Sườn Phi Tội
Chương 68: Bắt “Gian” Trên Giường
Khi trở lại vương phủ, đêm đã rất sâu. Hắn vẫn ôm lấy thắt lưng của nàng, mãi đến Cô Vụ cư, hắn mới buông nàng ra, cũng là một tay ôm lấy nàng vào lòng.
“Vừa rồi nàng rốt cuộc phải đi đâu?" Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu đầu nàng, gầm nhẹ: “Hỏi Tiểu Xu, nàng ta lại không biết nàng đi đâu. Nữ nhân chết tiệt, nàng định làm cho bổn vương lo lắng sao?"
Ngọc Thanh đem trán dựa vào lòng hắn, bật cười vì hắn phát giận. Hắn lo lắng cho nàng, không phải sao? Tuy là dùng quát tháo, lại có vạn phần nhu tình. Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, uất ức nói: “Chính là đi ra ngoài một chút, ta sẽ không trốn."
“Không được trốn khỏi bổn vương!" Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng càng thêm chặt chẽ, mười phần bá đạo cùng giữ lấy.
Ngọc Thanh nâng mắt, nhìn hắn: “Ta nói rồi, ta sẽ không trốn." Bởi vì, sư huynh không có khả năng mang nàng đi.
Mà nam nhân này ôm ấp, đột nhiên nàng không muốn xa rời.
Hoàng Phủ Luật nhìn nàng chăm chú, đột nhiên một tay ôm lấy nàng, đi đến giường.
Nàng mặc hắn nhẹ nhàng buông nàng xuống, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi hắn.
Sau một lúc lâu, hắn cũng lên giường, cũng lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
“Bắt được hung thủ ám sát bổn vương."
Ngọc Thanh mở mắt ra: “Là người ở bãi săn sao?"
Hoàng Phủ Luật nhìn trướng đỉnh, sắc mặt có chút trầm trọng: “Đúng vậy, hơn nữa bọn chúng thú nhận chủ mưu vẫn là một người quen thuộc với nàng."
Ngọc Thanh kinh ngạc, rồi quay mặt đi nhìn hắn: “Người ta quen thuộc?"
Hoàng Phủ Luật cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn lên, nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy rõ ràng ẩn chứa phức tạp.
“Đúng, lần này hắn định là khó thoát khỏi tội chết, bổn vương đã cho hắn một con đường sống, không thể tưởng được hắn lại lớn mật như thế muốn ám sát ổn vương rất nhiều lần!"
“Ta hiểu được!"
Nam nhân có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng không lo lắng cho hắn?"
Ngọc Thanh lạnh lùng cười: “Người vừa ích kỉ lại dã tâm lớn như thế nên có báo ứng, hắn đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ."
Lần này đổi lại thành nam nhân nở nụ cười: “Xem ra bổn vương lo lắng là dư thừa, không phải là cha ruột tất nhiên sẽ không đau tiến trong lòng.
Nàng kinh ngạc: “Hoàng Phủ Luật, chàng quả thực không hề nhận định ta là Tiêu Ngọc Khanh, đúng không?"
Hoàng Phủ luật ôm chầm nàng, nhẹ nói: “Nữ nhân ngốc nghếch, nàng vẫn đang là ái phi của bổn vương."
Ngọc Thanh nằm trong ngực hắn, giương mắt nhìn hắn: “Không phải bởi vì hắn không phải cha ruột của ta, mà là hắn căn bản không xứng làm một người cha, người như vậy, chết chưa hết tội."
Nam nhân kéo nàng vào lòng, đột nhiên dùng mũi mình cọ cọ mũi nàng, khàn khàn nói: “Tiểu nữ nhân, chúng ta nghỉ tạm đi, canh giờ không còn sớm." Nói rồi đem ngón tay thon dài dần dần hướng đến nơi cao ngất của nàng, hô hấp dồn dập, con ngươi đen càng thêm thâm thúy.
Ngọc Thanh đỏ bừng mặt, vì câu nói kia của hắn “Nàng vẫn đang là ái phi của bổn vương", vì ham muốn ngập tràn trong mắt hắn, lần này, nàng có chút run rẩy.
Nàng lần đầu tiên phát hiện, thì ra bạc môi của hắn lại gợi cảm như thế, hơi hơi cong lên, có bá đạo, cũng có nhiệt tình như thiêu đốt nàng.
Tay nam nhân rốt cục cũng chạm đến ngọn núi kia, bạc môi cũng đi theo, tay kia cũng không nhàn rỗi, thuần thục cởi ra quần áo nữ tử.
Thân mình nữ tử run nhè nhẹ, “Ưm…", rốt cục có câu mê người yêu kiều nhịn không được theo môi đổ thoát ra, nàng nắm chặt áo hắn, có chút không chịu nổi nhiệt tình của hắn, cuối cùng ngọc thể hiện ra, bờ vai lõa lồ, tóc dài rối tung, cảnh đẹp mê người.
Mắt nam nhân thâm trầm, đôi môi dán trên người nữ tử càng nhiệt tình bá đạo, một đường lưu lại hồng ngân khắp cơ thể như băng như ngọc…
Đúng lúc này, sau bình phong vang lên tiếng động, kèm theo tiếng trẻ con kiều nhuyễn lại nồng đậm buồn ngủ: “Phụ vương, Dục nhi buồn ngủ…"
Hoang Phủ Luật không can tâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa nhỏ đi đến trước giường, vội vàng ngồi dậy, Ngọc Thanh cũng bị bừng tỉnh một chút.
“Dục nhi?" Hai người trăm miệng một lời, đều có ngạc nhiên.
Bé lấy tay dụi dụi hai mắt mệt mỏi, không nói hai lời liền đi lên giường, “Phụ vương, nương, Dục nhi buồn ngủ quá."
“Xú tiểu tử, ngươi tới thật đúng thời điểm!" Hoàng Phủ Luật ảo não một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ném bé vào lòng Ngọc Thanh, chính mình lại bước xuống giường.
Ngọc Thanh chỉnh lại quần áo trên người, đem đứa nhỏ ôm vào lòng, nhẹ hỏi nam nhân đang đi đến cửa: “Chàng đi đâu?"
“Đi tắm nước lạnh!" Nam nhân rống lên.
Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng cửa mà đến.
“Vương gia, nô tỳ vừa mới hầu hạ thái tử đi ngủ, nhưng mà chờ nô tỳ đi hoán y phòng lấy quần áo trở về đã không thấy bóng dáng thái tử đâu. Nô tỳ tìm khắp vương phủ cũng không tìm được thái tử, nô tỳ đáng chết, thỉnh vương gia trách phạt."
“Phải không? Kia bổn vương nhất định phải phạt nha đầu vô trách nhiệm ngươi, cư nhiên ba bốn lần đều để Dục nhi chạy ra Vân Lạc viên, chẳng lẽ giáo huấn lần trước cho các ngươi còn chưa đủ?"
“Cầu vương gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám… nữa."
“May mắn Dục nhi chạy tới nơi này, lần này tạm tha ngươi, nếu Dục nhi có xảy ra cái gì không hay, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"
“Dạ, nô tỳ đã biết."
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi, nhớ kí, lần sau không được để Dục nhi chạy tới đây!"
“Dạ, vương gia."
Lát sau, bên ngoài an tĩnh lại. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn kia càng lúc càng xa, thẳng đến khi không còn thanh âm.
Trên giường, Ngọc Thanh ôm Dục nhi vụng trộm nở nụ cười, nam nhân này a!
Sau nửa canh giờ, ý thức Ngọc Thanh đã có chút mông lung, mí mắt nặng trĩu, chỉ cảm thấy có người đi đến, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, người kia cũng đi lên giường. Ngay sau đó, thân thể của nàng liền rơi vào một vòng ôm quen thuộc, tuy rằng cách Dục nhi, nàng vẫn có thể cảm nhận được phân lửa nóng kia.
Nàng khẽ ngâm một tiếng, tìm tư thế thoải mái, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, có hắn, cũng có đứa nhỏ đáng yêu kia.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị một giọng nói trẻ con đánh thức.
“Nương, phụ vương, mau rời giường thôi."
Cánh tay bị lay lay, mà thắt lưng của nàng bị một cánh tay hữu lực ôm, hai chân còn bị một đôi chân thon dài quấn quít lấy.
“Nương, trời sáng rồi, mau rời giường." Cánh tay lại bị lay lần nữa.
“Ưm…" Cuối cùng nàng cũng không thắng nổi tiếng kêu kia, cố gẳng mở đôi mắt còn buồn ngủ, trước mắt, là cái miệng nhỏ nhắn rồi lại có chút huyên náo cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Phụ vương, nương rốt cục tỉnh." Bé như được thưởng kẹo, vui sướng vạn phần, cuối cùng cư nhiên còn nghĩ dụi dụi đầu vào lòng Ngọc Thanh, làm nũng cọ sát: “Nương mặc quần áo cho Dục nhi."
“Xú tiểu tử, phụ vương không phải đã nói phải học tự mình mặc quần áo sao?" Nam nhân phía sau khàn khàn ra tiếng, mang theo vẻ gợi cảm lúc mới tỉnh ngủ.
“Nhưng mà nương chưa từng mặc quần áo cho Dục nhi." Bé tội nghiệp nói, cặp mắt to kia thậm chí còn treo vài giọt nước mắt.
Ngọc Thanh rốt cục cũng tỉnh táo lại, giờ phút này nàng đang nằm trong lòng nam nhân, nam nhân cũng bá đạo ôm nàng, mà bé con vừa ngồi ở phía ngoài giường…. Chẳng lẽ đêm qua, bọn họ đem Dục nhi đưa tới ngoài giường?
Khó trách bé sáng sớm cũng không chịu buông tha cho bọn họ, thì ra là không cam lòng bị vắng vẻ.
Nàng vỗ vỗ cánh tay nam nhân còn quấn quanh thắt lưng mình: “Làm cho ta đứng lên thay quần áo cho Dục nhi."
Nam nhân không chịu: “Làm cho tiểu tử kia chính mình mặc."
“Hu, phụ vương xấu xa." Nước mắt của bé rốt cục trào ra hốc mắt.
“Con mới bốn tuổi, không cần hà khắc đối bé như vậy." Nàng rốt cục cũng thoát khỏi kiềm chế của hắn đứng lên, ôm bé, ngồi ở mép giường tinh tế mặc quần áo cho tiểu tử kia.
cuối cùng, chờ nàng mặc quần áo cho tiểu tử kia xong, ngoài cửa cũng truyền đến thanh âm của Tiểu Xu: “Tỷ tỷ, nên rời giường thôi."
“Ừ, Tiểu Xu, ngươi vào đi."
Tiểu Xu đẩy cửa mà vào, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không nhỏ.
Nam nhân lười nằm trên giường, nữ nhân mặc quần áo cho con.
“Tiểu Xu, mau dẫn Dục nhi đi rửa mặt."
Ngọc Thanh nói với tử y nữ tử vẫn phát ngốc đứng một chỗ.
Tiểu Xu lúc này mới tỉnh lại, liếc nhìn tỷ tỷ, rồi bế tiểu nam hài đi rửa mặt.
Hoàng Phủ Luật đứng dậy mặc quần dài, hắn đem Ngọc Thanh kéo vào lòng, trên môi nàng in lại một nụ hôn nhợt nhạt, rồi lẳng lẳng mặc quần áo. Cuối cùng, hắn đột nhiên lấy ra một chiếc trâm cài xanh biếc, sau đó cẩn thận cắm vào búi tóc của nàng, “Ái phi quả thật rất hợp với chiếc trâm này, là bổn vương tự mình chọn lựa, ái phi thích không?"
Ngọc Thanh khẽ vuốt ve trâm cài trên đầu, trong lòng lại có lo lắng, không muốn nam nhân cẩn thận mua tặng nàng mấy thứ đồ nữ nhân này, biết nàng không thích phiền phức gì đó, liền chọn trâm cài đơn giản nhưng không mất sang trọng kia. Nàng, tất nhiên là thích.
Nàng nhìn hắn, nói khẽ: “Ta thực thích, cám ơn chàng."
Hoàng Phủ luật cười khẽ: “Thích là tốt rồi." Sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, xoay người đi ra cửa: “Bổn vương tức khắc tiến cung đi. Buổi tối rồi trở về." Nói rồi dẫn theo tùy tùng ngoài cửa ra khỏi Cô vụ cư.
Nhìn bóng dáng cao lớn khí vũ hiên ngang, trong lòng Ngọc Thanh thoáng chốc tràn ngập hạnh phúc, nàng mất đi sư huynh, lại may mắn được nam nhân lạnh như băng kia yêu thương. Nàng ngồi trong phòng, quả thực trở thành một thê tử chờ trượng phu trở về nhà.
Hạnh phúc chưa bao giờ nắm bắt được này, chỉ có hắn có thể cho a.
“Tỷ tỷ, tiểu thế tử đã đói bụng đâu." Tiểu Xu nắm Dục nhi đã rửa mặt sạch sẽ đi tới.
Ngọc Thanh nhẹ nhàng cười, đem bé ôm ngồi trên đùi mình, phân phó Tiểu Xu: “Đi bưng đồ ăn sáng tới, ta cùng Dục nhi cùng nhau ăn."
“Vâng, Tiểu Xu cái này đi." Tiểu Xu vuốt ve bờ má mềm mại của bé, cười duyên ra khỏi phòng.
Chỉ mong, tỷ tỷ có thể tìm được hạnh phúc đích thực.
***oOo***
Chương này dài quá, mình chia làm hai làm cho đỡ mệt ~~~
Ăn sáng xong rồi, vẫn không có ai ở Vân Lạc viên tới đón Dục nhi trở về.
Nàng mới biết, Hoàng Phủ Luật phỏng chừng đã ra lệnh xuống, chấp nhận cho Dục nhi ở Cô Vụ cư này.
Hắn đã thay đổi rồi, trước kia có chết hắn cũng không cho nàng tới gần Dục nhi, sợ hãi nàng thương tổn con hắn, hiện tại hắn lại vô cùng yên tâm để Dục nhi bên người nàng, rồi còn cho phép tiểu tử kia gọi nàng là mẹ. Nhưng mà không biết hung thủ hạ độc Dục nhi đã tìm ra chưa?
Nàng cũng rất vui, vì cuối cùng hắn cũng thừa nhận nàng là Tô Ngọc Thanh, cũng vì những ngày này hắn càng lúc càng biểu hiện giữ chặt nàng, hắn bắt đầu để ý nàng sao? Mà nàng, quả thực tìm được một phu quân thuộc về nàng rồi sao?
Lấy sáo ngọc khỏi tay áo, nàng dùng ngón tay khẽ khàng vuốt ve, có chút không đành lòng. Sáo ngọc là sư huynh làm hồi còn trên núi Ngọc Phong, có một đôi, nàng cùng sư huynh mỗi người giữ một chiếc, tỏ vẻ trong lòng chỉ có lẫn nhau. Nhưng mà hôm nay, cũng đã là vật còn người mất.
Nàng nhíu mày, có chút thương cảm. Không biết nên cầm tiếp, hay phải buông xuống. Rồi mang tới một hộp gấm, đem sáo ngọc đặt vào trong, giao cho Tiểu Xu đứng bên cạnh: “Tiểu Xu, giúp tỷ tỷ mang sáo ngọc này tới cho Ngọc Liên Tiêu phủ được không? Nói cho nàng ấy, ta chúc nàng ấy cùng sư huynh bạch đầu giai lão.
Lúc nói những lời này nội tâm rất bình tĩnh, thì ra nàng vẫn hy vọng sư huynh tìm được hạnh phúc, còn có nữ tử vận mệnh bi thảm kia, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể oán hận nổi.
Tiểu Xu tiếp nhận: “Tiểu Xu đã biết, Tiểu Xu đi đưa giúp tỷ tỷ."
Nháy mắt, thân ảnh màu tím đã biến mất ở cửa.
Ngọc Thanh đứng dậy, để tỳ nữ bên cạnh ôm lấy đứa nhỏ ngồi trên đùi nàng, cũng đi ra trước cửa.
Nơi nàng đến là phòng Hoàng Phủ Luật dùng để luyện công, giờ phút này nàng muốn gặp vị biểu ca vì nàng mà ăn không biết bao đau khổ.
Không biết Hoàng Phủ Luật có làm gì biểu ca hay không?
Đi vào phòng hắn luyện công, trừ bỏ kiếm cùng nhuyễn tiên hắn thường sử dụng, cũng không nhìn thấy thân ảnh biểu ca.
Nàng đành phải hỏi gã cảnh giữ trước cửa: “Nơi này có người nào tên Dung Danh Tông không? Đi đâu vậy?"
“Hồi Ngọc vương phi, nô tài không biết. Chỉ biết là Vương gia đem người nọ bắt giam hai ngày rồi đưa hắn đi. Còn đưa đi đâu, nô tài quả thực không biết."
Ngọc Thanh có chút lo lắng: “Vậy hắn… Vương gia có làm gì hắn không?"
“Vương gia chỉ đặt mấy thứ lên đầu hắn luyện tập vung roi, nhưng cũng không làm hắn bị thương. Khả năng dùng roi của Vương gia là xuất thần nhập hóa."
“Thì ra là thế." Ngọc Thanh yên lòng, thì ra nam nhân kia cũng không có hành hạ biểu ca như lời hắn nói. Nhưng mà hiện tại biểu ca đang ở đâu? Có trở lại bên cạnh Phượng di nương hay không?
Nàng xoay người trở về, trong lòng vui buồn lẫn lộn, vui vì Hoàng Phủ Luật không làm biểu ca bị thương tổn, buồn vì không biết biểu ca đang ở đâu.
“Ngọc Thanh!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bất ngờ, cùng đó là tiếng bước chân vội vã.
Ngọc Thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy nam tử nàng đang tìm kiếm mặc quần áo thị vệ, thắt lưng bản to, vẻ mặt ngạc nhiên đứng trước mặt nàng.
“Biểu ca!"
Một lát sau, hai người ngồi trong đình nghỉ mát.
Dung Danh Tông cởi mũ, đem mũ cùng đao đặt lên bàn.
“Ngọc Thanh, không thể tưởng được Vương gia lại thay đổi nhanh như vậy." Dung Danh Tông thở dài, trong lời nói không dấu nổi vẻ thất vọng.
Ngọc Thanh chỉ lẳng lặng nhìn mặt hồ, nhớ tới một khuôn mặt anh tuấn: “Cuối cùng hắn cũng tin tưởng ta là Tô Ngọc Thanh trên núi Ngọc Phong."
Dung Danh Tông nhìn nữ tử bên cạnh, rốt cục hỏi ra nỗi lo lắng trong lòng: “Ngọc Thanh, bây giờ ngươi còn nguyện ý theo ta ra phủ không?"
Nữ tử vẫn nhìn mặt hồ, không đáp lại hắn.
Thoáng chốc, hắn hiểu ra một ít, hoàn toàn thất vọng: “Ngọc Thanh, ngươi yêu hắn rồi, đúng không?"
Ngọc Thanh nhìn về phía hắn: “Biểu ca, ngươi nên quay về bên cạnh Phượng đi đi. Ngọc Thanh liên lụy ngươi rất nhiều."
“Ngọc Thanh, ta lo lắng ngươi chỉ có một thân một mình ở Vương phủ."
“Biểu ca, ngươi yên tâm, hắn hiện tại sẽ không làm gì ta, hắn thay đổi rồi, vì hắn biết ta không phải là Tiêu Ngọc Khanh."
“Nhưng mà…"
“Biểu ca, nghe Ngọc Thanh nói, trở lại bên cạnh Phượng di đi, cưới vợ sinh con, phụng dưỡng người. Ân tình của ngươi với Ngọc Thanh, Ngọc Thanh sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng." Đây là lời chân thành của nàng, nàng sao có thể không rõ tâm ý của biểu ca đâu. Nhưng mà, đó là tình cảm nàng không thể đáp lại.
Dung Danh Tông trở nên trầm mặc, Ngọc Thanh cũng im lặng nhìn ra mặt hồ.
Xa xa, có một thân ảnh hồng nhạt cầm quạt tròn đứng lặng một lúc lâu, nàng nhìn hai người trong đình, đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, mắt hạnh nheo lại tính kế. Cuối cùng, nàng phất nhẹ tay áo, xoay người sang chỗ khác.
“Tiểu Bích, chúng ta trở về. Trò hay đã lên sân khấu."
Nàng không tin, nàng Hứa Tình Nhi đấu không lại Tiêu Ngọc Khanh kia!
~~~***~~~
Ban đêm, Ngọc Thanh vẫn đợi Hoàng Phủ Luật trở về.
Dục nhi đã được người của Vân Lạc viên đón đi, mà nàng cũng đã tắm rửa xong, ngồi bên bàn đọc sách hai canh giờ rồi.
Nhìn ban đêm tối đen, nàng hơi hơi nhíu mi.
Buổi sáng rõ ràng hắn nói, buổi tối sẽ quay về Cô Vụ cư.
Vì sao còn chưa trở về? Hiện tại đã quá canh hai.
Đây là lần đầu tiên, nàng lấy tâm tư của thê tử chờ hắn trở về, thỏa mãn mà hạnh phúc.
Tiểu Xu đi Tiêu phủ đã sớm về, chỉ nghe nàng nói Tiêu Ngọc Liên nhờ nàng nhắn dùm một câu “Cám ơn" cùng “Thật xin lỗi".
Như vậy, nàng càng đem tâm tư đặt lên người nam nhân kia, chờ hắn, ngóng trông hắn, làm cho hắn chân chính trở thành phu quân của nàng.
Buông quyển sách trên tay, nàng gỡ xuống trâm ngọc trên búi tóc, tinh tế vuốt ve, đầy vẻ nhu tình, Đây là đồ hắn tự tay chọn lựa tặng cho nàng, giấu nhu tình của hắn, cũng tượng trưng cho hắn sủng nịch nàng, hắn quan tâm nàng.
A, nàng quả thực thành một nữ nhân hạnh phúc!
“Tỷ tỷ." Tiểu Xu từ ngoài cửa đi vào cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Tỷ tỷ, nha đầu trong phòng Hứa Tình Nhi đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tỷ tỷ." Nàng vừa mới đi ra xem Vương gia về phủ hay chưa, ai ngờ trên đường gặp Tiểu Bích, vì thế mới phải chạy vội vàng về dây. Bởi vì vẻ mặt của Tiểu Bích nói cho nàng, Tiểu Bích sắp nói với tỷ tỷ chuyện gì đó không tốt.
“Để cho nàng vào đi." Ngọc Thanh cũng cảm nhận được hơi thở trầm trọng kia, nàng cất trâm cài, trấn tĩnh phân phó Tiểu Xu.
“Ta bảo nàng tiến vào, tỷ tỷ." Tiểu Xu lo lắng nhìn nGọc Thanh một cái, ổn định nhịp thở, lại chạy đi ra ngoài.
Lát sau, nha đầu kêu Tiểu Bích được Tiểu Xu dẫn vào, trong tay ôm một chậu hoa thanh hà.
Nàng run run lêu một tiếng: “Ngọc Vưnơg phi!", cúi đầu nói: “Đây là hoa thanh hà mang từ trong cung ra, phòng Tình Nhi phu nhân cũng có một chậu, đây là Vương gia để nô tỳ mang tới, Vương gia nói tối nay ngủ ở phòng Tình Nhi phu nhân, thỉnh Ngọc Vương phi nghỉ tạm trước."
“Phải không?" Ngọc Thanh cảm thấy lạnh cả người, nam nhân buổi sáng còn nói muốn tới nơi này, mới qua một ngày, hắn đã đi Tình Nhi nơi đó, còn lấy chậu hoa tới dỗ nàng, nam nhân chết tiệt!
“Đặt hoa xuống, ngươi đến nói cho hắn ta sẽ đi ngủ sớm, sẽ không chờ hắn!" Nàng lạnh nhạt nói.
Tiểu Bích vẫn không dám ngẩng đầu lên, trả lời một tiếng “Dạ", liền vội vàng lui xuống.
Ngọc Thanh nhìn chậu hoa, đột nhiên cảm thấy bị châm chọc.
Nàng sao có thể coi hắn là phu quân của riêng mình đâu, nàng sao có thể hắn còn có một thị thiếp cực kì giống chính phi của hắn đâu? Thật là châm chọc a.
“Tỷ tỷ." Tiểu Xu bên cạnh có chút lo lắng.
“Đi." Ngọc Thanh rốt cục cũng ngước mắt lên, ngữ khí cứng rắn hơn, thầm nghĩ một người lẳng lặng.
“Được rồi, tỷ tỷ, vậy Tiểu Xu đi ngủ trước."
Cánh cửa đóng lại, bên trong liền trở nên yên tĩnh.
Ngọc Thanh im lặng nhìn chậu hoa hà thanh, cố gắng ngăn chặn khó chịu trong lòng, nàng không nên như vậy, nàng phải sớm không nên mong chờ ngày này, không nên, cũng không được.
Nàng nghĩ, suy nghĩ dần dần mê mang, nháy mắt, thân thể nàng mềm nhũn, trước khi hôn mê, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Hoàng Phủ Luật về phủ, liền bị Tình Nhi mời đến phòng nàng ta, nói có chuyện quan trọng tìm hắn.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn khuôn mặt từng làm cho hắn mê luyến rất nhiều, chờ nàng nói chuyện quan trọng.
Giờ phút này hắn thật nóng nòng muốn gặp nữ tử kia, buổi sáng hắn đã hứa buổi tối sẽ trở về, nàng nhất định ở Cô Vụ cư chờ hắn.
Tình Nhi vẫn cứ cười duyên rót rượu cho hán, nói một ít chuyện linh tinh, không hề đề cập đến cái gì trọng điểm.
Hắn thấy hơi phiền toái, cắt ngang lời nữ tử: " Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Hiện tại bổn vương không có thời gian nghe ngươi mò mẫm."
Tình Nhi sửng sốt, không cười nữa: “Vương gia, Tình Nhi chính là nhớ người, nhiều ngày như vậy người cũng không đến tìm Tình Nhi…"
Hoàng Phủ Luật đứng phắt dậy, hắn liếc qua nữ tử có chút quá phận, xoay người đi ra ngoài: “Chờ xác định co chuyện quan trọng lại đến tìm bổn vương!" Nói rồi xoay người đi nhanh.
Hứa Tình Nhi nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm độc: “Tiêu Ngọc KHanh, lần này ngươi chết chắc!"
Hoàng Phù Luật cấp tốc đi đến Cô Vụ cư, lúc này đã qua canh hai, hạ nhân trong phủ đều đã đi ngủ, hắn thực lo lắng nữ tử kia thất vọng về hắn.
Cô Vụ cư, đèn vẫn sáng, nhưng im ắng.
Hắn tưởng tượng thấy nữ tử kia ngồi dưới đèn chờ hắn, có phải lại nhíu lại mi hay không, có thể hờn dỗi hắn không?
Cánh cửa khép hờ, đèn trong phòng vẫn sáng, hắn thật có chút bất ngờ cùng vui sướng, nàng còn chờ hắn!
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn không nhìn thấy nữ tử dưới đèn, chỉ thấy một quyển sách bị mở ra đọc được một nửa.
Hắn nở nụ cười, nàng quả nhiên chờ hắn dưới đèn.
Liền đi vào nội thất, lại đột nhiên nhíu chặt mày kiếm.
Quần áo vất lung tung dưới đất, có váy của nữ tử, có giày thêu, cũng có ngoại bào của nam nhân! Vẫn kéo dài tới bình phong!
Hắn giận dữ!
Gạt phắt bình phong chướng mắt, liền thấy có đôi nam nữ chỉ mặc áo lót ôm chặt nhau, ngủ như chết!
“Tô Ngọc Thanh! Nữ nhân chết tiệt này!"
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng về nam tử, đánh mạnh một quyền, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất.
Dung Danh Tông cùng Ngọc Thanh lập tức tỉnh lại.
“Vương gia, không phải như ngài nghĩ như vậy, ta vừa mới bị người làm ngất…" Dung Danh Tông vội vàng giải thích, trong mũi miệng đều là máu.
Nam nhân nổi giận không chịu buông tha hắn, lại là một quyền vung lên, dùng mười thành lực, chỉ nghe “răng rắc" một tiếng, xương sườn Dung Danh Tông bị gãy.
“Không!" Ngọc Thanh kêu to, bất chấp áo rách quần manh, lao xuống giường, cầu xin nam nhân: “Ta cùng biểu ca bị người hãm hại, ngươi phải tin tưởng ta, chúng ta không làm chuyện có lỗi với người. Vừa rồi Tiểu Bích mang chậu hoa hà thanh đến, ta xem liền thiếp đi. Hoàng Phủ Luậ, ngươi phải tin tưởng ta, ta không phản bội ngươi." Nói xong, đã rơi lệ đầy mặt, nàng lại làm biểu ca bị liên lụy.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng liếc nhìn nữ tử khóc lê hoa mang vũ trên mặt đất, cuối cùng bức chính mình tin tưởng lời nàng tìm kiếm chậu hoa hà thanh, đã thấy trên bàn trống không, trừ bỏ một quyển sách, không còn gì khác.
Hắn thất vọng nói: “Ngọc Thanh, vì sao phải làm chuyện có lỗi với bổn vương?" Ngọc Thanh rơi lệ càng nhiều, nàng đứng lên nhìn bàn gỗ, bất lực lắc mạnh đầu: “Không có khả năng, rõ ràng có chậu hoa hà thanh, sao lại không thấy? Vì sao?"
Nàng khát cầu nhìn về phía nam nhân: “Hoàng Phủ Luật, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cũng biểu ca không làm chuyện có lỗi với ngươi, tin tưởng ta…."
“Người tới, đánh gãy chân nam nhân này cho bổn vương, làm cho hắn vĩnh viễn không thể đi lại." Hắn lạnh lùng nói, dập nát hoàn toàn hy vọng của nữ tử.
“Vừa rồi nàng rốt cuộc phải đi đâu?" Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu đầu nàng, gầm nhẹ: “Hỏi Tiểu Xu, nàng ta lại không biết nàng đi đâu. Nữ nhân chết tiệt, nàng định làm cho bổn vương lo lắng sao?"
Ngọc Thanh đem trán dựa vào lòng hắn, bật cười vì hắn phát giận. Hắn lo lắng cho nàng, không phải sao? Tuy là dùng quát tháo, lại có vạn phần nhu tình. Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, uất ức nói: “Chính là đi ra ngoài một chút, ta sẽ không trốn."
“Không được trốn khỏi bổn vương!" Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng càng thêm chặt chẽ, mười phần bá đạo cùng giữ lấy.
Ngọc Thanh nâng mắt, nhìn hắn: “Ta nói rồi, ta sẽ không trốn." Bởi vì, sư huynh không có khả năng mang nàng đi.
Mà nam nhân này ôm ấp, đột nhiên nàng không muốn xa rời.
Hoàng Phủ Luật nhìn nàng chăm chú, đột nhiên một tay ôm lấy nàng, đi đến giường.
Nàng mặc hắn nhẹ nhàng buông nàng xuống, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi hắn.
Sau một lúc lâu, hắn cũng lên giường, cũng lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
“Bắt được hung thủ ám sát bổn vương."
Ngọc Thanh mở mắt ra: “Là người ở bãi săn sao?"
Hoàng Phủ Luật nhìn trướng đỉnh, sắc mặt có chút trầm trọng: “Đúng vậy, hơn nữa bọn chúng thú nhận chủ mưu vẫn là một người quen thuộc với nàng."
Ngọc Thanh kinh ngạc, rồi quay mặt đi nhìn hắn: “Người ta quen thuộc?"
Hoàng Phủ Luật cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn lên, nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy rõ ràng ẩn chứa phức tạp.
“Đúng, lần này hắn định là khó thoát khỏi tội chết, bổn vương đã cho hắn một con đường sống, không thể tưởng được hắn lại lớn mật như thế muốn ám sát ổn vương rất nhiều lần!"
“Ta hiểu được!"
Nam nhân có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng không lo lắng cho hắn?"
Ngọc Thanh lạnh lùng cười: “Người vừa ích kỉ lại dã tâm lớn như thế nên có báo ứng, hắn đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ."
Lần này đổi lại thành nam nhân nở nụ cười: “Xem ra bổn vương lo lắng là dư thừa, không phải là cha ruột tất nhiên sẽ không đau tiến trong lòng.
Nàng kinh ngạc: “Hoàng Phủ Luật, chàng quả thực không hề nhận định ta là Tiêu Ngọc Khanh, đúng không?"
Hoàng Phủ luật ôm chầm nàng, nhẹ nói: “Nữ nhân ngốc nghếch, nàng vẫn đang là ái phi của bổn vương."
Ngọc Thanh nằm trong ngực hắn, giương mắt nhìn hắn: “Không phải bởi vì hắn không phải cha ruột của ta, mà là hắn căn bản không xứng làm một người cha, người như vậy, chết chưa hết tội."
Nam nhân kéo nàng vào lòng, đột nhiên dùng mũi mình cọ cọ mũi nàng, khàn khàn nói: “Tiểu nữ nhân, chúng ta nghỉ tạm đi, canh giờ không còn sớm." Nói rồi đem ngón tay thon dài dần dần hướng đến nơi cao ngất của nàng, hô hấp dồn dập, con ngươi đen càng thêm thâm thúy.
Ngọc Thanh đỏ bừng mặt, vì câu nói kia của hắn “Nàng vẫn đang là ái phi của bổn vương", vì ham muốn ngập tràn trong mắt hắn, lần này, nàng có chút run rẩy.
Nàng lần đầu tiên phát hiện, thì ra bạc môi của hắn lại gợi cảm như thế, hơi hơi cong lên, có bá đạo, cũng có nhiệt tình như thiêu đốt nàng.
Tay nam nhân rốt cục cũng chạm đến ngọn núi kia, bạc môi cũng đi theo, tay kia cũng không nhàn rỗi, thuần thục cởi ra quần áo nữ tử.
Thân mình nữ tử run nhè nhẹ, “Ưm…", rốt cục có câu mê người yêu kiều nhịn không được theo môi đổ thoát ra, nàng nắm chặt áo hắn, có chút không chịu nổi nhiệt tình của hắn, cuối cùng ngọc thể hiện ra, bờ vai lõa lồ, tóc dài rối tung, cảnh đẹp mê người.
Mắt nam nhân thâm trầm, đôi môi dán trên người nữ tử càng nhiệt tình bá đạo, một đường lưu lại hồng ngân khắp cơ thể như băng như ngọc…
Đúng lúc này, sau bình phong vang lên tiếng động, kèm theo tiếng trẻ con kiều nhuyễn lại nồng đậm buồn ngủ: “Phụ vương, Dục nhi buồn ngủ…"
Hoang Phủ Luật không can tâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa nhỏ đi đến trước giường, vội vàng ngồi dậy, Ngọc Thanh cũng bị bừng tỉnh một chút.
“Dục nhi?" Hai người trăm miệng một lời, đều có ngạc nhiên.
Bé lấy tay dụi dụi hai mắt mệt mỏi, không nói hai lời liền đi lên giường, “Phụ vương, nương, Dục nhi buồn ngủ quá."
“Xú tiểu tử, ngươi tới thật đúng thời điểm!" Hoàng Phủ Luật ảo não một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ném bé vào lòng Ngọc Thanh, chính mình lại bước xuống giường.
Ngọc Thanh chỉnh lại quần áo trên người, đem đứa nhỏ ôm vào lòng, nhẹ hỏi nam nhân đang đi đến cửa: “Chàng đi đâu?"
“Đi tắm nước lạnh!" Nam nhân rống lên.
Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng cửa mà đến.
“Vương gia, nô tỳ vừa mới hầu hạ thái tử đi ngủ, nhưng mà chờ nô tỳ đi hoán y phòng lấy quần áo trở về đã không thấy bóng dáng thái tử đâu. Nô tỳ tìm khắp vương phủ cũng không tìm được thái tử, nô tỳ đáng chết, thỉnh vương gia trách phạt."
“Phải không? Kia bổn vương nhất định phải phạt nha đầu vô trách nhiệm ngươi, cư nhiên ba bốn lần đều để Dục nhi chạy ra Vân Lạc viên, chẳng lẽ giáo huấn lần trước cho các ngươi còn chưa đủ?"
“Cầu vương gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám… nữa."
“May mắn Dục nhi chạy tới nơi này, lần này tạm tha ngươi, nếu Dục nhi có xảy ra cái gì không hay, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"
“Dạ, nô tỳ đã biết."
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi, nhớ kí, lần sau không được để Dục nhi chạy tới đây!"
“Dạ, vương gia."
Lát sau, bên ngoài an tĩnh lại. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn kia càng lúc càng xa, thẳng đến khi không còn thanh âm.
Trên giường, Ngọc Thanh ôm Dục nhi vụng trộm nở nụ cười, nam nhân này a!
Sau nửa canh giờ, ý thức Ngọc Thanh đã có chút mông lung, mí mắt nặng trĩu, chỉ cảm thấy có người đi đến, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, người kia cũng đi lên giường. Ngay sau đó, thân thể của nàng liền rơi vào một vòng ôm quen thuộc, tuy rằng cách Dục nhi, nàng vẫn có thể cảm nhận được phân lửa nóng kia.
Nàng khẽ ngâm một tiếng, tìm tư thế thoải mái, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, có hắn, cũng có đứa nhỏ đáng yêu kia.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị một giọng nói trẻ con đánh thức.
“Nương, phụ vương, mau rời giường thôi."
Cánh tay bị lay lay, mà thắt lưng của nàng bị một cánh tay hữu lực ôm, hai chân còn bị một đôi chân thon dài quấn quít lấy.
“Nương, trời sáng rồi, mau rời giường." Cánh tay lại bị lay lần nữa.
“Ưm…" Cuối cùng nàng cũng không thắng nổi tiếng kêu kia, cố gẳng mở đôi mắt còn buồn ngủ, trước mắt, là cái miệng nhỏ nhắn rồi lại có chút huyên náo cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Phụ vương, nương rốt cục tỉnh." Bé như được thưởng kẹo, vui sướng vạn phần, cuối cùng cư nhiên còn nghĩ dụi dụi đầu vào lòng Ngọc Thanh, làm nũng cọ sát: “Nương mặc quần áo cho Dục nhi."
“Xú tiểu tử, phụ vương không phải đã nói phải học tự mình mặc quần áo sao?" Nam nhân phía sau khàn khàn ra tiếng, mang theo vẻ gợi cảm lúc mới tỉnh ngủ.
“Nhưng mà nương chưa từng mặc quần áo cho Dục nhi." Bé tội nghiệp nói, cặp mắt to kia thậm chí còn treo vài giọt nước mắt.
Ngọc Thanh rốt cục cũng tỉnh táo lại, giờ phút này nàng đang nằm trong lòng nam nhân, nam nhân cũng bá đạo ôm nàng, mà bé con vừa ngồi ở phía ngoài giường…. Chẳng lẽ đêm qua, bọn họ đem Dục nhi đưa tới ngoài giường?
Khó trách bé sáng sớm cũng không chịu buông tha cho bọn họ, thì ra là không cam lòng bị vắng vẻ.
Nàng vỗ vỗ cánh tay nam nhân còn quấn quanh thắt lưng mình: “Làm cho ta đứng lên thay quần áo cho Dục nhi."
Nam nhân không chịu: “Làm cho tiểu tử kia chính mình mặc."
“Hu, phụ vương xấu xa." Nước mắt của bé rốt cục trào ra hốc mắt.
“Con mới bốn tuổi, không cần hà khắc đối bé như vậy." Nàng rốt cục cũng thoát khỏi kiềm chế của hắn đứng lên, ôm bé, ngồi ở mép giường tinh tế mặc quần áo cho tiểu tử kia.
cuối cùng, chờ nàng mặc quần áo cho tiểu tử kia xong, ngoài cửa cũng truyền đến thanh âm của Tiểu Xu: “Tỷ tỷ, nên rời giường thôi."
“Ừ, Tiểu Xu, ngươi vào đi."
Tiểu Xu đẩy cửa mà vào, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không nhỏ.
Nam nhân lười nằm trên giường, nữ nhân mặc quần áo cho con.
“Tiểu Xu, mau dẫn Dục nhi đi rửa mặt."
Ngọc Thanh nói với tử y nữ tử vẫn phát ngốc đứng một chỗ.
Tiểu Xu lúc này mới tỉnh lại, liếc nhìn tỷ tỷ, rồi bế tiểu nam hài đi rửa mặt.
Hoàng Phủ Luật đứng dậy mặc quần dài, hắn đem Ngọc Thanh kéo vào lòng, trên môi nàng in lại một nụ hôn nhợt nhạt, rồi lẳng lẳng mặc quần áo. Cuối cùng, hắn đột nhiên lấy ra một chiếc trâm cài xanh biếc, sau đó cẩn thận cắm vào búi tóc của nàng, “Ái phi quả thật rất hợp với chiếc trâm này, là bổn vương tự mình chọn lựa, ái phi thích không?"
Ngọc Thanh khẽ vuốt ve trâm cài trên đầu, trong lòng lại có lo lắng, không muốn nam nhân cẩn thận mua tặng nàng mấy thứ đồ nữ nhân này, biết nàng không thích phiền phức gì đó, liền chọn trâm cài đơn giản nhưng không mất sang trọng kia. Nàng, tất nhiên là thích.
Nàng nhìn hắn, nói khẽ: “Ta thực thích, cám ơn chàng."
Hoàng Phủ luật cười khẽ: “Thích là tốt rồi." Sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, xoay người đi ra cửa: “Bổn vương tức khắc tiến cung đi. Buổi tối rồi trở về." Nói rồi dẫn theo tùy tùng ngoài cửa ra khỏi Cô vụ cư.
Nhìn bóng dáng cao lớn khí vũ hiên ngang, trong lòng Ngọc Thanh thoáng chốc tràn ngập hạnh phúc, nàng mất đi sư huynh, lại may mắn được nam nhân lạnh như băng kia yêu thương. Nàng ngồi trong phòng, quả thực trở thành một thê tử chờ trượng phu trở về nhà.
Hạnh phúc chưa bao giờ nắm bắt được này, chỉ có hắn có thể cho a.
“Tỷ tỷ, tiểu thế tử đã đói bụng đâu." Tiểu Xu nắm Dục nhi đã rửa mặt sạch sẽ đi tới.
Ngọc Thanh nhẹ nhàng cười, đem bé ôm ngồi trên đùi mình, phân phó Tiểu Xu: “Đi bưng đồ ăn sáng tới, ta cùng Dục nhi cùng nhau ăn."
“Vâng, Tiểu Xu cái này đi." Tiểu Xu vuốt ve bờ má mềm mại của bé, cười duyên ra khỏi phòng.
Chỉ mong, tỷ tỷ có thể tìm được hạnh phúc đích thực.
***oOo***
Chương này dài quá, mình chia làm hai làm cho đỡ mệt ~~~
Ăn sáng xong rồi, vẫn không có ai ở Vân Lạc viên tới đón Dục nhi trở về.
Nàng mới biết, Hoàng Phủ Luật phỏng chừng đã ra lệnh xuống, chấp nhận cho Dục nhi ở Cô Vụ cư này.
Hắn đã thay đổi rồi, trước kia có chết hắn cũng không cho nàng tới gần Dục nhi, sợ hãi nàng thương tổn con hắn, hiện tại hắn lại vô cùng yên tâm để Dục nhi bên người nàng, rồi còn cho phép tiểu tử kia gọi nàng là mẹ. Nhưng mà không biết hung thủ hạ độc Dục nhi đã tìm ra chưa?
Nàng cũng rất vui, vì cuối cùng hắn cũng thừa nhận nàng là Tô Ngọc Thanh, cũng vì những ngày này hắn càng lúc càng biểu hiện giữ chặt nàng, hắn bắt đầu để ý nàng sao? Mà nàng, quả thực tìm được một phu quân thuộc về nàng rồi sao?
Lấy sáo ngọc khỏi tay áo, nàng dùng ngón tay khẽ khàng vuốt ve, có chút không đành lòng. Sáo ngọc là sư huynh làm hồi còn trên núi Ngọc Phong, có một đôi, nàng cùng sư huynh mỗi người giữ một chiếc, tỏ vẻ trong lòng chỉ có lẫn nhau. Nhưng mà hôm nay, cũng đã là vật còn người mất.
Nàng nhíu mày, có chút thương cảm. Không biết nên cầm tiếp, hay phải buông xuống. Rồi mang tới một hộp gấm, đem sáo ngọc đặt vào trong, giao cho Tiểu Xu đứng bên cạnh: “Tiểu Xu, giúp tỷ tỷ mang sáo ngọc này tới cho Ngọc Liên Tiêu phủ được không? Nói cho nàng ấy, ta chúc nàng ấy cùng sư huynh bạch đầu giai lão.
Lúc nói những lời này nội tâm rất bình tĩnh, thì ra nàng vẫn hy vọng sư huynh tìm được hạnh phúc, còn có nữ tử vận mệnh bi thảm kia, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể oán hận nổi.
Tiểu Xu tiếp nhận: “Tiểu Xu đã biết, Tiểu Xu đi đưa giúp tỷ tỷ."
Nháy mắt, thân ảnh màu tím đã biến mất ở cửa.
Ngọc Thanh đứng dậy, để tỳ nữ bên cạnh ôm lấy đứa nhỏ ngồi trên đùi nàng, cũng đi ra trước cửa.
Nơi nàng đến là phòng Hoàng Phủ Luật dùng để luyện công, giờ phút này nàng muốn gặp vị biểu ca vì nàng mà ăn không biết bao đau khổ.
Không biết Hoàng Phủ Luật có làm gì biểu ca hay không?
Đi vào phòng hắn luyện công, trừ bỏ kiếm cùng nhuyễn tiên hắn thường sử dụng, cũng không nhìn thấy thân ảnh biểu ca.
Nàng đành phải hỏi gã cảnh giữ trước cửa: “Nơi này có người nào tên Dung Danh Tông không? Đi đâu vậy?"
“Hồi Ngọc vương phi, nô tài không biết. Chỉ biết là Vương gia đem người nọ bắt giam hai ngày rồi đưa hắn đi. Còn đưa đi đâu, nô tài quả thực không biết."
Ngọc Thanh có chút lo lắng: “Vậy hắn… Vương gia có làm gì hắn không?"
“Vương gia chỉ đặt mấy thứ lên đầu hắn luyện tập vung roi, nhưng cũng không làm hắn bị thương. Khả năng dùng roi của Vương gia là xuất thần nhập hóa."
“Thì ra là thế." Ngọc Thanh yên lòng, thì ra nam nhân kia cũng không có hành hạ biểu ca như lời hắn nói. Nhưng mà hiện tại biểu ca đang ở đâu? Có trở lại bên cạnh Phượng di nương hay không?
Nàng xoay người trở về, trong lòng vui buồn lẫn lộn, vui vì Hoàng Phủ Luật không làm biểu ca bị thương tổn, buồn vì không biết biểu ca đang ở đâu.
“Ngọc Thanh!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bất ngờ, cùng đó là tiếng bước chân vội vã.
Ngọc Thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy nam tử nàng đang tìm kiếm mặc quần áo thị vệ, thắt lưng bản to, vẻ mặt ngạc nhiên đứng trước mặt nàng.
“Biểu ca!"
Một lát sau, hai người ngồi trong đình nghỉ mát.
Dung Danh Tông cởi mũ, đem mũ cùng đao đặt lên bàn.
“Ngọc Thanh, không thể tưởng được Vương gia lại thay đổi nhanh như vậy." Dung Danh Tông thở dài, trong lời nói không dấu nổi vẻ thất vọng.
Ngọc Thanh chỉ lẳng lặng nhìn mặt hồ, nhớ tới một khuôn mặt anh tuấn: “Cuối cùng hắn cũng tin tưởng ta là Tô Ngọc Thanh trên núi Ngọc Phong."
Dung Danh Tông nhìn nữ tử bên cạnh, rốt cục hỏi ra nỗi lo lắng trong lòng: “Ngọc Thanh, bây giờ ngươi còn nguyện ý theo ta ra phủ không?"
Nữ tử vẫn nhìn mặt hồ, không đáp lại hắn.
Thoáng chốc, hắn hiểu ra một ít, hoàn toàn thất vọng: “Ngọc Thanh, ngươi yêu hắn rồi, đúng không?"
Ngọc Thanh nhìn về phía hắn: “Biểu ca, ngươi nên quay về bên cạnh Phượng đi đi. Ngọc Thanh liên lụy ngươi rất nhiều."
“Ngọc Thanh, ta lo lắng ngươi chỉ có một thân một mình ở Vương phủ."
“Biểu ca, ngươi yên tâm, hắn hiện tại sẽ không làm gì ta, hắn thay đổi rồi, vì hắn biết ta không phải là Tiêu Ngọc Khanh."
“Nhưng mà…"
“Biểu ca, nghe Ngọc Thanh nói, trở lại bên cạnh Phượng di đi, cưới vợ sinh con, phụng dưỡng người. Ân tình của ngươi với Ngọc Thanh, Ngọc Thanh sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng." Đây là lời chân thành của nàng, nàng sao có thể không rõ tâm ý của biểu ca đâu. Nhưng mà, đó là tình cảm nàng không thể đáp lại.
Dung Danh Tông trở nên trầm mặc, Ngọc Thanh cũng im lặng nhìn ra mặt hồ.
Xa xa, có một thân ảnh hồng nhạt cầm quạt tròn đứng lặng một lúc lâu, nàng nhìn hai người trong đình, đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, mắt hạnh nheo lại tính kế. Cuối cùng, nàng phất nhẹ tay áo, xoay người sang chỗ khác.
“Tiểu Bích, chúng ta trở về. Trò hay đã lên sân khấu."
Nàng không tin, nàng Hứa Tình Nhi đấu không lại Tiêu Ngọc Khanh kia!
~~~***~~~
Ban đêm, Ngọc Thanh vẫn đợi Hoàng Phủ Luật trở về.
Dục nhi đã được người của Vân Lạc viên đón đi, mà nàng cũng đã tắm rửa xong, ngồi bên bàn đọc sách hai canh giờ rồi.
Nhìn ban đêm tối đen, nàng hơi hơi nhíu mi.
Buổi sáng rõ ràng hắn nói, buổi tối sẽ quay về Cô Vụ cư.
Vì sao còn chưa trở về? Hiện tại đã quá canh hai.
Đây là lần đầu tiên, nàng lấy tâm tư của thê tử chờ hắn trở về, thỏa mãn mà hạnh phúc.
Tiểu Xu đi Tiêu phủ đã sớm về, chỉ nghe nàng nói Tiêu Ngọc Liên nhờ nàng nhắn dùm một câu “Cám ơn" cùng “Thật xin lỗi".
Như vậy, nàng càng đem tâm tư đặt lên người nam nhân kia, chờ hắn, ngóng trông hắn, làm cho hắn chân chính trở thành phu quân của nàng.
Buông quyển sách trên tay, nàng gỡ xuống trâm ngọc trên búi tóc, tinh tế vuốt ve, đầy vẻ nhu tình, Đây là đồ hắn tự tay chọn lựa tặng cho nàng, giấu nhu tình của hắn, cũng tượng trưng cho hắn sủng nịch nàng, hắn quan tâm nàng.
A, nàng quả thực thành một nữ nhân hạnh phúc!
“Tỷ tỷ." Tiểu Xu từ ngoài cửa đi vào cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Tỷ tỷ, nha đầu trong phòng Hứa Tình Nhi đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tỷ tỷ." Nàng vừa mới đi ra xem Vương gia về phủ hay chưa, ai ngờ trên đường gặp Tiểu Bích, vì thế mới phải chạy vội vàng về dây. Bởi vì vẻ mặt của Tiểu Bích nói cho nàng, Tiểu Bích sắp nói với tỷ tỷ chuyện gì đó không tốt.
“Để cho nàng vào đi." Ngọc Thanh cũng cảm nhận được hơi thở trầm trọng kia, nàng cất trâm cài, trấn tĩnh phân phó Tiểu Xu.
“Ta bảo nàng tiến vào, tỷ tỷ." Tiểu Xu lo lắng nhìn nGọc Thanh một cái, ổn định nhịp thở, lại chạy đi ra ngoài.
Lát sau, nha đầu kêu Tiểu Bích được Tiểu Xu dẫn vào, trong tay ôm một chậu hoa thanh hà.
Nàng run run lêu một tiếng: “Ngọc Vưnơg phi!", cúi đầu nói: “Đây là hoa thanh hà mang từ trong cung ra, phòng Tình Nhi phu nhân cũng có một chậu, đây là Vương gia để nô tỳ mang tới, Vương gia nói tối nay ngủ ở phòng Tình Nhi phu nhân, thỉnh Ngọc Vương phi nghỉ tạm trước."
“Phải không?" Ngọc Thanh cảm thấy lạnh cả người, nam nhân buổi sáng còn nói muốn tới nơi này, mới qua một ngày, hắn đã đi Tình Nhi nơi đó, còn lấy chậu hoa tới dỗ nàng, nam nhân chết tiệt!
“Đặt hoa xuống, ngươi đến nói cho hắn ta sẽ đi ngủ sớm, sẽ không chờ hắn!" Nàng lạnh nhạt nói.
Tiểu Bích vẫn không dám ngẩng đầu lên, trả lời một tiếng “Dạ", liền vội vàng lui xuống.
Ngọc Thanh nhìn chậu hoa, đột nhiên cảm thấy bị châm chọc.
Nàng sao có thể coi hắn là phu quân của riêng mình đâu, nàng sao có thể hắn còn có một thị thiếp cực kì giống chính phi của hắn đâu? Thật là châm chọc a.
“Tỷ tỷ." Tiểu Xu bên cạnh có chút lo lắng.
“Đi." Ngọc Thanh rốt cục cũng ngước mắt lên, ngữ khí cứng rắn hơn, thầm nghĩ một người lẳng lặng.
“Được rồi, tỷ tỷ, vậy Tiểu Xu đi ngủ trước."
Cánh cửa đóng lại, bên trong liền trở nên yên tĩnh.
Ngọc Thanh im lặng nhìn chậu hoa hà thanh, cố gắng ngăn chặn khó chịu trong lòng, nàng không nên như vậy, nàng phải sớm không nên mong chờ ngày này, không nên, cũng không được.
Nàng nghĩ, suy nghĩ dần dần mê mang, nháy mắt, thân thể nàng mềm nhũn, trước khi hôn mê, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Hoàng Phủ Luật về phủ, liền bị Tình Nhi mời đến phòng nàng ta, nói có chuyện quan trọng tìm hắn.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn khuôn mặt từng làm cho hắn mê luyến rất nhiều, chờ nàng nói chuyện quan trọng.
Giờ phút này hắn thật nóng nòng muốn gặp nữ tử kia, buổi sáng hắn đã hứa buổi tối sẽ trở về, nàng nhất định ở Cô Vụ cư chờ hắn.
Tình Nhi vẫn cứ cười duyên rót rượu cho hán, nói một ít chuyện linh tinh, không hề đề cập đến cái gì trọng điểm.
Hắn thấy hơi phiền toái, cắt ngang lời nữ tử: " Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Hiện tại bổn vương không có thời gian nghe ngươi mò mẫm."
Tình Nhi sửng sốt, không cười nữa: “Vương gia, Tình Nhi chính là nhớ người, nhiều ngày như vậy người cũng không đến tìm Tình Nhi…"
Hoàng Phủ Luật đứng phắt dậy, hắn liếc qua nữ tử có chút quá phận, xoay người đi ra ngoài: “Chờ xác định co chuyện quan trọng lại đến tìm bổn vương!" Nói rồi xoay người đi nhanh.
Hứa Tình Nhi nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm độc: “Tiêu Ngọc KHanh, lần này ngươi chết chắc!"
Hoàng Phù Luật cấp tốc đi đến Cô Vụ cư, lúc này đã qua canh hai, hạ nhân trong phủ đều đã đi ngủ, hắn thực lo lắng nữ tử kia thất vọng về hắn.
Cô Vụ cư, đèn vẫn sáng, nhưng im ắng.
Hắn tưởng tượng thấy nữ tử kia ngồi dưới đèn chờ hắn, có phải lại nhíu lại mi hay không, có thể hờn dỗi hắn không?
Cánh cửa khép hờ, đèn trong phòng vẫn sáng, hắn thật có chút bất ngờ cùng vui sướng, nàng còn chờ hắn!
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn không nhìn thấy nữ tử dưới đèn, chỉ thấy một quyển sách bị mở ra đọc được một nửa.
Hắn nở nụ cười, nàng quả nhiên chờ hắn dưới đèn.
Liền đi vào nội thất, lại đột nhiên nhíu chặt mày kiếm.
Quần áo vất lung tung dưới đất, có váy của nữ tử, có giày thêu, cũng có ngoại bào của nam nhân! Vẫn kéo dài tới bình phong!
Hắn giận dữ!
Gạt phắt bình phong chướng mắt, liền thấy có đôi nam nữ chỉ mặc áo lót ôm chặt nhau, ngủ như chết!
“Tô Ngọc Thanh! Nữ nhân chết tiệt này!"
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng về nam tử, đánh mạnh một quyền, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất.
Dung Danh Tông cùng Ngọc Thanh lập tức tỉnh lại.
“Vương gia, không phải như ngài nghĩ như vậy, ta vừa mới bị người làm ngất…" Dung Danh Tông vội vàng giải thích, trong mũi miệng đều là máu.
Nam nhân nổi giận không chịu buông tha hắn, lại là một quyền vung lên, dùng mười thành lực, chỉ nghe “răng rắc" một tiếng, xương sườn Dung Danh Tông bị gãy.
“Không!" Ngọc Thanh kêu to, bất chấp áo rách quần manh, lao xuống giường, cầu xin nam nhân: “Ta cùng biểu ca bị người hãm hại, ngươi phải tin tưởng ta, chúng ta không làm chuyện có lỗi với người. Vừa rồi Tiểu Bích mang chậu hoa hà thanh đến, ta xem liền thiếp đi. Hoàng Phủ Luậ, ngươi phải tin tưởng ta, ta không phản bội ngươi." Nói xong, đã rơi lệ đầy mặt, nàng lại làm biểu ca bị liên lụy.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng liếc nhìn nữ tử khóc lê hoa mang vũ trên mặt đất, cuối cùng bức chính mình tin tưởng lời nàng tìm kiếm chậu hoa hà thanh, đã thấy trên bàn trống không, trừ bỏ một quyển sách, không còn gì khác.
Hắn thất vọng nói: “Ngọc Thanh, vì sao phải làm chuyện có lỗi với bổn vương?" Ngọc Thanh rơi lệ càng nhiều, nàng đứng lên nhìn bàn gỗ, bất lực lắc mạnh đầu: “Không có khả năng, rõ ràng có chậu hoa hà thanh, sao lại không thấy? Vì sao?"
Nàng khát cầu nhìn về phía nam nhân: “Hoàng Phủ Luật, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cũng biểu ca không làm chuyện có lỗi với ngươi, tin tưởng ta…."
“Người tới, đánh gãy chân nam nhân này cho bổn vương, làm cho hắn vĩnh viễn không thể đi lại." Hắn lạnh lùng nói, dập nát hoàn toàn hy vọng của nữ tử.
Tác giả :
Ám Hương