Sửu Thúc
Chương 18
Ngoài cửa sổ mưa to vẫn chưa tạnh. Làn mưa to rậm rạp ấy giống như con nhện đang giăng lưới, rét lạnh thấu xương bao lấy thành thị, thành thị trong đêm mưa giống như một huyệt động trong u tối, im lặng, ẩm ướt, âm lãnh, phảng phất như vào đông không có một tia ấm áp.
Dung Thụy Thiên tựa vào cửa kính xe, nhẹ nhàng nghiêng đầu, sườn mặt của hắn dưới ánh sáng mờ nhạt có vẻ gầy lại suy yếu, phảng phất giống như tùy tiện chạm một chút đều có thể vỡ thành mảnh nhỏ.
Kiều cô độc đứng trong làn mưa to.
Nếu cuộc sống là một bộ phim sóng gió gập ghềnh, như vậy cho dù quá trình có thống khổ như thế nào, ruột gan đứt từng khúc, tuyệt vọng đến giống như sinh hoạt tại địa ngục nhưng kết cục luôn là hạnh phúc viên mãn, ấm áp lòng người.
Đoạn bi thương này là do mâu thuẫn sinh ra….
Nhưng sự thật thì tất cả hiểu lầm cùng thương tổn đều giống như khí lạnh đêm đông, vẫn còn nguyên vẹn và không ngừng gia tăng trên thân mình, Kiều ngồi xổm xuống, gắt gao bấu ngực, nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn tuôn ra từ hốc mắt cùng với nước mưa hòa lẫn vào nhau.
Dung Thụy Thiên nhìn về phía Tịch Nhạ Hoài sắc mặt vẫn lạnh như băng, không gian chật hẹp tràn ngập lệ khí phát ra từ trên người y, thoạt nhìn y vô cùng để ý chuyện mới phát sinh vừa rồi.
Mà hắn vốn định giấu diếm chuyện của Kiều, điệu thấp làm cho quan hệ của bọn họ được phủi đi sạch sẽ, không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài đột nhiên xuất hiện, còn cùng Kiều ra tay quá nặng, nếu không giải thích thì khó tránh khỏi sẽ bị hiểu lầm, hắn không muốn bị hiểu lầm, cũng quý trọng cảm tình với Tịch Nhạ Hoài, cảm tình này so với bạn bè thường lui tới còn muốn đậm sâu hơn một ít.
Sau khi cùng Kiều chấm dứt thì hắn cũng đã từng tranh thủ, nhưng cậu lại sập cửa, chanh chua cự tuyệt hắn, tổn thương hắn, hắn biết nếu còn dây dưa nữa thì sẽ làm cho Kiều thêm chán ghét. Hắn tuyệt vọng rời đi Kiều, sau khi rời đi, mỗi đêm hắn đều mơ thấy Kiều, trong mộng cậu phóng đãng thở dốc, giống như rắn mà cùng đàn ông khác quấn lấy nhau, biểu tình và thanh âm như vậy giống như dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim hắn.
Sau này những giấc mộng như thế dần ít đi, rất ít nhớ tới Kiều, thậm chí đau đớn qua đi khi nhớ tới cũng cảm thấy chết lặng, những thương tổn mà Kiều gây ra cho hắn dần dần bị thời gian hòa tan, cậu cứ như vậy bình tĩnh biến mất, hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy như bị tất cả bỏ rơi.
Cuộc sống này không vì những thống khổ phát sinh trong tình yêu của hắn mà thay đổi, hay thậm chí cho hắn khát vọng an ủi, chẳng sợ chỉ dù là một chút, thanh âm an ủi như thế đều không nghe thấy, hắn giống như đang mặc quần áo ướt đẫm đứng giữa cơn mưa to lạnh lẽo đến thấu xương, lui cũng không thể, tiến cũng không được, mưa đá từ bốn phương tám hướng ập xuống người hắn.
Cảm giác như thế giống như về với thời thơ ấu…
Khi đó trong nhà thật cùng cực, mẹ không có cách nào đưa hắn đến trường, cả ngày hắn đều ngồi trong nhà, không bạn bè, cũng không có người quan tâm, giống như cỏ dại mà lặng yên trưởng thành.
Sau này khi bước chân vào xã hội mới thấy sáng sủa một ít. Nhưng loại sáng sủa ấy sau khi hắn bị hủy dung đều bốc hơi hết, hắn trở nên sợ tiếp xúc với người khác, ở nơi nhiều người thậm chí sẽ trở nên khẩn trương, không biết làm thế nào để nói chuyện với người khác, trái lại khi ở một mình thì càng thấy tự tại hơn.
Cho nên, khi gặp được việc gì hắn đều thích tự mình giải quyết, phương thức như thế làm cho hắn luôn thích giấu diếm chuyện của mình.
Cũng may Tịch Nhạ Hoài không có tức giận, khi y nghe nói hắn không có tình cảm với Kiều thì rõ ràng lệ khí trên người dần dần tán đi, thoạt nhìn so với cảm xúc của bản thân thì y càng để ý thái độ của hắn đối với Kiều hơn.
Xe hơi dừng lại trước căn biệt thự kiểu dáng châu Âu. Trong lúc phòng ở đang không ngừng tăng giá vùn vụt như hiện nay, có thể ở đoạn đường hoàng kim mà sở hữu được một nơi ở xa hoa sáu trăm mét vuông, điều đó cũng đủ khiến cho một người dù có lục hết túi áo cũng không trả nổi tiền thuê nhà như hắn có một loại lỗi giác không chân thực.
Nơi này cách nội thành không xa, chiếm diện tích rất rộng, cái nào cũng là biệt thự năm tầng, biệt thự dựa theo phong cách điền viên châu Âu, có hoa viên độc lập và mái đình, còn có bãi đỗ xe rộng lớn, những người ở nơi này đều là người thuộc giới thượng lưu trong xã hội, người bước vào khu vực này cực kỳ ít.
Tịch Nhạ Hoài dừng xe rồi dẫn hắn vào phòng khách. Ngọn đèn ấm áp soi chiếu khiến phòng khách trở nên thật tráng lệ, trong phòng bài trí gia cụ kiểu Italy, trên mặt đất trải thảm xa hoa, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm nơi thành thị.
Dung Thụy Thiên lạnh nhạt nhìn lướt qua, căn phòng khách của biệt thự này còn lớn gấp hai lần cái nhà trọ của hắn, nhưng khi Tịch Nhạ Hoài đi vào nhà hắn, cũng không như Kiều xem thường nơi ở của hắn, dùng ngôn ngữ chanh chua nói móc hắn.
" Quần áo của anh đều ướt đẫm, tôi dẫn anh lên lầu đổi quần áo", Tịch Nhạ Hoài đứng bên cạnh hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, không dấu vết mà đánh giá thân thể hắn.
Dung Thụy Thiên cứng đờ, phát hiện quần áo bị mưa xối ướt đẫm, áo sơ mi màu đen kia có chút mỏng manh, mưa mới thấm một chút là có thể bị nhìn xuyên thấu, mơ hồ ôm sát đường cong rắn chắc trên cơ thể, ngay cả hai điểm nổi lên trước ngực cũng phá lệ rõ ràng, trong lúc nhất thời Dung Thụy Thiên bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần phiền toái, anh đổi trước đi “.
" Tôi tạm thời không cần, anh theo tôi lại đây “, trên người Tịch Nhạ Hoài cũng bị mưa xối, nhưng thoạt nhìn không có gì hỗn độn, làn mi anh tuấn cong cong làm cho đôi mắt xanh của y ánh lên như đại dương sâu thẩm, khuôn mặt tuấn mỹ thường xuyên xuất hiện trên điện ảnh, tạp chí kia dưới ngọn đèn phát ra nét điển trai bức người, thân hình cao ngất không ngừng tản ra hơi thở nam tính.
Dung Thụy Thiên tại làn hơi thở này mà bị đẩy vào phòng ngủ, khi hắn cầm quần áo Tịch Nhạ Hoài đưa cho chuẩn bị đổi, lại phát hiện Tịch Nhạ Hoài không có ý định đi ra ngoài, chỉ là tao nhã ngồi trên sô pha cách hắn không xa. Một đôi ánh mắt nóng cháy mãnh liệt dừng trên người hắn, tựa như dã thú đói bụng đã lâu đang chăm chú nhìn con mồi mỹ vị mà thèm nhỏ dãi, qua lại đánh giá hắn, càng không ngừng tuần tra hắn, ánh mắt tham lam lại trực tiếp.
Thân thể Dung Thụy Thiên bắt đầu nóng lên….
Vốn chuẩn bị cởi quần áo trên người xuống, nghĩ nghĩ lại đem quần áo mặc vào, nơi cổ đột nhiên bị hơi thở như lửa nóng đánh úp lại, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tịch Nhạ Hoài đứng phía sau hắn, hắn giật mình hỏi: “Anh, anh đang làm gì?!".
" Vẫn mặc quần áo ướt sũng cũng không tốt, nếu anh không có sức cởi ra thì tôi đến giúp anh “, Tịch Nhạ Hoài từ phía sau dán sát vào hắn, thoạt nhìn giống như đưa hắn ôm vào trong ngực vậy.
“Tôi, tôi tự làm là được rồi “, Dung Thụy Thiên vội vàng cự tuyệt, nhưng đôi tay thon dài lại ấm áp của Tịch Nhạ Hoài đã vén vạt áo hắn lên rồi len vào, làm cho hắn cả kinh đến nỗi cả người đều bị đông thành băng.
Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, thoạt nhìn cực kỳ điển trai: “Trên người anh có thật nhiều nước mưa, có phải hay không là có chút lạnh?" tay y sờ lên ngực hắn…
Lông mi Dung Thụy Thiên run lên.
" Anh không cần phải khẩn trương như thế, tôi chỉ là thích anh, muốn vuốt ve anh như thế “, Tịch Nhạ Hoài nâng cằm Dung Thụy Thiên lên, bàn tay xinh đẹp mân mê cánh môi ấm mềm của hắn.
Dung Thụy Thiên không được tự nhiên quay đầu đi.
" Chỉ như vậy liền thấy khó chịu sao? Hay là, chán ghét gần gũi như thế? " Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, y không muốn miễn cưỡng những chuyện mà hắn không thích, khi y gần gũi thì hắn vẫn kháng cự như trước, trong lòng y vẫn có chút khó chịu.
Dung Thụy Thiên ảm đạm cụp mắt xuống, cúi đầu nói: “Bộ dáng tôi thực xấu, tuổi lại lớn, anh nhìn tôi như vậy, còn hôn môi…. Không thấy khó chịu sao?", người giống Tịch Nhạ Hoài như vậy thì hẳn là phải thích người điển trai cao ngất, một người đàn ông chói sáng giống như ngôi sao.
" Anh thích em, mặc kệ em có bộ dạng như thế nào đi nữa thì anh vẫn thích em “, Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn: " Phần tâm ý này của anh dành cho em, không có gì là giả dối “.
Dung Thụy Thiên cúi đầu, trong lòng giống như được dòng nước suối ấm áp chảy qua.
Tịch Nhạ Hoài bắt lấy tay hắn, dán lên ***g ngực rộng lớn của mình: “Chỉ cần tới gần em như vậy, tim của anh liền đập như trống vỗ “.
Tiếng tim đập hữu lực làm chấn động tâm tình vốn dĩ đang phẳng lặng của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài nói thích hắn, luôn luôn là một lỗi giác không thực tế, cảm giác đó tốt đẹp nhưng lại như ảo mộng, giống như Kiều nói bộ dạng của hắn xấu như vậy, tính cách lại âm trầm, làm thế nào có thể xứng đôi với người như Tịch Nhạ Hoài.
Nhưng Tịch Nhạ Hoài đối xử với hắn thực dịu dàng, chưa bao giờ quát lớn hắn, mặc kệ thời điểm nào cũng nhìn thẳng hắn, sự lo lắng cùng quan tâm nơi đáy mắt dù có làm sao cũng không thể che giấu được, thoạt nhìn không để ý đến chỗ thiếu hụt của hắn, ngược lại là hắn quá mức tự ti, cảm thấy chính mình không thể có được y.
Dung Thụy Thiên cúi đầu nói với y: “Tôi rất sợ, rất sợ lại phải thừa nhận sự thống khổ khi mất đi lần nữa, vẫn không tin tưởng chính mình, mặc kệ cuộc sống hay là tình cảm …".
" Vậy toàn bộ đều giao cho anh, em chỉ cần hưởng thụ cảm giác được yêu là tốt rồi " Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn, giang tay ôm hắn vào lòng.
Tây trang của y có chút ẩm ướt, còn có chút lành lạnh, nhưng ***g ngực rộng lớn này lại ấm áp như thế, những ngón tay thon dài đang áp lên mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho bao người điên cuồng si mê ấy cách hắn thật gần, cơ hồ muốn dán lên chóp mũi hắn.
Đôi môi xinh đẹp như đóa hoa kia cắn lên đôi môi đang phát run của hắn, Dung Thụy Thiên hơi bắt đầu choáng váng, hắn nửa nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của Tịch Nhạ Hoài, đôi môi cánh hoa của bọn họ giao cùng một chỗ, đầu lưỡi Tịch Nhạ Hoài lướt qua môi hắn, chậm rãi liếm qua hàm răng, ngay sau đó tách môi hắn ra mà xâm nhập vào trong miệng hắn.
Dung Thụy Thiên thẳng tắp nhìn Tịch Nhạ Hoài, da thịt Tịch Nhạ Hoài ở trong khoảng cách gần như thế nhưng lại vô cùng láng mịn, lệ chí nơi mi mắt dưới ngọn đèn phát ra nét gọi cảm, hơi thở tươi mát ấm áp trong khoang miệng y cắn nuốt mọi suy nghĩ của hắn, làm cho cả người hắn giống như bị thiêu đốt trong hỏa lò, chỉ có thể theo động tác của y mà nóng lên.
Tịch Nhạ Hoài đưa những ngón tay thon dài đan vào làn tóc đen tế nhuyễn của Dung Thụy Thiên, rồi mới giữ chặt đầu hắn, dần dần làm cho nụ hôn trở nên sâu sắc lại triền miên dằng dặc, y thích hơi thở trên người Dung Thụy Thiên, bao gồm xúc cảm ướt át nơi đầu lưỡi. Chỉ là hôn hắn như vậy, máu trong cơ thể y đều giống như bị thiêu đốt, y nhịn không được ôm chặt hắn, đưa hắn giam cầm trong thế giới của mình, trong cổ họng phát ra thanh âm thấp trầm lại trìu mến.
……Em phải tin tưởng….
……Mặc kệ bộ dạng em có như thế nào, trên thế giới này luôn luôn có một người yêu em, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh em….
Tình yêu đầy ắp nhiệt tình cùng say đắm kia, lướt qua vô số người để rồi cuối cùng dừng lại trên người mình, Dung Thụy Thiên nhìn khuôn mặt thâm tình của y, ánh mắt ướt đẫm, trên làn mi giống như bị ngưng tụ một tầng sương mù trắng xóa.
Dung Thụy Thiên tựa vào cửa kính xe, nhẹ nhàng nghiêng đầu, sườn mặt của hắn dưới ánh sáng mờ nhạt có vẻ gầy lại suy yếu, phảng phất giống như tùy tiện chạm một chút đều có thể vỡ thành mảnh nhỏ.
Kiều cô độc đứng trong làn mưa to.
Nếu cuộc sống là một bộ phim sóng gió gập ghềnh, như vậy cho dù quá trình có thống khổ như thế nào, ruột gan đứt từng khúc, tuyệt vọng đến giống như sinh hoạt tại địa ngục nhưng kết cục luôn là hạnh phúc viên mãn, ấm áp lòng người.
Đoạn bi thương này là do mâu thuẫn sinh ra….
Nhưng sự thật thì tất cả hiểu lầm cùng thương tổn đều giống như khí lạnh đêm đông, vẫn còn nguyên vẹn và không ngừng gia tăng trên thân mình, Kiều ngồi xổm xuống, gắt gao bấu ngực, nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn tuôn ra từ hốc mắt cùng với nước mưa hòa lẫn vào nhau.
Dung Thụy Thiên nhìn về phía Tịch Nhạ Hoài sắc mặt vẫn lạnh như băng, không gian chật hẹp tràn ngập lệ khí phát ra từ trên người y, thoạt nhìn y vô cùng để ý chuyện mới phát sinh vừa rồi.
Mà hắn vốn định giấu diếm chuyện của Kiều, điệu thấp làm cho quan hệ của bọn họ được phủi đi sạch sẽ, không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài đột nhiên xuất hiện, còn cùng Kiều ra tay quá nặng, nếu không giải thích thì khó tránh khỏi sẽ bị hiểu lầm, hắn không muốn bị hiểu lầm, cũng quý trọng cảm tình với Tịch Nhạ Hoài, cảm tình này so với bạn bè thường lui tới còn muốn đậm sâu hơn một ít.
Sau khi cùng Kiều chấm dứt thì hắn cũng đã từng tranh thủ, nhưng cậu lại sập cửa, chanh chua cự tuyệt hắn, tổn thương hắn, hắn biết nếu còn dây dưa nữa thì sẽ làm cho Kiều thêm chán ghét. Hắn tuyệt vọng rời đi Kiều, sau khi rời đi, mỗi đêm hắn đều mơ thấy Kiều, trong mộng cậu phóng đãng thở dốc, giống như rắn mà cùng đàn ông khác quấn lấy nhau, biểu tình và thanh âm như vậy giống như dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim hắn.
Sau này những giấc mộng như thế dần ít đi, rất ít nhớ tới Kiều, thậm chí đau đớn qua đi khi nhớ tới cũng cảm thấy chết lặng, những thương tổn mà Kiều gây ra cho hắn dần dần bị thời gian hòa tan, cậu cứ như vậy bình tĩnh biến mất, hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy như bị tất cả bỏ rơi.
Cuộc sống này không vì những thống khổ phát sinh trong tình yêu của hắn mà thay đổi, hay thậm chí cho hắn khát vọng an ủi, chẳng sợ chỉ dù là một chút, thanh âm an ủi như thế đều không nghe thấy, hắn giống như đang mặc quần áo ướt đẫm đứng giữa cơn mưa to lạnh lẽo đến thấu xương, lui cũng không thể, tiến cũng không được, mưa đá từ bốn phương tám hướng ập xuống người hắn.
Cảm giác như thế giống như về với thời thơ ấu…
Khi đó trong nhà thật cùng cực, mẹ không có cách nào đưa hắn đến trường, cả ngày hắn đều ngồi trong nhà, không bạn bè, cũng không có người quan tâm, giống như cỏ dại mà lặng yên trưởng thành.
Sau này khi bước chân vào xã hội mới thấy sáng sủa một ít. Nhưng loại sáng sủa ấy sau khi hắn bị hủy dung đều bốc hơi hết, hắn trở nên sợ tiếp xúc với người khác, ở nơi nhiều người thậm chí sẽ trở nên khẩn trương, không biết làm thế nào để nói chuyện với người khác, trái lại khi ở một mình thì càng thấy tự tại hơn.
Cho nên, khi gặp được việc gì hắn đều thích tự mình giải quyết, phương thức như thế làm cho hắn luôn thích giấu diếm chuyện của mình.
Cũng may Tịch Nhạ Hoài không có tức giận, khi y nghe nói hắn không có tình cảm với Kiều thì rõ ràng lệ khí trên người dần dần tán đi, thoạt nhìn so với cảm xúc của bản thân thì y càng để ý thái độ của hắn đối với Kiều hơn.
Xe hơi dừng lại trước căn biệt thự kiểu dáng châu Âu. Trong lúc phòng ở đang không ngừng tăng giá vùn vụt như hiện nay, có thể ở đoạn đường hoàng kim mà sở hữu được một nơi ở xa hoa sáu trăm mét vuông, điều đó cũng đủ khiến cho một người dù có lục hết túi áo cũng không trả nổi tiền thuê nhà như hắn có một loại lỗi giác không chân thực.
Nơi này cách nội thành không xa, chiếm diện tích rất rộng, cái nào cũng là biệt thự năm tầng, biệt thự dựa theo phong cách điền viên châu Âu, có hoa viên độc lập và mái đình, còn có bãi đỗ xe rộng lớn, những người ở nơi này đều là người thuộc giới thượng lưu trong xã hội, người bước vào khu vực này cực kỳ ít.
Tịch Nhạ Hoài dừng xe rồi dẫn hắn vào phòng khách. Ngọn đèn ấm áp soi chiếu khiến phòng khách trở nên thật tráng lệ, trong phòng bài trí gia cụ kiểu Italy, trên mặt đất trải thảm xa hoa, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm nơi thành thị.
Dung Thụy Thiên lạnh nhạt nhìn lướt qua, căn phòng khách của biệt thự này còn lớn gấp hai lần cái nhà trọ của hắn, nhưng khi Tịch Nhạ Hoài đi vào nhà hắn, cũng không như Kiều xem thường nơi ở của hắn, dùng ngôn ngữ chanh chua nói móc hắn.
" Quần áo của anh đều ướt đẫm, tôi dẫn anh lên lầu đổi quần áo", Tịch Nhạ Hoài đứng bên cạnh hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, không dấu vết mà đánh giá thân thể hắn.
Dung Thụy Thiên cứng đờ, phát hiện quần áo bị mưa xối ướt đẫm, áo sơ mi màu đen kia có chút mỏng manh, mưa mới thấm một chút là có thể bị nhìn xuyên thấu, mơ hồ ôm sát đường cong rắn chắc trên cơ thể, ngay cả hai điểm nổi lên trước ngực cũng phá lệ rõ ràng, trong lúc nhất thời Dung Thụy Thiên bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần phiền toái, anh đổi trước đi “.
" Tôi tạm thời không cần, anh theo tôi lại đây “, trên người Tịch Nhạ Hoài cũng bị mưa xối, nhưng thoạt nhìn không có gì hỗn độn, làn mi anh tuấn cong cong làm cho đôi mắt xanh của y ánh lên như đại dương sâu thẩm, khuôn mặt tuấn mỹ thường xuyên xuất hiện trên điện ảnh, tạp chí kia dưới ngọn đèn phát ra nét điển trai bức người, thân hình cao ngất không ngừng tản ra hơi thở nam tính.
Dung Thụy Thiên tại làn hơi thở này mà bị đẩy vào phòng ngủ, khi hắn cầm quần áo Tịch Nhạ Hoài đưa cho chuẩn bị đổi, lại phát hiện Tịch Nhạ Hoài không có ý định đi ra ngoài, chỉ là tao nhã ngồi trên sô pha cách hắn không xa. Một đôi ánh mắt nóng cháy mãnh liệt dừng trên người hắn, tựa như dã thú đói bụng đã lâu đang chăm chú nhìn con mồi mỹ vị mà thèm nhỏ dãi, qua lại đánh giá hắn, càng không ngừng tuần tra hắn, ánh mắt tham lam lại trực tiếp.
Thân thể Dung Thụy Thiên bắt đầu nóng lên….
Vốn chuẩn bị cởi quần áo trên người xuống, nghĩ nghĩ lại đem quần áo mặc vào, nơi cổ đột nhiên bị hơi thở như lửa nóng đánh úp lại, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tịch Nhạ Hoài đứng phía sau hắn, hắn giật mình hỏi: “Anh, anh đang làm gì?!".
" Vẫn mặc quần áo ướt sũng cũng không tốt, nếu anh không có sức cởi ra thì tôi đến giúp anh “, Tịch Nhạ Hoài từ phía sau dán sát vào hắn, thoạt nhìn giống như đưa hắn ôm vào trong ngực vậy.
“Tôi, tôi tự làm là được rồi “, Dung Thụy Thiên vội vàng cự tuyệt, nhưng đôi tay thon dài lại ấm áp của Tịch Nhạ Hoài đã vén vạt áo hắn lên rồi len vào, làm cho hắn cả kinh đến nỗi cả người đều bị đông thành băng.
Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, thoạt nhìn cực kỳ điển trai: “Trên người anh có thật nhiều nước mưa, có phải hay không là có chút lạnh?" tay y sờ lên ngực hắn…
Lông mi Dung Thụy Thiên run lên.
" Anh không cần phải khẩn trương như thế, tôi chỉ là thích anh, muốn vuốt ve anh như thế “, Tịch Nhạ Hoài nâng cằm Dung Thụy Thiên lên, bàn tay xinh đẹp mân mê cánh môi ấm mềm của hắn.
Dung Thụy Thiên không được tự nhiên quay đầu đi.
" Chỉ như vậy liền thấy khó chịu sao? Hay là, chán ghét gần gũi như thế? " Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, y không muốn miễn cưỡng những chuyện mà hắn không thích, khi y gần gũi thì hắn vẫn kháng cự như trước, trong lòng y vẫn có chút khó chịu.
Dung Thụy Thiên ảm đạm cụp mắt xuống, cúi đầu nói: “Bộ dáng tôi thực xấu, tuổi lại lớn, anh nhìn tôi như vậy, còn hôn môi…. Không thấy khó chịu sao?", người giống Tịch Nhạ Hoài như vậy thì hẳn là phải thích người điển trai cao ngất, một người đàn ông chói sáng giống như ngôi sao.
" Anh thích em, mặc kệ em có bộ dạng như thế nào đi nữa thì anh vẫn thích em “, Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn: " Phần tâm ý này của anh dành cho em, không có gì là giả dối “.
Dung Thụy Thiên cúi đầu, trong lòng giống như được dòng nước suối ấm áp chảy qua.
Tịch Nhạ Hoài bắt lấy tay hắn, dán lên ***g ngực rộng lớn của mình: “Chỉ cần tới gần em như vậy, tim của anh liền đập như trống vỗ “.
Tiếng tim đập hữu lực làm chấn động tâm tình vốn dĩ đang phẳng lặng của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài nói thích hắn, luôn luôn là một lỗi giác không thực tế, cảm giác đó tốt đẹp nhưng lại như ảo mộng, giống như Kiều nói bộ dạng của hắn xấu như vậy, tính cách lại âm trầm, làm thế nào có thể xứng đôi với người như Tịch Nhạ Hoài.
Nhưng Tịch Nhạ Hoài đối xử với hắn thực dịu dàng, chưa bao giờ quát lớn hắn, mặc kệ thời điểm nào cũng nhìn thẳng hắn, sự lo lắng cùng quan tâm nơi đáy mắt dù có làm sao cũng không thể che giấu được, thoạt nhìn không để ý đến chỗ thiếu hụt của hắn, ngược lại là hắn quá mức tự ti, cảm thấy chính mình không thể có được y.
Dung Thụy Thiên cúi đầu nói với y: “Tôi rất sợ, rất sợ lại phải thừa nhận sự thống khổ khi mất đi lần nữa, vẫn không tin tưởng chính mình, mặc kệ cuộc sống hay là tình cảm …".
" Vậy toàn bộ đều giao cho anh, em chỉ cần hưởng thụ cảm giác được yêu là tốt rồi " Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn, giang tay ôm hắn vào lòng.
Tây trang của y có chút ẩm ướt, còn có chút lành lạnh, nhưng ***g ngực rộng lớn này lại ấm áp như thế, những ngón tay thon dài đang áp lên mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho bao người điên cuồng si mê ấy cách hắn thật gần, cơ hồ muốn dán lên chóp mũi hắn.
Đôi môi xinh đẹp như đóa hoa kia cắn lên đôi môi đang phát run của hắn, Dung Thụy Thiên hơi bắt đầu choáng váng, hắn nửa nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của Tịch Nhạ Hoài, đôi môi cánh hoa của bọn họ giao cùng một chỗ, đầu lưỡi Tịch Nhạ Hoài lướt qua môi hắn, chậm rãi liếm qua hàm răng, ngay sau đó tách môi hắn ra mà xâm nhập vào trong miệng hắn.
Dung Thụy Thiên thẳng tắp nhìn Tịch Nhạ Hoài, da thịt Tịch Nhạ Hoài ở trong khoảng cách gần như thế nhưng lại vô cùng láng mịn, lệ chí nơi mi mắt dưới ngọn đèn phát ra nét gọi cảm, hơi thở tươi mát ấm áp trong khoang miệng y cắn nuốt mọi suy nghĩ của hắn, làm cho cả người hắn giống như bị thiêu đốt trong hỏa lò, chỉ có thể theo động tác của y mà nóng lên.
Tịch Nhạ Hoài đưa những ngón tay thon dài đan vào làn tóc đen tế nhuyễn của Dung Thụy Thiên, rồi mới giữ chặt đầu hắn, dần dần làm cho nụ hôn trở nên sâu sắc lại triền miên dằng dặc, y thích hơi thở trên người Dung Thụy Thiên, bao gồm xúc cảm ướt át nơi đầu lưỡi. Chỉ là hôn hắn như vậy, máu trong cơ thể y đều giống như bị thiêu đốt, y nhịn không được ôm chặt hắn, đưa hắn giam cầm trong thế giới của mình, trong cổ họng phát ra thanh âm thấp trầm lại trìu mến.
……Em phải tin tưởng….
……Mặc kệ bộ dạng em có như thế nào, trên thế giới này luôn luôn có một người yêu em, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh em….
Tình yêu đầy ắp nhiệt tình cùng say đắm kia, lướt qua vô số người để rồi cuối cùng dừng lại trên người mình, Dung Thụy Thiên nhìn khuôn mặt thâm tình của y, ánh mắt ướt đẫm, trên làn mi giống như bị ngưng tụ một tầng sương mù trắng xóa.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa