Sửu Nương Nương
Chương 82: PHIÊN NGOẠI 2: Triệu Lục, Phụng Minh
Nam nhân là người rất ghê gớm, bởi vì tại nơi thâm sơn cùng cốc này, có mấy người thoạt nhìn thực phú quý luôn luôn cho đưa thức ăn và đồ dùng cho y, thậm chí là tiền bạc. Còn có một chuyện khác cũng ghê gớm, chính là trong nhà nam nhân, dưỡng một thân thích điên điên khùng khùng……
Nam nhân từ bên ngoài đi vào, đặt bữa sáng xuống bàn, người nằm trên giường vẫn đang ngủ, thực im lặng, hô hấp vững vàng, hoàn toàn nhìn không ra một chút khác thường, tựa như rất nhiều năm trước.
Chẳng qua nơi này không có hoàng cung, không có đại điện, không có long sàng, cũng không có cung nhân, chỉ có hai người bọn họ.
Nam nhân đi qua, ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn người trên giường trong chốc lát, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc hắn, vén tóc mai vì ngủ mà vương trên mặt hắn lên.
Nam nhân thở dài, tay lại nhẹ nhàng chạm đến mi tâm của đối phương, theo mi tâm xẹt qua mũi, ngay sau đó người nằm trên giường đột ngột mở mắt, một ngụm cắn lên tay nam nhân.
Thoạt nhìn hai người là đang đùa, người nọ vừa cắn tay nam nhân, vừa bật cười, chẳng qua nam nhân hơi hơi nhíu mày, theo ngón tay có máu chảy xuống……
Nam nhân cũng không sinh khí, chỉ là có chút bất đắc dĩ, ôn thanh dỗ dành: “Đứng lên ăn cơm, ngươi có đói bụng không?"
Người nọ không mở miệng, giống như không biết tay người kia xuất huyết, vừa cười vừa nhìn nam nhân, tựa hồ chỉ là một trò chơi.
Nam nhân cũng không rút tay về, để mặc hắn cắn, đối phương cảm giác không thú vị mới buông lỏng miệng ra, vén chăn lên, vui thích chạy xuống giường ăn cơm.
Nam nhân cầm y phục bên giường lên, phủ thêm cho hắn, nói: “Không khoác áo sẽ cảm lạnh."
Người nọ lại như không thoải mái, đẩy áo khoác trên đầu vai xuống, tựa hồ thấy ghế thực lạnh, vỗ vỗ ghế, ý bảo nam nhân lại đây ngồi, sau đó ngồi lên đùi nam nhân.
Nam nhân rất quen thuộc động tác này của đối phương, dù sao bọn họ cũng đã sống cùng nhau một năm, rất nhiều hành động thoạt nhìn vô lý hoặc quá phận, kỳ thật đều vì tâm trí người nọ có chút thất thường.
Một năm qua, điều nam nhân có thể làm, chính là tận tâm tận lực chiếu cố hắn, vô luận hắn yêu cầu vô lý cỡ nào, bởi vì y nợ Phụng Minh……
Phụng Minh ngồi trên đùi y, ăn bữa sáng, mảnh vụn rơi xuống người Triệu Lục, Triệu Lục vẫn không để ý, chỉ giúp lau vết dơ bên miệng.
Phụng Minh ăn xong, tựa hồ lại cảm thấy mệt mỏi, oa trong lòng Triệu Lục muốn ngủ, nhưng lại không thành thật, xoay xoay cọ cọ.
Mới đầu Triệu Lục không có cảm giác gì, nhưng thời gian lâu, y lại có cảm giác, hạ thân y phản ứng. Triệu Lục kinh ngạc, vội vàng đứng lên, ôm Phụng Minh đặt lên giường, đắp chăn cho hắn, nói: “Mệt thì ngủ tiếp một lát."
Nói xong xoay người thu thập chén bát trên bàn, sau đó rời khỏi phòng.
Phụng Minh cũng không ngăn cản y, chỉ là đột nhiên an tĩnh lại, chăm chú nhìn Triệu Lục thu thập bát trên bàn, sau đó tựa hồ thở dài một hơi, mang ra khỏi phòng.
Phụng Minh biết, lúc này Triệu Lục sẽ đi rửa bát, sau đó ra khỏi nhà, dù sao hiện tại Triệu Lục không phải hầu gia, không phải tướng quân, mà mình càng không phải Phụng vương. Muốn sống đương nhiên phải kiếm tiền.
Phụng Minh nằm trên giường, nhìn đỉnh giường mà ngẩn người, trong miệng của hắn tựa hồ còn lưu lại vị máu, hắn nhớ rõ thời điểm sinh thần của mình, Triệu Lục mang về một trương cầm, Phụng Minh vừa cười vừa đánh gãy cầm, sau đó ném một bên.
Mà Triệu Lục chỉ nghĩ hắn tâm trí thất thường, cũng không hoài nghi gì, càng thêm ôn nhu chiếu cố hắn, sợ hắn sinh khí.
Một năm chớp mắt đã qua, Triệu Lục không chạm vào hắn, mặc dù là bị Phụng Minh cố ý châm ngòi.
Phụng Minh nghĩ, vậy cũng tốt, chỉ có điên, mới không cần đối mặt với nhiều thứ như vậy, mới có thể yên tâm thoải mái.
Phụng Minh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ thêm, cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng người gõ cửa.
Ở nơi này mọi người đều biết trong nhà Triệu Lục có người điên, ai cũng không đến gõ cửa lúc Triệu Lục đi ra ngoài, người nọ gõ mãi không dừng, Phụng Minh thật sự phiền chán, đành phải đứng lên xem.
Mở cửa ra là trung niên phụ nhân, người nọ nhìn thấy Phụng Minh, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đánh giá hắn, cuối cùng lấy khăn tay che miệng lại, cười nói: “Ngươi chính là Triệu Lục a, quả nhiên tuấn tú lịch sự, Nhưng…… Nhưng ăn mặc thế này, hơi càn rỡ."
Phụng Minh nhíu mi, trung niên phụ nhân cười nói: “Ngươi không mời ta vào sao? Hiếu Liêm gia gả nữ nhi, lại xem trọng tiểu tử ngươi, bất quá ngươi cũng dễ nhìn, ở rể là được."
Nàng nói xong, mày Phụng Minh càng nhíu chặt, phụ nhân kia không nhận ra Phụng Minh mất hứng, lại vẫn cười nói: “Nghe nói ngươi và đại tiểu thư đã ước định cả đời, có phải thế không? Giống như tín vật đính ước là trương cầm, đưa cho ta xem xem."
Nàng vừa dứt lời, thấy sắc mặt đối phương không thích hợp, bộ dáng thanh tú lại mang theo ngoan lệ, khiến người xem trong lòng phát lạnh, phụ nhân vô duyên vô cớ run rẩy cả người……
Triệu Lục mua chút đồ Phụng Minh thích ăn, sợ Phụng Minh một người ở nhà chờ nhàm chán, cố ý về sớm, chẳng qua vào cửa lại không thấy người, đẩy ra cửa buồng trong, chỉ thấy bàn ghế ngã, ấm chén đều nát, trương cầm mình sửa tốt lại bị chặt gãy, văng khắp nơi.
Mới đầu Triệu Lục tưởng bệnh tình của Phụng Minh không tốt, vì Phụng Minh thường xuyên như vậy, vô duyên vô cớ đập phá này nọ, vô duyên vô cớ chạy ra ngoài rồi lạc đường, chẳng qua mấy ngày gần đây không còn phạm qua.
Nhưng rất nhanh Triệu Lục phát hiện không phải chuyện nhỏ, y phục hàng ngày của Phụng Minh không thấy, hơn nữa tiền bạc cũng không thấy, mà loại địa phương nhỏ này đêm không cần đóng cửa cũng không có trộm.
Trong lòng Triệu Lục bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, y chưa từng suy xét đến khả năng này, có lẽ nào một ngày Phụng Minh hảo, tâm trí khôi phục sẽ thế nào……
—–
Tiết Hậu Dương sờ sờ mũi, nói: “Bệ hạ, làm vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?"
“Làm đã làm rồi còn có vấn đề gì nữa?"
Tiết Quân Lương trả lời thực đơn giản, cười nói: “Phụng Minh phản ứng thế nào, có người hồi báo sao?"
Tiết Hậu Dương khụ một tiếng, nói: “Hồi báo, Phụng Minh thu thập y phục, cầm tiền bỏ đi, xem ra không định lưu lại bên cạnh Triệu Lục, thần đệ đã phái thám tử theo sau."
Tiết Quân Lương không nhanh không chậm nói: “Kỳ thật cũng không cần phiền toái thám tử đi theo, chẳng lẽ ngươi còn không biết hắn có thể đi đâu sao?"
“Này…… Thần đệ ngu dốt."
“Ngươi ngẫm xem, người như Phụng Minh, mắt cao hơn đầu, tâm cao khí ngạo, gặp được chuyện hận không thể làm mình tức chết, lại hay để tâm chuyện vụn vặt, hắn còn có thể hướng ai cúi đầu?"
Tiết Quân Lương cười nói: “Hắn giả điên một năm, nương giả ngây giả dại lưu lại bên cạnh Triệu Lục, ta đã tin tưởng cảm tình của hai người này, chẳng qua cứ kéo dài như vậy mãi, ta nhìn cũng phiền lòng."
Tiết Hậu Dương nhịn không được lau mồ hôi, chẳng lẽ bệ hạ thật sự không phải vì chuyện năm đó Phụng Minh bắt Đằng Vân mà vẫn canh cánh trong lòng sao…… Quả nhiên đế vương tâm địa đen tối, cho dù tính là hảo tâm, cũng không thể nghĩ ra biện pháp bị lừa đá như vậy a, lại còn bắt mình đi làm, nếu bị Triệu Lục biết, nhất định sẽ mất mạng.
“Ngạch…… Vậy Phụng Minh sẽ đi đâu?"
Tiết Quân Lương chống cằm, nói: “Trách không được ngươi bị Đằng Thường quản gắt gao …… Tự nhiên là đi tới chỗ Lữ Thế Thần."
“Lữ tướng?"
“Từ lúc Lữ Thế Thần quy hàng tới nay, rất được lòng dân, ai chẳng biết tướng gia phủ ở đâu, hiển nhiên Phụng Minh dễ tìm."
Sự thật quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Quân Lương, Phụng Minh cầm lộ phí ra khỏi thành, hắn mới đầu không nơi để đi, lại không muốn trở về, trái lo phải nghĩ liền nghĩ đến Lữ Thế Thần.
Tướng gia phủ thực to lớn, chẳng qua không nhiều hạ nhân, Phụng Minh không muốn nhìn thấy người khác, nên không đi cửa chính, tuy đã hơn một năm không luyện qua công phu, nhưng trèo tường vẫn được.
Lúc hắn đến thì trời đã tối, Phụng Minh không quen thuộc địa hình, nhưng phần lớn phủ đệ có kiến trúc giống nhau, liền tìm tòi đi đến chủ ốc.
Chủ ốc đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ bên trong có người, Phụng Minh muốn đi vào, liền nghe tiếng người nói: “Sao ngươi đã trở lại? Không phải nói đại quân còn đang trên đường?"
Thanh âm này thực rõ ràng, là Lữ Thế Thần, không khác gì một năm trước.
Một người khác nói: “Hừ, sao ta đã trở lại, thật sự là quấy rầy hảo sự của ngươi, uổng phí ta vội vàng chạy về, ném đại quân phía sau."
Thanh âm người nọ không quá quen thuộc, Phụng Minh nhất thời nghĩ không ra.
Lữ Thế Thần nói: “Ngươi một mình về trước? Vậy trên đường lỡ đại quân xảy ra sai sót thì sao, ngươi rất không cẩn thận."
“Ngươi!" Hình như người kia bị Lữ Thế Thần chọc giận, nói: “Ngươi giỏi, Lữ Thế Thần, ta đi là được chứ gì, không cần ngươi đuổi, thật sự là gia hỏa lang tâm cẩu phế, sớm biết thế năm đó liền không cứu ngươi, khiến ngươi chết ở tronglao! Hỗn đản, ngươi liền uống hoa tửu của ngươi đi !"
Phụng Minh nghe được hai chữ “Trong lao", bỗng nhiên nghĩ đến, người nói chuyện chắc chắn là Triệu Thống.
Triệu Thống được đề bạt quan chức, đã là chủ quản kinh sư bố phòng, bởi vì biên cương có đạo chích xâm chiếm, Tiết vương phái Triệu Thống đi dẹp, không mấy tháng, Triệu Thống liền đánh bọn đạo này chạy trối chết.
Đại quân của Triệu Thống khải hoàn về triều, Lữ Thế Thần không ngờ người này một mình chạy về trước.
Lữ Thế Thần nói: “Không phải…… Ta…… Ai."
Hắn thở dài, tựa hồ không biết giải thích như thế nào, nói: “Ta không ngờ chỗ đó là nơi hoa tửu."
Triệu Thống cười lạnh một tiếng, “Ngươi lừa ai, Lữ tướng lớn như vậy, chẳng lẽ không biết kỹ viện là dạng gì? Không biết trưởng thành kiểu gì? Bị người tha lên giường còn không biết mình tới nơi nào?"
“Ta…… Lúc trước ta quả thật không biết !"
Triệu Thống không nói lời nào, Lữ Thế Thần lại nói: “Lần này ta quả thật sai lầm, ngươi tin ta, lần sau tuyệt đối không đi."
“Chuyện của tướng gia, Triệu mỗ xen vào không được, ta hồi đại quân, đa tạ tướng gia dạy bảo."
Phụng Minh nghe tiếng bước chân, còn tưởng Triệu Thống muốn đi ra, vội vàng nhảy lên mái nhà, chẳng qua kế tiếp lại không nghe tiếng mở cửa, ngược lại nghe được tiếng chén vỡ, tiện đà là tiếng thở nhẹ.
Triệu Thống là võ tướng, Lữ Thế Thần là văn thần, Phụng Minh thực tự nhiên liền nghĩ đến tiếng thở nhẹ này là Lữ Thế Thần phát ra, hắn dỡ mái ngói ra, ngay sau đó liền ngốc lăng, Phụng Minh không ngờ sẽ là loại tình cảnh này.
Lữ Thế Thần đặt Triệu Thống ở trên tường, hai người tựa hồ đang hôn môi, Lữ Thế Thần cởi bỏ đai lưng của Triệu Thống, Triệu Thống cũng không phản kháng, chẳng qua Lữ Thế Thần khinh tê một tiếng, Triệu Thống ngoan độc nói: “Lần sau để ta thấy ngươi đến nơi không nên đến, nhất định cắn đứt lưỡi ngươi!"
Lữ Thế Thần cười nói: “Phải phải, tùy ý Triệu tướng quân xử lý."
Phụng Minh sững sờ bất động, hô hấp hai người đã dồn dập lên, lần đầu tiên Phụng Minh thống hận chính mình biết công phu, lại nghe được rõ ràng như thế, tuy hắn và Triệu Lục ở chung, nhưng một năm Triệu Lục đều không chạm qua hắn, lúc này nhìn đến tình cảnh như vậy, tự nhiên trên mặt tích huyết.
Hắn lăng lăng nhìn, đều quên thả lại mái ngói, lúc đang thất thần, thế nhưng bị người che miệng lại, Phụng Minh vừa định thúc khuỷu tay, liền bị người nọ ngăn trụ, cánh tay nhất thời vô lực hạ xuống.
Người nọ ôm chặt hắn, Phụng Minh dựa vào ngực y, lập tức chấn động toàn thân, mãnh liệt giãy dụa, người nọ cúi đầu, không buông tay che miệng hắn ra, nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng chút." Nói xong mang theo Phụng Minh xuống khỏi mái nhà.
Mà khí tức của người này Phụng Minh quá quen thuộc, chính là Triệu Lục.
Triệu Lục mang theo Phụng Minh vào một phòng trống, có lẽ trong phòng nhiều năm không có người ở nên khá âm lãnh, không có đèn đuốc, rất tối, Triệu Lục một tay ôm lấy hắn, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Mới đầu Phụng Minh còn giãy dụa, chẳng qua giãy dụa mệt mỏi, tựa hồ buông tay, thở hổn hển, tùy ý Triệu Lục ôm vào trong ngực.
Hai người ôm nhau đứng trong chốc lát, Triệu Lục mới nói:“Có phải ngươi…… Nhớ ra cái gì."
Phụng Minh toàn thân căng thẳng, hung hăng cắn lên vai Triệu Lục, tựa hồ muốn cắn rớt thịt của y, vừa cắn vừa nức nở, Triệu Lục chỉ nhè nhẹ vỗ về sau lưng hắn, tựa hồ thuận khí cho hắn, nửa tiếng cũng không hừ.
Phụng Minh cắn đủ, mới buông ra, môi mang theo tơ máu chủ động thiếp thượng Triệu Lục, hung hăng hôn lên môi Triệu Lục.
Một năm nay không phải Triệu Lục không muốn chạm hắn, chỉ là Phụng Minh không biết cái gì, cũng không phòng bị, y không muốn Phụng Minh hồ đồ ủy thân cho mình.
Giờ không cần nói, Triệu Lục hung hăng niết eo Phụng Minh, tuy động tác của Phụng Minh mang theo ngoan độc, lại phi thường phối hợp.
Xung quanh tối như mực, nhìn không rõ vật gì, chỉ có thể nghe được thanh âm nức nở……
Thời điểm Tiết Hậu Dương đến, vừa vặn Đằng Vân cũng tại, trên thư Triệu Thống nói vài ngày nữa đại quân sẽ tới, Đằng Vân đang thương nghị chuyện tiếp đón với Tiết Quân Lương, tự nhiên không thể thiếu bị Tiết Quân Lương ăn bớt.
Tiết Quân Lương tưởng Tiết Hậu Dương muốn nói chuyện quân cơ, liền cho hắn vào, không ngờ Tiết Hậu Dương lại bẩm báo chuyện của Triệu Lục và Phụng Minh, chuyện này Đằng Vân không biết, nay vừa nghe lập tức hiểu được, bất đắc dĩ nhìn Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương cười hì hì nói:“Ta cũng là một mảnh hảo tâm."
Đằng Vân nói: “Bệ hạ hảo tâm, cũng không thể ra kế sách như thế, Phụng Minh tâm tính rất thẳng, vạn nhất tưởng Triệu Lục thật sự muốn thành hôn thì sao?"
Tiết Quân Lương khụ một tiếng, quay đầu nhìn Tiết Hậu Dương: “Hậu Dương a."
Tiết Hậu Dương cảm giác mệnh mình thực khổ, rõ ràng là Tiết Quân Lương ra sưu chủ ý, kết quả bị Đằng Vân phát hiện, liền biến thành mình chịu tiếng xấu thay cho người khác .
Vì thế sáng hôm sau Tiết Hậu Dương tới tướng gia phủ, nói tìm Triệu Lục và Phụng Minh, Lữ Thế Thần còn đang kỳ quái, sao lại đến chỗ hắn tìm, ngược lại Triệu Thống thực nhàn nhã, nói: “Tại phòng bên, ta đề nghị trước khi vào ngươi nên gõ cửa."
Triệu Thống ám chỉ cái gì mọi người đều nghe hiểu, Lữ Thế Thần da mặt mỏng, khụ một tiếng.
Triệu Thống quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Giả vờ da mặt mỏng cái gì, tạc…… Khụ !" Y nói đến đây liền không nói nữa, chỉ là theo bản năng sờ sờ eo.
Tiết Hậu Dương đến phòng bên, cửa phòng đóng chặt, hắn không phải người da mặt dày, may mà Đằng Vân cho hắn chú ý, hắn nhận cầm trên tay hạ nhân, đặt ở cửa, mặt trên có một phong thư, sau đó lập tức hồi cung phục mệnh.
Nam nhân từ bên ngoài đi vào, đặt bữa sáng xuống bàn, người nằm trên giường vẫn đang ngủ, thực im lặng, hô hấp vững vàng, hoàn toàn nhìn không ra một chút khác thường, tựa như rất nhiều năm trước.
Chẳng qua nơi này không có hoàng cung, không có đại điện, không có long sàng, cũng không có cung nhân, chỉ có hai người bọn họ.
Nam nhân đi qua, ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn người trên giường trong chốc lát, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc hắn, vén tóc mai vì ngủ mà vương trên mặt hắn lên.
Nam nhân thở dài, tay lại nhẹ nhàng chạm đến mi tâm của đối phương, theo mi tâm xẹt qua mũi, ngay sau đó người nằm trên giường đột ngột mở mắt, một ngụm cắn lên tay nam nhân.
Thoạt nhìn hai người là đang đùa, người nọ vừa cắn tay nam nhân, vừa bật cười, chẳng qua nam nhân hơi hơi nhíu mày, theo ngón tay có máu chảy xuống……
Nam nhân cũng không sinh khí, chỉ là có chút bất đắc dĩ, ôn thanh dỗ dành: “Đứng lên ăn cơm, ngươi có đói bụng không?"
Người nọ không mở miệng, giống như không biết tay người kia xuất huyết, vừa cười vừa nhìn nam nhân, tựa hồ chỉ là một trò chơi.
Nam nhân cũng không rút tay về, để mặc hắn cắn, đối phương cảm giác không thú vị mới buông lỏng miệng ra, vén chăn lên, vui thích chạy xuống giường ăn cơm.
Nam nhân cầm y phục bên giường lên, phủ thêm cho hắn, nói: “Không khoác áo sẽ cảm lạnh."
Người nọ lại như không thoải mái, đẩy áo khoác trên đầu vai xuống, tựa hồ thấy ghế thực lạnh, vỗ vỗ ghế, ý bảo nam nhân lại đây ngồi, sau đó ngồi lên đùi nam nhân.
Nam nhân rất quen thuộc động tác này của đối phương, dù sao bọn họ cũng đã sống cùng nhau một năm, rất nhiều hành động thoạt nhìn vô lý hoặc quá phận, kỳ thật đều vì tâm trí người nọ có chút thất thường.
Một năm qua, điều nam nhân có thể làm, chính là tận tâm tận lực chiếu cố hắn, vô luận hắn yêu cầu vô lý cỡ nào, bởi vì y nợ Phụng Minh……
Phụng Minh ngồi trên đùi y, ăn bữa sáng, mảnh vụn rơi xuống người Triệu Lục, Triệu Lục vẫn không để ý, chỉ giúp lau vết dơ bên miệng.
Phụng Minh ăn xong, tựa hồ lại cảm thấy mệt mỏi, oa trong lòng Triệu Lục muốn ngủ, nhưng lại không thành thật, xoay xoay cọ cọ.
Mới đầu Triệu Lục không có cảm giác gì, nhưng thời gian lâu, y lại có cảm giác, hạ thân y phản ứng. Triệu Lục kinh ngạc, vội vàng đứng lên, ôm Phụng Minh đặt lên giường, đắp chăn cho hắn, nói: “Mệt thì ngủ tiếp một lát."
Nói xong xoay người thu thập chén bát trên bàn, sau đó rời khỏi phòng.
Phụng Minh cũng không ngăn cản y, chỉ là đột nhiên an tĩnh lại, chăm chú nhìn Triệu Lục thu thập bát trên bàn, sau đó tựa hồ thở dài một hơi, mang ra khỏi phòng.
Phụng Minh biết, lúc này Triệu Lục sẽ đi rửa bát, sau đó ra khỏi nhà, dù sao hiện tại Triệu Lục không phải hầu gia, không phải tướng quân, mà mình càng không phải Phụng vương. Muốn sống đương nhiên phải kiếm tiền.
Phụng Minh nằm trên giường, nhìn đỉnh giường mà ngẩn người, trong miệng của hắn tựa hồ còn lưu lại vị máu, hắn nhớ rõ thời điểm sinh thần của mình, Triệu Lục mang về một trương cầm, Phụng Minh vừa cười vừa đánh gãy cầm, sau đó ném một bên.
Mà Triệu Lục chỉ nghĩ hắn tâm trí thất thường, cũng không hoài nghi gì, càng thêm ôn nhu chiếu cố hắn, sợ hắn sinh khí.
Một năm chớp mắt đã qua, Triệu Lục không chạm vào hắn, mặc dù là bị Phụng Minh cố ý châm ngòi.
Phụng Minh nghĩ, vậy cũng tốt, chỉ có điên, mới không cần đối mặt với nhiều thứ như vậy, mới có thể yên tâm thoải mái.
Phụng Minh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ thêm, cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng người gõ cửa.
Ở nơi này mọi người đều biết trong nhà Triệu Lục có người điên, ai cũng không đến gõ cửa lúc Triệu Lục đi ra ngoài, người nọ gõ mãi không dừng, Phụng Minh thật sự phiền chán, đành phải đứng lên xem.
Mở cửa ra là trung niên phụ nhân, người nọ nhìn thấy Phụng Minh, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đánh giá hắn, cuối cùng lấy khăn tay che miệng lại, cười nói: “Ngươi chính là Triệu Lục a, quả nhiên tuấn tú lịch sự, Nhưng…… Nhưng ăn mặc thế này, hơi càn rỡ."
Phụng Minh nhíu mi, trung niên phụ nhân cười nói: “Ngươi không mời ta vào sao? Hiếu Liêm gia gả nữ nhi, lại xem trọng tiểu tử ngươi, bất quá ngươi cũng dễ nhìn, ở rể là được."
Nàng nói xong, mày Phụng Minh càng nhíu chặt, phụ nhân kia không nhận ra Phụng Minh mất hứng, lại vẫn cười nói: “Nghe nói ngươi và đại tiểu thư đã ước định cả đời, có phải thế không? Giống như tín vật đính ước là trương cầm, đưa cho ta xem xem."
Nàng vừa dứt lời, thấy sắc mặt đối phương không thích hợp, bộ dáng thanh tú lại mang theo ngoan lệ, khiến người xem trong lòng phát lạnh, phụ nhân vô duyên vô cớ run rẩy cả người……
Triệu Lục mua chút đồ Phụng Minh thích ăn, sợ Phụng Minh một người ở nhà chờ nhàm chán, cố ý về sớm, chẳng qua vào cửa lại không thấy người, đẩy ra cửa buồng trong, chỉ thấy bàn ghế ngã, ấm chén đều nát, trương cầm mình sửa tốt lại bị chặt gãy, văng khắp nơi.
Mới đầu Triệu Lục tưởng bệnh tình của Phụng Minh không tốt, vì Phụng Minh thường xuyên như vậy, vô duyên vô cớ đập phá này nọ, vô duyên vô cớ chạy ra ngoài rồi lạc đường, chẳng qua mấy ngày gần đây không còn phạm qua.
Nhưng rất nhanh Triệu Lục phát hiện không phải chuyện nhỏ, y phục hàng ngày của Phụng Minh không thấy, hơn nữa tiền bạc cũng không thấy, mà loại địa phương nhỏ này đêm không cần đóng cửa cũng không có trộm.
Trong lòng Triệu Lục bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, y chưa từng suy xét đến khả năng này, có lẽ nào một ngày Phụng Minh hảo, tâm trí khôi phục sẽ thế nào……
—–
Tiết Hậu Dương sờ sờ mũi, nói: “Bệ hạ, làm vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?"
“Làm đã làm rồi còn có vấn đề gì nữa?"
Tiết Quân Lương trả lời thực đơn giản, cười nói: “Phụng Minh phản ứng thế nào, có người hồi báo sao?"
Tiết Hậu Dương khụ một tiếng, nói: “Hồi báo, Phụng Minh thu thập y phục, cầm tiền bỏ đi, xem ra không định lưu lại bên cạnh Triệu Lục, thần đệ đã phái thám tử theo sau."
Tiết Quân Lương không nhanh không chậm nói: “Kỳ thật cũng không cần phiền toái thám tử đi theo, chẳng lẽ ngươi còn không biết hắn có thể đi đâu sao?"
“Này…… Thần đệ ngu dốt."
“Ngươi ngẫm xem, người như Phụng Minh, mắt cao hơn đầu, tâm cao khí ngạo, gặp được chuyện hận không thể làm mình tức chết, lại hay để tâm chuyện vụn vặt, hắn còn có thể hướng ai cúi đầu?"
Tiết Quân Lương cười nói: “Hắn giả điên một năm, nương giả ngây giả dại lưu lại bên cạnh Triệu Lục, ta đã tin tưởng cảm tình của hai người này, chẳng qua cứ kéo dài như vậy mãi, ta nhìn cũng phiền lòng."
Tiết Hậu Dương nhịn không được lau mồ hôi, chẳng lẽ bệ hạ thật sự không phải vì chuyện năm đó Phụng Minh bắt Đằng Vân mà vẫn canh cánh trong lòng sao…… Quả nhiên đế vương tâm địa đen tối, cho dù tính là hảo tâm, cũng không thể nghĩ ra biện pháp bị lừa đá như vậy a, lại còn bắt mình đi làm, nếu bị Triệu Lục biết, nhất định sẽ mất mạng.
“Ngạch…… Vậy Phụng Minh sẽ đi đâu?"
Tiết Quân Lương chống cằm, nói: “Trách không được ngươi bị Đằng Thường quản gắt gao …… Tự nhiên là đi tới chỗ Lữ Thế Thần."
“Lữ tướng?"
“Từ lúc Lữ Thế Thần quy hàng tới nay, rất được lòng dân, ai chẳng biết tướng gia phủ ở đâu, hiển nhiên Phụng Minh dễ tìm."
Sự thật quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Quân Lương, Phụng Minh cầm lộ phí ra khỏi thành, hắn mới đầu không nơi để đi, lại không muốn trở về, trái lo phải nghĩ liền nghĩ đến Lữ Thế Thần.
Tướng gia phủ thực to lớn, chẳng qua không nhiều hạ nhân, Phụng Minh không muốn nhìn thấy người khác, nên không đi cửa chính, tuy đã hơn một năm không luyện qua công phu, nhưng trèo tường vẫn được.
Lúc hắn đến thì trời đã tối, Phụng Minh không quen thuộc địa hình, nhưng phần lớn phủ đệ có kiến trúc giống nhau, liền tìm tòi đi đến chủ ốc.
Chủ ốc đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ bên trong có người, Phụng Minh muốn đi vào, liền nghe tiếng người nói: “Sao ngươi đã trở lại? Không phải nói đại quân còn đang trên đường?"
Thanh âm này thực rõ ràng, là Lữ Thế Thần, không khác gì một năm trước.
Một người khác nói: “Hừ, sao ta đã trở lại, thật sự là quấy rầy hảo sự của ngươi, uổng phí ta vội vàng chạy về, ném đại quân phía sau."
Thanh âm người nọ không quá quen thuộc, Phụng Minh nhất thời nghĩ không ra.
Lữ Thế Thần nói: “Ngươi một mình về trước? Vậy trên đường lỡ đại quân xảy ra sai sót thì sao, ngươi rất không cẩn thận."
“Ngươi!" Hình như người kia bị Lữ Thế Thần chọc giận, nói: “Ngươi giỏi, Lữ Thế Thần, ta đi là được chứ gì, không cần ngươi đuổi, thật sự là gia hỏa lang tâm cẩu phế, sớm biết thế năm đó liền không cứu ngươi, khiến ngươi chết ở tronglao! Hỗn đản, ngươi liền uống hoa tửu của ngươi đi !"
Phụng Minh nghe được hai chữ “Trong lao", bỗng nhiên nghĩ đến, người nói chuyện chắc chắn là Triệu Thống.
Triệu Thống được đề bạt quan chức, đã là chủ quản kinh sư bố phòng, bởi vì biên cương có đạo chích xâm chiếm, Tiết vương phái Triệu Thống đi dẹp, không mấy tháng, Triệu Thống liền đánh bọn đạo này chạy trối chết.
Đại quân của Triệu Thống khải hoàn về triều, Lữ Thế Thần không ngờ người này một mình chạy về trước.
Lữ Thế Thần nói: “Không phải…… Ta…… Ai."
Hắn thở dài, tựa hồ không biết giải thích như thế nào, nói: “Ta không ngờ chỗ đó là nơi hoa tửu."
Triệu Thống cười lạnh một tiếng, “Ngươi lừa ai, Lữ tướng lớn như vậy, chẳng lẽ không biết kỹ viện là dạng gì? Không biết trưởng thành kiểu gì? Bị người tha lên giường còn không biết mình tới nơi nào?"
“Ta…… Lúc trước ta quả thật không biết !"
Triệu Thống không nói lời nào, Lữ Thế Thần lại nói: “Lần này ta quả thật sai lầm, ngươi tin ta, lần sau tuyệt đối không đi."
“Chuyện của tướng gia, Triệu mỗ xen vào không được, ta hồi đại quân, đa tạ tướng gia dạy bảo."
Phụng Minh nghe tiếng bước chân, còn tưởng Triệu Thống muốn đi ra, vội vàng nhảy lên mái nhà, chẳng qua kế tiếp lại không nghe tiếng mở cửa, ngược lại nghe được tiếng chén vỡ, tiện đà là tiếng thở nhẹ.
Triệu Thống là võ tướng, Lữ Thế Thần là văn thần, Phụng Minh thực tự nhiên liền nghĩ đến tiếng thở nhẹ này là Lữ Thế Thần phát ra, hắn dỡ mái ngói ra, ngay sau đó liền ngốc lăng, Phụng Minh không ngờ sẽ là loại tình cảnh này.
Lữ Thế Thần đặt Triệu Thống ở trên tường, hai người tựa hồ đang hôn môi, Lữ Thế Thần cởi bỏ đai lưng của Triệu Thống, Triệu Thống cũng không phản kháng, chẳng qua Lữ Thế Thần khinh tê một tiếng, Triệu Thống ngoan độc nói: “Lần sau để ta thấy ngươi đến nơi không nên đến, nhất định cắn đứt lưỡi ngươi!"
Lữ Thế Thần cười nói: “Phải phải, tùy ý Triệu tướng quân xử lý."
Phụng Minh sững sờ bất động, hô hấp hai người đã dồn dập lên, lần đầu tiên Phụng Minh thống hận chính mình biết công phu, lại nghe được rõ ràng như thế, tuy hắn và Triệu Lục ở chung, nhưng một năm Triệu Lục đều không chạm qua hắn, lúc này nhìn đến tình cảnh như vậy, tự nhiên trên mặt tích huyết.
Hắn lăng lăng nhìn, đều quên thả lại mái ngói, lúc đang thất thần, thế nhưng bị người che miệng lại, Phụng Minh vừa định thúc khuỷu tay, liền bị người nọ ngăn trụ, cánh tay nhất thời vô lực hạ xuống.
Người nọ ôm chặt hắn, Phụng Minh dựa vào ngực y, lập tức chấn động toàn thân, mãnh liệt giãy dụa, người nọ cúi đầu, không buông tay che miệng hắn ra, nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng chút." Nói xong mang theo Phụng Minh xuống khỏi mái nhà.
Mà khí tức của người này Phụng Minh quá quen thuộc, chính là Triệu Lục.
Triệu Lục mang theo Phụng Minh vào một phòng trống, có lẽ trong phòng nhiều năm không có người ở nên khá âm lãnh, không có đèn đuốc, rất tối, Triệu Lục một tay ôm lấy hắn, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Mới đầu Phụng Minh còn giãy dụa, chẳng qua giãy dụa mệt mỏi, tựa hồ buông tay, thở hổn hển, tùy ý Triệu Lục ôm vào trong ngực.
Hai người ôm nhau đứng trong chốc lát, Triệu Lục mới nói:“Có phải ngươi…… Nhớ ra cái gì."
Phụng Minh toàn thân căng thẳng, hung hăng cắn lên vai Triệu Lục, tựa hồ muốn cắn rớt thịt của y, vừa cắn vừa nức nở, Triệu Lục chỉ nhè nhẹ vỗ về sau lưng hắn, tựa hồ thuận khí cho hắn, nửa tiếng cũng không hừ.
Phụng Minh cắn đủ, mới buông ra, môi mang theo tơ máu chủ động thiếp thượng Triệu Lục, hung hăng hôn lên môi Triệu Lục.
Một năm nay không phải Triệu Lục không muốn chạm hắn, chỉ là Phụng Minh không biết cái gì, cũng không phòng bị, y không muốn Phụng Minh hồ đồ ủy thân cho mình.
Giờ không cần nói, Triệu Lục hung hăng niết eo Phụng Minh, tuy động tác của Phụng Minh mang theo ngoan độc, lại phi thường phối hợp.
Xung quanh tối như mực, nhìn không rõ vật gì, chỉ có thể nghe được thanh âm nức nở……
Thời điểm Tiết Hậu Dương đến, vừa vặn Đằng Vân cũng tại, trên thư Triệu Thống nói vài ngày nữa đại quân sẽ tới, Đằng Vân đang thương nghị chuyện tiếp đón với Tiết Quân Lương, tự nhiên không thể thiếu bị Tiết Quân Lương ăn bớt.
Tiết Quân Lương tưởng Tiết Hậu Dương muốn nói chuyện quân cơ, liền cho hắn vào, không ngờ Tiết Hậu Dương lại bẩm báo chuyện của Triệu Lục và Phụng Minh, chuyện này Đằng Vân không biết, nay vừa nghe lập tức hiểu được, bất đắc dĩ nhìn Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương cười hì hì nói:“Ta cũng là một mảnh hảo tâm."
Đằng Vân nói: “Bệ hạ hảo tâm, cũng không thể ra kế sách như thế, Phụng Minh tâm tính rất thẳng, vạn nhất tưởng Triệu Lục thật sự muốn thành hôn thì sao?"
Tiết Quân Lương khụ một tiếng, quay đầu nhìn Tiết Hậu Dương: “Hậu Dương a."
Tiết Hậu Dương cảm giác mệnh mình thực khổ, rõ ràng là Tiết Quân Lương ra sưu chủ ý, kết quả bị Đằng Vân phát hiện, liền biến thành mình chịu tiếng xấu thay cho người khác .
Vì thế sáng hôm sau Tiết Hậu Dương tới tướng gia phủ, nói tìm Triệu Lục và Phụng Minh, Lữ Thế Thần còn đang kỳ quái, sao lại đến chỗ hắn tìm, ngược lại Triệu Thống thực nhàn nhã, nói: “Tại phòng bên, ta đề nghị trước khi vào ngươi nên gõ cửa."
Triệu Thống ám chỉ cái gì mọi người đều nghe hiểu, Lữ Thế Thần da mặt mỏng, khụ một tiếng.
Triệu Thống quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Giả vờ da mặt mỏng cái gì, tạc…… Khụ !" Y nói đến đây liền không nói nữa, chỉ là theo bản năng sờ sờ eo.
Tiết Hậu Dương đến phòng bên, cửa phòng đóng chặt, hắn không phải người da mặt dày, may mà Đằng Vân cho hắn chú ý, hắn nhận cầm trên tay hạ nhân, đặt ở cửa, mặt trên có một phong thư, sau đó lập tức hồi cung phục mệnh.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi