay, khinh thường cười nói:
- Loại này căn bản không đáng gì.
Dương Phàm từ từ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt mấy thằng, cười hỏi một thằng:
- Thằng nào là Chu Đào?
Thằng này tuổi không lớn, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, chẳng qua vẫn vô thức lắc đầu. Dương Phàm quay đầu lại cầm lấy một chai bia nện vào đầu hắn. Thằng này hét thảm một tiếng ngã xuống. Ném chai bia sang bên, Dương Phàm lại ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi một thằng khác:
- Thằng nào là Chu Đào?
Thằng này lại lắc đầu, Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người tìm một chai không, nhưng không thấy, lại thấy một chiếc chân ghế, hắn liền cầm lên, cười cười hỏi lại:
- Hỏi lại một câu, thằng nào là Chu Đào?
Thằng này sợ đến mức mặt mày tái mét, nhưng vẫn hoảng loạn lắc đầu. Dương Phàm vung chân ghế lên, thằng này sợ quá khóc to.
- Em là Chu Đào, anh đừng đánh em.
Lúc khóc, bên dưới truyền đến mùi thối hoắc, Dương Phàm cúi xuống nhìn, *** không ngờ không khống chế được.
- ***, thằng như mày mà cũng học người ta làm Lão Đại xã hội đen. Cho đến bây giờ không ai chém chết mày, mày may đó.
Dương Phàm mắng một câu, xoay đầu chân ghế, đánh mạnh Chu Đào một cái.
- Người nhà mày không dạy được mày, lão tử thay bọn họ dạy mày.
Hung hăng phát tiết cơn tức giận trong lòng, Dương Phàm lúc này mới vỗ vỗ tay ngồi xuống ghế bên cạnh, thở hổn hển nói:
- Con mẹ nó, cảnh sát làm ăn kiểu mẹ gì thế? Gọi 110 gần hai mươi phút rồi mà sao không thấy thằng nào tới?
Hầu Vệ Đông cười hì hì nói:
- Lão Đại, cảnh sát người ta còn tưởng rằng bây giờ là anh bị chém, đương nhiên không vội. Nào, hút điếu thuốc đã.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Cũng đúng, có lý.
Vừa nói vừa lấy bao thuốc ra, châm một điếu cho mình, sau đó ném bao thuốc Gấu mèo cho Hầu Vệ Đông:
- Đều tại hai người ra tay quá nhanh. Đúng, chiến hữu các người bao giờ có thể đến?
Lúc này Trần Thái Trung mới nói:
- Nhanh thôi, tối mai là đến ga Uyển Lăng.
Dương Phàm không hài lòng nói:
- Lưu Thiết làm ăn thế nào vậy? Tiền nhà và tiền đi đường không đưa đủ sao?
Trần Thái Trung châm một điếu thuốc, hút một hơi, buồn bực nói:
- Không trách hắn được. Chúng ta có một chiến hữu bị mìn của Arab nổ nửa người, nhà hắn rất nghèo. Mọi người đều để tiền lại cho hắn.
Dương Phàm nghe xong không khỏi thở dài một tiếng, mặt mày ảm đạm nói:
- Sao? Chính quyền địa phương không quản sao?
Trần Thái Trung lắc đầu:
- Một tháng năm trăm đồng, làm được cái gì? Còn chưa đủ tiền cho hắn mua thuốc giảm đau. Bây giờ trên người hắn còn có mười mấy mảnh đạn chưa lấy ra. Hôm nào trời mưa, hắn lại đau đớn lăn lộn trên giường, chỉ có thể tiêm thuốc an thần.
Chuyện này Dương Phàm đã thấy nhiều ở trên mạng, có đôi khi cảm thấy thật bất đắc dĩ. Những người này đều vì quốc gia mà như vậy, rơi vào hoàn cảnh như thế. Mà rất nhiều quan chức địa phương đều ***.
- Bảo hắn đến đây, làm bảo vệ cửa hàng bán xe, một tháng hai ngàn, tốt xấu cũng coi như chút tiền trợ cấp.
Dương Phàm bất đắc dĩ Tào Dĩnh Nguyên. Trần Thái Trung nghe xong có chút do dự:
- Nhưng nửa mặt hắn bị hủy, tôi sợ làm khách....
Dương Phàm ngẩn ra, nói:
- Như vậy làm ca đêm đi. Có một người như hắn, cũng đủ để dọa chết đám chó mèo.
Trần Thái Trung hơi do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, hắn muốn thầu chút đất rừng, trồng cây, không muốn làm liên lụy mọi người.
Dương Phàm không hề suy nghĩ, nói:
- Cần bao nhiêu tiền, anh nói ra con số, cái khác để tôi.
Cảnh sát luôn chậm chạp như trên Tv, một cảnh sát dẫn đội chạy đến thấy một đám người bị trói nằm trên đất, còn có Dương Phàm đang ngồi trước cửa, lập tức trợn mắt há mồm.
Thú vị chính là cảnh sát này quá ngu ngốc, trực tiếp chạy đến trước mặt Chu Đào, trừng mắt hét lên:
- Tiểu Đào, ai đánh mày như vậy?
Dương Phàm ở bên cạnh nghe xong không khỏi mỉm cười, híp mắt nhìn cảnh sát này:
- Có cảnh sát nào như anh không? Cũng không hỏi xem là ai báo cảnh sát?
Người này cũng đã lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Dương Phàm, nói:
- Là anh báo cảnh sát?
Dương Phàm cười cười, gật đầu nói:
- Không sai, tôi là phó chủ tịch huyện Dương Phàm. Vừa nãy những người này cầm vũ khí xông vào quán, đã bị hai người bạn của tôi khống chế. Tôi bây giờ muốn biết, từ lúc tôi gọi điện báo cảnh sát đến bây giờ đã là hơn hai mươi phút. Xin hỏi 110 của các người làm ăn thế nào?
Cảnh sát bị nói thế không khỏi đỏ mặt. Dương Phàm đi tới gần, đột nhiên hỏi hắn:
- Uống rượu gì.
Có thể là uống khá nhiều rượu, người này không kịp phản ứng, chỉ thuận miệng trả lời:
- Mao Đài.
Dương Phàm cười cười, vỗ vai hắn, nói:
- Không sai, cuộc sống được đó nhỉ. Người thì anh mang về đi, nếu cần phối hợp điều tra, gọi đến phòng tôi. Ngoài ra quán này làm ăn nhỏ, phải có câu trả lời thuyết phục với bọn họ. Nếu không có chuyện gì khác, tôi phải về tiếp tục dùng bữa.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát khác rú còi chạy tới. Khúc Hướng Đông mặt mày tái mét, thở hổn hển lao xuống xe. Thấy Dương Phàm bình yên vô sự, vẻ mặt mới tốt hơn chút. Chẳng qau nhìn sàn nhà xuất hiện cả nước đái, cả ***, mùi hôi thối bốc lên, mặt nhăn nhó hơn cả ăn mướp đắng.
- Phó chủ tịch Dương, tôi vừa nhận được tin tức. Mấy thằng chết tiệt này không lo nhiệm vụ, buổi trưa mà đã uống rượu.
Tại sao Khúc Hướng Đông lại có vẻ mặt này?
Thì ra, gần tiếng trước, anh họ Chu Đào, cũng chính là cảnh sát Chu Hân báo cáo với Khúc Hướng Đông, nói Chu Đào muốn đánh một người, hy vọng 110 đến muộn một chút, nói xong còn đưa một phong bì, bên trong có ba ngàn. Chuyện như thế này trước kia đã từng có. Nể mặt Lô Trò, chỉ cần không liên quan đến mạng người, Khúc Hướng Đông có thể mắt nhắm mắt mở.
Không ngờ đang lúc ăn cơm, Bộ Yên gọi điện tới, cười lạnh nói:
- Trưởng phòng Khúc, chúc mừng anh, anh sắp được nghỉ hưu.
Khúc Hướng Đông vừa nghe liền biết có chuyện không ổn, vội vàng hỏi tình hình. Kết quả Bộ Yên cười nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là Chu Đào dẫn người đi chém phó chủ tịch Dương. Tôi vừa lúc đi ngang qua, nhưng không tiện ra mặt giải quyết. Cho nên gọi điện báo cho anh một chút.
Khúc Hướng Đông vừa nghe tin này liền trợn mắt há mồm. Đánh một người bình thường và chém phó chủ tịch huyện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đáng hận chính là cấp dưới lại lừa mình, nói chỉ là đánh một người mà thôi. Vừa định bỏ điện thoại xuống, lập tức lên đường thì Bộ Yên lại nói thêm một câu:
- Trưởng phòng Khúc, anh tốt nhất nhanh lên một chút. Chu Đào cầm cả súng đó.
Khúc Hướng Đông nóng như có lửa đốt, chuyện này rất dễ dính dáng đến mạng người. Thực sự nếu như Dương Phàm mà chết, chờ hắn chính là mất chức, bị điều tra. Vĩ Huyền bây giờ từ trên xuống dưới nếu là một người thì còn có thể che giấu một chút. Nhưng nếu cấp trên phái người điều tra, chuyện gì cũng không thể che giấu được.
Chạy đến hiện trường thấy Dương Phàm vẫn bình an, Khúc Hướng Đông mới an tâm. Nhưng nhìn thấy thằng Chu Đào như thế kia, tim Khúc Hướng Đông lại đập thình thịch. Lô Trò rất yêu quý thằng cháu ngoại này. Hai nhà Chu Lô chỉ có một thằng cháu trai, bị đánh như vậy, bên kia chẳng lẽ không để ý đến sao? Vấn đề là bây giờ nhân chứng, vật chứng đều đủ. Đối tượng bị tấn công còn là phó chủ tịch Dương Phàm mới được thị ủy điều xuống, lần này xem ra rất phiền toái.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Khúc Hướng Đông chính là chỉ cần Dương Phàm không truy cứu, bồi thường chút tiền để ỉm chuyện này đi là tốt nhất.
Cho nên Khúc Hướng Đông lập tức mắng người trực 110, coi như mình không chịu trách nhiệm.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói với Khúc Hướng Đông:
- Phía công an, tôi không quản. Chuyện 110, tôi có quyền quan tâm. Chuyện này chúng ta về sau sẽ nói. Tôi bây giờ rất muốn biết Chu Đào xuất phát từ động cơ gì mà dẫn người chém tôi, còn mang theo súng. Súng của hắn từ đâu mà có, súng này trước kia đã vấy máu người chưa. Tất cả những điều này tôi hy vọng trưởng phòng Khúc có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Ngoài ra, chuyện tấn công nhà khách lần trước, hình như đến bây giờ vẫn không thấy anh bắt được bất cứ ai thì phải? Cũng không thấy có câu trả lời gì với chủ tịch Hồng? Từ hai chuyện này, tôi có quyền nghi ngờ năng lực của anh. Nếu như cần thiết, tôi sẽ đưa ra hội nghị thường ủy, đề nghị cách chức anh.
Dương Phàm nói một tràng làm Khúc Hướng Đông người đầy mồ hôi lạnh. Nhưng lại không tìm được một chút lý do gì giải thích cho mình, chỉ có thể cúi đầu nói:
- Xin phó chủ tịch Dương yên tâm. Tôi nhất định sẽ nghiêm túc điều tra.
Dương Phàm chỉ tên cảnh sát lúc nãy nói:
- Còn có, tôi đã nói với người này, trong vòng ba ngày, tôi hy vọng có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.
Khúc Hướng Đông mang theo đám người Chu Đào rời đi, Dương Phàm không khỏi cười thành tiếng. Chu Đào này rất biết cách phối hợp. Trước khi Lô Trò về, Chu Đào không phải tự mình đưa nhược điểm đến cho Dương Phàm sao? Chuyện này Dương Phàm không có ý cứ như vậy bỏ qua, nhất định phải làm đến cùng, khiến đối thủ phân tâm.
Có một điểm làm Dương Phàm kỳ quái đó chính là thái độ của Bộ Yên. Người phụ nữ này không ngờ lại điện thoại báo cho mình? Điều này rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì? Thật đúng là phải suy nghĩ một chút.
Về phòng, Dương Phàm và Tô Diệu Nga thống nhất một vài điều. Bởi vì Tô Diệu Nga đến từ trước, Chu Đào không thấy Tô Diệu Nga. Hơn nữa Dương Phàm cố tình bảo Tô Diệu Nga ẩn đi, tương lai trong hội nghị thường ủy mới có thể tạo ra điểm bất ngờ, không phải sao?
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại