Sủng Thú Thành Hoàng Hậu
Chương 36
Bích Lan ngồi trong lòng trượng phu của mình thầm cười, tiểu tử kia, coi ngươi giải quyết như thế nào.
Nam Yên liếc liếc ánh mắt gian xảo của mẹ thì thầm cười khổ. Nàng nếu không đứng ra giúp hắn thì không xong đâu nha.
"Mấy người các ngươi một câu yêu quái, hai câu cũng nói ta là yêu quái, vậy bằng chứng đâu?"
Mấy tên quan nháo nhào lên nói, "Chính mắt chúng ta trông thấy, ngươi dùng phép thuật biến đến chỗ này, không phải yêu quái thì là cái gì?".
Hắn ta vừa nói xong thì bị một cái bạt tay bay tới. Hắn ngã chỏng vó mà rên đau.
Mấy tên khác thấy thế thì run cả người, chỉ sợ yêu quái kia sẽ hại đến mình, muốn bỏ trốn nhưng bên ngoài không thể nào đi ra, bởi vì Bích Lan đã giăng kết giới rồi.
"Yên nhi, đừng giận, sẽ tổn hại đến sức khỏe", hắn luôn luôn tin nàng, tin nàng sẽ không bao giờ làm tổn hại đến hắn.
Nàng thở xồng xộc trong người Khinh Duật Phàm, trợn mắt nhìn mấy tên cẩu quan ở dưới, "Chàng nhìn xem, toàn là người của chàng đó, dám nói ta là yêu quái, chán sống!".
"Được rồi, chúng chán sống thì ta sẽ cho chúng sống không bằng chết", hắn lóe lên tia ác độc trong mắt, dám khinh thường Yên nhi của hắn, còn chưa đến lược các ngươi đâu.
"Các ngươi cho rằng có phép thuật là yêu quái? Vậy còn thần tiên, thần tiên thì không có phép thuật à?".
"Ngươi nói giỡn sao, thần tiên nào giáng trần, với sắc đẹp đó chỉ có thể là yêu quái!".
Hừ, khinh người quá đáng, bộ thần tiên trong trí tưởng tượng của họ sắc đẹp không bằng yêu quái?! Cũng phải, nàng mang sắc đẹp yêu mị quyến rũ, còn những thần tiên khác thì sở hữu sắc đẹp xĩnh xắn, dịu dàng như mẹ nàng vậy, nhưng cái này sao có thể trách ta, ta còn có sở hữu gen từ một phần từ cha tuấn tú trầm lặng mà.
Nàng phất tay lên, toàn bộ quần áo màu đỏ đều biến thành màu xanh. Thực ra là y phục của hoàng hậu rất phiền phức, thêu phượng tùm lum, mà bộ màu xanh mà nàng chuyển đó là bộ mà Nam Yên tiên tử nàng mặc lúc ở trên trời.
Mọi người há mồm nhìn nàng biến đổi từ bộ này sang bộ khác. Nhưng bộ màu xanh này tản ra ánh sáng thần tiên ra xung quanh. Thực ra nếu thần tiên với nhau thì không thấy ánh sáng đó đâu, chỉ có người phàm hoặc yêu quái mới thấy ánh sáng đó. Khi ánh sáng ấy chói lọi khắp nơi thì mọi người mới từ từ quỳ xuống, hô to
"Thần tiên giáng trần, hoàng hậu nương nương thiên tuế".
"Thần tiên, hoàng hậu thật sự không phải là yêu quái. Xin hoàng hậu hãy tha tội cho thần ngu muội".
.........
"Hừ, coi như các ngươi có mắt, còn nhìn ra được ta là thần tiên".
Khinh Duật Phàm nãy giờ im lặng nhìn nàng biến đổi, trong nháy mắt lại phiền lòng. Nàng là thần tiên, hắn thật sự xứng sao? Mặc kệ tất cả đi, hắn chỉ cần có nàng là được.
"Yên nhi, màu xanh này rất hợp với nàng, rất đẹp".
"Vậy sao, thật ra đây là màu thứ hai ta thích. Vì ta là tiên muôn thú, muôn cỏ nên ông trời ban cho ta màu này".
"Phàm, chàng có thấy ánh sáng của ta không?", nó rất đẹp nha, nhưng mà nàng không thể thấy được của nàng.
"Nàng nói ánh sáng nào?".
Nam Yên bất động nhìn hắn không thể tin được, sau đó nàng hỏi toàn bộ người bên dưới
"Các ngươi có thấy ánh sáng của ta không?".
Đồng loạt đều trả lời "Vâng, rất đẹp".
Hắn cũng hiểu ý nàng muốn nói là gì, trong lòng cũng nghi ngờ, hắn cũng như bao người khác, sao lại không thể thấy ánh sáng của nàng. Hắn mới nhớ lại vài ngày trước nàng có nói với hắn rằng hắn không phải người thường, là như vậy sao.
Nam Yên mừng rỡ ra mặt, nắm lấy tay hắn áp lên má nàng, nở nụ cười nói
"Phàm, rốt cuộc ta cũng biết chàng là cái gì rồi!".
Hắn mặc dù không biết nàng nghĩ gì nhưng thấy nàng vui vẻ nên vui theo, tay vuốt ve làn da mịn màng của nàng, "Ừ, nàng nói đi".
"Chàng giống như ta, đều là thần tiên", nàng phấn khởi nên nói hơi to, kết quả làm cho thái hậu nghe thấy, bà liền bật dậy mà hỏi, "Cái gì, Phàm nhi là thần tiên? Không thể nào!".
"Mẫu hậu, ta khẳng định. Bởi vì ánh sáng cùa con chỉ có con người cùng yêu ma quỷ quái mới thấy, còn thần tiên với nhau thì không thể".
"Nàng nói ta là thần tiên? Sao ta không cảm thấy gì hết".
"Có lẽ chàng là tinh tú chuyển kiếp, vẫn chưa đến giai đoạn về trời làm thần tiên".
"Tính tú chuyển kiếp?!", lời này vừa nói ra thật rất hoang đường, nhưng hắn tin nàng.
"Hahaha, Yên nhi, con rất thông minh", là mẹ nàng, Bích Lan.
"Mẹ, có phải Phàm là tinh tú chuyển kiếp không?"
Bà mỉm cười chứ không trả lời, như vậy cũng cho nàng biết được đáp án.
"Yên nhi, hắn có sứ mệnh của hắn, một khi mọi sự thành công thì khi đó hắn mới được thiên đình công nhận".
Sứ mệnh, không phải chính là trông coi Khinh quốc hưng thịnh phát triển sao?
"Con đã biết, mẹ thật xấu, dám để lộ thân phận của con, giờ con phải làm sao sống tiếp đây!".
"Con gái ngốc, đúng là đang yêu mà trở nên ngốc nghếch. Ta đã giăng kết giới rồi, không một tin tức nào có thể lộ ra bên ngoài, bây giờ làm phép quên kí ức đi".
"Mẹ, người thật sự là người mẹ xinh đẹp nhất, thông minh nhất của con".
"Hừ, không phải con vẫn bỏ người mẹ hoàn hảo này mà đi ư. Thông qua việc ban nãy ta chỉ khảo nghiệm xem tiểu tử kia có thật lòng với con hay đi nghe lời gièm pha về con mà đuổi con đi. Được rồi, ta đã biết đáp án", nói xong nàng gật đầu với thái hậu, sau đó nắm tay Nam Đạt mà biến mất.
Nam Yên nhẩm nhẩm mấy câu rồi phất tay, mọi người trong đại điện đều biến mất. Khi họ tỉnh lại đã là ở trong nhà rồi, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì cả, chỉ nhớ đến đoạn hoàng hậu nhận ấn ký sau đó mọi người đểu trống rỗng.
Tối đó, sau khi tắm rửa là giờ nghỉ ngơi. Nam Yên nằm trong lòng Khinh Duật Phàm nhắm mắt hạnh phúc, bỗng ngộ ra một chút
"Phàm, chúng ta phải đặt tên cho hai bảo bảo thôi, như vậy mới phân biệt được", nàng vuốt ve cái bụng chưa to lắm.
"Ừ".
"Ta đặt nhé".
"Ừ".
"Chàng hứa rồi đó, ta nhất định sẽ cho bảo bảo cái tên đẹp".
"Ừ, ngủ đi, bảo bối".
Trong bóng đêm bao trùm nhưng hạnh phúc vẫn đang bừng bừng bên trong hoàng cung. Ngày sau chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Nam Yên liếc liếc ánh mắt gian xảo của mẹ thì thầm cười khổ. Nàng nếu không đứng ra giúp hắn thì không xong đâu nha.
"Mấy người các ngươi một câu yêu quái, hai câu cũng nói ta là yêu quái, vậy bằng chứng đâu?"
Mấy tên quan nháo nhào lên nói, "Chính mắt chúng ta trông thấy, ngươi dùng phép thuật biến đến chỗ này, không phải yêu quái thì là cái gì?".
Hắn ta vừa nói xong thì bị một cái bạt tay bay tới. Hắn ngã chỏng vó mà rên đau.
Mấy tên khác thấy thế thì run cả người, chỉ sợ yêu quái kia sẽ hại đến mình, muốn bỏ trốn nhưng bên ngoài không thể nào đi ra, bởi vì Bích Lan đã giăng kết giới rồi.
"Yên nhi, đừng giận, sẽ tổn hại đến sức khỏe", hắn luôn luôn tin nàng, tin nàng sẽ không bao giờ làm tổn hại đến hắn.
Nàng thở xồng xộc trong người Khinh Duật Phàm, trợn mắt nhìn mấy tên cẩu quan ở dưới, "Chàng nhìn xem, toàn là người của chàng đó, dám nói ta là yêu quái, chán sống!".
"Được rồi, chúng chán sống thì ta sẽ cho chúng sống không bằng chết", hắn lóe lên tia ác độc trong mắt, dám khinh thường Yên nhi của hắn, còn chưa đến lược các ngươi đâu.
"Các ngươi cho rằng có phép thuật là yêu quái? Vậy còn thần tiên, thần tiên thì không có phép thuật à?".
"Ngươi nói giỡn sao, thần tiên nào giáng trần, với sắc đẹp đó chỉ có thể là yêu quái!".
Hừ, khinh người quá đáng, bộ thần tiên trong trí tưởng tượng của họ sắc đẹp không bằng yêu quái?! Cũng phải, nàng mang sắc đẹp yêu mị quyến rũ, còn những thần tiên khác thì sở hữu sắc đẹp xĩnh xắn, dịu dàng như mẹ nàng vậy, nhưng cái này sao có thể trách ta, ta còn có sở hữu gen từ một phần từ cha tuấn tú trầm lặng mà.
Nàng phất tay lên, toàn bộ quần áo màu đỏ đều biến thành màu xanh. Thực ra là y phục của hoàng hậu rất phiền phức, thêu phượng tùm lum, mà bộ màu xanh mà nàng chuyển đó là bộ mà Nam Yên tiên tử nàng mặc lúc ở trên trời.
Mọi người há mồm nhìn nàng biến đổi từ bộ này sang bộ khác. Nhưng bộ màu xanh này tản ra ánh sáng thần tiên ra xung quanh. Thực ra nếu thần tiên với nhau thì không thấy ánh sáng đó đâu, chỉ có người phàm hoặc yêu quái mới thấy ánh sáng đó. Khi ánh sáng ấy chói lọi khắp nơi thì mọi người mới từ từ quỳ xuống, hô to
"Thần tiên giáng trần, hoàng hậu nương nương thiên tuế".
"Thần tiên, hoàng hậu thật sự không phải là yêu quái. Xin hoàng hậu hãy tha tội cho thần ngu muội".
.........
"Hừ, coi như các ngươi có mắt, còn nhìn ra được ta là thần tiên".
Khinh Duật Phàm nãy giờ im lặng nhìn nàng biến đổi, trong nháy mắt lại phiền lòng. Nàng là thần tiên, hắn thật sự xứng sao? Mặc kệ tất cả đi, hắn chỉ cần có nàng là được.
"Yên nhi, màu xanh này rất hợp với nàng, rất đẹp".
"Vậy sao, thật ra đây là màu thứ hai ta thích. Vì ta là tiên muôn thú, muôn cỏ nên ông trời ban cho ta màu này".
"Phàm, chàng có thấy ánh sáng của ta không?", nó rất đẹp nha, nhưng mà nàng không thể thấy được của nàng.
"Nàng nói ánh sáng nào?".
Nam Yên bất động nhìn hắn không thể tin được, sau đó nàng hỏi toàn bộ người bên dưới
"Các ngươi có thấy ánh sáng của ta không?".
Đồng loạt đều trả lời "Vâng, rất đẹp".
Hắn cũng hiểu ý nàng muốn nói là gì, trong lòng cũng nghi ngờ, hắn cũng như bao người khác, sao lại không thể thấy ánh sáng của nàng. Hắn mới nhớ lại vài ngày trước nàng có nói với hắn rằng hắn không phải người thường, là như vậy sao.
Nam Yên mừng rỡ ra mặt, nắm lấy tay hắn áp lên má nàng, nở nụ cười nói
"Phàm, rốt cuộc ta cũng biết chàng là cái gì rồi!".
Hắn mặc dù không biết nàng nghĩ gì nhưng thấy nàng vui vẻ nên vui theo, tay vuốt ve làn da mịn màng của nàng, "Ừ, nàng nói đi".
"Chàng giống như ta, đều là thần tiên", nàng phấn khởi nên nói hơi to, kết quả làm cho thái hậu nghe thấy, bà liền bật dậy mà hỏi, "Cái gì, Phàm nhi là thần tiên? Không thể nào!".
"Mẫu hậu, ta khẳng định. Bởi vì ánh sáng cùa con chỉ có con người cùng yêu ma quỷ quái mới thấy, còn thần tiên với nhau thì không thể".
"Nàng nói ta là thần tiên? Sao ta không cảm thấy gì hết".
"Có lẽ chàng là tinh tú chuyển kiếp, vẫn chưa đến giai đoạn về trời làm thần tiên".
"Tính tú chuyển kiếp?!", lời này vừa nói ra thật rất hoang đường, nhưng hắn tin nàng.
"Hahaha, Yên nhi, con rất thông minh", là mẹ nàng, Bích Lan.
"Mẹ, có phải Phàm là tinh tú chuyển kiếp không?"
Bà mỉm cười chứ không trả lời, như vậy cũng cho nàng biết được đáp án.
"Yên nhi, hắn có sứ mệnh của hắn, một khi mọi sự thành công thì khi đó hắn mới được thiên đình công nhận".
Sứ mệnh, không phải chính là trông coi Khinh quốc hưng thịnh phát triển sao?
"Con đã biết, mẹ thật xấu, dám để lộ thân phận của con, giờ con phải làm sao sống tiếp đây!".
"Con gái ngốc, đúng là đang yêu mà trở nên ngốc nghếch. Ta đã giăng kết giới rồi, không một tin tức nào có thể lộ ra bên ngoài, bây giờ làm phép quên kí ức đi".
"Mẹ, người thật sự là người mẹ xinh đẹp nhất, thông minh nhất của con".
"Hừ, không phải con vẫn bỏ người mẹ hoàn hảo này mà đi ư. Thông qua việc ban nãy ta chỉ khảo nghiệm xem tiểu tử kia có thật lòng với con hay đi nghe lời gièm pha về con mà đuổi con đi. Được rồi, ta đã biết đáp án", nói xong nàng gật đầu với thái hậu, sau đó nắm tay Nam Đạt mà biến mất.
Nam Yên nhẩm nhẩm mấy câu rồi phất tay, mọi người trong đại điện đều biến mất. Khi họ tỉnh lại đã là ở trong nhà rồi, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì cả, chỉ nhớ đến đoạn hoàng hậu nhận ấn ký sau đó mọi người đểu trống rỗng.
Tối đó, sau khi tắm rửa là giờ nghỉ ngơi. Nam Yên nằm trong lòng Khinh Duật Phàm nhắm mắt hạnh phúc, bỗng ngộ ra một chút
"Phàm, chúng ta phải đặt tên cho hai bảo bảo thôi, như vậy mới phân biệt được", nàng vuốt ve cái bụng chưa to lắm.
"Ừ".
"Ta đặt nhé".
"Ừ".
"Chàng hứa rồi đó, ta nhất định sẽ cho bảo bảo cái tên đẹp".
"Ừ, ngủ đi, bảo bối".
Trong bóng đêm bao trùm nhưng hạnh phúc vẫn đang bừng bừng bên trong hoàng cung. Ngày sau chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Tác giả :
Thothoa8