Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Chương 34
Dì Tần, cũng chính là quản gia biệt thự, lúc nhìn thấy Lục Mạn đi sau lưng thiếu gia, ánh mắt bà đã không dấu được vui mừng rồi, sau lại nghe thấy thiếu gia phân phó dọn dẹp lầu hai cho cô, hai mắt bà tỏa sáng không hề che dấu dự cao hứng, hận không thể lập tức tiến lên nhìn xem vị tiểu thư này, bộ dáng như nhìn con dâu vậy.
Lục Mạn bất đắc dĩ xoay người liền nhìn thấy nữ quản gia hưng phấn đằng sau lưng không nhịn được lùi ra sau. Má ơi, ai tới nói cho cô biết ánh mắt như nhìn con buôn của bà ấy là thế nào? Muốn bán cô sao? Tư Nam Ngọc, rốt cuộc anh ném tôi tới chỗ nào vậy?
Dì Tần không biết suy nghĩ trong lòng Lục Mạn, bà tươi cười đánh giá Lục Mạn một lượt từ đầu đến chân, dưới chân lên đầu, vừa nhìn vừa gật đầu, dáng người này, khuôn mặt này, không tồi, so với mấy đồ đê tiện trang điểm đậm như yêu quái bên ngoài thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, làn da này không phải ai cũng có đâu. Dáng người sao? cũng không tồi, nên có thịt sẽ không ít thịt, nên thon thả sẽ không có bao nhiêu thịt, nhìn da tay nõn nà chưa này, đằng sau lớp quần áo nhất định sẽ không làm người ta thất vọng, chỉ là hơi thấp nhưng mà vừa khớp với thiếu gia. Dì Tần giám định hoàn tất, cho vị tiểu thư này 10 điểm, còn tính cách sao? Dì Tần không lo, nếu được thiếu gia mang về nhà nhất định là tốt rồi. Không thể không nói đám người trong nhà sớm bị Tư Nam Ngọc thu phục, tràn đầy sùng bái anh, thật không biết còn tưởng là con trai nhà mình.
Lúc Lục Mạn sắp không chịu nổi ánh mắt như tia X này, rốt cuộc đối phương cũng thu hồi tầm mắt sau đó nhiệt tình hỏi thăm.
“Tiểu thư, cô họ gì?"
“A, tôi là quản gia biệt thự, cô có thể gọi tôi là dì Tần."
“Đúng rồi, sớm như vậy, tiểu thư,cô ăn sáng chưa?"
Lục Mạn: “Tôi..."
“Xem tôi này, đầu choáng váng rồi, tiểu thư, cô lên lầu ngồi một lát, tôi đi nấu gì đó cho cô..." Nói xong liền muốn vào phòng bếp.
Lục Mạn nhanh chóng gọi lại: “Cái đó... dì Tần, không cần vội, tôi không đói bụng, tôi gọi là Lục Mạn, dì gọi tôi Lục Mạn là được rồi."
Dì Tần vừa nghe xong, trong lòng càng vui mừng: “Vâng Lục tiểu thư, vậy nếu cô không đói bụng, tôi liền mang cô lên lầu xem phòng của cô nhé?"
Lục Mạn cự tuyệt không được, máy móc gật đầu.
Dì Tần lập tức vui mừng đi trước dẫn đường, trong miệng còn không dừng dò hỏi.
“Lục tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"
“Còn đang đi học sao?"
“Trong nhà Lục tiểu thư còn ai vậy?"
“Lục tiểu thư..."
Bất đắc dĩ, Lục Mạn chỉ có thể thành thật trả lời mỗi một vấn đề của Dì Tần, lúc Lục Mạn chống đỡ không được rốt cuộc cũng tới phòng, Lục Mạn thở phào nhẹ nhõm, dì Tần này nhìn cô như nhìn con dâu là sao vậy?
“Lục tiểu thư, nơi này là phòng của cô!" dì Tần cung kính mở cửa, nghiêng người sang một bên, cười tủm tỉm nhìnLục Mạn.
Lục Mạn nhìn vào phòng, chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
Không hề giống phong cách bài trí đen trắng, quanh quẽ như phòng tổng thống ở Quân Lan, gian phòng này nhìn qua điển nhã hào phóng, tràn ngập ấm áp. Sắc màu chủ đạo trong phòng là màu xanh nước biển, vô cùng thanh nhã, Lục Mạn từ từ đi vào nhìn căn phòng, cảm thấy yêu thích vô cùng, màu xanh này giống như cảm giác nhìn sóng biển vậy. Bước chân vào phòng, xúc cảm dưới lòng bàn chân vô cùng mềm mại lại tinh tế, phảng phất như dẫm lên lông của động vật mới sinh vậy. Đơn giản lại không mất đi sự đơn điệu vừa hào phóng lại có cách điệu, vừa thấy liền biết rất có phẩm vị.
Lục Mạn bất đắc dĩ xoay người liền nhìn thấy nữ quản gia hưng phấn đằng sau lưng không nhịn được lùi ra sau. Má ơi, ai tới nói cho cô biết ánh mắt như nhìn con buôn của bà ấy là thế nào? Muốn bán cô sao? Tư Nam Ngọc, rốt cuộc anh ném tôi tới chỗ nào vậy?
Dì Tần không biết suy nghĩ trong lòng Lục Mạn, bà tươi cười đánh giá Lục Mạn một lượt từ đầu đến chân, dưới chân lên đầu, vừa nhìn vừa gật đầu, dáng người này, khuôn mặt này, không tồi, so với mấy đồ đê tiện trang điểm đậm như yêu quái bên ngoài thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, làn da này không phải ai cũng có đâu. Dáng người sao? cũng không tồi, nên có thịt sẽ không ít thịt, nên thon thả sẽ không có bao nhiêu thịt, nhìn da tay nõn nà chưa này, đằng sau lớp quần áo nhất định sẽ không làm người ta thất vọng, chỉ là hơi thấp nhưng mà vừa khớp với thiếu gia. Dì Tần giám định hoàn tất, cho vị tiểu thư này 10 điểm, còn tính cách sao? Dì Tần không lo, nếu được thiếu gia mang về nhà nhất định là tốt rồi. Không thể không nói đám người trong nhà sớm bị Tư Nam Ngọc thu phục, tràn đầy sùng bái anh, thật không biết còn tưởng là con trai nhà mình.
Lúc Lục Mạn sắp không chịu nổi ánh mắt như tia X này, rốt cuộc đối phương cũng thu hồi tầm mắt sau đó nhiệt tình hỏi thăm.
“Tiểu thư, cô họ gì?"
“A, tôi là quản gia biệt thự, cô có thể gọi tôi là dì Tần."
“Đúng rồi, sớm như vậy, tiểu thư,cô ăn sáng chưa?"
Lục Mạn: “Tôi..."
“Xem tôi này, đầu choáng váng rồi, tiểu thư, cô lên lầu ngồi một lát, tôi đi nấu gì đó cho cô..." Nói xong liền muốn vào phòng bếp.
Lục Mạn nhanh chóng gọi lại: “Cái đó... dì Tần, không cần vội, tôi không đói bụng, tôi gọi là Lục Mạn, dì gọi tôi Lục Mạn là được rồi."
Dì Tần vừa nghe xong, trong lòng càng vui mừng: “Vâng Lục tiểu thư, vậy nếu cô không đói bụng, tôi liền mang cô lên lầu xem phòng của cô nhé?"
Lục Mạn cự tuyệt không được, máy móc gật đầu.
Dì Tần lập tức vui mừng đi trước dẫn đường, trong miệng còn không dừng dò hỏi.
“Lục tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"
“Còn đang đi học sao?"
“Trong nhà Lục tiểu thư còn ai vậy?"
“Lục tiểu thư..."
Bất đắc dĩ, Lục Mạn chỉ có thể thành thật trả lời mỗi một vấn đề của Dì Tần, lúc Lục Mạn chống đỡ không được rốt cuộc cũng tới phòng, Lục Mạn thở phào nhẹ nhõm, dì Tần này nhìn cô như nhìn con dâu là sao vậy?
“Lục tiểu thư, nơi này là phòng của cô!" dì Tần cung kính mở cửa, nghiêng người sang một bên, cười tủm tỉm nhìnLục Mạn.
Lục Mạn nhìn vào phòng, chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
Không hề giống phong cách bài trí đen trắng, quanh quẽ như phòng tổng thống ở Quân Lan, gian phòng này nhìn qua điển nhã hào phóng, tràn ngập ấm áp. Sắc màu chủ đạo trong phòng là màu xanh nước biển, vô cùng thanh nhã, Lục Mạn từ từ đi vào nhìn căn phòng, cảm thấy yêu thích vô cùng, màu xanh này giống như cảm giác nhìn sóng biển vậy. Bước chân vào phòng, xúc cảm dưới lòng bàn chân vô cùng mềm mại lại tinh tế, phảng phất như dẫm lên lông của động vật mới sinh vậy. Đơn giản lại không mất đi sự đơn điệu vừa hào phóng lại có cách điệu, vừa thấy liền biết rất có phẩm vị.
Tác giả :
Bạch Mẫu Đan