Sườn Phi Tội
Chương 10
Edit by CeCe
Trong Vương phủ, mọi người đều biết sườn Vương phi sau khi sinh hạ tiểu quận chúa liền thay đổi tính tình.
Không hề ương ngạnh ngoan độc, cũng không ở trong phủ gây sức ép với hạ nhân, thật ra cả ngày chỉ ở trong Tịch Lạc viên, đóng cửa không ra.
Giờ phút này, Tô Ngọc Thanh đang ở trong viện gieo hạt hoa. Thu Thủy ôm Tiểu Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh nàng.
Trừ bỏ cây cỏ, tùng thố, nàng nhẹ nhàng đem hạt diên vĩ đặt vào trong hố, lấp đất. Rồi sau đó nhìn vẻ mặt thích thú xem nàng làm của Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh, ôn nhu nói "Đây là diên vĩ dì Ngọc Thanh trồng tặng Tiểu Ngọc Nhi đó. Hy vọng Tiểu Ngọc Nhi về sau trưởng thành hãy nhớ đến dì Ngọc Thanh nha. Dì cũng sẽ mãi mãi nhớ con…."
Đứa trẻ mới sinh nhìn nàng mấp máy môi, vui vẻ nở nụ cười, mắt to không chớp nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh như hiểu lời của nàng.
Bên cạnh, một nha hoàn bưng một chậu nước trong tới cho nàng rửa tay, sau đó lại lau khô tay cho nàng. Tô Ngọc Thanh lập tức tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Thu Thủy, bước đến Tịch Lạc viên.
Hiện tại, đứa nhỏ này chiếm vị trí không nhỏ trong lòng nàng. Đồng thời lại khiến nàng càng thêm không yên lòng…
Nàng bế Tiểu Ngọc Nhi ra khỏi Tịch Lạc viên, lần đầu tiên đi tìm hiểu vương phủ.
Vương phủ rất lớn nhưng cũng khá đơn giản, không có nhiều bài trí lộng lẫy xa hoa. Trong mắt nàng lúc này, nó đẹp như một bức tranh mực tàu với đình thai lầu các, nước chảy róc rách êm đềm dưới cửu khúc cầu, liễu xanh xum xuê trần đầy sức sống. Lần đầu tiên nàng mới cảm thấy thoải mái và thích thú với Vương phủ này như vậy…
Xuyên qua một đường nhỏ làm bằng những hòn đá tròn tròn nhỏ nhỏ, đi lên một cửu khúc cầu bằng bạch ngọc, đập vào mắt là rặng liễu rủ xanh ngắt. Nơi này trông có hơi quen quen. Đi thêm mấy bước tới một rừng trúc, nàng mới nhận ra đây chính là Cô Vụ cư của nam nhân kia. Trong đầu Ngọc Thanh, cái đêm kinh hoàng một tháng trước chợt hiện rõ trước mắt… nàng ở dưới thân nam nhân kia lâm vào tuyệt vọng… Cánh tay ôm Tiểu Ngọc Nhi chợt cứng lại, cả người nàng dường như đang run rẩy… Tiểu Ngọc Nhi trong lòng nàng có lẽ vì bị ôm quá chặt nên khóc rống lên, lúc này nàng mới bừng tỉnh. Tô Ngọc Thanh vội vàng thả lỏng tay, dỗ dành tiểu bảo bối trong ngực "Thực xin lỗi, dì Ngọc Thanh làm Tiểu Ngọc Nhi đau, ngoan…. ngoan…."
Tiểu Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Ngọc Thanh, ánh mắt to tròn dường như có chút trách cứ.
Trong lòng Tô Ngọc Thanh vô cùng đau đớn. Nàng có thể bỏ đứa nhỏ đáng yêu này mà đi được sao?
Nàng nhìn mặt hồ, suy nghĩ phiêu xa.
“Tiêu….. Đại tỷ, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Từ rừng trúc bước tới một phấn y nữ tử. Nàng ta tuy ăn mặc đơn giản nhưng cao quý, mặt đầy nét xuân, đôi mắt kiều mị nhìn Tô Ngọc Thanh, trong ánh mắt có chút chế nhạo.
Đây không phải nữ tử đêm đó từ trong phòng nam nhân kia đi ra sao? Tô Ngọc Thanh nhăn mày, trong lòng có chút khó chịu. Đêm đó, nam nhân kia vừa mới cùng nữ nhân này trên giường, rồi lại đối nàng …
Nữ tử bước lên cầu, mắt phượng đầu tiên là nhìn Tô Ngọc Thanh vài lần, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ mới sinh nằm trong lòng nàng.
“Đây không phải Vân La quận chúa sa ? Thật là dễ thương nha. Tình Nhi cũng thật hâm mộ tỷ tỷ."
Trực giác mách bảo Tô Ngọc Thanh, Tình Nhi này đối nàng có địch ý mãnh liệt, không, phải nói là nàng ta đối với sườn Vương phi này có hiềm khích. Nàng ta gọi nàng là tỷ tỷ, hơn nữa còn cùng nam nhân kia ….Chẳng lẽ, Tình Nhi cũng là thê tử của nam nhân kia?
Lòng của nàng không hiểu sao lại có cảm giác ghen ghét. Nam nhân kia cũng thật đa tình!
“Tỷ tỷ, cho Tình Nhi ôm tiểu quận chúa một cái được không?"
Tô Ngọc Thanh nhìn Tình Nhi vuốt nhẹ hai má của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng có một tia bất an. Nhưng ngẫm lại, có lẽ là do nàng đã quá nhạy cảm, có lẽ Tình Nhi thật sự chỉ đơn giản muốn ôm Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng đem đứa nhỏ trong lòng nhẹ nhàng đưa đến trong tay Tình Nhi, chỉ thấy Tình Nhi đối với Tiểu Ngọc Nhi mềm nhẹ vô cùng, đem nó ôm vào trong ngực cẩn thận. Tô Ngọc Thanh trong lòng buông lỏng, quả thật là nàng đa tâm rồi…
Một lúc sau, khi mà Tô Ngọc Thanh đã nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nha hoàn bên người Tình Nhi đột nhiên hô to một tiếng, ngã về phía Tình Nhi đang ôm Tiểu Ngọc Nhi.
“A…….“ Tình Nhi kêu một tiếng sợ hãi, đứa rẻ trong ngực thoáng chốc bị đánh bay ra, rơi ra khỏi cầu, chỉ trong nháy mắt nữa là sẽ rơi xuống mặt hồ.
Tô Ngọc Thanh bị bất ngờ, mặt biến sắc. Khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi đang rơi xuống, trái tim nàng cơ hồ ngừng đập. Ngay sau đó, nàng đột nhiên phi thân lên, mũi chân điểm nhẹ trụ cầu bạch ngọc, trước khi đứa nhỏ rơi vào hồ liền bắt được thân mình nó.
Nàng gắt gao ôm Tiểu Ngọc Nhi đang khóc, trong lòng tan nát.
Trong lòng nàng lúc này chỉ còn sự lo lắng cho an nguy của Tiểu Ngọc Nhi, hoàn toàn không còn thời gian ngẫm lại tình cảnh vừa rồi…
“Tình Nhi là ai?" Ba ngày sau khi sự việc kia xảy ra, trong lòng Tô Ngọc Thanh vẫn còn run sợ. Mặc kệ sự việc đó là cố ý hay chỉ là vô tình, nàng tuyệt đối không bao giờ để cho nữ nhân kia tiếp xúc Tiểu Ngọc Nhi một lần nữa!
“Thưa Ngọc vương phi, Tình Nhi phu nhân là thị thiếp của vương gia."
Quả nhiên là như vậy… Nam nhân này đúng là không phải đa tình bình thường…. Đầu tiên là một chính vương phi, sau đó là nàng – sườn vương phi, giờ lại đến thị thiếp Tình Nhi này, còn không biết có bao nhiêu thị thiếp nữa?
“Ta và Tình nhi phu nhân kia có cái gì khúc mắc sao?" Nàng vô cùng muốn biết điều này.
“Ngọc vương phi, Tình nhi Phu nhân là tỳ nữ bên người trước kia của người."
“Vậy sao?"Tin này thật đáng kinh ngạc! Nếu nàng và Tình Nhi trước kia có quan hệ chủ tớ, tại sao bây giờ lại trở thành tỷ muội chung chồng? Có phải vì nam nhân kia? Nam nhân lạnh lùng lạm tình kia…
Chỉ mong, hết thảy đều là nàng đoán sai…. Tiểu Ngọc Nhi, chỉ là một đứa nhỏ vô tội.
Cứu Tiểu Ngọc Nhi hôm đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể nàng. Thân mình hiện tại của nàng quả thật là có công phu!
Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là nàng phải nghĩ cách mang theo Tiểu Ngọc Nhi vô tội rời khỏi nơi xa lạ và phức tạp này.
Nàng dịu dàng trìu mến nhìn đứa nhỏ nằm trên giường. Tiểu Ngọc Nhi đã được hơn hai tháng, rất yêu nàng, cũng chỉ cười với mình nàng khiến tình mẫu tử trong nàng cứ thể dâng lên, đã coi đứa nhỏ này như con của mình lúc nào không hay…
Chẳng bù cho nam nhân kia chẳng tới thăm Tiểu Ngọc Nhi một lần ngoài lần đầy tháng kia. Lần này, nàng nhất định phải đem Tiểu Ngọc Nhi vô tội quay về núi Ngọc Phong. Dù sao nam nhân kia cũng chưa từng xem Tiểu Ngọc Nhi là nữ nhi của hắn…
Nàng rơi vào trầm tư.
“Ngọc vương phi, Lí mama đến Tịch Lạc viên." Bên ngoài, một tỳ nữ bước vào, vẻ mặt vội vàng và vui sướng.
Lí mama? Là ai vậy?
Thu Thủy nhẹ giọng giải đáp cho nàng "Ngọc vương phi, hôm nay là cuối tháng."
Tô Ngọc Thanh biến sắc, cuối tháng? Đêm hôm đó cũng là cuối tháng?
Sau đó liền gặp một lão phụ thân đi vào trong phòng, cung kính cúi người "Nô tỳ phụng mệnh Vương gia đến nghênh đón Ngọc vương phi đi Cô Vụ cư."
Ngọc Thanh sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng nhớ lại nam nhân kia đã từng nói “nàng" trên người hắn hạ mị cổ, mà thân thể của nàng mới là giải dược. Đây thật đúng là một chuyện hoang đường mà!
Nàng nhíu mày, nói "Hôm nay ta không khỏe, Lí mama, ngươi đi tiếp các phu nhân khác đến chỗ Vương gia đi."
Lí mama vẻ mặt ngượng nghịu "Nhưng mà chỉ có cuối tháng người mới có thể được tới chỗ Vương gia thôi ạ."
Trước kia Ngọc vương phi đối với ngày duy nhất trong tháng này vô cùng yêu thích, chẳng lẽ Ngọc vương phi sinh hạ quận chúa xong quả thực đã thay đổi tính tình?
“Ta không phải đã nói ta không khỏe sao?" Nàng cố ý làm mặt tức giận. Nàng biết, chỉ có như vậy, những người này mới có thể biết khó mà lui.
Lí mama quả thực hơi khiếp đảm nhìn Tô Ngọc Thanh, bộ dáng phục tùng cúi đầu "Vậy Ngọc vương phi nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ không làm phiền nữa, nô tỳ sẽ đi bẩm báo với Vương gia."
Nói xong liền cung kính lui ra.
“Thu Thủy, ngươi cũng lui xuống nghỉ tạm đi."
“Vâng, Ngọc vương phi."
Trong Vương phủ, mọi người đều biết sườn Vương phi sau khi sinh hạ tiểu quận chúa liền thay đổi tính tình.
Không hề ương ngạnh ngoan độc, cũng không ở trong phủ gây sức ép với hạ nhân, thật ra cả ngày chỉ ở trong Tịch Lạc viên, đóng cửa không ra.
Giờ phút này, Tô Ngọc Thanh đang ở trong viện gieo hạt hoa. Thu Thủy ôm Tiểu Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh nàng.
Trừ bỏ cây cỏ, tùng thố, nàng nhẹ nhàng đem hạt diên vĩ đặt vào trong hố, lấp đất. Rồi sau đó nhìn vẻ mặt thích thú xem nàng làm của Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh, ôn nhu nói "Đây là diên vĩ dì Ngọc Thanh trồng tặng Tiểu Ngọc Nhi đó. Hy vọng Tiểu Ngọc Nhi về sau trưởng thành hãy nhớ đến dì Ngọc Thanh nha. Dì cũng sẽ mãi mãi nhớ con…."
Đứa trẻ mới sinh nhìn nàng mấp máy môi, vui vẻ nở nụ cười, mắt to không chớp nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh như hiểu lời của nàng.
Bên cạnh, một nha hoàn bưng một chậu nước trong tới cho nàng rửa tay, sau đó lại lau khô tay cho nàng. Tô Ngọc Thanh lập tức tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Thu Thủy, bước đến Tịch Lạc viên.
Hiện tại, đứa nhỏ này chiếm vị trí không nhỏ trong lòng nàng. Đồng thời lại khiến nàng càng thêm không yên lòng…
Nàng bế Tiểu Ngọc Nhi ra khỏi Tịch Lạc viên, lần đầu tiên đi tìm hiểu vương phủ.
Vương phủ rất lớn nhưng cũng khá đơn giản, không có nhiều bài trí lộng lẫy xa hoa. Trong mắt nàng lúc này, nó đẹp như một bức tranh mực tàu với đình thai lầu các, nước chảy róc rách êm đềm dưới cửu khúc cầu, liễu xanh xum xuê trần đầy sức sống. Lần đầu tiên nàng mới cảm thấy thoải mái và thích thú với Vương phủ này như vậy…
Xuyên qua một đường nhỏ làm bằng những hòn đá tròn tròn nhỏ nhỏ, đi lên một cửu khúc cầu bằng bạch ngọc, đập vào mắt là rặng liễu rủ xanh ngắt. Nơi này trông có hơi quen quen. Đi thêm mấy bước tới một rừng trúc, nàng mới nhận ra đây chính là Cô Vụ cư của nam nhân kia. Trong đầu Ngọc Thanh, cái đêm kinh hoàng một tháng trước chợt hiện rõ trước mắt… nàng ở dưới thân nam nhân kia lâm vào tuyệt vọng… Cánh tay ôm Tiểu Ngọc Nhi chợt cứng lại, cả người nàng dường như đang run rẩy… Tiểu Ngọc Nhi trong lòng nàng có lẽ vì bị ôm quá chặt nên khóc rống lên, lúc này nàng mới bừng tỉnh. Tô Ngọc Thanh vội vàng thả lỏng tay, dỗ dành tiểu bảo bối trong ngực "Thực xin lỗi, dì Ngọc Thanh làm Tiểu Ngọc Nhi đau, ngoan…. ngoan…."
Tiểu Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Ngọc Thanh, ánh mắt to tròn dường như có chút trách cứ.
Trong lòng Tô Ngọc Thanh vô cùng đau đớn. Nàng có thể bỏ đứa nhỏ đáng yêu này mà đi được sao?
Nàng nhìn mặt hồ, suy nghĩ phiêu xa.
“Tiêu….. Đại tỷ, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Từ rừng trúc bước tới một phấn y nữ tử. Nàng ta tuy ăn mặc đơn giản nhưng cao quý, mặt đầy nét xuân, đôi mắt kiều mị nhìn Tô Ngọc Thanh, trong ánh mắt có chút chế nhạo.
Đây không phải nữ tử đêm đó từ trong phòng nam nhân kia đi ra sao? Tô Ngọc Thanh nhăn mày, trong lòng có chút khó chịu. Đêm đó, nam nhân kia vừa mới cùng nữ nhân này trên giường, rồi lại đối nàng …
Nữ tử bước lên cầu, mắt phượng đầu tiên là nhìn Tô Ngọc Thanh vài lần, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ mới sinh nằm trong lòng nàng.
“Đây không phải Vân La quận chúa sa ? Thật là dễ thương nha. Tình Nhi cũng thật hâm mộ tỷ tỷ."
Trực giác mách bảo Tô Ngọc Thanh, Tình Nhi này đối nàng có địch ý mãnh liệt, không, phải nói là nàng ta đối với sườn Vương phi này có hiềm khích. Nàng ta gọi nàng là tỷ tỷ, hơn nữa còn cùng nam nhân kia ….Chẳng lẽ, Tình Nhi cũng là thê tử của nam nhân kia?
Lòng của nàng không hiểu sao lại có cảm giác ghen ghét. Nam nhân kia cũng thật đa tình!
“Tỷ tỷ, cho Tình Nhi ôm tiểu quận chúa một cái được không?"
Tô Ngọc Thanh nhìn Tình Nhi vuốt nhẹ hai má của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng có một tia bất an. Nhưng ngẫm lại, có lẽ là do nàng đã quá nhạy cảm, có lẽ Tình Nhi thật sự chỉ đơn giản muốn ôm Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng đem đứa nhỏ trong lòng nhẹ nhàng đưa đến trong tay Tình Nhi, chỉ thấy Tình Nhi đối với Tiểu Ngọc Nhi mềm nhẹ vô cùng, đem nó ôm vào trong ngực cẩn thận. Tô Ngọc Thanh trong lòng buông lỏng, quả thật là nàng đa tâm rồi…
Một lúc sau, khi mà Tô Ngọc Thanh đã nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nha hoàn bên người Tình Nhi đột nhiên hô to một tiếng, ngã về phía Tình Nhi đang ôm Tiểu Ngọc Nhi.
“A…….“ Tình Nhi kêu một tiếng sợ hãi, đứa rẻ trong ngực thoáng chốc bị đánh bay ra, rơi ra khỏi cầu, chỉ trong nháy mắt nữa là sẽ rơi xuống mặt hồ.
Tô Ngọc Thanh bị bất ngờ, mặt biến sắc. Khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi đang rơi xuống, trái tim nàng cơ hồ ngừng đập. Ngay sau đó, nàng đột nhiên phi thân lên, mũi chân điểm nhẹ trụ cầu bạch ngọc, trước khi đứa nhỏ rơi vào hồ liền bắt được thân mình nó.
Nàng gắt gao ôm Tiểu Ngọc Nhi đang khóc, trong lòng tan nát.
Trong lòng nàng lúc này chỉ còn sự lo lắng cho an nguy của Tiểu Ngọc Nhi, hoàn toàn không còn thời gian ngẫm lại tình cảnh vừa rồi…
“Tình Nhi là ai?" Ba ngày sau khi sự việc kia xảy ra, trong lòng Tô Ngọc Thanh vẫn còn run sợ. Mặc kệ sự việc đó là cố ý hay chỉ là vô tình, nàng tuyệt đối không bao giờ để cho nữ nhân kia tiếp xúc Tiểu Ngọc Nhi một lần nữa!
“Thưa Ngọc vương phi, Tình Nhi phu nhân là thị thiếp của vương gia."
Quả nhiên là như vậy… Nam nhân này đúng là không phải đa tình bình thường…. Đầu tiên là một chính vương phi, sau đó là nàng – sườn vương phi, giờ lại đến thị thiếp Tình Nhi này, còn không biết có bao nhiêu thị thiếp nữa?
“Ta và Tình nhi phu nhân kia có cái gì khúc mắc sao?" Nàng vô cùng muốn biết điều này.
“Ngọc vương phi, Tình nhi Phu nhân là tỳ nữ bên người trước kia của người."
“Vậy sao?"Tin này thật đáng kinh ngạc! Nếu nàng và Tình Nhi trước kia có quan hệ chủ tớ, tại sao bây giờ lại trở thành tỷ muội chung chồng? Có phải vì nam nhân kia? Nam nhân lạnh lùng lạm tình kia…
Chỉ mong, hết thảy đều là nàng đoán sai…. Tiểu Ngọc Nhi, chỉ là một đứa nhỏ vô tội.
Cứu Tiểu Ngọc Nhi hôm đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể nàng. Thân mình hiện tại của nàng quả thật là có công phu!
Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là nàng phải nghĩ cách mang theo Tiểu Ngọc Nhi vô tội rời khỏi nơi xa lạ và phức tạp này.
Nàng dịu dàng trìu mến nhìn đứa nhỏ nằm trên giường. Tiểu Ngọc Nhi đã được hơn hai tháng, rất yêu nàng, cũng chỉ cười với mình nàng khiến tình mẫu tử trong nàng cứ thể dâng lên, đã coi đứa nhỏ này như con của mình lúc nào không hay…
Chẳng bù cho nam nhân kia chẳng tới thăm Tiểu Ngọc Nhi một lần ngoài lần đầy tháng kia. Lần này, nàng nhất định phải đem Tiểu Ngọc Nhi vô tội quay về núi Ngọc Phong. Dù sao nam nhân kia cũng chưa từng xem Tiểu Ngọc Nhi là nữ nhi của hắn…
Nàng rơi vào trầm tư.
“Ngọc vương phi, Lí mama đến Tịch Lạc viên." Bên ngoài, một tỳ nữ bước vào, vẻ mặt vội vàng và vui sướng.
Lí mama? Là ai vậy?
Thu Thủy nhẹ giọng giải đáp cho nàng "Ngọc vương phi, hôm nay là cuối tháng."
Tô Ngọc Thanh biến sắc, cuối tháng? Đêm hôm đó cũng là cuối tháng?
Sau đó liền gặp một lão phụ thân đi vào trong phòng, cung kính cúi người "Nô tỳ phụng mệnh Vương gia đến nghênh đón Ngọc vương phi đi Cô Vụ cư."
Ngọc Thanh sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng nhớ lại nam nhân kia đã từng nói “nàng" trên người hắn hạ mị cổ, mà thân thể của nàng mới là giải dược. Đây thật đúng là một chuyện hoang đường mà!
Nàng nhíu mày, nói "Hôm nay ta không khỏe, Lí mama, ngươi đi tiếp các phu nhân khác đến chỗ Vương gia đi."
Lí mama vẻ mặt ngượng nghịu "Nhưng mà chỉ có cuối tháng người mới có thể được tới chỗ Vương gia thôi ạ."
Trước kia Ngọc vương phi đối với ngày duy nhất trong tháng này vô cùng yêu thích, chẳng lẽ Ngọc vương phi sinh hạ quận chúa xong quả thực đã thay đổi tính tình?
“Ta không phải đã nói ta không khỏe sao?" Nàng cố ý làm mặt tức giận. Nàng biết, chỉ có như vậy, những người này mới có thể biết khó mà lui.
Lí mama quả thực hơi khiếp đảm nhìn Tô Ngọc Thanh, bộ dáng phục tùng cúi đầu "Vậy Ngọc vương phi nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ không làm phiền nữa, nô tỳ sẽ đi bẩm báo với Vương gia."
Nói xong liền cung kính lui ra.
“Thu Thủy, ngươi cũng lui xuống nghỉ tạm đi."
“Vâng, Ngọc vương phi."
Tác giả :
Ám Hương