Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Chương 8
Nếu trợ lý Lưu biết suy nghĩ trong lòng vào giờ phút này boss anh minh thần vũ của mình, nhất định sẽ lớn tiếng gầm thét: Anh rốt cuộc biết mị lực của mình rồi sao! Vậy xin anh thu liễm mị lực của anh, bớt gieo họa nhiều thiên kim như vậy! Có biết mỗi ngày tôi phải xử lý bao nhiêu cú điện thoại quan hệ bất chính của anh không!
Dĩ nhiên, chỉ dám gầm thét trong lòng…
“Em… Còn nhớ tôi không?" Tuy rất muốn nhìn bộ dáng cô gái “thần hồn điên đảo" vì mình, nhưng còn đang ở bên ngoài, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng này của cô gái.
Lục Mạn còn đang nghĩ về mỹ nam manga, có lẽ quyển manga sau của mình có thể tham khảo hình dáng Tư Nam Ngọc… Đang cực kỳ hưng phấn, chợt có một giọng nói xuyên qua bên tai, Lục Mạn giật mình, trong nháy mắt trở lại thực tế.
“A… Cái gì?" Lục Mạn đang ảo não bản thân lại có ngày cũng sẽ bị “sắc đẹp" mê hoặc, căn bản không chú ý Tư Nam Ngọc nói gì, chỉ trả lời theo bản năng.
Chân mày đẹp mắt của Tư Nam Ngọc khẽ nhíu lại, dường như không vui lắm: “Tôi nói, em còn nhớ tôi không?" Giọng hơi hướng tức giận.
Lần này Lục Mạn nghe rõ, nhưng bối rối.
Anh ấy nói gì? Nhớ anh ấy? Nhưng mà, trước kia bọn họ từng gặp nhau sao? Người đàn ông đẹp trai như vậy, không nên quên chứ…
Hồi lâu không nghe trả lời, nhìn cô gái trợn mắt há mồm trước mặt, Tư Nam Ngọc buông cánh tay ôm Lục Mạn, lông mi hơi rũ, che giấu mất mác trong mắt.
Lục Mạn rơi vào rối loạn cảm thấy có lẽ là nhận lầm người, dù sao người ta là nhân vật lớn trăm năm khó gặp, công việc bận rộn, cũng có thể nhớ lầm. Có điều nghĩ đến thì ra mình bị nhận lầm, không biết tại sao, trong lòng Lục Mạn tràn ra cảm giác mất mác…
Lục Mạn nuốt nước miếng, chuẩn bị nói xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, lại phát hiện cánh tay trên vai nhất thời buông cô ra, vừa rồi làm thế nào cũng không giãy ra, bây giờ dễ dàng buông lỏng, Lục Mạn cảm thấy tựa như mình đã bỏ lỡ gì đó…
Lục Mạn không kịp quan tâm đến cảm nhận trong lòng, vì người đàn ông mới vừa gần trong gang tấc xoay người định đi. Bất kể có phải là nhận lầm người hay không, dù gì anh ấy cũng dẫn mình ra ngoài, nếu không nhờ anh ấy, Lục Mạn không biết mình có thể ra khỏi tiệc đính hôn hay không. Nghĩ vậy, bước chân liền động, bước nhanh tới trước mặt người đàn ông, cản lại anh.
Đôi mắt Tư Nam Ngọc bị cản lại nhất thời sáng lên lần nữa, sáng lấp lánh nhìn Lục Mạn.
Đối diện ánh mắt sững sờ của Lục Mạn, hình như cô thấy được đầy mong đợi trong mắt anh…
Nhưng Lục Mạn vẫn không quên mục đích của mình: “Cái đó… Cảm ơn anh! Mặc dù tôi không phải người anh muốn tìm, nhưng vẫn… A!" Lời chưa nói xong đã bị ngắt.
“Không cần, chẳng qua tôi thấy em ở đó làm bộ đáng thương, chướng mắt!"
Tư Nam Ngọc nghe câu cảm ơn kia, tia sáng trong mắt dần dần biến mất, nghe câu sau, đôi mắt đen nhánh nheo lại, lộ ra ánh sáng màu xanh sẫm. Vì thế cũng không nhịn được đẩy Lục Mạn cản phía trước ra, còn nghe tiếp, không chừng cô gái này sẽ nói lời gì làm anh tức chết.
Lục Mạn bị đẩy không hiểu gì, người đàn ông này nổi điên gì, chẳng lẽ biết nhận lầm người thẹn quá thành giận?
Dĩ nhiên, chỉ dám gầm thét trong lòng…
“Em… Còn nhớ tôi không?" Tuy rất muốn nhìn bộ dáng cô gái “thần hồn điên đảo" vì mình, nhưng còn đang ở bên ngoài, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng này của cô gái.
Lục Mạn còn đang nghĩ về mỹ nam manga, có lẽ quyển manga sau của mình có thể tham khảo hình dáng Tư Nam Ngọc… Đang cực kỳ hưng phấn, chợt có một giọng nói xuyên qua bên tai, Lục Mạn giật mình, trong nháy mắt trở lại thực tế.
“A… Cái gì?" Lục Mạn đang ảo não bản thân lại có ngày cũng sẽ bị “sắc đẹp" mê hoặc, căn bản không chú ý Tư Nam Ngọc nói gì, chỉ trả lời theo bản năng.
Chân mày đẹp mắt của Tư Nam Ngọc khẽ nhíu lại, dường như không vui lắm: “Tôi nói, em còn nhớ tôi không?" Giọng hơi hướng tức giận.
Lần này Lục Mạn nghe rõ, nhưng bối rối.
Anh ấy nói gì? Nhớ anh ấy? Nhưng mà, trước kia bọn họ từng gặp nhau sao? Người đàn ông đẹp trai như vậy, không nên quên chứ…
Hồi lâu không nghe trả lời, nhìn cô gái trợn mắt há mồm trước mặt, Tư Nam Ngọc buông cánh tay ôm Lục Mạn, lông mi hơi rũ, che giấu mất mác trong mắt.
Lục Mạn rơi vào rối loạn cảm thấy có lẽ là nhận lầm người, dù sao người ta là nhân vật lớn trăm năm khó gặp, công việc bận rộn, cũng có thể nhớ lầm. Có điều nghĩ đến thì ra mình bị nhận lầm, không biết tại sao, trong lòng Lục Mạn tràn ra cảm giác mất mác…
Lục Mạn nuốt nước miếng, chuẩn bị nói xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, lại phát hiện cánh tay trên vai nhất thời buông cô ra, vừa rồi làm thế nào cũng không giãy ra, bây giờ dễ dàng buông lỏng, Lục Mạn cảm thấy tựa như mình đã bỏ lỡ gì đó…
Lục Mạn không kịp quan tâm đến cảm nhận trong lòng, vì người đàn ông mới vừa gần trong gang tấc xoay người định đi. Bất kể có phải là nhận lầm người hay không, dù gì anh ấy cũng dẫn mình ra ngoài, nếu không nhờ anh ấy, Lục Mạn không biết mình có thể ra khỏi tiệc đính hôn hay không. Nghĩ vậy, bước chân liền động, bước nhanh tới trước mặt người đàn ông, cản lại anh.
Đôi mắt Tư Nam Ngọc bị cản lại nhất thời sáng lên lần nữa, sáng lấp lánh nhìn Lục Mạn.
Đối diện ánh mắt sững sờ của Lục Mạn, hình như cô thấy được đầy mong đợi trong mắt anh…
Nhưng Lục Mạn vẫn không quên mục đích của mình: “Cái đó… Cảm ơn anh! Mặc dù tôi không phải người anh muốn tìm, nhưng vẫn… A!" Lời chưa nói xong đã bị ngắt.
“Không cần, chẳng qua tôi thấy em ở đó làm bộ đáng thương, chướng mắt!"
Tư Nam Ngọc nghe câu cảm ơn kia, tia sáng trong mắt dần dần biến mất, nghe câu sau, đôi mắt đen nhánh nheo lại, lộ ra ánh sáng màu xanh sẫm. Vì thế cũng không nhịn được đẩy Lục Mạn cản phía trước ra, còn nghe tiếp, không chừng cô gái này sẽ nói lời gì làm anh tức chết.
Lục Mạn bị đẩy không hiểu gì, người đàn ông này nổi điên gì, chẳng lẽ biết nhận lầm người thẹn quá thành giận?
Tác giả :
Bạch Mẫu Đan