Sủng Thê
Chương 9
Do khí hậu ở Đại Tống thường xuyên ấm áp, cho nên đối với sự lạnh lẽo ở Đại Liêu mà nói, Triệu Duẫn Anh vẫn là có chút khó thích nghi. Vì ngày hôm qua ra ngoài mặc quá phong phanh, cộng thêm việc phải “so tài" với Tử Oa khiến cho nàng cuối cùng cũng nghiễm nhiên bị nhiễm phong hàn.
“Khụ khụ…" Trong phòng, không ngừng truyền ra tiếng ho khan.
“Thế nào lại ngày càng nặng thế này, không phải là do uống thuốc không đúng giờ đấy chứ?" Da Luật Chân Hy vô cùng lo lắng.
“Ta như thế này là do ai hại?" Nàng trừng mắt liếc hắn.
“Đừng nóng giận, Anh nhi, đều là ta không tốt, ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
“Ngươi câm miệng lại! Ta không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi nữa!" Nàng vô cùng tức tối, mắt mở trừng giận giữ.
Hắn thực sự không biết nói gì thêm, chỉ có thể tiếp tục lo lắng nhìn nàng.
Một hồi sau, hắn vừa sờ sờ đầu nàng, vừa vỗ vỗ vai nàng cho thuận khí, sau đó xoa xoa trán và khuôn mặt nàng….Bởi vì làn da nàng bây giờ trở nên ửng hồng vô cùng xinh đẹp khiến cho hắn không chịu nổi mê hoặc…
“Được rồi, bỏ tay ra đi."
Nàng không thể nhịn được nữa, đáng ghét, lúc nãy rõ ràng nàng đã nói mình rất mệt, hắn chẳng lẽ không thèm bỏ vào tai để nàng nghỉ ngơi một mình được sao?
“Anh nhi…" Hắn ai oán nhìn nàng.
“Đừng có trưng cái bộ mặt đó ra với ta, ta đang bệnh, nhìn thấy ngươi bệnh của ta chỉ càng nặng thêm thôi."
“Ta thân là tướng công phải chăm sóc cho nàng."
“Không cần, ngươi chỉ cần cho ta nghỉ ngơi một mình là ta đã cảm tạ lắm rồi." Triệu Duẫn Anh thở dài, thật quá mệt mỏi…"Ta bệnh thế này, tất cả đều do ngươi hại!"
“Được được được, đều là do ta không tốt, đã hại nàng đổ bệnh." Hắn ôn nhu trấn an nàng “Nàng ngủ đi! Ta sẽ ở đây canh chừng nàng, cần gì cứ nói với ta."
Bên ngoài bọn hạ nhân tất cả tập trung lại, chen chúc ở một chỗ nghe lỏm hai người nói chuyện, mỗi lần chỉ cần Da Luật Chân Hy mở miệng đều khiến cho bọn họ không khỏi giật mình.
Da Luật Chân Hy leo lên giường, ôm Triệu Duẫn Anh vào lòng, lấy nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng. Hắn hơi nhíu mày, bất chợt cảm thấy vô cùng lo lắng. Khí hậu mới chỉ hơi lạnh một chút nàng đã đổ bệnh thế này, đến lúc giá rét thì không biết sẽ như thế nào nữa? Nếu đến thượng kinh nàng lại tiếp tục đổ bệnh thì phải làm sao?
“Da Luật Chân Hy…" Nàng nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, đến lúc chập chờn sắp tiến vào mộng đẹp thì bất chợt nhớ ra điều gì, lười nhác mở miệng.
“Ân? Chuyện gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Suy nghĩ một hồi lâu, thanh âm ngái ngủ của nàng lại vang lên “Chúng ta….lúc nào thì xuất phát?"
“Chờ nàng khỏi bệnh đã." Nàng bệnh nặng thế kia mà vẫn nhất mực đòi đến thượng kinh.
“Không nên…."
“Cái gì?"
“Ta không nên….tiếp tục ở lại chỗ này…"
“Vì sao?"
“Vì ở đây….Tử Oa đáng ghét kia….sẽ tiếp tục đến."
“Yên tâm đi, ta nhất định ngăn không cho Tử Oa tiếp tục dương oai nữa, nàng cứ tin tưởng ta."
Lo lắng nàng vẫn còn sợ hãi, hắn liền nhẹ giọng an ủi “Chờ nàng khỏi bệnh ta sẽ lập tức xuất phát."
Không có phản ứng.
Da Luật Chân Hy hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, nương tử của hắn đã ngủ.
Hắn ngắm nàng đến thất thần, có thể lấy được một nương tử như nàng là phúc phận lớn trong đời hắn, hắn nhìn dung nhan kiều mị của nàng một hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ — nếu nàng đúng là người như mọi người vốn suy đoán, là một nữ tử nhu nhược nhút nhát, hắn khẳng định sẽ không bao giờ để ý đến nàng. Nhưng bởi vì nàng vô cùng mạnh mẽ kèm theo chút bướng bỉnh, hắn mới hoàn toàn bị nàng hấp dẫn mê hoặc đến như vậy. Chỉ cần ở bên nàng mấy ngày, hắn đã không thể tự kiềm chế được bản thân mình nữa rồi.
Điều sư phụ đã nói chính là sự thực, hắn rốt cục cũng tìm ra được một nữ tử mà hắn rất mực yêu thương.
Nàng cho rằng hắn không biết gì sao? Nàng thực ra tính tình không xấu, những hành động hung hăng của nàng khẳng định là có ẩn tình, nhưng tại sao nàng lại cố tỏ ra như vậy, thời gian sau này sẽ cho hắn một đáp án.
Bất quá, hắn lại rất thích dáng vẻ tức tối giận dữ của nàng, hay nói cách khác, hắn chính là hết lần này đến lượt khác cố tình để nàng gây sự với hắn! Loại phong tình này, trên thế gian khẳng định cũng chỉ mình hắn có. (~~> Khiếp, Hy ca anh vừa vừa thôi nhé, thích gì không thích đi thích Anh tỷ gây sự với mềnh. Pó tay anh =___=)
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!" Trong ‘Phong Minh cung’ truyền ra tiếng chửi bới phẫn nộ của Tử Oa, mọi đồ vật trong phòng đều không tránh khỏi việc bị nàng ta vơ lấy ném tứ tung. “Chân Hy ca ca lại có thể vì ả tiện nữ người Hán kia mà suýt nữa lấy mạng ta, đáng ghét, ta không cam lòng a!"
Bọn cung nữ đứng một bên từ nãy đến giờ không ai dám mở miệng nói một câu nào, làm gì thì làm miễn là đừng để bản thân chịu chung số phận với đồ đạc trong phòng là được rồi.
“A— Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho nàng ta tiếp tục sống nhởn nhơ như vậy nữa!"
Khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp của Tử Oa tràn ngập vẻ lo lắng, mái tóc vốn được chải vuốt chỉnh tề bây giờ cũng đã rối tung hệt như một bà điên, nhất là trong con ngươi kia thi thoảng lại lóe lên những tia điên cuồng tàn bạo, càng làm cho mọi người xung quanh thêm khiếp sợ.
“Nhũ mẫu!" Nàng đột nhiên hét to, nhìn về phía nữ nhân đang co ro trốn ở một góc trong phòng.
“Công chúa…" Bà nhũ mẫu dù cực kỳ kinh sợ nhưng vẫn bước nhanh tiến lại gần “Công chúa gọi lão nô…"
“Nhũ mẫu, giúp ta nghĩ cách đi." Nàng ra lệnh.
“Công chúa? Nghĩ biện pháp? Công chúa muốn lão nô nghĩ biện pháp gì?"
“Ta muốn công chúa Đại Tống phải chết, ta muốn Chân Hy ca ca thành thân với ta, ngươi nghĩ cách nhanh lên." Chân Hy ca ca là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Thế nhưng….công chúa, tuy rằng chỉ mới thành thân vài ngày nhưng mọi người đều biết rằng Vương gia rất sủng ái vương phi, thậm chí có đôi chút dung túng nàng, lần thái hậu cho truyền phu thê bọn họ vào cung để vấn an người, Chân Hy vương gia vì lo lắng cho thân thể yếu ớt mảnh mai của vương phi, cho nên mới…."
“Những chuyện này ta đều biết, không cần ngươi phải nhắc!" Nghe lại điều này, khiến cho Tử Oa càng trở nên phẫn uất căm hận.
“Công chúa, vương gia đã tiến cung chào tạm biệt hoàng thượng và thái hậu rồi, bọn họ quyết định sẽ quay về thượng kinh…."
“Ta cũng đến thượng kinh, ta nhất quyết không để cho ma nữ kia tiếp tục sống nhởn nhơ bên cạnh Chân Hy ca ca nữa!"
“Công chúa, xin người nên nhớ quyết định của vương gia thái hậu đều luôn luôn ủng hộ, nếu như vương gia biết chuyện công chúa muốn gây khó dễ cho vương phi, lão nô sợ rằng cả đời này công chúa sẽ không được yên ổn với vương gia…"
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Nàng hét lên giận dữ, nghĩ đến chuyện kinh khủng lúc ở vương phủ, nàng lại càng không cam lòng “Ta muốn nàng ta chết, nàng ta nhất định phải chết!"
“Công chúa xin người bình tĩnh."
“Ta mặc kệ, ngươi nhanh nhanh nghĩ cách cho bản công chúa đi, bằng không ta sẽ lập tức giết chết mẹ con nhà các ngươi!" Giọng nói nàng mang đậm giọng điệu uy hiếp.
Bà nhũ mẫu kinh sợ vội quỳ sụp xuống đất “Công chúa tha mạng a!"
“Muốn sống thì nghĩ cách nhanh lên!" Tử Oa hung hãn trừng mắt.
“Vâng….lão nô…có cách…."
“Nói."
“Chúng ta trước tiên cứ mua chuộc đám hạ nhân ở vương phủ, chờ cho bọn họ đến thượng kinh, sẽ tìm thời điểm thích hợp mà hạ sát vương phi, công chúa trăm ngàn lần đừng nên đến thượng kinh, tạm thời cứ ở lại chỗ này, đến lúc vương phi xảy ra chuyện không may thì công chúa cũng sẽ thoát được mọi hiềm nghi."
Tử Oa suy nghĩ một lúc, sau đó đi lại chiếc tủ nhỏ trong góc phòng, lúc sau lấy ra chiếc bình nhỏ chạm khắc vô cùng tinh xảo đưa cho nhũ mẫu.
“Đây là loại kịch độc không mùi không vị, ăn vào sẽ lập tức mất mạng, hơn nữa lại không tra ra được nguyên nhân dẫn đến cái chết. Chuyện này ta giao cho ngươi làm, trước tiên nghĩ cách hành hạ nữ nhân kia đã, sau đó mới ra tay hạ sát nàng ta." Tử Oa oán hận nói, sự âm hiểm độc ác đã khiến trái tim nàng trở nên lạnh lẽo băng hàn.
“Vâng….công chúa." Bà nhũ mẫu kinh hồn táng đảm nhận lấy chiếc bình nhỏ.
“Chờ chút, còn điều này nữa, ta không tin tưởng đám hạ nhân ở vương phủ." Tử Oa đột nhiên nói.
“Vậy….công chúa dự định làm sao?"
Nàng trầm ngâm một lúc lâu “Phái một đứa nô tỳ vào vương phủ, nếu như có gì bất trắc thì tự tay hành động, hai bút cùng vẽ, ta không tin nữ nhân Triệu Duẫn Anh kia có thể thoát chết."
“Suy nghĩ của công chúa quả rất thấu đáo chặt chẽ."
Tử Oa đắc ý cười ha ha.
Không ai, không một ai có thể sỉ nhục nàng đến thế vẫn có thể sống bình yên vô sự, nàng chính là đệ nhất công chúa của Đại Liêu, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân, chỉ được phép nàng từ chối nam nhân, không có chuyện nam nhân từ chối nàng.
Nếu công chúa Đại Tống kia chết đi, Chân Hy ca ca có thể sẽ rất đau khổ, nhưng là không quan hệ, đến khi Chân Hy ca ca lấy nàng rồi nàng sẽ chứng tỏ cho huynh ấy thấy nàng tốt đến thế nào! (~~> Vâng, ngươi thì quá “tốt" rồi còn)
Thực sự là một giấc mộng quá đẹp!
***
“Bẩm vương gia, có một cô nương tên là Liên Hoa muốn cầu kiến vương phi." Đại La Cơ đứng ở ngoài cửa, kính cẩn bẩm báo.
Từ khi Tử Oa đến đây gây sự cho đến bây giờ cũng đã năm ngày rồi, đám hạ nhân bọn họ được Vương gia đích thân đi mời ngự y đến chữa trị, sau khi dùng loại thuốc tốt nhất trong vòng ba ngày đại khái cũng có thể nói là đã lành hẳn, vết thương trên mặt Xuân Hỉ cũng lên da non, ngự y nói tuyệt đối sẽ không lưu lại sẹo.
“Nàng quen biết người này sao?"
Triệu Duẫn Anh lắc đầu “Không biết."
“Đại La Cơ, vương phi không biết người này, cũng không hiểu muốn tìm vương phi có chuyện gì?"
“Nàng ta chỉ nói là tỷ tỷ của A Quế, muốn đến báo đáp ân tình của vương phi."
“A! Hóa ra là tỷ tỷ của A Quế, đại quản gia, mau mời nàng ấy vào." Triệu Duẫn Anh lập tức nói.
“Vâng, vương phi." Đại La Cơ nhanh chóng lui ra.
“Nàng có quen sao?" A Quý? Là nam nhân? (~~> Khiếp, ghen quá cho nên A Quế cũng nghe nhầm thành A Quý nữa =___=)
“Ân, từng gặp một lần."
“Lúc nào?"
Nàng nhướng mày “Ngươi đang hỏi cung ta?"
“Nàng sở dĩ không cần trả lời ta." Da Luật Chân Hy đáp, trong lòng cực kỳ khó chịu không vui.
“Kỳ thực cơ hội để ta gặp được A Quế cũng là do vương gia ngươi ban cho, lúc mới đến trung kinh chờ ngươi khoảng mấy ngày, ta quá buồn chán nên rời vương phủ đi dạo phố, đúng lúc đó thì gặp A Quế đang gặp khó khăn, sau đó thì tiện tay giúp đỡ. Chỉ có vậy thôi." Triệu Duẫn Anh giải thích, ngữ điệu có đôi chút trào phúng.
“Khách gặp sau cũng được, trước tiên nàng phải uống thuốc đã." Hắn nhìn nàng, nhận lấy bát thuốc từ tay Xuân Hỉ, đưa tới trước mặt nàng.
Ách? Nàng cho rằng đã phân tán được sự chú ý của hắn rồi chứ, quả thật là tốn nước bọt quá mà!
Đáng ghét!
“A–" Nàng cố nhịn cảm giác đắng nghét nơi cổ họng, bọn ngự y Đại Liêu đúng là một lũ lang băm mà! Sao lại bắt nàng uống thuốc đắng vậy chứ?
“Ngoan, uống hết bát thuốc đi." Hắn vừa nói vừa nhìn nàng cười cười “Tại sao trông nàng lại có vẻ khổ sở như thế chứ?"
“Ngươi còn hỏi, nếu như ngươi không ép ta uống thuốc, ta đã không khổ thế này!" Nàng lườm hắn một cái.
“Anh nhi, nàng phải gắng uống thuốc mới nhanh khỏi bệnh được."
“Ta xin ngươi đấy! Ngươi cho ta là ngu ngốc, đến ngay cả điều này cũng không hiểu được sao!"
“Anh nhi, đừng nóng giận…."
“Vương gia, vương phi, Liên Hoa cô nương đến."
“Đưa nàng ta vào." Da Luật Chân Hy mở miệng.
“Vâng." Đại La Cơ cung kính trả lời, sau đó quay ra ngoài “Liên Hoa cô nương, mời vào."
“Cảm tạ." Liên Hoa nhẹ giọng cảm ơn, vừa vào phòng liền nhìn thấy Triệu Duẫn Anh tựa người ở đầu giường cùng Da Luật Chân Hy đang ngồi phía mép giường, lập tức quỳ xuống “Dân nữ bái kiến Vương gia vương phi."
“Đứng lên đi, Liên Hoa cô nương." Triệu Duẫn Anh mỉm cười “Xuân Hỉ, mang ghế lại đây."
“Cảm tạ vương phi." Liên Hoa đứng lên, nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế.
“Liên Hoa, ngươi tìm ta có việc gì sao?"
“Là như vậy, lúc dân nữ về nhà thì nghe muội muội A Quế nói lại rằng đã từng được vương phi giúp đỡ, vì muốn cảm tạ vương phi, cho nên Liên Hoa tình nguyện đi theo vương phi, hầu hạ vương phi, suốt đời suốt kiếp báo đáp ân tình của vương phi."
Triệu Duẫn Anh nhướn mày nhìn nàng một hồi lâu “Mẫu thân ngươi đã khỏe lại chưa?"
“Vâng, nương của dân nữ đã có thể rời giường được rồi."
“Vậy là tốt rồi." Nàng gật gật đầu nhìn sang phía Da Luật Chân Hy đang trầm mặc “Vương gia, ngươi thấy sao?"
“Nàng đồng ý là được."
“Vậy thì, đúng lúc ta cũng đang thiếu một thị nữ, ngươi có thể ở lại. Được rồi, ngươi biết chuyện chúng ta sắp quay về thượng kinh chứ?"
“Vâng, Liên Hoa biết."
“Ngươi phải tiếp tục xa nhà liệu có sao không?"
“Không sao vương phi, nương đồng ý rồi, muội muội tất nhiên đủ lớn để hiểu rõ mọi chuyện, Liên Hoa cũng không còn gì lo lắng."
“Vậy được rồi, Xuân Hỉ, em đưa Liên Hoa lui trước, chỉ cho nàng ấy biết phải làm những gì."
“Vâng, vương phi." Xuân Hỉ nhanh chóng đưa Liên Hoa rời khỏi phòng.
Da Luật Chân Hy nhìn Triệu Duẫn Anh.
“Anh nhi, trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì?"
“Ngươi tại sao lại hỏi ta như vậy?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, lẽ nào hắn đã nhìn ra sao??
“Nàng tưởng ta không biết sao" Hắn cười cười “Nói đi, nàng đang nghĩ cái gì?"
“Nếu ngươi đã đoán được thì ta cũng nói thẳng. Ngươi có phát hiện ra Liên Hoa có chút đáng ngờ không?"
Lam mâu của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo “Nàng nói tiếp đi."
“Bởi vì sắp đến mùa đông rồi cho nên hoàng thượng và thái hậu mới quyết định ở lại trung kinh, chờ cho giá rét kết thúc mới đến thượng kinh, nếu theo lý thuyết thì thân là vương gia như ngươi đáng lẽ vẫn phải ở lại đây, không được quay về trước, có đúng không?"
“Không sai."
“Như vậy thì, chuyện ngươi quay về thượng kinh, ngoài hoàng thượng và thái hậu ra thì còn ai biết?"
“Da Luật Thạch, Đỗ Liệt Cổ và Lý Tích Nã."
“Còn có những người trong cung nữa!"
“Vốn dĩ là Liên Hoa cô nương không thể biết được, trừ phi nàng ta là nô tỳ trong cung, ý nàng là thế đúng không?" Hắn trầm ngâm.
“Không sai, mà nếu Liên Hoa đã là nô tỳ trong cung, tại sao lại còn ở chỗ này?"
“Nói muốn đến báo ân."
“Đây chính là điểm đáng ngờ, hơn nữa A Quế vốn không biết ta là vương phi."
“Chết tiệt!" Hắn thấp giọng, nếu muốn đến để làm hại nương tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha “Nỗ Nhĩ Trát!"
“Có thuộc hạ." Ngoài cửa, Nỗ Nhĩ Trát cung kính trả lời.
“Lập tức đi bắt Liên Hoa!"
“Vâng." Nỗ Nhĩ Trát nhận lệnh, chuẩn bị chạy đi.
“Khoan đã, Nỗ Nhĩ Trát, ngươi tạm thời đứng lại." Triệu Duẫn Anh hô to.
Hắn sửng sốt “Vương gia?" Mệnh lệnh của phu thê bọn họ sao mà trái ngược như thế a!
“Anh nhi, nếu nàng ta có ý đến đây ám hại nàng, chỉ cần tra ra ta sẽ lập tức xử lý!"
“Ngươi định làm như thế nào, bức cung sao?"
“Chỉ cần hỏi ra mục đích và người đứng sau là được."
“Không được!"
“Anh nhi?"
“Ngươi im miệng, chuyện này tự ta sẽ xử lý!"
Hắn nhắm chặt mắt, không muốn khắc khẩu với nàng thêm nữa, nhưng hắn biết mình sẽ phải làm gì.
“Da Luật Chân Hy, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi lén giở trò sau lưng ta, ta lập tức hưu ngươi, ta đã nói được thì làm được!"
Hắn tiếp tục nhắm chặt mắt.
“Nếu như Liên Hoa làm chuyện bất lợi cho nàng thì sao?"
“Ngày mai trước khi xuất phát ta sẽ đến nhà A Quế."
Da Luật Chân Hy sửng sốt, thế nào nàng lại chuyển chủ đề nhanh như vậy?
“Nếu Liên Hoa không phải là tỷ tỷ của A Quế, ta sẽ cho ngươi xử lý nàng ta, nhưng nếu như thực sự là tỷ tỷ A Quế, vậy thì sẽ dùng phương pháp của ta, đồng ý chứ?"
“Được được, cứ theo ý nàng đi. Nhưng Anh nhi, ai nói với nàng là ngày mai sẽ xuất phát?"
Triệu Duẫn Anh liếc mắt nhìn hắn một cái “Là ta nói, không được sao?"
Nỗ Nhĩ Trát đứng ngoài cửa, nhịn không được lắc đầu.
Đại Tống nữ tử chẳng phải là đều tam tòng tứ đức, coi phu quân ngang trời sao?Vì sao hắn cảm thấy vương phi hết lần này đến lần khác đều như thể sư tử Hà Đông a??? (~~> Cái “sư tử Hà Đông" này vốn dĩ nó là “đông sư" nhưng ta không nghĩ ra được từ nào khác nữa nên chém luôn =____=)
***
“Ta xin các ngươi có được không, ta không yếu ớt đến thế đâu!" Triệu Duẫn Anh không chịu nổi đột nhiên bật dậy.
“Không được, vương phi, người vốn đang bị bệnh, hiện tại đã tới được thượng kinh rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt đã." Xuân Hỉ vội vã lại gần đỡ nàng nằm xuống giường.
“Đúng vậy vương phi, bên ngoài hình như sắp có tuyết rơi, người tốt nhất nên ở lại trong phòng." Liên Hoa cười nói.
Hôm trước khi Triệu Duẫn Anh nàng đến nhà A Quế, chứng thực được Liên Hoa chính là tỷ tỷ của A Quế, vì vậy Da Luật Chân Hy đành phải giữ lời, để chuyện đối phó Liên Hoa cho nàng xử lý.
Nhưng điều Triệu Duẫn Anh không biết chính là, Da Luật Chân Hy không cần dùng cực hình ép cung vẫn biết được mọi chuyện, bởi vì Liên Hoa ngay sau đó đã khai hết với hắn. Nguyên lai nàng ta chính là thị nữ thân cận của Tử Oa công chúa, nhận được lệnh của Tử Oa cho nên mới tới để hạ độc vương phi. Mà nàng vốn là trước khi đến vương phủ đã về nhà một chuyến, biết được vương phi chính là ân nhân cứu mạng của mẫu thân, cho nên nàng chỉ còn sự lựa chọn duy nhất, đó là khai thật mọi chuyện, tìm sự che chở của vương gia.
Da Luật Chân Hy trước tiên bẩm báo cho hoàng thượng và thái hậu biết chuyện, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng thái hậu không còn cách nào khác đành phải hứa với hắn tuyệt đối sẽ không cho Tử Oa có được cơ hội làm hại Triệu Duẫn Anh, cũng cam đoan trong thời gian ngắn nhất sẽ gả Tử Oa ra ngoài. Vì thế cho nên, mưu đồ lần này của Tử Oa đã chết ngay từ trong trứng nước.
“Ta đến đây cũng được ba ngày rồi mà vẫn chưa được bước chân ra khỏi cửa phòng, các ngươi có biết ta khó chịu lắm không hả?" Triệu Duẫn Anh bất mãn lầu bầu, nàng không được ra khỏi phủ thì chí ít cũng phải được đi dạo ở trong phủ tham quan a! Dù sao đây cũng là nhà của nàng rồi….
“Thế nhưng vương phi, vương gia đã dặn…."
“Vương gia đang ở đâu?" Nàng cắt lời Xuân Hỉ.
“Nga, vương gia đang ở phòng khách tiếp đón khách nhân."
“Khách nhân? Là ai?"
“Nô tỳ không biết."
“Lần sau vương gia nếu muốn phân phó gì nói hắn cứ trực tiếp tìm ta, nếu bây giờ các ngươi còn ngăn ta nữa, ta sẽ…" Nàng trừng mắt một cái sắc lẻm, câu nói bỏ dở giữa chừng nhưng hàm ý rõ ràng là lời cảnh cáo.
Dung nhan mỹ lệ nhu nhược bên ngoài cộng thêm khí chất tôn quý khiến cho không ai có thể chống lại.
Triệu Duẫn Anh liếc thấy các nàng không trả lời được, liền thỏa mãn cười lớn.
“Được rồi, bây giờ ta muốn ra ngoài, các ngươi một là đi theo ta, hai là ở lại trong phòng, tùy các ngươi chọn."
“Vương phi, chúng em là tỳ nữ của người, đương nhiên phải đi theo người a!" xuân Hỉ bất đắc dĩ đành phải đi lấy thêm áo mặc vào cho nàng.
“Ta chỉ muốn tham quan vương phủ một chút, không phải là vào thâm sơn cùng cốc gì, có cần kỹ càng như vậy không?" Bây giờ nhìn đống quần áo trên người nàng, khó có thể tưởng tượng ra những ngày rét mướt sau này nàng sẽ phải mặc những gì nữa.
“Đương nhiên cần." Xuân Hỉ nghiêm túc nói, tay thắt dây lưng cho nàng “Được rồi đó vương phi."
Liên Hoa cẩn thận mở cửa ra, gió lạnh thổi ào vào phòng, mang theo cái buốt giá của băng tuyết, xem ra đúng là trời sắp có tuyết rơi.
“Các ngươi nói xem hôm nay có tuyết hay không?" Triệu Duẫn Anh hào hứng vô cùng.
“Ân, theo như kinh nghiệm của nô tỳ thì khoảng đêm nay tuyết sẽ rơi." Liên Hoa nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói.
“Oa! Các ngươi xem, nước đã đóng băng hết rồi!" Nàng hưng phấn kêu lớn, vội vã đi về phía trước.
“Vương phi, người muốn làm cái gì?" Xuân Hỉ và Liên Hoa đồng thời cùng cảm thấy kinh hãi, đi theo sau mà vô cùng thấp thỏm.
“Các ngươi chắc là biết trượt băng chứ?" Nếu đã sinh ra lớn lên ở phương bắc (Đại Liêu đó các nàng) thì biết trượt băng cũng là điều hết sức bình thường.
“Không được vương phi, băng còn chưa đủ dày." Xuân Hỉ nhất mực lắc đầu, kéo Triệu Duẫn Anh lại.
“Ta không bước lên mặt băng đó là được, ngươi khẩn trương làm cái gì?" Nàng cười khẽ, nàng đương nhiên biết băng chưa đủ dày, mùa đông chỉ mới bắt đầu mà!
“Vương phi, người làm em sợ muốn chết!" Xuân Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm yên tâm, bản vương phi rất quý trọng sinh mạng mình." Nàng vỗ vỗ vai Xuân Hỉ “Được rồi, chỗ đó là chỗ nào?" Nàng chỉ về phía một nóc nhà xa xa.
“Đó là đại sảnh." Liên Hoa nói.
“A—" Triệu Duẫn Anh nghe thấy vậy, đột nhiên thở thật dài.
“Vương phi làm sao vậy? Sao lại thở dài?"
“Cả ba chúng ta đều là lần đầu tiên tới vương phủ, nhưng các ngươi với mọi thứ bên ngoài vẫn rất thân thuộc, còn ta thì sao?"
“…Bởi vì nô tỳ…"
“Bởi vì các ngươi có sự tự do."
Không đợi nghe câu trả lời, Triệu Duẫn Anh nói tiếp “Thôi quên đi, chúng ta đến đó thôi." Nàng chỉ chỉ ngón tay, nhìn về phía đại sảnh, sau đó không đợi các nàng kia phản ứng liền một mạch đi trước.
“Di? Vương phi, đừng vội a….cẩn thận trơn trượt…." xuân Hỉ hét to, nháy mắt một cái đã thấy Triệu Duẫn Anh khuất sau lối rẽ.
“Mau đuổi theo nhanh lên!" Liên Hoa vội vàng nói, hai người bắt đầu chạy đi.
“Khụ khụ…" Trong phòng, không ngừng truyền ra tiếng ho khan.
“Thế nào lại ngày càng nặng thế này, không phải là do uống thuốc không đúng giờ đấy chứ?" Da Luật Chân Hy vô cùng lo lắng.
“Ta như thế này là do ai hại?" Nàng trừng mắt liếc hắn.
“Đừng nóng giận, Anh nhi, đều là ta không tốt, ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
“Ngươi câm miệng lại! Ta không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi nữa!" Nàng vô cùng tức tối, mắt mở trừng giận giữ.
Hắn thực sự không biết nói gì thêm, chỉ có thể tiếp tục lo lắng nhìn nàng.
Một hồi sau, hắn vừa sờ sờ đầu nàng, vừa vỗ vỗ vai nàng cho thuận khí, sau đó xoa xoa trán và khuôn mặt nàng….Bởi vì làn da nàng bây giờ trở nên ửng hồng vô cùng xinh đẹp khiến cho hắn không chịu nổi mê hoặc…
“Được rồi, bỏ tay ra đi."
Nàng không thể nhịn được nữa, đáng ghét, lúc nãy rõ ràng nàng đã nói mình rất mệt, hắn chẳng lẽ không thèm bỏ vào tai để nàng nghỉ ngơi một mình được sao?
“Anh nhi…" Hắn ai oán nhìn nàng.
“Đừng có trưng cái bộ mặt đó ra với ta, ta đang bệnh, nhìn thấy ngươi bệnh của ta chỉ càng nặng thêm thôi."
“Ta thân là tướng công phải chăm sóc cho nàng."
“Không cần, ngươi chỉ cần cho ta nghỉ ngơi một mình là ta đã cảm tạ lắm rồi." Triệu Duẫn Anh thở dài, thật quá mệt mỏi…"Ta bệnh thế này, tất cả đều do ngươi hại!"
“Được được được, đều là do ta không tốt, đã hại nàng đổ bệnh." Hắn ôn nhu trấn an nàng “Nàng ngủ đi! Ta sẽ ở đây canh chừng nàng, cần gì cứ nói với ta."
Bên ngoài bọn hạ nhân tất cả tập trung lại, chen chúc ở một chỗ nghe lỏm hai người nói chuyện, mỗi lần chỉ cần Da Luật Chân Hy mở miệng đều khiến cho bọn họ không khỏi giật mình.
Da Luật Chân Hy leo lên giường, ôm Triệu Duẫn Anh vào lòng, lấy nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng. Hắn hơi nhíu mày, bất chợt cảm thấy vô cùng lo lắng. Khí hậu mới chỉ hơi lạnh một chút nàng đã đổ bệnh thế này, đến lúc giá rét thì không biết sẽ như thế nào nữa? Nếu đến thượng kinh nàng lại tiếp tục đổ bệnh thì phải làm sao?
“Da Luật Chân Hy…" Nàng nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, đến lúc chập chờn sắp tiến vào mộng đẹp thì bất chợt nhớ ra điều gì, lười nhác mở miệng.
“Ân? Chuyện gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Suy nghĩ một hồi lâu, thanh âm ngái ngủ của nàng lại vang lên “Chúng ta….lúc nào thì xuất phát?"
“Chờ nàng khỏi bệnh đã." Nàng bệnh nặng thế kia mà vẫn nhất mực đòi đến thượng kinh.
“Không nên…."
“Cái gì?"
“Ta không nên….tiếp tục ở lại chỗ này…"
“Vì sao?"
“Vì ở đây….Tử Oa đáng ghét kia….sẽ tiếp tục đến."
“Yên tâm đi, ta nhất định ngăn không cho Tử Oa tiếp tục dương oai nữa, nàng cứ tin tưởng ta."
Lo lắng nàng vẫn còn sợ hãi, hắn liền nhẹ giọng an ủi “Chờ nàng khỏi bệnh ta sẽ lập tức xuất phát."
Không có phản ứng.
Da Luật Chân Hy hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, nương tử của hắn đã ngủ.
Hắn ngắm nàng đến thất thần, có thể lấy được một nương tử như nàng là phúc phận lớn trong đời hắn, hắn nhìn dung nhan kiều mị của nàng một hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ — nếu nàng đúng là người như mọi người vốn suy đoán, là một nữ tử nhu nhược nhút nhát, hắn khẳng định sẽ không bao giờ để ý đến nàng. Nhưng bởi vì nàng vô cùng mạnh mẽ kèm theo chút bướng bỉnh, hắn mới hoàn toàn bị nàng hấp dẫn mê hoặc đến như vậy. Chỉ cần ở bên nàng mấy ngày, hắn đã không thể tự kiềm chế được bản thân mình nữa rồi.
Điều sư phụ đã nói chính là sự thực, hắn rốt cục cũng tìm ra được một nữ tử mà hắn rất mực yêu thương.
Nàng cho rằng hắn không biết gì sao? Nàng thực ra tính tình không xấu, những hành động hung hăng của nàng khẳng định là có ẩn tình, nhưng tại sao nàng lại cố tỏ ra như vậy, thời gian sau này sẽ cho hắn một đáp án.
Bất quá, hắn lại rất thích dáng vẻ tức tối giận dữ của nàng, hay nói cách khác, hắn chính là hết lần này đến lượt khác cố tình để nàng gây sự với hắn! Loại phong tình này, trên thế gian khẳng định cũng chỉ mình hắn có. (~~> Khiếp, Hy ca anh vừa vừa thôi nhé, thích gì không thích đi thích Anh tỷ gây sự với mềnh. Pó tay anh =___=)
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!" Trong ‘Phong Minh cung’ truyền ra tiếng chửi bới phẫn nộ của Tử Oa, mọi đồ vật trong phòng đều không tránh khỏi việc bị nàng ta vơ lấy ném tứ tung. “Chân Hy ca ca lại có thể vì ả tiện nữ người Hán kia mà suýt nữa lấy mạng ta, đáng ghét, ta không cam lòng a!"
Bọn cung nữ đứng một bên từ nãy đến giờ không ai dám mở miệng nói một câu nào, làm gì thì làm miễn là đừng để bản thân chịu chung số phận với đồ đạc trong phòng là được rồi.
“A— Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho nàng ta tiếp tục sống nhởn nhơ như vậy nữa!"
Khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp của Tử Oa tràn ngập vẻ lo lắng, mái tóc vốn được chải vuốt chỉnh tề bây giờ cũng đã rối tung hệt như một bà điên, nhất là trong con ngươi kia thi thoảng lại lóe lên những tia điên cuồng tàn bạo, càng làm cho mọi người xung quanh thêm khiếp sợ.
“Nhũ mẫu!" Nàng đột nhiên hét to, nhìn về phía nữ nhân đang co ro trốn ở một góc trong phòng.
“Công chúa…" Bà nhũ mẫu dù cực kỳ kinh sợ nhưng vẫn bước nhanh tiến lại gần “Công chúa gọi lão nô…"
“Nhũ mẫu, giúp ta nghĩ cách đi." Nàng ra lệnh.
“Công chúa? Nghĩ biện pháp? Công chúa muốn lão nô nghĩ biện pháp gì?"
“Ta muốn công chúa Đại Tống phải chết, ta muốn Chân Hy ca ca thành thân với ta, ngươi nghĩ cách nhanh lên." Chân Hy ca ca là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Thế nhưng….công chúa, tuy rằng chỉ mới thành thân vài ngày nhưng mọi người đều biết rằng Vương gia rất sủng ái vương phi, thậm chí có đôi chút dung túng nàng, lần thái hậu cho truyền phu thê bọn họ vào cung để vấn an người, Chân Hy vương gia vì lo lắng cho thân thể yếu ớt mảnh mai của vương phi, cho nên mới…."
“Những chuyện này ta đều biết, không cần ngươi phải nhắc!" Nghe lại điều này, khiến cho Tử Oa càng trở nên phẫn uất căm hận.
“Công chúa, vương gia đã tiến cung chào tạm biệt hoàng thượng và thái hậu rồi, bọn họ quyết định sẽ quay về thượng kinh…."
“Ta cũng đến thượng kinh, ta nhất quyết không để cho ma nữ kia tiếp tục sống nhởn nhơ bên cạnh Chân Hy ca ca nữa!"
“Công chúa, xin người nên nhớ quyết định của vương gia thái hậu đều luôn luôn ủng hộ, nếu như vương gia biết chuyện công chúa muốn gây khó dễ cho vương phi, lão nô sợ rằng cả đời này công chúa sẽ không được yên ổn với vương gia…"
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Nàng hét lên giận dữ, nghĩ đến chuyện kinh khủng lúc ở vương phủ, nàng lại càng không cam lòng “Ta muốn nàng ta chết, nàng ta nhất định phải chết!"
“Công chúa xin người bình tĩnh."
“Ta mặc kệ, ngươi nhanh nhanh nghĩ cách cho bản công chúa đi, bằng không ta sẽ lập tức giết chết mẹ con nhà các ngươi!" Giọng nói nàng mang đậm giọng điệu uy hiếp.
Bà nhũ mẫu kinh sợ vội quỳ sụp xuống đất “Công chúa tha mạng a!"
“Muốn sống thì nghĩ cách nhanh lên!" Tử Oa hung hãn trừng mắt.
“Vâng….lão nô…có cách…."
“Nói."
“Chúng ta trước tiên cứ mua chuộc đám hạ nhân ở vương phủ, chờ cho bọn họ đến thượng kinh, sẽ tìm thời điểm thích hợp mà hạ sát vương phi, công chúa trăm ngàn lần đừng nên đến thượng kinh, tạm thời cứ ở lại chỗ này, đến lúc vương phi xảy ra chuyện không may thì công chúa cũng sẽ thoát được mọi hiềm nghi."
Tử Oa suy nghĩ một lúc, sau đó đi lại chiếc tủ nhỏ trong góc phòng, lúc sau lấy ra chiếc bình nhỏ chạm khắc vô cùng tinh xảo đưa cho nhũ mẫu.
“Đây là loại kịch độc không mùi không vị, ăn vào sẽ lập tức mất mạng, hơn nữa lại không tra ra được nguyên nhân dẫn đến cái chết. Chuyện này ta giao cho ngươi làm, trước tiên nghĩ cách hành hạ nữ nhân kia đã, sau đó mới ra tay hạ sát nàng ta." Tử Oa oán hận nói, sự âm hiểm độc ác đã khiến trái tim nàng trở nên lạnh lẽo băng hàn.
“Vâng….công chúa." Bà nhũ mẫu kinh hồn táng đảm nhận lấy chiếc bình nhỏ.
“Chờ chút, còn điều này nữa, ta không tin tưởng đám hạ nhân ở vương phủ." Tử Oa đột nhiên nói.
“Vậy….công chúa dự định làm sao?"
Nàng trầm ngâm một lúc lâu “Phái một đứa nô tỳ vào vương phủ, nếu như có gì bất trắc thì tự tay hành động, hai bút cùng vẽ, ta không tin nữ nhân Triệu Duẫn Anh kia có thể thoát chết."
“Suy nghĩ của công chúa quả rất thấu đáo chặt chẽ."
Tử Oa đắc ý cười ha ha.
Không ai, không một ai có thể sỉ nhục nàng đến thế vẫn có thể sống bình yên vô sự, nàng chính là đệ nhất công chúa của Đại Liêu, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân, chỉ được phép nàng từ chối nam nhân, không có chuyện nam nhân từ chối nàng.
Nếu công chúa Đại Tống kia chết đi, Chân Hy ca ca có thể sẽ rất đau khổ, nhưng là không quan hệ, đến khi Chân Hy ca ca lấy nàng rồi nàng sẽ chứng tỏ cho huynh ấy thấy nàng tốt đến thế nào! (~~> Vâng, ngươi thì quá “tốt" rồi còn)
Thực sự là một giấc mộng quá đẹp!
***
“Bẩm vương gia, có một cô nương tên là Liên Hoa muốn cầu kiến vương phi." Đại La Cơ đứng ở ngoài cửa, kính cẩn bẩm báo.
Từ khi Tử Oa đến đây gây sự cho đến bây giờ cũng đã năm ngày rồi, đám hạ nhân bọn họ được Vương gia đích thân đi mời ngự y đến chữa trị, sau khi dùng loại thuốc tốt nhất trong vòng ba ngày đại khái cũng có thể nói là đã lành hẳn, vết thương trên mặt Xuân Hỉ cũng lên da non, ngự y nói tuyệt đối sẽ không lưu lại sẹo.
“Nàng quen biết người này sao?"
Triệu Duẫn Anh lắc đầu “Không biết."
“Đại La Cơ, vương phi không biết người này, cũng không hiểu muốn tìm vương phi có chuyện gì?"
“Nàng ta chỉ nói là tỷ tỷ của A Quế, muốn đến báo đáp ân tình của vương phi."
“A! Hóa ra là tỷ tỷ của A Quế, đại quản gia, mau mời nàng ấy vào." Triệu Duẫn Anh lập tức nói.
“Vâng, vương phi." Đại La Cơ nhanh chóng lui ra.
“Nàng có quen sao?" A Quý? Là nam nhân? (~~> Khiếp, ghen quá cho nên A Quế cũng nghe nhầm thành A Quý nữa =___=)
“Ân, từng gặp một lần."
“Lúc nào?"
Nàng nhướng mày “Ngươi đang hỏi cung ta?"
“Nàng sở dĩ không cần trả lời ta." Da Luật Chân Hy đáp, trong lòng cực kỳ khó chịu không vui.
“Kỳ thực cơ hội để ta gặp được A Quế cũng là do vương gia ngươi ban cho, lúc mới đến trung kinh chờ ngươi khoảng mấy ngày, ta quá buồn chán nên rời vương phủ đi dạo phố, đúng lúc đó thì gặp A Quế đang gặp khó khăn, sau đó thì tiện tay giúp đỡ. Chỉ có vậy thôi." Triệu Duẫn Anh giải thích, ngữ điệu có đôi chút trào phúng.
“Khách gặp sau cũng được, trước tiên nàng phải uống thuốc đã." Hắn nhìn nàng, nhận lấy bát thuốc từ tay Xuân Hỉ, đưa tới trước mặt nàng.
Ách? Nàng cho rằng đã phân tán được sự chú ý của hắn rồi chứ, quả thật là tốn nước bọt quá mà!
Đáng ghét!
“A–" Nàng cố nhịn cảm giác đắng nghét nơi cổ họng, bọn ngự y Đại Liêu đúng là một lũ lang băm mà! Sao lại bắt nàng uống thuốc đắng vậy chứ?
“Ngoan, uống hết bát thuốc đi." Hắn vừa nói vừa nhìn nàng cười cười “Tại sao trông nàng lại có vẻ khổ sở như thế chứ?"
“Ngươi còn hỏi, nếu như ngươi không ép ta uống thuốc, ta đã không khổ thế này!" Nàng lườm hắn một cái.
“Anh nhi, nàng phải gắng uống thuốc mới nhanh khỏi bệnh được."
“Ta xin ngươi đấy! Ngươi cho ta là ngu ngốc, đến ngay cả điều này cũng không hiểu được sao!"
“Anh nhi, đừng nóng giận…."
“Vương gia, vương phi, Liên Hoa cô nương đến."
“Đưa nàng ta vào." Da Luật Chân Hy mở miệng.
“Vâng." Đại La Cơ cung kính trả lời, sau đó quay ra ngoài “Liên Hoa cô nương, mời vào."
“Cảm tạ." Liên Hoa nhẹ giọng cảm ơn, vừa vào phòng liền nhìn thấy Triệu Duẫn Anh tựa người ở đầu giường cùng Da Luật Chân Hy đang ngồi phía mép giường, lập tức quỳ xuống “Dân nữ bái kiến Vương gia vương phi."
“Đứng lên đi, Liên Hoa cô nương." Triệu Duẫn Anh mỉm cười “Xuân Hỉ, mang ghế lại đây."
“Cảm tạ vương phi." Liên Hoa đứng lên, nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế.
“Liên Hoa, ngươi tìm ta có việc gì sao?"
“Là như vậy, lúc dân nữ về nhà thì nghe muội muội A Quế nói lại rằng đã từng được vương phi giúp đỡ, vì muốn cảm tạ vương phi, cho nên Liên Hoa tình nguyện đi theo vương phi, hầu hạ vương phi, suốt đời suốt kiếp báo đáp ân tình của vương phi."
Triệu Duẫn Anh nhướn mày nhìn nàng một hồi lâu “Mẫu thân ngươi đã khỏe lại chưa?"
“Vâng, nương của dân nữ đã có thể rời giường được rồi."
“Vậy là tốt rồi." Nàng gật gật đầu nhìn sang phía Da Luật Chân Hy đang trầm mặc “Vương gia, ngươi thấy sao?"
“Nàng đồng ý là được."
“Vậy thì, đúng lúc ta cũng đang thiếu một thị nữ, ngươi có thể ở lại. Được rồi, ngươi biết chuyện chúng ta sắp quay về thượng kinh chứ?"
“Vâng, Liên Hoa biết."
“Ngươi phải tiếp tục xa nhà liệu có sao không?"
“Không sao vương phi, nương đồng ý rồi, muội muội tất nhiên đủ lớn để hiểu rõ mọi chuyện, Liên Hoa cũng không còn gì lo lắng."
“Vậy được rồi, Xuân Hỉ, em đưa Liên Hoa lui trước, chỉ cho nàng ấy biết phải làm những gì."
“Vâng, vương phi." Xuân Hỉ nhanh chóng đưa Liên Hoa rời khỏi phòng.
Da Luật Chân Hy nhìn Triệu Duẫn Anh.
“Anh nhi, trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì?"
“Ngươi tại sao lại hỏi ta như vậy?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, lẽ nào hắn đã nhìn ra sao??
“Nàng tưởng ta không biết sao" Hắn cười cười “Nói đi, nàng đang nghĩ cái gì?"
“Nếu ngươi đã đoán được thì ta cũng nói thẳng. Ngươi có phát hiện ra Liên Hoa có chút đáng ngờ không?"
Lam mâu của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo “Nàng nói tiếp đi."
“Bởi vì sắp đến mùa đông rồi cho nên hoàng thượng và thái hậu mới quyết định ở lại trung kinh, chờ cho giá rét kết thúc mới đến thượng kinh, nếu theo lý thuyết thì thân là vương gia như ngươi đáng lẽ vẫn phải ở lại đây, không được quay về trước, có đúng không?"
“Không sai."
“Như vậy thì, chuyện ngươi quay về thượng kinh, ngoài hoàng thượng và thái hậu ra thì còn ai biết?"
“Da Luật Thạch, Đỗ Liệt Cổ và Lý Tích Nã."
“Còn có những người trong cung nữa!"
“Vốn dĩ là Liên Hoa cô nương không thể biết được, trừ phi nàng ta là nô tỳ trong cung, ý nàng là thế đúng không?" Hắn trầm ngâm.
“Không sai, mà nếu Liên Hoa đã là nô tỳ trong cung, tại sao lại còn ở chỗ này?"
“Nói muốn đến báo ân."
“Đây chính là điểm đáng ngờ, hơn nữa A Quế vốn không biết ta là vương phi."
“Chết tiệt!" Hắn thấp giọng, nếu muốn đến để làm hại nương tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha “Nỗ Nhĩ Trát!"
“Có thuộc hạ." Ngoài cửa, Nỗ Nhĩ Trát cung kính trả lời.
“Lập tức đi bắt Liên Hoa!"
“Vâng." Nỗ Nhĩ Trát nhận lệnh, chuẩn bị chạy đi.
“Khoan đã, Nỗ Nhĩ Trát, ngươi tạm thời đứng lại." Triệu Duẫn Anh hô to.
Hắn sửng sốt “Vương gia?" Mệnh lệnh của phu thê bọn họ sao mà trái ngược như thế a!
“Anh nhi, nếu nàng ta có ý đến đây ám hại nàng, chỉ cần tra ra ta sẽ lập tức xử lý!"
“Ngươi định làm như thế nào, bức cung sao?"
“Chỉ cần hỏi ra mục đích và người đứng sau là được."
“Không được!"
“Anh nhi?"
“Ngươi im miệng, chuyện này tự ta sẽ xử lý!"
Hắn nhắm chặt mắt, không muốn khắc khẩu với nàng thêm nữa, nhưng hắn biết mình sẽ phải làm gì.
“Da Luật Chân Hy, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi lén giở trò sau lưng ta, ta lập tức hưu ngươi, ta đã nói được thì làm được!"
Hắn tiếp tục nhắm chặt mắt.
“Nếu như Liên Hoa làm chuyện bất lợi cho nàng thì sao?"
“Ngày mai trước khi xuất phát ta sẽ đến nhà A Quế."
Da Luật Chân Hy sửng sốt, thế nào nàng lại chuyển chủ đề nhanh như vậy?
“Nếu Liên Hoa không phải là tỷ tỷ của A Quế, ta sẽ cho ngươi xử lý nàng ta, nhưng nếu như thực sự là tỷ tỷ A Quế, vậy thì sẽ dùng phương pháp của ta, đồng ý chứ?"
“Được được, cứ theo ý nàng đi. Nhưng Anh nhi, ai nói với nàng là ngày mai sẽ xuất phát?"
Triệu Duẫn Anh liếc mắt nhìn hắn một cái “Là ta nói, không được sao?"
Nỗ Nhĩ Trát đứng ngoài cửa, nhịn không được lắc đầu.
Đại Tống nữ tử chẳng phải là đều tam tòng tứ đức, coi phu quân ngang trời sao?Vì sao hắn cảm thấy vương phi hết lần này đến lần khác đều như thể sư tử Hà Đông a??? (~~> Cái “sư tử Hà Đông" này vốn dĩ nó là “đông sư" nhưng ta không nghĩ ra được từ nào khác nữa nên chém luôn =____=)
***
“Ta xin các ngươi có được không, ta không yếu ớt đến thế đâu!" Triệu Duẫn Anh không chịu nổi đột nhiên bật dậy.
“Không được, vương phi, người vốn đang bị bệnh, hiện tại đã tới được thượng kinh rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt đã." Xuân Hỉ vội vã lại gần đỡ nàng nằm xuống giường.
“Đúng vậy vương phi, bên ngoài hình như sắp có tuyết rơi, người tốt nhất nên ở lại trong phòng." Liên Hoa cười nói.
Hôm trước khi Triệu Duẫn Anh nàng đến nhà A Quế, chứng thực được Liên Hoa chính là tỷ tỷ của A Quế, vì vậy Da Luật Chân Hy đành phải giữ lời, để chuyện đối phó Liên Hoa cho nàng xử lý.
Nhưng điều Triệu Duẫn Anh không biết chính là, Da Luật Chân Hy không cần dùng cực hình ép cung vẫn biết được mọi chuyện, bởi vì Liên Hoa ngay sau đó đã khai hết với hắn. Nguyên lai nàng ta chính là thị nữ thân cận của Tử Oa công chúa, nhận được lệnh của Tử Oa cho nên mới tới để hạ độc vương phi. Mà nàng vốn là trước khi đến vương phủ đã về nhà một chuyến, biết được vương phi chính là ân nhân cứu mạng của mẫu thân, cho nên nàng chỉ còn sự lựa chọn duy nhất, đó là khai thật mọi chuyện, tìm sự che chở của vương gia.
Da Luật Chân Hy trước tiên bẩm báo cho hoàng thượng và thái hậu biết chuyện, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng thái hậu không còn cách nào khác đành phải hứa với hắn tuyệt đối sẽ không cho Tử Oa có được cơ hội làm hại Triệu Duẫn Anh, cũng cam đoan trong thời gian ngắn nhất sẽ gả Tử Oa ra ngoài. Vì thế cho nên, mưu đồ lần này của Tử Oa đã chết ngay từ trong trứng nước.
“Ta đến đây cũng được ba ngày rồi mà vẫn chưa được bước chân ra khỏi cửa phòng, các ngươi có biết ta khó chịu lắm không hả?" Triệu Duẫn Anh bất mãn lầu bầu, nàng không được ra khỏi phủ thì chí ít cũng phải được đi dạo ở trong phủ tham quan a! Dù sao đây cũng là nhà của nàng rồi….
“Thế nhưng vương phi, vương gia đã dặn…."
“Vương gia đang ở đâu?" Nàng cắt lời Xuân Hỉ.
“Nga, vương gia đang ở phòng khách tiếp đón khách nhân."
“Khách nhân? Là ai?"
“Nô tỳ không biết."
“Lần sau vương gia nếu muốn phân phó gì nói hắn cứ trực tiếp tìm ta, nếu bây giờ các ngươi còn ngăn ta nữa, ta sẽ…" Nàng trừng mắt một cái sắc lẻm, câu nói bỏ dở giữa chừng nhưng hàm ý rõ ràng là lời cảnh cáo.
Dung nhan mỹ lệ nhu nhược bên ngoài cộng thêm khí chất tôn quý khiến cho không ai có thể chống lại.
Triệu Duẫn Anh liếc thấy các nàng không trả lời được, liền thỏa mãn cười lớn.
“Được rồi, bây giờ ta muốn ra ngoài, các ngươi một là đi theo ta, hai là ở lại trong phòng, tùy các ngươi chọn."
“Vương phi, chúng em là tỳ nữ của người, đương nhiên phải đi theo người a!" xuân Hỉ bất đắc dĩ đành phải đi lấy thêm áo mặc vào cho nàng.
“Ta chỉ muốn tham quan vương phủ một chút, không phải là vào thâm sơn cùng cốc gì, có cần kỹ càng như vậy không?" Bây giờ nhìn đống quần áo trên người nàng, khó có thể tưởng tượng ra những ngày rét mướt sau này nàng sẽ phải mặc những gì nữa.
“Đương nhiên cần." Xuân Hỉ nghiêm túc nói, tay thắt dây lưng cho nàng “Được rồi đó vương phi."
Liên Hoa cẩn thận mở cửa ra, gió lạnh thổi ào vào phòng, mang theo cái buốt giá của băng tuyết, xem ra đúng là trời sắp có tuyết rơi.
“Các ngươi nói xem hôm nay có tuyết hay không?" Triệu Duẫn Anh hào hứng vô cùng.
“Ân, theo như kinh nghiệm của nô tỳ thì khoảng đêm nay tuyết sẽ rơi." Liên Hoa nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói.
“Oa! Các ngươi xem, nước đã đóng băng hết rồi!" Nàng hưng phấn kêu lớn, vội vã đi về phía trước.
“Vương phi, người muốn làm cái gì?" Xuân Hỉ và Liên Hoa đồng thời cùng cảm thấy kinh hãi, đi theo sau mà vô cùng thấp thỏm.
“Các ngươi chắc là biết trượt băng chứ?" Nếu đã sinh ra lớn lên ở phương bắc (Đại Liêu đó các nàng) thì biết trượt băng cũng là điều hết sức bình thường.
“Không được vương phi, băng còn chưa đủ dày." Xuân Hỉ nhất mực lắc đầu, kéo Triệu Duẫn Anh lại.
“Ta không bước lên mặt băng đó là được, ngươi khẩn trương làm cái gì?" Nàng cười khẽ, nàng đương nhiên biết băng chưa đủ dày, mùa đông chỉ mới bắt đầu mà!
“Vương phi, người làm em sợ muốn chết!" Xuân Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm yên tâm, bản vương phi rất quý trọng sinh mạng mình." Nàng vỗ vỗ vai Xuân Hỉ “Được rồi, chỗ đó là chỗ nào?" Nàng chỉ về phía một nóc nhà xa xa.
“Đó là đại sảnh." Liên Hoa nói.
“A—" Triệu Duẫn Anh nghe thấy vậy, đột nhiên thở thật dài.
“Vương phi làm sao vậy? Sao lại thở dài?"
“Cả ba chúng ta đều là lần đầu tiên tới vương phủ, nhưng các ngươi với mọi thứ bên ngoài vẫn rất thân thuộc, còn ta thì sao?"
“…Bởi vì nô tỳ…"
“Bởi vì các ngươi có sự tự do."
Không đợi nghe câu trả lời, Triệu Duẫn Anh nói tiếp “Thôi quên đi, chúng ta đến đó thôi." Nàng chỉ chỉ ngón tay, nhìn về phía đại sảnh, sau đó không đợi các nàng kia phản ứng liền một mạch đi trước.
“Di? Vương phi, đừng vội a….cẩn thận trơn trượt…." xuân Hỉ hét to, nháy mắt một cái đã thấy Triệu Duẫn Anh khuất sau lối rẽ.
“Mau đuổi theo nhanh lên!" Liên Hoa vội vàng nói, hai người bắt đầu chạy đi.
Tác giả :
Phức Mai