Sửu Tiểu Xà
Chương 33
“Long thần hộ quốc? Đó thật sự là một việc tốt a!" Tô Lạc vừa uống trà vừa nói.
“Tô công tử, ngươi nói thử xem, làm sao mới có thể làm long thần hộ quốc chứ?" Bạch Điêu nghe chỉ thị của Lãnh Tịnh, bưng trà bưng nước tới ton hót.
Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đều ở một bên dỏng tai lắng nghe.
Tô Lạc đáp: “Bình thường long thần hộ quốc đều là tạp long huyết thống không thuần lưu lạc nhân gian mới đi làm, làm hộ quốc thần long rồi, thì sẽ được tôn thành một nhánh của hoàng tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý nhân gian, cho nên tạp long đa phần dựa vào cái này mưu sinh. Tranh đấu cho vị trí này cũng tương đối kịch liệt, vì quy tắc hạ giới, thiên đế từng hạ lệnh đặt ra quy tắc miễn nhiệm và bổ nhiệm đối với long thần hộ quốc, nhất định phải cùng đế vương nhân giới trải qua đủ loại khế ước và nghi thức mà thành. Nhưng gần đây thiên giới sụp đổ, quản lý đối với long tộc thả lỏng, cho nên số lượng tạp long sinh ra cũng nhiều lên. Vị trí long thần hộ quốc rất khó tranh được. Lãnh Tịnh là thái cổ thần long, làm long hộ quốc của nhân giới thì quá mai một tài năng rồi, sau này muốn tranh làm thiên long đế tôn gì đó thì còn được…. Ách, nếu ngươi nhất định muốn làm, kỳ thật tranh không lại những tạp long kia, bọn chúng đa số có tình cảm rất sâu với đế vương, rất ít đế vương nguyện ý định khế ước lại với ngươi. Hơn nữa đế vương nhân giới làm sao phân biệt được long nào là thuần chủng hoặc long nào pháp lực cao cường."
“Hiện tại có biện pháp định khế ước không?" Lãnh Thanh Thanh thay nhi tử hỏi.
“Ngươi chỉ cần có thể tìm được đế vương nguyện ý định khế ước với ngươi." Tô Lạc thở dài, “Được thôi, cung cấp vài đầu mối cho các ngươi, hiện tại đế vương nhân giới đa phần đều đã định qua khế ước với thần thú địa phương, không dễ dàng thay đổi. Trừ khi có vài quốc gia có thần thú đã kế cận cái chết, cần tìm thần thủ hộ mới. Mà giả dụ này ít càng thêm ít, theo như ta biết, trước mắt thần long hộ quốc của Lộ quốc ở phương bắc khí số sắp tận, các ngươi có thể đi thăm dò xem sao. Nhớ là định khế ước xong phải trở về giải quyết vấn đề của chúng ta."
“Được." Sửu tiểu xà đứng lên, nói với Lãnh Thanh Thanh: “Ta muốn đi bắc quốc một chuyến, ngươi và Tô Lạc tạm thời ở đây đợi vài ngày."
“Tiểu Tịnh ngươi tự đi không có vấn đề chứ? Muốn cha đi cùng không?" Lãnh Thanh Thanh hỏi.
“Không cần, ta sẽ thường xuyên trở lại." Lãnh Tịnh gói y phục đã giặt sạch thành bao đeo lên lưng, “Sau khi trở thành long thần hộ quốc, ta sẽ đón các ngươi cùng đi bắc quốc."
Mục đích của Lãnh Tịnh rất đơn giản, chính là tìm một nơi đặt chân có thể diện một chút tại nhân giới. Tuy vị trí võ lâm minh chủ không tồi, nhưng qua hai ba trăm năm, nếu hắn vẫn không già, con người khẳng định sẽ hoài nghi. Mà trở thành thần long hộ quốc đường đường chính chính thì sẽ khác, không chỉ có thể hưởng thụ vạn dân kính ngưỡng, hơn nữa có chỗ ở an ổn và lễ đãi của đế vương, là chuyện tốt có đốt đèn cũng tìm không ra.
Nhưng mà thần thú ôm cách nghĩ tương đồng Lãnh Tịnh hiển nhiên rất nhiều, những tạp long tạp phượng không có tư cách vào thiên giới, lại có huyết thống cao quý đó đều lăm le như hổ rình mồi vị trí này!
Khi Lãnh Tịnh bay tới bầu trời bắc quốc, thì thấy nơi này có long khí hỗn tạp, sớm đã có đủ loại long tập trung tại đây, tuy vốn có nguyên tắc bảo mật đối với bình dân, nhưng vẫn có không ít long tinh khoe khoang thể hiện bản thân, thường xuyên ẩn hiện vào mây, khiến cho Lộ quốc lòng dân hoang mang.
Lãnh Tịnh náu mình trong một đóa vân, thì có hai con thanh long vì vấn đề thứ tự trước sau vào gặp đế vương mà tranh cãi cắn xé nhau, dạo này, thần thú muốn tìm một vị trí có vinh quang cũng không dễ dàng a.
Thần thú đều có phong thái thấp như thế, đế vương nhân giới lại có thái độ rất cao.
Đế vương của Lộ quốc này luôn là nữ đế, nữ đế hiện nhậm từ chỗ chiêm tinh sư biết được thần long hộ quốc sắp qua đời, liền chuẩn bị cử hành một đại hội chiêu linh, triệu tập thần thú thiên hạ, chọn một trong đó để hộ quốc, nghi thức chiêu linh sẽ cử hành trên đài tế bái vào trưa hôm đó.
Nữ nhân mà, luôn suy nghĩ lãng mạn chán ngấy hơn nam nhân nhiều. Khi Lãnh Tịnh và những con rồng khác xoa tay xắn áo trên đám mây, chuẩn bị triển hiện tài năng của mình trước mặt nữ đế, nữ đế liền công bố chiếu lệnh đầu tiên: Phàm là long tạp sắc, đều không chọn. Cũng chính là nói, phàm là rồng có vảy nhiều màu hoặc rồng không thuần, ngay bậc cửa đầu tiên đã bị chặn lại.
Vì thiên điều ban cho đế vương nhân giới rất nhiều đặc quyền, rồng ở nhân gian không thể nghịch lại đế vương, cho nên rất nhiều long tạp sắc đều đáng thương cúi đầu trở về.
Lãnh Tịnh lần đầu tiên quay đầu lại tỉ mỉ nhìn vảy của mình, xem có màu sắc khác chen lẫn bên trong không. Cũng may, hắn là một con rồng thuần bạch vô khuyết.
Trải qua ải đầu tiên, số rồng lưu lại không tới mười hai con, nữ vương lại ban bố chiếu thư mời chúng long giáng lâm, nhất thời phong vân biến ảo, quả thật có rất nhiều rồng uy vũ giáng xuống quảng trường tế bái rộng rãi, rất nhiều người đều bị cảnh tượng hùng tráng này dọa ngất. Càng có nhiều người thì quỳ bái nữ vương, ca tụng uy năng của nàng cảm thiên động địa, ngay cả long thần cũng đều chịu sai khiến. Nữ đế trẻ tuổi khẽ cười, ngồi trên ngọc tọa cao cao hạ chiếu lệnh thứ hai: Phàm là sừng không đều, vảy tối tăm, ánh mắt hỗn đục… ngoại hình không đẹp, không chọn.
Nàng duỗi thẳng tay ra, mấy con lão long lập tức bị đào thải, rơi lệ trở về.
Bạch long Lãnh Tịnh nằm trên sàn đá sáng bóng, nhìn đám rồng bên cạnh từng con gãy cánh mà về, bên cạnh có con rồng bất mãn nói: “Đây là tuyển thần thú hay tuyển mỹ vậy! Hiện tại đế vương nhân giới cũng quá khoa trương rồi! Xem chúng ta là gì đây!"
Sau một vòng lại một vòng chọn lựa, cuối cùng chỉ còn sót lại hai con rồng đẹp nhất uy nghiêm nhất, một con là bạch long Lãnh Tịnh, một con là thanh long tên Lôi Viêm.
Nữ đế nhìn hai con rồng này, không chút nghi vấn bạch long thần thái khí thế hơn, nhưng cái sừng đó là chuyện gì đây?
“Này, ta hỏi bạch long này, sừng của ngươi có từng bị cưa qua sao? Rồng tàn tật cũng dám tới nước ta đảm nhận trọng nhiệm?" Nữ đế khinh thường nói.
“Vạn tuế, con bạch long này là một con tiểu long chưa đủ trăm tuổi, sừng còn chưa trưởng thành, cho nên không giống với những con rồng khác." Một vị thiếu nữ bên cạnh cung kính nói, “Nhưng con bạch long này năng lực thì không hề nhỏ, thần tận mắt thấy qua năng lực của bạch long, đích thật có thể đảm nhiệm vị trí thần thú hộ quốc."
Lãnh Tịnh nhìn sang, thiếu nữ này chính là thiếu nữ Mai Hâm mà trước đó đã gặp ở Thanh Châu, thì ra nàng là người của Bạch Lộ quốc.
“Ha, thật thú vị." Nữ đế mỹ diễm nhưng khí thế dọa người đứng lên, nói: “Được rồi, hai người đều lưu lại, làm tùy tùng của hộ quốc vương gia nước ta."
Lãnh Tịnh và thanh long nhìn nhau, thì ra quốc gia này không phải chọn thần thú hộ quốc, mà là chọn ☆ tùy tùng☆cho thần thú hộ quốc.
Tác giả miêu ngoáy mũi, Tiểu Tịnh ngươi quả nhiên là vận mệnh hạ nhân sao?
Thanh long cuối cùng không chịu nổi trò hề này, phẫn nộ bỏ đi, chỉ còn Lãnh Tịnh ở lại ký ước.
Thì ra thần long hộ quốc của Lộ quốc là bạch long nhất mạch, bạch long nhất tộc [bạch long bình thường, không tính sửu tiểu xà] tuy hiếm hoi và trời sinh dị bẩm, nhưng thể chất rất yếu ớt, sau khi phát động sức lực cường đại, bản thân sẽ chịu phản phệ nghiêm trọng. Vì thế, thân thể của hộ quốc vương gia luôn rất kém, nữ hoàng từ nhỏ đã được sự giáo dục và nuôi dưỡng của hộ quốc vương gia, sớm đã có tình thâm tựa hải cùng vương gia, tự nhiên không nỡ để vương gia tiếp tục bán mạng vì nước, vì thế mở phong ấn thiên khải, thi hành thuật chiêu long, nhưng không ngờ được lại gọi tới nhiều gia hỏa muốn sống thanh nhàn như thế.
Đám long muốn tới chung chạ này tạo ấn tượng cực kém cho nữ vương, cho nên đối với Lãnh Tịnh cũng không có thái độ tốt lành gì, nghe Mai Hâm nói Lãnh Tịnh là ấu long, nàng vốn cho rằng nhân thân của Lãnh Tịnh là một tiểu hài, ai ngờ khi ký khế ước, mới phát hiện Lãnh Tịnh là một thanh niên mỹ mạo vô song. Hộ quốc vương gia đã là mỹ nam tử thiên hạ hiếm có, nhưng dung mạo và bá khí của Lãnh Tịnh, đều ở trên vương gia, nói năng cũng không giống yêu tinh đã sống lâu trong rừng núi tu luyện.
Định huyết khế với Lộ quốc quân chủ, thì nhất định phải tuân theo quy định của khế ước, suốt đời hiếu trung Lộ quốc, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết, đây là đặc quyền thượng thiên ban cho bảy vị đại quốc quân chủ tại nhân gian.
Khế ước cũng quy định, Lãnh Tịnh là thần long, đương nhiên được lễ đãi cao nhất của quân chủ. Thế là, Lãnh Tịnh lĩnh được y phục công tác hoa hoa lệ lệ từ kho của hoàng gia, còn ăn một bữa cơm công tác rất phong phú, còn gói lại, lần đầu tiên có quan chức tổ chức mời sửu tiểu xà ăn cơm, hắn cảm thấy đây là lễ ngộ rất cao. Chỗ ở thì phải ba ngày sau mới có thể quyết định, vì vậy Lãnh Tịnh về nhà trước.
Điều thứ ba của khế ước, long thần phải gọi là đến, chỉ cần Lộ quốc quân chủ rút thần kiếm ra triệu hoán, long thần liền phải xuất hiện nhanh nhất, đây cũng là tiêu chỉ quan trọng nữ vương thẩm định Lãnh Tịnh. Khi đang khảo thí, phương thức Lãnh Tịnh thoáng chốc xuất hiện khiến nữ vương không quen nổi, thực sự là hơi nhanh.
Tóm lại, tất cả đều bàn thỏa đáng khi hoàng hôn. Sửu tiểu xà mang bao to về nhà. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bày yến khánh công chúc mừng sửu tiểu xà lại tìm được một công việc. Tô Lạc vốn nghĩ muốn cùng tham gia, nhưng linh thể không thể ở bên ngoài quá lâu, cho nên hắn về trước.
Ngày hôm sau, Lãnh Thanh Thanh chuẩn bị cho Lãnh Tịnh hộp cơm trưa, Lãnh Tịnh mang hộp cơm đến Lộ quốc nhận chức. Trong sự lý giải của sửu tiểu xà, ngày đầu tiên khẳng định chỉ ngồi không không có gì làm, cho nên hắn mang theo nhàn thư và tuần san giang hồ để giết thời gian.
Tới tư vụ điện của cung điện Lộ quốc, Lãnh Tịnh tìm một cái ghế dài, đợi được phân phó nhiệm vụ.
Nhưng nhàn thư còn chưa lật được hai trang, đã có cung nữ đứng trước mặt hắn hỏi: “Là Tịnh vương gia sao? Vạn tuế muốn truyền ngài lên điện nhận phong, thỉnh ngài nhanh chóng thay y."
Lãnh Tịnh ngẩng đầu, lắc đầu, tiếp tục xem sách.
Cung nữ nga một tiếng rồi bỏ đi.
Qua hơn nửa canh giờ, linh chuông biểu hiện nữ vương triệu hoán trên tay Lãnh Tịnh bắt đầu vang lên, điều này chứng tỏ nữ vương triệu hoán thần long. Thế là, sửu tiểu xà kính nghiệp nhanh chóng hành động__________________________ Tựa hồ chỉ nửa thời gian chớp mắt, tất cả văn võ bá quan đứng trong đại điện đều có một cảm giác chóng mặt, cảm giác này giống như ngươi vừa quay đầu, liền có một người đứng sau lưng ngươi dọa ngươi nhảy dựng. Bạch long lấy tốc độ cực nhanh như sấm lóe chớp giật xuất hiện. Chú ý, là một con bạch long rất uy vũ ‘đột nhiên’ xuất hiện bên cạnh những người này, có vài các lão đương trường chịu không nổi bị kích thích, ngất đi.
“Tên bạch si ngươi! Trẫm gọi ngươi tới nhận phong! Ngươi làm gì vậy chứ! Phái người ba lần bốn lượt gọi ngươi ngươi cũng không tới! Nhất định phải chờ trẫm dùng truyền long thần kiếm!!" Nữ vương tức giận cầm thần kiếm chỉ vào sửu tiểu xà còn chưa hiểu gì.
Sửu tiểu xà hóa thành nhân hình, thản nhiên nói: “Ban đầu thánh thượng chọn lựa ta, nói rõ là chọn tùy tùng. Tại hạ tự nhiên là tuân thủ chức trách tại nơi tùy tùng nên ở."
Nữ vương hừ một tiếng, tra kiếm vào bao, nói: “Trẫm sẽ không bạc đãi người tài. Nếu ngươi đã định khế ước với nước ta, trẫm đương nhiên đãi ngộ kính trọng ngươi, bạch long Lãnh Tịnh bước tới nghe phong! Trẫm phong ngươi làm phụ quốc thần long Tịnh vương, ban dinh Tịnh vương phủ, hưởng thụ ngàn điều cung phụng!"
“Tô công tử, ngươi nói thử xem, làm sao mới có thể làm long thần hộ quốc chứ?" Bạch Điêu nghe chỉ thị của Lãnh Tịnh, bưng trà bưng nước tới ton hót.
Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đều ở một bên dỏng tai lắng nghe.
Tô Lạc đáp: “Bình thường long thần hộ quốc đều là tạp long huyết thống không thuần lưu lạc nhân gian mới đi làm, làm hộ quốc thần long rồi, thì sẽ được tôn thành một nhánh của hoàng tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý nhân gian, cho nên tạp long đa phần dựa vào cái này mưu sinh. Tranh đấu cho vị trí này cũng tương đối kịch liệt, vì quy tắc hạ giới, thiên đế từng hạ lệnh đặt ra quy tắc miễn nhiệm và bổ nhiệm đối với long thần hộ quốc, nhất định phải cùng đế vương nhân giới trải qua đủ loại khế ước và nghi thức mà thành. Nhưng gần đây thiên giới sụp đổ, quản lý đối với long tộc thả lỏng, cho nên số lượng tạp long sinh ra cũng nhiều lên. Vị trí long thần hộ quốc rất khó tranh được. Lãnh Tịnh là thái cổ thần long, làm long hộ quốc của nhân giới thì quá mai một tài năng rồi, sau này muốn tranh làm thiên long đế tôn gì đó thì còn được…. Ách, nếu ngươi nhất định muốn làm, kỳ thật tranh không lại những tạp long kia, bọn chúng đa số có tình cảm rất sâu với đế vương, rất ít đế vương nguyện ý định khế ước lại với ngươi. Hơn nữa đế vương nhân giới làm sao phân biệt được long nào là thuần chủng hoặc long nào pháp lực cao cường."
“Hiện tại có biện pháp định khế ước không?" Lãnh Thanh Thanh thay nhi tử hỏi.
“Ngươi chỉ cần có thể tìm được đế vương nguyện ý định khế ước với ngươi." Tô Lạc thở dài, “Được thôi, cung cấp vài đầu mối cho các ngươi, hiện tại đế vương nhân giới đa phần đều đã định qua khế ước với thần thú địa phương, không dễ dàng thay đổi. Trừ khi có vài quốc gia có thần thú đã kế cận cái chết, cần tìm thần thủ hộ mới. Mà giả dụ này ít càng thêm ít, theo như ta biết, trước mắt thần long hộ quốc của Lộ quốc ở phương bắc khí số sắp tận, các ngươi có thể đi thăm dò xem sao. Nhớ là định khế ước xong phải trở về giải quyết vấn đề của chúng ta."
“Được." Sửu tiểu xà đứng lên, nói với Lãnh Thanh Thanh: “Ta muốn đi bắc quốc một chuyến, ngươi và Tô Lạc tạm thời ở đây đợi vài ngày."
“Tiểu Tịnh ngươi tự đi không có vấn đề chứ? Muốn cha đi cùng không?" Lãnh Thanh Thanh hỏi.
“Không cần, ta sẽ thường xuyên trở lại." Lãnh Tịnh gói y phục đã giặt sạch thành bao đeo lên lưng, “Sau khi trở thành long thần hộ quốc, ta sẽ đón các ngươi cùng đi bắc quốc."
Mục đích của Lãnh Tịnh rất đơn giản, chính là tìm một nơi đặt chân có thể diện một chút tại nhân giới. Tuy vị trí võ lâm minh chủ không tồi, nhưng qua hai ba trăm năm, nếu hắn vẫn không già, con người khẳng định sẽ hoài nghi. Mà trở thành thần long hộ quốc đường đường chính chính thì sẽ khác, không chỉ có thể hưởng thụ vạn dân kính ngưỡng, hơn nữa có chỗ ở an ổn và lễ đãi của đế vương, là chuyện tốt có đốt đèn cũng tìm không ra.
Nhưng mà thần thú ôm cách nghĩ tương đồng Lãnh Tịnh hiển nhiên rất nhiều, những tạp long tạp phượng không có tư cách vào thiên giới, lại có huyết thống cao quý đó đều lăm le như hổ rình mồi vị trí này!
Khi Lãnh Tịnh bay tới bầu trời bắc quốc, thì thấy nơi này có long khí hỗn tạp, sớm đã có đủ loại long tập trung tại đây, tuy vốn có nguyên tắc bảo mật đối với bình dân, nhưng vẫn có không ít long tinh khoe khoang thể hiện bản thân, thường xuyên ẩn hiện vào mây, khiến cho Lộ quốc lòng dân hoang mang.
Lãnh Tịnh náu mình trong một đóa vân, thì có hai con thanh long vì vấn đề thứ tự trước sau vào gặp đế vương mà tranh cãi cắn xé nhau, dạo này, thần thú muốn tìm một vị trí có vinh quang cũng không dễ dàng a.
Thần thú đều có phong thái thấp như thế, đế vương nhân giới lại có thái độ rất cao.
Đế vương của Lộ quốc này luôn là nữ đế, nữ đế hiện nhậm từ chỗ chiêm tinh sư biết được thần long hộ quốc sắp qua đời, liền chuẩn bị cử hành một đại hội chiêu linh, triệu tập thần thú thiên hạ, chọn một trong đó để hộ quốc, nghi thức chiêu linh sẽ cử hành trên đài tế bái vào trưa hôm đó.
Nữ nhân mà, luôn suy nghĩ lãng mạn chán ngấy hơn nam nhân nhiều. Khi Lãnh Tịnh và những con rồng khác xoa tay xắn áo trên đám mây, chuẩn bị triển hiện tài năng của mình trước mặt nữ đế, nữ đế liền công bố chiếu lệnh đầu tiên: Phàm là long tạp sắc, đều không chọn. Cũng chính là nói, phàm là rồng có vảy nhiều màu hoặc rồng không thuần, ngay bậc cửa đầu tiên đã bị chặn lại.
Vì thiên điều ban cho đế vương nhân giới rất nhiều đặc quyền, rồng ở nhân gian không thể nghịch lại đế vương, cho nên rất nhiều long tạp sắc đều đáng thương cúi đầu trở về.
Lãnh Tịnh lần đầu tiên quay đầu lại tỉ mỉ nhìn vảy của mình, xem có màu sắc khác chen lẫn bên trong không. Cũng may, hắn là một con rồng thuần bạch vô khuyết.
Trải qua ải đầu tiên, số rồng lưu lại không tới mười hai con, nữ vương lại ban bố chiếu thư mời chúng long giáng lâm, nhất thời phong vân biến ảo, quả thật có rất nhiều rồng uy vũ giáng xuống quảng trường tế bái rộng rãi, rất nhiều người đều bị cảnh tượng hùng tráng này dọa ngất. Càng có nhiều người thì quỳ bái nữ vương, ca tụng uy năng của nàng cảm thiên động địa, ngay cả long thần cũng đều chịu sai khiến. Nữ đế trẻ tuổi khẽ cười, ngồi trên ngọc tọa cao cao hạ chiếu lệnh thứ hai: Phàm là sừng không đều, vảy tối tăm, ánh mắt hỗn đục… ngoại hình không đẹp, không chọn.
Nàng duỗi thẳng tay ra, mấy con lão long lập tức bị đào thải, rơi lệ trở về.
Bạch long Lãnh Tịnh nằm trên sàn đá sáng bóng, nhìn đám rồng bên cạnh từng con gãy cánh mà về, bên cạnh có con rồng bất mãn nói: “Đây là tuyển thần thú hay tuyển mỹ vậy! Hiện tại đế vương nhân giới cũng quá khoa trương rồi! Xem chúng ta là gì đây!"
Sau một vòng lại một vòng chọn lựa, cuối cùng chỉ còn sót lại hai con rồng đẹp nhất uy nghiêm nhất, một con là bạch long Lãnh Tịnh, một con là thanh long tên Lôi Viêm.
Nữ đế nhìn hai con rồng này, không chút nghi vấn bạch long thần thái khí thế hơn, nhưng cái sừng đó là chuyện gì đây?
“Này, ta hỏi bạch long này, sừng của ngươi có từng bị cưa qua sao? Rồng tàn tật cũng dám tới nước ta đảm nhận trọng nhiệm?" Nữ đế khinh thường nói.
“Vạn tuế, con bạch long này là một con tiểu long chưa đủ trăm tuổi, sừng còn chưa trưởng thành, cho nên không giống với những con rồng khác." Một vị thiếu nữ bên cạnh cung kính nói, “Nhưng con bạch long này năng lực thì không hề nhỏ, thần tận mắt thấy qua năng lực của bạch long, đích thật có thể đảm nhiệm vị trí thần thú hộ quốc."
Lãnh Tịnh nhìn sang, thiếu nữ này chính là thiếu nữ Mai Hâm mà trước đó đã gặp ở Thanh Châu, thì ra nàng là người của Bạch Lộ quốc.
“Ha, thật thú vị." Nữ đế mỹ diễm nhưng khí thế dọa người đứng lên, nói: “Được rồi, hai người đều lưu lại, làm tùy tùng của hộ quốc vương gia nước ta."
Lãnh Tịnh và thanh long nhìn nhau, thì ra quốc gia này không phải chọn thần thú hộ quốc, mà là chọn ☆ tùy tùng☆cho thần thú hộ quốc.
Tác giả miêu ngoáy mũi, Tiểu Tịnh ngươi quả nhiên là vận mệnh hạ nhân sao?
Thanh long cuối cùng không chịu nổi trò hề này, phẫn nộ bỏ đi, chỉ còn Lãnh Tịnh ở lại ký ước.
Thì ra thần long hộ quốc của Lộ quốc là bạch long nhất mạch, bạch long nhất tộc [bạch long bình thường, không tính sửu tiểu xà] tuy hiếm hoi và trời sinh dị bẩm, nhưng thể chất rất yếu ớt, sau khi phát động sức lực cường đại, bản thân sẽ chịu phản phệ nghiêm trọng. Vì thế, thân thể của hộ quốc vương gia luôn rất kém, nữ hoàng từ nhỏ đã được sự giáo dục và nuôi dưỡng của hộ quốc vương gia, sớm đã có tình thâm tựa hải cùng vương gia, tự nhiên không nỡ để vương gia tiếp tục bán mạng vì nước, vì thế mở phong ấn thiên khải, thi hành thuật chiêu long, nhưng không ngờ được lại gọi tới nhiều gia hỏa muốn sống thanh nhàn như thế.
Đám long muốn tới chung chạ này tạo ấn tượng cực kém cho nữ vương, cho nên đối với Lãnh Tịnh cũng không có thái độ tốt lành gì, nghe Mai Hâm nói Lãnh Tịnh là ấu long, nàng vốn cho rằng nhân thân của Lãnh Tịnh là một tiểu hài, ai ngờ khi ký khế ước, mới phát hiện Lãnh Tịnh là một thanh niên mỹ mạo vô song. Hộ quốc vương gia đã là mỹ nam tử thiên hạ hiếm có, nhưng dung mạo và bá khí của Lãnh Tịnh, đều ở trên vương gia, nói năng cũng không giống yêu tinh đã sống lâu trong rừng núi tu luyện.
Định huyết khế với Lộ quốc quân chủ, thì nhất định phải tuân theo quy định của khế ước, suốt đời hiếu trung Lộ quốc, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết, đây là đặc quyền thượng thiên ban cho bảy vị đại quốc quân chủ tại nhân gian.
Khế ước cũng quy định, Lãnh Tịnh là thần long, đương nhiên được lễ đãi cao nhất của quân chủ. Thế là, Lãnh Tịnh lĩnh được y phục công tác hoa hoa lệ lệ từ kho của hoàng gia, còn ăn một bữa cơm công tác rất phong phú, còn gói lại, lần đầu tiên có quan chức tổ chức mời sửu tiểu xà ăn cơm, hắn cảm thấy đây là lễ ngộ rất cao. Chỗ ở thì phải ba ngày sau mới có thể quyết định, vì vậy Lãnh Tịnh về nhà trước.
Điều thứ ba của khế ước, long thần phải gọi là đến, chỉ cần Lộ quốc quân chủ rút thần kiếm ra triệu hoán, long thần liền phải xuất hiện nhanh nhất, đây cũng là tiêu chỉ quan trọng nữ vương thẩm định Lãnh Tịnh. Khi đang khảo thí, phương thức Lãnh Tịnh thoáng chốc xuất hiện khiến nữ vương không quen nổi, thực sự là hơi nhanh.
Tóm lại, tất cả đều bàn thỏa đáng khi hoàng hôn. Sửu tiểu xà mang bao to về nhà. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bày yến khánh công chúc mừng sửu tiểu xà lại tìm được một công việc. Tô Lạc vốn nghĩ muốn cùng tham gia, nhưng linh thể không thể ở bên ngoài quá lâu, cho nên hắn về trước.
Ngày hôm sau, Lãnh Thanh Thanh chuẩn bị cho Lãnh Tịnh hộp cơm trưa, Lãnh Tịnh mang hộp cơm đến Lộ quốc nhận chức. Trong sự lý giải của sửu tiểu xà, ngày đầu tiên khẳng định chỉ ngồi không không có gì làm, cho nên hắn mang theo nhàn thư và tuần san giang hồ để giết thời gian.
Tới tư vụ điện của cung điện Lộ quốc, Lãnh Tịnh tìm một cái ghế dài, đợi được phân phó nhiệm vụ.
Nhưng nhàn thư còn chưa lật được hai trang, đã có cung nữ đứng trước mặt hắn hỏi: “Là Tịnh vương gia sao? Vạn tuế muốn truyền ngài lên điện nhận phong, thỉnh ngài nhanh chóng thay y."
Lãnh Tịnh ngẩng đầu, lắc đầu, tiếp tục xem sách.
Cung nữ nga một tiếng rồi bỏ đi.
Qua hơn nửa canh giờ, linh chuông biểu hiện nữ vương triệu hoán trên tay Lãnh Tịnh bắt đầu vang lên, điều này chứng tỏ nữ vương triệu hoán thần long. Thế là, sửu tiểu xà kính nghiệp nhanh chóng hành động__________________________ Tựa hồ chỉ nửa thời gian chớp mắt, tất cả văn võ bá quan đứng trong đại điện đều có một cảm giác chóng mặt, cảm giác này giống như ngươi vừa quay đầu, liền có một người đứng sau lưng ngươi dọa ngươi nhảy dựng. Bạch long lấy tốc độ cực nhanh như sấm lóe chớp giật xuất hiện. Chú ý, là một con bạch long rất uy vũ ‘đột nhiên’ xuất hiện bên cạnh những người này, có vài các lão đương trường chịu không nổi bị kích thích, ngất đi.
“Tên bạch si ngươi! Trẫm gọi ngươi tới nhận phong! Ngươi làm gì vậy chứ! Phái người ba lần bốn lượt gọi ngươi ngươi cũng không tới! Nhất định phải chờ trẫm dùng truyền long thần kiếm!!" Nữ vương tức giận cầm thần kiếm chỉ vào sửu tiểu xà còn chưa hiểu gì.
Sửu tiểu xà hóa thành nhân hình, thản nhiên nói: “Ban đầu thánh thượng chọn lựa ta, nói rõ là chọn tùy tùng. Tại hạ tự nhiên là tuân thủ chức trách tại nơi tùy tùng nên ở."
Nữ vương hừ một tiếng, tra kiếm vào bao, nói: “Trẫm sẽ không bạc đãi người tài. Nếu ngươi đã định khế ước với nước ta, trẫm đương nhiên đãi ngộ kính trọng ngươi, bạch long Lãnh Tịnh bước tới nghe phong! Trẫm phong ngươi làm phụ quốc thần long Tịnh vương, ban dinh Tịnh vương phủ, hưởng thụ ngàn điều cung phụng!"
Tác giả :
Lililicat