Sửu Nương Nương

Chương 67: Đêm đẹp

Đằng Vân vừa định gật đầu, nhưng thoáng nhìn tươi cười của Tiết Quân Lương, trong lòng máy động, lại mãnh liệt nhảy dựng, mặt không tự chủ được bắt đầu nóng lên.

Tiết Quân Lương không để Đằng Vân cự tuyệt, liền nói: “Đi thôi."

Khương Dụ một mực yên lặng không lên tiếng đứng ở phía sau, tự nhiên hiểu được ý tứ, vội vàng bảo cung nhân thắp đèn ***g, dẫn đường cho Tiết vương và Đằng Nam hầu.

Tay Đằng Vân vẫn luôn bị Tiết Quân Lương nắm, hắn muốn rút về, nhưng Tiết Quân Lương lại không buông tay, Đằng Vân cũng không dám rút nữa, đành mặc y.

Tiết Quân Lương cảm thấy không khí vừa vặn, muốn nhân cơ hội làm vài động tác nhỏ, lại nhìn thấy ánh sáng phía trước, có người đang đi tới.

Tiết Quân Lương định nhãn nhìn lên, không ngờ là Thái tử Tiết Bội và ba huynh đệ Hà thị.

Ba huynh đệ Hà thị nghênh ngang đứng thành hàng, thật giống như hung đồ chặn đường cướp bóc, trong tay còn cầm đại đao, vẻ mặt hung thần ác sát, tiểu Thái tử đứng trước bọn họ, vẻ mặt lão thành ôm cánh tay.

Bọn họ thấy Tiết Quân Lương tới, có chút hoảng sợ, tựa hồ không ngờ Tiết vương cũng đi ngang qua.

Tiết Quân Lương cười nói: “Hoàng nhi đang làm cái gì?"

“Nhi tử… Nhi tử…"

Tiểu Thái tử bị hỏi đến lắp ba lắp bắp, nhất thời nói quanh co không rõ, ba người đứng sau cũng rối loạn trận tuyến, chẳng qua Tiết Bội chỉ ấp úng một lát, tựa hồ đã tích đủ dũng khí, nói: “Không dối gạt phụ hoàng, nhi tử ở đây là ngăn cản Đằng Nam hầu!"

“A?"

Tiết Quân Lương nói: “Ngăn cản Đằng khanh làm gì?"

Tiết Bội khụ một tiếng, tỏ vẻ nổi giận, lớn tiếng nói: “Nhi tử cảm thấy Đằng Nam hầu không xứng ở tại Vân Phượng cung, hắn không phải hoàng hậu, cũng không xứng làm hoàng hậu, Vân Phượng cung từ xưa đến nay chỉ có hoàng hậu của Đại vương mới được ở."

Tiết Quân Lương nghe xong chỉ cười một tiếng, ý nghĩa không rõ, khiến tiểu thái tử rụt cổ.

Đằng Vân biết Tiết Bội bất mãn với mình, là vì chuyện Đằng Anh phóng hỏa đốt Vân Phượng cung, tuy hắn không phải Đằng Anh, nhưng hiện tại hắn dùng thân thể này, cho nên cũng không cãi lại.

Nói như vậy, kỳ thật tiểu thái tử Tiết Bội là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy tuổi còn nhỏ, làm việc cũng quá cực đoan.

Đằng Vân chỉ sợ Tiết Quân Lương sẽ trách tội Tiết Bội, liền nói: “Vi thần cũng cảm thấy mình vô đức vô năng, nếu ở tại Vân Phượng cung, sẽ khiến người đồn đãi."

“Ai sẽ đồn đãi?"

Tiết Quân Lương cũng không cho Đằng Vân đường lui, cười nói: “Bản lĩnh nhìn người của cô, tự nhận là không tệ lắm, Đằng khanh có đại tài có thể bình loạn, lại khiêm tốn, có thể ẩn nhẫn có thể khuyên can, vì sao không xứng?"

Tiểu thái tử ngạnh cổ nói: “Nhưng nhi thần nghe được hoàn toàn không phải như vậy, danh tiếng của Đằng Anh luôn luôn không tốt, chỉ biết nịnh nọt… Phụ hoàng cũng đã dạy nhi thần, nếu muốn người khác nể phục, không phải chỉ miệng lưỡi giỏi, mà phải xuất ra thực lực làm việc."

Tiết Quân Lương nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?"

Tiết Bội nói: “Nhi thần cả gan thỉnh Đằng Nam hầu so tài cùng ba huynh đệ Hà thị, nếu có thể thắng khiến mọi người tâm phục khẩu phục, nhi tử không phải người không nói lý, hiển nhiên sẽ không hồ nháo, hơn nữa để phụ hoàng xử trí, muốn phạt nhi tử thế nào cũng được."

“Nếu không thì sao?"

“Nếu không nhi tử liền đứng ở đây, dù Đằng Nam hầu có thể đi vào Vân Phượng cung, cũng không bịt được miệng mọi người!"

Đằng Vân thấy hai người giằng co, không khí càng ngày càng cương, đột nhiên cười nói: “Thái tử muốn thử công phu của vi thần, cần gì nghiêm túc như vậy, thừa dịp hôm nay bệ hạ cũng có hưng trí, không bằng vi thần liền cả gan thử một tay."

Hắn nói xong, dừng một chút lại nói: “Nếu cùng ba vị tỷ thí, ai thua ai thắng đều khó tránh khỏi mất hòa khí, không bằng liền cưỡi ngựa bắn cung, thế nào?"

Ba người đều xuất thân đại tướng, trên sa trường cưỡi ngựa bắn cung là tối trọng yếu, tự nhiên không úy kỵ yêu cầu của Đằng Vân, một lời đáp ứng.

Tiết Quân Lương nhìn Đằng Vân đang mỉm cười, biểu hiện cũng là tình thế bắt buộc, liền nháy mắt thất thần, y còn nhớ rõ năm đó nhìn thấy phong thái của Đằng Vân trên chiến trường, cũng là bức người như thế, loá mắt như thế, người này là nhân tài trời sinh, khí chất không thể lu mờ.

Tiết Quân Lương cười một tiếng, Đằng Vân quay đầu nhìn y, còn cho là mình có cái gì không ổn, nhưng nhìn đến ý cười ôn nhu của Tiết Quân Lương, tựa hồ không còn lạnh lùng và ngăn cách thường ngày, y vỗ nhẹ vai Đằng Vân, ôn nhu nói: “Vừa lúc, ta vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy phong tư của Đằng tướng quân, thừa dịp hiện tại nhìn kỹ một chút, nói vậy Đằng tướng quân sẽ không khiến ta thất vọng chứ."

Đằng Vân không sợ nhất là người khác cường ngạnh, bởi vì hắn cũng có một bộ thiết xương cốt, từ nhỏ đến lớn ăn không ít đau khổ, nhưng hắn sợ người khác ôn nhu dịu dàng với hắn, bởi vì nhi tử của Đằng vương rất đông, không có hắn cũng không thiếu, Đằng Vân vừa sinh ra liền giống như đứa nhỏ không cha, mẫu thân lại mất sớm, không ai ôn nhu trân trọng hắn, Đằng Thường là người đầu tiên đối tốt với hắn, hắn nhớ rõ Đằng Thường cả đời, hiện giờ người thứ hai đối tốt với hắn, không ngờ là Tiết Quân Lương.

Đằng Vân nuốt nước bọt, há há miệng, cuối cùng nói: “Tạ bệ hạ ưu ái, vi thần làm hết sức."

Tiết Quân Lương sai người cầm đèn, mọi người đi tới võ trang, bốn phía đốt đuốc, trong đêm tối đầy sao, tựa hồ phi thường đồ sộ, có một loại lỗi giác bi tráng, thật giống như chiến trường.

Khương Dụ sai người dắt ngựa tới, ba huynh đệ Hà thị và Đằng Vân mỗi người một ngựa, xa xa đặt một cái bia, bên cạnh dựng thẳng hai cây đuốc chiếu sáng, dưới màn đêm có vẻ u ám, đừng nói muốn bắn tới hồng tâm, bắn trúng cũng đã khó, mà bốn người còn cưỡi ngựa, vậy càng thêm khó khăn.

Bất quá loại này với bốn người mà nói là vô cùng quen thuộc, hành quân đánh giặc khó tránh ban đêm đánh lén, hoặc ban đêm đoạt trại, các tướng sĩ đều luyện tập đêm tối cưỡi ngựa bắn cung.

Ba huynh đệ Hà thị đều có cung tiễn riêng, sai người mang tới, còn Đằng Vân thì bảo Khương Dụ tìm giúp hắn một cây cung, không ngờ Đằng Vân cười nói: “Phiền toái Khương tổng quản tìm lại cho ta một khinh cung, ta mới uống rượu, sợ kéo không nổi cung nặng như vậy."

Tiểu thái tử và ba huynh đệ Hà thị vừa nghe đều cười lạnh, ngay cả cung cũng kéo không được, sao có thể bắn tên, dây cung kình lực càng lớn, tên mới đi càng nhanh, uy lực bắn ra cũng càng mạnh, đổi thành khinh cung, chỉ biết bị người nhạo báng.

Bốn người lưu loát phiên thân lên ngựa, Đằng Vân lưng đeo mấy mũi tên, một tay cầm dây cương, một tay cầm khinh cung, ba huynh đệ Hà thị nhìn thoáng qua Đằng Vân, ăn ý giục ngựa.

Đằng Vân cũng giục ngựa đi theo, cung của ba huynh đệ Hà thị kình lực lớn, hiển nhiên đáp cung bắn tên từ xa, Đằng Vân không nóng nảy, nhìn bọn họ lạp tên, cũng buông cương ngựa, lấy ba trường tiễn sau lưng, hai tay lạp tên.

Chỉ là mũi tên của hắn không hướng tới bia ngắm, ngay lúc ba huynh đệ Hà thị bắn tên, Đằng Vân cũng tìm đúng thời cơ, mãnh liệt buông dây cung ra, trường tiễn lao vút như gió, chỉ nghe ba tiếng “Xiu xiu xiu", lại vài tiếng vang rất nhỏ, tựa hồ có cái gì đó rơi xuống đất.

Đằng Vân vừa bắn ra ba mũi tên, lại lập tức xoay tay rút ra trường tiễn cuối cùng, lạp cung, buông tay, cũng không nhìn bia ngắm, quay ngựa trở về.

Khương Dụ sai giơ đuốc nhìn, trên bia ngắm chỉ có một mũi tên, nhìn màu của mũi tên, hiển nhiên là của Đằng Vân.

Khương Dụ lại sai người tìm mũi tên của ba huynh đệ Hà thị, tại cách đó không xa lại tìm được ba trường tiễn của Đằng Vân, mà bên cạnh lại là ba mũi tên bị gãy.

Khương Dụ đặt mọi thứ lên bàn gỗ, trình cho Tiết Quân Lương nhìn.

Tiết Quân Lương cười cầm lấy đoạn mũi tên bị gãy, nói: “Thế nào, các ngươi phục rồi chứ?"

Tiểu thái tử Tiết Bội mặt lúc đỏ lúc trắng, ba huynh đệ Hà thị đều kinh ngạc nhìn mũi tên của mình, hổ thẹn không thôi.

Tiết Quân Lương thấy bọn họ không nói lời nào, cũng không bắt buộc bọn họ, nói: “Một khi đã như vậy, mọi người liền tan đi, cũng không còn sớm."

Tiết Bội nói không nên lời, lúc trước chê cười Đằng Vân đổi khinh cung, chẳng qua dù đối phương dùng khinh cung, cũng có thể dễ dàng bắn gãy mũi tên của ba người.

Tiểu thái tử chỉ có thể cắn răng một cái, quỳ xuống cảm tạ, sau đó chạy trốn không còn bóng dáng.

Tiết Quân Lương cười một tiếng, nói: “Nếu sau này thái tử tìm ngươi phiền toái, ngươi có thể giáo huấn nó."

Đằng Vân nói: “Thái tử tuổi nhỏ, nhưng làm người trọng tình trọng nghĩa, lại ngay thẳng sáng suốt, ngày sau tất thành nhân tài."

“A…"

Tiết Quân Lương bỗng nhiên ái muội cười một tiếng, nói: “Tựa hồ Đằng khanh rất hảo cảm với thái tử, như vậy cũng tốt, nhi tử của cô cũng là nhi tử của ngươi."

“Bệ, bệ hạ…"

Đằng Vân kinh sợ, trước kia hành động Tiết Quân Lương ôn nhu, nói chuyện cũng ôn nhu, nhưng chỉ là ái muội thôi, mà lời nói lúc này lại quá mức trắng trợn.

Tiết Quân Lương nói: “Đi thôi, còn chưa thay y phục."

Đằng Vân cứ như vậy bị Tiết Quân Lương dẫn đến Vân Phượng cung, Vân Phượng cung hôm nay nơi nơi ngập tràn sắc đỏ, ngay cả giường cũng bị Thụy Tuyết đổi thành đỏ thẫm, trên bàn bày rượu và thức ăn, chén rượu hợp cẩn có vẻ tinh xảo dị thường.

Tiết Quân Lương sai Thụy Tuyết lấy một bộ y phục sạch sẽ đến, Thụy Tuyết cười hì hì nói: “Nếu tiệc rượu cũng đã xong, chi bằng không cần mặc hỉ phục."

Tiết Quân Lương giận một câu “Ba hoa", nhưng không có ý trách tội nàng, y biết Đằng Vân da mặt mỏng, nhịn không được trêu chọc, lại nói: “Còn không mau đi."

Thụy Tuyết cười lui xuống, lát sau lại cầm một bộ hỉ phục đỏ thẫm tới, sau đó liền lui xuống.

Nội thất chỉ còn lại Tiết Quân Lương và Đằng Vân, Đằng Vân nhất thời không biết làm thế nào, lấy y phục qua, nói: “Vi thần cả gan thỉnh bệ hạ tránh một lát, để vi thần thay y phục."

Tiết Quân Lương cười nói: “Sao ta phải tránh, ta tới giúp ngươi."

Y nói xong đưa tay cởi y phục của Đằng Vân, Đằng Vân giống như bị hỏa thiêu, lui ra phía sau một bước, cũng không ngờ lại chạm phải giường, mặt càng thêm đỏ.

Tiết Quân Lương thấy hắn lui không được, tự nhiên lại cởi vạt áo của hắn, giúp hắn cởi ngoại sam ném trên giường, lại hỉ phục sạch sẽ mặc vào cho hắn.

Đằng Vân được người hầu hạ quen, nhưng chưa từng được Tiết Quân Lương hầu hạ qua, động tác khó tránh khỏi có chút cứng ngắc, lại chọc Tiết Quân Lương bật cười.

Giúp Đằng Vân đổi tốt y phục, rốt cục Tiết Quân Lương biết vì sao thời điểm Thụy Tuyết rời đi lại cười vui vẻ như vậy, hóa ra hỉ phục này không có vạt áo, cũng không có nút thắt, buộc cũng buộc không được, chỉ có thể ái muội rộng mở.

Đằng Vân nhất thời cảm thấy chi bằng không đổi, có chút nước trà cũng chẳng sao, nhưng hiện tại đã mặc như vậy, lại không tốt đổi trở về.

Thời điểm Tiết Quân Lương thay hắn sửa sang lại quần áo, còn cố ý vuốt ve lưng hắn một chút, Đằng Vân không dám động, nhưng cảm thấy thắt lưng của mình phát run, hắn rất quen thuộc loại cảm giác này, trước kia Tiết Quân Lương không có việc gì liền trêu chọc hắn, nhưng lại không quá phận.

Loại vuốt ve ái muội này, tuy cách đã lâu, nhưng khiến Đằng Vân đột nhiên ảo giác, giống như Tiết Quân Lương đã biết thân phận của mình, đã biết mình là Đằng Vân, đã biết mình từng là hoàng hậu, cố ý làm mình nhớ lại những chuyện trước kia.

Đằng Vân còn nhớ rõ Đằng Thường nhắc nhở mình, có lẽ Tiết Quân Lương đã biết được mình là Đằng Vân, nhưng hắn nghĩ, chuyện mình đã từng là hoàng hậu, căn bản Tiết Quân Lương không thể khảo chứng.

Tiết Quân Lương thực vừa lòng với biến hóa rất nhỏ của Đằng Vân, cười nói: “Không còn sớm nữa, uống xong rượu hợp cẩn, không bằng Đằng khanh theo ta ngủ?"

Đằng Vân nhấp môi, cũng không nói gì, đương nhiên Tiết Quân Lương biết, Đằng Vân là nam tử, cho nên không có khả năng phá vỡ phòng bị, Tiết Quân Lương cũng không muốn cưỡng cầu hắn, cười nói: “Đằng khanh mặt hồng như vậy, là nghĩ đến chuyện gì sao?"

Nói xong đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má và cằm của Đằng Vân, vết sẹo trên mặt hắn đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vì thời gian quá lâu không thể trừ tận gốc, Tiết Quân Lương từng phát giận với ngự y, nhưng vết sẹo này cũng là do chính mình gọi người đánh đến, nghĩ vậy, trong lòng không biết là tư vị gì.

Đằng Vân bị y làm ngứa, nghiêng đầu muốn tránh khỏi tay Tiết Quân Lương.

Lúc này Tiết Quân Lương mới buông tay, sau đó cười nói: “Ta là người háo sắc vậy sao? Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."

Y nói xong cầm lấy chén rượu trên bàn, đưa cho Đằng Vân một chén, hai người uống xong, Tiết Quân Lương liền nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, Đằng Vân cũng chỉ có thể cùng y nằm chung.

Tiết Quân Lương kéo chăn đắp cho hai người, đột nhiên cười một tiếng, từ dưới đệm giường lấy ra long nhãn và hạt sen, Đằng Vân nhìn đến, đỏ ửng vừa thối lui lại hiện lên trên mặt.

Phàm là đêm tân hôn, trên hỉ giường đều rải long nhãn và hạt sen, ngụ ý viên mãn sớm sinh quý tử.

Sau đó hai người đều không nói chuyện, nến trong phòng không thổi tắt, Tiết Quân Lương nhắm mắt, rất nhanh hô hấp liền vững vàng, Đằng Vân không biết y đã ngủ chưa, nhưng mình lại ngủ không được, hắn nhắm mắt liền nhớ tới chuyện trước kia, từng chuyện từng chuyện một, khiến Đằng Vân phiền toái không thôi.

Hiển nhiên Tiết Quân Lương không ngủ, y giả vờ nhắm mắt là do sợ Đằng Vân xấu hổ, nhưng đợi lâu, vẫn có thể nghe thấy Đằng Vân thở dài hoặc xoay người, Tiết Quân Lương cảm thấy nếu mình không làm chút gì đó, không chừng Đằng Vân sẽ luôn do dự trước tử lộ.

Lại một lát sau, ánh nến càng ngày càng mờ, cuối cùng tắt ngúm, lúc này Tiết Quân Lương mới mở to mắt, sau đó ngồi dậy.

Đằng Vân nghe được động tác, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, chợt thấy người bên cạnh ngồi dậy, sau đó là là tiếng quần áo ma xát, nhiệt độ bên cạnh càng ngày càng rõ ràng, hình như đối phương nhích lại gần.

Đằng Vân nghĩ có nên mở mắt ra không, hay tiếp tục giả bộ ngủ, bỗng nhiên một cỗ nhiệt khí phun bên tai mình, Đằng Vân cả kinh thiếu chút nữa liền động.

Tiết Quân Lương cúi đầu hôn vành tai hắn, nhiệt khí quanh quẩn, Đằng Vân nghĩ may mắn nến đã tắt, nếu không nhất định sẽ bị nhìn ra là giả bộ ngủ.

Tai Đằng Vân phát sốt, tuy y phục chưa cởi, nhưng toàn thân cũng nóng lên, ra một tầng mồ hôi mỏng manh.

Môi người nọ lưu luyến từ bên tai hôn tới khóe miệng, Đằng Vân tim đập càng lúc càng nhanh, đã sắp kiên trì không được, nghĩ khi nào làm bộ như tỉnh lại mới tốt.

Tiết Quân Lương đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của hắn, chẳng qua chỉ chạm nhẹ, lập tức ngẩng đầu lên, điều này khiến Đằng Vân hung hăng thở phào một hơi.

Đằng Vân càng thêm không dám mở mắt, Tiết Quân Lương thở dài, thanh âm phi thường nhỏ, giống như tại nỉ non: “Đằng Vân a, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không…"

Đằng Vân nghe y nói chuyện, càng không dám thở, quả nhiên y đã biết mình là Đằng Vân, tay giấu trong chăn nắm chặt góc áo, Tiết Quân Lương nhẹ nhàng vuốt ve mặt và cổ hắn, lại nói: “Ngươi không rõ, có lẽ đây là báo ứng, ta năm đó hận không thể giết ngươi, nhưng người duy nhất ta để bụng… Thế nhưng cũng là ngươi. Mọi thứ trong Vân Phượng cung đều trùng kiến nguyên dạng, ngay cả thư phòng cũng giống hệt, là bởi vì ta có tâm với ngươi, Khương Dụ đều nhìn ra được, cố tình đại tướng quân anh minh quyết đoán là ngươi lại nhìn không ra, thật sự là báo ứng đến khó chịu…"

Đằng Vân càng khiếp sợ không thôi, nghe y nhắc tới Vân Phượng cung, tim đập như nổi trống, chỉ sợ Tiết Quân Lương cũng có thể nghe được, tuy đối phương không có nói rõ, nhưng đối với người thông minh như Đằng Vân mà nói, điều này rất rõ ràng, Tiết Quân Lương đã biết hết, biết sửu hoàng hậu từng ở Vân Phượng cung là ai.

Tiết Quân Lương dứt lời, thật lâu sau thở dài, lại cúi đầu hôn lên mi tâm hắn một cái, lập tức nằm xuống.

Đằng Vân nghe được hô hấp vững vàng của Tiết Quân Lương, mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra, toàn thân giống như thoát lực, nằm bẹp trên giường, sau lưng đã ướt mồ hôi, hiện tại hắn không biết mình nên làm như thế nào.

Hóa ra Tiết Quân Lương đã sớm biết, mà lời y nói lúc nãy, nói đối với mình để bụng, Đằng Vân bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Tiết vương cố ý đưa mình tiến cung, kỳ thật không phải chế ngạo, mà là…

Đằng Vân xoay người đưa lưng về phía Tiết Quân Lương, đưa tay che môi của mình, nhiệt độ nóng rực như muốn làm bỏng tay, Đằng Vân cảm thấy hô hấp của mình cũng nóng kinh người.

Một đêm không ngủ, ngày hôm sau Tiết Quân Lương thức dậy chuẩn bị lâm triều hắn liền tỉnh, Tiết Quân Lương tựa hồ không có việc gì, cười nhéo mũi hắn một cái, nói: “Đừng làm biếng, mau đứng dậy, chúng ta còn phải lâm triều, chậm các đại thần sẽ kích trống phế đế ."

Đằng Vân cả đêm không ngủ ngon, đầu có chút choáng váng, thì thào nói: “Ta đi vào triều?"

“Tự nhiên , chẳng lẽ Đằng Nam hầu muốn làm biếng?"

Tiết Quân Lương nói xong, nhìn Đằng Vân quần áo không chỉnh, tóc tai tán loạn, nhịn không được híp mắt, cực nhanh hôn một cái lên môi hắn, nói: “Đứng lên nào, lâm triều xong lại ngủ."

Đằng Vân mở to hai mắt, lúc này mới tỉnh táo, vội vàng đứng lên, nói: “Vi thần… Vi thần không nghĩ tới mình còn có thể vào triều, không phải đã muốn…"

Hiển nhiên Tiết Quân Lương biết hắn muốn nói gì, cười nói: “Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, không chỉ quyển cấm ngươi, còn muốn nhìn ngươi thi triển khát vọng, đây mới là Đằng khanh chân chính, không đúng sao?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại