Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 21: Không phải người tra tấn
Editor: Di
Diệp Uyển San lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên run lẩy bẩy, trong lòng giải hận nói: “Mẹ, người qua đây nhìn một cái xem bà ta như trò hề, con thấy bà ta ngay cả đầu ngón chân của của người một chút cũng không sánh nổi, cha trước kia khẳng định là bị bà ta câu dẫn, thật ghê tởm!"
Hoàng Mộng Vân hận nhất chính là Trương Tử Ngọc, nhìn thấy bộ dáng quần áo tả tơi của bà ta, trên mặt và trên cánh tay đều là ngọn nến nát, ép buộc bà phải đem cánh tay che khuất bỏ ra, quả nhiên trông thấy mà giật mình, trên mặt hồng hồng một mảng lớn, hẳn là kết quả của việc bị nóng. Nhưng vẫn như cũ có thể trông thấy lúc còn trẻ bà ta thực mỹ lệ, trong lòng nén giận nói: “Từ từ, đem ả giam lại, không cần cho ả ăn uống uống."
“Đã biết thưa mẹ, con biết làm thế nào sẽ để cho người phi thường hài lòng." Diệp Uyển San nói, tràn đầy tự tin đánh giá người phụ nữ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, thật không biết cha năm đó coi trọng bà ta cái gì.
Lúc này Trương Tử Ngọc, trong lòng chỉ có một cái ý nghĩ, giờ khắc này bà thấy may mắn vì tiểu Ngôn không có bị các bọn họ bắt được, thế nhưng là bà khát vọng con có thể tìm tới bà. Coi như bị Hoàng Mộng Vân tra tấn cũng không quan trọng, chỉ cần tiểu Ngôn vẫn tốt, so với bất cứ thứ gì đều mạnh hơn. Trên mặt truyền đến nóng rát đau đớn, bà nhìn thấy ánh đèn ngoài tầng hầm bị tắt, cửa từ bên ngoài bị khóa vào, bà hữu khí vô lực nằm trên mặt đất rên rỉ.
Trong biệt thự của Lệ gia, người trên giường ngủ rất không yên ổn, tú mỹ khóa chặt, thân thể rất nhỏ run rẩy, không biết ở trong mơ mơ tới chuyện gì không vui a.
Lệ Thiếu Sở nhìn chằm chằm đôi mắt khép kín của cô, không cảm giác được bất kỳ cảm giác gì, rất muốn biết cô là thế nào, nhìn sắc mặt thật không tốt. Đột nhiên cô ngồi dậy, hét to một tiếng, ngay sau đó bưng kín lỗ tai, sắc mặt tái nhợt nói một mình.
“Không muốn...... Sẽ không, nhất định sẽ không."
“Diệp Khinh Ngôn, cô gặp ác mộng?" Lệ Thiếu Sở nhìn chằm chằm hắn khuôn mặt như tờ giấy trắng của cô, nghi hoặc hỏi.
Phảng phất còn tại trong mộng, Diệp Khinh Ngôn nghi hoặc trừng lớn hai con ngươi nhìn về phía hắn: “Tôi...... Anh làm sao lại ở trong mơ?"
“Mơ? Cô bây giờ không phải ở trong mơ, chúng ta đều ở trong hiện thực." Lệ Thiếu Sở lúc này mới phát giác cô tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn không tốt lắm, nghĩ thầm muốn hay không gọi Chu Phàm Thần tới xem một chút.
Diệp Khinh Ngôn nhìn khắp bốn phía, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn không thấy bóng đêm nhưng cô biết hiện tại là đêm khuya, kỳ lạ là Lệ Thiếu Sở làm sao còn ở tại đây, cô khó chịu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Sở thiếu, anh tại sao không có nghỉ ngơi?"
“Tôi, tôi lúc đầu muốn nghỉ ngơi, thế nhưng là cô một mực nói chuyện hoang đường." Lệ Thiếu Sở đột nhiên bị cô hỏi đánh gãy mạch suy nghĩ, kỳ thật trong lòng của hắn còn có ý khác, liền là muốn xem Diệp Khinh Ngôn giải thích từng sự tình, ở trong mơ một mực gọi mẹ, cái từ “mẹ" này hắn rất nhiều năm đều không có nói qua.
“Tôi nói chuyện hoang đường...... Tôi nói cái gì?" Diệp Khinh Ngô gãi gãi đầu, nghĩ như thế nào đều không nhớ nổi.
“Cô đang gọi mẹ, kêu bị đứt quãng."
Diệp Khinh Ngôn con mắt dần dần ảm đạm xuống, thần sắc thương tâm không thôi, cô tự nhủ: “Tôi lo lắng cho mẹ, một mực không tìm được cơ hội gọi điện thoại cho bà báo rằng đã bình an, bà khẳng định là lo lắng...... Sở thiếu, tôi muốn cho gọi điện thoại cho mẹ có thể chứ?"
Lệ thiếu Sở mặt không biểu lộ mà nhìn cô, hiển nhiên cô ngủ thiếp đi, có mấy lời không có nghe thấy. Đã biết Diệp Khinh Ngôn gọi điện thoại về nhà có bao nhiêu khó, điện thoại một mực không ai tiếp, đây là Lâm Hiểu nói đến, cho nên phái hắn đi nghe ngóng tin tức, lúc đầu tạm thời không muốn nói cho cô biết, thế nhưng là cô mang theo ánh mắt khẩn cầu, đành phải nói thật.
“Tôi hiện tại sẽ nói cho cô một sự việc, cô phải tỉnh táo rồi nghe tôi nói hết."
Diệp Khinh Ngôn nghi hoặc gật đầu: “Tôi biết."
“Tôi để Lâm Hiểu đi nghe ngóng mẹ cô đã bị mất tích, cô yên tâm đợi có tin tức cậu ta sẽ nói cho cô biết." Lệ Thiếu Sở chăm chú nhìn tâm tình biến hóa của cô, không nghĩ tới một giây sau cô liền chịu không được ở một chỗ mà nghĩ xuống giường.
“Không được, tôi không thể không làm gì, tôi muốn cùng Lâm Hiểu cùng đi tìm." Nói xong Diệp Khinh Ngôn liền muốn xuống giường, mặt mày ở giữa đều là thần sắc nóng nảy, nghĩ đến Diệp Quốc Minh sẽ làm khó mẹ, cô làm thế nào đều không thể tiếp tục chờ được nữa.
Lệ Thiếu Sở liền không muốn nhìn thấy cái dạng này của cô, bắt lấy cánh tay của cô ép buộc nàng ngồi xuống trên giường: “Nghe tôi nói, cô đi cũng không giúp được một tay, Lâm Hiểu đã sớm rời đi, mẹ cô có tin tức tôi sẽ nói cho cô đầu tiên, không nên gấp."
“Tôi làm sao lại không vội, Sở thiếu anh là sao có thể hiểu được cuộc sống của tôi với mẹ tôi. Chúng ta thật vất vả sống đến hôm nay, đợi thêm hai năm là tôi đại học tốt nghiệp về sau hết thảy đều sẽ khá hơn...... Không nghĩ tới thoát khỏi Diệp Quốc Minh lại khó như vậy, vì cái gì ông trời phải đối với chúng tôi như vậy, mẹ tôi đã rất vất vả, vì cái gì......"
Nhìn thấy cô không ngừng đấm đánh vào giường, trong ánh mắt đều là cái nhìn tuyệt vọng, Lệ Thiếu Sở khẽ nhíu mày. Mặc dù cô rất biết giả trang, thế nhưng giờ khắc này biểu hiện ra đều là đau lòng cùng bất an đối với mẹ, chỉ là loại cảm giác này hắn đã lâu không thấy, vậy mà hiện lên liền muốn an ủi xung động cô.
“Diệp Khinh Ngôn, nếu như cô ngã xuống liền không ai có thể chăm sóc cho mẹ cô, cô phải nhớ kỹ, trong xã hội này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu sẽ chỉ bị người ức hiếp."
Nghe xong Lệ Thiếu Sở, Diệp Khinh Ngôn thay đổi ánh mắt, cô rối rắm mà nhìn người đàn ông cường thế dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhận ra đối với Lệ Thiếu Sở đơn giản là không có cách nào có thể tưởng tượng được, so với tưởng tượng còn cường đại hơn cường thế, thậm chí ngay cả Diệp Quốc Minh đều sẽ kiêng kị hắn, có thể thấy được ở trên thương trường, ba chữ Lệ Thiếu Sở chính là thần thoại tồn tại.
“Tôi...... Tôu hiểu được, tôi sẽ vì mẹ mà trở nên kiên cường." Diệp Khinh Ngôn lau khô nước mắt, mạnh đánh lấy lại tinh thần nói.
“Đúng vậy, cho dù là một người nhát gan tự ti, khi bị bắt nạt đến cùng đều sẽ đứng lên phản kháng. Dù cho khi dễ các người là cha ruột của cô, cô cũng không thể nương tay, chẳng lẽ cô không muốn bảo vệ mẹ cô sao?"
“Tôi nghĩ, tôi nằm mơ cũng nhớ bảo vệ mẹ không cho ông ta thương hại, ông ta không phải cha tôi, ông ta là ma quỷ!" Diệp Khinh Ngôn kích động nói, cơ mặt đều đang run rẩy.
Lệ Thiếu Sở biết ý nghĩ của cô có thay đổi, trong lòng hơi yên tâm. Cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa nhè nhẹ, hắn nhìn thoáng qua đi tới, mở cửa đã nhìn thấy Lâm Hiểu phong trần mệt mỏi trở về.
“Sở thiếu, tôi đã tìm tới Trương Tử Ngọc vừa mất tích." Lâm Hiểu thấp giọng nói.
“Người ở đâu?"
“Tại Diệp gia, không rõ có phải hay không là Diệp Quốc Minh phái người đem bà ấy mang đi, tóm lại có người trông thấy Trương Tử Ngọc lên một chiếc xe."
Ánh mắt Lệ Thiếu Sở trở nên tĩnh mịch, xem ra chuyện này nhất định phải từ đầu đếm cuối nói với cô ấy mới được, bằng không khẳng định cô sẽ chủ động đi tìm mẹ của mình. Quay người trở lại vị trí vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm Diệp Khinh Ngôn, nhìn thấy trong mắt cô hiện lên tia nghi hoặc nói: “Lâm Hiểu trở về, thăm dò được mẹ cô hiện đang ở Diệp gia."
“Diệp gia? Là Diệp Quốc Minh đem bà mang đi?" Diệp Khinh Ngôn ngồi không yên, cô bỗng nhiên đứng lên, không khỏi một trận choáng váng, vô ý thức đỡ lấy bên cạnh tủ đầu giường. Dư quang quét đến Lâm Hiểu vừa tiến vào, cô sốt ruột hỏi: “Lâm Hiểu, mẹ tôi thật bị Diệp Quốc Minh mang đi sao?"
Nhìn Sở thiếu một chút, Lâm Hiểu nói: “Người ở Diệp gia, bất quá không rõ có phải hay không bị Diệp Quốc Minh mang đi."
“Nếu như cô muốn đi, để ngày mai chúng ta cùng đi, hiện tại đã rất muộn." Lệ Thiếu Sở nhìn chăm chú Diệp Khinh Ngôn mất hồn mất vía thấm thía nói.
“Không, tôi không thể chờ đến ngày mai, tôi lo lắng mẹ sẽ bị cũng người Diệp gia tổn thương. Mặc kệ là Diệp Quốc Minh hay là Hoàng Mộng Vân, Diệp gia mỗi người tôi cũng không tin." Diệp Khinh Ngôn càng không ngừng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Sở thiếu, trong lòng yếu ớt không chịu nổi chút kích động.
Lâm Hiểu nhìn cô trước sau cảm xúc thay đổi lớn như thế, bất đắc dĩ nói: “Sở thiếu, ngài nhìn......"
“Mặc kệ sự tình gì cũng phải đợi đến hừng đông, tôi không có thời gian cùng cô hao tổn. Lâm Hiểu trông chừng cô ấy, có sự tình gì ngày mai lại nói." Lệ Thiếu Sở nói, trên mặt mang theo dấu vết của vẻ tức giận, bất đắc dĩ nháy mắt, bước dài ra ngoài.
“Sở thiếu, Sở thiếu......" Diệp Khinh Ngôn nhìn thấy Lệ Thiếu Sở muốn đi, vội vàng chạy tới, lúng túng bị Lâm Hiểu cản lại.
“Diệp tiểu thư cô vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút a, sự tình gì đợi đến ngày mai lại nói. Huống chi Sở thiếu gia là vì muốn tốt cho cô, thân thể của cô quá mệt nhọc cần nghỉ ngơi thật tốt." Lâm Hiểu thiện ý nói, trên mặt nhiều vẻ tươi cười.
Diệp Khinh Ngôn nghĩ nghĩ, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nói thế nào hiện tại cũng là đêm hôm khuya khoắt. Hôm nay Sở thiếu gia bận rộn cả ngày, nếu là tự ích kỉ nhất định phải ra ngoài, cũng là đối với hắn không chịu trách nhiệm. Nghĩ ngợi cô bất đắc dĩ thở dài: “Tốt a, tôi hiện tại liền nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai đi tìm Diệp gia."
Lâm Hiểu nhìn thấy cô nghe lời trên nằm trên giường nhắm mắt lại, lúc này mới thở phào rời đi khỏi gian phòng, quay người trước đó hắn lặng lẽ giữ cửa đã khóa, đây là Sở thiếu nhất quán cách làm, lúc ấy hắn làm ánh mắt chính là cái này ý tứ.
Lệ Thiếu Sở đứng tại vòi hoa sen thấp, để tay lên ngực tự hỏi, trông thấy Diệp Khinh Ngôn thương tâm, hắn sẽ có ý nghĩ muốn an ủi cô. Trông thấy cô sốt ruột, trong lòng vậy mà cũng sốt ruột theo. Đây hết thảy đều không thích hợp, nước trôi lấy sợi tóc đen của hắn. Tắm vòi sen xong hắn cầm khăn tắm màu trắng lau sạch lấy nước trên người, nhìn chằm chằm vào dáng người cực kì hoàn hảo của nam nhân trong gương, khóe miệng có chút giương lên.
“Sở thiếu, tôi đã khóa cửa lại." Lâm Hiểu đứng tại phòng vệ sinh ngoài cửa báo cáo tình huống.
Cửa mở ra, Lệ Thiếu Sở nửa người dưới vây quanh bởi chiếc khăn tắm màu trắng, trên sợi tóc đều là nước đọng, hắn thấp giọng nói: “Cậu xác định cô ấy đã đi ngủ? Không có nháo?"
“Tôi tận mắt nhìn thấy Diệp tiểu thư nằm xuống, bất quá không biết sau khi tôi đi cô ấy có thể hay không là không ngủ." Lâm Hiểu nói, nhìn chằm chằm hiểu hiện Sở thiếu, hiển nhiên đối với quan tâm của hắn cảm giác kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Một bên lau sạch lấy tóc, một bên không coi ai ra gì nói: “Xem ra Diệp Quốc Minh rõ là muốn đem con gái ruột trong ngực ta mang đi, thật sự là không nghĩ tới, trên thương trường một đường tự cho mình là lão hồ ly nhưng lần này không cần tốn nhiều sức ông ta sẽ thua trong tay của ta."
“Sở thiếu, Diệp tiểu thư đã đồng ý sao?"
“Cô ấy đến bây giờ còn là mềm lòng, bất quá ngày mai tìm được mẹ của cô ấy về sau ý nghĩ khẳng định sẽ thay đổi, ta sẽ không nhìn lầm người, Diệp Khinh Ngô cần một cái gai lớn kích mới có thể thống hạ quyết tâm." Lệ Thiếu Sở lúc nói trên khuôn mặt lộ ra ý vị thâm trường cười lạnh.
Lâm Hiểu đối với Sở thiếu bất kỳ quyết định gì cũng sẽ không có ý nghĩ gì, thế nhưng là Diệp Khinh Ngôn gia đình bối cảnh rất phức tạp, mà lại là con gái ngoài giá thú, cuộc sống chật vật, chỉ là cái này mấy điểm liền để hắn nhịn không được quan tâm nhiều hơn vài câu. Thế nhưng là Sở thiếu cũng không thích người bên cạnh mang theo tình cảm riêng tư làm việc, hắn đành phải trầm mặc, một câu cũng sẽ không tiếp tục nói.
Lệ Thiếu Sở ánh mắt phóng thích ra khác biệt dĩ vãng u quang, hắn tin tưởng cô gái này về sau khẳng định sẽ thay đổi.
-------------------------------------------------
Từ chương này trở đi dài gấp đôi những chương kia nên mình đăng chậm hơn nhé. Mình có đăng trên wattpad nữa nhé. Link trên wattpad:
http://my.w.tt/UiNb/rxaiggu40B
Cảm ơn!!!:
Diệp Uyển San lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên run lẩy bẩy, trong lòng giải hận nói: “Mẹ, người qua đây nhìn một cái xem bà ta như trò hề, con thấy bà ta ngay cả đầu ngón chân của của người một chút cũng không sánh nổi, cha trước kia khẳng định là bị bà ta câu dẫn, thật ghê tởm!"
Hoàng Mộng Vân hận nhất chính là Trương Tử Ngọc, nhìn thấy bộ dáng quần áo tả tơi của bà ta, trên mặt và trên cánh tay đều là ngọn nến nát, ép buộc bà phải đem cánh tay che khuất bỏ ra, quả nhiên trông thấy mà giật mình, trên mặt hồng hồng một mảng lớn, hẳn là kết quả của việc bị nóng. Nhưng vẫn như cũ có thể trông thấy lúc còn trẻ bà ta thực mỹ lệ, trong lòng nén giận nói: “Từ từ, đem ả giam lại, không cần cho ả ăn uống uống."
“Đã biết thưa mẹ, con biết làm thế nào sẽ để cho người phi thường hài lòng." Diệp Uyển San nói, tràn đầy tự tin đánh giá người phụ nữ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, thật không biết cha năm đó coi trọng bà ta cái gì.
Lúc này Trương Tử Ngọc, trong lòng chỉ có một cái ý nghĩ, giờ khắc này bà thấy may mắn vì tiểu Ngôn không có bị các bọn họ bắt được, thế nhưng là bà khát vọng con có thể tìm tới bà. Coi như bị Hoàng Mộng Vân tra tấn cũng không quan trọng, chỉ cần tiểu Ngôn vẫn tốt, so với bất cứ thứ gì đều mạnh hơn. Trên mặt truyền đến nóng rát đau đớn, bà nhìn thấy ánh đèn ngoài tầng hầm bị tắt, cửa từ bên ngoài bị khóa vào, bà hữu khí vô lực nằm trên mặt đất rên rỉ.
Trong biệt thự của Lệ gia, người trên giường ngủ rất không yên ổn, tú mỹ khóa chặt, thân thể rất nhỏ run rẩy, không biết ở trong mơ mơ tới chuyện gì không vui a.
Lệ Thiếu Sở nhìn chằm chằm đôi mắt khép kín của cô, không cảm giác được bất kỳ cảm giác gì, rất muốn biết cô là thế nào, nhìn sắc mặt thật không tốt. Đột nhiên cô ngồi dậy, hét to một tiếng, ngay sau đó bưng kín lỗ tai, sắc mặt tái nhợt nói một mình.
“Không muốn...... Sẽ không, nhất định sẽ không."
“Diệp Khinh Ngôn, cô gặp ác mộng?" Lệ Thiếu Sở nhìn chằm chằm hắn khuôn mặt như tờ giấy trắng của cô, nghi hoặc hỏi.
Phảng phất còn tại trong mộng, Diệp Khinh Ngôn nghi hoặc trừng lớn hai con ngươi nhìn về phía hắn: “Tôi...... Anh làm sao lại ở trong mơ?"
“Mơ? Cô bây giờ không phải ở trong mơ, chúng ta đều ở trong hiện thực." Lệ Thiếu Sở lúc này mới phát giác cô tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn không tốt lắm, nghĩ thầm muốn hay không gọi Chu Phàm Thần tới xem một chút.
Diệp Khinh Ngôn nhìn khắp bốn phía, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn không thấy bóng đêm nhưng cô biết hiện tại là đêm khuya, kỳ lạ là Lệ Thiếu Sở làm sao còn ở tại đây, cô khó chịu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Sở thiếu, anh tại sao không có nghỉ ngơi?"
“Tôi, tôi lúc đầu muốn nghỉ ngơi, thế nhưng là cô một mực nói chuyện hoang đường." Lệ Thiếu Sở đột nhiên bị cô hỏi đánh gãy mạch suy nghĩ, kỳ thật trong lòng của hắn còn có ý khác, liền là muốn xem Diệp Khinh Ngôn giải thích từng sự tình, ở trong mơ một mực gọi mẹ, cái từ “mẹ" này hắn rất nhiều năm đều không có nói qua.
“Tôi nói chuyện hoang đường...... Tôi nói cái gì?" Diệp Khinh Ngô gãi gãi đầu, nghĩ như thế nào đều không nhớ nổi.
“Cô đang gọi mẹ, kêu bị đứt quãng."
Diệp Khinh Ngôn con mắt dần dần ảm đạm xuống, thần sắc thương tâm không thôi, cô tự nhủ: “Tôi lo lắng cho mẹ, một mực không tìm được cơ hội gọi điện thoại cho bà báo rằng đã bình an, bà khẳng định là lo lắng...... Sở thiếu, tôi muốn cho gọi điện thoại cho mẹ có thể chứ?"
Lệ thiếu Sở mặt không biểu lộ mà nhìn cô, hiển nhiên cô ngủ thiếp đi, có mấy lời không có nghe thấy. Đã biết Diệp Khinh Ngôn gọi điện thoại về nhà có bao nhiêu khó, điện thoại một mực không ai tiếp, đây là Lâm Hiểu nói đến, cho nên phái hắn đi nghe ngóng tin tức, lúc đầu tạm thời không muốn nói cho cô biết, thế nhưng là cô mang theo ánh mắt khẩn cầu, đành phải nói thật.
“Tôi hiện tại sẽ nói cho cô một sự việc, cô phải tỉnh táo rồi nghe tôi nói hết."
Diệp Khinh Ngôn nghi hoặc gật đầu: “Tôi biết."
“Tôi để Lâm Hiểu đi nghe ngóng mẹ cô đã bị mất tích, cô yên tâm đợi có tin tức cậu ta sẽ nói cho cô biết." Lệ Thiếu Sở chăm chú nhìn tâm tình biến hóa của cô, không nghĩ tới một giây sau cô liền chịu không được ở một chỗ mà nghĩ xuống giường.
“Không được, tôi không thể không làm gì, tôi muốn cùng Lâm Hiểu cùng đi tìm." Nói xong Diệp Khinh Ngôn liền muốn xuống giường, mặt mày ở giữa đều là thần sắc nóng nảy, nghĩ đến Diệp Quốc Minh sẽ làm khó mẹ, cô làm thế nào đều không thể tiếp tục chờ được nữa.
Lệ Thiếu Sở liền không muốn nhìn thấy cái dạng này của cô, bắt lấy cánh tay của cô ép buộc nàng ngồi xuống trên giường: “Nghe tôi nói, cô đi cũng không giúp được một tay, Lâm Hiểu đã sớm rời đi, mẹ cô có tin tức tôi sẽ nói cho cô đầu tiên, không nên gấp."
“Tôi làm sao lại không vội, Sở thiếu anh là sao có thể hiểu được cuộc sống của tôi với mẹ tôi. Chúng ta thật vất vả sống đến hôm nay, đợi thêm hai năm là tôi đại học tốt nghiệp về sau hết thảy đều sẽ khá hơn...... Không nghĩ tới thoát khỏi Diệp Quốc Minh lại khó như vậy, vì cái gì ông trời phải đối với chúng tôi như vậy, mẹ tôi đã rất vất vả, vì cái gì......"
Nhìn thấy cô không ngừng đấm đánh vào giường, trong ánh mắt đều là cái nhìn tuyệt vọng, Lệ Thiếu Sở khẽ nhíu mày. Mặc dù cô rất biết giả trang, thế nhưng giờ khắc này biểu hiện ra đều là đau lòng cùng bất an đối với mẹ, chỉ là loại cảm giác này hắn đã lâu không thấy, vậy mà hiện lên liền muốn an ủi xung động cô.
“Diệp Khinh Ngôn, nếu như cô ngã xuống liền không ai có thể chăm sóc cho mẹ cô, cô phải nhớ kỹ, trong xã hội này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu sẽ chỉ bị người ức hiếp."
Nghe xong Lệ Thiếu Sở, Diệp Khinh Ngôn thay đổi ánh mắt, cô rối rắm mà nhìn người đàn ông cường thế dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhận ra đối với Lệ Thiếu Sở đơn giản là không có cách nào có thể tưởng tượng được, so với tưởng tượng còn cường đại hơn cường thế, thậm chí ngay cả Diệp Quốc Minh đều sẽ kiêng kị hắn, có thể thấy được ở trên thương trường, ba chữ Lệ Thiếu Sở chính là thần thoại tồn tại.
“Tôi...... Tôu hiểu được, tôi sẽ vì mẹ mà trở nên kiên cường." Diệp Khinh Ngôn lau khô nước mắt, mạnh đánh lấy lại tinh thần nói.
“Đúng vậy, cho dù là một người nhát gan tự ti, khi bị bắt nạt đến cùng đều sẽ đứng lên phản kháng. Dù cho khi dễ các người là cha ruột của cô, cô cũng không thể nương tay, chẳng lẽ cô không muốn bảo vệ mẹ cô sao?"
“Tôi nghĩ, tôi nằm mơ cũng nhớ bảo vệ mẹ không cho ông ta thương hại, ông ta không phải cha tôi, ông ta là ma quỷ!" Diệp Khinh Ngôn kích động nói, cơ mặt đều đang run rẩy.
Lệ Thiếu Sở biết ý nghĩ của cô có thay đổi, trong lòng hơi yên tâm. Cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa nhè nhẹ, hắn nhìn thoáng qua đi tới, mở cửa đã nhìn thấy Lâm Hiểu phong trần mệt mỏi trở về.
“Sở thiếu, tôi đã tìm tới Trương Tử Ngọc vừa mất tích." Lâm Hiểu thấp giọng nói.
“Người ở đâu?"
“Tại Diệp gia, không rõ có phải hay không là Diệp Quốc Minh phái người đem bà ấy mang đi, tóm lại có người trông thấy Trương Tử Ngọc lên một chiếc xe."
Ánh mắt Lệ Thiếu Sở trở nên tĩnh mịch, xem ra chuyện này nhất định phải từ đầu đếm cuối nói với cô ấy mới được, bằng không khẳng định cô sẽ chủ động đi tìm mẹ của mình. Quay người trở lại vị trí vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm Diệp Khinh Ngôn, nhìn thấy trong mắt cô hiện lên tia nghi hoặc nói: “Lâm Hiểu trở về, thăm dò được mẹ cô hiện đang ở Diệp gia."
“Diệp gia? Là Diệp Quốc Minh đem bà mang đi?" Diệp Khinh Ngôn ngồi không yên, cô bỗng nhiên đứng lên, không khỏi một trận choáng váng, vô ý thức đỡ lấy bên cạnh tủ đầu giường. Dư quang quét đến Lâm Hiểu vừa tiến vào, cô sốt ruột hỏi: “Lâm Hiểu, mẹ tôi thật bị Diệp Quốc Minh mang đi sao?"
Nhìn Sở thiếu một chút, Lâm Hiểu nói: “Người ở Diệp gia, bất quá không rõ có phải hay không bị Diệp Quốc Minh mang đi."
“Nếu như cô muốn đi, để ngày mai chúng ta cùng đi, hiện tại đã rất muộn." Lệ Thiếu Sở nhìn chăm chú Diệp Khinh Ngôn mất hồn mất vía thấm thía nói.
“Không, tôi không thể chờ đến ngày mai, tôi lo lắng mẹ sẽ bị cũng người Diệp gia tổn thương. Mặc kệ là Diệp Quốc Minh hay là Hoàng Mộng Vân, Diệp gia mỗi người tôi cũng không tin." Diệp Khinh Ngôn càng không ngừng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Sở thiếu, trong lòng yếu ớt không chịu nổi chút kích động.
Lâm Hiểu nhìn cô trước sau cảm xúc thay đổi lớn như thế, bất đắc dĩ nói: “Sở thiếu, ngài nhìn......"
“Mặc kệ sự tình gì cũng phải đợi đến hừng đông, tôi không có thời gian cùng cô hao tổn. Lâm Hiểu trông chừng cô ấy, có sự tình gì ngày mai lại nói." Lệ Thiếu Sở nói, trên mặt mang theo dấu vết của vẻ tức giận, bất đắc dĩ nháy mắt, bước dài ra ngoài.
“Sở thiếu, Sở thiếu......" Diệp Khinh Ngôn nhìn thấy Lệ Thiếu Sở muốn đi, vội vàng chạy tới, lúng túng bị Lâm Hiểu cản lại.
“Diệp tiểu thư cô vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút a, sự tình gì đợi đến ngày mai lại nói. Huống chi Sở thiếu gia là vì muốn tốt cho cô, thân thể của cô quá mệt nhọc cần nghỉ ngơi thật tốt." Lâm Hiểu thiện ý nói, trên mặt nhiều vẻ tươi cười.
Diệp Khinh Ngôn nghĩ nghĩ, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nói thế nào hiện tại cũng là đêm hôm khuya khoắt. Hôm nay Sở thiếu gia bận rộn cả ngày, nếu là tự ích kỉ nhất định phải ra ngoài, cũng là đối với hắn không chịu trách nhiệm. Nghĩ ngợi cô bất đắc dĩ thở dài: “Tốt a, tôi hiện tại liền nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai đi tìm Diệp gia."
Lâm Hiểu nhìn thấy cô nghe lời trên nằm trên giường nhắm mắt lại, lúc này mới thở phào rời đi khỏi gian phòng, quay người trước đó hắn lặng lẽ giữ cửa đã khóa, đây là Sở thiếu nhất quán cách làm, lúc ấy hắn làm ánh mắt chính là cái này ý tứ.
Lệ Thiếu Sở đứng tại vòi hoa sen thấp, để tay lên ngực tự hỏi, trông thấy Diệp Khinh Ngôn thương tâm, hắn sẽ có ý nghĩ muốn an ủi cô. Trông thấy cô sốt ruột, trong lòng vậy mà cũng sốt ruột theo. Đây hết thảy đều không thích hợp, nước trôi lấy sợi tóc đen của hắn. Tắm vòi sen xong hắn cầm khăn tắm màu trắng lau sạch lấy nước trên người, nhìn chằm chằm vào dáng người cực kì hoàn hảo của nam nhân trong gương, khóe miệng có chút giương lên.
“Sở thiếu, tôi đã khóa cửa lại." Lâm Hiểu đứng tại phòng vệ sinh ngoài cửa báo cáo tình huống.
Cửa mở ra, Lệ Thiếu Sở nửa người dưới vây quanh bởi chiếc khăn tắm màu trắng, trên sợi tóc đều là nước đọng, hắn thấp giọng nói: “Cậu xác định cô ấy đã đi ngủ? Không có nháo?"
“Tôi tận mắt nhìn thấy Diệp tiểu thư nằm xuống, bất quá không biết sau khi tôi đi cô ấy có thể hay không là không ngủ." Lâm Hiểu nói, nhìn chằm chằm hiểu hiện Sở thiếu, hiển nhiên đối với quan tâm của hắn cảm giác kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Một bên lau sạch lấy tóc, một bên không coi ai ra gì nói: “Xem ra Diệp Quốc Minh rõ là muốn đem con gái ruột trong ngực ta mang đi, thật sự là không nghĩ tới, trên thương trường một đường tự cho mình là lão hồ ly nhưng lần này không cần tốn nhiều sức ông ta sẽ thua trong tay của ta."
“Sở thiếu, Diệp tiểu thư đã đồng ý sao?"
“Cô ấy đến bây giờ còn là mềm lòng, bất quá ngày mai tìm được mẹ của cô ấy về sau ý nghĩ khẳng định sẽ thay đổi, ta sẽ không nhìn lầm người, Diệp Khinh Ngô cần một cái gai lớn kích mới có thể thống hạ quyết tâm." Lệ Thiếu Sở lúc nói trên khuôn mặt lộ ra ý vị thâm trường cười lạnh.
Lâm Hiểu đối với Sở thiếu bất kỳ quyết định gì cũng sẽ không có ý nghĩ gì, thế nhưng là Diệp Khinh Ngôn gia đình bối cảnh rất phức tạp, mà lại là con gái ngoài giá thú, cuộc sống chật vật, chỉ là cái này mấy điểm liền để hắn nhịn không được quan tâm nhiều hơn vài câu. Thế nhưng là Sở thiếu cũng không thích người bên cạnh mang theo tình cảm riêng tư làm việc, hắn đành phải trầm mặc, một câu cũng sẽ không tiếp tục nói.
Lệ Thiếu Sở ánh mắt phóng thích ra khác biệt dĩ vãng u quang, hắn tin tưởng cô gái này về sau khẳng định sẽ thay đổi.
-------------------------------------------------
Từ chương này trở đi dài gấp đôi những chương kia nên mình đăng chậm hơn nhé. Mình có đăng trên wattpad nữa nhé. Link trên wattpad:
http://my.w.tt/UiNb/rxaiggu40B
Cảm ơn!!!:
Tác giả :
Thiên Mạt Mạt