Sủng Thượng Quân Hạ
Chương 1: Tình cảm song phương
Thượng Vũ năm thứ bảy, trên triều đình.
Hôm qua bị lăn qua lăn lại có chút quá mức nhưng tinh thần của thượng Vũ Đế vẫn giữ vững, bễ nghễ liếc nhìn đám đại thần phía dưới, đợi bọn họ nói xong, trên mặt mỉm cười ôn hòa, không ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng uy chút nào, khiến cho đám đại thần không dám tùy ý nói bừa.
Cho dù như vậy, sẽ luôn có một vài hạ thần không nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà phá hỏng buổi tảo triều hài hòa, không đặt thánh thượng vào mắt.
“Bệ hạ, thần có việc thỉnh tấu."
“Triệu ái khanh thỉnh nói." Thượng Vũ Đế giơ tay lên, ra ý mời nói.
Triệu đại thần liều chết nhìn chằm chằm mặt đất, trên đầu toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ thượng vị đã được bảy năm, nhưng hậu cung lại một mảnh lạnh lẽo. Dù cho trước đây hàng năm đều tuyển tú nữ, nhưng từ khi… Công tử Cố Ngạn vào cung đến nay, cũng bị bệ hạ bãi bỏ, thần sợ hãi…"
Thượng Vũ Đế còn cho rằng Triệu ái khanh hắn sẽ nói rất dài, tối thiểu cũng phải nói đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới thôi, không ngờ hắn lại đem câu chuyện ném lại cho mình, chờ Hoàng thượng tới đón. Xem ra cái đề tài này đã nói qua mấy trăm lần, đám ái khanh bọn họ cũng đều mệt mỏi.
Thượng Vũ Đế thật sự không muốn giống như một tên ngốc lặp lại vấn đề này lần nữa, nhưng trên mặt vẫn theo phản xạ thu lại dáng vẻ tươi cười, long uy mãnh liệt phát ra cảm giác áp bách.
Thượng Vũ Đế hừ lạnh một tiếng: “Triệu ái khanh đây là mong trẫm mau chết."
Triệu đại thần tuổi đã ngoài năm mươi, còn chưa từng thấy qua thanh sắc lệ khí như thế của thượng Vũ Đế, lập tức cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Thần không dám, thần sợ hãi."
Thượng Vũ Đế thật sự cảm thấy chán ghét, hôm nay xác thực mệt mỏi, không có tâm tư cùng bọn họ chơi đùa: “Hừ, ngươi có cái gì không dám sao? Còn ái khanh nào muốn nói như vậy? Trẫm ngược lại muốn nhìn xem có bao nhiêu người chờ trẫm băng hà."
Một đám quan chức không muốn ngu xuẩn cùng một chỗ với Triệu đại thần bất đắc dĩ đồng loạt mà quỳ xuống, trăm miệng một lời: “Bệ hạ bớt giận! Vi thần không dám!"
Thượng Vũ Đế thừa dịp không ai dám ngẩng đầu, vội vàng ngáp một cái, xem chừng đã đủ rồi, những người này cũng không còn ý muốn ồn ào nữa. Thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước, thượng Vũ Đế bớt giận: “Đều bình thân đi."
“Đã không còn chuyện, vậy thì bãi triều." Thượng Vũ Đế nhanh chóng ngáp cái thứ hai, vội vàng dứt bỏ đám đại thần phiền lòng này, đứng dậy rời khỏi.
Bước nhanh ra đại điện, sắc mặt thượng Vũ Đế liền sụp xuống.
“Tiểu Đa tử."
“Có nô tài." Tiểu thái giám bên cạnh nghe thấy cúi đầu tiến lên đáp.
“Tiểu Đa tử, ngươi nói xem trẫm có nên thật sự tổ chức tuyển tú nữ hay không, miễn cho đám phế vật kia mỗi ngày đều ong ong ong bên tai trẫm." Chuyện lúc tảo triều kỳ thật thượng Vũ Đế vẫn còn chút khó chịu.
“Thỉnh bệ hạ nghĩ lại."
Thượng Vũ Đế nhíu mày phàn nàn: “Ngươi làm sao trả lời nhanh như vậy…"
Tiểu Đa tử bình tĩnh đáp: “Bệ hạ nghĩ lại ah, tuy Cố công tử không can thiệp chuyện hậu cung, chỉ là giữa người với người nếu như có khoảng cách… Cũng không dễ dàng bù đắp."
Thượng Vũ Đế trong chốc lát nghĩ lại: “Được rồi, là trẫm nói lung tung, đi ngự thư phòng a."
“Vâng."
Thượng Vũ Đế đối diện với đống tấu chương liền cảm thấy buồn ngủ, đáng tiếc còn chưa đến giờ ngọ (buổi trưa), vì vậy nghiêm nghị xử lý bỏ qua luôn việc dùng bữa.
“Bệ hạ, Nam thư phòng Lý đại học sĩ cầu kiến." Đang lúc thượng Vũ Đế cảm thấy da đầu có chút ngứa, chuẩn bị đưa tay lên gãi, Tiểu Đa tử đứng ở một bên liền hợp thời lên tiếng.
Thượng Vũ Đế ngượng ngùng thu tay lại: “Truyền."
“Bệ hạ." Lý đại học sĩ một bước vào cửa còn chưa kịp bước hai bước đã quỳ phịch xuống, thần sắc thành khẩn tha thiết.
Thượng Vũ đế nhịn xuống da đầu đang ngứa, ngữ khí quan tâm: “Lý ái khanh đây là có chuyện gì?"
“Bệ hạ!" Lý đại học sĩ hô to một tiếng, “Bệ hạ, hôm nay trên triều đình, chuyện Triệu thượng thư nói cũng không thể gác lại ah."
Ước chừng mùa hạ đã tới rồi, kẻ sau còn nóng nảy hơn người trước. Thượng Vũ đế cố nén lại không muốn cùng bọn họ so đo, bảo trì sắc mặt tươi cười, cũng không tức giận: “Ah? Lý đại học sĩ đây là đem lời của trẫm nói để ngoài tai?"
Lý đại học sĩ ỷ vào chính mình chính là lão thần tam triều, không giống với thế hệ trẻ tuổi nhu nhược của Triệu đại thần kia.
“Bệ hạ, Đại An chính là đại quốc mênh mông, đã có hơn trăm năm lịch sử, bách tính an cư lạc nghiệp, lãnh thổ mở rộng đến Bắc cương, một giang sơn lớn như thế tốt như thế, bệ hạ nỡ lòng nào chắp tay dâng cho kẻ khác sao?" Lý đại học sĩ vô cùng đau đớn.
Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Trẫm lúc nào đã từng nói muốn chắp tay dâng Đại An cho kẻ khác?"
Lý đại học sĩ trong mắt đầy bi thương, cứ như Hoàng thượng định chém con ruột của hắn vậy: “Bệ hạ không muốn khai chi tán diệp, chẳng phải cũng giống như với chắp tay dâng cho người…"
*Khai chi tán diệp:Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Thượng Vũ đế đánh gãy lời ngụy biện của Lý học sĩ: “Trẫm đã có Cảnh nhi rồi, Cảnh nhi rất thông minh đấy."
“Thái tử điện hạ đương nhiên tư chất thông minh, nhân trung long phượng, chỉ là dù sao điện hạ vẫn còn nhỏ…"
*Nhân trung long phượng: Rồng trong đám người, ý chỉ người tài giỏi hoặc có một điều gì đó đặc biệt vượt xa người thường.
Pla pla pla không ngừng…
Thượng Vũ đế mấy lần muốn cắt ngang, bất đắc dĩ nghĩ đến mình thân là đế vương, không thể tùy tiện phát giận, không nên coi nhẹ nỗi khổ tâm của trung thần.
Khóe miệng co giật mấy lần nhưng lại không có mở miệng, đợi đến lúc Thượng Vũ đế đưa tay tự bóp đôi chân tê rần của mình, dáng vẻ tươi cười đã cứng ngắc, Lý đại học sĩ này vẫn còn chưa ngừng huyên thuyên.
“Bệ hạ!" Lý đại học sĩ chợt hô to một tiếng, kéo suy nghĩ của Thượng Vũ đế quay lại.
Thượng Vũ đế vui mừng vì rốt cuộc đã có cơ hội xen vào: “Nói xong rồi hả? Đề nghị của Lý ái khanh trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ."
Lý đại học sĩ vui mừng nhìn vị minh quân phía trên, thở dài: “Bệ hạ anh minh."
Cuối cùng Lý đại học sĩ cũng đi rồi, Thượng Vũ đế thở dài một hơi, vội vàng đưa tay lên gãi da đầu đang ngứa.
Tiểu Đa tử rất thức thời bước lên, còn thuận tay giúp Thượng Vũ đế xoa bóp đầu.
Thượng Vũ đế thả lỏng, cảm thán nói: “Tiểu Đa tử ah, vẫn là ngươi hiểu trẫm."
“Hầu hạ bệ hạ là vinh hạnh của nô tài."
“Hừ hừ." Thượng Vũ đế khịt mũi: “Miệng lưỡi trơn tru."
“Nô tài không dám."
Thượng Vũ đế hoàn toàn không để ý, lời nói giữa hắn với tiểu thái giám này căn bản đảo mắt liền quên: “Hừ, còn kêu trẫm sinh thêm, nếu sinh, Cảnh nhi sẽ tức giận."
Thượng Vũ đế lại nghĩ tới Lý đại học sĩ quỳ không chịu đứng dậy, cười lạnh một tiếng.
“Bệ hạ không cần phải lo lắng, tuy thái tử điện hạ không nói ra, nhưng trong lòng thực sự xem bệ hạ là bậc trưởng bối tôn kính nhất." Tiểu Đa tử vĩnh viễn là một tri kỷ tốt nhất, luôn hiểu Hoàng thượng muốn cái gì nhất, lông mày của Thượng Vũ đế liền giãn ra.
Đáng tiếc Thượng Vũ đế còn chưa hưởng thụ được Tiểu Đa tử hầu hạ bao lâu, có người liền chờ không được đến phá hư nhã hứng của Hoàng thượng.
“Bệ hạ!"
“Chuyện gì?" Thượng Vũ đế nhắm mắt, chẳng muốn nhìn mặt tiểu thái giám đến đây, hỏi.
“Bệ hạ, Thành phi nương nương đã đến cung Tam Lý."
Thượng Vũ đế mở to mắt, trong ngự thư phòng ngoại trừ Tiểu Đa tử cùng thái giám đang quỳ, còn có hai tỳ nữ bưng trà cùng thị vệ trong góc.
Thượng Vũ đế nhìn lướt qua, biểu lộ tức giận: “Trong mắt nàng còn có trẫm sao! Hậu cung đã thất loạn bát tao mà nàng còn gây chuyện thị phi ném cho trẫm! Tiểu Đa tử, bãi giá cung Tam Lý."
Thượng Vũ đế thuận tay cầm tấu chương hung hăng ném xuống đất, dọa bọn nô tài đến thất kinh, rồi bước nhanh ra ngự thư phòng.
Tiểu Đa tử cẩn trọng theo sát phía sau, lúc đến ngự hoa viên, dè dặt hỏi: “Không phải bệ hạ muốn đi cung Tam Lý sao?"
Thượng Vũ đế một tay sờ gốc lê sinh trưởng vô cùng tốt, không đếm xỉa nói: “Đi dạo một chút, có lẽ Cố Ngạn bảo bảo còn chưa chơi chán, trẫm đến sẽ quấy rầy nhã hứng của hắn."
===
Như thế nào gọi là quấy rầy nhã hứng của nam sủng Cố Ngạn tiếng tăm lừng lẫy? Lúc này Thành phi nương nương đang tự mình trải nghiệm.
“Bổn cung khó có được dịp đến cung Tam Lý một lần, thân thể Cố muội muội rõ ràng không được khỏe, thật sự đáng tiếc." Thành phi nương nương nhìn nam sủng nửa kín nửa hở không biết liêm sỉ đang nằm trên giường, không nén giận được, ghen ghét nói.
Cố Ngạn cố ý duỗi hai chân ra, làm bộ dáng giống như muốn xuống giường, kết quả thân thể mềm nhũn, lại nằm trở lại trên giường.
Cố Ngạn thanh âm yếu ớt: “Thành phi nương nương cố ý ghé thăm, vốn là Cố Ngạn phải nên tự mình nghênh đón. Đáng tiếc…"
Trên mặt Cố Ngạn hiện lên một mảnh ửng đỏ, mành sa phiêu động để lộ ra khe hở mà rơi vào trong mắt Thành phi: “Đáng tiếc những ngày gần đây tâm tình của bệ hạ dường như không vui, hàng đêm đều không buông tha cho Cố Ngạn, đòi hỏi vô độ, làm cho thân thể Cố Ngạn không còn chút sức lực nào, thật sự không cách nào xuống giường nghênh đón nương nương."
Thành phi tức muốn hộc máu, cái tên nam tử cao lớn xuất trần này làm sao có thể nói ra lời dâm đãng hạ lưu như vậy!
“Đã như vậy, để tỷ tỷ đến thay muội hầu hạ. Tỷ tỷ là người từng trải, việc điều dưỡng thân thể tự nhiên là so với muội muội hiểu hơn vài phần."
Nếu như ngày ngày đều nhiễm mưa móc như vậy, còn không phải sẽ sinh ra một hài tử yêu nhân. Thành phi lộ ra nụ cười mỉa mai.
Thành phi từng bước tiếp cận giường của Cố Ngạn, nàng ngược lại muốn nhìn cái tên hồ ly trong ngoài bất nhất này đến cùng có chỗ nào cao minh.
Cố Ngạn tựa như không kịp ngăn cản Thành phi, trên người chỉ còn áo lót, dấu vết hoan ái trên thân thể hoàn toàn bại lộ giữa ban ngày ban mặt.
Cố Ngạn vô cùng xấu hổ: “Nương nương thỉnh tự trọng."
Thành phi phát cáu, nàng bất quá chỉ mới tiến cung khoảng vài năm, lại chưa bao giờ được sủng hạnh, ỷ vào thế lực của bổn gia mà được Thượng Vũ đế phong cho danh hiệu mỹ nhân. Hôm nay bị cơn giận che mờ lý trí, Thành phi đem y phục của mình xé ra, vò nát rồi lớn tiếng kinh hô: “Lớn mật! Ngươi là cái đồ hèn hạ hạ lưu! Lại dám khinh bạc bổn cung! Có ai không! Mau đến bắt hắn lại cho ta!"
Cố Ngạn sững sờ, tiến cung năm năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện này, cảm giác mới mẻ làm cho sắc mặt của hắn càng thêm hồng nhuận.
Cố Ngạn hướng hạ nhân của mình liếc mắt ra ý, hiệu cho bọn họ đừng nhúng tay vào. Hào hứng bị ma ma của Thành phi từ trên giường ‘kéo’ xuống, đẩy ngã xuống đất, một bộ thảm trạng bị ức hiếp, lại để cho người tiếc thương vạn phần.
“Trương ma ma, đem cái tên sàm sỡ bổn cung lôi ra, tội không để bổn cung vào mắt, đánh 50 trượng."
Cố Ngạn đau khổ cầu xin: “Đừng ah nương nương! Thật sự Cố Ngạn không cố ý mạo phạm nương nương!"
“Đánh cho ta."
“Bệ hạ! Bệ hạ mau tới cứu ah! Cứu Cố Ngạn!"
“Ngươi hô đi, có hô nát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu." Thành phi ác độc cười.
“Cứu mạng ah bệ hạ!"
===
“BA" một tiếng, Thượng Vũ đế thuận tay hái xuống một cành hoa lê, quay người lên kiệu, phân phó nói: “Không sai biệt lắm, tiểu Đa tử, bãi giá cung Tam Lý."
“Vâng."
“Bệ hạ!" Cố Ngạn tóc tai lòa xòa trước mặt, giống như nhìn thấy vị cứu tinh giáng trần, Thượng Vũ đế xông vào cung Tam lý liền nghe được tiếng hô thê lương.
Thượng Vũ đế nhìn thấy Cố Ngạn giống như tên khất cái quỳ trên mặt đất lạnh băng, một thân tuyết y, trước ngực lộ ra mảng lớn mảng nhỏ, trong lòng có chút không thoải mái.
“Cố Ngạn bảo bảo, đừng đùa nữa, ngươi nhìn xem y phục của ngươi kìa, còn ra thể thống gì."
Cố Ngạn trông thấy Thượng Vũ đế trên mặt liền trở nên đứng đắn, còn người khởi xướng Thành phi thì đã sợ đến mặt không còn sắc máu, lễ nghi đều đã quên, cũng không còn vẻ hứng thú vừa rồi. Cố Ngạn đứng lên, người vừa mới yếu đuối thoát cái đã trở nên nghiêm túc, phách phách phủi bụi trên người, đi vào nội điện.
“Ah, ta vào trước đây."
Thượng Vũ đế bị nam sủng vô tình nhà hắn lưu lại giải quyết hậu quả, rất nhanh liền chỉnh đốn nàng Thành phi này, vô luận như thế nào cũng không tin nàng nói Cố Ngạn khinh bạc nàng, ngược lại thấy nàng nói dối cảm thấy vô cùng tức giận, dùng tội khi quân đày vào lãnh cung.
Cố Ngạn thấy Thượng Vũ đế đã giải quyết Thành phi xong đi đến, lấy áo choàng khoác lên người che khuất một mảnh xuân quang.
“Làm gì ra tay nặng như vậy, trục xuất ra khỏi cung là được rồi."
“Hừ." Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Ngươi đùa bỡn xong liền tỏ ra từ bi sao, hôm nay trẫm bị bọn họ giày vò lại gặp phải nữ nhân này liền thấy phiền."
Cố Ngạn liếc mắt nhìn xung quanh, phân phó nói: “Các ngươi lui xuống hết đi."
“Vâng."
Cố Ngạn ngồi xuống bên cạnh Thượng Vũ đế, đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của Thượng Vũ đế: “Nếu không thì lần sau bệ hạ theo cạnh ta đi, sinh hoạt nhàm chán của bệ hạ cần một ít niềm vui thú, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt này bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Thượng Vũ đế nắm lấy tay Cố Ngạn, đặt ở trên môi hôn một cái, nở nụ cười: “Lòng dạ đàn bà. Thế nào? Trêu chọc các phi tử của trẫm thú vị như vậy?"
Cố Ngạn thu tay lại, bỗng nhiên ôm ngang Thượng Vũ đế, ném lên giường: “Chuyện đó đương nhiên rất thú vị, nhưng không thú vị bằng ở một chỗ cùng bệ hạ."
Thượng Vũ đế khẽ cười một tiếng, đẩy hắn ra, ngồi dậy: “Đừng tưởng rằng nói như vậy có thể tránh được một kiếp."
Thượng Vũ đế cao giọng hướng ra ngoài phân phó nói: “Tiểu Đa tử, dọn ngọ thiện."
Sắc mặt Cố Ngạn chợt biến, buông tay còn đặt bên hông Thượng Vũ đế ra, không nói một lời đi ra ngoài.
“Đứng lại!"
Cố Ngạn quay người, không chút biểu tình: “Thỉnh bệ hạ dùng ngọ thiện."
Thượng Vũ đế ngồi trên giường cười: “Cố Ngạn bảo bảo, ở lại cùng trẫm dùng bữa."
Cố Ngạn suy tư trong chốc lát, đưa ra điều kiện: “Phụ thân với mẫu thân gọi ta ngày mai trở về một chuyến, thỉnh bệ hạ cho phép."
Thượng Vũ đế phiền muộn nói: “Bọn họ gọi ngươi trở về làm gì?"
“Đến ngày thọ thần (sinh nhật) của phụ thân, đúng lý là ta nên về mới gọi là tận hiếu."
Thượng Vũ đế cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là muốn khuyên ngươi nên cách xa tên cẩu hoàng đế này một chút."
Cố Ngạn chăm chú nhìn hắn.
Thượng Vũ đế bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Bỏ đi, ngươi đi đi. Đừng tưởng đây là trẫm dung túng ngươi, mỗi ngày phải nhớ ăn đủ ba bữa, nếu để cho trẫm biết ngươi ăn thiếu một bữa, hừ…"
Cố Ngạn mặt không biểu tình lập tức hiện ra bộ dáng tươi cười, vô cùng sinh động, vô cùng chói sáng, làm cho người ta như được tắm gió xuân: “Bệ hạ chính là dung túng ta, ta được sủng mà kiêu, thì thế nào?"
Nếu là người bình thường, đối với sủng hạnh đặc biệt của hoàng đế hoặc là sẽ lo được lo mất hoặc là thụ sủng nhược kinh, mà Cố Ngạn tựa như vô cùng tự tin đối với sự mê luyến của Thượng Vũ đế với hắn.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Thượng Vũ đế sững sờ, như một nam nhân háo sắc, từ trên giường nhảy xuống, đi qua ôm lấy bờ eo của Cố Ngạn: “Hôm nay tất cả mọi người đều gây khó dễ cho trẫm, mà ngươi còn cố tình trêu chọc trẫm."
Cố Ngạn cười ha ha, duỗi hai tay áp lên bộ mặt cứng ngắc của Hoàng thượng, xoa: “Mỗi ngày đều cố kéo căng gương mặt này có mệt hay không, ở trước mặt ta đừng tự cao tự đại."
“Hừ, người bên cạnh trẫm đều nói năng ngọt xớt, tiểu Đa tử cũng thế, ngươi cũng thế."
Thượng Vũ đế vẻ mặt hưởng thụ, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo vừa rồi.
Ngọ thiện bày ra một bàn, do các cung nữ từng món từng món bưng lên, mỗi lần món nào được bưng lên là sắc mặt của Cố Ngạn lại đen hơn một phần.
Thượng Vũ đế thấy thế, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng quên điều kiện ngươi vừa mới trao đổi cùng trẫm."
Thần sắc Cố Ngạn không vui, nhưng vẫn tiếp nhận đũa ngọc tự tay Hoàng thượng đưa tới.
Thượng Vũ đế thấy Cố Ngạn vẫn như trước không có dấu hiệu động đũa, cau mày nói: “Không thích liền đổi bàn khác."
“Không cần, bệ hạ." Cố Ngạn do dự nên xuống tay từ chỗ nào, sau cùng ngoan ngoãn mà kẹp một miếng thịt cua.
Thượng Vũ đế lộ ra nụ cười vui mừng, cho người lui ra ngoài, hưởng thụ không gian chỉ có hắn cùng Cố Ngạn bảo bảo.
Thượng Vũ đế ăn no rồi, ăn no rồi thì tất nhiên muốn phát tình.
Cố Ngạn thấy bộ dáng ăn no rửng mỡ kia của hắn | biểu lộ động dục của đương kim thánh thượng bắt đầu rõ ràng.
Cố Ngạn nhắc nhở một câu vô ích: “Bệ hạ, mặt trời đã lên cao, đạo làm vua…"
Thượng Vũ đế không chú ý đến lời nói của hắn, ‘sột soạt’ thoáng cái cởi xuống long bào trang nghiêm.
Đôi mắt của Cố Ngạn ngày càng sâu, bất kể là trông thấy bao nhiêu lần vẫn sẽ bị hành vi hoang đường là hoàng đế cởi xuống long bào mà bên trong không mặc gì cả này hù dọa ah.
Thượng Vũ đế giang hai tay, muốn ôm ấp.
Khóe miệng Cố Ngạn co giật, chặn lại cái ôm của Hoàng thượng, nhắc lại lần thứ năm: “Bệ hạ, ngài quá phóng túng rồi."
Thượng Vũ đế xoay người ngồi trên người Cố Ngạn, từ trên cao nhìn xuống hừ lạnh: “Đến đây đi."
Cố Ngạn biết rõ vị đế vương cao cao tại thượng này cố chấp không nói nên lời, liền mỉm cười, thừa dịp Thượng Vũ đế còn đang ngây người, lập tức lật người áp người phía trên xuống, triền miên ân ái đến mỏi mệt.
“A… Cố Ngạn bảo bảo…"
“Ân… Cố Ngạn bảo bảo… Chậm một chút… Ah… Ân ah… Sâu chút nữa…"
“Bệ hạ! Chú ý eo!"
“Ah… Cố Ngạn…"
Thượng Vũ đế bỏ bê cả buổi thượng triều, cùng nam sủng nhà mình nằm trên giường ngắm cột giường chạm trổ tinh xảo.
“Cố Ngạn bảo bảo."
“Bệ hạ?"
Thượng Vũ đế tựa vào người Cố Ngạn, miễn cưỡng mở miệng: “Chuyện Thành phi hôm nay, ngươi thấy thế nào?"
“Không phải chỉ là chút thủ đoạn tầm thường sao? Lại nói, lâu rồi chưa từng có người nào đến đây gây sự như vậy."
Thượng Vũ đế khiêu mi nghiêng qua liếc hắn, bĩu môi: “Đồ ngốc."
Hôm qua bị lăn qua lăn lại có chút quá mức nhưng tinh thần của thượng Vũ Đế vẫn giữ vững, bễ nghễ liếc nhìn đám đại thần phía dưới, đợi bọn họ nói xong, trên mặt mỉm cười ôn hòa, không ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng uy chút nào, khiến cho đám đại thần không dám tùy ý nói bừa.
Cho dù như vậy, sẽ luôn có một vài hạ thần không nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà phá hỏng buổi tảo triều hài hòa, không đặt thánh thượng vào mắt.
“Bệ hạ, thần có việc thỉnh tấu."
“Triệu ái khanh thỉnh nói." Thượng Vũ Đế giơ tay lên, ra ý mời nói.
Triệu đại thần liều chết nhìn chằm chằm mặt đất, trên đầu toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ thượng vị đã được bảy năm, nhưng hậu cung lại một mảnh lạnh lẽo. Dù cho trước đây hàng năm đều tuyển tú nữ, nhưng từ khi… Công tử Cố Ngạn vào cung đến nay, cũng bị bệ hạ bãi bỏ, thần sợ hãi…"
Thượng Vũ Đế còn cho rằng Triệu ái khanh hắn sẽ nói rất dài, tối thiểu cũng phải nói đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới thôi, không ngờ hắn lại đem câu chuyện ném lại cho mình, chờ Hoàng thượng tới đón. Xem ra cái đề tài này đã nói qua mấy trăm lần, đám ái khanh bọn họ cũng đều mệt mỏi.
Thượng Vũ Đế thật sự không muốn giống như một tên ngốc lặp lại vấn đề này lần nữa, nhưng trên mặt vẫn theo phản xạ thu lại dáng vẻ tươi cười, long uy mãnh liệt phát ra cảm giác áp bách.
Thượng Vũ Đế hừ lạnh một tiếng: “Triệu ái khanh đây là mong trẫm mau chết."
Triệu đại thần tuổi đã ngoài năm mươi, còn chưa từng thấy qua thanh sắc lệ khí như thế của thượng Vũ Đế, lập tức cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Thần không dám, thần sợ hãi."
Thượng Vũ Đế thật sự cảm thấy chán ghét, hôm nay xác thực mệt mỏi, không có tâm tư cùng bọn họ chơi đùa: “Hừ, ngươi có cái gì không dám sao? Còn ái khanh nào muốn nói như vậy? Trẫm ngược lại muốn nhìn xem có bao nhiêu người chờ trẫm băng hà."
Một đám quan chức không muốn ngu xuẩn cùng một chỗ với Triệu đại thần bất đắc dĩ đồng loạt mà quỳ xuống, trăm miệng một lời: “Bệ hạ bớt giận! Vi thần không dám!"
Thượng Vũ Đế thừa dịp không ai dám ngẩng đầu, vội vàng ngáp một cái, xem chừng đã đủ rồi, những người này cũng không còn ý muốn ồn ào nữa. Thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước, thượng Vũ Đế bớt giận: “Đều bình thân đi."
“Đã không còn chuyện, vậy thì bãi triều." Thượng Vũ Đế nhanh chóng ngáp cái thứ hai, vội vàng dứt bỏ đám đại thần phiền lòng này, đứng dậy rời khỏi.
Bước nhanh ra đại điện, sắc mặt thượng Vũ Đế liền sụp xuống.
“Tiểu Đa tử."
“Có nô tài." Tiểu thái giám bên cạnh nghe thấy cúi đầu tiến lên đáp.
“Tiểu Đa tử, ngươi nói xem trẫm có nên thật sự tổ chức tuyển tú nữ hay không, miễn cho đám phế vật kia mỗi ngày đều ong ong ong bên tai trẫm." Chuyện lúc tảo triều kỳ thật thượng Vũ Đế vẫn còn chút khó chịu.
“Thỉnh bệ hạ nghĩ lại."
Thượng Vũ Đế nhíu mày phàn nàn: “Ngươi làm sao trả lời nhanh như vậy…"
Tiểu Đa tử bình tĩnh đáp: “Bệ hạ nghĩ lại ah, tuy Cố công tử không can thiệp chuyện hậu cung, chỉ là giữa người với người nếu như có khoảng cách… Cũng không dễ dàng bù đắp."
Thượng Vũ Đế trong chốc lát nghĩ lại: “Được rồi, là trẫm nói lung tung, đi ngự thư phòng a."
“Vâng."
Thượng Vũ Đế đối diện với đống tấu chương liền cảm thấy buồn ngủ, đáng tiếc còn chưa đến giờ ngọ (buổi trưa), vì vậy nghiêm nghị xử lý bỏ qua luôn việc dùng bữa.
“Bệ hạ, Nam thư phòng Lý đại học sĩ cầu kiến." Đang lúc thượng Vũ Đế cảm thấy da đầu có chút ngứa, chuẩn bị đưa tay lên gãi, Tiểu Đa tử đứng ở một bên liền hợp thời lên tiếng.
Thượng Vũ Đế ngượng ngùng thu tay lại: “Truyền."
“Bệ hạ." Lý đại học sĩ một bước vào cửa còn chưa kịp bước hai bước đã quỳ phịch xuống, thần sắc thành khẩn tha thiết.
Thượng Vũ đế nhịn xuống da đầu đang ngứa, ngữ khí quan tâm: “Lý ái khanh đây là có chuyện gì?"
“Bệ hạ!" Lý đại học sĩ hô to một tiếng, “Bệ hạ, hôm nay trên triều đình, chuyện Triệu thượng thư nói cũng không thể gác lại ah."
Ước chừng mùa hạ đã tới rồi, kẻ sau còn nóng nảy hơn người trước. Thượng Vũ đế cố nén lại không muốn cùng bọn họ so đo, bảo trì sắc mặt tươi cười, cũng không tức giận: “Ah? Lý đại học sĩ đây là đem lời của trẫm nói để ngoài tai?"
Lý đại học sĩ ỷ vào chính mình chính là lão thần tam triều, không giống với thế hệ trẻ tuổi nhu nhược của Triệu đại thần kia.
“Bệ hạ, Đại An chính là đại quốc mênh mông, đã có hơn trăm năm lịch sử, bách tính an cư lạc nghiệp, lãnh thổ mở rộng đến Bắc cương, một giang sơn lớn như thế tốt như thế, bệ hạ nỡ lòng nào chắp tay dâng cho kẻ khác sao?" Lý đại học sĩ vô cùng đau đớn.
Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Trẫm lúc nào đã từng nói muốn chắp tay dâng Đại An cho kẻ khác?"
Lý đại học sĩ trong mắt đầy bi thương, cứ như Hoàng thượng định chém con ruột của hắn vậy: “Bệ hạ không muốn khai chi tán diệp, chẳng phải cũng giống như với chắp tay dâng cho người…"
*Khai chi tán diệp:Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Thượng Vũ đế đánh gãy lời ngụy biện của Lý học sĩ: “Trẫm đã có Cảnh nhi rồi, Cảnh nhi rất thông minh đấy."
“Thái tử điện hạ đương nhiên tư chất thông minh, nhân trung long phượng, chỉ là dù sao điện hạ vẫn còn nhỏ…"
*Nhân trung long phượng: Rồng trong đám người, ý chỉ người tài giỏi hoặc có một điều gì đó đặc biệt vượt xa người thường.
Pla pla pla không ngừng…
Thượng Vũ đế mấy lần muốn cắt ngang, bất đắc dĩ nghĩ đến mình thân là đế vương, không thể tùy tiện phát giận, không nên coi nhẹ nỗi khổ tâm của trung thần.
Khóe miệng co giật mấy lần nhưng lại không có mở miệng, đợi đến lúc Thượng Vũ đế đưa tay tự bóp đôi chân tê rần của mình, dáng vẻ tươi cười đã cứng ngắc, Lý đại học sĩ này vẫn còn chưa ngừng huyên thuyên.
“Bệ hạ!" Lý đại học sĩ chợt hô to một tiếng, kéo suy nghĩ của Thượng Vũ đế quay lại.
Thượng Vũ đế vui mừng vì rốt cuộc đã có cơ hội xen vào: “Nói xong rồi hả? Đề nghị của Lý ái khanh trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ."
Lý đại học sĩ vui mừng nhìn vị minh quân phía trên, thở dài: “Bệ hạ anh minh."
Cuối cùng Lý đại học sĩ cũng đi rồi, Thượng Vũ đế thở dài một hơi, vội vàng đưa tay lên gãi da đầu đang ngứa.
Tiểu Đa tử rất thức thời bước lên, còn thuận tay giúp Thượng Vũ đế xoa bóp đầu.
Thượng Vũ đế thả lỏng, cảm thán nói: “Tiểu Đa tử ah, vẫn là ngươi hiểu trẫm."
“Hầu hạ bệ hạ là vinh hạnh của nô tài."
“Hừ hừ." Thượng Vũ đế khịt mũi: “Miệng lưỡi trơn tru."
“Nô tài không dám."
Thượng Vũ đế hoàn toàn không để ý, lời nói giữa hắn với tiểu thái giám này căn bản đảo mắt liền quên: “Hừ, còn kêu trẫm sinh thêm, nếu sinh, Cảnh nhi sẽ tức giận."
Thượng Vũ đế lại nghĩ tới Lý đại học sĩ quỳ không chịu đứng dậy, cười lạnh một tiếng.
“Bệ hạ không cần phải lo lắng, tuy thái tử điện hạ không nói ra, nhưng trong lòng thực sự xem bệ hạ là bậc trưởng bối tôn kính nhất." Tiểu Đa tử vĩnh viễn là một tri kỷ tốt nhất, luôn hiểu Hoàng thượng muốn cái gì nhất, lông mày của Thượng Vũ đế liền giãn ra.
Đáng tiếc Thượng Vũ đế còn chưa hưởng thụ được Tiểu Đa tử hầu hạ bao lâu, có người liền chờ không được đến phá hư nhã hứng của Hoàng thượng.
“Bệ hạ!"
“Chuyện gì?" Thượng Vũ đế nhắm mắt, chẳng muốn nhìn mặt tiểu thái giám đến đây, hỏi.
“Bệ hạ, Thành phi nương nương đã đến cung Tam Lý."
Thượng Vũ đế mở to mắt, trong ngự thư phòng ngoại trừ Tiểu Đa tử cùng thái giám đang quỳ, còn có hai tỳ nữ bưng trà cùng thị vệ trong góc.
Thượng Vũ đế nhìn lướt qua, biểu lộ tức giận: “Trong mắt nàng còn có trẫm sao! Hậu cung đã thất loạn bát tao mà nàng còn gây chuyện thị phi ném cho trẫm! Tiểu Đa tử, bãi giá cung Tam Lý."
Thượng Vũ đế thuận tay cầm tấu chương hung hăng ném xuống đất, dọa bọn nô tài đến thất kinh, rồi bước nhanh ra ngự thư phòng.
Tiểu Đa tử cẩn trọng theo sát phía sau, lúc đến ngự hoa viên, dè dặt hỏi: “Không phải bệ hạ muốn đi cung Tam Lý sao?"
Thượng Vũ đế một tay sờ gốc lê sinh trưởng vô cùng tốt, không đếm xỉa nói: “Đi dạo một chút, có lẽ Cố Ngạn bảo bảo còn chưa chơi chán, trẫm đến sẽ quấy rầy nhã hứng của hắn."
===
Như thế nào gọi là quấy rầy nhã hứng của nam sủng Cố Ngạn tiếng tăm lừng lẫy? Lúc này Thành phi nương nương đang tự mình trải nghiệm.
“Bổn cung khó có được dịp đến cung Tam Lý một lần, thân thể Cố muội muội rõ ràng không được khỏe, thật sự đáng tiếc." Thành phi nương nương nhìn nam sủng nửa kín nửa hở không biết liêm sỉ đang nằm trên giường, không nén giận được, ghen ghét nói.
Cố Ngạn cố ý duỗi hai chân ra, làm bộ dáng giống như muốn xuống giường, kết quả thân thể mềm nhũn, lại nằm trở lại trên giường.
Cố Ngạn thanh âm yếu ớt: “Thành phi nương nương cố ý ghé thăm, vốn là Cố Ngạn phải nên tự mình nghênh đón. Đáng tiếc…"
Trên mặt Cố Ngạn hiện lên một mảnh ửng đỏ, mành sa phiêu động để lộ ra khe hở mà rơi vào trong mắt Thành phi: “Đáng tiếc những ngày gần đây tâm tình của bệ hạ dường như không vui, hàng đêm đều không buông tha cho Cố Ngạn, đòi hỏi vô độ, làm cho thân thể Cố Ngạn không còn chút sức lực nào, thật sự không cách nào xuống giường nghênh đón nương nương."
Thành phi tức muốn hộc máu, cái tên nam tử cao lớn xuất trần này làm sao có thể nói ra lời dâm đãng hạ lưu như vậy!
“Đã như vậy, để tỷ tỷ đến thay muội hầu hạ. Tỷ tỷ là người từng trải, việc điều dưỡng thân thể tự nhiên là so với muội muội hiểu hơn vài phần."
Nếu như ngày ngày đều nhiễm mưa móc như vậy, còn không phải sẽ sinh ra một hài tử yêu nhân. Thành phi lộ ra nụ cười mỉa mai.
Thành phi từng bước tiếp cận giường của Cố Ngạn, nàng ngược lại muốn nhìn cái tên hồ ly trong ngoài bất nhất này đến cùng có chỗ nào cao minh.
Cố Ngạn tựa như không kịp ngăn cản Thành phi, trên người chỉ còn áo lót, dấu vết hoan ái trên thân thể hoàn toàn bại lộ giữa ban ngày ban mặt.
Cố Ngạn vô cùng xấu hổ: “Nương nương thỉnh tự trọng."
Thành phi phát cáu, nàng bất quá chỉ mới tiến cung khoảng vài năm, lại chưa bao giờ được sủng hạnh, ỷ vào thế lực của bổn gia mà được Thượng Vũ đế phong cho danh hiệu mỹ nhân. Hôm nay bị cơn giận che mờ lý trí, Thành phi đem y phục của mình xé ra, vò nát rồi lớn tiếng kinh hô: “Lớn mật! Ngươi là cái đồ hèn hạ hạ lưu! Lại dám khinh bạc bổn cung! Có ai không! Mau đến bắt hắn lại cho ta!"
Cố Ngạn sững sờ, tiến cung năm năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện này, cảm giác mới mẻ làm cho sắc mặt của hắn càng thêm hồng nhuận.
Cố Ngạn hướng hạ nhân của mình liếc mắt ra ý, hiệu cho bọn họ đừng nhúng tay vào. Hào hứng bị ma ma của Thành phi từ trên giường ‘kéo’ xuống, đẩy ngã xuống đất, một bộ thảm trạng bị ức hiếp, lại để cho người tiếc thương vạn phần.
“Trương ma ma, đem cái tên sàm sỡ bổn cung lôi ra, tội không để bổn cung vào mắt, đánh 50 trượng."
Cố Ngạn đau khổ cầu xin: “Đừng ah nương nương! Thật sự Cố Ngạn không cố ý mạo phạm nương nương!"
“Đánh cho ta."
“Bệ hạ! Bệ hạ mau tới cứu ah! Cứu Cố Ngạn!"
“Ngươi hô đi, có hô nát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu." Thành phi ác độc cười.
“Cứu mạng ah bệ hạ!"
===
“BA" một tiếng, Thượng Vũ đế thuận tay hái xuống một cành hoa lê, quay người lên kiệu, phân phó nói: “Không sai biệt lắm, tiểu Đa tử, bãi giá cung Tam Lý."
“Vâng."
“Bệ hạ!" Cố Ngạn tóc tai lòa xòa trước mặt, giống như nhìn thấy vị cứu tinh giáng trần, Thượng Vũ đế xông vào cung Tam lý liền nghe được tiếng hô thê lương.
Thượng Vũ đế nhìn thấy Cố Ngạn giống như tên khất cái quỳ trên mặt đất lạnh băng, một thân tuyết y, trước ngực lộ ra mảng lớn mảng nhỏ, trong lòng có chút không thoải mái.
“Cố Ngạn bảo bảo, đừng đùa nữa, ngươi nhìn xem y phục của ngươi kìa, còn ra thể thống gì."
Cố Ngạn trông thấy Thượng Vũ đế trên mặt liền trở nên đứng đắn, còn người khởi xướng Thành phi thì đã sợ đến mặt không còn sắc máu, lễ nghi đều đã quên, cũng không còn vẻ hứng thú vừa rồi. Cố Ngạn đứng lên, người vừa mới yếu đuối thoát cái đã trở nên nghiêm túc, phách phách phủi bụi trên người, đi vào nội điện.
“Ah, ta vào trước đây."
Thượng Vũ đế bị nam sủng vô tình nhà hắn lưu lại giải quyết hậu quả, rất nhanh liền chỉnh đốn nàng Thành phi này, vô luận như thế nào cũng không tin nàng nói Cố Ngạn khinh bạc nàng, ngược lại thấy nàng nói dối cảm thấy vô cùng tức giận, dùng tội khi quân đày vào lãnh cung.
Cố Ngạn thấy Thượng Vũ đế đã giải quyết Thành phi xong đi đến, lấy áo choàng khoác lên người che khuất một mảnh xuân quang.
“Làm gì ra tay nặng như vậy, trục xuất ra khỏi cung là được rồi."
“Hừ." Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Ngươi đùa bỡn xong liền tỏ ra từ bi sao, hôm nay trẫm bị bọn họ giày vò lại gặp phải nữ nhân này liền thấy phiền."
Cố Ngạn liếc mắt nhìn xung quanh, phân phó nói: “Các ngươi lui xuống hết đi."
“Vâng."
Cố Ngạn ngồi xuống bên cạnh Thượng Vũ đế, đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của Thượng Vũ đế: “Nếu không thì lần sau bệ hạ theo cạnh ta đi, sinh hoạt nhàm chán của bệ hạ cần một ít niềm vui thú, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt này bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Thượng Vũ đế nắm lấy tay Cố Ngạn, đặt ở trên môi hôn một cái, nở nụ cười: “Lòng dạ đàn bà. Thế nào? Trêu chọc các phi tử của trẫm thú vị như vậy?"
Cố Ngạn thu tay lại, bỗng nhiên ôm ngang Thượng Vũ đế, ném lên giường: “Chuyện đó đương nhiên rất thú vị, nhưng không thú vị bằng ở một chỗ cùng bệ hạ."
Thượng Vũ đế khẽ cười một tiếng, đẩy hắn ra, ngồi dậy: “Đừng tưởng rằng nói như vậy có thể tránh được một kiếp."
Thượng Vũ đế cao giọng hướng ra ngoài phân phó nói: “Tiểu Đa tử, dọn ngọ thiện."
Sắc mặt Cố Ngạn chợt biến, buông tay còn đặt bên hông Thượng Vũ đế ra, không nói một lời đi ra ngoài.
“Đứng lại!"
Cố Ngạn quay người, không chút biểu tình: “Thỉnh bệ hạ dùng ngọ thiện."
Thượng Vũ đế ngồi trên giường cười: “Cố Ngạn bảo bảo, ở lại cùng trẫm dùng bữa."
Cố Ngạn suy tư trong chốc lát, đưa ra điều kiện: “Phụ thân với mẫu thân gọi ta ngày mai trở về một chuyến, thỉnh bệ hạ cho phép."
Thượng Vũ đế phiền muộn nói: “Bọn họ gọi ngươi trở về làm gì?"
“Đến ngày thọ thần (sinh nhật) của phụ thân, đúng lý là ta nên về mới gọi là tận hiếu."
Thượng Vũ đế cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là muốn khuyên ngươi nên cách xa tên cẩu hoàng đế này một chút."
Cố Ngạn chăm chú nhìn hắn.
Thượng Vũ đế bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Bỏ đi, ngươi đi đi. Đừng tưởng đây là trẫm dung túng ngươi, mỗi ngày phải nhớ ăn đủ ba bữa, nếu để cho trẫm biết ngươi ăn thiếu một bữa, hừ…"
Cố Ngạn mặt không biểu tình lập tức hiện ra bộ dáng tươi cười, vô cùng sinh động, vô cùng chói sáng, làm cho người ta như được tắm gió xuân: “Bệ hạ chính là dung túng ta, ta được sủng mà kiêu, thì thế nào?"
Nếu là người bình thường, đối với sủng hạnh đặc biệt của hoàng đế hoặc là sẽ lo được lo mất hoặc là thụ sủng nhược kinh, mà Cố Ngạn tựa như vô cùng tự tin đối với sự mê luyến của Thượng Vũ đế với hắn.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Thượng Vũ đế sững sờ, như một nam nhân háo sắc, từ trên giường nhảy xuống, đi qua ôm lấy bờ eo của Cố Ngạn: “Hôm nay tất cả mọi người đều gây khó dễ cho trẫm, mà ngươi còn cố tình trêu chọc trẫm."
Cố Ngạn cười ha ha, duỗi hai tay áp lên bộ mặt cứng ngắc của Hoàng thượng, xoa: “Mỗi ngày đều cố kéo căng gương mặt này có mệt hay không, ở trước mặt ta đừng tự cao tự đại."
“Hừ, người bên cạnh trẫm đều nói năng ngọt xớt, tiểu Đa tử cũng thế, ngươi cũng thế."
Thượng Vũ đế vẻ mặt hưởng thụ, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo vừa rồi.
Ngọ thiện bày ra một bàn, do các cung nữ từng món từng món bưng lên, mỗi lần món nào được bưng lên là sắc mặt của Cố Ngạn lại đen hơn một phần.
Thượng Vũ đế thấy thế, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng quên điều kiện ngươi vừa mới trao đổi cùng trẫm."
Thần sắc Cố Ngạn không vui, nhưng vẫn tiếp nhận đũa ngọc tự tay Hoàng thượng đưa tới.
Thượng Vũ đế thấy Cố Ngạn vẫn như trước không có dấu hiệu động đũa, cau mày nói: “Không thích liền đổi bàn khác."
“Không cần, bệ hạ." Cố Ngạn do dự nên xuống tay từ chỗ nào, sau cùng ngoan ngoãn mà kẹp một miếng thịt cua.
Thượng Vũ đế lộ ra nụ cười vui mừng, cho người lui ra ngoài, hưởng thụ không gian chỉ có hắn cùng Cố Ngạn bảo bảo.
Thượng Vũ đế ăn no rồi, ăn no rồi thì tất nhiên muốn phát tình.
Cố Ngạn thấy bộ dáng ăn no rửng mỡ kia của hắn | biểu lộ động dục của đương kim thánh thượng bắt đầu rõ ràng.
Cố Ngạn nhắc nhở một câu vô ích: “Bệ hạ, mặt trời đã lên cao, đạo làm vua…"
Thượng Vũ đế không chú ý đến lời nói của hắn, ‘sột soạt’ thoáng cái cởi xuống long bào trang nghiêm.
Đôi mắt của Cố Ngạn ngày càng sâu, bất kể là trông thấy bao nhiêu lần vẫn sẽ bị hành vi hoang đường là hoàng đế cởi xuống long bào mà bên trong không mặc gì cả này hù dọa ah.
Thượng Vũ đế giang hai tay, muốn ôm ấp.
Khóe miệng Cố Ngạn co giật, chặn lại cái ôm của Hoàng thượng, nhắc lại lần thứ năm: “Bệ hạ, ngài quá phóng túng rồi."
Thượng Vũ đế xoay người ngồi trên người Cố Ngạn, từ trên cao nhìn xuống hừ lạnh: “Đến đây đi."
Cố Ngạn biết rõ vị đế vương cao cao tại thượng này cố chấp không nói nên lời, liền mỉm cười, thừa dịp Thượng Vũ đế còn đang ngây người, lập tức lật người áp người phía trên xuống, triền miên ân ái đến mỏi mệt.
“A… Cố Ngạn bảo bảo…"
“Ân… Cố Ngạn bảo bảo… Chậm một chút… Ah… Ân ah… Sâu chút nữa…"
“Bệ hạ! Chú ý eo!"
“Ah… Cố Ngạn…"
Thượng Vũ đế bỏ bê cả buổi thượng triều, cùng nam sủng nhà mình nằm trên giường ngắm cột giường chạm trổ tinh xảo.
“Cố Ngạn bảo bảo."
“Bệ hạ?"
Thượng Vũ đế tựa vào người Cố Ngạn, miễn cưỡng mở miệng: “Chuyện Thành phi hôm nay, ngươi thấy thế nào?"
“Không phải chỉ là chút thủ đoạn tầm thường sao? Lại nói, lâu rồi chưa từng có người nào đến đây gây sự như vậy."
Thượng Vũ đế khiêu mi nghiêng qua liếc hắn, bĩu môi: “Đồ ngốc."
Tác giả :
Nhi Ngã Tri Đạo