Sửu Nương Nương

Chương 47: Đế vương vô tình

Tiết Quân Lương cúi đầu nhìn chằm chằm người nằm trên đất, giận dữ phản cười: “A? Cô không biết lượng sức? Ngươi có bổn sự gì mà nói cô không biết lượng sức? Ngươi rơi vào tình cảnh này là biết lượng sức sao, đúng là một tên thị vệ buồn cười."

Đằng Vân cười một tiếng nữa, nhắm mắt lại, đơn giản không nhìn y, giống như vô cùng khinh thường, bộ dáng của Tiết Quân Lương không đáng để hắn nhìn.

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi không phục? Ngươi có năng lực gì mà không phục?"

Đằng Vân cũng không mở mắt, chỉ suy yếu nói: “Chết trong tay một quân vương tự cho là đúng như ngươi… Ta hiển nhiên không phục."

“Được!"

Tiết Quân Lương cười lạnh: “Cô tự cho là đúng? Trong thiên hạ ai có thể giống ta, thiếu một bước nữa là tọa ủng thiên hạ!"

“Chính là một bước này của ngươi…" Đằng Vân mỉm cười, bỗng nhiên ho ra máu, khó khăn nói, “Chỉ tiếc một bước này… Có thể khiến ngươi thân bại danh liệt! Tiết Quân Lương, ngươi khinh địch, nếu Đằng nam hầu ở trong ngục tạo phản… Đừng nói tọa ủng thiên hạ, đến lúc đó hai mặt thụ địch, thiên hạ của ngươi còn giữ được sao! Ngươi muốn tướng sĩ cùng ngươi vào sinh ra tử và bách tích đều thất vọng ư!"

Đằng Vân một hơi nói xong, đưa tay che ngực, máu từ khóe miệng tràn ra, tựa như vỡ đê, nhiễm đỏ thảm thượng trong noãn các.

Tiết Quân Lương sửng sốt một chút, y trăm triệu lần không ngờ, đối phương có thể nói ra những lời này, bất quá rất nhanh thu hồi biểu tình, khinh miệt nói: “Nói thì ai cũng nói được, chẳng lẽ ngươi có kế lui binh? Ngươi nhục mạ cô như vậy, là ngại thụ hình không đủ!"

Máu trong cổ họng Đằng Vân tràn lên, ép bản thân đè ném, mắt dần mất đi tiêu cự, hắn nói: “Ngươi không phải Đằng Tranh Hiên… Ngươi không sinh tại thời điểm kia, chỉ có thể hướng ông cúi đầu…"

Hắn nói xong, hô hấp có chút mỏng manh, Tiết Quân Lương nghe được lời cuối cùng của hắn, “Từ trước tới nay ta chưa từng sợ ngươi" sau đó không còn nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được chữ “Tiễn", bất quá y không rảnh ngẫm nghĩ, câu nói “Đằng Tranh Hiên"của đối phương như tảng đá đánh vào ***g ngực y.

Đầu tiên là vì Tiết Quân Lương nhớ tới cố hoàng hậu, nàng từng kể rất nhiều chuyện về Đằng Tranh Hiên cho y. Thứ hai… Là bởi vì, những lời này như tạt một gáo nước lạnh lên đầu Tiết Quân Lương, một câu nói kia, khiến y đột nhiên hiểu được phải ngăn địch như thế nào.

Tiết Quân Lương nhìn hắn hôn mê bất tỉnh, quay đầu thản nhiên nói với Khương Dụ: “Truyền ngự y, hắn chết toàn bộ thái y viện đến bồi mệnh."

Khương Dụ sợ tới mức run rẩy, từ khi Tiết vương bắt đầu sủng ái hoàng hậu, ít khi dùng khẩu khí loại này nói chuyện, hơn nữa Tiết Quân Lương cũng dần dần thân thiện hơn, nhưng hiện tại, hết thảy đều trở về ngày trước. Tiết Quân Lương kỳ thật là một người tâm ngoan thủ lạt, ngờ vực vô căn cứ, còn chuyên quyền độc đoán, có thể nói đây là bệnh chung của quân vương, y cũng không ngoại lệ.

Khương Dụ hấp tấp chạy tới kêu thái y, Tiết Hậu Dương cũng có chút sững sờ, vội vàng gọi cung nhân nâng người hôn mê đi.

Đằng Vân là tù phạm, còn là một tử tù, hiển nhiên không thể ở lại trong cung, tuy gọi ngự y đến bắt mạch, nhưng Tiết Quân Lương cũng không thương hại hắn, sai người ném hắn vào ngục.

Khương Dụ đành phải nhờ ngự y hạ mình tới ngục trị thương cho hắn.

Vết thương của Đằng Vân không nhẹ, nếu chỉ bị thương ngoài da, liền không đáng ngại, nhưng trong cơ thể Đằng Vân có tụ huyết, hiển nhiên ngục tốt đại nhân không hề nương tay.

Ngự y biết hắn là tù phạm, ý của Khương Dụ là đừng để hắn chết, còn một hơi thở là được, cho nên ngự ý chỉ chữa tụ huyết cho hắn, còn vết thương bên ngoài không thèm quản.

Đằng Vân có chút lạnh, hắn biết mình phát sốt, hành quân đánh giặc nhiều năm, hắn biết vết thương không được xử lý sẽ để lại hậu quả gì, nhưng bây giờ hắn là tù nhân, chỉ có thể chịu đựng.

Đằng Vân nhắm mắt lại, dựa vào vách tường ẩm ướt nghỉ ngơi, bất giác thiếp đi, hắn mộng thấy mình nhiều năm về trước, lúc còn giao chiến với Tiết Hậu Dương, hắn biết là cảnh trong mơ, nhưng không thể thoát ra được, nơi nơi đều là thi thể, khói lửa điêu tàn…

Đằng Vân cảm thấy hô hấp không thông thuận, thắt lưng đau xót, thân thể của hắn lảo đảo, hình như bị đánh, liền từ trong mộng bừng tỉnh.

Ngục tốt đá hắn, quát: “Đừng giả bộ chết, đứng lên đứng lên!"

Đằng Vân cố sức mở to mắt, rốt cục tỉnh táo, miễn cưỡng thở ra một hơi, khí lực toàn thân như mất sạch, ngồi phịch trong góc tường, nếu không phải sau lưng có chỗ dựa, chắc chắn lúc này hắn đang nằm trên mặt đất.

Ngục tốt định đá tiếp, lại nghe có người ngăn lại, thanh âm rất quen thuộc, Đằng Vân mở mắt ra, trước mặt có thêm một nam nhân đang đứng, là Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương.

Tiết Hậu Dương nhìn vết máu trên mặt đất, bất quá cũng hiểu được hết thảy đều do hắn tự làm tự chịu, sắc mặt hơi trầm xuống, nói với ngục tốt: “Hắn có thể nói chuyện chứ?"

Ngục tốt cúi đầu khom lưng, cười nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, ngự y đã tới, sinh long hoạt hổ lắm, hẳn mới tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo."

Đằng Vân cười lạnh một tiếng, hóa ra không nói chuyện được là do mình chưa tỉnh ngủ à.

Tiết Hậu Dương nhìn hắn, không biết vì sao thị vệ này đột nhiên trở nên thông minh, đã vậy còn chất vấn Tiết vương, bất quá Tiết Quân Lương không giết hắn, còn để ngự y đến trị bệnh.

Đằng Vân há há miệng, suy yếu nói: “Vạn Niên hầu hạ mình đại giá, có phải vì Tiết vương tự cho là đúng?"

Hắn không có khí lực, thanh âm quá nhỏ, Tiết Hậu Dương không nghe rõ, hỏi ngục tốt hắn nói cái gì, ngục tốt đứng gần, nghe được rõ ràng, nhưng không dám nói, nói ra chẳng phải là tội mất đầu?

Đằng Vân nhìn cảnh tượng này, ha hả mà cười rộ lên.

Tiết Hậu Dương thấy hắn cười như vậy, cũng biết nhất thời hắn chưa chết được, liền nói với ngục tốt: “Lại gọi ngự y đến xem, các ngươi phải chăm sóc cẩn thận."

Ngục tốt vội vàng vâng dạ, sau đó cúi đầu khom lưng tiễn Vạn Niên hầu ra ngoài, thật xa mới trở về, lúc về tới liền nhìn người trong lao mà buông lời tục tĩu, cười mỉa: “Thứ chó má này, sớm chết cho rồi, còn bắt gia hầu hạ ngươi?"

Đằng Vân lần nữa nhắm mắt lại, không phải lần đầu tiên hắn gặp loại đãi ngộ này, lúc ấy toàn quân bị bắt, Đằng Vân cũng bị đối đãi như vậy, hiện tại chỉ thiếu một mũi tên xuyên tim, nếu thêm một mũi tên…

Hắn ở trong lao, không phân biệt được ngày đêm, ngây người không biết bao lâu, bỗng nhiên ngục tốt đến nói, Tiết vương muốn thẩm vấn.

Đằng Vân không có khí lực đi đường, bị ngục tốt khiêng tới điện, ném xuống đất.

Tiết Quân Lương đứng cách đó không xa, biết hắn đến cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Cảm giác ở trong ngục thế nào?"

Đằng Vân cười nói: “Cảm giác khổ cực như vậy đã từng chịu qua… Sao lần này phải sợ?"

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi thật có cốt khí, dám tranh luận với cô?"

“Vì ta biết ta có lý do không chết được."

“Hảo."

Tiết Quân Lương xoay người lại, nói: “Vậy ngươi nói, cô có lý do gì không giết ngươi! Ngươi nghĩ hiện tại cô không muốn lột da ngươi, không muốn xẻ thịt ngươi sao? Cô hận không thể xé ngươi thành tám phần, lại sợ ngươi chết quá nhẹ nhàng."

Đằng Vân hoàn toàn không sợ hãi, nói: “Ngươi không giết ta, chẳng lẽ không phải vì muốn nghe ta nói kế sách ngăn địch sao?"

“Ngươi dựa vào cái gì?"

Tiết Quân Lương nhìn hắn, tuy người này suy yếu, rất gầy, nhưng ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi đối diện với y.

“Ngươi cảm thấy cô sẽ tin một kẻ ngu ngốc đi đốt Vân Phượng cung ư?"

Đằng Vân cười một tiếng, không so đo với y, hắn nói: “Tiết vương muốn thôn tính thiên hạ, nói một câu thật tình, hiện tại, chỉ có ngươi là kiêu hùng, nhưng, nếu Phụng vương nhân cơ hội Tiết quốc quân dân không đồng lòng mà tấn công, ta dám khẳng định, một trận ngươi cũng không thắng được."

Tiết Quân Lương cười lạnh: “Vậy ngươi có biện pháp giúp cô thắng? Nếu ngươi có biện pháp, đừng nói tử tội được xóa, phong hầu bái tướng cô cũng ban."

Đằng Vân nghe xong, cười một tiếng, Tiết Quân Lương nói: “Ngươi không tin?"

Đằng Vân nói: “Ta cười ngươi, không phải không tin lời ngươi nói, mà cười đế vương vô tình, mọi người đồn đãi Tiết vương bi thương vì hoàng hậu qua đời, chỉ là, mệnh của một hoàng hậu so với thiên hạ, vẫn nhẹ hơn rất nhiều."

Tiết Quân Lương nghe vậy, trừng mắt nhìn hắn, tức giận gạt tấu chương trên bàn, lư hương rơi xuống đất, mảnh vỡ bắn ra thật xa, đánh vào ngực Đằng Vân.

Tay y có chút run rẩy, ngữ khí vẫn thản nhiên, nhưng cổ họng khẽ giật hai cái, “Ngươi thật thông minh, người trong thiên hạ đều thật thông minh, các ngươi đều biết ta vô tình, chẳng qua là một hoàng hậu chết cháy mà thôi, hậu cung đâu chỉ ba nghìn mỹ nhân…"

Lần đầu tiên Đằng Vân không dám đối diện với Tiết Quân Lương, dời tầm mắt, giờ khắc này hắn cảm thấy trong lòng là lạ, vì cái gì Tiết Quân Lương đột nhiên tức giận, tại sao trong lòng mình khó chịu, cũng không dám tìm tòi đến cùng, bởi vì chỉ cần suy nghĩ sâu xa một chút, trái tim tựa như bị bóp chặt, đau đến khó chịu.

Đằng Vân nói tránh: “Không dám phong hầu bái tướng, nếu ta có thể giúp Tiết vương lui địch, đến lúc đó thỉnh cầu cho ta rời cung."

Lúc này Tiết Quân Lương mới thu hồi biểu cảm, lại khôi phục tác phong thường ngày, nói: “Ngươi có tự tin?"

“Nếu thất bại, Tiết vương có thể tính thù mới hận cũ, báo luôn một lần."

Tiết Quân Lương cười một tiếng, giống như câu “Thù mới hận cũ" thực hợp tâm ý của y, một tiếng cười này nghe có chút lạnh người.

“Hảo, cô đáp ứng ngươi, xem đến lúc đó ngươi chết thảm thế nào."

Đằng Vân nói: “Trước khi Phụng vương điểm binh, nói không chừng sẽ đánh lén, tiểu nhân khẩn cầu bệ hạ phái người."

“Ngươi nói, muốn người nào giúp ngươi? Vạn Niên hầu sao, luận đánh giặc không ai xuất sắc hơn hắn, ngươi muốn điều khiển hắn?"

Đằng Vân cười nói: “Tiểu nhân không dám sai phái Hầu gia, chỉ nghe nói trong tay bệ hạ có thủ hạ cũ của Trình Điền, cộng thêm một ngàn bộ binh."

“A… Một ngàn người."

“Là một ngàn cộng ba người."

Tiết Quân Lương nhìn hắn, nói: “Cô không biết, tự tin của ngươi từ đâu mà tới?"

Đằng Vân nói: “Tiểu nhân muốn một ngàn binh và ba người này, không phải dùng lui địch, dù tiểu nhân cuồng vọng, cũng không dám lấy một ngàn binh mã đi đánh Phụng vương… Ta chỉ muốn dùng những người này thu phục binh mã của Đằng quốc, cao thấp một lòng, tinh thần hăng hái, nhất định có thể lui địch."

“Ta liền cho ngươi mượn, nhưng ba huynh đệ họ Hà chỉ trung với…"

Tiết Quân Lương chưa nói xong, nháy mắt thất thần, lập tức nói tiếp: “Ba người này chỉ trung với hoàng hậu, bản tính bất thường, đến lúc đó không thể sử dụng, đừng trách cô tâm ngoan thủ lạt."

“Ta tự có biện pháp thu phục ba người kia."

Tiết Quân Lương lập tức sai người gọi ba huynh đệ họ Hà tới, ba người đều mặc tang phục, nhìn thấy Đằng Vân còn tưởng là kẻ phóng hỏa – Đằng Anh, liền rút kiếm muốn chém Đằng Vân, may mắn vệ binh xông tới chấn trụ ba người.

Tiết Quân Lương ngồi ở thượng tọa, nói: “Ba người các ngươi đều là tâm phúc của cô, ngày hoàng hậu tiến cử… Còn rõ ràng trước mắt."

Y nói xong, vành mắt có chút hồng, dù ngày ấy nghe tin hoàng hậu chết, mắt y cũng chưa từng đỏ.

Ba huynh đệ họ Hà nghe y nói vậy, cũng không tự chủ nhớ tới hoàng hậu, ba đại hán đều lau nước mắt.

Nhất thời đại điện yên lặng, không ai nói chuyện, Tiết Quân Lương dừng một chút, mới bắt đầu nói tiếp: “Ba người các ngươi trung thành với hoàng hậu, cô chưa từng nghi ngờ, hiện giờ Đằng Anh mở miệng, nói có thể dựa vào một ngàn bộ binh thu phục dân quân Đằng quốc, nếu hiện nay xử tử Đằng Anh, hiển nhiên có thể giải mối hận trong lòng, nhưng lại chọc người không phục."

Hà Trung cả giận nói: “Hắn còn dám không phục?"

Tiết Quân Lương nói: “Cô tìm các ngươi đến, là muốn các ngươi đi theo hắn, xem hắn có năng lực gì, đến lúc đó không hoàn thành, liền để các ngươi xử trí hắn."

Ba người nghe được nửa câu sau, mới nén tức giận vào bụng, nếu bọn họ có thể xử trí thị vệ này, chẳng phải là tốt nhất, chờ người khác làm quả thật lề mề.

Đằng Vân nhìn hành động của Tiết Quân Lương, trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn rốt cuộc không biết gì về đối phương, tình cảm của y khiến người khác không thể nắm bắt, khi thì thương tâm khi thì lãnh khốc, hắn cảm thấy ở cạnh y lâu như vậy, tựa hồ đã hiểu, nhưng xem ra, còn cách quá xa.

Tiết Quân Lương nói thêm mấy câu, đơn giản là hoài niệm chuyện trước kia, ba huynh đệ họ Hà tâm tư đơn giản, nghe không hiểu, nhưng Đằng Vân vô cùng rõ ràng, những lời này là muốn đánh động ba người, khiến bọn họ giám sát hắn chặt chẽ, không để hắn nhân cơ hội chạy trốn.

Mà ba người này còn thút thít gạt lệ, quả nhiên quân thần khác nhau, không chỉ địa vị tài trí hơn người, tâm tư cũng thâm sâu hơn họ.

Tiết Quân Lương chờ mọi người lui xuống, mới thở dài, Khương Dụ đứng một bên, nói: “Bệ hạ… Truyền thiện chứ?"

Tiết Quân Lương thật lâu không nói chuyện, nửa ngày mới lên tiếng: “Cô không muốn ăn, buổi tối hẵng truyền."

Khương Dụ trầm mặc một hồi, nói: “Tuy bệ hạ không nói, nhưng lão nô theo ngài nhiều năm như vậy, lão nô biết… Nếu bệ hạ khổ sở, có thể nói với lão nô…"

Tiết Quân Lương nhướng mày cười nói: “Sao ngươi biết cô khổ sở? Cô chỉ giả vờ cho ba huynh đệ họ Hà xem."

“Bệ hạ…"

Khương Dụ cúi thấp đầu nói: “Người khác không biết ngài, lão nô theo cạnh ngài mấy chục năm, nếu thật sự không hiểu biết ngài, cũng không cần đứng ở chỗ này …"

Tiết Quân Lương im lặng, ánh mắt xa xăm, cười nói: “Cô mất đi hoàng hậu, mất đi nhân tài, vừa mới biết cái gì gọi là để bụng… Cũng không thể động đến Tiết Ngọc, không thể động đến Đằng nam hầu, cô đứng trên vạn người, lại không bằng Đằng Tranh Hiên."

“Bệ hạ không cần nói vậy."

Khương Dụ nói: “Đằng Tranh Hiên một đời kiêu hùng, nhưng chưa từng phải nhẫn nại như vậy, hắn cả đời sảng khoái, ai biết nếu gặp phải chuyện này, hắn có thể xử lý tốt hơn bệ hạ không. Bệ hạ… Ngay cả lão nô cũng biết, khai cương dễ dàng, gìn giữ đất đai mới khó."

Dừng một chút, Khương Dụ lại nói: “Bệ hạ, tình cảm ngài dành cho Hoàng hậu nương… Ngay cả lão nô đều nhìn ra."

——

Đằng Vân không cần quay về ngục, nhanh chóng được thăng chức, được giao quyền điều động một ngàn bộ binh và ba huynh đệ họ Hà.

Đằng Vân đương nhiên biết, Tiết Quân Lương không có khả năng buông tha mình, đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi, nếu mình thực sự lui được địch, đến lúc đó quân vương trở mặt, vẫn là tử tội.

Nhưng Đằng Vân lại hiểu rõ, nếu không ra tay, Phụng Minh đánh tới Tiết Quân Lương, chắc chắn cuối cùng lưỡng bại câu thương, hắn là người từng dẫn binh, thấy qua cảnh tưởng thi hài chồng chất, sao có thể mở mắt đứng nhìn.

Hơn nữa Đằng quốc không còn, Đằng vương trở thành Đằng nam hầu, Đằng Vân không biết mình có thể bấu víu vào đâu nữa, hắn cả đời trung thành, bị phụ hoàng xem như bia đỡ, vì bảo mệnh mà hiến cho Tiết Quân Lương…

Điểm binh, những người này hơn phân nửa không phục hắn, Đằng Vân cũng không nghĩ thân thể này có bao nhiêu uy nghiêm, có bao nhiêu người phục, Đằng Vân có nhận thức Đằng Anh, tài nịnh nọt của đối phương quả thật không ai bì kịp.

Đằng Vân không đưa bọn họ tới chiến trường, cho nên có phục hay không cũng không quan trọng, Đằng Vân chỉ triệu tập bọn họ, sai bọn họ khoái mã tới Đằng quốc, sửa một ngôi miếu.

Mọi người vừa nghe lại càng không phục, bọn họ đều là cấm quân tinh nhuệ nhất, là nhân tài ngàn người chỉ chọn một, sao có thể mệt nhọc đi sửa miếu, đây quả thực là xỉ nhục bọn họ.

Chẳng qua rất nhanh thánh chỉ đã truyền xuống, lệnh một ngàn thị vệ này không thể không nghe lời Đằng Vân.

Ngày ấy Tiết Quân Lương nghe Đằng Vân nói, “Ngươi không phải Đằng Tranh Hiên… Ngươi không sinh tại thời điểm kia, chỉ có thể hướng ông cúi đầu…" Đó là lúc, hoài nghi dồn dập kéo tới, lại âm thầm ngạc nhiên, không ngờ thị vệ này lại có tài như vậy, chỉ một câu, quả nhiên là diệu kế lui địch.

Hiện giờ nghe hắn nói muốn điều một ngàn binh lính đi sửa miếu, càng xác định, người này không phải hạng người tục tằng.

Hắn nói đúng, Tiết Quân Lương không phải Đằng Tranh Hiên, nếu muốn người Đằng quốc quy phục, phải hướng Đằng Tranh Hiên cúi đầu.

Người này là quân vương bách tính Đằng quốc kính yêu nhất, nếu Tiết Quân Lương đồng ý phái người sửa miếu cho ông, mọi việc sẽ thay đổi.

Đằng vương tàn bạo ngu ngốc, việc này dân chúng Đằng quốc đều biết, vô số các cuộc tạo phản lớn nhỏ xảy ra những năm gần đây, khiến dân chúng phẫn nộ tới cực điểm, nếu Tiết Quân Lương lấy nhân đức đối xử với bọn họ, dân chúng và các tướng sĩ tâm tư đơn giản, không có khả năng không quy thuận.

Mà Đằng Vân đúng là nghĩ như vậy, cho một ngàn vệ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh đến sửa miếu, lại thêm thánh chỉ của Tiết Quân Lương, không cần gây chiến, cũng không quấy nhiễu dân chúng, nói không chừng dân chúng sẽ cảm kích mà sung quân, cứ vậy mở rộng binh lực, khó trách hắn nắm chắc phần thắng như thế.

Đằng Vân một khắc cũng không chậm trễ, không ai nói chính xác Phụng vương sẽ đột kích ngày nào, dù trên người hắn còn vết thương, nhưng vẫn lập tức dẫn binh, giải quyết hết thảy sớm một chút, sớm rời đi, trải qua nhiều chuyện, Đằng Vân đã quá mệt mỏi, không muốn tranh cãi ai đúng ai sai.

Tiết Quân Lương viết thư lệnh quan viên địa phương sửa miếu, hiển nhiên càng đồ sộ càng tốt, để những người Đằng quốc biết được, y có thể sửa miếu cho tiên hoàng của Đằng quốc, Tiết Quân Lương y cũng là người bao dung!

Tiết Quân Lương viết xong thư, cho người khoái mã mang qua, lập tức thở dài, trong lòng y đầy khó hiểu, người có thể bày ra kế sách tài tình như vậy, sao lại thiếu não tới mức đi thiêu Vân Phượng cung?

Y thật sự nghĩ không thông, nếu người này có cừu oán với hoàng hậu, nhất định sẽ không đợi đến lúc Đằng Thiển Y sai sử, phải đi phóng hỏa, rồi bị Tiết Hậu Dương bắt được…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại