Suýt Bỏ Lỡ Anh!
Chương 1: Ông trời đã cho chúng ta gặp nhau!

Suýt Bỏ Lỡ Anh!

Chương 1: Ông trời đã cho chúng ta gặp nhau!

Em tin ông trời đã cho em có cơ hội được gặp người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này, biết bao nhiêu cô gái khao khát  được anh yêu thương, nhưng trái tim anh không bao giờ biết đập mỗi khi nhìn thấy họ. Anh không phải người đàn ông dễ dàng rung động với thứ tình yêu lãng mãn của tuổi trẻ. Chính vì vậy, a không biết rằng để yêu a thật khó, để được a nhìn mình với ánh mắt khác lạ là 1 điều không bao giờ e dễ dàng thực hiện được. Bởi vì a quá sắt đá. 

Một ngày, chúng ta gặp nhau, chúng ta hẹn hò, nhưng e không biết chúng ta có yêu nhau hay chỉ mình em đang cố gắng tranh giành a với những cô gái khác, để bảo vệ tình yêu này!

Em chấp nhận yêu xa.Em mệt mỏi nhưng em k nói, 1 năm không biết chúng ta có thể ở bên nhau đến mấy lần, a mệt nhọc vì Tổ quốc, e nguyện ở bên cạnh trở thành tiền tuyến an toàn, hay chỉ là ở xa động viên anh thôi.

Em biết được a yêu là 1 may mắn của em. Vì thế em không dám đòi hỏi, e chỉ biết cố gắng, e tin tưởng a bằng tất cả hi vọng em có trong suốt 27 năm ở đời.

Em cũng có ông bố bận bịu ở biên giới, một bà mẹ quân y mẫu mực. Ông bà sống trong quân đội, tính tình cứng rắn nên đã nuôi dạy được 1 cô con gái mạnh mẽ. Mẹ dặn em, đừng bao giờ khóc, bởi vì khóc sẽ chẳng khiến em được yêu thương, vì e phải biết tự mình dành lấy.

Ngày bố em sắp ra đi cùng với tử thần, là mẹ em đã chiến đấu với nó suốt 5 ngày 5 đêm để giữ lại hơi thở mong manh của bố. Ông bà có 1 chuyện tình yêu đẹp như thế, còn gì chưa toại nguyện nếu e cũng có. Nhưng đâu phải ai cũng may mắn, bao nhiêu năm nay e cô đơn 1 mình vì mong muốn tìm được người như bố em, cùng em thêu dệt lên 1 câu chuyện trong mơ. 

Em sống trong khát vọng đó từ khi e được sinh ra, nhưng ngay khi em chia tay với mối tình đầu tiên sâu đậm của mình năm lớp 12, em biết hóa ra để đến đc với nhau thật sự rất khó. Em khóc nhiều như bản thân em sắp chết đến nơi. Khi ấy em lm sao chịu đc>

Em từ giã ngôi trường, nơi đã chấm dứt vọng tưởng mà e cho là vớ vẩn. En nhìn những đứa bạn thận cùng nắm tay người yêu ra khổi cổng trường, cùng nhau lên đại học, e đã biết mình không may mắn trong tình yêu như thể mình đã mơ.

Em xé nát ước mơ trở thành phiên dịch viên của mình, từ bỏ cơ hội mà biết bao nhiêu người mong muốn. Em ngu ngốc! Và……….

Em nhập ngũ!

Em muốn dùng đau khổ về thể xác để thay dổi cho mình 1 tinh thần mới, không ngu ngốc đi theo cái mà bản thân mong muốn, như thể cảnh cáo mình lúc nào cũng phải suy nghĩ thực tế, đừng ảo tưởng những thứ mà mình k được phép có. Đó là tình yêu!

Em từ chối việc thi cử chính quy vì em biết mình không chịu được, từ chối cả cơ hội đi cửa sau. Em muốn rèn luyện 2 năm cho trưởng thành rồi quay về học tập ngành y như mẹ em mong muốn.

Nhưng không ngờ e trượt!

Thể lực e không đạt chuẩn, em phải xa rời quyết tâm ấy trong thất vọng và đau khổ!

Nhưng e lại quyết tâm hơn! Em học tập cố hết sức, rèn luyện thể trạng đến kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng e lại k muốn trở thành quân nhân, e muốn trở thành cảnh sát. Như ý nguyện e đã trang nghiêm trong bộ cảnh phục CSGT cách đây 7 năm trước.

Em nghĩ, nếu khi ấy em trở thành quân nhân, thì có khi em đã sớm chinh phục được a. Bởi vì cô gái mà a yêu thích đơn phương 10 năm trời chính là đồng đội của anh – Đồng Á Lệ.

Nhưng thật không ngờ e lại gặp anh, yêu a, cùng a hẹn hò mặn nồng thay vì cô ấy, không ngờ a chấp nhận lời yêu em. Cũng thật chua xót khi em biết, hóa ra a chỉ không muốn cô ấy và bạn trai- a họ a phải cãi cọ. Có lẽ a là 1 người tốt, là 1 người hiểu chuyện, là đứa em ngoan, là người hoàn hảo nhưng a lại là người bạn trai tồi.

Em chưa bao giờ nặng lời với a cả. Nhưng dẫu sao e cũng sắp đá a, nên e sẽ chửi. Đồ khốn khiếp, đồ tệ bạc, đồ đểu giả, dám đem em làm lá chắn đạn, khốn khiếp e biết mà vẫn cố yêu anh. Nhưng e không chịu được, vì a đã chạm tới giới hạn mà thăng bạn trai cũ đã chạm phải.

Em không biết mình tạo nghiệt gì mà 2 lần đều bị bỏ rơi, trở thành 1 cô bạn gái hờ. Tội nghiệp cho chính mình, đều yêu sâu đậm như vậy, là người bị đau khổ mà lúc nào cũng cố trở thành kẻ bạc, buông lời chia tay trước.

Hôm nay là tròn 2 tháng chúng ta yêu nhau, cũng là ngày của 7 năm trước mà em trở thành đồng chí CSGT cứng cáp, mạnh mẽ, và có lẽ cũng chính là ngày chúng ta chia tay.

Em nhớ ngày chúng ta gặp nhau. 

Anh bước xuống từ chiếc xe quân đội, a đẹp trai, soái ca, lạnh lùng y như trong tiểu thuyết ngôn tình em đọc. Em còn biết người đàn ông dù có lạnh lùng đến mấy cũng sẽ yếu lòng trước người con gái nhiệt tình yêu mình. Thế mà e lại sai, ngôn tình là thứ lừa người. Đã dặn rằng đừng tin nhưng vẫn cứ đần mà tin, rồi biến mình trở thành heo.

A đâu có rung động trước tình yêu của em, chỉ là em may mắn hơn cô gái khác vì đúng lúc a cần mà xuất hiện thôi.

Trong sở cảng sát, a buông vài lời đã đánh chết đồng nghiệp của em, bao gồm cả trưởng phòng béo hói đầu, cũng phải nhắm mắt cho qua. Anh chẳng qua chỉ bảo lãnh cho đồng nghiệp nhưng sao lại xuất sắc như vậy.

Em cũng là 1 hoa mỹ nữ của đội CSGT, người yêu thích em cũng không ít hơn so với các cô gái nguyện lẽo đẽo đi theo a đâu. Các anh chàng của sở CS không hề thua kém các chú, trẻ hơn, lại tài giỏi, em đã bỏ lơ đến giờ không biết bao nhiêu người. 

Vì đã sớm trai lỳ với người đẹp nên em hoàn toàn ko có ấn tượng quá sâu sắc về a.

Đấy nhé, a cũng ko quá đặc biệt đâu! Em ko yêu a ngay từ lần đầu tiên đâu nhé. Thế mà giờ e lại phải ngồi ngẩn ngơ đau khổ thế này, ai mượn em yêu anh nhiều hơn anh yêu em chứ.

Thế mà anh dám không yêu thích em, còn lấy e làm đồ hiến tế cho tình yêu vĩ đại của anh. Khốn nạn quá mà. A không ngờ hoa càng đẹp cáng độc à. Em sẽ bỏ lơ anh, đá a thật nhẫn tâm để a phải đau khổ, thật nhục nhã.

Em cũng mong là như thế.

………………………………………………….

Lần thứ 2, e gặp anh…………trong sở CSGT.

Em không biết vì sao 1 người như a lại đỗ xe trái phép, em cũng không biết vì sao em lại to gan dám điều động xe kéo tới để chở 1 chiếc xe quân đội đi, trong bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc và lời khuyên ngăn. Anh không có ở đó nên em chỉ còn cách xích xe thôi.

Anh vào sở CS, nhìn em đang ghi lại giấy phạt, anh hùng hổ tiến tới chỗ em. Em lạnh cả sống lưng.

( nước mắt của cô gái đã nhòa cả trang sách nhật kí đang viết)

Ánh mắt a rất dọa người . Em đang cúi người để viết biển số xe , thấy một người đàn ông cứ vừa tiến về phía mình, vừa nhìn chằm chằm vào em vừa như muốn phanh thấy em ra.

Bản tính con người vốn ko biết đúng sai, phải trái, cứ biết nguy hiểm là chạy. Tuy em ko chạy, nhưng ko dám ngẩng đầu ko dám nhìn lên. 

Dù em đã gặp rất nhiều những thanh niên giang hồ, hùng hổ, mở miệng ra là đòi chém đòi giết, nhưng chưa bao giờ sợ sệt như vậy. 

Đột nhiên em nhận ra tại sao em phải sợ, em có đắc tội gì với anh đâu. Dẫu sao em cũng là cảnh sát, nơi anh đang đứng là địa bàn của em. Tuy không thể hô mưa gọi gió tới càn quét a, nhưng a đừng quên em là hoa khôi nhé, chỉ cần em kêu lên, tất cả các anh CS cao to không thua kém anh sẽ lập tức chạy đến, và chỉ cần em xuyên tạc sự thật thì a kiểu gì cũng ngồi tù vài ngày nhé. 

Anh lạnh lùng nhìn em như thượng đế từ trên nhìn xuống, anh thu ánh mắt sắc lẹm vào rồi: “ Cô phạt xe tôi"

Sao anh phải nói với giọng đáng sợ thế, a k nhìn ra em là con gái à, bảo sao cô ấy lại bỏqua người yêu cô ấy 10 năm để yêu 1 người vài tháng như anh họ anh.

Rồi có ngày ế vợ cho coi!

Lúc ấy em không có biết a là quân nhân, cũng chưa nhớ ra anh, cách đó 1 tuần rồi mà. Anhbiết e không nhớ cái gì đc lâu, lm sao mà nhớ anh.

Em chỉ sợ bản thân sẽ quên mất anh ngay vài tuần chia tay, như vậy a cũng phải từ từ hẵng quên em, không thì e sẽ thiệt thòi mà khóc mất!

Anh yêu! Hãy cho phép em gọi anh như vậy đi! Em đã gọi anh rất nhiều lần rồi, nhưng em biết a không thích bị gọi như vậy, mặc dù anh chưa từng cự tuyệt em.

Anh yêu! Anh yêu! Em yêu anh! Nhưng tình yêu của em giống như bao nhiêu cũng không đủ. Anh phải cần như thế nào mới yêu em. Em đã từ bỏ mọi thứ bản thân xứng đáng có để yêu anh, nhưng sao a k hiểu.

Nửa đêm, em nhớ anh không đi tuần là em lại nhớ anh. Em không ngờ mình lớn từng này còn như cô học sinh thích nhớ nhung này nọ. Nhưng tình yêu của em còn hơn thế. A bao h mới hiểu cảm giác đơn phương 1 người! À là em quên mất, chẳng phải anh vẫn yêu cô gái ấy suốt 10 năm ư?

Cái gì quên cũng đc nhưng sao chuyện này em lại quên đc nhỉ, để rồi đâm đầu yêu anh rồi tự chuốc lấy đau khổ. Thà em yêu cục đá còn hơn.

Rồi em sẽ hạnh phúc hơn a, không có em anh sẽ cô độc cả đời không ai nếm xuể

Em muốn nguyền rủa anh như thế nhưng em xót lắm, e k nỡ để anh cô độc đến già 1 mình, không ai lo lắng, không ai chủ động ôm anh, hôn anh nữa!

Em có thể 1 mình cả đời nhưng anh không thể,em luôn cầu mong hạnh phúc cho anh như 1 người bạn. Em cũng chẳng biết anh có nhớ em không nữa. . Em chỉ sợ chỉ cần anh muốn sẽ có rất nhiều người muốn lấy anh, khi ấy em sẽ đau đớn lắm.

Lưu Cung à! Anh thật khốn khiếp, mới vài ngày không gặp nhau mà em đã muốn nuốt anhvào bao tử nhỏ bé của mình rồi! Nhớ quá! Sau này anh phải tự chăm sóc rồi, a làm tốt vào không e đau lòng lắm đấy!

Em cũng ước anh đau lòng vì em, lo lắng vì em, nhưng em không muốn anh phải lụi xơ vì em. Em đau 1 mình là đủ rồi, anh mà bệnh tật, em sẽ bám chặt lấy anh k rời đâu.

Chúng ta chia tay là do em, a hãy nhớ lấy, a k cần vì trách nhiệm này nọ mà day dứt, chỉ cần a nhớ là đã từng là bạn trai của em thôi, em k bắt a phải yêu em thêm 1 giây nào nữa, càng không muốn a giả vờ.

Em đã khóc vì những lần bắt gặp anh đi xem mắt, anh không cười, nhưng người ấy cười. Tại sao chỉ nhìn người khác thôi mà anh đã khiến họ phải yêu thích, lao tâm khổ tứ mà cười lấy lòng anh cơ chứ!.

Hồi ấy đến h, số lần cười với em còn ít hơn với cô ấy. em nói e không ghen tị, em là người yêu của anh, không phải cô ấy, nhưng em lại cứ muốn so sánh bản thân với cô ấy, anhkhông nhận ra là em đang tủi thân à?

1 mình em khóc trên sân thượng của cục CS, vì sợ trời đất biết em vô dụng, không đc a yêu thương, nên chẳng dám khóc thành tiếng. mỗi cái nấc cục là 1 lần tan nát. Anh khoét từng miếng thịt trên trái tim em rồi đấy.

Em chưa bao h khóc to cả, chỉ biết im lặng mà khóc. Ngay từ khi sinh ra em đã không khóc, mọi người còn tưởng e chết. em lớn lên bằng những câu chuyện của các bác quân nhân. Đã là nam tử thì chỉ đổ máu không được rơi lệ, tuy em không phải nam nhân, nhưng cũng là người đc nuôi dưỡng bằng bàn tay thô ráp của các chú. 

Em không bao giờ khóc to trước mặt người khác, em sợ họ biết em yếu đuối. anh cũng vậy, đừng hòng em khóc cho anh xem.!
Tác giả : Hoàng Anh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại