Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 17: Là anh?!
“Ba!"
“Lão đại!"
Người đàn ông từ cửa bước vào, trên người mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, chất liệu vải mềm mại, người hiểu biết nhìn vào tất nhiên nhận ra đây không phải loại vải rẻ tiền, caravat sọc màu xanh dương, kết hợp với bộ vest vô cùng hợp mắt. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này cũng là một mỹ nam hiếm có, mặc dù ông đã bước vào tuổi tứ tuần nhưng gương mặt ông vẫn điển trai như thường, vừa nhìn vào thì đã biết hồi còn trẻ ông có nợ đào hoa, khiến không ít thiếu nữ vì ông mà say mê.
Mạc Vũ Hiên bất đắc dĩ nhìn Phó Hồng Minh: “Hồng Minh, ở công ty đừng gọi tôi là lão đại, mọi người nghe được sẽ suy nghĩ lung tung."
“Ha ha, em quên mất!" Phó Hồng Minh cười trừ, khi không có người ngoài ông vẫn gọi Mạc Vũ Hiên một tiếng “lão đại", dù sao bọn họ quen nhau hai mươi mấy năm, không chỉ là bạn thân mà còn là anh em vào sinh ra tử với nhau. Nếu không phải có Mạc Vũ Hiên, chỉ sợ giờ này ông vẫn đang lăn lộn trong hắc đạo, làm đại ca Minh bang ngày ngày chém giết, sống trong máu tươi, nào có khoảng thời gian yên bình như vậy?!
Mạc Vũ Hiên cũng không nói gì, tính tình Phó Hồng Minh ông cũng hiểu rõ đôi chút, Phó Hồng Minh là người của hắc đạo tất nhiên không giỏi những chuyện giao tiếp, dù sao hắc đạo vốn dĩ thẳng thắng, thà kêu họ cầm dao chém giết, còn hơn bắt họ học những quy tắc cứng ngắt thế này.
Thế nhưng người của hắc đạo lúc nào cũng trọng tình trọng nghĩa, có ơn nhất định sẽ báo đáp, còn hơn những kẻ bạch đạo hai mặt, bề ngoài tốt bụng nhưng trong lòng không biết đang suy tính chuyện gì!
Mạc Tử Yên nghe vậy liền cười trộm, tên gọi “lão đại" này của ba cô xuất phát từ một câu chuyện xưa, khi đó ba cô còn chưa quen mẹ. Hồi đi học Mạc Vũ Hiên có không ít tiếng tăm, trong giới hắc đạo cũng có người biết đến ông, Phó Hồng Minh khi đó là đại ca của Minh bang, nghe danh Mạc Vũ Hiên liền đi thách đấu, đánh đánh đấm đấm một hồi, người thua tất nhiên là Phó Hồng Minh, nhưng Phó Hồng Minh nào đơn giản chịu thua như vậy? Sau đó ngày ngày, Mạc Vũ Hiên bắt đầu có một cái đuôi, Phó Hồng Minh không ngừng thách đấu với ông, một thời gian sau hai người trở thành anh em kết nghĩa, quả thật là không đánh không quen biết. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ Phó Hồng Minh, Mạc Vũ Hiên chỉ sợ lúc này vẫn còn độc thân, may mắn nhờ có Vân Hinh Như xuất hiện, Mạc Tử Yên cô mới có thể tồn tại trên thế giới này, nói chính xác hơn Phó Hồng Mimh là ông mai của ba mẹ cô.
“Thôi, hai cha con nói chuyện đi, em còn có chút việc." Phó Hồng Minh nói xong liền nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Mạc Vũ Hiên nhìn con gái, lúc này gương mặt của ông trở nên nghiêm nghị, lạnh nhạt mở miệng: “Con quả thật muốn đến công ty học tập? Con đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?!"
Lúc nãy nghe Vân Hinh Như gọi điện đến nói, Mạc Vũ Hiên còn không dám tin tưởng. Không phải ông không tin vợ mà con gái họ từ trước đến nay vẫn luôn ham chơi, chưa bao giờ có hứng thú với kinh doanh, hơn nữa sự xuất hiện của Trác Lân càng khiến cho bọn họ nhận thức rằng cô quá ngây thơ, ngay cả một tên tiểu tử tầm thường của Trác gia cũng có thể lừa gạt khiến cô không màng an nguy của bản thân, huống hồ là thương trường hiểm ác, cô vốn dĩ không thích hợp với nơi phức tạp như thương trường. Thế nhưng, Mạc gia chỉ có người thừa kế duy nhất là Mạc Tử Yên, sớm hay muộn cô cũng phải gánh vác sản nghiệp của gia tộc, vì vậy mới có hôn sự hai năm trước, Ám Dạ Duật là một người tài giỏi, điều này Mạc Vũ Hiên ông hiểu rõ hơn ai hết, hơn nữa hai nhà lại là thế giao, sau khi gả cô đi, ông liền đem Mạc thị giao cho con rể, ông tin rằng anh sẽ đối xử tốt với cô, dù sao vợ chồng bọn họ cũng đã lớn tuổi, nên tìm một nơi yên bình sống hết quãng đời còn lại.
Bất quá Ám Dạ Duật từ chối, mặc dù hôn sự không thành nhưng Mạc Vũ Hiên vẫn không có ý trách anh, nhân phẩm của anh thế nào ông còn không rõ sao, một người đàn ông tốt như anh đúng là khó mà gặp được, chỉ tiếc con gái ông không có phúc.
Vốn nghĩ chuyện này kết thúc tại đây, không ngờ hai năm sau hai nhà lại dậy lên một con sóng. Tối qua nghe vợ nhắc Minh Tâm gọi đến, bảo con gái đi cùng Ám Dạ Duật, hai người mẹ lại một lần nữa muốn tạo cơ hội cho bọn nhỏ, bị vợ thuyết phục Mạc Vũ Hiên tất nhiên nghe theo.
Hiện tại con gái lại muốn đến công ty học tập, Mạc Vũ Hiên tuy bất ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì, mặc dù là con gái ông nhưng Mạc Vũ Hiên vẫn không dám giao Mạc thị cho cô quản lý, dù sao cô cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm lại chưa có, cổ đông trong công ty nhất định sẽ bất mãn. Ông không muốn tạo áp lực cho con gái, thế nhưng nhìn con gái hiện tại không hiểu sao Mạc Vũ Hiên lại cảm thấy yên tâm, có lẽ vì sau khi chia tay Trác Lân, con gái đột nhiên thay đổi, trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn.
“Ba, con quả thật đã nghĩ rất kĩ, con là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, con nhất định sẽ cố gắng học tập, sẽ không để ba thất vọng!" Ngữ khí khẳng định, Mạc Tử Yên buông tách trà xuống ngước mặt lên nhìn ông, ánh mắt kiên định của cô khiến ông hài lòng gật đầu.
“Nếu ý con đã quyết, người làm cha này tất nhiên sẽ tin tưởng."
“Ba, cảm ơn ba!" Lời nói này là thật lòng, ba nguyện ý tin tưởng cô, Mạc Tử Yên vui mừng còn không kịp. Chỉ đáng tiếc trước kia cô không nhận ra mọi việc sớm hơn, rốt cuộc cô đã khiến bao nhiêu người yêu thương phải chịu tổn thương rồi?! Một người, hai người... hay rất nhiều? Mạc Tử Yên không biết, nhưng đời này, cô tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện lập lại, cô... sẽ bù đắp lỗi lầm mà bản thân đã gây ra, tuyệt đối không để họ bị tổn thương nữa.
Mạc Tử Yên mỉm cười nhẹ, giống như đóa hoa u lan yếu ớt nở trong bóng đêm, chỉ đơn giản như vậy cũng khiến cho tất cả mọi người không thể dời mắt, gương mặt giống Vân Hinh Như vợ ông đến tám phần khiến Mạc Vũ Hiên thở dài một hơi. Con gái ngày lớn ngày càng giống vợ, xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy... bất quá cô không hưởng gien của ông, nếu không sao lại ngu ngốc đi yêu tên tiểu tử họ Trác đó chứ?!
“Con còn chưa có kinh nghiệm kinh doanh nên ta sẽ giới thiệu cho con một người, con theo người đó học tập nhất định sẽ nhanh chóng có thể giúp ta quản lý Mạc thị!"
Mạc Tử Yên kinh ngạc: “Có người khiến ba tin tưởng như vậy sao? Có phải chú Phó không ạ?" Ngoài trừ Phó Hồng Minh, cô thật sự không nghĩ đến người nào khác. Dù sao có được sự tin tưởng của ba cô không hề dễ dàng, Phó Hồng Minh là Tổng giám đốc của Mạc thị, hơn nữa là cánh tay đắc lực của ba cô, trong công ty này người ba cô tin tưởng nhất không ai khác ngoài Phó Hồng Minh, hơn nữa ông cũng có kinh nghiệm mười mấy năm trên thương trường... vừa có năng lực, lại được sự tin tưởng của ba cô, không phải Phó Hồng Minh thì là ai?!
“Không phải!" Mạc Vũ Hiên lắc đầu, không thể không nói ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này là Phó Hồng Minh, nếu là bình tất nhiên ông sẽ chọn ông ấy, thế nhưng ông không chỉ là chọn người đến dạy cho con gái mình đơn giản như vậy, dựa vào mệnh lệnh của vợ yêu, nếu để bà biết được người đó là Phó Hồng Minh, chỉ sợ ông khó mà sống qua ngày với Hinh Như.
“Không phải sao?" Mạc Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ, kiếp trước cô cũng không có tiếp quản Mạc thị nên cũng không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, trong lòng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc người đó là ai?!
“Ba đã gọi cho cậu ta, một lát nữa cậu ta sẽ đến." Dứt lời Mạc Vũ Hiên tiếp tục làm việc, bỏ mặc con gái ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ.
Khoảng mười lăm phút sau, thư ký gọi đến thông báo “Người đó đã đến" Mạc Vũ Hiên đơn giản bảo cho cậu ta vào sau đó liếc mắt nhìn Mạc Tử Yên đang ngồi ăn điểm tâm trên sô pha, nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn về phía cửa, Mạc Tử Yên phát hiện nụ cười của ba cô liền không khỏi sợ hãi, trong lòng thấp thởm không yên.
Ba cô từ trước đến nay vốn dĩ rất ít cười, huống hồ nụ cười bí hiểm như vừa nãy... cô không khỏi run lên, cảm giác như bị người khác tính kế khiến Mạc Tử Yên khó chịu, thế nhưng cô vẫn tò mò dõi theo cánh cửa.
“Cạch." Cánh cửa mở ra, người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, vừa nhìn Mạc Tử Yên liền không khỏi tròn mắt kinh ngạc, trong lòng đủ loại tư vị không nói nên lời.
Là anh?!
“Lão đại!"
Người đàn ông từ cửa bước vào, trên người mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, chất liệu vải mềm mại, người hiểu biết nhìn vào tất nhiên nhận ra đây không phải loại vải rẻ tiền, caravat sọc màu xanh dương, kết hợp với bộ vest vô cùng hợp mắt. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này cũng là một mỹ nam hiếm có, mặc dù ông đã bước vào tuổi tứ tuần nhưng gương mặt ông vẫn điển trai như thường, vừa nhìn vào thì đã biết hồi còn trẻ ông có nợ đào hoa, khiến không ít thiếu nữ vì ông mà say mê.
Mạc Vũ Hiên bất đắc dĩ nhìn Phó Hồng Minh: “Hồng Minh, ở công ty đừng gọi tôi là lão đại, mọi người nghe được sẽ suy nghĩ lung tung."
“Ha ha, em quên mất!" Phó Hồng Minh cười trừ, khi không có người ngoài ông vẫn gọi Mạc Vũ Hiên một tiếng “lão đại", dù sao bọn họ quen nhau hai mươi mấy năm, không chỉ là bạn thân mà còn là anh em vào sinh ra tử với nhau. Nếu không phải có Mạc Vũ Hiên, chỉ sợ giờ này ông vẫn đang lăn lộn trong hắc đạo, làm đại ca Minh bang ngày ngày chém giết, sống trong máu tươi, nào có khoảng thời gian yên bình như vậy?!
Mạc Vũ Hiên cũng không nói gì, tính tình Phó Hồng Minh ông cũng hiểu rõ đôi chút, Phó Hồng Minh là người của hắc đạo tất nhiên không giỏi những chuyện giao tiếp, dù sao hắc đạo vốn dĩ thẳng thắng, thà kêu họ cầm dao chém giết, còn hơn bắt họ học những quy tắc cứng ngắt thế này.
Thế nhưng người của hắc đạo lúc nào cũng trọng tình trọng nghĩa, có ơn nhất định sẽ báo đáp, còn hơn những kẻ bạch đạo hai mặt, bề ngoài tốt bụng nhưng trong lòng không biết đang suy tính chuyện gì!
Mạc Tử Yên nghe vậy liền cười trộm, tên gọi “lão đại" này của ba cô xuất phát từ một câu chuyện xưa, khi đó ba cô còn chưa quen mẹ. Hồi đi học Mạc Vũ Hiên có không ít tiếng tăm, trong giới hắc đạo cũng có người biết đến ông, Phó Hồng Minh khi đó là đại ca của Minh bang, nghe danh Mạc Vũ Hiên liền đi thách đấu, đánh đánh đấm đấm một hồi, người thua tất nhiên là Phó Hồng Minh, nhưng Phó Hồng Minh nào đơn giản chịu thua như vậy? Sau đó ngày ngày, Mạc Vũ Hiên bắt đầu có một cái đuôi, Phó Hồng Minh không ngừng thách đấu với ông, một thời gian sau hai người trở thành anh em kết nghĩa, quả thật là không đánh không quen biết. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ Phó Hồng Minh, Mạc Vũ Hiên chỉ sợ lúc này vẫn còn độc thân, may mắn nhờ có Vân Hinh Như xuất hiện, Mạc Tử Yên cô mới có thể tồn tại trên thế giới này, nói chính xác hơn Phó Hồng Mimh là ông mai của ba mẹ cô.
“Thôi, hai cha con nói chuyện đi, em còn có chút việc." Phó Hồng Minh nói xong liền nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Mạc Vũ Hiên nhìn con gái, lúc này gương mặt của ông trở nên nghiêm nghị, lạnh nhạt mở miệng: “Con quả thật muốn đến công ty học tập? Con đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?!"
Lúc nãy nghe Vân Hinh Như gọi điện đến nói, Mạc Vũ Hiên còn không dám tin tưởng. Không phải ông không tin vợ mà con gái họ từ trước đến nay vẫn luôn ham chơi, chưa bao giờ có hứng thú với kinh doanh, hơn nữa sự xuất hiện của Trác Lân càng khiến cho bọn họ nhận thức rằng cô quá ngây thơ, ngay cả một tên tiểu tử tầm thường của Trác gia cũng có thể lừa gạt khiến cô không màng an nguy của bản thân, huống hồ là thương trường hiểm ác, cô vốn dĩ không thích hợp với nơi phức tạp như thương trường. Thế nhưng, Mạc gia chỉ có người thừa kế duy nhất là Mạc Tử Yên, sớm hay muộn cô cũng phải gánh vác sản nghiệp của gia tộc, vì vậy mới có hôn sự hai năm trước, Ám Dạ Duật là một người tài giỏi, điều này Mạc Vũ Hiên ông hiểu rõ hơn ai hết, hơn nữa hai nhà lại là thế giao, sau khi gả cô đi, ông liền đem Mạc thị giao cho con rể, ông tin rằng anh sẽ đối xử tốt với cô, dù sao vợ chồng bọn họ cũng đã lớn tuổi, nên tìm một nơi yên bình sống hết quãng đời còn lại.
Bất quá Ám Dạ Duật từ chối, mặc dù hôn sự không thành nhưng Mạc Vũ Hiên vẫn không có ý trách anh, nhân phẩm của anh thế nào ông còn không rõ sao, một người đàn ông tốt như anh đúng là khó mà gặp được, chỉ tiếc con gái ông không có phúc.
Vốn nghĩ chuyện này kết thúc tại đây, không ngờ hai năm sau hai nhà lại dậy lên một con sóng. Tối qua nghe vợ nhắc Minh Tâm gọi đến, bảo con gái đi cùng Ám Dạ Duật, hai người mẹ lại một lần nữa muốn tạo cơ hội cho bọn nhỏ, bị vợ thuyết phục Mạc Vũ Hiên tất nhiên nghe theo.
Hiện tại con gái lại muốn đến công ty học tập, Mạc Vũ Hiên tuy bất ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì, mặc dù là con gái ông nhưng Mạc Vũ Hiên vẫn không dám giao Mạc thị cho cô quản lý, dù sao cô cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm lại chưa có, cổ đông trong công ty nhất định sẽ bất mãn. Ông không muốn tạo áp lực cho con gái, thế nhưng nhìn con gái hiện tại không hiểu sao Mạc Vũ Hiên lại cảm thấy yên tâm, có lẽ vì sau khi chia tay Trác Lân, con gái đột nhiên thay đổi, trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn.
“Ba, con quả thật đã nghĩ rất kĩ, con là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, con nhất định sẽ cố gắng học tập, sẽ không để ba thất vọng!" Ngữ khí khẳng định, Mạc Tử Yên buông tách trà xuống ngước mặt lên nhìn ông, ánh mắt kiên định của cô khiến ông hài lòng gật đầu.
“Nếu ý con đã quyết, người làm cha này tất nhiên sẽ tin tưởng."
“Ba, cảm ơn ba!" Lời nói này là thật lòng, ba nguyện ý tin tưởng cô, Mạc Tử Yên vui mừng còn không kịp. Chỉ đáng tiếc trước kia cô không nhận ra mọi việc sớm hơn, rốt cuộc cô đã khiến bao nhiêu người yêu thương phải chịu tổn thương rồi?! Một người, hai người... hay rất nhiều? Mạc Tử Yên không biết, nhưng đời này, cô tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện lập lại, cô... sẽ bù đắp lỗi lầm mà bản thân đã gây ra, tuyệt đối không để họ bị tổn thương nữa.
Mạc Tử Yên mỉm cười nhẹ, giống như đóa hoa u lan yếu ớt nở trong bóng đêm, chỉ đơn giản như vậy cũng khiến cho tất cả mọi người không thể dời mắt, gương mặt giống Vân Hinh Như vợ ông đến tám phần khiến Mạc Vũ Hiên thở dài một hơi. Con gái ngày lớn ngày càng giống vợ, xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy... bất quá cô không hưởng gien của ông, nếu không sao lại ngu ngốc đi yêu tên tiểu tử họ Trác đó chứ?!
“Con còn chưa có kinh nghiệm kinh doanh nên ta sẽ giới thiệu cho con một người, con theo người đó học tập nhất định sẽ nhanh chóng có thể giúp ta quản lý Mạc thị!"
Mạc Tử Yên kinh ngạc: “Có người khiến ba tin tưởng như vậy sao? Có phải chú Phó không ạ?" Ngoài trừ Phó Hồng Minh, cô thật sự không nghĩ đến người nào khác. Dù sao có được sự tin tưởng của ba cô không hề dễ dàng, Phó Hồng Minh là Tổng giám đốc của Mạc thị, hơn nữa là cánh tay đắc lực của ba cô, trong công ty này người ba cô tin tưởng nhất không ai khác ngoài Phó Hồng Minh, hơn nữa ông cũng có kinh nghiệm mười mấy năm trên thương trường... vừa có năng lực, lại được sự tin tưởng của ba cô, không phải Phó Hồng Minh thì là ai?!
“Không phải!" Mạc Vũ Hiên lắc đầu, không thể không nói ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này là Phó Hồng Minh, nếu là bình tất nhiên ông sẽ chọn ông ấy, thế nhưng ông không chỉ là chọn người đến dạy cho con gái mình đơn giản như vậy, dựa vào mệnh lệnh của vợ yêu, nếu để bà biết được người đó là Phó Hồng Minh, chỉ sợ ông khó mà sống qua ngày với Hinh Như.
“Không phải sao?" Mạc Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ, kiếp trước cô cũng không có tiếp quản Mạc thị nên cũng không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, trong lòng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc người đó là ai?!
“Ba đã gọi cho cậu ta, một lát nữa cậu ta sẽ đến." Dứt lời Mạc Vũ Hiên tiếp tục làm việc, bỏ mặc con gái ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ.
Khoảng mười lăm phút sau, thư ký gọi đến thông báo “Người đó đã đến" Mạc Vũ Hiên đơn giản bảo cho cậu ta vào sau đó liếc mắt nhìn Mạc Tử Yên đang ngồi ăn điểm tâm trên sô pha, nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn về phía cửa, Mạc Tử Yên phát hiện nụ cười của ba cô liền không khỏi sợ hãi, trong lòng thấp thởm không yên.
Ba cô từ trước đến nay vốn dĩ rất ít cười, huống hồ nụ cười bí hiểm như vừa nãy... cô không khỏi run lên, cảm giác như bị người khác tính kế khiến Mạc Tử Yên khó chịu, thế nhưng cô vẫn tò mò dõi theo cánh cửa.
“Cạch." Cánh cửa mở ra, người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, vừa nhìn Mạc Tử Yên liền không khỏi tròn mắt kinh ngạc, trong lòng đủ loại tư vị không nói nên lời.
Là anh?!
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên