Sửu Thụ Ngự Phu
Chương 2
Ngủ thẳng một mạch tới hừng đông, Đông Phương Ngọc rời giường, cảm thấy được miệng vết thương thật đúng là không quá đau đớn. Thử thử một chút, cư nhiên có thể ngồi dậy, có điểm không thể tin được, không ngờ còn có thể xuống giường…
Chậm rãi đến gần cửa sổ, thấy được một màn…kinh tuyệt…
Một người mặc áo bào trắng ở giữa vườn khởi vũ, xung quanh là lạc anh nở đầy trời, gió thổi tung những cánh hoa kiều diễm, bay xuôi theo từng chuyển động của người nọ, thật sự là thế gian tuyệt cảnh. Thẳng đến thấy rõ mặt người nọ…
Cảnh đẹp như vậy lại phối với gương mặt xấu xí dọa người, khiến cho nó có vẻ quỷ dị.
Thấy An Trữ đột nhiên dừng lại, Đông Phương Ngọc có chút nghi hoặc, tưởng hắn phát hiện mình, nhưng hắn lại lập tức dời đi tầm mắt.
Cuối cùng, thở dài, An Trữ hướng Trương công công cách đó không xa gọi to: “Chiêu tiếp theo là cái gì?"
“Là liễu tự dương phi." Trương công công nhìn bí tịch trả lời.
“Nga." An Trữ nghĩ nghĩ, lại bắt đầu vũ khởi nhánh cây.
Theo bản năng lắc lắc đầu, Đông Phương Ngọc lại chậm rãi quay về giường, nằm xuống, kéo chăn qua, nhắm mắt. Sau đó…đại khái là ác mộng đi, luôn xuất hiện khuôn mắt xấu xấu kia…
“Ngươi muốn ta dẫn ngươi đi ra ngoài?" Đông Phương Ngọc có chút giật mình.
“Ân, ba ngày sau ta qua sinh nhật mười sáu tuổi, liền làm phiền ngươi dẫn ta ra hoàng cung." An Trữ mỉm cười.
“Vì cái gì?" Đông Phương Ngọc khó hiểu. Tuy rằng ngày thường y cũng không phải tò mò chuyện người khác như vậy.
“Nguyện vọng của mẫu thân ta." An Trữ hơi hơi nghiêng đầu, “Nàng hy vọng ta ở trong cung bình an tới mười sáu tuổi, sau đó rời đi nơi này, vĩnh viễn không cần trở lại."
Đứng dậy, An Trữ đi tới bên cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen, hơi hơi thở dài: “Trước ngươi cũng có không ít người đã tới nơi này, có thích khách, có đạo tặc, cũng có người vương vấn với người trong cung, hoặc là bị thương hoặc là bị đuổi giết trốn tới tiểu viện này, cũng có rất nhiều là người trong giang hồ, đều nói có thể dẫn ta đi. Nhưng ta phải tuân thủ nguyện vọng của mẫu thân. Mà ba ngày sau, ta liền tròn mười sáu tuổi."
“Như vậy, ngươi thực sự quyết tâm phải đi ra ngoài?" Đông Phương Ngọc còn cẩn thận hỏi.
Mặc kệ đó là hạng người gì, tại trong thâm cung có lẽ nhàm chán, có lẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng so với bên ngoài vẫn an toàn hơn rất nhiều.
“Ân, là ý nguyện của mẫu thân ta…" An Trữ giống như cảm khái, thật lâu sau, “Đương nhiên, ta cũng rất muốn đi xem một chút thế giới bên ngoài. Ta cũng hiểu được, có thể gặp được ngươi, thật là một loại duyên phận."
“Vậy, ngươi phải an bài tốt hết thảy, lai lịch của ngươi, còn có Trương công công"
“Cái đó dễ lắm. Tên của ta đã kêu An Trữ, vốn là theo họ ngoại, cho nên không có vấn đề gì lớn. Trương công công là gia phó của ta. Ta xuất thân quý tộc, đầu năm nay nghèo túng quý tộc còn nhiều mà, sẽ không ai chú ý tới ta. Về phần dung mạo của ta cùng giọng nói, là bị thế gia cừu nhân hãm hại."
“…" Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, như có điều suy nghĩ, thật lâu sau mới nói, “Ngươi đều đã lên kế hoạch kỹ lưỡng?"
An Trữ cười thoải mái gật đầu.
“Vậy ngươi không phải là hỏi ta, mà chính là tại nói cho ta biết?" Đông Phương Ngọc cong lên khóe môi.
Nụ cười trên gương mặt An Trữ dần biến mất, quay về ngồi cạnh bàn, cúi đầu, sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn mới vang lên: “Đương nhiên là tại hỏi ngươi. Nếu ngươi không muốn, chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc sao?"
…Tâm bỗng dưng thắt chặt, Đông Phương Ngọc nhìn người có bề ngoài xấu xí đáng sợ nhưng hiện tại chỉ cảm thấy được hắn giống tiểu động vật đáng thương sắp bị vứt bỏ…
“Ngươi đương nhiên có thể." Đông Phương Ngọc nói, “Ngươi đã cứu ta một mạng, tự nhiên có quyền kia."
An Trữ ngẩng đầu, cho Đông Phương Ngọc một cái mỉm cười ngọt ngào, cho dù như vậy lại khiến mặt hắn càng thêm khủng bố: “Cám ơn ngươi!"
“Cái gì? Chủ tử ý là muốn dẫn ta cùng đi?" Nét mặt già nua của Trương công công tràn đầy kinh hỉ cùng chần chừ.
“Đúng vậy." An Trữ vẻ mặt đương nhiên.
“Nhưng, lão thân là thái giám, hơn nữa thanh âm này…" Trương công công thở dài, tuy rằng hắn rất muốn cùng chủ tử đi nhưng..
An Trữ lấy ra một bình sứ nhỏ đặt ở lòng bàn tay: “Cho nên ta chuẩn bị cái này."
“Đây là?" Trương công công hỏi.
Đông Phương Ngọc cũng rất hiếu kỳ. Y phát hiện, hiện tại người này, tựa hồ vĩnh viễn đều có thể khiến người ta tò mò cùng kinh hỉ.
“Là thiếp dược đầu tiên mẫu thân cho ta uống." An Trữ giải thích, có điểm ưu thương nhưng là thực thoải mái.
“Ý của ngài là" Trương công công nhìn hắn, có chút kích động, “Quả nhiên không hổ là nhi tử của An phi nương nương, ngay cả chuyện này đều dự đoán được."
“Như vậy không ai có thể nói với ta một chút đến tột cùng là như thế nào sao?" Đông Phương Ngọc hỏi.
“Ân, năm đó uống xong, cổ họng ta liền biến thành như vầy." An Trữ giải thích, “Đối người khác, có thể nói gia phó của ta Trương công trung tâm hộ chủ kết quả cũng chịu độc thủ."
“…" Đông Phương Ngọc lặng lẽ giật nhẹ khóe miệng, “Đầu óc ngươi thật sự bị độc phá hủy sao? Tinh vi đến một tia không lọt…"
“Cái này gọi là người chậm cần bắt đầu sớm, hết thảy từ khi mẫu thân qua đời ta liền bắt đầu tự hỏi." An Trữ đáp.
“Như vậy, là lúc nào mà?"
“Ta năm tuổi một tháng lẻ ba ngày."
“…"Đông Phương Ngọc không biết nên cười hay nên than, chỉ có thể mỉm cười nhìn An Trữ.
Chậm rãi đến gần cửa sổ, thấy được một màn…kinh tuyệt…
Một người mặc áo bào trắng ở giữa vườn khởi vũ, xung quanh là lạc anh nở đầy trời, gió thổi tung những cánh hoa kiều diễm, bay xuôi theo từng chuyển động của người nọ, thật sự là thế gian tuyệt cảnh. Thẳng đến thấy rõ mặt người nọ…
Cảnh đẹp như vậy lại phối với gương mặt xấu xí dọa người, khiến cho nó có vẻ quỷ dị.
Thấy An Trữ đột nhiên dừng lại, Đông Phương Ngọc có chút nghi hoặc, tưởng hắn phát hiện mình, nhưng hắn lại lập tức dời đi tầm mắt.
Cuối cùng, thở dài, An Trữ hướng Trương công công cách đó không xa gọi to: “Chiêu tiếp theo là cái gì?"
“Là liễu tự dương phi." Trương công công nhìn bí tịch trả lời.
“Nga." An Trữ nghĩ nghĩ, lại bắt đầu vũ khởi nhánh cây.
Theo bản năng lắc lắc đầu, Đông Phương Ngọc lại chậm rãi quay về giường, nằm xuống, kéo chăn qua, nhắm mắt. Sau đó…đại khái là ác mộng đi, luôn xuất hiện khuôn mắt xấu xấu kia…
“Ngươi muốn ta dẫn ngươi đi ra ngoài?" Đông Phương Ngọc có chút giật mình.
“Ân, ba ngày sau ta qua sinh nhật mười sáu tuổi, liền làm phiền ngươi dẫn ta ra hoàng cung." An Trữ mỉm cười.
“Vì cái gì?" Đông Phương Ngọc khó hiểu. Tuy rằng ngày thường y cũng không phải tò mò chuyện người khác như vậy.
“Nguyện vọng của mẫu thân ta." An Trữ hơi hơi nghiêng đầu, “Nàng hy vọng ta ở trong cung bình an tới mười sáu tuổi, sau đó rời đi nơi này, vĩnh viễn không cần trở lại."
Đứng dậy, An Trữ đi tới bên cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen, hơi hơi thở dài: “Trước ngươi cũng có không ít người đã tới nơi này, có thích khách, có đạo tặc, cũng có người vương vấn với người trong cung, hoặc là bị thương hoặc là bị đuổi giết trốn tới tiểu viện này, cũng có rất nhiều là người trong giang hồ, đều nói có thể dẫn ta đi. Nhưng ta phải tuân thủ nguyện vọng của mẫu thân. Mà ba ngày sau, ta liền tròn mười sáu tuổi."
“Như vậy, ngươi thực sự quyết tâm phải đi ra ngoài?" Đông Phương Ngọc còn cẩn thận hỏi.
Mặc kệ đó là hạng người gì, tại trong thâm cung có lẽ nhàm chán, có lẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng so với bên ngoài vẫn an toàn hơn rất nhiều.
“Ân, là ý nguyện của mẫu thân ta…" An Trữ giống như cảm khái, thật lâu sau, “Đương nhiên, ta cũng rất muốn đi xem một chút thế giới bên ngoài. Ta cũng hiểu được, có thể gặp được ngươi, thật là một loại duyên phận."
“Vậy, ngươi phải an bài tốt hết thảy, lai lịch của ngươi, còn có Trương công công"
“Cái đó dễ lắm. Tên của ta đã kêu An Trữ, vốn là theo họ ngoại, cho nên không có vấn đề gì lớn. Trương công công là gia phó của ta. Ta xuất thân quý tộc, đầu năm nay nghèo túng quý tộc còn nhiều mà, sẽ không ai chú ý tới ta. Về phần dung mạo của ta cùng giọng nói, là bị thế gia cừu nhân hãm hại."
“…" Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, như có điều suy nghĩ, thật lâu sau mới nói, “Ngươi đều đã lên kế hoạch kỹ lưỡng?"
An Trữ cười thoải mái gật đầu.
“Vậy ngươi không phải là hỏi ta, mà chính là tại nói cho ta biết?" Đông Phương Ngọc cong lên khóe môi.
Nụ cười trên gương mặt An Trữ dần biến mất, quay về ngồi cạnh bàn, cúi đầu, sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn mới vang lên: “Đương nhiên là tại hỏi ngươi. Nếu ngươi không muốn, chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc sao?"
…Tâm bỗng dưng thắt chặt, Đông Phương Ngọc nhìn người có bề ngoài xấu xí đáng sợ nhưng hiện tại chỉ cảm thấy được hắn giống tiểu động vật đáng thương sắp bị vứt bỏ…
“Ngươi đương nhiên có thể." Đông Phương Ngọc nói, “Ngươi đã cứu ta một mạng, tự nhiên có quyền kia."
An Trữ ngẩng đầu, cho Đông Phương Ngọc một cái mỉm cười ngọt ngào, cho dù như vậy lại khiến mặt hắn càng thêm khủng bố: “Cám ơn ngươi!"
“Cái gì? Chủ tử ý là muốn dẫn ta cùng đi?" Nét mặt già nua của Trương công công tràn đầy kinh hỉ cùng chần chừ.
“Đúng vậy." An Trữ vẻ mặt đương nhiên.
“Nhưng, lão thân là thái giám, hơn nữa thanh âm này…" Trương công công thở dài, tuy rằng hắn rất muốn cùng chủ tử đi nhưng..
An Trữ lấy ra một bình sứ nhỏ đặt ở lòng bàn tay: “Cho nên ta chuẩn bị cái này."
“Đây là?" Trương công công hỏi.
Đông Phương Ngọc cũng rất hiếu kỳ. Y phát hiện, hiện tại người này, tựa hồ vĩnh viễn đều có thể khiến người ta tò mò cùng kinh hỉ.
“Là thiếp dược đầu tiên mẫu thân cho ta uống." An Trữ giải thích, có điểm ưu thương nhưng là thực thoải mái.
“Ý của ngài là" Trương công công nhìn hắn, có chút kích động, “Quả nhiên không hổ là nhi tử của An phi nương nương, ngay cả chuyện này đều dự đoán được."
“Như vậy không ai có thể nói với ta một chút đến tột cùng là như thế nào sao?" Đông Phương Ngọc hỏi.
“Ân, năm đó uống xong, cổ họng ta liền biến thành như vầy." An Trữ giải thích, “Đối người khác, có thể nói gia phó của ta Trương công trung tâm hộ chủ kết quả cũng chịu độc thủ."
“…" Đông Phương Ngọc lặng lẽ giật nhẹ khóe miệng, “Đầu óc ngươi thật sự bị độc phá hủy sao? Tinh vi đến một tia không lọt…"
“Cái này gọi là người chậm cần bắt đầu sớm, hết thảy từ khi mẫu thân qua đời ta liền bắt đầu tự hỏi." An Trữ đáp.
“Như vậy, là lúc nào mà?"
“Ta năm tuổi một tháng lẻ ba ngày."
“…"Đông Phương Ngọc không biết nên cười hay nên than, chỉ có thể mỉm cười nhìn An Trữ.
Tác giả :
Vainy