Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 9: Tài xế tiên sinh
Editor: Ngô Thiên Di
"Giường của anh?" Diệp Khinh Ngôn vẫn không rõ sự tình, cô cảm thấy cả người không đúng, trực tiếp từ trên giường bị đá xuống, cái cảm giác này cùng ngủ từ trên giường rơi xuống gần như, đều là không có phòng bị.
"Diệp Khinh Ngôn, nửa giờ sau tôi muốn nghe câu trả lời chắc chắn của cô." Lệ Thiếu Sở nói xong từ trên giường đứng lên, chăn bỏ xuống ở một bên, lộ ra quần tam giác khiêu gợi.
Mặt của cô lập tức biến đỏ, lúng túng nhắm mắt lại làm bộ dáng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lệ Thiếu Sở cười nhạt, lạnh lùng liếc cô một chút, định liệu trước bước vào phòng vệ sinh.
Một hồi lâu, bên tai của cô cảm nhận ra được xung quanh vắng lặng, lúc này mới đem hai tay che gò má buông ra, trên mặt nóng bừng, cô không ngừng mà dùng tay nhỏ quạt, nghĩ đến vóc người của người đàn ông vừa nãy, cô dĩ nhiên có loại kích động muốn nuốt nước miếng.
"Diệp Khinh Ngôn mày điên rồi sao? Lại nhìn chằm chằm thân thể của người đàn ông đấy, da mặt của mày cũng quá dầy...... Bất quá vóc người của hắn thật sự rất khá, cơ bụng, cơ ngực, còn có hai cơ bắp tay......"
Lâm Hiểu đứng ở một bên, nhìn Sở thiếu nhàn nhã ăn điểm tâm, còn phía Diệp Khinh Ngôn thì lo sợ bất an mà nhìn bọn họ, mặc kệ là Sở thiếu hay là tài xế đều một chút, không khí trầm mặc dường như muốn nghẹt thở, nội tâm rối mù nửa ngày, tựa hồ như đang chờ đợi câu hỏi của người đàn ông.
"Cân nhắc xong rồi?" Lệ Thiếu Sở lấy bánh mì mứt hoa quả vừa mới nướng kĩ, hững hờ nói.
"Ah...... Tôi đã nghĩ kĩ." Diệp Khinh Ngôn trên mặt lộ ra vẻ đắn đo suy nghĩ, khuôn mặt ngây thơ thấy rõ sự non nớt cùng do dự không quyết định.
Lệ Thiếu Sở đem khảo bánh mì thơm ngát đặt ở trong miệng, gắn bó lưu hương cảm giác lông mày của hắn hơi căng ra, trên gò má như điêu khắc lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Diệp Khinh Ngôn cảm thấy Sở Thiếu đúng là cái quái nhân, cho dù là nói chuyện, ăn hay ngủ, đều là khuôn mặt không hề có cảm xúc, như thể với hắn đối mặt mà nói chuyện là việc rất khó khăn, lại không thay đổi vẻ mặt mà cũng không biểu hiện vẻ lộn xộn, thật là không thấy được một chút vết tích dao động. Lòng hiếu kỳ lại tràn lan, cô di chuyển về phía trước một vài bước, muốn tỉ mỉ nhìn rõ ngũ quan tinh xảo của hắn.
"Diệp tiểu thư......" Lâm Hiểu nhìn cô lại gần đây, cảnh cáo, chí ít là cho đến khi Sở thiếu phản đối thì tránh trước vẫn là tốt hơn.
"Không cần." Lệ Thiếu Sở quay lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Khinh Ngôn: "Làm thế nào, mắt cá chân lại không đau nữa?"
Diệp Khinh Ngôn nhất thời khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, bất an xoa xoa tay nhỏ trắng nõn, lúng túng cắn vào môi dưới, bất an nói: "Tốt lắm rồi, cảm ơn Sở thiếu quan tâm......"
Ăn xong khảo bánh mì nướng, ánh mắt Lệ Thiếu Sở đặt ở sữa bò ngũ cốc ở trên, chỉ vào ghế đối diện trống trơn nói: "Ăn điểm tâm."
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn sở thiếu, trước đây đều là Sở thiếu một mình dùng cơm, bất kể là ai cũng không thể phá hủy quy củ này. Lúc này mới qua một đêm, Diệp Khinh Ngôn làm sao có thể có cái này vinh hạnh cùng Sở thiếu cùng nhau ăn cơm, thực sự quá ngạc nhiên.
"Cảm ơn...... Tôi đã sớm đói bụng, đều là đồ ăn ngon, thật tốt!" Diệp Khinh Ngôn cảm khái, trên mặt mang theo hài lòng.
Lệ Thiếu Sở khinh bỉ mà liếc cô một chút, nhìn một chút Lâm Hiểu: "Ngồi xuống cùng nhau ăn điểm tâm."
Lâm Hiểu làm khó dễ nói: "Sở thiếu, này không hợp quy tắc ba?"
"Người bẩn thỉu đã ngồi xuống, cậu so với cô ta còn cao quý hơn nhiều, ngồi xuống."
"Vâng, cảm ơn Sở thiếu."
Con ngươi Lệ Thiếu Sở đảo qua gò má Diệp Khinh Ngôn: "Nghe nói cô là học sinh, ăn sáng xong đi trường học."
"A?" Diệp Khinh Ngôn trong lòng cả kinh, miếng trứng bỏ vào trong miệng cũng không có mùi vị ăn ngon, cô chầm chậm nhai xấu hổ, làm khó dễ mà nhìn Sở thiếu: "Tôi, tôi có thể không đi được không...... Diệp Dũng khả năng ở trường học chờ tôi, tôi cũng không muốn bị ông tóm lại, Sở thiếu anh làm người tốt thì làm tối cùng nha, tôi không muốn đi."
"Không được, giao dịch cô không phải đã đồng ý, nếu nói xong rồi thì phải làm theo ý tôi."
Lâm Hiểu phát hiện bầu không khí quái dị giữa Sở thiếu và Diệp Khinh Ngôn, còn nói không tốt là chuyện gì xảy ra, cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ so tối hôm qua thêm thân cận, lẽ nào là bởi vì "Giao dịch" thành công hay lí do khác.
Diệp Khinh Ngôn không nói lời nào, trong lòng nghĩ không biết nên làm gì, mặt mày ủ rũ trừng mắt bàn ăn, cũng không có muốn cơm. Lệ Thiếu Sở không vui nhìn dáng vẻ kì quái của cô, nháy mắt cho Lâm Hiểu: "Ăn sáng xong cậu đưa cô ấy đi."
Cũng không kinh sợ Lâm Hiểu gật đầu đáp ứng, cùng với Diệp Khinh Ngôn mỉm cười, bên khóe miệng lại có một cái lúm đồng tiền nhỏ.
"Tài xế tiên sinh, cảm ơn anh đưa tôi đi trường học, phiền cho anh quá." Diệp Khinh Ngôn giọng nói nhẹ nhàng như chim nhỏ, thay đổi mặc một chiếc váy trắng, cả người tràn ngập hương vị tươi mới.
"Tôi tên Lâm Hiểu, là trợ lý của Sở thiếu, không nên gọi tôi là tài xế tiên sinh." Lâm Hiểu không hài lòng khởi động xe.
" Ồ, xin lỗi, tôi không phải cố ý." Diệp Khinh Ngôn nhất thời tự mình kiểm điểm lại.
Đại học thành phố nằm ở trong hệ ngoại ô, khi chiếc BMW x6 dừng ở trước cổng trường học vẫn là đưa tới không ít sự chú ý của học sinh, Khinh Ngôn xinh đẹp nhíu chặt mày, xấu hổ cởi dây an toàn: "Lâm Hiểu anh có thể theo tôi đến phòng học khộng, tôi rất lo lắng......"
"Biết rồi, Sở thiếu bảo tôi chú ý tất cả những gì xung quanh cô, xuống xe ba." Lâm Hiểu chú ý quét qua một lần, không có phát hiện kẻ khả nghi, nhưng không có thả lỏng cảnh giác.
"Giường của anh?" Diệp Khinh Ngôn vẫn không rõ sự tình, cô cảm thấy cả người không đúng, trực tiếp từ trên giường bị đá xuống, cái cảm giác này cùng ngủ từ trên giường rơi xuống gần như, đều là không có phòng bị.
"Diệp Khinh Ngôn, nửa giờ sau tôi muốn nghe câu trả lời chắc chắn của cô." Lệ Thiếu Sở nói xong từ trên giường đứng lên, chăn bỏ xuống ở một bên, lộ ra quần tam giác khiêu gợi.
Mặt của cô lập tức biến đỏ, lúng túng nhắm mắt lại làm bộ dáng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lệ Thiếu Sở cười nhạt, lạnh lùng liếc cô một chút, định liệu trước bước vào phòng vệ sinh.
Một hồi lâu, bên tai của cô cảm nhận ra được xung quanh vắng lặng, lúc này mới đem hai tay che gò má buông ra, trên mặt nóng bừng, cô không ngừng mà dùng tay nhỏ quạt, nghĩ đến vóc người của người đàn ông vừa nãy, cô dĩ nhiên có loại kích động muốn nuốt nước miếng.
"Diệp Khinh Ngôn mày điên rồi sao? Lại nhìn chằm chằm thân thể của người đàn ông đấy, da mặt của mày cũng quá dầy...... Bất quá vóc người của hắn thật sự rất khá, cơ bụng, cơ ngực, còn có hai cơ bắp tay......"
Lâm Hiểu đứng ở một bên, nhìn Sở thiếu nhàn nhã ăn điểm tâm, còn phía Diệp Khinh Ngôn thì lo sợ bất an mà nhìn bọn họ, mặc kệ là Sở thiếu hay là tài xế đều một chút, không khí trầm mặc dường như muốn nghẹt thở, nội tâm rối mù nửa ngày, tựa hồ như đang chờ đợi câu hỏi của người đàn ông.
"Cân nhắc xong rồi?" Lệ Thiếu Sở lấy bánh mì mứt hoa quả vừa mới nướng kĩ, hững hờ nói.
"Ah...... Tôi đã nghĩ kĩ." Diệp Khinh Ngôn trên mặt lộ ra vẻ đắn đo suy nghĩ, khuôn mặt ngây thơ thấy rõ sự non nớt cùng do dự không quyết định.
Lệ Thiếu Sở đem khảo bánh mì thơm ngát đặt ở trong miệng, gắn bó lưu hương cảm giác lông mày của hắn hơi căng ra, trên gò má như điêu khắc lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Diệp Khinh Ngôn cảm thấy Sở Thiếu đúng là cái quái nhân, cho dù là nói chuyện, ăn hay ngủ, đều là khuôn mặt không hề có cảm xúc, như thể với hắn đối mặt mà nói chuyện là việc rất khó khăn, lại không thay đổi vẻ mặt mà cũng không biểu hiện vẻ lộn xộn, thật là không thấy được một chút vết tích dao động. Lòng hiếu kỳ lại tràn lan, cô di chuyển về phía trước một vài bước, muốn tỉ mỉ nhìn rõ ngũ quan tinh xảo của hắn.
"Diệp tiểu thư......" Lâm Hiểu nhìn cô lại gần đây, cảnh cáo, chí ít là cho đến khi Sở thiếu phản đối thì tránh trước vẫn là tốt hơn.
"Không cần." Lệ Thiếu Sở quay lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Khinh Ngôn: "Làm thế nào, mắt cá chân lại không đau nữa?"
Diệp Khinh Ngôn nhất thời khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, bất an xoa xoa tay nhỏ trắng nõn, lúng túng cắn vào môi dưới, bất an nói: "Tốt lắm rồi, cảm ơn Sở thiếu quan tâm......"
Ăn xong khảo bánh mì nướng, ánh mắt Lệ Thiếu Sở đặt ở sữa bò ngũ cốc ở trên, chỉ vào ghế đối diện trống trơn nói: "Ăn điểm tâm."
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn sở thiếu, trước đây đều là Sở thiếu một mình dùng cơm, bất kể là ai cũng không thể phá hủy quy củ này. Lúc này mới qua một đêm, Diệp Khinh Ngôn làm sao có thể có cái này vinh hạnh cùng Sở thiếu cùng nhau ăn cơm, thực sự quá ngạc nhiên.
"Cảm ơn...... Tôi đã sớm đói bụng, đều là đồ ăn ngon, thật tốt!" Diệp Khinh Ngôn cảm khái, trên mặt mang theo hài lòng.
Lệ Thiếu Sở khinh bỉ mà liếc cô một chút, nhìn một chút Lâm Hiểu: "Ngồi xuống cùng nhau ăn điểm tâm."
Lâm Hiểu làm khó dễ nói: "Sở thiếu, này không hợp quy tắc ba?"
"Người bẩn thỉu đã ngồi xuống, cậu so với cô ta còn cao quý hơn nhiều, ngồi xuống."
"Vâng, cảm ơn Sở thiếu."
Con ngươi Lệ Thiếu Sở đảo qua gò má Diệp Khinh Ngôn: "Nghe nói cô là học sinh, ăn sáng xong đi trường học."
"A?" Diệp Khinh Ngôn trong lòng cả kinh, miếng trứng bỏ vào trong miệng cũng không có mùi vị ăn ngon, cô chầm chậm nhai xấu hổ, làm khó dễ mà nhìn Sở thiếu: "Tôi, tôi có thể không đi được không...... Diệp Dũng khả năng ở trường học chờ tôi, tôi cũng không muốn bị ông tóm lại, Sở thiếu anh làm người tốt thì làm tối cùng nha, tôi không muốn đi."
"Không được, giao dịch cô không phải đã đồng ý, nếu nói xong rồi thì phải làm theo ý tôi."
Lâm Hiểu phát hiện bầu không khí quái dị giữa Sở thiếu và Diệp Khinh Ngôn, còn nói không tốt là chuyện gì xảy ra, cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ so tối hôm qua thêm thân cận, lẽ nào là bởi vì "Giao dịch" thành công hay lí do khác.
Diệp Khinh Ngôn không nói lời nào, trong lòng nghĩ không biết nên làm gì, mặt mày ủ rũ trừng mắt bàn ăn, cũng không có muốn cơm. Lệ Thiếu Sở không vui nhìn dáng vẻ kì quái của cô, nháy mắt cho Lâm Hiểu: "Ăn sáng xong cậu đưa cô ấy đi."
Cũng không kinh sợ Lâm Hiểu gật đầu đáp ứng, cùng với Diệp Khinh Ngôn mỉm cười, bên khóe miệng lại có một cái lúm đồng tiền nhỏ.
"Tài xế tiên sinh, cảm ơn anh đưa tôi đi trường học, phiền cho anh quá." Diệp Khinh Ngôn giọng nói nhẹ nhàng như chim nhỏ, thay đổi mặc một chiếc váy trắng, cả người tràn ngập hương vị tươi mới.
"Tôi tên Lâm Hiểu, là trợ lý của Sở thiếu, không nên gọi tôi là tài xế tiên sinh." Lâm Hiểu không hài lòng khởi động xe.
" Ồ, xin lỗi, tôi không phải cố ý." Diệp Khinh Ngôn nhất thời tự mình kiểm điểm lại.
Đại học thành phố nằm ở trong hệ ngoại ô, khi chiếc BMW x6 dừng ở trước cổng trường học vẫn là đưa tới không ít sự chú ý của học sinh, Khinh Ngôn xinh đẹp nhíu chặt mày, xấu hổ cởi dây an toàn: "Lâm Hiểu anh có thể theo tôi đến phòng học khộng, tôi rất lo lắng......"
"Biết rồi, Sở thiếu bảo tôi chú ý tất cả những gì xung quanh cô, xuống xe ba." Lâm Hiểu chú ý quét qua một lần, không có phát hiện kẻ khả nghi, nhưng không có thả lỏng cảnh giác.
Tác giả :
Thiên Mạt Mạt