Sửu Thúc
Chương 10
Dung Thụy Thiên xách túi quýt và đào, túi đào trong tay nặng trình trịch như ngàn cân, hằn thật chặt lên tay hắn một vết ngấn màu đỏ, còn chưa đi ra khỏi khu hoa quả, trong lòng bàn tay đều ẩm ướt, ngực cũng ra một tầng mồ hôi, hắn thở hồng hộc quay lại thì không thấy thân ảnh Tịch Nhạ Hoài đâu, nghĩ rằng có lẽ y chờ hắn ngoài cửa, thế là dù cho người có đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn không ngừng lại nghỉ ngơi.
Không biết đi được bao lâu thì cảm thấy chung quanh ầm ầm đến nỗi làm cho người ta phải khó chịu, đèn chân không trên trần cũng cùng lúc lắc lư, lắc đến nỗi làm cho đầu Dung Thụy Thiên có chút choáng váng, vậy nên đã dựa vào kệ hàng hóa bên cạnh.
Trong nháy mắt, đào trong túi nilon lăn lông lốc ra đất, vô số người dừng lại nhìn mấy trái đào lăn loạn thất bát tao trên đất, có trốn có kêu, vẻ mặt đều khó chịu, thuận tiện đem ánh mắt đặt lên trên người Dung Thụy Thiên, vừa nhìn đến dung mạo của hắn thì liền hiện ra vẻ ghét bỏ.
“Ai nha, cô nhìn hắn kìa, cô nhìn hắn kìa, thật sự là dọa người!".
" Một người đàn ông keo kiệt như vậy, không phải chỉ có vài trái đào thôi sao, có đáng giá để lần mò tìm nhặt trong đám người hay không!"
" Thật sự là chán ghét, còn chặn giữa đường, vốn dĩ đường đi đã chật rồi, hiện tại thì khỏi chen chân luôn!".
Dung Thụy Thiên vừa vội vừa quẫn, mấy trái đào kia đã trả tiền rồi, nếu không nhặt lên thì phí của, hắn đã nếm qua rất nhiều đau khổ chỉ vì không có tiền, huống chi phải mất đến chín mươi tệ để mua đào.
Tịch Nhạ Hoài và Dung Thụy Thiên bị lạc nhau, nên y vội vàng trở lại khu hoa quả tìm người, nhìn thấy Dung Thụy Thiên ngồi xổm chỗ kia nhặt đào, mặc dù hắn đang đội mũ nhưng y vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn luôn dính trên mặt đất, căn bản không dám nhìn ánh mắt người khác.
Trên tay, trên lưng hắn đều ướt sũng mồ hôi, đôi tay thô ráp nhanh chóng nhặt đào, nhét vào túi nilon của mình, thoạt nhìn có chút đáng thương. Trong siêu thị có rất nhiều người, vô số người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, nếu không thì thật cẩn thận mà bước qua hắn, một tên đàn ông xấu xí ngồi xổm trên đất nhặt đồ, người chung quanh thấy thật sự chướng mắt.
Tịch Nhạ Hoài cau mày nhìn hắn, nhìn hắn khẩn trương ngồi xổm ở kia, lại còn phải chịu đựng những nghị luận của người khác, y liền cảm giác được vật nằm phía dưới xương sườn bên trái như đang bị dao nhỏ sắc bén hung hăng đâm một nhát, y tiến lên bắt lấy cánh tay Dung Thụy Thiên: “Anh đang làm cái gì, không cần nhặt!".
Dung Thụy Thiên định đẩy tay y ra, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng tối như thủy triều đánh úp tới, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Không biết ngủ trong bao lâu, chất lỏng lành lạnh không để ý sự chống cự của hắn mà tiếp tục theo mu bàn tay truyền vào máu. Chậm rãi…Toàn bộ thân thể đều lạnh, tứ chi dần dần trở nên cứng ngắc, giống như bị khối băng lạnh toát đông lại vậy.
Dung Thụy Thiên cảm giác giống như trở lại mùa đông khi hắn còn nhỏ. Bản thân ngồi trong phòng học không ngừng phát run, bất luận lúc đi học hay là tan học, không dám dừng lại một khắc nào. Bởi vì mặc ít, quần áo chỉ có chiếc áo sơ mi mùa thu đơn bạc, bên trong bỏ thêm nội y giữ ấm, bên ngoài không có áo bông áo khoác, tay chân hắn cứng ngắc ngồi ở kia, nhìn thấy vô số người hưng phấn chạy tới chạy lui chơi tuyết nhưng hắn không hề thấy vui vẻ. Cảm giác của hắn về mùa đông ngoại trừ lạnh thì chỉ có đói, hiện tại hắn mặc quá ít lại ăn không đủ no, cảm giác như vậy trôi qua thật lâu, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được.
" Sao anh ấy lại té xỉu?" Thanh âm hàm chứa lo âu đột nhiên vang lên trong không khí, quen thuộc đến nỗi làm cho người ta không thể quên được, Dung Thụy Thiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ nghe được thanh âm trong trẻo của Tịch Nhạ Hoài.
Bác sĩ chậm rãi nói: “Đã cho cậu ta làm xét nghiệm máu cơ bản, không có vấn đề gì, chỉ là huyết áp thấp, chắc là buổi tối chưa ăn cơm đi, thân thể lại mệt mỏi, hiện tại đang truyền đường gluco cho cậu ta".
Hai người từ từ nói chuyện với nhau, vì phòng việc ảnh hường đến sự nghỉ ngơi của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài kéo bác sĩ ra ngoài.
Ý thức của Dung Thụy Thiên chậm rãi khôi phục lại, cảnh vật bốn phía cũng trở nên rõ ràng, hắn đang nắm trên giường bệnh bệnh viện, bên cạnh đứng một cô y tá trẻ tuổi, trong lúc mơ hồ nghe được thanh âm Tịch Nhạ Hoài, nhưng khi mở mắt ra lại không thấy được y, xem ra hắn lại sinh ra ảo giác, thanh âm Tịch Nhạ Hoài tao nhã như vậy thì làm sao có thể xuất hiện ở bệnh viện, hơn nữa còn ở bên người hắn.
Y tá nhìn hắn, cười nhẹ hỏi: “Anh tỉnh?".
Dung Thụy Thiên sau khi ý thức được liền kiểm tra mũ trên đầu, phát hiện không có mũ, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, liền lấy tay che mặt, cố hết sức không để khuôn mặt xấu xí đối diện với y tá.
Y tá ôn hòa nói: “Nếu tỉnh lại thì không có vấn đề gì rồi, truyền dịch xong rồi ở lại quan sát hai giờ thì anh có thể đi, tiên sinh anh có bảo hiểm y tế không? Hoặc là kêu bạn của anh đi qua quầy thu ngân đóng viện phí cũng được".
" Tự tôi, tôi tự mình trả tiền", thanh âm Dung Thụy Thiên thực khàn khàn, trong miệng đều là vị thuốc chua xót.
" Vậy tôi lấy biên lai lại cho anh".
Dung Thụy Thiên lo lắng lấy tiền ra, bỗng nhiên phát hiện chỉ có mấy chục tệ, còn không mang theo bảo hiểm, tiền mấy bình nước biển cùng xét nghiệm máu, chỉ e không đủ tiền trả, nghĩ đến vậy sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này y tá tiến vào, nhìn vẻ mặt hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nhỏ nhẹ nói: “Đây là thuốc của anh, tổng cộng ba trăm tám mươi tệ, phí dụng đã có người thanh toán thay anh, anh truyền dịch xong thì có thể đi rồi".
" Ai trả giùm tôi?" Dung Thụy Thiên kinh ngạc hỏi.
Y tá nhìn chữ ký trên biên lai: “Trần Tường Phi “.
" Y là ai vậy?" Vẻ mặt Dung Thụy Thiên nghi hoặc, không nhớ rõ mình có quen biết y không.
" Y rất lo lắng cho anh, vẫn luôn hỏi tình huống của anh, anh cần phải hảo hảo cảm ơn y " y tá mỉm cười nói với Dung Thụy Thiên. Hắn là trực tiếp được Trần Tường Phi bế đến khoa cấp cứu, y bắt lấy y tá liền hỏi bác sĩ ở đâu, dọa cho người trong bệnh viện nhảy dựng, tưởng đâu có người cần cấp cứu. Khi bác sĩ khoa xét nghiệm máu lấy máu xét nghiệm thì người đàn ông đó giống như bị rút mất hồn, nhìn chằm chằm bác sĩ, chỉ sợ người kia bị tìm ra bệnh bất trị gì.
Vẻ mặt Dung Thụy Thiên ngạc nhiên, chẳng lẽ Trần Tường Phi là nhân viên siêu thị, nhìn thấy hắn té xỉu trên đất liền đưa hắn tới bệnh viện, còn giúp hắn thanh toán tiền thuốc men, không thân cũng chẳng quen nhưng vẫn đối xử tốt với hắn như vậy, không lẽ trên đời này còn có người tốt như thế.
“Cốc cốc" tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, y tá quay đầu nhìn cửa: “Mời vào".
Trên mặt y tá không thể che giấu được vẻ ái mộ, quay đầu nói với Dung Thụy Thiên: “Tiên sinh, là y đưa anh tới bệnh viện".
Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn Tịch Nhạ Hoài, không thể tưởng tượng được dĩ nhiên là Tịch Nhạ Hoài đưa hắn tới bệnh viện, còn vì hắn trả tiền thuốc men, hắn cũng không phải chán ghét y, mà chính hắn lại không ngừng gây phiền toái cho y, hôm nay vốn nên vì y khiêng này nọ nhưng rốt cuộc lại hôn mê bất tỉnh.
“Tỉnh là tốt rồi" nhìn trên giường thấy Dung Thụy Thiên đã tỉnh, đường cong ngũ quan của Tịch Nhạ Hoài vốn đang căng cứng nhất thời liền nhu hòa xuống, nếu y lấy kính đen trên mặt ra thì khẳng định y tá trong phòng bệnh sẽ thét chói tai.
Không biết đi được bao lâu thì cảm thấy chung quanh ầm ầm đến nỗi làm cho người ta phải khó chịu, đèn chân không trên trần cũng cùng lúc lắc lư, lắc đến nỗi làm cho đầu Dung Thụy Thiên có chút choáng váng, vậy nên đã dựa vào kệ hàng hóa bên cạnh.
Trong nháy mắt, đào trong túi nilon lăn lông lốc ra đất, vô số người dừng lại nhìn mấy trái đào lăn loạn thất bát tao trên đất, có trốn có kêu, vẻ mặt đều khó chịu, thuận tiện đem ánh mắt đặt lên trên người Dung Thụy Thiên, vừa nhìn đến dung mạo của hắn thì liền hiện ra vẻ ghét bỏ.
“Ai nha, cô nhìn hắn kìa, cô nhìn hắn kìa, thật sự là dọa người!".
" Một người đàn ông keo kiệt như vậy, không phải chỉ có vài trái đào thôi sao, có đáng giá để lần mò tìm nhặt trong đám người hay không!"
" Thật sự là chán ghét, còn chặn giữa đường, vốn dĩ đường đi đã chật rồi, hiện tại thì khỏi chen chân luôn!".
Dung Thụy Thiên vừa vội vừa quẫn, mấy trái đào kia đã trả tiền rồi, nếu không nhặt lên thì phí của, hắn đã nếm qua rất nhiều đau khổ chỉ vì không có tiền, huống chi phải mất đến chín mươi tệ để mua đào.
Tịch Nhạ Hoài và Dung Thụy Thiên bị lạc nhau, nên y vội vàng trở lại khu hoa quả tìm người, nhìn thấy Dung Thụy Thiên ngồi xổm chỗ kia nhặt đào, mặc dù hắn đang đội mũ nhưng y vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn luôn dính trên mặt đất, căn bản không dám nhìn ánh mắt người khác.
Trên tay, trên lưng hắn đều ướt sũng mồ hôi, đôi tay thô ráp nhanh chóng nhặt đào, nhét vào túi nilon của mình, thoạt nhìn có chút đáng thương. Trong siêu thị có rất nhiều người, vô số người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, nếu không thì thật cẩn thận mà bước qua hắn, một tên đàn ông xấu xí ngồi xổm trên đất nhặt đồ, người chung quanh thấy thật sự chướng mắt.
Tịch Nhạ Hoài cau mày nhìn hắn, nhìn hắn khẩn trương ngồi xổm ở kia, lại còn phải chịu đựng những nghị luận của người khác, y liền cảm giác được vật nằm phía dưới xương sườn bên trái như đang bị dao nhỏ sắc bén hung hăng đâm một nhát, y tiến lên bắt lấy cánh tay Dung Thụy Thiên: “Anh đang làm cái gì, không cần nhặt!".
Dung Thụy Thiên định đẩy tay y ra, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng tối như thủy triều đánh úp tới, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Không biết ngủ trong bao lâu, chất lỏng lành lạnh không để ý sự chống cự của hắn mà tiếp tục theo mu bàn tay truyền vào máu. Chậm rãi…Toàn bộ thân thể đều lạnh, tứ chi dần dần trở nên cứng ngắc, giống như bị khối băng lạnh toát đông lại vậy.
Dung Thụy Thiên cảm giác giống như trở lại mùa đông khi hắn còn nhỏ. Bản thân ngồi trong phòng học không ngừng phát run, bất luận lúc đi học hay là tan học, không dám dừng lại một khắc nào. Bởi vì mặc ít, quần áo chỉ có chiếc áo sơ mi mùa thu đơn bạc, bên trong bỏ thêm nội y giữ ấm, bên ngoài không có áo bông áo khoác, tay chân hắn cứng ngắc ngồi ở kia, nhìn thấy vô số người hưng phấn chạy tới chạy lui chơi tuyết nhưng hắn không hề thấy vui vẻ. Cảm giác của hắn về mùa đông ngoại trừ lạnh thì chỉ có đói, hiện tại hắn mặc quá ít lại ăn không đủ no, cảm giác như vậy trôi qua thật lâu, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được.
" Sao anh ấy lại té xỉu?" Thanh âm hàm chứa lo âu đột nhiên vang lên trong không khí, quen thuộc đến nỗi làm cho người ta không thể quên được, Dung Thụy Thiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ nghe được thanh âm trong trẻo của Tịch Nhạ Hoài.
Bác sĩ chậm rãi nói: “Đã cho cậu ta làm xét nghiệm máu cơ bản, không có vấn đề gì, chỉ là huyết áp thấp, chắc là buổi tối chưa ăn cơm đi, thân thể lại mệt mỏi, hiện tại đang truyền đường gluco cho cậu ta".
Hai người từ từ nói chuyện với nhau, vì phòng việc ảnh hường đến sự nghỉ ngơi của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài kéo bác sĩ ra ngoài.
Ý thức của Dung Thụy Thiên chậm rãi khôi phục lại, cảnh vật bốn phía cũng trở nên rõ ràng, hắn đang nắm trên giường bệnh bệnh viện, bên cạnh đứng một cô y tá trẻ tuổi, trong lúc mơ hồ nghe được thanh âm Tịch Nhạ Hoài, nhưng khi mở mắt ra lại không thấy được y, xem ra hắn lại sinh ra ảo giác, thanh âm Tịch Nhạ Hoài tao nhã như vậy thì làm sao có thể xuất hiện ở bệnh viện, hơn nữa còn ở bên người hắn.
Y tá nhìn hắn, cười nhẹ hỏi: “Anh tỉnh?".
Dung Thụy Thiên sau khi ý thức được liền kiểm tra mũ trên đầu, phát hiện không có mũ, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, liền lấy tay che mặt, cố hết sức không để khuôn mặt xấu xí đối diện với y tá.
Y tá ôn hòa nói: “Nếu tỉnh lại thì không có vấn đề gì rồi, truyền dịch xong rồi ở lại quan sát hai giờ thì anh có thể đi, tiên sinh anh có bảo hiểm y tế không? Hoặc là kêu bạn của anh đi qua quầy thu ngân đóng viện phí cũng được".
" Tự tôi, tôi tự mình trả tiền", thanh âm Dung Thụy Thiên thực khàn khàn, trong miệng đều là vị thuốc chua xót.
" Vậy tôi lấy biên lai lại cho anh".
Dung Thụy Thiên lo lắng lấy tiền ra, bỗng nhiên phát hiện chỉ có mấy chục tệ, còn không mang theo bảo hiểm, tiền mấy bình nước biển cùng xét nghiệm máu, chỉ e không đủ tiền trả, nghĩ đến vậy sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này y tá tiến vào, nhìn vẻ mặt hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nhỏ nhẹ nói: “Đây là thuốc của anh, tổng cộng ba trăm tám mươi tệ, phí dụng đã có người thanh toán thay anh, anh truyền dịch xong thì có thể đi rồi".
" Ai trả giùm tôi?" Dung Thụy Thiên kinh ngạc hỏi.
Y tá nhìn chữ ký trên biên lai: “Trần Tường Phi “.
" Y là ai vậy?" Vẻ mặt Dung Thụy Thiên nghi hoặc, không nhớ rõ mình có quen biết y không.
" Y rất lo lắng cho anh, vẫn luôn hỏi tình huống của anh, anh cần phải hảo hảo cảm ơn y " y tá mỉm cười nói với Dung Thụy Thiên. Hắn là trực tiếp được Trần Tường Phi bế đến khoa cấp cứu, y bắt lấy y tá liền hỏi bác sĩ ở đâu, dọa cho người trong bệnh viện nhảy dựng, tưởng đâu có người cần cấp cứu. Khi bác sĩ khoa xét nghiệm máu lấy máu xét nghiệm thì người đàn ông đó giống như bị rút mất hồn, nhìn chằm chằm bác sĩ, chỉ sợ người kia bị tìm ra bệnh bất trị gì.
Vẻ mặt Dung Thụy Thiên ngạc nhiên, chẳng lẽ Trần Tường Phi là nhân viên siêu thị, nhìn thấy hắn té xỉu trên đất liền đưa hắn tới bệnh viện, còn giúp hắn thanh toán tiền thuốc men, không thân cũng chẳng quen nhưng vẫn đối xử tốt với hắn như vậy, không lẽ trên đời này còn có người tốt như thế.
“Cốc cốc" tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, y tá quay đầu nhìn cửa: “Mời vào".
Trên mặt y tá không thể che giấu được vẻ ái mộ, quay đầu nói với Dung Thụy Thiên: “Tiên sinh, là y đưa anh tới bệnh viện".
Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn Tịch Nhạ Hoài, không thể tưởng tượng được dĩ nhiên là Tịch Nhạ Hoài đưa hắn tới bệnh viện, còn vì hắn trả tiền thuốc men, hắn cũng không phải chán ghét y, mà chính hắn lại không ngừng gây phiền toái cho y, hôm nay vốn nên vì y khiêng này nọ nhưng rốt cuộc lại hôn mê bất tỉnh.
“Tỉnh là tốt rồi" nhìn trên giường thấy Dung Thụy Thiên đã tỉnh, đường cong ngũ quan của Tịch Nhạ Hoài vốn đang căng cứng nhất thời liền nhu hòa xuống, nếu y lấy kính đen trên mặt ra thì khẳng định y tá trong phòng bệnh sẽ thét chói tai.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa