Sửu Nương Nương
Chương 52: Sửu nương nương
Tiết Hậu Dương bị tiểu tổ tông Tiết Bội làm đau đầu, hắn thật sự không biết giải thích thế nào mới tốt, hơn nữa tiểu thái tử tuổi còn nhỏ, quân vương hậu cung ba nghìn mỹ nhân, sao có thể chỉ sủng một người, hơn nữa người đó đã qua đời.
Cuối cùng trong lòng Tiết Hậu Dương sáng ngời, vội vàng nói: “Vấn đề này… Chi bằng thái tử đến hỏi thái phó, Thẩm thái phó học thức uyên bác, hiển nhiên… Hiển nhiên có thể giải thích nghi hoặc cho thái tử."
Tiết Bội nghe hoàng thúc nói lắp ba lắp bắp, nhưng lại không hề nghi ngờ, thật sự chạy đến hỏi thái phó…
Đằng Vân trở lại tiệc rượu, nói quá say muốn rời đi trước, đương nhiên mọi người không thấy Tiết vương, nên không ai ngăn cản hắn.
Đằng Vân ra cung, người của Hầu phủ đã chuẩn bị mã xa đợi bên ngoài, chỉ chờ chủ tử, Đằng Vân ngồi lên mới thở phào một cái, thậm chí có cảm giác đang chạy nạn.
Hắn vừa xuống xe, một tỳ nữ liền chạy tới, kinh hoảng nói: “Chủ tử, ngài mau đi xem Lữ tiên sinh, thị vệ giữ cửa đều bị đánh ngất xỉu!"
Đằng Vân cả kinh, chẳng lẽ Lữ Thế Thần chạy thoát? Hắn là một văn nhược thư sinh, sao có thể đả thương thị vệ chạy trốn, hay Phụng quốc phái người tiếp ứng?
Hắn tưởng tượng như vậy, nhanh chóng bước đi, không còn cố kỵ cảm giác dính nị trên người, quả nhiên thị vệ trong tiểu viện tử đều té xỉu, mọi người không dám tùy tiện vào, cửa phòng vẫn đóng chặt.
Đằng Vân đẩy cửa ra, trong tai nghe được tiếng người hô hấp, tựa hồ Lữ Thế Thần còn tại, cũng không chạy trốn, hắn vòng qua bình phong, lập tức ngây dại.
Bàn trong phòng sụp nát, đĩa rơi vỡ trên mặt đất, Lữ Thế Thần quần áo không chỉnh dựa vào một góc, mà trên giường còn có một người.
Nam tử kia quang lõa, hạ thân rõ ràng không phải xúc động bình thường, mà là sung huyết đỏ bừng, nhưng hai tay bị trói sau lưng, hình như thoát không được, thất thần suyễn tức, kiệt lực cọ xát thảm giường.
Nam tử chật vật kia chính là Triệu Thống…
Đằng Vân da mặt mỏng, lập tức xoay đầu không nhìn, chỉ nói: “Lữ tiên sinh, đây là chuyện gì!"
Lữ Thế Thần mấp máy môi nửa ngày, mới run giọng nói: “Ta… Ta… Ta làm sao biết xảy ra chuyện gì…"
Đằng Vân thấy vẻ mặt Triệu Thống có chút tan rã, lại nhìn đến chủy thủ rơi một bên, trong lòng đại khái đã biết tiền căn hậu quả, thủ đoạn hạ lưu này không giống Lữ Thế Thần làm.
Đằng Vân gọi người tới, sai người đưa Triệu Thống về, lúc này Lữ Thế Thần mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay áo sát sát mồ hôi trên trán, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Đương nhiên Triệu Thống là do Lữ Thế Thần trói, nếu không vì Triệu Thống bị hạ dược, Lữ Thế Thần cũng không có năng lực lớn như vậy…
Hạ nhân đi vào đều choáng váng, nhưng vẫn nhanh chóng khiêng Triệu Thống đi, ở Hầu phủ lâu như vậy, hiển nhiên biết cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn.
Tỳ nữ thu thập mảnh vỡ trên đất, đưa bàn mới vào, đồ ăn vung vãi không nhìn ra rốt cuộc ăn bao nhiêu, đây là chuyện duy nhất Lữ Thế Thần vui mừng.
Đằng Vân còn nói hắn chưa ăn cơm, sai đầu bếp làm một bàn mang lên, Lữ Thế Thần giống như kiếp sau trọng sinh, ăn lang thôn hổ yết, đương nhiên là sau khi Đằng Vân rời đi, nếu bảo hắn ăn như vậy trước mặt người Tiết quốc, hắn thà rằng đói chết.
Lúc này Đằng Vân không có khí lực đi quản Triệu Thống, phái người đưa hắn về, còn cố ý dặn dò đừng để Triệu Lục biết, Triệu Thống làm người tương đối đơn giản, nhất thời giận dữ bị người tính kế, vạn nhất Triệu Lục biết, nhất định sẽ ấn quân pháp xử trí, tuy Triệu Thống đáng phạt, ngã một lần khôn hơn một chút, nhưng hắn không đành lòng nhìn Triệu Thống bị khảm đầu, tóm lại cũng là một mãnh tướng.
Sai người đưa nước đến, Đằng Vân tẩy sạch ô vật trên người, nước ấm quả thật khoan khoái, giúp hắn chậm rãi trầm tĩnh lại, nhưng trầm tĩnh lại, trong đầu không tự chủ được loạn tưởng, nghĩ đến chuyện khó mở miệng vừa rồi…
Đằng Vân da mặt mỏng, nhưng sau khi lãnh tĩnh, suy nghĩ một chút nữa, tựa hồ cũng hiểu được có điều không thích hợp.
Không nói Tiết Quân Lương tửu lượng không tồi, hơn nữa lần này y cũng không uống bao nhiêu rượu, dù Tiết vương có say tới mức không còn biết gì, cũng không có khả năng không cố kỵ mà làm chuyện đó tại tiểu đình tử bốn phía thông thoáng.
Tiết Quân Lương làm người cẩn thận, tiệc rượu người đến người đi, cung nhân mang thêm đồ ăn và rượu nhiều vô số kể, tiểu đình tử lại không bí mật, hẳn đã bị người nhìn thấy.
Tuy không có người dám xen vào chuyện của Tiết Quân Lương, nhưng sau lưng vẫn sẽ đồn đãi.
Hơn nữa, Tiết Quân Lương không thật sự tiến vào hắn, chỉ vừa gọi tên hoàng hậu, vừa ép hắn khép hai chân giúp y thư giải, mà lúc ấy Tiết Quân Lương còn để ý cảm thụ của Đằng Vân, cũng thay hắn thư giải, thử nghĩ xem, làm sao Tiết Quân Lương có thể gọi tên nữ nhân lại thay nam nhân thư giải chứ?
Đằng Vân tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy nước ấm cũng chống không nổi thân thể lạnh lẽo, cả dấu vết lưu lại trên người hắn, mọi thứ đều chứng minh Tiết Quân Lương căn bản không say.
Mà dù Tiết Quân Lương thông minh, lại có thể thấy rõ tiên cơ, nhưng không thể biết mình là ai, y làm vậy chắc chắn chỉ có một khả năng.
Tiết Quân Lương cố ý để cung nhân nhìn thấy hành vi phóng đãng của mình và Đằng Nam hầu, mọi người không dám nói Tiết vương, hơn nữa chuyện Tiết vương yêu hoàng hậu sâu sắc mọi người đều biết, vì thế chỉ có thể cười mỉa Đằng Vân, truyền chút ô ngôn uế ngữ.
Đằng Vân hung hăng vỗ nước, bọt nước đánh lên mặt, lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến xương, hóa ra Tiết Quân Lương tìm không được biện pháp động mình, lại bắt đầu từ phương diện này.
Đằng Vân che mắt, cười lạnh một tiếng, tâm tư đế vương quả nhiên sâu không thấy đáy, không phải người hắn có thể đoán được.
Hôm sau lâm triều xong, Tiết Quân Lương cố ý giữ Đằng Vân lại, Đằng Vân không biết Tiết Quân Lương đánh chủ ý gì, chỉ có thể tự nói với mình, quân vương này sâu không lường được, không cẩn thận liền trúng bẫy.
Tiết Quân Lương chuẩn bị bước liễn, không biết muốn đi đâu, cười nói: “Cô muốn dẫn Đằng khanh tới một nơi, đường không ngắn, không bằng ngồi cùng?"
Đằng Vân buông tay đứng một bên, có thể cùng quân vương ngồi chung bước liễn là vô thượng quang vinh, nhưng Đằng Vân không biết một hàng thần như hắn từ khi nào nhận được quang vinh này.
“Tạ bệ hạ nâng đỡ, chính là từ xưa đến nay quân thần khác biệt, vi thần không dám phá hủy quy củ, tránh chọc người nhàn thoại."
Tiết Quân Lương thấy hắn nói thế, cũng không bắt buộc, cười nói: “Ngươi đúng là cẩn thận."
Dứt lời bảo Khương Dụ sai người khởi giá, Đằng Vân đi theo ngự giá, đi chưa được mấy bước liền đụng tới tiểu thái tử, tiểu thái tử nhìn thấy Đằng Vân, lại nhìn nhìn Tiết Quân Lương, trên mặt ửng hồng, rất nhanh nâng cằm, hung hăng trừng Đằng Vân một cái.
Sau đó từ trong ngực lấy ra một hòn đá nhỏ, ném vào Đằng Vân, ném xong lập tức quay đầu bỏ chạy, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Tất cả mọi người sững sờ, Đằng Vân bị cục đá tạp trúng, cũng không tính đau, nhưng có chút mạc danh kỳ diệu, có thể nói Đằng Vân tương đối hiểu tiểu thái tử Tiết Bội, dù sao trước kia Tiết Bội rất quấn quýt hắn, tiểu thái tử ngày thường đều tương đối lão thành, làm việc cũng quy củ, rất có phong cách quý tộc, chỉ có thời điểm phát giận mới làm ra hành động trẻ con này.
Tiết Quân Lương nói một tiếng “Hồ nháo!", lập tức nói: “Thái phó dạy Thái tử thế nào vậy? Khương Dụ, đi nói cho Thẩm Dực, hôm nay thái tử không chép sách trăm lần, không được tan học."
“Vâng…"
Khương Dụ lên tiếng, thành thành thật thật đi tìm Thẩm Dực.
Tiết Quân Lương lại sai người khởi giá, đoàn người ra cung, đích đến chính là phủ Trấn Cương hầu.
Bên ngoài Hầu phủ bị trọng binh vây quanh, thị vệ tay cầm trường kích mặc áo giáp, không người dám tiếp cận, cũng biết đây là kết cục của kẻ phạm thượng tác loạn.
Mọi người được tiền hô hậu ủng vào phủ đệ, bên trong có chút tiêu điều, cơ hồ không người dọn dẹp, hoa đã chết, cỏ dại lan tràn tới mức khó đặt chân, đèn ***g trên hành lang tích bụi, mạng nhện xếp từng tầng trên vách tường.
Đằng Vân nhìn đến phủ đệ này, liền hiểu được, hiện giờ Đằng Vân và Tiết Ngọc giống nhau, Tiết Quân Lương dẫn hắn tới đây, nhất định là muốn xao sơn chấn hổ, cho hắn xem rõ kết cục cuối cùng của bất trung.
Mà Đằng Nam hầu còn không bằng Tiết Ngọc, bởi vì không họ Tiết, Tiết thị tổ tiên có lệnh, phàm là con cháu không thể giết hại lẫn nhau, nếu không, tên không thể thượng gia phả, cho nên Tiết Ngọc phạm sai lầm lớn, còn có thể sống được, nếu Đằng Vân phạm sai lầm lớn, vậy lập tức ban tử.
Thiên viện Hầu phủ có một loạt phòng nhỏ, phòng không cửa sổ, ba mặt phong kín, chỉ có một cái cửa, trên cửa còn dùng xiềng xích khóa lại.
Tiết Quân Lương sai người mở khóa, thị vệ đẩy cửa ra, lúc này ánh sáng mới chiếu vào, trong phòng thoáng không ít.
Một người nằm ở góc giường, trừ Tiết Ngọc còn có thể là ai.
Tiết Ngọc gầy yếu cơ hồ chỉ còn xương bọc da, không chải đầu vén tóc, nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn, cửa vừa mở ra, bị ánh sáng đâm vào, mãnh liệt nhắm mắt lại, dịu đi hơn nữa ngày, mới hướng ánh sáng nhìn qua.
Tiết Quân Lương nói: “Vì sao Trấn Cương hầu có bộ dáng như thế, cô bảo các ngươi đối xử tử tế với Hầu gia, các ngươi hầu hạ hắn vậy sao?"
Chúng thị vệ vừa nghe Tiết vương phát hỏa, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu, nói: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng! Không phải chúng mạt tướng không tận tâm hầu hạ Hầu gia, mà là… Mà là Hầu gia tinh thần không tốt, tìm thầy thuốc đến xem, nói Hầu gia tích tụ thành tật, tâm trí có chút thất thường, đồ ăn đưa tới thường xuyên bị ném xuống đất."
Đằng Vân nghe, nhìn phía Tiết Ngọc, quả thật ánh mắt người nọ hoảng hốt, bất kì ai bị giam trong một căn phòng u ám, cũng sẽ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu, Tiết Ngọc không chết được, nhưng cái này so với chết còn khổ sở hơn, đây là đang dần tiêu trừ nhuệ khí của Tiết Ngọc, muốn nhổ sạch sẽ lông chim của hắn.
Tiết Quân Lương muốn chính là vẻ mặt này của Đằng Vân, nói: “Đằng khanh cũng không đành lòng, cô trong lòng càng khổ sở, dù sao hắn cũng là thân đệ đệ của cô, sao cô nhẫn tâm nhìn hắn như thế…"
Đằng Vân liếc Tiết Quân Lương một cái, cái nhìn này khiến Tiết Quân Lương run lên, y cảm thấy ánh mắt đó khiến mình có chút xúc động, nhưng Tiết Quân Lương cũng không muốn thừa nhận, loại ánh mắt thất vọng, tuyệt vọng, bi thương, có thể làm y hối hận vì sở tác sở vi của mình.
Tiết Quân Lương thấy bản thân cũng có bất đắc dĩ, là quân vương có thể nhẫn, cũng có thể ngoan độc, nếu Tiết Ngọc không tác loạn, căn bản y không động hắn, đừng nói là quan hệ huyết thống, dù là người thường, sao y nhẫn tâm bức điên người khác.
Lúc Khương Dụ vào liền nhìn đến cảnh tượng này, liền không dám thở mạnh, tránh liên lụy đến mình.
Khương Dụ tiến lên một bước, hạ giọng, tận lực tỏ ra cung khiêm một chút, nói: “Bệ hạ… Ngoài phủ có người tự xưng Lang Tĩnh cầu kiến."
Ông vừa dứt lời, Tiết Ngọc đang nằm trên giường, ánh mắt dường như sáng lên một chút.
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “A, Lang Tĩnh? Cô nghe nói Lang Tĩnh chính là sư huynh của Thẩm Dực, Thẩm Dực tự nhận tài hoa không cao bằng y."
Khương Dụ lại nói: “Người tự xưng Lang Tĩnh còn nói, nếu Đại vương không muốn gặp, thì nói y có thể chiêu hàng Lữ Thế Thần."
Tiết Quân Lương nhíu mày, “Đúng là một người thấy chết không lui, cho vào."
Khương Dụ rất nhanh rời đi, chỉ một lúc sau, lại mang theo một người tiến vào.
Lang Tĩnh vẫn một bộ mặt lạnh, giống như nhìn thấu hết thảy, không thuộc về nhân gian khói lửa, nhìn đến Tiết Ngọc nằm trên giường, cũng chỉ lướt qua, lại đưa mắt nhìn Tiết Quân Lương, dập đầu nói: “Tội dân Lang Tĩnh, khấu kiến bệ hạ."
Tiết Quân Lương cười nói: “Tội dân? Không biết ngươi phạm chuyện gì?"
Lang Tĩnh nói: “Xui khiến Trấn Cương hầu phạm thượng, không biết tội danh này có đủ lớn hay không."
“Đủ lớn."
Tiết Quân Lương vuốt cằm, vẫn mang theo ý cười, “Như vậy chỉ có thể nói ngươi gan dạ sáng suốt hơn người, thời điểm này không biết chạy trốn, lại quay về làm gì?"
Lang Tĩnh cười lạnh một tiếng, nói: “Tội dân chạy thoát, chẳng qua bệ hạ kỳ cao một bậc, tội dân bất đắc dĩ, vẫn phải trở lại."
Tiết Quân Lương nói: “Đệ đệ của cô có thực khách trung tâm như ngươi, cô cũng vì hắn cảm thấy vui mừng."
“Bệ hạ quá khen…"
Lang Tĩnh vẫn luôn thản nhiên mở miệng, không có biểu tình gì, lúc này mới nói: “Tội dân nguyện ý thuyết phục Lữ Thế Thần."
“Điều kiện của ngươi."
Lang Tĩnh nói: “Tội dân gan lớn hy vọng bệ hạ rút binh mã khỏi Trấn Giang Hầu phủ."
Tiết Quân Lương cười to một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nói với Đằng Vân: “Chiêu hàng thuộc bổn sự của ngươi, hiện tại hắn muốn tranh công với ngươi, còn muốn cô triệt binh, Đằng khanh, ngươi nói, có lợi sao?"
Đằng Vân không lập tức đáp lời, dừng một chút mới nói: “Vi thần không có tài như Lang tiên sinh, không thể thu phục Lữ Thế Thần."
Tiết Quân Lương nghe xong cũng không tức giận, chính là cực kỳ ái muội nhìn Đằng Vân, cười nói: “Ân… Bản thân ngươi không thể chiêu hàng, là muốn bị phạt, nhưng cô nào nhẫn tâm bởi vì chuyện nhỏ này xử phạt ngươi, vậy cấp Lang Tĩnh một cơ hội, nếu thật có thể chiêu hàng Lữ Thế Thần, cô liền miễn tội lớn phạm thượng của Tiết Ngọc!"
Biểu tình của Lang Tĩnh trong nháy mắt buông lỏng, tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: “Tội dân đêm xem tinh tượng, Lữ Thế Thần là sao Văn Khúc hạ phàm, thời cơ không đến không thể vọng động, ngày mai giờ tý, tội dân tự đi Đằng Nam hầu phủ chiêu hàng… Tội dân khẩn cầu hôm nay lưu lại, chiếu cố chủ thượng."
Tiết Quân Lương phất phất tay, tựa hồ không để tâm, “Ngươi nguyện ý lưu lại liền lưu lại."
Nói xong liền hướng cửa mà đi, lúc sắp bước ra thềm, liền dừng chân, quay đầu lại cười nói: “Lang Tĩnh a, Lữ Thế Thần là sao Văn Khúc hạ phàm, vậy theo ý ngươi, cô là cái gì?"
Lang Tĩnh dừng một chút, tựa hồ đang nghiền ngẫm, nói: “Bệ hạ quanh thân long khí, thuận lợi may mắn hiện rõ, tội dân từng thấy sao Hôm phương Tây, rất giống với bệ hạ, Thái Bạch giả, chủ sát phạt, thiên hạ chung quy là của bệ hạ, việc gì phải nóng lòng nhất thời?"
Mấy câu nói đó ngược lại nói trúng tâm Tiết Quân Lương, không khỏi tán thưởng nhìn Lang Tĩnh một cái, tuy người này luôn tỏ vẻ không quan tâm mọi thứ, lại biết khi nào thì nên tiến khi nào thì nên lùi, biết người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Chẳng qua…"
Lang Tĩnh cố ý ngừng một chút, nhìn thoáng qua Đằng Vân, lại nhìn Tiết vương, nói: “Mặc dù Thái Bạch có thể phạt thần, lại quá mức thô bạo, từ xưa đến nay thô bạo tất mất dân tâm… Ngu Thuấn có hai hiền thê là Nga Hoàng và Nữ Anh, mà bên cạnh bệ hạ, không người khuyên giải."
Ánh mắt Tiết Quân Lương nhìn Lang Tĩnh càng phát ra tán thưởng, tựa hồ người này thật sự biết phỏng đoán nhân tâm, liền tiếp lời hắn nói: “Vậy ngươi nói, bên người cô, nên là ai mới tốt?"
Lang Tĩnh cúi đầu xuống, nói: “Tội dân vừa rồi vào cửa, đã biết mệnh cách Đằng Nam hầu chủ thủy, nhất định có thể vượng bệ hạ, chỉ tiếc… Chỉ tiếc Đằng Nam hầu sinh vì nam tử."
Tiết Quân Lương chờ là những lời này, y thật sự không ngờ, mình chỉ biểu lộ một chút tâm tư, thế nhưng bị Lang Tĩnh lần đầu tiên gặp mặt nhìn thấu, hơn nữa Lang Tĩnh biết nên làm thế nào.
Tiết Quân Lương muốn chèn ép Đằng Vân, bất quá y tìm không ra lý do, biện pháp tốt đều bị Đằng Vân nhẹ nhàng đánh trả lại, nếu thật sự dùng chiêu hàng không thành chèn ép Đằng Nam hầu, không khỏi khiến người khác cho rằng Tiết vương hẹp hòi, không có lòng bao dung.
Trong lòng Tiết Quân Lương có một kế, nếu thu Đằng Nam hầu vào hậu cung, hậu cung tần phi không thể tham gia chính sự, dù hắn có tài đi nữa, cũng trở mình không được, mấy ngày nay y đang tìm người thực hiện kế hoạch của mình, không ngờ lúc này Lang Tĩnh xuất hiện, quả thật giúp y rất nhiều.
Y đương nhiên biết Lang Tĩnh là vì muốn lưu lại chiếu cố Tiết Ngọc mới làm theo ý mình, bất quá điều này cũng không có gì, chỉ cần mục đích đạt tới, Tiết Quân Lương không từ thủ đoạn.
Đằng Vân vừa nghe, cả người cứng ngắc như đá, giật mình sửng sờ đứng tại chỗ, nếu Tiết Quân Lương làm vậy, đích thật là biện pháp tốt, hành động của Tiết vương vào đêm sinh thần, cũng có thể giải thích.
Đằng Vân không nghĩ tới, mình mới thoát khỏi hậu cung, lúc này lại bị nhét vào hậu viện.
Tiết Quân Lương mang Đằng Vân về cung, yêu cầu Đằng Vân cùng lên bước liễn, Đằng Vân không cự tuyệt, hiện giờ rơi vào tình thế này, hắn có thể cự tuyệt thế nào.
Tiết Quân Lương đối với biểu hiện của Đằng Vân thực vừa lòng, vừa về cung liền bảo Khương Dụ truyền đại thần tới, chính mình kéo tay Đằng Vân, thuật lại lời Lang Tĩnh, chuẩn bị chọn ngày tốt, nghênh thú Đằng Nam hầu tiến cung.
Tiết Hậu Dương nửa ngày không hồi thần, bệ hạ vẫn luôn không tán thành mình và Đằng Thường, sao chỉ chớp mắt lại cùng Đằng Nam hầu quan hệ tốt lên, chẳng lẽ cảnh tượng ngày đó không phải là say rượu loạn tính?
Thẩm Dực nghe, hơi suy tư liền hiểu được, trong lòng âm thầm sợ hãi, nước cờ này vừa đi liền không thể lui.
Tiết Quân Lương vì biểu đạt tình thâm với Đằng Vân, còn phân phát tú nữ đợi tuyển trong Chu Tú cung, cho bọn họ tiền và xa mã, hộ tống từng người về nhà.
Chuyện Tiết vương muốn nghênh thú nam nhân không bao lâu liền truyền ra, hơn nữa đối phương lại là Đằng Nam hầu, tuy nói hậu cung của quân vương khó tránh khỏi có mấy nam sủng, nhưng loại cưới hỏi đàng hoàng hiếm càng thêm hiếm, hơn nữa đối phương cũng coi như quyền cao chức trọng, oanh động là không thiếu được.
Đằng Vân làm người không kiêu ngạo, người gặp qua hắn cũng không ít, mà hắn còn ở trong quân một thời gian lâu, rất nhiều người ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt đầy sẹo của hắn, tuy không rất xấu xí, nhưng vừa thấy liền tưởng là phạm nhân.
Mọi người âm thầm lưu truyền, Tiết quốc đi một sửu hoàng hậu, lại tới một sửu nương nương.
Cuối cùng trong lòng Tiết Hậu Dương sáng ngời, vội vàng nói: “Vấn đề này… Chi bằng thái tử đến hỏi thái phó, Thẩm thái phó học thức uyên bác, hiển nhiên… Hiển nhiên có thể giải thích nghi hoặc cho thái tử."
Tiết Bội nghe hoàng thúc nói lắp ba lắp bắp, nhưng lại không hề nghi ngờ, thật sự chạy đến hỏi thái phó…
Đằng Vân trở lại tiệc rượu, nói quá say muốn rời đi trước, đương nhiên mọi người không thấy Tiết vương, nên không ai ngăn cản hắn.
Đằng Vân ra cung, người của Hầu phủ đã chuẩn bị mã xa đợi bên ngoài, chỉ chờ chủ tử, Đằng Vân ngồi lên mới thở phào một cái, thậm chí có cảm giác đang chạy nạn.
Hắn vừa xuống xe, một tỳ nữ liền chạy tới, kinh hoảng nói: “Chủ tử, ngài mau đi xem Lữ tiên sinh, thị vệ giữ cửa đều bị đánh ngất xỉu!"
Đằng Vân cả kinh, chẳng lẽ Lữ Thế Thần chạy thoát? Hắn là một văn nhược thư sinh, sao có thể đả thương thị vệ chạy trốn, hay Phụng quốc phái người tiếp ứng?
Hắn tưởng tượng như vậy, nhanh chóng bước đi, không còn cố kỵ cảm giác dính nị trên người, quả nhiên thị vệ trong tiểu viện tử đều té xỉu, mọi người không dám tùy tiện vào, cửa phòng vẫn đóng chặt.
Đằng Vân đẩy cửa ra, trong tai nghe được tiếng người hô hấp, tựa hồ Lữ Thế Thần còn tại, cũng không chạy trốn, hắn vòng qua bình phong, lập tức ngây dại.
Bàn trong phòng sụp nát, đĩa rơi vỡ trên mặt đất, Lữ Thế Thần quần áo không chỉnh dựa vào một góc, mà trên giường còn có một người.
Nam tử kia quang lõa, hạ thân rõ ràng không phải xúc động bình thường, mà là sung huyết đỏ bừng, nhưng hai tay bị trói sau lưng, hình như thoát không được, thất thần suyễn tức, kiệt lực cọ xát thảm giường.
Nam tử chật vật kia chính là Triệu Thống…
Đằng Vân da mặt mỏng, lập tức xoay đầu không nhìn, chỉ nói: “Lữ tiên sinh, đây là chuyện gì!"
Lữ Thế Thần mấp máy môi nửa ngày, mới run giọng nói: “Ta… Ta… Ta làm sao biết xảy ra chuyện gì…"
Đằng Vân thấy vẻ mặt Triệu Thống có chút tan rã, lại nhìn đến chủy thủ rơi một bên, trong lòng đại khái đã biết tiền căn hậu quả, thủ đoạn hạ lưu này không giống Lữ Thế Thần làm.
Đằng Vân gọi người tới, sai người đưa Triệu Thống về, lúc này Lữ Thế Thần mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay áo sát sát mồ hôi trên trán, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Đương nhiên Triệu Thống là do Lữ Thế Thần trói, nếu không vì Triệu Thống bị hạ dược, Lữ Thế Thần cũng không có năng lực lớn như vậy…
Hạ nhân đi vào đều choáng váng, nhưng vẫn nhanh chóng khiêng Triệu Thống đi, ở Hầu phủ lâu như vậy, hiển nhiên biết cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn.
Tỳ nữ thu thập mảnh vỡ trên đất, đưa bàn mới vào, đồ ăn vung vãi không nhìn ra rốt cuộc ăn bao nhiêu, đây là chuyện duy nhất Lữ Thế Thần vui mừng.
Đằng Vân còn nói hắn chưa ăn cơm, sai đầu bếp làm một bàn mang lên, Lữ Thế Thần giống như kiếp sau trọng sinh, ăn lang thôn hổ yết, đương nhiên là sau khi Đằng Vân rời đi, nếu bảo hắn ăn như vậy trước mặt người Tiết quốc, hắn thà rằng đói chết.
Lúc này Đằng Vân không có khí lực đi quản Triệu Thống, phái người đưa hắn về, còn cố ý dặn dò đừng để Triệu Lục biết, Triệu Thống làm người tương đối đơn giản, nhất thời giận dữ bị người tính kế, vạn nhất Triệu Lục biết, nhất định sẽ ấn quân pháp xử trí, tuy Triệu Thống đáng phạt, ngã một lần khôn hơn một chút, nhưng hắn không đành lòng nhìn Triệu Thống bị khảm đầu, tóm lại cũng là một mãnh tướng.
Sai người đưa nước đến, Đằng Vân tẩy sạch ô vật trên người, nước ấm quả thật khoan khoái, giúp hắn chậm rãi trầm tĩnh lại, nhưng trầm tĩnh lại, trong đầu không tự chủ được loạn tưởng, nghĩ đến chuyện khó mở miệng vừa rồi…
Đằng Vân da mặt mỏng, nhưng sau khi lãnh tĩnh, suy nghĩ một chút nữa, tựa hồ cũng hiểu được có điều không thích hợp.
Không nói Tiết Quân Lương tửu lượng không tồi, hơn nữa lần này y cũng không uống bao nhiêu rượu, dù Tiết vương có say tới mức không còn biết gì, cũng không có khả năng không cố kỵ mà làm chuyện đó tại tiểu đình tử bốn phía thông thoáng.
Tiết Quân Lương làm người cẩn thận, tiệc rượu người đến người đi, cung nhân mang thêm đồ ăn và rượu nhiều vô số kể, tiểu đình tử lại không bí mật, hẳn đã bị người nhìn thấy.
Tuy không có người dám xen vào chuyện của Tiết Quân Lương, nhưng sau lưng vẫn sẽ đồn đãi.
Hơn nữa, Tiết Quân Lương không thật sự tiến vào hắn, chỉ vừa gọi tên hoàng hậu, vừa ép hắn khép hai chân giúp y thư giải, mà lúc ấy Tiết Quân Lương còn để ý cảm thụ của Đằng Vân, cũng thay hắn thư giải, thử nghĩ xem, làm sao Tiết Quân Lương có thể gọi tên nữ nhân lại thay nam nhân thư giải chứ?
Đằng Vân tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy nước ấm cũng chống không nổi thân thể lạnh lẽo, cả dấu vết lưu lại trên người hắn, mọi thứ đều chứng minh Tiết Quân Lương căn bản không say.
Mà dù Tiết Quân Lương thông minh, lại có thể thấy rõ tiên cơ, nhưng không thể biết mình là ai, y làm vậy chắc chắn chỉ có một khả năng.
Tiết Quân Lương cố ý để cung nhân nhìn thấy hành vi phóng đãng của mình và Đằng Nam hầu, mọi người không dám nói Tiết vương, hơn nữa chuyện Tiết vương yêu hoàng hậu sâu sắc mọi người đều biết, vì thế chỉ có thể cười mỉa Đằng Vân, truyền chút ô ngôn uế ngữ.
Đằng Vân hung hăng vỗ nước, bọt nước đánh lên mặt, lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến xương, hóa ra Tiết Quân Lương tìm không được biện pháp động mình, lại bắt đầu từ phương diện này.
Đằng Vân che mắt, cười lạnh một tiếng, tâm tư đế vương quả nhiên sâu không thấy đáy, không phải người hắn có thể đoán được.
Hôm sau lâm triều xong, Tiết Quân Lương cố ý giữ Đằng Vân lại, Đằng Vân không biết Tiết Quân Lương đánh chủ ý gì, chỉ có thể tự nói với mình, quân vương này sâu không lường được, không cẩn thận liền trúng bẫy.
Tiết Quân Lương chuẩn bị bước liễn, không biết muốn đi đâu, cười nói: “Cô muốn dẫn Đằng khanh tới một nơi, đường không ngắn, không bằng ngồi cùng?"
Đằng Vân buông tay đứng một bên, có thể cùng quân vương ngồi chung bước liễn là vô thượng quang vinh, nhưng Đằng Vân không biết một hàng thần như hắn từ khi nào nhận được quang vinh này.
“Tạ bệ hạ nâng đỡ, chính là từ xưa đến nay quân thần khác biệt, vi thần không dám phá hủy quy củ, tránh chọc người nhàn thoại."
Tiết Quân Lương thấy hắn nói thế, cũng không bắt buộc, cười nói: “Ngươi đúng là cẩn thận."
Dứt lời bảo Khương Dụ sai người khởi giá, Đằng Vân đi theo ngự giá, đi chưa được mấy bước liền đụng tới tiểu thái tử, tiểu thái tử nhìn thấy Đằng Vân, lại nhìn nhìn Tiết Quân Lương, trên mặt ửng hồng, rất nhanh nâng cằm, hung hăng trừng Đằng Vân một cái.
Sau đó từ trong ngực lấy ra một hòn đá nhỏ, ném vào Đằng Vân, ném xong lập tức quay đầu bỏ chạy, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Tất cả mọi người sững sờ, Đằng Vân bị cục đá tạp trúng, cũng không tính đau, nhưng có chút mạc danh kỳ diệu, có thể nói Đằng Vân tương đối hiểu tiểu thái tử Tiết Bội, dù sao trước kia Tiết Bội rất quấn quýt hắn, tiểu thái tử ngày thường đều tương đối lão thành, làm việc cũng quy củ, rất có phong cách quý tộc, chỉ có thời điểm phát giận mới làm ra hành động trẻ con này.
Tiết Quân Lương nói một tiếng “Hồ nháo!", lập tức nói: “Thái phó dạy Thái tử thế nào vậy? Khương Dụ, đi nói cho Thẩm Dực, hôm nay thái tử không chép sách trăm lần, không được tan học."
“Vâng…"
Khương Dụ lên tiếng, thành thành thật thật đi tìm Thẩm Dực.
Tiết Quân Lương lại sai người khởi giá, đoàn người ra cung, đích đến chính là phủ Trấn Cương hầu.
Bên ngoài Hầu phủ bị trọng binh vây quanh, thị vệ tay cầm trường kích mặc áo giáp, không người dám tiếp cận, cũng biết đây là kết cục của kẻ phạm thượng tác loạn.
Mọi người được tiền hô hậu ủng vào phủ đệ, bên trong có chút tiêu điều, cơ hồ không người dọn dẹp, hoa đã chết, cỏ dại lan tràn tới mức khó đặt chân, đèn ***g trên hành lang tích bụi, mạng nhện xếp từng tầng trên vách tường.
Đằng Vân nhìn đến phủ đệ này, liền hiểu được, hiện giờ Đằng Vân và Tiết Ngọc giống nhau, Tiết Quân Lương dẫn hắn tới đây, nhất định là muốn xao sơn chấn hổ, cho hắn xem rõ kết cục cuối cùng của bất trung.
Mà Đằng Nam hầu còn không bằng Tiết Ngọc, bởi vì không họ Tiết, Tiết thị tổ tiên có lệnh, phàm là con cháu không thể giết hại lẫn nhau, nếu không, tên không thể thượng gia phả, cho nên Tiết Ngọc phạm sai lầm lớn, còn có thể sống được, nếu Đằng Vân phạm sai lầm lớn, vậy lập tức ban tử.
Thiên viện Hầu phủ có một loạt phòng nhỏ, phòng không cửa sổ, ba mặt phong kín, chỉ có một cái cửa, trên cửa còn dùng xiềng xích khóa lại.
Tiết Quân Lương sai người mở khóa, thị vệ đẩy cửa ra, lúc này ánh sáng mới chiếu vào, trong phòng thoáng không ít.
Một người nằm ở góc giường, trừ Tiết Ngọc còn có thể là ai.
Tiết Ngọc gầy yếu cơ hồ chỉ còn xương bọc da, không chải đầu vén tóc, nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn, cửa vừa mở ra, bị ánh sáng đâm vào, mãnh liệt nhắm mắt lại, dịu đi hơn nữa ngày, mới hướng ánh sáng nhìn qua.
Tiết Quân Lương nói: “Vì sao Trấn Cương hầu có bộ dáng như thế, cô bảo các ngươi đối xử tử tế với Hầu gia, các ngươi hầu hạ hắn vậy sao?"
Chúng thị vệ vừa nghe Tiết vương phát hỏa, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu, nói: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng! Không phải chúng mạt tướng không tận tâm hầu hạ Hầu gia, mà là… Mà là Hầu gia tinh thần không tốt, tìm thầy thuốc đến xem, nói Hầu gia tích tụ thành tật, tâm trí có chút thất thường, đồ ăn đưa tới thường xuyên bị ném xuống đất."
Đằng Vân nghe, nhìn phía Tiết Ngọc, quả thật ánh mắt người nọ hoảng hốt, bất kì ai bị giam trong một căn phòng u ám, cũng sẽ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu, Tiết Ngọc không chết được, nhưng cái này so với chết còn khổ sở hơn, đây là đang dần tiêu trừ nhuệ khí của Tiết Ngọc, muốn nhổ sạch sẽ lông chim của hắn.
Tiết Quân Lương muốn chính là vẻ mặt này của Đằng Vân, nói: “Đằng khanh cũng không đành lòng, cô trong lòng càng khổ sở, dù sao hắn cũng là thân đệ đệ của cô, sao cô nhẫn tâm nhìn hắn như thế…"
Đằng Vân liếc Tiết Quân Lương một cái, cái nhìn này khiến Tiết Quân Lương run lên, y cảm thấy ánh mắt đó khiến mình có chút xúc động, nhưng Tiết Quân Lương cũng không muốn thừa nhận, loại ánh mắt thất vọng, tuyệt vọng, bi thương, có thể làm y hối hận vì sở tác sở vi của mình.
Tiết Quân Lương thấy bản thân cũng có bất đắc dĩ, là quân vương có thể nhẫn, cũng có thể ngoan độc, nếu Tiết Ngọc không tác loạn, căn bản y không động hắn, đừng nói là quan hệ huyết thống, dù là người thường, sao y nhẫn tâm bức điên người khác.
Lúc Khương Dụ vào liền nhìn đến cảnh tượng này, liền không dám thở mạnh, tránh liên lụy đến mình.
Khương Dụ tiến lên một bước, hạ giọng, tận lực tỏ ra cung khiêm một chút, nói: “Bệ hạ… Ngoài phủ có người tự xưng Lang Tĩnh cầu kiến."
Ông vừa dứt lời, Tiết Ngọc đang nằm trên giường, ánh mắt dường như sáng lên một chút.
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “A, Lang Tĩnh? Cô nghe nói Lang Tĩnh chính là sư huynh của Thẩm Dực, Thẩm Dực tự nhận tài hoa không cao bằng y."
Khương Dụ lại nói: “Người tự xưng Lang Tĩnh còn nói, nếu Đại vương không muốn gặp, thì nói y có thể chiêu hàng Lữ Thế Thần."
Tiết Quân Lương nhíu mày, “Đúng là một người thấy chết không lui, cho vào."
Khương Dụ rất nhanh rời đi, chỉ một lúc sau, lại mang theo một người tiến vào.
Lang Tĩnh vẫn một bộ mặt lạnh, giống như nhìn thấu hết thảy, không thuộc về nhân gian khói lửa, nhìn đến Tiết Ngọc nằm trên giường, cũng chỉ lướt qua, lại đưa mắt nhìn Tiết Quân Lương, dập đầu nói: “Tội dân Lang Tĩnh, khấu kiến bệ hạ."
Tiết Quân Lương cười nói: “Tội dân? Không biết ngươi phạm chuyện gì?"
Lang Tĩnh nói: “Xui khiến Trấn Cương hầu phạm thượng, không biết tội danh này có đủ lớn hay không."
“Đủ lớn."
Tiết Quân Lương vuốt cằm, vẫn mang theo ý cười, “Như vậy chỉ có thể nói ngươi gan dạ sáng suốt hơn người, thời điểm này không biết chạy trốn, lại quay về làm gì?"
Lang Tĩnh cười lạnh một tiếng, nói: “Tội dân chạy thoát, chẳng qua bệ hạ kỳ cao một bậc, tội dân bất đắc dĩ, vẫn phải trở lại."
Tiết Quân Lương nói: “Đệ đệ của cô có thực khách trung tâm như ngươi, cô cũng vì hắn cảm thấy vui mừng."
“Bệ hạ quá khen…"
Lang Tĩnh vẫn luôn thản nhiên mở miệng, không có biểu tình gì, lúc này mới nói: “Tội dân nguyện ý thuyết phục Lữ Thế Thần."
“Điều kiện của ngươi."
Lang Tĩnh nói: “Tội dân gan lớn hy vọng bệ hạ rút binh mã khỏi Trấn Giang Hầu phủ."
Tiết Quân Lương cười to một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nói với Đằng Vân: “Chiêu hàng thuộc bổn sự của ngươi, hiện tại hắn muốn tranh công với ngươi, còn muốn cô triệt binh, Đằng khanh, ngươi nói, có lợi sao?"
Đằng Vân không lập tức đáp lời, dừng một chút mới nói: “Vi thần không có tài như Lang tiên sinh, không thể thu phục Lữ Thế Thần."
Tiết Quân Lương nghe xong cũng không tức giận, chính là cực kỳ ái muội nhìn Đằng Vân, cười nói: “Ân… Bản thân ngươi không thể chiêu hàng, là muốn bị phạt, nhưng cô nào nhẫn tâm bởi vì chuyện nhỏ này xử phạt ngươi, vậy cấp Lang Tĩnh một cơ hội, nếu thật có thể chiêu hàng Lữ Thế Thần, cô liền miễn tội lớn phạm thượng của Tiết Ngọc!"
Biểu tình của Lang Tĩnh trong nháy mắt buông lỏng, tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: “Tội dân đêm xem tinh tượng, Lữ Thế Thần là sao Văn Khúc hạ phàm, thời cơ không đến không thể vọng động, ngày mai giờ tý, tội dân tự đi Đằng Nam hầu phủ chiêu hàng… Tội dân khẩn cầu hôm nay lưu lại, chiếu cố chủ thượng."
Tiết Quân Lương phất phất tay, tựa hồ không để tâm, “Ngươi nguyện ý lưu lại liền lưu lại."
Nói xong liền hướng cửa mà đi, lúc sắp bước ra thềm, liền dừng chân, quay đầu lại cười nói: “Lang Tĩnh a, Lữ Thế Thần là sao Văn Khúc hạ phàm, vậy theo ý ngươi, cô là cái gì?"
Lang Tĩnh dừng một chút, tựa hồ đang nghiền ngẫm, nói: “Bệ hạ quanh thân long khí, thuận lợi may mắn hiện rõ, tội dân từng thấy sao Hôm phương Tây, rất giống với bệ hạ, Thái Bạch giả, chủ sát phạt, thiên hạ chung quy là của bệ hạ, việc gì phải nóng lòng nhất thời?"
Mấy câu nói đó ngược lại nói trúng tâm Tiết Quân Lương, không khỏi tán thưởng nhìn Lang Tĩnh một cái, tuy người này luôn tỏ vẻ không quan tâm mọi thứ, lại biết khi nào thì nên tiến khi nào thì nên lùi, biết người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Chẳng qua…"
Lang Tĩnh cố ý ngừng một chút, nhìn thoáng qua Đằng Vân, lại nhìn Tiết vương, nói: “Mặc dù Thái Bạch có thể phạt thần, lại quá mức thô bạo, từ xưa đến nay thô bạo tất mất dân tâm… Ngu Thuấn có hai hiền thê là Nga Hoàng và Nữ Anh, mà bên cạnh bệ hạ, không người khuyên giải."
Ánh mắt Tiết Quân Lương nhìn Lang Tĩnh càng phát ra tán thưởng, tựa hồ người này thật sự biết phỏng đoán nhân tâm, liền tiếp lời hắn nói: “Vậy ngươi nói, bên người cô, nên là ai mới tốt?"
Lang Tĩnh cúi đầu xuống, nói: “Tội dân vừa rồi vào cửa, đã biết mệnh cách Đằng Nam hầu chủ thủy, nhất định có thể vượng bệ hạ, chỉ tiếc… Chỉ tiếc Đằng Nam hầu sinh vì nam tử."
Tiết Quân Lương chờ là những lời này, y thật sự không ngờ, mình chỉ biểu lộ một chút tâm tư, thế nhưng bị Lang Tĩnh lần đầu tiên gặp mặt nhìn thấu, hơn nữa Lang Tĩnh biết nên làm thế nào.
Tiết Quân Lương muốn chèn ép Đằng Vân, bất quá y tìm không ra lý do, biện pháp tốt đều bị Đằng Vân nhẹ nhàng đánh trả lại, nếu thật sự dùng chiêu hàng không thành chèn ép Đằng Nam hầu, không khỏi khiến người khác cho rằng Tiết vương hẹp hòi, không có lòng bao dung.
Trong lòng Tiết Quân Lương có một kế, nếu thu Đằng Nam hầu vào hậu cung, hậu cung tần phi không thể tham gia chính sự, dù hắn có tài đi nữa, cũng trở mình không được, mấy ngày nay y đang tìm người thực hiện kế hoạch của mình, không ngờ lúc này Lang Tĩnh xuất hiện, quả thật giúp y rất nhiều.
Y đương nhiên biết Lang Tĩnh là vì muốn lưu lại chiếu cố Tiết Ngọc mới làm theo ý mình, bất quá điều này cũng không có gì, chỉ cần mục đích đạt tới, Tiết Quân Lương không từ thủ đoạn.
Đằng Vân vừa nghe, cả người cứng ngắc như đá, giật mình sửng sờ đứng tại chỗ, nếu Tiết Quân Lương làm vậy, đích thật là biện pháp tốt, hành động của Tiết vương vào đêm sinh thần, cũng có thể giải thích.
Đằng Vân không nghĩ tới, mình mới thoát khỏi hậu cung, lúc này lại bị nhét vào hậu viện.
Tiết Quân Lương mang Đằng Vân về cung, yêu cầu Đằng Vân cùng lên bước liễn, Đằng Vân không cự tuyệt, hiện giờ rơi vào tình thế này, hắn có thể cự tuyệt thế nào.
Tiết Quân Lương đối với biểu hiện của Đằng Vân thực vừa lòng, vừa về cung liền bảo Khương Dụ truyền đại thần tới, chính mình kéo tay Đằng Vân, thuật lại lời Lang Tĩnh, chuẩn bị chọn ngày tốt, nghênh thú Đằng Nam hầu tiến cung.
Tiết Hậu Dương nửa ngày không hồi thần, bệ hạ vẫn luôn không tán thành mình và Đằng Thường, sao chỉ chớp mắt lại cùng Đằng Nam hầu quan hệ tốt lên, chẳng lẽ cảnh tượng ngày đó không phải là say rượu loạn tính?
Thẩm Dực nghe, hơi suy tư liền hiểu được, trong lòng âm thầm sợ hãi, nước cờ này vừa đi liền không thể lui.
Tiết Quân Lương vì biểu đạt tình thâm với Đằng Vân, còn phân phát tú nữ đợi tuyển trong Chu Tú cung, cho bọn họ tiền và xa mã, hộ tống từng người về nhà.
Chuyện Tiết vương muốn nghênh thú nam nhân không bao lâu liền truyền ra, hơn nữa đối phương lại là Đằng Nam hầu, tuy nói hậu cung của quân vương khó tránh khỏi có mấy nam sủng, nhưng loại cưới hỏi đàng hoàng hiếm càng thêm hiếm, hơn nữa đối phương cũng coi như quyền cao chức trọng, oanh động là không thiếu được.
Đằng Vân làm người không kiêu ngạo, người gặp qua hắn cũng không ít, mà hắn còn ở trong quân một thời gian lâu, rất nhiều người ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt đầy sẹo của hắn, tuy không rất xấu xí, nhưng vừa thấy liền tưởng là phạm nhân.
Mọi người âm thầm lưu truyền, Tiết quốc đi một sửu hoàng hậu, lại tới một sửu nương nương.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi