Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 112: Minh tranh ám đấu

Tào Ny Ny áy náy là có nguyên nhân. Theo cô thấy, ở rất nhiều lúc Dương Phàm đã giúp Tào Dĩnh Nguyên. Hai lần nhắc nhở đều rất kịp thời, nếu không Tào Dĩnh Nguyên cũng sẽ không thuận lợi ngồi lên vị trí phó bí thư thị ủy. Như vậy nên vì việc của Dương Phàm, Tào Ny Ny có chút bất lực, cô đã cãi với bố một trận, nhưng chỉ được mấy câu vô thưởng vô phạt của Tào Dĩnh Nguyên. Còn không kiên quyết bằng Y Đạt Hữu.
Tào Ny Ny luôn cho rằng sau khi học xong cấp ba, mình đã bắt đầu yêu Dương Phàm. Cho nên không thể làm gì cho người đàn ông mình yêu, đó là có lỗi. Huống hồ Dương Phàm còn giúp bố mà? Quan trọng nhất chính là Tào Dĩnh Nguyên luôn phản đối quan hệ giữa Tào Ny Ny và Dương Phàm, điều này mới là điểm khó chịu của cô.
- Bố em không đồng ý quan hệ giữa hai chúng ta. Em rất khó chịu trong lòng.
Tào Ny Ny coi như đã nói ra câu quan trọng nhất. Dương Phàm ở đầu bên này thấy không có lời nào thích hợp để an ủy Tào Ny Ny. Dương Phàm vốn luôn hy vọng tình cảm mà Tào Ny Ny dành cho mình sẽ chết, nhưng bây giờ xem ra lại xuất hiện rồi.
Dương Phàm trầm ngâm, Tào Ny Ny càng thêm đau lòng, không khỏi nắm chặt tay lại, nói:
- Dương Phàm, anh yên tâm, em sẽ không khuất phục, em sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình.
Không đợi Dương Phàm nói, Tào Ny Ny đã xấu hổ dập máy. Nói là xấu hổ nhưng trên thực tế là lo lắng. Dương Phàm đau đầu, lúc này xe đã đến tòa nhà chính quyền, ra khỏi xe thì trời bắt đầu đổ cơn mưa, ông trời đúng là nể mặt.
Sáng Hồng Thành Cương đã bảo thư ký mở hội nghị, thời gian là chín rưỡi sáng. Hội nghị này ở một ý nghĩa nào đó chính là lần hợp tác đầu tiên giữa hai người.
Dương Phàm vào phòng làm việc, lắc lắc đầu làm cho hình ảnh Tào Ny Ny biến mất. Lúc này mới gọi điện cho Chu Minh Đạo.
Chu Minh Đạo nhận điện có chút bất ngờ. Hiếm khi Dương Phàm gọi điện tới, xem ra là có việc gấp. Dương Phàm sau khi cung kính vấn an liền nói một loạt chuyện đã diễn ra gần đây cho Chu Minh Đạo, cuối cùng mới nhắc đến chuyện Dương Phàm.
Chu Minh Đạo thực ra đang chuẩn bị ra ngoài. Bởi vì gần đây trung ương đang chuẩn bị ra một loạt chính sách với nông thôn, giúp đỡ nông nghiệp phát triển. Viện khoa học xã hội, ông cũng có quyền lên tiếng nhất định.
- Ừm, em nói rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời thầy cũng không thể đưa ra được đề nghị gì. Như vậy đi, thầy suy nghĩ một chút, lát nữa thầy gọi lại cho em.
Chu Minh Đạo rất cẩn thận nói. Dương Phàm nhìn thấy sắp đến cuộc họp, liền cười nói:
- Để em gọi cho thầy đi. Em sắp có cuộc họp, không biết lúc nào mới kết thúc.
Nghe thấy có cuộc họp, Chu Minh Đạo hình như thấy nụ cười khổ trên mặt Dương Phàm, quan trường đúng là làm người ta khó khăn.
- Được rồi, tối đi. Tám giờ tối chúng ta lên mạng trao đổi, thư ký thị trưởng rất đơn giản, cậu ta lúc nào cũng có thể tìm thầy.
Chu Minh Đạo nói xong liền tắt máy. Dương Phàm cũng chuẩn bị đi họp.
Kết quả vừa ra đến cửa đã gặp Vương Vĩ Tân. Vương Vĩ Tân thấy Dương Phàm liền tiến lên, nhỏ giọng nói:
- Dương khu trưởng, hội nghị hôm nay anh nhất định phải cẩn thận. Bất cứ ai nói về tiền, anh đều không được nhận.
Dương Phàm nghe vậy có chút khó hiểu, thấy xung quanh vắng vẻ, liền nhỏ giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Vừa nhận được tin tức, giáo viên mấy hương bên dưới đi lên làm loạn, đạp đổ cửa phòng giáo dục. Đám người phòng giáo dục đáng ghét kia kích động bọn họ đến chính quyền gây rối. Tôi cảm thấy chuyện này không bình thường, hình như có mưu đồ.
Vương Vĩ Tân nói xong nhìn khắp nơi, hai người nháy mắt với nhau, từ từ đi đến thang máy.
Lúc vào phòng họp, Dương Phàm thấy Bộ Vân, đang nói nhỏ với Ngụy Thanh Sơn. Phó bí thư Hạ Tiểu Bình vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, cầm quyển sổ viết lách gì đó. Thường ủy khu, ngoại trừ bí thư khu ủy đều tham dự hội nghị hôm nay.
- Tiểu Dương khu trưởng, lại đây.
Bộ Vân mắt rất sắc, liếc mắt là thấy Dương Phàm đi vào, liền ngoắc ngoắc Dương Phàm. Thái độ này có chút không đúng, ngồi im gọi người đi tới, còn gọi tiểu Dương khu trưởng, đúng là có chút cậy già. Hồng Thành Cương còn chưa đến, mấy thường ủy khác đều nhìn chằm chằm Bộ Vân, còn có người xem phản ứng của Dương Phàm.
Dương Phàm có chút không vui, nhưng không đổi sắc, từ từ đi tới, không đợi Bộ Vân gọi đã ngồi xuống ghế, cười khách khí, nói với Bộ Vân:
- Bộ chủ nhiệm có chỉ thị gì?
- Tôi có thể có chỉ thị gì chứ? Tôi chỉ thấy sắc mặt đồng chí không tốt, nghĩ đồng chí ở nhà khách không quen. Lại nói Tiểu Yến nhà chúng tôi đêm qua rất tức, nói đồng chí không nể mặt nó, không đến khách sạn Vân Lĩnh. Nên Tiểu Yến suốt ngày quấy lấy tôi, muốn tìm đồng chí nói chuyện.
Bộ Vân hình như cố ý nói lời này, chủ tịch hội hiệp thương Ngụy Thanh Sơn ở bên cũng cười nói:
- Đúng vậy, tiểu Dương khu trưởng, đồng chí không đến khách sạn Vân Lĩnh, chúng tôi cũng không tiện đến đó, không nên ra vẻ đặc biệt.
Dương Phàm vẫn luôn cho mình giỏi nhẫn nhịn. Nhưng lời Ngụy Thanh Sơn làm hắn chút nữa không nhịn được. Nhất là lúc Ngụy Thanh Sơn nói lời này đầy mùi rượu, nghe mà muốn nôn mửa.
Hơi tránh sang bên, Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, thân là cán bộ lãnh đạo khu quả thực không nên có gì đặc biệt. Tài chính khu chúng ta bây giờ rất khó khăn, tôi thấy phòng khách sạn Vân Lĩnh có thể lui thì lui, tăng thu giảm chi mà. Đề nghị này mọi người cảm thấy thế nào?
Dương Phàm thấy mình đúng là có tài làm toàn trường im lặng, cười tủm tỉm nói một câu thấy Ngụy Thanh Sơn và Bộ Vân mặt cứng lại. Hạ Tiểu Bình bên cạnh cũng không nhịn nổi mà quay đầu. Trưởng phòng tổ chức, bí thư mấy khu cũng đang vểnh tai nghe Dương Phàm nói. Nghe đề nghị này của Dương Phàm, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ khác lạ.
Bộ Vân cười gượng hai tiếng, Ngụy Thanh Sơn ho khan một tiếng, cuối cùng vẫn là Bộ Vân nhỏ giọng nói:
- Đề nghị này, không sai, không sai.
Dương Phàm đứng lên cười gật đầu nói:
- Ha ha, thực ra ý kiến này của tôi còn chưa đủ. Tăng thu giảm chi là một vấn đề lớn, chờ sau khi nghĩ xong sẽ nói trong hội nghị để mọi người cùng bàn luận.
Nói xong Dương Phàm đi về vị trí của mình, theo thói quen mở máy tính ra, tiếng nhạc khởi động vừa vang lên thì Hồng Thành Cương cũng đi vào. Hội nghị mà, lãnh đạo luôn là người xuất hiện cuối cùng. Điểm này Hồng Thành Cương nắm rất chắc.
- Ha ha, đều đến đông đủ rồi sao? Vậy bắt đầu họp.
Hồng Thành Cương ngồi xuống, nhìn mọi người, sau đó lấy quyển sổ đặt xuống trước mặt.
- Hội nghị hôm nay chủ yếu có mấy vấn đề cần thảo luận. Quan trọng nhất chính là điều mà lãnh đạo thị ủy quan tâm – vấn đề kiến thiết cơ sở trồng dược liệu ở khu ta.
Hồng Thành Cương nói đến đây dừng một chút, nhìn Dương Phàm rồi mới nói tiếp:
- Là khu trưởng của khu, cá nhân tôi kiên quyết phục tùng chỉ thị của Thị ủy, thành lập tổ công tác chuyên môn. Ở vấn đề này, đồng chí Dương Phàm có quyền lên tiếng lớn nhất. Tiếp theo xin mời đồng chí Dương Phàm phát biểu ý kiến của mình.
Từ lúc bắt đầu vào phòng họp, Dương Phàm đã cảm thấy hội nghị hôm nay rất có thể sẽ không thuận lợi mấy. Suy nghĩ một lát, Dương Phàm quyết định phải tỏ thái độ cứng rắn một chút. Nếu không đám hồ ly này sẽ bóp chết mình.
Bật mic, mặt Dương Phàm sa sầm lại, trông rất nghiêm túc, ánh mắt cũng lạnh như băng. Chỉnh âm thanh, Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, Hồng khu trưởng nói rất đúng. Chỉ thị của lãnh đạo thị ủy phải được quán triệt, vấn đề này không được mặc cả, tranh cãi.
Chụp mũ xong, chính là không muốn cho những người này quá trắng trợn.
Lúc này Ngụy Thanh Sơn giơ tay lên nói:
- Chờ chút, tôi cắt ngang lời đồng chí Dương Phàm một chút, muốn nói hai câu.
Hành động này của Ngụy Thanh Sơn rất không lễ phép. Trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái, nhưng vẫn nhịn không phát tác. Nhìn Hồng Thành Cương, Hồng Thành Cương nghiêm mặt nói với Ngụy Thanh Sơn:
- Ngụy chủ tịch, lần này bỏ qua, lần sau khi đồng chí nói chuyện, đồng chí nếu có ý kiến muốn phát biểu, hy vọng chờ đồng chí đó nói xong, đồng chí hãy nhấc tay lên tiếng.
Ngụy Thanh Sơn bị trách hình như không thèm quan tâm, vẫn cười nói:
- Ha ha, tính tôi vốn nóng nảy như vậy, mọi người thứ lỗi. Thực ra tôi vẫn rất ủng hộ ý kiến đồng chí Dương Phàm, nhưng có chút không vui. Chỉ thị của lãnh đạo Thị ủy phải kiên quyết chấp hành, nhưng cũng cần kết hợp với tình hình thực tế khu chúng ta chứ? Cái khác không nói, sáng hôm nay mấy giáo viên ở hương đã đạp đổ cửa phòng giáo dục, ba tháng không phát hết lương, các đồng chí đều muốn ăn cơm mà. Lãnh đạo thị ủy muốn làm cơ sở trồng dược liệu tức là sẽ phát triển kinh tế khu, nhưng không thể dứt bỏ tình hình thực tế của khu chứ? Tôi đề nghị báo cáo lên trên, tranh thủ một số tài chính dành cho cơ sở trồng dược liệu. Về phần hai triệu kia sẽ dùng để giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt là hay nhất.

Ngụy Thanh Sơn nói xong, Bộ Vân liền tiếp lời:
- Tôi cũng nói mấy câu. Tình hình tài chính trước mắt khu ta rất khó khăn, vấn đề này mới là cấp bách? Lời Ngụy chủ tịch nói đúng là vì đại cục.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn hai người này, những người ngồi đây có ai không là nhân vật quan trọng. Nhìn lướt qua những người khác tham gia hội nghị, phát hiện những người này hình như cùng trên một chiếc thuyền. Chỉ có một điều không ngờ đó là mặt phó bí thư Hạ Tiểu Bình lại sa sầm.
"Bốp" một tiếng vỗ bàn, tất cả mọi người trong phòng không hiểu chuyện gì xảy ra. Phó bí thư Hạ Tiểu Bình đập bàn đứng dậy.
- Các người....
Môi Hạ Tiểu Bình run run, chỉ vào Bộ Vân và Ngụy Thanh Sơn, có chút kích động không nói lên lời.
- Các người còn là đảng viên không? Tính giai cấp và nguyên tắc đâu hết rồi?
Hạ Tiểu Bình rốt cuộc cũng nói ra. Cây gậy vừa ra, những người khác lập tức câm miệng, cười lạnh nhìn phó bi thư lắp bắp.
- Hạ phó bí thư đừng kích động, đừng kích động, ngồi xuống rồi nói.
Hồng Thành Cương cũng không ngờ đến, đưa tay mời Hạ Tiểu Bình ngồi xuống. Phó bi thư này vốn là người trầm mặc ít nói, các cuộc họp bình thường hiếm khi lên tiếng, sao hôm nay lại kích động như vậy?
- Mở miệng là nói tình hình thực tế. Tình hình Vĩ Huyền tại sao lại như vậy, trong lòng các người hiểu rõ hơn bất cứ ai. Dương khu trưởng vì sao xuống đây. Vĩ Huyền rất rối ren, có ai là không biết? Dương khu trưởng mang tiền xuống làm gì? Dương khu trưởng gánh vác trách nhiệm mà lãnh đạo thị ủy phó thác, vì cơ sở trồng dược liệu mà xuống. Cơ sở trồng dược liệu là gì? Là một hạng mục mang đến rất nhiều lợi ích cho các nông hộ của khu ta. Hai triệu không ít, nhưng chia cho hơn bốn trăm ngàn dân của khu, một người được bao nhiêu tiền? Các người tính xem gieo trồng một mẫu dược liệu cần đầu tư bao nhiêu? Không tính được thì hỏi Dương khu trưởng. Sứ mệnh của mỗi đảng viên mà đảng giao cho là gì? Không phải là làm chúng ta cao cao tại thượng, lo cơm áo của mình, lo thăng quan phát tài. Mỗi một đảng viên phải đi đầu, phải dẫn dắt nhân dân cùng làm giàu. Vĩ Huyền trước mắt đúng là rất khó khăn, nhưng khó khăn như vậy thì chúng ta sẽ lấy lợi ích của người dân về mình sao? Hai triệu này chưa chắc đã đủ tiền giống dược liệu để người dân gieo trồng. Các người còn không biết xấu hổ đưa tay ra đòi. Còn có người kích động quần chúng không rõ sự việc đến gây chuyện. Hạ Tiểu Bình nói rất lưu loát, dõng dạc, nói xong mới ngồi xuống, nghiêm mặt cầm quyển sổ, quyển sổ bị bóp méo.
Dương Phàm lúc này từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Thấy Hạ Tiểu Bình ngồi xuống, giơ tay lên xin phát biểu.
- Mời Dương khu trưởng.
Hồng Thành Cương lúc này rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
- Hạ bí thư nói rất đúng. Bỏ đi thân phận một đảng viên, dùng câu nói đang thịnh hành trên mạng đó chính là anh dù làm gì, ông trời cũng đang nhìn. Vấn đề kiến thiết cơ sở trồng dược liệu rất cấp bách. Nếu còn có đồng chí nào dây dưa về vấn đề này, không thể không làm người ta nghi ngờ động cơ của người đó. Tôi đề nghị, căn cứ chỉ thị của Thị ủy, thành lập quỹ chuyên ngành, thành lập tổ công tác chuyên ngành, tiền nào việc đó. Nói cách khác, đây là phụ trách với người dân cả khu. Nếu nói theo nhà nước, đó là chấp hành chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên. Nếu có người còn phản đối, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo thị ủy tình huống bất thường này.
Dương Phàm đầy khí thế nói câu này, nhất là câu cuối cùng càng đằng đằng sát khí. Lạnh lùng nhìn quanh một vòng, người bị hắn nhìn đều cúi đầu né tránh, lúc này mới ngồi xuống. Hồng Thành Cương lập tức tiếp lời:
- Nói rất đúng. Chúng ta là cán bộ đảng viên, phải có ý thức trách nhiệm. Là khu trưởng chủ trì công tác chính quyền khu, tôi quyết định chuyện này không cần biểu quyết, trực tiếp thông qua. Có ai có ý đồ với quỹ chuyên ngành, bảo kẻ đó đến gặp tôi.
Lời chém đinh chặt sắt của Hồng Thành Cương làm tất cả mọi người bên dưới không có đường sống, từng người đều xanh mặt không có gì để nói. Hội nghị hôm nay, Dương Phàm vốn cho rằng sẽ rất khó khăn. Không ngờ phó bí thư Hạ Tiểu Bình đột nhiên lên tiếng, còn nói rất cứng rắn. Chẳng lẽ hắn đã bàn trước với Hồng Thành Cương. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Thành Cương, Dương Phàm hiểu không phải như vậy.
Bất ngờ này cho thấy gì? Kết hợp với việc tiếp xúc với cán bộ mấy hôm nay, Dương Phàm cảm thấy tình hình kinh tế Vĩ Huyền rất xấu. Nhưng cán bộ từ trên xuống dưới, số người giữ nguyên tắc và tính đảng vẫn chiếm đa số. Trong thường vụ, mặc dù nhìn từ bên ngoài thấy đám người Bộ Vân chiếm đa số. Nhưng về quyền lên tiếng, Hồng Thành Cương, Hạ Tiểu Bình và Dương Phàm lại có trọng lượng hơn.
Hội nghị chấm dứt, đám người Bộ Vân xanh mặt ra ngoài. Dương Phàm cười cười với Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình, khoác ba lô lên vai. Trông hắn chẳng giống một phó khu trưởng gì cả, mà giống sinh viên đại học thì hơn. Nhưng ai có thể nghĩ đến Dương Phàm lúc nói chuyện trong hội nghị lại đằng đằng sát khí như vậy?
Lúc về đến phòng làm việc, phát hiện có mấy người đứng ở đó không ngừng nhìn ngó xung quanh. Dương Phàm nhướng mày đi tới.
- Xin hỏi các người tìm ai?
Dương Phàm khách khí hỏi. Kết quả một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt đáng thương nói:
- Ngài chính là Dương khu trưởng? Tôi xin ngồi rủ lòng thương, vợ tôi đang nằm trong bệnh viện, ba tháng rồi mà trường mới trả có một tháng, tôi đang chờ tiền cứu mạng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người này khóc lóc than thở làm Dương Phàm có chút áp lực trong lòng. Không khó nhìn ra người này không phải đang giả vờ, mà đúng là sự thật.
- Rất xin lỗi đồng chí, đồng chí xem tôi mới được điều đến, không biết tình hình khu, hệ thống giáo dục tôi cũng không quản lý.
"..." Dương Phàm còn chưa hết câu, đồng chí này đã quỳ xuống, khóc:
- Dương khu trưởng, chúng tôi biết ngài mang hai triệu xuống đây, bây giờ toàn ngành đều trông chờ vào tiền của ngài. Ngài rủ lòng từ bi cứu chúng tôi.
- Đúng vậy, Dương khu trưởng, nhà chúng tôi sắp chết đói rồi.
Mấy người đều kể khổ, Dương Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ đồng chí già lên:
- Đừng như vậy mà đồng chí. Đồng chí không phải muốn tôi tổn thọ chứ. Mọi người đừng kích động, vào phòng làm việc rồi nói.
Thái độ của Dương Phàm làm mấy người bình tĩnh lại, nhìn nhau, mọi người đề cử đồng chí kia đi theo Dương Phàm, bọn họ không vào.
Dương Phàm rót nước cho đồng chí này xong, lúc này mới ngồi xuống hỏi tình hình. Đồng chí này họ Đổng là giáo viên lâu năm ở trường cấp hai thị trấn Vương Gia Kiều, đêm qua vợ bị đột quỵ, đúng là đang chờ tiền cứu mạng. Vừa lúc sáng hôm nay không biết ai thông báo nói phó khu trưởng mới đến mang theo hai triệu. Mọi người phải nhân cơ hội tranh thủ một chút, xem có thể được phát lương hay không?
Nghe xong lời này, Dương Phàm liền hiểu rõ chuyện này là có người cố ý tiết lộ ra. Mục đích chính là nhắm vào hai triệu trong tay hắn. Bọn họ muốn dùng biện pháp này làm Dương Phàm há mồm. Chỉ cần mày đã mở miệng, tiếp theo đừng nghĩ chặn số tiền đó, không có cửa đâu.
Miệng không thể mở.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói về tình hình kinh tế hiện nay của Vĩ Huyền với đồng chí Đổng, nói đến tầm quan trọng của số tiền này.
- Đồng chí Đổng, khốn cảnh bây giờ không chỉ các các người. Người dân cả khu đều khó khăn như vậy, đều đến chính quyền khu gây náo loạn thì chính quyền sao còn làm việc được nữa? Có đúng không đồng chí? Như vậy làm sao có thể nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn của mọi người? Có chút thời gian đều phải giải thích cho mọi người hết rồi, đúng không? Đồng chí ra ngoài nói với mọi người một chút, khó khăn của mọi người, tôi sẽ lập tức báo với Hồng khu trưởng.
Lão Đổng rất thất vọng rời đi, mấy người bên ngoài cũng rất thành thật không tiếp tục gây náo loạn. Mọi người mặt mày ủ rũ rời đi. Xem ra những người này đều cùng quẫn nên mới đến tìm Dương khu trưởng.
Tiễn đồng chí Đổng, Dương Phàm gọi lái xe Tiểu Vương:
- Tiểu Vương, anh đến bệnh viện xem có người bệnh tên Lý Quỳnh Hương không. Sau đó thanh toán năm ngàn đồng tiền viện phí cho bà ta. Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, mật mã là ....
Dương Phàm nói xong liền viết chi phiếu cho Tiểu Vương. Tiểu Vương gật đầu đi ra ngoài.
Tiếp theo Dương Phàm bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch thành lập tổ công tác. Theo lẽ thường thì tổ trưởng do Hồng Thành Cương làm, Dương Phàm là phó tổ trưởng. Đây là quy tác trong chốn quan trường, Dương Phàm cũng không tính toán gì. Nghĩ được kế hoạch sơ bộ liền giao cho Vương Vĩ Tân, bảo hắn cứ theo đó mà soạn ra chi tiết, sau đó giao cho Hồng Thành Cương ký. Việc chọn người tổ công tác, Dương Phàm muốn nhúng tay vào cũng không được, không bằng giao cho Vương Vĩ Tân.
Làm xong mọi chuyện thì đã đến giờ ăn cơm trưa, Dương Phàm đi ra khỏi phòng làm việc, tính tìm một chỗ nào đó ăn cho qua bữa. Không ngờ vừa mới đi ra thì thấy Bộ Yên cười cười đi tới.
Cô gái này, hôm qua lúc xuống hương, Dương Phàm đã hỏi thăm Vương Vĩ Tân một chút. Câu trả lời của Vương Vĩ Tân rất mơ hồ, nhưng có điều có thể khẳng định, Vương Vĩ Tân ám chỉ Bộ yến dựa vào quan hệ với mấy vị lãnh đạo nên mới thuận lợi đấu thầu khách sạn Vân Lĩnh.
Lãnh đạo đó là ai? Dương Phàm không thể biết được, cũng không muốn biết.
- Dương khu trưởng, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau.
Bộ Yên hôm nay mặc rất xinh đẹp, không đeo kính, váy hoa màu trắng, cắt vừa với thân hình, làm nổi bật bộ ngực phập phồng.
Dương Phàm nhìn cô gái này, trong lòng nói trùng hợp thật sao? Hội nghị hôm nay, có lẽ cô cũng biết nội dung rồi? Tuy rằng cô gái này cũng đẹp, nhưng Dương Phàm lại thấy giống như một miếng thịt được bày ra bán.
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại