Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Tang nghe xong, mới bỗng tỉnh ngộ ra, thảo nào nhớ tới cái vị hoa đán hôm qua mình nhìn thấy lại thấy rất quen mắt, thì ra lại chính là Mẫn Hồng Ngọc.

Chả trách ngày hôm qua mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, lúc Mẫn Hồng Ngọc ở lên đài, còn có người quay đầu lại quan sát mình nữa, thì ra nguyên lai mọi chuyện lại là như vậy.

Mà mình ngược lại lại không biết gì hết, Dịch Liên Khải che giấu quá kĩ rồi, anh ta đi đến Diêu gia, chưa hẳn là không biết đến việc này, cho nên mới đặc biệt đến một chuyến đưa cô về, tránh để những người khác cười nhạo thêm nữa.

Bất quá ở trong mắt người khác, chẳng lẽ mình còn chưa đủ làm trò cười hay sao?

Bây giờ cũng vì Dịch Liên Khải đối xử với cô có phần đặc biệt ôn tồn hơn trước nên thái độ của Tần Tang đối với anh ít nhiều cũng có chút thay đổi. Cô nghĩ rằng anh cũng không đến nỗi khó ở chung như vậy, nhưng giờ lại có chuyện không ngờ tới này xảy ra, Tần Tang mới nghĩ đây mới đúng thật là bản tính của anh ta, mà chính mình lại gả cho một tay phóng đãng như vậy, thật là bất hạnh lớn mà.

Có thể nói rằng tuy là mình được gả vào một gia đình lớn, nhưng nếu như lúc đó tuy mình không được gả cho Lịch Vọng Bình, thì dù sao cũng sẽ được gả cho người khác thôi, có thể không phải lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều vừa ý nhau), nhưng lâu ngày ở chung với nhau, chỉ cần mình chịu đối đãi chân thành thì đối phương ít nhiều cũng sẽ đối đãi lại với mình vài phần thật lòng. Chí ít cũng sẽ không ở bên ngoài làm ra những hành vi phóng đãng đến không thể chịu nổi như vậy.

Hôm qua mấy vị khách nhân kia không phải đều đang chê cười cô ở trong lòng hay sao. Hơn nữa đã trễ như vậy, Dịch Liên Khải còn đặc biệt tới đó một chuyến, mọi người điều biết lí do là gì, chỉ có một mình cô vẫn tưởng rằng anh ta thật lòng không muốn mình phải đi xã giao nữa, cho nên mới tới đó viện cớ thay cô rời đi trước.

Người như vậy, sao mình lại có thể giao phó chung thân đại sự cả đời cho anh ta được chứ!

Trong lòng cô mặc dù đang có từng đợt khó chịu, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại lại bình tĩnh hòa nhã nói với Diêu Vũ Bình: “Ta gọi muội ra đây, thật ra là muốn hỏi muội một chuyện." sau đó lập tức đem những lo nghĩ của Dịch Liên Khải từ đầu tới cuối đem nói ra hết, còn nói thêm: “Ta ngược lại không hề nghi ngờ con mắt của muội đâu, nhưng ta cũng chỉ sợ muội bị người khác lừa gạt. Dù sao muội vẫn còn trẻ, nếu gặp phải kẻ lừa đảo, không biết chừng còn phải chịu thiệt thòi nữa."

Diêu Vũ Bình nói: “Muội hiểu ý tốt của tỷ tỷ, chẳng bằng để muội lúc nào đó hẹn người ta ra ngoài, cũng muốn để cho tỷ tỷ gặp anh ấy một lần xem sao, tỷ tỷ lúc đó tự nhiên sẽ hiểu."

Tần Tang nắm tay cô, nói: “Vậy cũng tốt, ta cũng sẽ rất vui vẻ đáp ứng muội thay muội góp ý cho một chút."

Hai người bọn họ tránh đi nói chuyện một chút, lúc đi ra, cũng vừa đúng lúc gặp Dịch Liên Khải cũng vừa tới, vì vậy cùng đi ra ngoài tham gia tiệc rượu luôn.

Diêu gia mặc dù người ở trong nhà đều tương đối là cổ hủ, nhưng ngoại trừ việc tổ chức thọ yến ra, thì cũng có tiệc rượu chiêu đãi theo kiểu Tây Dương, đặc biệt còn chuẩn bị cả một gian phòng lớn để phòng khiêu vũ nữa.

Dịch Liên Khải cũng rất yêu thích môn khiêu vũ, lúc Tần Tang mới xuất giá được một thời gian, cũng đã từng theo anh đi học vũ đạo, nên Dịch Liên Khải lúc này lại lôi cô vào khiêu vũ cùng. Tần Tang lúc này lại nghĩ đến chuyện Mẫn Hồng Ngọc ngày hôm qua, cảm thấy đặc biệt bực mình, nhưng mình đây lại đang ở trong nhà người khác, còn là khách nhân nữa, nên chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Anh cứ đi khiêu vũ đi, tôi ở đây cùng Diêu tiểu thư ngồi xuống nói chuyện một chút."

Diêu Vũ Bình biết Tần Tang đã đem chuyện của mình nói cho Dịch Liên Khải nghe rồi, cho nên lúc nhìn thấy Dịch Liên Khải, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: “Công tử gia xin cứ yên tâm, chỗ này còn có ta ở cùng với thiếu phu nhân mà."

Dịch Liên Khải nhìn Diêu Vũ Bình ở kia, cũng không tiện nói thêm cái gì, đúng lúc có mấy bằng hữu quen đi tới, kêu tự của Dịch Liên Khải: “Lan Pha tại sao lại không đi khiêu vũ đi kìa?"

Còn có người nói: “Công tử gia đã lâu không khiêu vũ rồi, ngày hôm nay nhất định phải để cho chúng tôi đươc mở mang đầu óc một chút chứ nhỉ."

Những người đó đều thất chủy bát thiệt nói (bảy miệng tám lưỡi, ý tranh nhau mà nói), túm tụm quanh anh, rồi tiến đến kéo anh vào trong sàn nhảy.

Tần Tang vốn rất ít xã giao bên ngoài, hơn nữa với cô nghe hí đánh bài khiêu vũ, tất cả đều không có thứ nào cô ưa thích cả.

Hôm đó Diêu phủ xướng hí mãi cho đến hai giờ sáng mới chịu giải tán, nên lúc ngồi trên xe trở về, Tần Tang ở trên xe ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy Dịch Liên Khải đang bế cô ngang lên, thấy cô mở mắt ra, anh chỉ nói: “Sao lại tỉnh dậy rồi."

Tần Tang nhìn anh đang ôm mình đi lên cầu thang, liền nói: “Thả tôi xuống đi, tôi tự đi được."

Dịch Liên Khải nói: “Em cũng không nặng mấy đâu, hơn nữa em xuống rồi, quay lên lầu lại không ngủ được đâu."

Tần Tang trong lòng thập phần không vui, nhưng biết không lay chuyển nổi anh, nên đang lúc nói chuyện, Dịch Liên Khải đã đem cô ôm chặt lấy đi vào trong phòng, đặt cô lên trên giường.

Rốt cuộc anh tự mình bế cô đi một đoạn đường như vậy, nên có hơi thở dốc, tiện thể ôm lấy Tần Tang, ngẹo đầu nằm xuống gối, cả người nằm ở bên cạnh cô.

Tần Tang lại đẩy tay anh ra, tự mình tháo hết trang sức ra, Dịch Liên Khải nói: “Em muốn đi tắm sao? Tôi đi giúp em mở nước vào bồn."

Bởi vì ở nơi này vốn không phải là nơi để ở, nên về sau đã cải biên thêm một phòng tắm ở bên ngoài phòng ngủ, Tần Tang không muốn để ý tới anh nữa, thấy anh đi ra ngoài xả nước, cô liền đứng dậy đem cửa phòng khóa trái lại.

Đợi đến lúc Dịch Liên Khải từ phòng tắm trở lại, cô cũng không mở cửa phòng ra, anh tức giận trong lòng, đập vào cửa hai cái, cũng không nghe thấy Tần Tang đáp lại mình, anh tức giận “Đùng" một tiếng đạp một cú vào cửa phòng. Tần Tang lo lắng cửa phòng không chịu nổi mấy cú đá của anh, liền hé cửa ra, nhưng ai ngờ sau tiếng kia thì không còn có thêm một tiếng động nào nữa.

Một lúc lâu sau, Tần Tang nghe thấy chỗ cầu thang có tiếng bước chân “Thùng thùng" liên tục vang lên, chắc chắn anh đang tức giận, rồi đi ra ngoài rồi.

Đến sáng ngày thứ hai, má Chu đến hầu hạ cô rửa mặt chải đầu, cau mày thở dài: “Lúc này bình yên mới được có vài ngày thôi, mà đã lại nháo lên như vậy rồi…"

Tần Tang trong lòng không kiên nhẫn, nên cũng không lên tiếng.

Lúc xế chiều, Diêu Vũ bình gọi cho Tần Tang một cú điện thoại, đầu tiên nói chuyện phiếm với cô vài câu, sau đó ngừng lại một chút, nói: “Ngày hôm qua muội đã hẹn anh ấy ra."

Tần Tang lên tinh thần, nói: “Vậy để ta làm bộ tình cờ gặp, rồi nhìn trộm một chút coi, rốt cuộc anh ta là người như thế nào, mà lại khiến cho muội động lòng như vậy."

Diêu Vũ Bình đang mong còn không được, vì vậy nói: “Muội hẹn anh ấy ba giờ chiều ở Tây Thắng trang, tỷ cũng tới nha, muội mời tỷ uống cà phê."

Tần Tang cười nói: “Uống cà phê thì không thôi khỏi đi, nhưng tương lai nếu có thể uống một chén đông thang qua, thì ta lại rất vui lòng."

Diêu Vũ Bình mặc dù là người Phù Viễn, nhưng cũng từng đi học ở phương Bắc nên tất nhiên cũng biết uống đông qua thang là cái điển cố gì, liền cảm thấy không khỏi ngại ngùng xấu hổ.

(Uống Đông qua thang hay gọi là uống canh bí đao là ý chỉ người mai mối, đây là thổ ngữ của người Bắc Kinh, trong Kim phấn thế giai cũng có nhắc đến, ai muốn đọc tiếp thì mình để ở cuối bài.)*

Tần Tang biết da mặt cô vốn mỏng, nên cũng không tiện trêu đùa cô quá trớn quá, vì vậy nói chuyện khác để bỏ qua, cuối cùng hai người giao hẹn ba giờ chiều ở Tây Thắng trang gặp mặt, sau đó mới cúp máy.

Lúc đến thời gian đã giao hẹn, Tần Tang thay y phục, rồi bảo tài xế đưa mình đến Tây Thắng trang.

Tây Thắng trang nằm ở bên cạnh Phù hồ, vốn dĩ là tiệm đồ ăn Trung lâu đời tửu lâu, sau lại bị người ta bán lại, giờ đổi thành tiệm ăn Tây Dương món Âu, làm ăn rất là hưng thịnh. Bây giờ lại đang là buổi trà chiều, không phải là giờ ăn cơm, cho nên người ở đây cũng không có nhiều lắm.

Tần Tang sau khi đến đây, liền thấy Diêu Vọng Bình đã đến đây rồi, xa xa còn kêu cô một tiếng: “Tỷ Tỷ", sau đó mặt còn hơi ửng đỏ nói: “Anh ấy còn chưa có tới."

Tần Tang lại trêu ghẹo cô: “Không phải xấu hổ, có khi anh ta lại không chịu tới thì sao."

Diêu Vũ Bình nói: “Muội cũng đâu có nói cho anh ý biết là còn hẹn cả tỷ ra đây đâu, nên nhất định anh ấy sẽ tới."

Tần Tang nói: “Muội đúng là tiểu quỷ, muội không nói cho anh ta biết lỡ như quay lại một phát lại thấy anh ta đi tới, thì muội định giới thiệu ta với anh ta thế nào đây?

Diêu Vũ Bình nói: “Thì coi như là tình cờ gặp nhau thôi, chúng ta không phải là đã sớm nói xong chuyện này rồi sao? Hơn nữa tỷ cũng có thể thay muội kiểm tra thử xem, hảo hảo nhìn một cái xem người này rốt cuộc ra làm sao."

Tần Tang nói: “Vậy cũng được thôi, ta không thể thoái thác rồi."

Ngay sau đó Tần Tang kêu bồi bàn đến, chọn lấy một chỗ tạm lánh đi, chỗ kia mặc dù là đối diện chéo với chỗ của Diêu Vũ Bình, nhưng vừa vặn lại được bình phong* che hơn phân nửa, người từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được người ở chỗ này, nhưng người ở bên trong lại nhìn thấy rất rõ bên ngoài như thế nào.

*Mình rất thích mấy cái bình phong thế này rất đẹp.



Tần Tang uống cốc cà phê, lúc uống được phân nửa, đột nhiên thấy Diêu Vũ Bình đưa mắt ra hiệu với cô một cái, sau đó Diêu Vũ Bình cười tủm tỉm đứng lên, nói rằng: “Anh đã đến rồi?"

Tần Tang trong lòng rất tò mò, không biết người Diêu Vũ Bình thích rốt cuộc là hạng người gì, vì vậy từ phía sau tấm bình phong quay mặt sang, từ phía ngoài nhìn, nhìn thẳng lên bỗng như thấy sấm sét giữa trời quang vậy, cả người đều không khỏi giật mình.

Hóa ra người đi tới đây không phải là ai khác mà lại chính là Lịch Vọng Bình hay tên giả là Phan Kiện Trì.

Phan Kiện Trì cũng vạn vạn không ngờ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy cô, cũng ngẩn người ra.

Diêu Vũ Bình làm bộ như vừa mới thấy Tần Tang, cười chào: “Ơ kìa, tỷ tỷ người cũng ở nơi này sao, thật là khéo à nha."

Ban đầu vốn là do các cô giao hẹn với nhau trước đó rồi, nhưng bây giờ Tần Tang lại có cảm giác những lời này như có một tầng ý tứ khác vậy, nghe đặc biệt thấy chối tai.

Lỗ tai cô ong ong cả lên, Phan Kiện Trì lại rất nhanh trấn định lại, tiến đến phía trước cúi người chào, kêu một tiếng: “Thiếu phu nhân."

Một tiếng này như đã nhắc nhở Tần Tang, rằng mình đã sớm làm phu nhân của người khác rồi, hiện tại Phan Kiện Trì cùng Diêu Vũ Bình có lưỡng tình tương duyệt đi chăng nữa, cũng không phải việc gì lạ.

Tần Tang miễn cưỡng nở nụ cười cười, nói: “Không cần lễ nghi nhiều như vậy, thì ra là anh có hẹn với Diêu tiểu thư ở đây."

Phan Kiện Trì cũng không nói nhiều lời, chỉ lặng lẽ khom mình.

Tần Tang nói tiếp: “Thương thế của anh đã khá hơn chút nào chưa…"

Phan Kiện Trì chậm rãi nói: “Tạ thiếu phu nhân đã lo lắng, cũng đã khá hơn rồi, qua ít ngày nữa là có thể trở về làm việc rồi."

“Vậy cũng không cần gắp gáp quá đâu…" Tần Tang tuy nói chuyện với anh, nhưng lại cực lực tự kiềm chế, chỉ cảm thấy có cảm giác khó thở không nói ra được.

Loại cảm giác khó thở này không giống với những cảm giác khác, giống như hít thở không được thông vậy, khiến cô lại nghĩ đến trước đây ở trường Tây Dương, bầu không khí rất là cởi mở, trong tiết học môn thể dục còn được học môn bơi lội, lần đầu tiên lúc xuống nước dưới chân rất trơn trượt, cô gần như đã suýt chết chìm, lúc này cũng khó chịu y như vậy.

Khi đó chỉ nhìn thấy trên đầu mình có chút ánh sáng thôi, nhưng dù cho có chìa tay ra cố nắm lấy cái gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không bắt được bất kỳ thứ gì… Cả người cứ ở dưới đáy bể chìm xuống…Chìm xuống…

Diêu Vũ Bình thấy sắc mặt của cô trắng bệch ra, không khỏi đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô, hỏi: “Tỷ Tỷ, người có chỗ nào không thoải mái sao? Tay tỷ sao lạnh như vậy…"

Tần Tang lắc đầu, cố nói: “Ta không sao…" Lời còn chưa dứt, trước mắt đã tối sầm cả lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Tần Tang ngất đi, mà lại có cảm giác giống như mê man thiếp lịm đi, giống như trở lại lúc trước khi mà mẫu thân của mình vẫn bị bệnh vậy, cô chăm nom ở trước giường bà, đã vài đêm không hề ngủ, không nhịn được liền buồn ngủ, thế nhưng trong mông lung lại thấy mẫu thân ở trên giường đang xoay người, cô đang muốn với tay ra ngoài, nắm lấy tay mẫu thân, nhưng lại bắt phải một khoảng không trống rỗng. Trên người cô mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, trong lòng cũng đã sớm dần dần hiểu ra được, rằng mẫu thân đã mất sớm rồi, và mình cũng đã rơi vào trong vũng bùn này nhiều năm rồi.

Nói là nhiều năm nhưng thật ra chỉ có ba năm ngắn ngủi mà thôi, bất quá ba năm nay so với cả nửa đời người còn khó khăn hơn rất nhiều, cho nên lại khiến cho cô nghĩ đến nhiều chuyện đã qua từ rất lâu về trước.

Bao gồm cả lúc mẫu thân cô sinh bệnh, qua đời, rồi lúc mình đi xuất giá… Vậy mà lại chỉ mới có ba năm mà thôi…

Cô vừa nghĩ đến thế, lại không muốn mở mắt ra nữa, trong lòng chỉ hi vọng có thể vĩnh viễn ngủ mãi như vậy thì càng tốt. Thế nhưng bên tai lại ong ong như nghe thấy tiếng mưa vậy, hoặc giống như có rất nhiều người đang nói chuyện vậy, làm cho cô không thể không tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng thực sự có không ít người, có rất nhiều bác sĩ Tây Dương mặc áo dài, còn có mấy người y tá nữa, má Chu lo lắng nhìn cô, thấy mí mắt cô động nhẹ một cái, vô cùng phấn khởi nói: “Tiểu thư tỉnh rồi! Tiểu Thư tỉnh rồi!"

Mấy vị bác sĩ thấy cô tỉnh lại, dường như thở phào nhẹ nhõm, người đứng đầu liền nói với Dịch Liên Khải: “Thiếu phu nhân đã tỉnh lại thì không sao nữa rồi, thuốc cũng không cần phải uống, chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt là được rồi."

Tần Tang không nghĩ tới Dịch Liên Khải cũng đang ở chỗ này, người cô không muốn thấy nhất lúc này chính là anh ta, nên chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.

Dịch Liên Khải liền sai má Chu đi tiễn mấy vị bác sĩ kia ra ngoài, một lúc sau trong phòng mọi người đều đi hết sạch, ngay cả người hầu cũng đều lui ra ngoài hết, chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây.

Ở trước giường của Tần Tang, có một nhuyễn tháp* Tây Dương, Dịch Liên Khải đang ngồi ở trên nhuyễn tháp. Lặng lẽ nhìn Tần Tang. Tần Tang mở mắt, thấy anh vẫn như cũ đang nhìn mình, vì vậy nhàn nhạt hỏi: “Anh còn có chuyện nữa gì hay sao?"

*Nhuyễn tháp …



Cô nói những lời này vốn chỉ có ý đuổi khéo khách đi, cô cũng biết mình mà nói ra những lời này, theo như tính tình của Dịch Liên Khải, chắc chắn sẽ cùng cô đứng dậy huyên náo một trận chomà xem.

Bất quá hôm nay cô trong người thập phần khó chịu, một chút cũng không muốn miễn cưỡng lấy lòng anh ta, cho nên liền muốn cùng anh ta nháo loạn rùm beng hết lên, tốt nhất là khiến anh ta không vui tức giận bỏ đi, để cho mình được thanh tịnh một mình.

Thế nhưng tuy rằng sắc mặt Dịch Liên Khải rất khó coi, nhưng lại nhẫn nhịn không nói chuyện.

Tần Tang thấy anh ta không phản ứng gì với mình, thật là hiếm thấy, vì vậy nói thêm: “Tôi ở đây không có việc gì đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi."

Dịch Liên Khải ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của anh hết sức kì quái, một lát sau mới nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em."

Tần Tang mệt mỏi rã rời đến cùng cực rồi, không thể làm gì khác hơn là đem đầu tựa ở trên gối, nói: “Hai ngày nữa hẵng nói được không? Bây giờ tôi rất mệt."

Dịch Liên Khải cười cười, thân thể lại không động, biểu tình càng ngày càng kì lạ: “Hai ngày nữa hẵng nói, chỉ sợ là đã muộn rồi."

Tần Tang thấy anh như vậy không khỏi thấy kỳ quái, vì vậy hạ thấp người ngồi dậy, nói: “Anh muốn cái gì đây?"

“Tôi biết cô không muốn gặp tôi." Dịch Liên Khải bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Tôi cũng không trông mong cô sẽ chịu nghe những lời này tôi nói ra, bất quá chuyện đã ra nông nỗi như bây giờ rồi, tôi cũng nên nói thật với cô. Vừa rồi bác sĩ có nói với tôi, cô đã mang thai được hai tháng rồi."

Tần Tang bỗng nhiên giống như bị đánh một kích vậy, cả người hơi ngửa về sau một chút, ngay cả trên môi một chút huyết sắc cũng  không còn, chỉ nhìn chằm chằm vào Dịch Liên Khải.

“Cô bình thường hay giở thủ đoạn gì tôi đều biết hết, thuốc tránh thai của Tây Dương này, uống nhiều loại thuộc này đối với cơ thể rất có hại, cho nên ngày trước tôi đã đổi nó sang thành thuốc vitamin rồi. Tôi biết cô không muốn đứa trẻ này, thế nhưng nếu cô còn dám giống như năm ngoái, làm ra chuyện mà không ai ngờ tới nữa… Nếu cô còn dám làm chuyện như vậy nữa…" Anh cúi thấp người, nhìn mặt Tần Tang tái nhợt, lại mang như ý cười, gằn từng chữ nói: “Tôi nhất định sẽ bắn cho cô một phát."

Tần Tang môi khẽ run run, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, thanh âm lại rất trấn định: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi không rõ."

“Cô còn phải ép tôi nói ra nữa sao? Cô năm ngoái tại sao bị bệnh? Cô nghĩ gì tôi thực sự không biết hay sao? Hài tử đã được ba tháng rồi, cô lại dám uống thuốc đem bỏ nó đi…Lúc đó tôi vẫn còn giả bộ hồ đồ, luôn cho rằng cô sẽ không đến mức nhẫn tâm đến thế…" Anh xoay cánh tay của cô lại, buộc cô phải nhìn mình, “Tôi lúc đầu vẫn còn mong ngóng chính cô sẽ tự mình đi nói cho tôi, thậm chí tôi còn nghĩ là do cô da mặt mỏng, ngại ngùng gì đó. Nên tôi còn chờ cô đến nói với tôi nghe…Kết quả cô lại len lén đến bệnh viện, uống cái thứ thiên thương hại lý mà bác sĩ kê cho cô, kiên quyết đem hài tử phá bỏ, trở về còn nói là mình bị bệnh… Tôi vẫn luôn muốn thấy cho thật rõ cô, thấy rõ xem rốt cuộc trái tim của cô làm từ cái gì vậy? Đó cũng là một miếng thịt trên người cô mà, sao cô lại có thể xuống tay đem nó bỏ đi như thế? Trên đời sao lại có loại nữ nhân ác độc như cô chứ? Cô cho là cô làm việc rất cẩn thận hay sao? Cô cho rằng tôi không nói gì thì cái gì tôi cũng không biết sao? Tôi nói cho cô biết, nếu lần này cô còn dám làm ra chuyện như vậy nữa! Tôi liền để cô cùng hài tử chôn cùng với nhau!"

Tần Tang nhìn thấy anh nhìn mình hung dữ như vậy, giống như muốn đem mình đi ăn tươi nuốt sống luôn, cô đột nhiên có cảm giác như mình không còn chút sức lực nào nữa, cứ như bị nhốt trong lồng chim quá lâu rồi, nên ngay cả cách để giãy dụa cô cũng quên mất luôn rồi.

Tê phá liễu kiểm* thì ra lại là mặt hung tợn đến như vậy, cũng khó trách được năm ngoái lúc ở Xương Nghiệp, mặc dù mình bị bệnh hơn nửa năm trời, nhưng anh ta ngay cả về nhà cũng không chịu, chắc lúc đó đã rất là tức giận rồi.

*Từ này là Tê phá liễu kiểm ý là không để ý mặt mũi, công khai quyết liệt, mấy chương trước mình đã rất sơ xuất khi gặp từ này mà không đi search nghĩa mong mọi người thông cảm cho nghĩa của nó như trên mới chuẩn

Nhưng với một người như vậy, lẽ nào cũng có trái tim hay sao?

Cô chậm rãi nói: “Anh vì sao cứ bắt ép tôi? Ban đầu phụ thân anh làm chủ, sai người đến bàn chuyện hôn sự. Tôi cũng vì do phụ mẫu của mình, nên không thể không đáp ứng được. Lúc tôi xuất giá, tính tình của anh với tình tình của tôi đều không hợp nhau, tôi cả đời này bị giữ lại ở chỗ này rồi, thì cũng thôi đi, tội gì mà anh vẫn bắt tôi sinh đứa bé này nữa… Anh nếu như thích tiểu hài tử đến như vậy, thì mặc kệ anh ở bên ngoài với ai sinh con ra, mang về đây đều giống như nhau cả thôi… Vậy vì sao vẫn không chịu buông tha cho tôi…"

Cô một câu còn chưa kịp nói xong, Dịch Liên Khải đột nhiên giơ tay lên, tát một cái lên trên mặt cô, cú này hạ xuống rất được, Tần Tang chỉ cảm thấy nửa bên mặt kia của mình không còn có cảm giác nữa, khóe miệng lại có một tia máu chảy ra, cô tự mình lau đi, cũng không hề khóc lóc.

Sắc mặt anh bừng đỏ, như là uống rượu say, anh nói: “Là do em mãi không chịu bỏ qua cho tôi…" Nói một câu như vậy, ngay cả mắt anh đều đỏ, quay mặt đi, một lúc lâu sau, giọng khan khan nói: “Xin lỗi, tôi không nên đánh em."

Lại qua một lúc lâu sau, anh như đã trấn định hơn, nói: “Bản thân tôi vốn là do vợ bé nuôi dưỡng, đã quá là đáng thương rồi. Cho nên hài tử của tôi cũng không nên để cho thiếp thân sinh ra được. Em giận tôi thế nào cũng được, không thích tôi cũng được, nghĩ rằng tôi và em không hợp nhau cũng được, nhưng hài tử này phải là do em sinh ra, tôi chỉ cần một đứa thôi, sẽ không yêu cầu em sinh thêm đứa thứ hai. Em muốn cái gì tôi đều sẽ đáp ứng em, từ trước đến này tôi luôn đối xử không tốt với em, tôi sẽ chịu tội với em. Tương lai nếu em không chịu được hài tử này, cũng còn có vú em sẽ nuôi thay cho em. Tôi đáp ứng em từ nay về sau sẽ không khiến cho em tức giận nữa, em muốn cái gì tôi đều sẽ làm cho em, hoặc là em nói tôi giúp chuyện của Diêu tiểu thư, tôi cũng sẽ lập tức đi tìm Diêu sư trưởng  nói chuyện…Chỉ cần em bằng lòng sinh hài tử này ra, thì mọi thói hư tật xấu của tôi từ trước đến nay, tôi đều đáp ứng em mà sửa hết…" Anh nói đến đây, thanh âm dần dần thấp đi, qua một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Tần Tang.

Tần Tang cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ mặt của anh như vậy.

Trong lòng cô vô cùng rối loạn, như là máy quay tơ vậy, lẫn vào nhau thiên ti vạn lũ (muôn hình vạn trạng), không nhìn rõ được manh mối gì.

Cô cố hết sức ngồi dậy, nói: “Vậy anh thay tôi đi tìm một người, tìm cho ra người này, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, hỏi xong, tôi sẽ nói về chuyện của chúng ta."

Dịch Liên Khải hỏi: “Tìm người nào?"

“Là kẻ đã lừa tiền của cha tôi trước kia, tên hắn là Phó Vinh Tài. Lúc hắn ta lừa tiền của cha tôi, liền bặt vô âm tín, anh tìm hắn đi, tôi có vài lời muốn hỏi hắn."

Cô một câu còn chưa nói xong, sắc mặt của Dịch Liên Khải đã thay đổi, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, nói: “Sao nào? Tìm ra người này với anh có hơi khó sao?"

“Cũng không phải chuyện gì khó." Dịch Liên Khải đột nhiên thả lòng, xem như không có việc gì nói, “Chẳng qua biển người mênh mông thế này, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm, vẫn nên từ từ tìm thì hơn."

“Anh là tổng tư lệnh của liên quân, phái nhiều người đi tìm một người, cũng không phải chuyện khó gì." Tần Tang cũng cười cười: “Trừ phi anh không muốn tìm được hắn ta."

“Tôi tại sao lại không muốn tìm được hắn ta cơ chứ?" Dịch Liên Khải nói: “Hắn dám lừa tiền của nhạc phụ đại nhân, cũng là đã lừa gạt tiền của tôi. Tôi dù sao cũng là con rể, thể nào cũng sẽ tìm ra hắn, mới có thể làm tròn đạo hiếu được."

Tần Tang chậm rãi gật đầu: “Anh có tâm như vậy là được rồi."

Dịch Liên Khải nói: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ phái người đi tìm."

“Nếu như hắn bất hạnh đã chết rồi thì sao?"

Dịch Liên Khải dừng một chút, nói: “Còn chưa phái người đi hỏi thăm, làm sao biết hắn đã chết chưa chứ?"

“Đầu năm nay binh hoang mã loạn, mạng người giống như cỏ rác vậy, nói sống thì sống, nói chết thì chết. Nếu như hắn ta đã chết, thì tôi cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra, cũng không muốn bản thân vĩnh viễn không biết gì hết."

Dịch Liên Khải nói: “Em lại suy nghĩ lung tung rồi, tôi sẽ phái người đi tìm ngay, em tốt nhất là cứ an tâm mà điều dưỡng đi."

Tần Tang chậm rãi thở dài: “Vậy thì cứ tìm cho ra được hắn ta đã rồi nói sau đi."

Dịch Liên Khải thấy cô trông rất là mệt mỏi rồi, vì vậy đứng lên, nói: “Em cứ nghỉ ngơi một lát đi, tôi kêu má Chu vào chăm sóc em."

Tần Tang ừ một tiếng, cuối cùng đáp ứng, Dịch Liên Khải vốn đã đi đến chỗ cửa, nhưng lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người cô đang vùi trong giường nhung lông vịt, thân hình nhỏ nhắn, trên mặt và môi không có tí huyết sắc, càng lộ ra vẻ gầy yếu đáng thương.

Trong lòng anh phiền não vô cùng, sau cùng không khỏi thở dài một cái, cài cửa lại đi ra ngoài.

Dịch Liên Khải kêu má Chu đi vào với Tần Tang, còn mình thì đi xuống lầu, dưới lầu lại không có người nào cả.

Đi từ cầu thang xuống phòng khách phía đối diện, vốn ở đây là nơi sở đồn trú bộ tư lệnh hay làm việc, nhưng sau lại đổi thành nơi ở riêng, tuy rằng bố trí tương đối tráng lệ, nhưng vì chỗ này quá lớn, nên trông vẫn có vẻ trống rỗng như trước.

Lúc mới dọn vào, ở ngay giữa phòng có đặt thêm một tấm thảm Ba Tư to*, sau đó trên mặt thảm còn có bày một vòng ghế sô pha xung quanh, trong góc tường còn bày một chiếc đồng hồ cổ có chuông quả lắc thả xuống, hiện tại quả lắc đồng hồ chậm rãi thỉnh thoảng lại đung đưa rung lên, rồi lại thoáng đung đưa, càng khiến cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

*Thảm Ba Tư



Dịch Liên Khải ngồi xuống suy nghĩ rồi đốt một điếu thuốc, trong phòng rất an tĩnh, có thể nghe được tiếng anh đang quẹt diêm, tiếng ma sát đụng vào nhau xoẹt xoẹt, ngược lại rất giống tiếng mưa… Quẹt một que, rồi lại quẹt một que nữa, như cũ vẫn không bắt lửa.

Anh đơn giản đem nó để vào trong chiếc gạt tàn, lại thử quẹt thêm lần nữa, lần này rốt cuộc cũng đốt được, vì vậy lại châm thuốc, rồi lại rút thêm một hai điếu nữa hút, rồi lại tiện tay nhấn tắt.

Xa xa chiếc điện thoại trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông, tiếng ding ding làm cho con người ta cảm thấy thật chán ghét. Anh nghe tiếng chuông một hồi, rốt cuộc lại đi ra hành lang ra hành lang bên kia gian phòng, chỉ chốc lát tiếng chuông điện thoại reo lên vài tiếng rồi hơi ngừng lại, có thể đoán được là ai gọi tới, quả nhiên một lát sau, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, ở bên ngoài cửa trước gọi một tiếng “Báo cáo"

Người tiến vào chính là Phan Kiện Trì, Dịch Liên Khải đối với người thân cận bên cạnh mình đều không quá công nệ tiểu tiết, hơn nữa lúc này anh lại đang mặc thường phục, nên Phan Kiện Trì cũng không làm lễ chào kiểu quân đội với anh, chỉ hơi cúi người, nói: “Mẫn tiểu thư đã gọi điện đến rất nhiều lần, nói là trong người đang rất khó chịu, hỏi rằng công tử gia có muốn đến gặpcô ấy hay không?"

Dịch Liên Khải hơi nhíu mày, Phan Kiện Trì thấp giọng, nhỏ giọng nói: “Mẫn tiểu thư xưa nay đều không hay cố tình gây rối vậy đâu, chắc phải là chuyện gấp nên mới vậy."

Dịch Liên Khải lo nghĩ, nói: “Gọi người cho chuẩn bị xe đi, ta đi chỗ này một lát sẽ quay trở lại. Ngươi ở nhà đi, nếu thiếu phu nhân có hỏi tới thì ngươi nói ta đi ra ngoài gặp Diêu sư trưởng."

Phan Kiện Trì liền đi ra ngoài lệnh cho tài xế lái xe ra, còn an bài vệ sĩ ra cửa, sau đó tự mình hộ tống Dịch Liên Khải xuất đại môn, xong mới quay người đi. Ô tô đã đi thật nhanh, chỉ chốc lát đã quẹo vào góc đường, nhanh như chớp đã đi qua mấy con đường cái rồi, rồi sau cùng lại lái xe đi vào một ngõ nhỏ yên ắng.

Ở đây mặc dù cách khu phố sầm uất không xa, nhưng lại rất yên tĩnh, vừa rẽ vào trong ngõ, những ngôi nhà hai bên đường trong viện đều có trồng cây, nhưng  đang là mùa đông, nên cành cây đều trơ trụi lại bị gió thổi lúc la lúc lắc, như là thẻ đánh dấu sách mà người Tây Dương làm ra vậy, vừa dẹt vừa màu bạc đất dựng thẳng lên trên bên dưới bầu trời xanh thẳm, rồi lại bị dòng nước liên tục làm cho đung đưa, hơi có chút lạnh lẽo.

*Trong Kim Phấn Thế Giai, nguyên văn là một người làm trêu ghẹo một người làm khác là má Hồ, nói bọn họ muốn uống Đông qua thang, má Hồ này vốn là người Tô Châu, nên không rõ uống đông qua thang là có ý gì. Nên người hầu này liền cố ý nói: “Nghĩa là người lấy lòng hòa giải", lúc này lại có một người hầu khác trách măng nói: “Ngươi lại khi dễ người không hiểu thổ ngữ". Nói là người lấy lòng hòa giải là nói nhăng nói cuội, đặt ở trong nghĩa đúng đại khái là người làm mai. Trái lại, nguyên văn đúng phải là: “Hát đông qua thang thị cung duy hòa lão sự" mới đúng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại