Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 26
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam cảm thấy không thoải mái, vốn định cúi đầu lấy một viên đường ăn. Ai biết vừa cúi đầu, liền cảm thấy trước mắt tối đen.
Lục Bình vội vàng đỡ nàng mới không làm nàng ngã trên mặt đất. Hạ Diễn chạy nhanh tới cởi túi đường bên eo nàng, cầm một viên nhét vào trong miệng nàng.
Người vây xem mồm năm miệng mười quan tâm dò hỏi, có người đi lấy khối băng, có người đề nghị dời đến chỗ râm mát, còn có người chạy đi tìm đại phu. Tuy vốn chẳng quen biết, nhưng tình ý lại chân thành.
Hạ Sơ Lam cũng bực thân thể này không biết cố gắng, không được việc gì. Khi nàng còn đi học, nàng còn là kiện tướng chạy tám trăm mét đây.
Học lục kia nhìn thấy đã xảy ra chuyện, vội vàng đi xuống bậc thang. Thấy người còn có ý thức, không xảy ra chuyện lớn mới nhẹ nhàng thở ra: “Cô nương, lão phu thật là sợ ngươi. Đã kêu đồng liêu đi vào xin chỉ thị tế tửu, ngươi tới chỗ râm mát bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."
“Đa tạ đại nhân." Hạ Sơ Lam kiên trì trình hộ tịch Hạ Diễn lên.
Học lục lắc lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận hộ tịch. Lúc này, tế tửu vừa vặn cũng đã đi tới, đứng ở ngoài đám người, nhíu mày hỏi: “Phát sinh chuyện gì?"
Học lục không nghĩ tới tế tửu tự mình đi ra, vội vàng hành lễ, thỉnh tế tửu đến một bên nói: “Vị đệ đệ cô nương này năm nay mới mười hai tuổi. Bổ thí chưa bao giờ có tiền lệ có học sinh dưới mười lăm tuổi, cho nên người nhỏ hơn mười lăm tuổi thường không được báo danh. Nhiều năm như vậy, cũng đã thành lệ. Nhưng lại không có văn bản rõ ràng quy định không thể cho bọn họ khảo thí, bởi vậy sinh chuyện."
Vốn dĩ bổ thí rất khó khăn, người mười lăm tuổi tới ghi danh đã là lông phượng sừng lân, nào biết đâu có người mười hai tuổi tới. Học lục cũng không phải cố ý khó xử, mà là lệ cũ thôi.
Tế tửu cầm lấy hộ tịch Hạ Diễn, lúc vừa thấy, thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là người tướng gia nhờ sao? Mau như vậy liền tới rồi. Cũng không biết Hạ Diễn này có gì thần thông, có thể làm tướng gia tự mình giới thiệu. Nhưng tướng gia cũng nói, không muốn người khác biết việc này, sau khi báo danh, hết thảy theo quy chế, càng không cần đối đãi đặc biệt với Hạ Diễn ……
Tế tửu nghĩ nghĩ, trên mặt trầm ổn như thường: “Nếu không có văn bản rõ ràng quy định không được, vậy ghi vào đi. Bất quá là cho hắn một cơ hội khảo thí công bằng, lại không phải cho hắn nhập học. Miễn cho sự tình nháo lớn, người trong thiên hạ cho rằng quốc học chúng ta điểm lòng dạ này cũng không có. Ngươi nhận lấy hộ tịch, bảo người trở về đi."
Học lục liên thanh đáp ứng, tế tửu liền xoay người đi vào.
Hạ Sơ Lam được đỡ đến dưới tàng cây ngồi một lát, cảm thấy dễ chịu một chút rồi, liền cảm tạ những người qua đường đã nhiệt tâm hỗ trợ. Nàng không nghĩ tới dân phong Lâm An thuần phác như thế, nhiệt tình, so với người đời sau ở đô thị ba bốn năm cũng không biết hàng xóm mình trông như thế nào, đối lập hoàn toàn.
“Tỷ tỷ đều là vì đệ……" Hạ Diễn rũ đầu, bộ dáng thập phần áy náy.
Hạ Sơ Lam cười cười: “Tỷ có chứng choáng váng này đã lâu, sao có thể trách đệ?"
Một lát sau, Tư An đi tới, Lục Bình lập tức nói chuyện vừa rồi với nàng. Nàng ngồi xổm bên người Hạ Sơ Lam nói: “Cô nương, nô tỳ vừa rồi tìm một vòng đại khách xá chung quanh, không phải đã ở đầy hết, thì cũng sớm bị người đặt trước, chỉ có thể mang theo xa phu trở về. Thành Lâm An này ngư long hỗn tạp, chúng ta trời xa đất lạ, đi tìm Cố nhị gia hỗ trợ được không?"
Hạ Sơ Lam cũng không muốn nhờ vả Cố Cư Kính, vừa rồi đứng trước Quốc Tử Giám, xác thật nàng cũng nghĩ đến điều này. Nếu hôm nay không thành, chỉ sợ cũng chỉ có thể tìm Cố Cư Kính nghĩ cách. Trước kia nàng cũng chưa từng khắc sâu thể nghiệm qua thân phận nhỏ bé như con ong cái kiến. Ở Tuyền Châu Hạ gia giàu nhất một vùng, ở Thiệu Hưng Hạ gia cũng là nhà giàu số một, quan viên địa phương đều kính trọng vài phần.
Nhưng ở bên trong đô thành, nàng chỉ là thường dân, kêu trời không ứng, kêu đất không linh.
Loại cảm giác bản thân mình như con kiến nhỏ bé, đích xác không dễ chịu. Khó trách nhiều đệ tử nhà nghèo đều hy vọng có thể thông qua khoa cử thay đổi nhân sinh của mình.
Nàng thở dài, vịn Tư An đứng lên nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn không cần đi tìm Cố nhị gia. Thiếu người nhân tình, tóm lại vẫn phải trả lại." Nàng mới đến Lâm An đã bị làm cho chật vật như vậy, càng không nghĩ để người kia biết.
Tư An vốn đang muốn khuyên nhủ, nhưng cũng rõ ràng cô nương xưa nay hiếu thắng, càng không thích dựa vào người khác, mọi việc đều một người tự chịu trách nhiệm. Gánh nặng quá cũng chỉ cắn môi, cũng không mở miệng oán giận.
Tư An cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ biết nhìn rất đau lòng.
Nàng đỡ Hạ Sơ Lam đi về phía trước hai bước, hơi ảo não, nếu sớm biết đã để xe ngựa dừng gần một chút.
Bỗng nhiên, một người đi ra từ bên cạnh.
Tư An hoảng sợ, Lục Bình kinh ngạc, Hạ Diễn đã lớn tiếng kêu lên: “Tiên sinh!"
Hắn mặc một thân áo xanh nàng đưa trả về, sắc mặt thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng đứng ở nơi đó, như cánh đồng thanh mát, gió thổi liễu xanh, thanh thản tự nhiên. Phong thái của người này cũng không dựa vào diện mạo xuất chúng, mà là một loại khí chất toát ra từ trong xương cốt, khiến người động tâm.
Cố Hành Giản nhẹ nhàng cười: “Tiểu hữu biệt lai vô dạng." (1) Nói xong, lại nhìn về phía Hạ Sơ Lam, “Cô nương cũng biệt lai vô dạng?"
Hạ Sơ Lam thực không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, ngay thời điểm mình chật vật như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Đại khái là lần đầu tiên bị người cự tuyệt, da mặt nàng cũng chẳng dày, đương nhiên có chút canh cánh trong lòng.
Lúc đầu Cố Hành Giản cũng không biết ở người té xỉu trước Quốc Tử Giám là nàng. Lúc sau người tản đi bớt, từ xa xa mới nhìn thấy Lục Bình đỡ nàng đến dưới tàng cây nghỉ ngơi. Làn da như bạch ngọc bị phơi đến đỏ bừng, đôi mắt bình thường sáng rực rỡ nay có hơi ủ rũ.
Hắn đột ngột dừng bước. Vốn không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhanh như vậy, có chút trở tay không kịp. Nhưng thấy nàng suy yếu như thế, còn không chịu xin huynh trưởng hắn giúp đỡ, hắn chỉ đành phải hiện thân.
Thật là một nha đầu quật cường.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không làm khó nàng, ngược lại nói với Tư An: “Trong khách xá ngư long hỗn tạp, nơi đây chiêu sinh bổ thí, hẳn là không có phòng trống. Ta thuê gian viện tử nhỏ ở Cùng Đức phường, hẳn là đủ cho các vị ở. Cách nơi đây không xa."
Tư An vui vẻ nói: “Tiên sinh suy nghĩ thật chu toàn, giúp chúng ta giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ." Nàng lôi kéo tay Hạ Sơ Lam, dò hỏi ý tứ nàng.
“Tỷ tỷ, chỗ ở tiên sinh tìm nhất định thực tốt. Chúng ta đi chứ?" Hạ Diễn cũng chờ mong hỏi.
Hạ Sơ Lam hiện tại đau đầu đến lợi hại, vừa rồi là cường ngạnh chống đỡ, lúc này người người đều muốn thuyết phục nàng. Nàng thật sự cũng không muốn chống đối nữa, liền gật gật đầu, vịn tay Tư An đi về phía trước. Mới vừa đi hai bước liền qụy xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy thở không nổi.
Ngày thường sống trong nhung lụa, một khi gặp chuyện, thân mình liền không chịu được.
Tư An cùng Lục Bình đều phải đỡ nàng, Cố Hành Giản từ xa bước lại, không nói lời nào mà bế nàng lên.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hạ Sơ Lam cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xe ngựa ở nơi nào? Đi trước dẫn đường." Cố Hành Giản cũng không nhìn nàng, phân phó.
Tư An lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tới trước hai bước: “Thỉnh đi theo nô tỳ." Trong lòng lại hơi mừng thầm, xem ra Tiên sinh đã thấy tờ hoa tiên kia.
Hạ Sơ Lam gò má đỏ bừng, giãy giụa nói: “Ngài, ngài để ta xuống……"
Cố Hành Giản mắt nhìn phía trước, siết chặt hai tay, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực mềm mại tựa như không xương, hương hoa nhài thơm nồng, làm cho hắn hít thở không thông.
“Nàng đừng nhúc nhích."
Hạ Sơ Lam chưa bao giờ bị ai ôm qua như vậy, để người cân bằng, tay nắm chặt vạt áo hắn, chỉ cảm thấy hương vị trên người hắn gần trong gang tấc, tràn ngập khoang mũi, tim đập như nai con chạy loạn. Những tâm niệm phân vân đó giờ lại nảy mầm như măng mọc sau mưa. Nhưng nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng đến mức không nâng nổi, vòng ôm này lại rất có cảm giác an toàn, có thể làm nàng dỡ xuống hoàn toàn phòng bị.
Cố Hành Giản thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn, không lộn xộn nữa, trong lòng dần an ổn, bình phục lại hô hấp. Tay nàng bắt lấy vạt áo hắn, đầu dựa vào trong lòng ngực, là một loại tư thái ỷ lại thả lỏng, giống tiểu miêu mềm mại. Chờ đi tới trước xe ngựa, hắn khom lưng đặt nàng vào trong, trong lòng ngực lại hơi có cảm giác như…… không muốn buông ra.
Mọi người vào xe ngựa, hắn ngồi vào bên người xa phu. Xa phu hồ nghi nhìn hắn một cái, trong mắt toát ra địch ý.
Cố Hành Giản không nghĩ tới có một ngày chính mình thành đăng đồ tử trong mắt người khác, cảm thấy có vài phần buồn cười, nhàn nhạt nói: “Dọc theo phố này đi đến cuối, sau đó rẽ trái."
Hắn thuê một gian tiểu tứ hợp viện, ở bên trong Cùng Đức phường, là nơi u tĩnh.
Cùng Đức phường không tính là phồn hoa, người ở đều là bình dân. Bởi vì gần Thái Học, mỗi khi tới kì khảo thí, sẽ có rất nhiều thí sinh tới Lâm An, bởi vậy người dân ở nơi này tình nguyện dọn ra ngoài thành, cho thuê chỗ ở, có thể phát tài lớn. Đương nhiên không phải ai cũng có thể thuê phòng ở nơi này, nhưng đối với Cố Hành Giản thì lại không có gì khó.
Xe ngựa tới nơi, Hạ Diễn xuống trước, sau đó là Lục Bình cùng Tư An. Tư An nói với Cố Hành Giản: “Cô nương còn ngủ, chúng tôi không dám gọi. Sức lực của nô tỳ hay Lục Bình đều không lớn, không bế nổi cô nương, còn cần lại làm phiền tiên sinh một chút."
Rõ ràng là lấy cớ, nhưng Cố Hành Giản cũng không nói gì, lên xe ngựa ôm Hạ Sơ Lam xuống dưới.
Dù ngây thơ như Hạ Diễn cũng nhìn ra điểm gì đó không đúng, đi theo sau Cố Hành Giản, vẫn luôn nháy mắt với Tư An. Tư An gật gật đầu với cậu, cô nương đẹp như vậy, cũng không tin tâm Cố Ngũ tiên sinh làm bằng sắt. Chỉ có Lục Bình còn có chút băn khoăn, nhìn Cố Hành Giản.
Vị tiên sinh này rốt cuộc có địa vị gì? Lời nói cử chỉ đều không giống như người thường.
Hắn cũng không biết tâm tư Hạ Sơ Lam đối với Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy Tư An làm như vậy có chút qua loa, nhưng đối phương rõ ràng đang hỗ trợ, lại khó mà nói được gì.
Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam vào nhà chính, mấy ngày trước hắn sai người lại đây quét tước toàn bộ, tất cả dụng cụ đều mới. Hắn đặt người nằm ở trên giường, bản thân cũng có chút thở gấp, bởi vì bệnh hắn còn chưa khỏe hẳn.
Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay bắt mạch, lại quan sát khí sắc nàng. Trên mặt đỏ ửng chưa lui, xem ra là làn da quá non mềm, phơi nắng nên hơi thương tổn.
Hạ Diễn đi theo bọn họ tiến vào, đặt tay nải ở trên bàn trong phòng, vừa rồi xem qua, đối viện này không một chỗ không hài lòng, thật là lại hảo cũng đã không có.
Hạ Diễn hỏi: “Tiên sinh, bệnh tỷ tỷ có nặng không?"
“Không có trở ngại. Cảm nắng mà thôi, trước cần giải nhiệt, ta về nhà lấy thuốc, các ngươi chăm sóc nàng." Cố Hành Giản nói xong đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Chờ Cố Hành Giản đi rồi, Tư An ngồi ở mép giường chăm sóc Hạ Sơ Lam, Lục Bình bưng nước lại đây, nhịn không được hỏi: “Vị tiên sinh kia và cô nương rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tư An vừa giúp Hạ Sơ Lam lau mồ hôi vừa thở dài: “Lúc cô nương ở Thiệu Hưng có thích hắn, khi đó hắn còn cự tuyệt cô nương. Vừa mới rồi ta cố ý thử, hắn đối với cô nương cũng khổng hẳn là hoàn toàn vô tình."
Lục Bình thở dài: “Người có thể ở Lâm An thuê chỗ này, nhất định không đơn giản a."
(1) Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn" hoặc là “lâu rồi không gặp". Nguồn: Truyện Nhất Thế Triêu Hoa Chương 77
Hạ Sơ Lam cảm thấy không thoải mái, vốn định cúi đầu lấy một viên đường ăn. Ai biết vừa cúi đầu, liền cảm thấy trước mắt tối đen.
Lục Bình vội vàng đỡ nàng mới không làm nàng ngã trên mặt đất. Hạ Diễn chạy nhanh tới cởi túi đường bên eo nàng, cầm một viên nhét vào trong miệng nàng.
Người vây xem mồm năm miệng mười quan tâm dò hỏi, có người đi lấy khối băng, có người đề nghị dời đến chỗ râm mát, còn có người chạy đi tìm đại phu. Tuy vốn chẳng quen biết, nhưng tình ý lại chân thành.
Hạ Sơ Lam cũng bực thân thể này không biết cố gắng, không được việc gì. Khi nàng còn đi học, nàng còn là kiện tướng chạy tám trăm mét đây.
Học lục kia nhìn thấy đã xảy ra chuyện, vội vàng đi xuống bậc thang. Thấy người còn có ý thức, không xảy ra chuyện lớn mới nhẹ nhàng thở ra: “Cô nương, lão phu thật là sợ ngươi. Đã kêu đồng liêu đi vào xin chỉ thị tế tửu, ngươi tới chỗ râm mát bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."
“Đa tạ đại nhân." Hạ Sơ Lam kiên trì trình hộ tịch Hạ Diễn lên.
Học lục lắc lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận hộ tịch. Lúc này, tế tửu vừa vặn cũng đã đi tới, đứng ở ngoài đám người, nhíu mày hỏi: “Phát sinh chuyện gì?"
Học lục không nghĩ tới tế tửu tự mình đi ra, vội vàng hành lễ, thỉnh tế tửu đến một bên nói: “Vị đệ đệ cô nương này năm nay mới mười hai tuổi. Bổ thí chưa bao giờ có tiền lệ có học sinh dưới mười lăm tuổi, cho nên người nhỏ hơn mười lăm tuổi thường không được báo danh. Nhiều năm như vậy, cũng đã thành lệ. Nhưng lại không có văn bản rõ ràng quy định không thể cho bọn họ khảo thí, bởi vậy sinh chuyện."
Vốn dĩ bổ thí rất khó khăn, người mười lăm tuổi tới ghi danh đã là lông phượng sừng lân, nào biết đâu có người mười hai tuổi tới. Học lục cũng không phải cố ý khó xử, mà là lệ cũ thôi.
Tế tửu cầm lấy hộ tịch Hạ Diễn, lúc vừa thấy, thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là người tướng gia nhờ sao? Mau như vậy liền tới rồi. Cũng không biết Hạ Diễn này có gì thần thông, có thể làm tướng gia tự mình giới thiệu. Nhưng tướng gia cũng nói, không muốn người khác biết việc này, sau khi báo danh, hết thảy theo quy chế, càng không cần đối đãi đặc biệt với Hạ Diễn ……
Tế tửu nghĩ nghĩ, trên mặt trầm ổn như thường: “Nếu không có văn bản rõ ràng quy định không được, vậy ghi vào đi. Bất quá là cho hắn một cơ hội khảo thí công bằng, lại không phải cho hắn nhập học. Miễn cho sự tình nháo lớn, người trong thiên hạ cho rằng quốc học chúng ta điểm lòng dạ này cũng không có. Ngươi nhận lấy hộ tịch, bảo người trở về đi."
Học lục liên thanh đáp ứng, tế tửu liền xoay người đi vào.
Hạ Sơ Lam được đỡ đến dưới tàng cây ngồi một lát, cảm thấy dễ chịu một chút rồi, liền cảm tạ những người qua đường đã nhiệt tâm hỗ trợ. Nàng không nghĩ tới dân phong Lâm An thuần phác như thế, nhiệt tình, so với người đời sau ở đô thị ba bốn năm cũng không biết hàng xóm mình trông như thế nào, đối lập hoàn toàn.
“Tỷ tỷ đều là vì đệ……" Hạ Diễn rũ đầu, bộ dáng thập phần áy náy.
Hạ Sơ Lam cười cười: “Tỷ có chứng choáng váng này đã lâu, sao có thể trách đệ?"
Một lát sau, Tư An đi tới, Lục Bình lập tức nói chuyện vừa rồi với nàng. Nàng ngồi xổm bên người Hạ Sơ Lam nói: “Cô nương, nô tỳ vừa rồi tìm một vòng đại khách xá chung quanh, không phải đã ở đầy hết, thì cũng sớm bị người đặt trước, chỉ có thể mang theo xa phu trở về. Thành Lâm An này ngư long hỗn tạp, chúng ta trời xa đất lạ, đi tìm Cố nhị gia hỗ trợ được không?"
Hạ Sơ Lam cũng không muốn nhờ vả Cố Cư Kính, vừa rồi đứng trước Quốc Tử Giám, xác thật nàng cũng nghĩ đến điều này. Nếu hôm nay không thành, chỉ sợ cũng chỉ có thể tìm Cố Cư Kính nghĩ cách. Trước kia nàng cũng chưa từng khắc sâu thể nghiệm qua thân phận nhỏ bé như con ong cái kiến. Ở Tuyền Châu Hạ gia giàu nhất một vùng, ở Thiệu Hưng Hạ gia cũng là nhà giàu số một, quan viên địa phương đều kính trọng vài phần.
Nhưng ở bên trong đô thành, nàng chỉ là thường dân, kêu trời không ứng, kêu đất không linh.
Loại cảm giác bản thân mình như con kiến nhỏ bé, đích xác không dễ chịu. Khó trách nhiều đệ tử nhà nghèo đều hy vọng có thể thông qua khoa cử thay đổi nhân sinh của mình.
Nàng thở dài, vịn Tư An đứng lên nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn không cần đi tìm Cố nhị gia. Thiếu người nhân tình, tóm lại vẫn phải trả lại." Nàng mới đến Lâm An đã bị làm cho chật vật như vậy, càng không nghĩ để người kia biết.
Tư An vốn đang muốn khuyên nhủ, nhưng cũng rõ ràng cô nương xưa nay hiếu thắng, càng không thích dựa vào người khác, mọi việc đều một người tự chịu trách nhiệm. Gánh nặng quá cũng chỉ cắn môi, cũng không mở miệng oán giận.
Tư An cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ biết nhìn rất đau lòng.
Nàng đỡ Hạ Sơ Lam đi về phía trước hai bước, hơi ảo não, nếu sớm biết đã để xe ngựa dừng gần một chút.
Bỗng nhiên, một người đi ra từ bên cạnh.
Tư An hoảng sợ, Lục Bình kinh ngạc, Hạ Diễn đã lớn tiếng kêu lên: “Tiên sinh!"
Hắn mặc một thân áo xanh nàng đưa trả về, sắc mặt thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng đứng ở nơi đó, như cánh đồng thanh mát, gió thổi liễu xanh, thanh thản tự nhiên. Phong thái của người này cũng không dựa vào diện mạo xuất chúng, mà là một loại khí chất toát ra từ trong xương cốt, khiến người động tâm.
Cố Hành Giản nhẹ nhàng cười: “Tiểu hữu biệt lai vô dạng." (1) Nói xong, lại nhìn về phía Hạ Sơ Lam, “Cô nương cũng biệt lai vô dạng?"
Hạ Sơ Lam thực không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, ngay thời điểm mình chật vật như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Đại khái là lần đầu tiên bị người cự tuyệt, da mặt nàng cũng chẳng dày, đương nhiên có chút canh cánh trong lòng.
Lúc đầu Cố Hành Giản cũng không biết ở người té xỉu trước Quốc Tử Giám là nàng. Lúc sau người tản đi bớt, từ xa xa mới nhìn thấy Lục Bình đỡ nàng đến dưới tàng cây nghỉ ngơi. Làn da như bạch ngọc bị phơi đến đỏ bừng, đôi mắt bình thường sáng rực rỡ nay có hơi ủ rũ.
Hắn đột ngột dừng bước. Vốn không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhanh như vậy, có chút trở tay không kịp. Nhưng thấy nàng suy yếu như thế, còn không chịu xin huynh trưởng hắn giúp đỡ, hắn chỉ đành phải hiện thân.
Thật là một nha đầu quật cường.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không làm khó nàng, ngược lại nói với Tư An: “Trong khách xá ngư long hỗn tạp, nơi đây chiêu sinh bổ thí, hẳn là không có phòng trống. Ta thuê gian viện tử nhỏ ở Cùng Đức phường, hẳn là đủ cho các vị ở. Cách nơi đây không xa."
Tư An vui vẻ nói: “Tiên sinh suy nghĩ thật chu toàn, giúp chúng ta giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ." Nàng lôi kéo tay Hạ Sơ Lam, dò hỏi ý tứ nàng.
“Tỷ tỷ, chỗ ở tiên sinh tìm nhất định thực tốt. Chúng ta đi chứ?" Hạ Diễn cũng chờ mong hỏi.
Hạ Sơ Lam hiện tại đau đầu đến lợi hại, vừa rồi là cường ngạnh chống đỡ, lúc này người người đều muốn thuyết phục nàng. Nàng thật sự cũng không muốn chống đối nữa, liền gật gật đầu, vịn tay Tư An đi về phía trước. Mới vừa đi hai bước liền qụy xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy thở không nổi.
Ngày thường sống trong nhung lụa, một khi gặp chuyện, thân mình liền không chịu được.
Tư An cùng Lục Bình đều phải đỡ nàng, Cố Hành Giản từ xa bước lại, không nói lời nào mà bế nàng lên.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hạ Sơ Lam cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xe ngựa ở nơi nào? Đi trước dẫn đường." Cố Hành Giản cũng không nhìn nàng, phân phó.
Tư An lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tới trước hai bước: “Thỉnh đi theo nô tỳ." Trong lòng lại hơi mừng thầm, xem ra Tiên sinh đã thấy tờ hoa tiên kia.
Hạ Sơ Lam gò má đỏ bừng, giãy giụa nói: “Ngài, ngài để ta xuống……"
Cố Hành Giản mắt nhìn phía trước, siết chặt hai tay, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực mềm mại tựa như không xương, hương hoa nhài thơm nồng, làm cho hắn hít thở không thông.
“Nàng đừng nhúc nhích."
Hạ Sơ Lam chưa bao giờ bị ai ôm qua như vậy, để người cân bằng, tay nắm chặt vạt áo hắn, chỉ cảm thấy hương vị trên người hắn gần trong gang tấc, tràn ngập khoang mũi, tim đập như nai con chạy loạn. Những tâm niệm phân vân đó giờ lại nảy mầm như măng mọc sau mưa. Nhưng nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng đến mức không nâng nổi, vòng ôm này lại rất có cảm giác an toàn, có thể làm nàng dỡ xuống hoàn toàn phòng bị.
Cố Hành Giản thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn, không lộn xộn nữa, trong lòng dần an ổn, bình phục lại hô hấp. Tay nàng bắt lấy vạt áo hắn, đầu dựa vào trong lòng ngực, là một loại tư thái ỷ lại thả lỏng, giống tiểu miêu mềm mại. Chờ đi tới trước xe ngựa, hắn khom lưng đặt nàng vào trong, trong lòng ngực lại hơi có cảm giác như…… không muốn buông ra.
Mọi người vào xe ngựa, hắn ngồi vào bên người xa phu. Xa phu hồ nghi nhìn hắn một cái, trong mắt toát ra địch ý.
Cố Hành Giản không nghĩ tới có một ngày chính mình thành đăng đồ tử trong mắt người khác, cảm thấy có vài phần buồn cười, nhàn nhạt nói: “Dọc theo phố này đi đến cuối, sau đó rẽ trái."
Hắn thuê một gian tiểu tứ hợp viện, ở bên trong Cùng Đức phường, là nơi u tĩnh.
Cùng Đức phường không tính là phồn hoa, người ở đều là bình dân. Bởi vì gần Thái Học, mỗi khi tới kì khảo thí, sẽ có rất nhiều thí sinh tới Lâm An, bởi vậy người dân ở nơi này tình nguyện dọn ra ngoài thành, cho thuê chỗ ở, có thể phát tài lớn. Đương nhiên không phải ai cũng có thể thuê phòng ở nơi này, nhưng đối với Cố Hành Giản thì lại không có gì khó.
Xe ngựa tới nơi, Hạ Diễn xuống trước, sau đó là Lục Bình cùng Tư An. Tư An nói với Cố Hành Giản: “Cô nương còn ngủ, chúng tôi không dám gọi. Sức lực của nô tỳ hay Lục Bình đều không lớn, không bế nổi cô nương, còn cần lại làm phiền tiên sinh một chút."
Rõ ràng là lấy cớ, nhưng Cố Hành Giản cũng không nói gì, lên xe ngựa ôm Hạ Sơ Lam xuống dưới.
Dù ngây thơ như Hạ Diễn cũng nhìn ra điểm gì đó không đúng, đi theo sau Cố Hành Giản, vẫn luôn nháy mắt với Tư An. Tư An gật gật đầu với cậu, cô nương đẹp như vậy, cũng không tin tâm Cố Ngũ tiên sinh làm bằng sắt. Chỉ có Lục Bình còn có chút băn khoăn, nhìn Cố Hành Giản.
Vị tiên sinh này rốt cuộc có địa vị gì? Lời nói cử chỉ đều không giống như người thường.
Hắn cũng không biết tâm tư Hạ Sơ Lam đối với Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy Tư An làm như vậy có chút qua loa, nhưng đối phương rõ ràng đang hỗ trợ, lại khó mà nói được gì.
Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam vào nhà chính, mấy ngày trước hắn sai người lại đây quét tước toàn bộ, tất cả dụng cụ đều mới. Hắn đặt người nằm ở trên giường, bản thân cũng có chút thở gấp, bởi vì bệnh hắn còn chưa khỏe hẳn.
Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay bắt mạch, lại quan sát khí sắc nàng. Trên mặt đỏ ửng chưa lui, xem ra là làn da quá non mềm, phơi nắng nên hơi thương tổn.
Hạ Diễn đi theo bọn họ tiến vào, đặt tay nải ở trên bàn trong phòng, vừa rồi xem qua, đối viện này không một chỗ không hài lòng, thật là lại hảo cũng đã không có.
Hạ Diễn hỏi: “Tiên sinh, bệnh tỷ tỷ có nặng không?"
“Không có trở ngại. Cảm nắng mà thôi, trước cần giải nhiệt, ta về nhà lấy thuốc, các ngươi chăm sóc nàng." Cố Hành Giản nói xong đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Chờ Cố Hành Giản đi rồi, Tư An ngồi ở mép giường chăm sóc Hạ Sơ Lam, Lục Bình bưng nước lại đây, nhịn không được hỏi: “Vị tiên sinh kia và cô nương rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tư An vừa giúp Hạ Sơ Lam lau mồ hôi vừa thở dài: “Lúc cô nương ở Thiệu Hưng có thích hắn, khi đó hắn còn cự tuyệt cô nương. Vừa mới rồi ta cố ý thử, hắn đối với cô nương cũng khổng hẳn là hoàn toàn vô tình."
Lục Bình thở dài: “Người có thể ở Lâm An thuê chỗ này, nhất định không đơn giản a."
(1) Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn" hoặc là “lâu rồi không gặp". Nguồn: Truyện Nhất Thế Triêu Hoa Chương 77
Tác giả :
Bạc Yên