Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 98: Cô là mẹ các con của anh

Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 98: Cô là mẹ các con của anh

Editor: Táo đỏ phố núi

Nhưng mà, trả lời lại các cô, là một người áo đen vội vã đi vào, cắt ngang lời bọn họ.

“Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt rét lạnh của Minh Hạo Thiên bắn tới!

“Bên ngoài cửa khách sạn, đột nhiên bị người của Huyền Vũ Thác Hàn bao vây." Anh ta đi vào xin phép, là muốn rút súng đối đầu với nhau? Hay là cung kính mời vào?

Nếu như là cung kính mời vào, thì vẻ mặt của những người kia có vẻ không không được tốt lắm, hình như không giống như bộ dạng đi chúc thọ, ngược lại giống như muốn rút súng gây chiến thì đúng hơn!

“Huyền Vũ Thác Hàn?" Minh Hạo Thiên nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên một chút nghi ngờ, nhưng mà, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường ngày rồi cho người lui ra.

Lần này là tiệc sinh nhật của ông nội, khách mời là mọi tầng lớp, mà Huyền Vũ Thác Hàn cũng là một trong những khách mời đó, chỉ là, ngày đó khi phát thiệp mời, anh ta đã sai người tới nói là có chuyện không thể tới tham gia được rồi, nhưng bây giờ lại dẫn người tới bao vây, dĩ nhiên là không thể nào tới để tham gia bữa tiệc rồi.

Chẳng lẽ là...

Liếc nhìn Xá Cơ Hoa ở bên cạnh, Minh Hạo Thiên cười nhạt một tiếng dặn dò bọn họ: “Bây giờ vẫn chưa đông đủ, phía sau đại sảnh có một nơi để vui chơi giải trí, tôi đưa bọn họ tới đó nghỉ ngơi một chút đã, bên này."

Minh Hạo Thiên vượt lên dẫn đầu hướng về phía phòng riêng phía sau đại sảnh đi tới.

Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ vừa nghe thấy chân trước bọn họ vừa tới đây thì chân sau Huyền Vũ Thác Hàn đã bao vây nơi này rồi, nhất thời ngoại trừ có chút kinh ngạc còn có chút lo lắng.

Lúc nghe thấy Huyền Vũ Thác Hàn cũng tới, lông mày của Xá Cơ Hoa nhíu lại! Người đàn ông đáng chết kia tới làm gì? Nhưng mà, không đợi cô suy nghĩ nhiều, đã bị Vũ lôi đi theo Minh Hạo Thiên vào phòng khách riêng rồi.

“Ông Minh, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi à?" Mấy người bạn thân bên cạnh Minh Bá Thiên có chút tò mò nhìn mấy người trẻ tuổi kia hỏi.

“Mấy chuyện kia cứ mặc kệ bọn họ đi, chuyện của mấy người trẻ tuổi, bọn chúng sẽ tự xử lý được, chúng ta nói chuyện của chúng ta." Minh Bá Thiên liếc nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác quen thuộc, nhưng mà, cũng chỉ trong mấy giây thôi.

......

‘Két két...’ Hai tiếng thắng xe chói tai vang lên tại cửa của một khách sạn nào đó! Dưới đất phát ra những tia lửa điện nhỏ!

Trước cửa khách sạn, một đoàn người áo đen, đứng đối diện với một nhóm người áo đen khác, vẻ mặt mỗi người không chút thay đổi, không muốn tấn công nhưng cũng không có ý định rút lui.

Mặc dù bóng đêm đã buông xuống, nhưng mà, những người đi lại ở ven đường cũng không ít, trước đó đã có không ít người ngó dáo dác, đặc biệt là có thêm chiếc xe mới tới cũng đi vào trong đó.

Cửa xe mở ra. Hai bóng dáng cao lớn bước xuống xe từ hai bên, khi bọn họ vừa xuống xe, thì một vệ sĩ đi lên phía trước.

“Người đâu?" Vẻ mặt Huyền Vũ Thác Hàn nghiêm nghị, quét mắt nhìn cửa chính cao ngất, trên người toát ra khí thế, khiến cho người ta phải sợ hãi!

“Ở bên trong."

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Huyền Vũ Thác Hàn hiện lên chút gian tà, bỏ lại một câu rồi nhanh chân đi vào cửa của khách sạn, “Các người đứng chờ ở đây đi."

“Dạ!"

“Lão đại, bây giờ đang ở địa bàn của người ta, cậu không dẫn người vào sao đưa người ra được?" Long Húc Hàng đi ở phía sau, có đôi khi anh thật sự không hiểu nổi, hai ngày nay, điều động nhiều người giám sát như vậy, tại sao lại để cho Minh Hạo Thiên mang người đi như vậy?

“Không phải còn có cậu sao?" Dừng chân lại nhìn người nào đó, Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh nói, sau khi dứt lời thì bước chân lại vững vàng đi vào đại sảnh ở bên trong.

“Tôi? Không phải chứ, lão đại..." Chỉ hai người bọn họ? Không phải đang nói đùa đấy chứ?

Long Húc Hàng quét mắt nhìn cửa ra vào rồi nhìn bốn phía đại sảnh, chỉ một cái đại sảnh như vậy cũng đã có hơn trăm người áo đen rồi, không biết sau lưng còn có bao nhiêu nữa ~!

“Sao thế? Không phải cậu nói muốn chuộc tội sao? Bây giờ vừa hay có dịp rồi đấy!" Nhìn toàn hội trường, cũng không thấy bóng dáng của Minh Hạo Thiên, Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp đi về phía phòng riêng trong đại sảnh!

Anh có nói là muốn lấy công chuộc tội, nhưng chuyện này cũng quá là thử thách đối với anh rồi? Long Húc Hàng không biết đang thương tiếc cho bản thân mình lần thứ mấy.

“Tôi có nói như vậy! Nhưng mà, tôi cũng không thể một mình địch lại mấy trăm người được!"

“Không cần cậu một địch mấy trăm." Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên dừng bước lại, khóe mắt nhìn về phía bên tay trái của Long Húc Hàng, thì thấy Minh Bá Thiên đang đi về phía bọn họ.

“Ông ấy, giao cho cậu, cậu hãy giữ chân ông ấy thật tốt." Dứt lời, cũng không thèm nhìn tới ánh mắt kháng nghị của Hàng, xoay người đi về phía phòng khách riêng.

Minh Bá Thiên? Lão đại, cậu đúng là một người anh em tốt, hu hu...

......

Huyền Vũ Thác Hàn vừa mới bước chân vào phòng khách riêng, Minh Hạo Thiên với vẻ mặt không biểu cảm liền chặn ở trước mặt anh.

“Tránh ra." Không nhịn được quét mắt nhìn Minh Hạo Thiên, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn khẽ mím lại!

“Hôm nay bọn họ là khách của tôi, chỗ này của tôi không cho phép xảy ra bất cứ chuyện gì không vui." Lời nói rất lạnh lùng! Bước chân không hề nhúc nhích.

“Tôi tới để đưa người phụ nữ của tôi về." Huyền Vũ Thác Hàn cười tà, ý tứ rất rõ ràng, anh chỉ muốn tới đưa người phụ nữ của anh về.

Ánh mắt của Minh Hạo Thiên lạnh lùng không chút nhiệt độ nào nhìn lại anh, đối với lời nói của anh, cũng không chút nhượng bộ: “Bữa tiệc ở ngoài đại sảnh, phòng khách riêng không đi vào được, tổng giám đốc Huyền Vũ muốn tìm người, thì mời đi ra đại sảnh."

“Nhưng mà người phụ nữ của tôi, cũng đang ở bên trong." Ánh mắt đen láy của anh quét về phía cánh cửa ở phía sau anh ta, Huyền Vũ Thác Hàn nhón chân chuyển một cái, lướt qua anh ta rồi đi tới hướng về cánh cửa kia đi tới.

Nhưng mà Minh Hạo Thiện cũng không phải người dễ đối phó như vậy, khi anh sắp chạm vào cánh cửa thì lại bị tay của Minh Hạo Thiên chặn lại.

“Đừng ép tôi động thủ.". Đối với người đàn ông này, Huyền Vũ Thác Hàn đã sớm nhìn không vừa mắt, nhưng mà, cũng không thật sự động thủ, tình huống bây giờ, cũng không thích hợp để dùng quả đấm.

“Tôi không ngại trực tiếp động thủ."

“Mà bây giờ tôi lại không muốn động thủ rồi." Huyền Vũ Thác Hàn vòng tay ôm ngực nhìn anh ta. “Nếu như anh không mở cửa ra, vậy thì tôi sẽ gọi cô ấy ra ngoài."

Minh Hạo Thiên nhíu mày lại, còn chưa phản ứng kịp với việc đột nhiên anh thay đổi ý định, thì thấy Huyền Vũ Thác Hàn kéo dài giọng hét lớn lên.

“Xá Cơ Hoa, em mau ra ngoài cho tôi."

Xá Cơ Hoa ở cách một cánh cửa, vùi mình vào ghế salon gặm táo liếc mắt một cái, anh ta gọi thì cô sẽ phải đi ra ngoài sao, vậy không phải là rất mất mặt sao! Người đàn ông đáng chết!

“Tuyết, cậu nói xem phải làm sao đây?" Đối với sự bình tĩnh của người phụ nữ nào đó, thì ngược lại Hạ Tình Vũ nghe thấy tiếng quát tháo bên ngoài không khỏi khẩn trương lên!

Cô còn có thể làm sao được nữa? Liếc nhìn người phụ nữ nào đó, Hoàng Bộ Tuyết bước hai ba bước lại, giật quả táo trong tay của cô đi: “Cậu còn ăn nữa, cậu cũng thấy là người ta đã tìm tới rồi, cậu nói xem phải làm sao? Ngày mai cậu sẽ trở về cùng với anh Phùng, bây giờ không thể đi cùng người kia được."

Người nào đi cùng người đàn ông đáng chết kia? Cho dù dùng kiệu lớn tám người khiêng tới đón cô, cô cũng không đồng ý đâu!

“Được rồi, được rồi, mình không ra là được, dù sao đã có Hạo Thiên giải quyết." Lại lần nữa cầm quả táo lên, tiếp tục gặm.

Nghe vậy, lúc này Hạ Tình Vũ mới khẽ gật đầu: “Đúng thế, nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của người ta, vậy cậu không cần phải đi ra, sáng sớm mai kêu anh Phùng trực tiếp ra phi trường đợi là được."

“Ừm!"

“......"

Nhưng mà, người phụ nữ nào đó mới nói không đi ra, thì còn chưa tới hai phút đồng hồ sau, liền vội vã xông ra ngoài!

“Con mẹ anh, ma cà bông đáng chết, cái miệng thối nhà anh, anh vừa mới nói gì?"

Xá Cơ Hoa vốn đang vui vẻ gặm táo ở bên trong, lại nghe thấy người đàn ông ở bên ngoài nói gì mà cô là mẹ của các con anh Cô là mẹ anh thì có!

Thì nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào, đã tụ tập không ít người vây xem, mà Xá Cơ Hoa đột nhiên đi ra ngoài, nhất thời trở thành đối tượng khiến người ta chú ý.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng nhìn thấy phụ nữ à." Tức giận, vừa nhìn thấy những ánh mắt của mấy người kia, người phụ nữ nào đó nhất thời quát lên.

Chân mày rậm của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu lại, nhưng mà, nếu như có người nào để ý, thì nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt của anh lóe lên một chút giảo hoạt.

Khóe mắt liếc nhìn Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, Huyền Vũ Thác Hàn đi lên phía trước, ngay dưới ánh mắt của mọi người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở phì phò của Xá Cơ Hoa lên. “Đừng nổi giận nữa, như vậy đối với thai nhi không tốt, bây giờ là thời điểm quan trọng để dưỡng thai, tại sao em lại có thể trốn nhà đi như vậy?"

Thai nhi?

Mẹ nó, người đàn ông chết tiệt này điên rồi, thượng đế ơi mau đưa anh ta đi giùm đi!

“Anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Cái gì mà mẹ mấy đứa con của anh? Đi chết đi, người nào có con với anh, anh đừng ăn nói lung tung cho tôi, tôi không có quan hệ cọng lông gì với anh cả!"

Mặc dù biết người phụ nữ này rất đáng đánh đòn, nhưng khi nghe được đứa bé cô cũng đã có rồi, còn nói không có quan hệ cọng lông gì với anh, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khó chịu.

“Xá Cơ Hoa, em thật sự xác định không có quan hệ gì với tôi sao?" Huyền Vũ Thác Hàn chậm rãi nói, môi mỏng nâng lên, lộ ra nụ cười lạnh khiến cho người ta sợ hãi.

“Đúng, tôi với anh không có quan hệ gì cả, bây giờ anh mau tránh ra, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh." Quá khinh người, ma cà bông chết tiệt này, lại vô duyên vô cớ nói cô là mẹ của các con anh ta, cô có con lúc nào, cô là mẹ anh ta thì có.

Lửa giận của Xá Cơ Hoa lại được khơi dậy, cắn răng nghiến lợi đi lại cửa.

Minh Hạo Thiên thấy vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, con?

“Cô kia, đứng lại đó cho tôi." Huyền Vũ Thác Hàn trầm giọng nói, ánh mắt đen láy của anh thâm trầm, duỗi tay ra kéo Xá Cơ Hoa lại.

“Buông tay." Xá Cơ Hoa quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn anh. “Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh?"

“Em là người phụ nữ của tôi."

Cô thở dốc vì kinh ngạc, người đàn ông chết tiệt này, miệng vẫn không ngừng nói bậy? “Không phải."

“Phải."

“Không phải." Sắc mặt nghẹn đỏ, anh ta còn dám nói phải nữa, cô nhất định sẽ khiến cho anh ta đẹp mặt.

“Chuyện đêm hôm đó, em còn dám nói em không phải sao?" Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô, vẻ mặt nhẫn nại lại xuất hiện lần nữa, bây giờ khách khứa đều đang xem màn kịch náo loạn bên này.

“Con mẹ nó, anh lại đem chuyện hôm đó ra để nói à?"

Nhìn cô, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên cong lên một nụ cười mờ ám, quay đầu nhìn Minh Hạo Thiên, anh chính là muốn cho những người đàn ông khác đừng mơ tưởng người phụ nữ ngu ngốc này!

“Được, bây giờ mọi người đều nghe thấy cả rồi, chính em cũng đã thừa nhận, cho nên mới nói em là người phụ nữ của tôi, cùng tôi về thôi."

Cái gì? “Tôi thừa nhận cái gì? Anh..."

“Chuyện phát sinh tối hôm đó, em phải rõ ràng hơn tôi, bây giờ đứa bé cũng đã có rồi, em không phải là người phụ nữ của tôi thì là cái gì?" Huyền Vũ Thác Hàn không che giấu chút nào, lớn tiếng nói.

“Anh... Cái này là anh ngụy biện!? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chỉ cần tình một đêm với anh thì trở thành phụ nữ của anh, vậy phụ nữ của anh không phải dùng xe tải để chở hay sao." Xá Cơ Hoa xấu hổ, thu tay lại, giơ ngón trỏ ra, dùng sức đâm vào lồng ngực của anh, đối với suy luận kỳ quặc này thì vô cùng tức giận và bất bình.

“Chỉ có em thôi." Gương mặt anh lạnh lùng nói.

Mọi người nhìn về phía Xá Cơ Hoa.

“Không phải!" Cô tức giận kháng nghị.

Nhiều người quay đầu lại nhìn về phía Huyền Vũ Thác Hàn.

“Phải!" Anh nghiến răng.

“Không phải!" Cô chống nạnh.

Mấy người lại quay đầu lại nhìn về phía Huyền Vũ Thác Hàn.

Kết quả là lại lặp lại mấy lần ‘Phải!’, ‘Không phải!’, Hạ Tình Vũ thấy choáng váng không khỏi ôm lấy đầu, lầm bầm với Hoàng Bộ Tuyết ở bên cạnh.

“Cuối cùng thì tình hình bây giờ là sao vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Hoàng Bộ Tuyết cũng chóng mặt, nhưng mà, hai người kia lại lên tiếng.

“Tôi nói là em phải." Nhìn phản ứng tức giận của cô, thái độ của Huyền Vũ Thác Hàn chuyển sang cứng rắn hơn.

“Tôi nói không phải thì không phải! Không đúng thì là không đúng!" Tính tình của Xá Cơ Hoa là bướng bỉnh nhất, có chết cũng không chịu thừa nhận.

Huyền Vũ Thác Hàn trừng mắt nhìn sự bướng bỉnh của cô, huyệt thái dương mơ hồ giật giật. Một giây sau, anh kéo tay cô, xoay người rời đi.

“A! Buông tay, mau buông tay ra! Buông tay, Huyền Vũ Thác Hàn, anh định đưa tôi đi đâu?" Đột nhiên bị anh kéo đi, Xá Cơ Hoa không chịu nghe theo, liều mạng giãy dụa.

“Kết hôn!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại