Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
Chương 21: Mỗi người một kế hoạch
Đưa Lưu Hạnh Trang đi được một đoạn chưa ra ngoại thành mà lòng Hạ Vũ chợt cồn cào, có gì đó bất ổn mà hắn không hề hay biết, gọi điện thoại cho Đỗ Phương đến, Hắn nhờ Phương đưa Trang đi dùm, còn bản thân phải trở về nhà ngay, hình như Tuyết gặp phải chuyện không ổn.
Lưu Ngọc Thái cầm chìa khóa xe nhìn Hạnh Trang sau đó liếc Đỗ Phương, cái tên bạn thân thối đang nhìn chị gái hắn một cách thèm khát, háu đói và muốn ăn tươi, đập một phát cảnh cáo cùng ánh mắt "đáng yêu", Ngọc Thái kéo chị lên xe, đạp thằng bạn giữa đường cho hắn đi bộ về. Đưa Trang cho Phương chẳng khác nào dâng mồi tận miệng cọp.
Dương Hạ Vũ trở về nhà, cấp tốc chạy đi kiếm Thiên Tuyết, hắn vào phòng không thấy cô đâu, từ tốn mà lòng lại nhói lên ngó qua phòng của Liễu Bảo Trân, con bé đang ngủ rất ngon lành và không hề có hình bóng Tuyết. Hắn giật phăng cà vạt xuống sàn, quát lớn:
- Vú hai, Thiên Tuyết đâu rồi?.
- Dạ, tiểu thư Hoa vài tiếng trước có bảo ra ngoài mua chút đồ.
Vú hai sợ sệt từ bếp chạy lên, thành thật báo cáo, đầu hắn bốc lên từng đợt khói, cầm điện thoại truy GPS Tuyết, ngộ thay cái chấm đỏ đang ở quanh đây hình như là gần nhà hắn. Hạ Vũ chạy bộ khỏi nhà ra tới gần con đường giao nhau êm ắng, chẳng có bóng dáng ai ngoài chiếc xe BMW đen gần đó. Hình như là có người bên trong.
Dương Hạ Vũ đi đến gần, khuôn mặt sa sầm nhìn Simon Trần nhịp tay trên vô lăng. Simon cũng đáp lại cái nhìn của Vũ một cách ngưỡng mộ, định nói gì đó nhưng nhớ ra việc quan trọng hơn:
- Hoa Thiên Tuyết có trong nhà không? Tôi chờ cô ấy rất lâu rồi đó.
Nghe thế Vũ càng nổi lửa, giọng trầm thấp, âm lãnh nói lại:
- Sao lại chờ cô ấy?.
Simon Trần không hề hay biết mình đang gặp nguy hiểm, tỉnh bơ trả lời:
- Cô ấy đồng ý đi ăn với tôi, nhưng nãy giờ đợi mãi không thấy. Gọi cũng không ai bắt máy.
Mâu quang Dương Hạ Vũ đã âm trầm đến đáng sợ, từng đường máu đỏ che đầy tròng trắng hắn, cần cổ cũng bắt đầu hiện lên từng vằn gân xanh hùng hổ, hắn bóp chặt điện thoại kêu lên tiếng răng rắc, trong một thoáng nơi khóe mắt hắn nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc nằm sau xe Simon. Vũ nhón chân đi ngập ngừng, xác định được đó chính là của Thiên Tuyết mới cầm lên, đôi ngươi không yên đảo quanh, tất cả những trường hợp hắn nghĩ ra chỉ có một cái không bị loại trừ.
Bắt cóc!.
Đúng thế, chỉ có thể bị bắt cóc thôi, tại sao? Kẻ thù của hắn có rất nhiều, mà hầu như ai cũng biết Thiên Tuyết chính là sủng vật bên cạnh hầu hạ, làm ấm giường cho hắn. Thứ mà hắn giữ chặt bên, không được động vào khi chưa có sự cho phép của hắn. Vậy kẻ bắt là ai? Lý gia? Không phải mục tiêu của chúng là Liễu Bảo Trân sao? Trình lập lại các vấn đề, Hạ Vũ chỉ có thể nghĩ đến Lý gia, chắc chắn bọn chúng đang muốn dùng Thiên Tuyết đổi lấy cô bé. Một lũ ngu ngốc!
Nhưng suy luận ấy lập tức bị bác bỏ khi Simon Trần la toáng lên:
- Tại sao Thiên Tuyết lại là Mặc Yên Nhi.
Hạ Vũ khó hiểu đứng lên đi đến cửa xe, giật lấy điện thoại của Simon, tin tức vừa cập nhật chưa đến mười phút, được gửi tin đến từng doanh nghiệp cùng cái tiêu đề lẫn hình ảnh:
"Thiếu gia Mặc Nghiêm tuyên bố đã tìm lại được em gái thất lạc - Tiểu thư Mặc Yên Nhi".
Cái chữ Mặc Nghiêm quay quẩn trong đầu hắn như một loại thuốc độc, tại sao lại có thể? Kéo xuống xem tiếp tin tức làm hắn muốn tức điên đập nát điện thoại hoặc điên cuồng hơn giết luôn cả Simon Trần, nội dung:
"Tiểu thư Mặc Yên Nhi được biết đến với thân phận là con nuôi của Mặc gia, qua bao lâu mất tích và tìm thấy, hiện tại cô đang mang thai bảo bảo của thiếu gia Mặc, những câu hỏi được đặt ra là vì sao mới tìm thấy mà cái thai đã hơn bảy tháng? Theo như Mặc Nghiêm trả lời thì cả hai đã sống như vợ chồng trong thời gian dài và mới đây anh mới biết cô chính là em gái thất lạc vào một năm trước. Vẻ ngoài của cô bị thay đổi và mất trí nên cả hai mới không nhận ra nhau, bây giờ mọi thứ vẹn toàn, gia đình sum họp. Mặc Nghiêm vô cùng hạnh phúc, dự định sẽ mở một buổi tiệc chiêu đãi, công bố thân phận mới của Mặc Yên Nhi".
Cái gì mà con của Nghiêm? Con nuôi, em gái? Thật là xàm ngôn, lừa bịp. Dương Hạ Vũ quẳng cái điện thoại lại cho Simon Trần, ánh mắt của anh ngây ngô không hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ biết hiện tại Hạ Vũ rất tức giận, chắc chắn sẽ giết anh nếu dám lén phén đến gần.
Hạ Vũ trở vào nhà thì nhận ngay được thiệp mời của tập đoàn Mặc, hắn muốn xé nát, muốn vò nhàu đi nhưng không. Khóe môi khẽ nhếch, Vũ muốn xem Mặc Nghiêm ấy đang giở trò gì đây. Anh ta sẽ làm gì con mèo nhỏ của hắn, Thiên Tuyết đang mang thai và điều đó làm Hạ Vũ hơi đau lòng, nếu như cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm thì sao? Sự việc đó Vũ không muốn nghĩ tới. Hắn gọi cho Lưu Ngọc Thái, Đỗ Phương, hai người ấy cũng được mời tới và đang định gọi hỏi Hạ Vũ vì sao đây.
Buổi tiệc vào tối mai, Hạ Vũ mong muốn hai thằng bạn có mặt cùng hắn xem kịch hay, còn mèo của hắn. Tất nhiên phải giành lại cho bằng được rồi. Cúp máy, hắn quay mặt ra cửa, thoáng giật bắn về sau, bộ lông cam nhạt bỗng xù ra vẻ sợ hãi, con Lông Vũ dè chừng, ánh mắt xanh lá long lanh nhìn hắn. Dương Hạ Vũ đưa tay nắm hai chân sau của Lông Vũ khiến nó kêu lên thảm thiết, quằn quại cố thoát ra, hắn nhếch môi cười nhìn mèo nhỏ đang hoảng loạn cào cấu.
- Hoa Thiên Tuyết, em bước ra khỏi nhà. Đó là tội của em, đợi khi tôi lôi được em về thì...
Mâu quang âm hiểm ngước lên nhìn Lông Vũ, mở cửa sổ hắn quẳng con mèo cam bất tuân ra ngoài, đây chỉ là tầng một nhưng cái rớt không hề nhẹ. Bởi Lông Vũ đang lết một chân khi cú chạm đất xui xẻo ngay những bậc thang.
Phủi tay, Hạ Vũ tặt lưỡi, ánh mắt nhìn về phía trời xanh kia. Mặc Nghiêm kia không biết đã động vào đồ của ai đâu, mà hiện tại Vũ rất ức chế, bụng dưới cũng cần giải tỏa, thoát sạch đồ hắn gọi cho một trong những cô hầu gái lúc trước. Dục vọng cần phải giải tỏa thôi.
Hiện tại ở Lý gia.
- Mặc Nghiêm?.
Lý Mẫn Hào ngồi cạnh cửa sổ, ôm lấy chiếc gối lông sói trong lòng, lướt tay trên bộ lông trắng mềm mượt, cậu tự hỏi chính mình. Cười khẽ, Hào u ám nhìn xuống bức hình nơi khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Tuyết ngự trị.
- Hoa Thiên Tuyết là của tao.
Nghiến răng, cậu phát ra âm thanh lạnh lẽo từ địa ngục, không khí trở nên thâm trầm và vẻ mặt cũng biến đổi lạ thường. Nụ cười trên khóe môi của Mẫn Hào không hề có nét tươi vui, nó mang đến cho người bên cạnh cảm giác sợ sệt, rụt đầu mà bỏ chạy.
Đưa mâu quang nhìn vào tấm kiếng cửa sổ, Mẫn Hào nói với kẻ không hề tồn tại:
- Chúng ta phải lấy lại cô ấy.
Nhếch cao viền môi, cậu nhìn người phản chiếu trong gương, một con người hoàn toàn giống hệt cậu, hắn không phải Lý Mẫn Hạo, mà chính là Phan Tuấn Kiệt. Kiệt giương cánh tay ra khỏi lớp gương, Hào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy như một cuộc hợp tác hoàn mỹ.
Mẫn Hào vo nát tờ giấy bệnh án của mình trong tay và rồi xếp lại xé nát, cậu không hề bị bệnh về thần kinh, đa nhân cách, ám ảnh cưỡng chế , hoang tưởng, động kinh,... Cậu vẫn rất khỏe, những triệu chứng ấy không tồn tại trong người của cậu. Không bao giờ!.
Mâu quang nhìn đến kẻ bên cạnh, Tuấn Kiệt cũng nhìn cậu một cách chăm chú và rồi cả hai cùng cười, nụ cười ma quái lạnh gáy vang khắp phòng.
Bạch Nhu đứng ngoài phòng, hé cửa nhìn vào, Lý Mẫn Hào đang nói chuyện một mình lại cười như người bệnh tâm thần nữa, có phải đó là di chấn để lại sau năm ấy, khi bị Hạ Vũ đánh gần như chạm đến cửa tử thần?. Chị sợ hãi lùi dần và chạy nhanh đến phòng Mẫn Hạo.
Mẫn Hào đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi Bạch Nhu mới tạo ra tiếng động nhẹ, cậu nâng khóe môi, âm oán nói với người bên cạnh:
- Kẻ nhiều chuyện như thế, để hay khử?.
Gật đầu, cậu lại vô hồn nở nụ cười. Câu trả lời đã được định sẵn.
Lưu Ngọc Thái cầm chìa khóa xe nhìn Hạnh Trang sau đó liếc Đỗ Phương, cái tên bạn thân thối đang nhìn chị gái hắn một cách thèm khát, háu đói và muốn ăn tươi, đập một phát cảnh cáo cùng ánh mắt "đáng yêu", Ngọc Thái kéo chị lên xe, đạp thằng bạn giữa đường cho hắn đi bộ về. Đưa Trang cho Phương chẳng khác nào dâng mồi tận miệng cọp.
Dương Hạ Vũ trở về nhà, cấp tốc chạy đi kiếm Thiên Tuyết, hắn vào phòng không thấy cô đâu, từ tốn mà lòng lại nhói lên ngó qua phòng của Liễu Bảo Trân, con bé đang ngủ rất ngon lành và không hề có hình bóng Tuyết. Hắn giật phăng cà vạt xuống sàn, quát lớn:
- Vú hai, Thiên Tuyết đâu rồi?.
- Dạ, tiểu thư Hoa vài tiếng trước có bảo ra ngoài mua chút đồ.
Vú hai sợ sệt từ bếp chạy lên, thành thật báo cáo, đầu hắn bốc lên từng đợt khói, cầm điện thoại truy GPS Tuyết, ngộ thay cái chấm đỏ đang ở quanh đây hình như là gần nhà hắn. Hạ Vũ chạy bộ khỏi nhà ra tới gần con đường giao nhau êm ắng, chẳng có bóng dáng ai ngoài chiếc xe BMW đen gần đó. Hình như là có người bên trong.
Dương Hạ Vũ đi đến gần, khuôn mặt sa sầm nhìn Simon Trần nhịp tay trên vô lăng. Simon cũng đáp lại cái nhìn của Vũ một cách ngưỡng mộ, định nói gì đó nhưng nhớ ra việc quan trọng hơn:
- Hoa Thiên Tuyết có trong nhà không? Tôi chờ cô ấy rất lâu rồi đó.
Nghe thế Vũ càng nổi lửa, giọng trầm thấp, âm lãnh nói lại:
- Sao lại chờ cô ấy?.
Simon Trần không hề hay biết mình đang gặp nguy hiểm, tỉnh bơ trả lời:
- Cô ấy đồng ý đi ăn với tôi, nhưng nãy giờ đợi mãi không thấy. Gọi cũng không ai bắt máy.
Mâu quang Dương Hạ Vũ đã âm trầm đến đáng sợ, từng đường máu đỏ che đầy tròng trắng hắn, cần cổ cũng bắt đầu hiện lên từng vằn gân xanh hùng hổ, hắn bóp chặt điện thoại kêu lên tiếng răng rắc, trong một thoáng nơi khóe mắt hắn nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc nằm sau xe Simon. Vũ nhón chân đi ngập ngừng, xác định được đó chính là của Thiên Tuyết mới cầm lên, đôi ngươi không yên đảo quanh, tất cả những trường hợp hắn nghĩ ra chỉ có một cái không bị loại trừ.
Bắt cóc!.
Đúng thế, chỉ có thể bị bắt cóc thôi, tại sao? Kẻ thù của hắn có rất nhiều, mà hầu như ai cũng biết Thiên Tuyết chính là sủng vật bên cạnh hầu hạ, làm ấm giường cho hắn. Thứ mà hắn giữ chặt bên, không được động vào khi chưa có sự cho phép của hắn. Vậy kẻ bắt là ai? Lý gia? Không phải mục tiêu của chúng là Liễu Bảo Trân sao? Trình lập lại các vấn đề, Hạ Vũ chỉ có thể nghĩ đến Lý gia, chắc chắn bọn chúng đang muốn dùng Thiên Tuyết đổi lấy cô bé. Một lũ ngu ngốc!
Nhưng suy luận ấy lập tức bị bác bỏ khi Simon Trần la toáng lên:
- Tại sao Thiên Tuyết lại là Mặc Yên Nhi.
Hạ Vũ khó hiểu đứng lên đi đến cửa xe, giật lấy điện thoại của Simon, tin tức vừa cập nhật chưa đến mười phút, được gửi tin đến từng doanh nghiệp cùng cái tiêu đề lẫn hình ảnh:
"Thiếu gia Mặc Nghiêm tuyên bố đã tìm lại được em gái thất lạc - Tiểu thư Mặc Yên Nhi".
Cái chữ Mặc Nghiêm quay quẩn trong đầu hắn như một loại thuốc độc, tại sao lại có thể? Kéo xuống xem tiếp tin tức làm hắn muốn tức điên đập nát điện thoại hoặc điên cuồng hơn giết luôn cả Simon Trần, nội dung:
"Tiểu thư Mặc Yên Nhi được biết đến với thân phận là con nuôi của Mặc gia, qua bao lâu mất tích và tìm thấy, hiện tại cô đang mang thai bảo bảo của thiếu gia Mặc, những câu hỏi được đặt ra là vì sao mới tìm thấy mà cái thai đã hơn bảy tháng? Theo như Mặc Nghiêm trả lời thì cả hai đã sống như vợ chồng trong thời gian dài và mới đây anh mới biết cô chính là em gái thất lạc vào một năm trước. Vẻ ngoài của cô bị thay đổi và mất trí nên cả hai mới không nhận ra nhau, bây giờ mọi thứ vẹn toàn, gia đình sum họp. Mặc Nghiêm vô cùng hạnh phúc, dự định sẽ mở một buổi tiệc chiêu đãi, công bố thân phận mới của Mặc Yên Nhi".
Cái gì mà con của Nghiêm? Con nuôi, em gái? Thật là xàm ngôn, lừa bịp. Dương Hạ Vũ quẳng cái điện thoại lại cho Simon Trần, ánh mắt của anh ngây ngô không hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ biết hiện tại Hạ Vũ rất tức giận, chắc chắn sẽ giết anh nếu dám lén phén đến gần.
Hạ Vũ trở vào nhà thì nhận ngay được thiệp mời của tập đoàn Mặc, hắn muốn xé nát, muốn vò nhàu đi nhưng không. Khóe môi khẽ nhếch, Vũ muốn xem Mặc Nghiêm ấy đang giở trò gì đây. Anh ta sẽ làm gì con mèo nhỏ của hắn, Thiên Tuyết đang mang thai và điều đó làm Hạ Vũ hơi đau lòng, nếu như cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm thì sao? Sự việc đó Vũ không muốn nghĩ tới. Hắn gọi cho Lưu Ngọc Thái, Đỗ Phương, hai người ấy cũng được mời tới và đang định gọi hỏi Hạ Vũ vì sao đây.
Buổi tiệc vào tối mai, Hạ Vũ mong muốn hai thằng bạn có mặt cùng hắn xem kịch hay, còn mèo của hắn. Tất nhiên phải giành lại cho bằng được rồi. Cúp máy, hắn quay mặt ra cửa, thoáng giật bắn về sau, bộ lông cam nhạt bỗng xù ra vẻ sợ hãi, con Lông Vũ dè chừng, ánh mắt xanh lá long lanh nhìn hắn. Dương Hạ Vũ đưa tay nắm hai chân sau của Lông Vũ khiến nó kêu lên thảm thiết, quằn quại cố thoát ra, hắn nhếch môi cười nhìn mèo nhỏ đang hoảng loạn cào cấu.
- Hoa Thiên Tuyết, em bước ra khỏi nhà. Đó là tội của em, đợi khi tôi lôi được em về thì...
Mâu quang âm hiểm ngước lên nhìn Lông Vũ, mở cửa sổ hắn quẳng con mèo cam bất tuân ra ngoài, đây chỉ là tầng một nhưng cái rớt không hề nhẹ. Bởi Lông Vũ đang lết một chân khi cú chạm đất xui xẻo ngay những bậc thang.
Phủi tay, Hạ Vũ tặt lưỡi, ánh mắt nhìn về phía trời xanh kia. Mặc Nghiêm kia không biết đã động vào đồ của ai đâu, mà hiện tại Vũ rất ức chế, bụng dưới cũng cần giải tỏa, thoát sạch đồ hắn gọi cho một trong những cô hầu gái lúc trước. Dục vọng cần phải giải tỏa thôi.
Hiện tại ở Lý gia.
- Mặc Nghiêm?.
Lý Mẫn Hào ngồi cạnh cửa sổ, ôm lấy chiếc gối lông sói trong lòng, lướt tay trên bộ lông trắng mềm mượt, cậu tự hỏi chính mình. Cười khẽ, Hào u ám nhìn xuống bức hình nơi khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Tuyết ngự trị.
- Hoa Thiên Tuyết là của tao.
Nghiến răng, cậu phát ra âm thanh lạnh lẽo từ địa ngục, không khí trở nên thâm trầm và vẻ mặt cũng biến đổi lạ thường. Nụ cười trên khóe môi của Mẫn Hào không hề có nét tươi vui, nó mang đến cho người bên cạnh cảm giác sợ sệt, rụt đầu mà bỏ chạy.
Đưa mâu quang nhìn vào tấm kiếng cửa sổ, Mẫn Hào nói với kẻ không hề tồn tại:
- Chúng ta phải lấy lại cô ấy.
Nhếch cao viền môi, cậu nhìn người phản chiếu trong gương, một con người hoàn toàn giống hệt cậu, hắn không phải Lý Mẫn Hạo, mà chính là Phan Tuấn Kiệt. Kiệt giương cánh tay ra khỏi lớp gương, Hào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy như một cuộc hợp tác hoàn mỹ.
Mẫn Hào vo nát tờ giấy bệnh án của mình trong tay và rồi xếp lại xé nát, cậu không hề bị bệnh về thần kinh, đa nhân cách, ám ảnh cưỡng chế , hoang tưởng, động kinh,... Cậu vẫn rất khỏe, những triệu chứng ấy không tồn tại trong người của cậu. Không bao giờ!.
Mâu quang nhìn đến kẻ bên cạnh, Tuấn Kiệt cũng nhìn cậu một cách chăm chú và rồi cả hai cùng cười, nụ cười ma quái lạnh gáy vang khắp phòng.
Bạch Nhu đứng ngoài phòng, hé cửa nhìn vào, Lý Mẫn Hào đang nói chuyện một mình lại cười như người bệnh tâm thần nữa, có phải đó là di chấn để lại sau năm ấy, khi bị Hạ Vũ đánh gần như chạm đến cửa tử thần?. Chị sợ hãi lùi dần và chạy nhanh đến phòng Mẫn Hạo.
Mẫn Hào đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi Bạch Nhu mới tạo ra tiếng động nhẹ, cậu nâng khóe môi, âm oán nói với người bên cạnh:
- Kẻ nhiều chuyện như thế, để hay khử?.
Gật đầu, cậu lại vô hồn nở nụ cười. Câu trả lời đã được định sẵn.
Tác giả :
Kim Tuyến