Sủng Thê Làm Vinh
Chương 5: Gặp Từ Lệnh Sâm
Đỗ ma ma nhìn Kỷ Thanh Y đưa kinh văn tới thì hết sức ngạc nhiên.
Đại khái kiểm tra qua một lần, xác thực toàn bộ đều được viết xong, khuôn mặt vốn nghiêm túc của bà rốt cục cũng dãn ra: “ Sau nửa tháng, tiến độ của biểu tiểu thư quả thật là nhanh hơn không ít. Nếu viết xong thì hôm nay cũng nên cùng ta trở về đi thôi, Thái phu nhân rất nhớ tiểu thư đấy."
Khóe miệng Tố Tâm giật giật, trên mặt thoáng qua chút thất vọng.
Nàng ta không ngờ lần này Đỗ ma ma lại qua loa cho xong như vậy.
Trong lòng Kỷ Thanh Y biết rõ âm thầm cười lạnh nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, để cho Tố Tâm gói kỹ kinh văn đưa cho Đỗ ma ma.
“Ta cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu cùng Thanh Thái." Kỷ Thanh Y khẽ nhún người hành lễ với Đỗ ma ma: “Khiến ma ma phải lui tới nhiều lần, người vất vả rồi."
Đỗ ma ma không ngờ Kỷ Thanh Y sẽ làm lễ như vậy nhất thời liền lấy làm kinh hãi, bà nhìn Kỷ Thanh Y, ánh mắt có chút phức tạp.
Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?
Thái phu nhân đã quá thất vọng về nàng rồi, cũng đã quyết định sẽ không quản nàng nữa.
Bộ dáng của nàng xinh đẹp, chỉ cần nịnh bợ Thái phu nhân một chút, Thái phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi nàng, ít nhất thì cũng sẽ an bài cho nàng một cuộc hôn nhân tốt.
Chỉ tiếc vị biểu tiểu thư xinh đẹp này lại ngang bướng cố chấp, ngay cả Thái phu nhân cũng không được dạy được nàng cho nên mới cảm thấy chán ghét mà vứt bỏ nàng.
Đỗ ma ma thầm nghĩ, vốn yêu kiều giống như một đóa hoa, rõ ràng con đường phía trước rộng mở, lại tự tay mình hủy hoại, thật là đáng tiếc.
Tổng cộng có hai chiếc xe ngựa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Kỷ Thanh Y, năm chậu phong lan cũng được mang theo, đoàn người thu dọn thỏa đáng liền theo đường lớn bằng phẳng hướng về Kinh Thành.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc đi còn là mùa đông, thế mà mới một cái chớp mắt, khí trời cũng đã ấm dần rồi." Tố Tâm thở dài một hơi nói: “Tiểu thư, lần này trở về, ngài ngàn vạn lần cũng đừng giận dỗi với đại tiểu thư......"
Nàng không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới sắc mặt của Kỷ Thanh Y liền trở nên cứng ngắc.
Quả thực là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, người có ý đồ thì chẳng ai bảo là nham hiểm.
Qua một hồi lâu Kỷ Thanh Y mới cắn răng nghiến lợi nói: “Ta tự nhiên sẽ không ầm ĩ với nàng ta, nhưng cũng sẽ không tùy ý để người khác đến khi dễ trên đầu ta."
Tố Tâm vội nói: “Tiểu thư đừng kích động......"
“Ta đương nhiên sẽ không kích động!" Giọng nói Kỷ Thanh Y có chút không vui cắt đứt lời nói của Tố Tâm: “Ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết, không có gì quan trọng hơn là việc nhận được sự yêu quý từ Thái phu nhân, lần này hồi kinh, dỗ cho Thái phu nhân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, hai người các ngươi lúc nào cũng phải nhắc nhở ta chuyện này. Đặc biệt là Thái Tâm......"
Kỷ Thanh Y một câu hai nghĩa nói: “Ngươi nhất định không thể để tính tình bị kích động, nhất định phải nhẫn nại."
Tố Tâm cùng Thái Tâm nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta nhớ kỹ, nhất định không rước lấy phiền phức cho tiểu thư."
Kỷ Thanh Y làm ra vẻ yên tâm, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh xe ngựa liền tiến vào đường lớn.
Đi về phía trước một đoạn, xe ngựa đột nhiên phát ra một tiếng “Kẽo kẹt", theo sát sau đó là tốc độ xe ngựa vốn vững vàng đều đặn bỗng rung lắc kịch liệt khiến ba người ngồi trong xe lệch trái lệch phải, đứng ngồi không yên.
Thái Tâm trước tiên chạy đến ôm lấy Kỷ Thanh Y.
Mà kỷ Thanh Y thì lại nhào tới trên bàn trà bảo vệ năm bồn hoa phong lan còn chưa trổ cành non, chỉ tiếc lại chậm một bước, hai tay nàng chỉ ôm được bốn bồn.
Trơ mắt nhìn bồn cây còn lại vì không được bảo vệ mà rơi xuống, Kỷ Thanh Y đang đau lòng không thôi, may mắn là có Tố Tâm nhanh tay ôm được bảo vệ trong ngực.
Kỷ Thanh Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tặng cho Tố Tâm một ánh mắt tán thưởng.
Bên ngoài, phu xe “Ôi chao" một tiếng, sau một hồi lảo đảo, đung đưa, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại được.
Cứ nghĩ mọi chuyện xảy ra rất chậm, nhưng thực tế cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đợi đến khi xe ngựa dừng hẳn lại, Kỷ Thanh Y thấy Thái Tâm Tố tâm đều không sao, lúc này mới cúi đầu nhìn phong lan trong ngực. Năm bồn phong lan, hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Rèm xe bị vén lên, sắc mặt Đỗ ma ma khẩn trương nhìn một vòng quanh xe: “Biểu tiểu thư, người không sao chứ?"
“Ba người chúng ta đều không có việc gì, ma ma yên tâm." Kỷ Thanh Y hướng Đỗ ma ma lắc đầu, còn không quên nở một nụ cười nhẹ trấn an bà: “Đã xảy ra chuyện gì?"
“Không có việc gì là tốt rồi." Đỗ ma ma thở phào nhẹ nhõm, đọc một câu khấn Phật, sau đó nói: “Càng xe bị đứt một cái, biểu tiểu thư mang mạng che mặt, sau đó đổi sang xe ngựa của ta đi."
Vừa mới dứt lời, bà liền hướng Tố Tâm Thái Tâm lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi còn ngẩn ra làm gì, còn không mau đỡ biểu tiểu thư xuống xe."
Bà đây là sợ Kỷ Thanh Y không chịu đổi sang xe ngựa dành cho hạ nhân mà nháo lớn trên đường, lúc đó sẽ mất hết mặt mũi của phủ Bình Dương Hầu.
Kỷ Thanh Y đeo mạng che mặt lên liền xuống xe, đi về phía xe ngựa của Đỗ ma ma: “Ta theo ma ma ngồi xe trở về trước, khiến các người phải ở chỗ này chờ rồi, chờ chúng ta về đến nhà, sẽ phái người đón các ngươi."
Đỗ ma ma vốn tưởng rằng Kỷ Thanh Y sẽ nhất quyết không chịu, ngược lại lại thấy nàng không làm ầm ĩ, nên nào dám có bất mãn gì, nhanh chóng gật đầu: “Biểu tiểu thư đã an bài, tất cả liền theo dặn dò của người mà làm thôi."
Bà vừa nói, vừa đỡ lấy tay Kỷ Thanh Y, giúp nàng lên xe ngựa.
Chỉ tiếc, chân trước Kỷ Thanh Y mới dẫm lên băng ghế, liền nghe thấy “Kẽo kẹt" một tiếng, trong xe ngựa liền sụp xuống, hai bánh xe cũng bị văng ra ngoài.
Không cần phải nói cũng biết, tất nhiên là trục xe đã bị đứt.
Sắc mặt Đỗ ma ma lập tức trở nên xanh mét, tay Kỷ Thanh Y cũng không khỏi nắm chặt thành quả đấm, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi.
Đang êm đẹp, làm sao mà cả hai chiếc xe ngựa đều bị hỏng? Hơn nữa còn là hỏng ở chỗ mấu chốt.
Không cần phải nói cũng biết là có người cố ý giở trò, mục đích đúng là không muốn để cho nàng trở lại kinh thành.
Thật may là bọn họ dừng lại kịp thời, nếu để trong lúc xe ngựa đang chạỵ nhanh mà bị đứt trục, hậu quả kia thực sự không dám tưởng tượng.
Có thể trăm phương ngàn kế mưu hại nàng, trừ Lê Nguyệt Trừng ra cũng không còn ai khác.
Lòng dạ cũng thật độc ác a!
Kỷ Thanh Y khẽ nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Tố Tâm đứng bên cạnh.
Nếu không phải là nàng mật báo, Lê Nguyệt Trừng làm sao có thể biết mình đã chép xong Kinh Kim Cương, làm sao có thể sắp xếp để tạo ra một vở tuồng đặc sắc như vậy.
Vốn còn chưa muốn bứt dây động rừng, nàng tính toán giữ lại Tố Tâm bên người để che mắt Lê Nguyệt Trừng. Nhưng bây giờ nhìn lại, có rất nhiều chuyện sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chính mình.
Thay vì lưu lại một con rắn độc ở bên cạnh, còn không bằng nghĩ ra biện pháp không làm kinh động đến Lê Nguyệt Trừng mà giải quyết luôn Tố Tâm.
Đúng, phải trừ bỏ Tố Tâm, lấy lòng ngoại tổ mẫu, khiến cho lão nhân gia đồng ý cho mình tiếp tục cùng Đoàn tẩu học cách trồng hoa, hai chuyện này là hai chuyện quan trọng nhất.
“Biểu tiểu thư, đều là ta làm việc không chu đáo, lúc tới không có kiểm tra kỹ xe ngựa, để cho người phải sợ hãi rồi." Đỗ ma ma lấy lại bình tĩnh, khẽ nhún người nói: “Để ta dặn dò phu xe cưỡi ngựa vào thành mướn xe ngựa quay lại, người chờ trong chốc lát, ta an bài xong sẽ đỡ người đến đình nghỉ mát bên kia nghỉ ngơi."
Thái phu nhân còn đang ở trong Hầu phủ không đi đâu, Đỗ ma ma lại chính là tai mắt của Thái phu nhân, cho nên đối với bà nàng hết sức tin tưởng.
Kỷ Thanh Y vội nói: “Ma ma đừng nóng giận, ta hiểu đây là do ta, người chẳng qua cũng là vì bị ta làm liên lụy mà thôi."
Đỗ ma ma nghe xong cũng không khỏi giật mình trong lòng.
Lúc bà đi, đại tiểu thư Trần Bảo Linh xác thực là có đi tìm bà, dặn bà nhất định không được để cho biểu tiểu thư đục nước béo cò dễ dàng trở lại Kinh Thành.
Nhưng lúc ấy bên cạnh cũng chỉ có bà cùng đại thiểu thư hai người mà thôi.
Thấy bà kinh ngạc, Kỷ Thanh Y lại nói: “Lửa cháy đến cửa thành, cũng chỉ có thể khiến ma ma chịu ủy khuất thôi."
Thực sự là không thể tin được, ngắn ngủn có nửa tháng, vị biểu tiểu thư này liền giống như trở thành người khác vậy.
Đỗ ma ma trong lúc giật mình lại quên mất phải nói gì rồi, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng kịp: “Là ta làm việc không tốt, biểu tiểu thư tuyệt đối đừng nghĩ quá nhiều, không nói tới Thái phu nhân vẫn luôn nhớ người, ngay cả biểu thiếu gia lúc nào cũng tâm tâm niêm niệm mong người sớm trở về......"
Kỷ Thanh Y lắc đầu một cái: “Ma ma không cần nói nữa, ta là người như thế nào, trong lòng ta tự nhiên hiểu rõ. Ngày trước đều là ta không đúng, hôm nay nếu thật có chuyện gì ngoài ý, cũng là ta gieo gió gặt bão. Ta chỉ là cảm thấy may mắn khi không có làm tổn thương đến ma ma, nếu không ta thật không còn mặt mũi nào trở về nhìn tổ mẫu nữa."
Đỗ ma ma còn đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy xa xa một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa lộng lẫy đi tới.
Đừng nói là Tố Tâm Thái Tâm cùng Trương mụ Kỷ Thanh Y, mà ngay cả Đỗ ma ma đi theo bên người Thái phu nhân đã mấy chục năm, không biết đã gặp qua bao nhiêu quý nhân nhà cao cửa rộng, xe ngựa xa xỉ hoang phí, nhưng cũng đều bị sự tinh xảo của chiếc xe ngựa này làm cho kinh ngạc.
Hai bên sườn xe được làm từ gỗ lim sơn màu đỏ thẫm, cửa sổ được làm bằng thủy tinh sáng loáng**, bốn góc còn treo bốn chiếc đèn Lưu Ly, dưới đèn còn được khảm những hạt trân châu quý giá.
** Này là nguyên văn tác giả, ta cũng không hiểu sao ở cổ đại mà đã có cửa thủy tinh
Kéo xe là hai con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trái lại phu xe điều khiển hai con ngựa còn rất trẻ, là thiếu niên trên dưới cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, áo choàng ngoài được làm từ gấm lụaêmàu xanh ngọc, khuôn mặt anh tuấn, khí chất xuất chúng, không có chỗ nào thua kém so với công tử nhà quyền quý. Phu xe mà đã ưu tú như vậy, không biết người ngồi bên trong xe ngựa sẽ cao quý đến nhường nào?
Triều Đại Tề có quy định, ngoại trừ những người có công lớn với Đại Tề đươc Hoàng đế ban thưởng ra thì chỉ có người trong hoàng thất mới có tư cách được dùng cử sổ thủy tinh.
Nhưng lúc này Đương kim Hoàng thượng còn đang đưa ra những chính sách tiết kiệm, giữ mình liêm khiết, liền ngay cả hoàng hậu cũng dẫn đầu hưởng ứng cắt giảm chi phí trong cung, vậy thì đây là người nào mà lại dám càn rỡ như thế?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước mặt mọi người, Đỗ ma ma vội tiến lên phía trước, đưa ra bái thiếp, kể rõ tình huống của mình, sau mới nói: “Ta sẽ nhanh chóng để cho xe ngựa rời sang bên cạnh, xin chờ trong chốc lát."
Phu xe nhận lấy thiệp dâng vào bên trong.
Chỉ nghe thấy một giọng nói lành lạnh từ bên trong truyền ra: “Thì ra là người của phủ Bình Dương Hầu."
Trong lòng Kỷ Thanh Y không khỏi giật mình, âm thanh này như thế nào lại quen thuộc thế??
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xem bên trong là ai, thì một cánh tay từ trong đã vén tấm màn xe mỏng như cánh ve trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa ra, tiếp sau đó là một nam tử mặc áo bào tơ lụa màu đen bên trên là những họa tiết hoa văn như bảo thạch.
Trong nháy mắt lúc hắn xuất hiện, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.
Vị công tử chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, mặt mày như họa, thân hình cao lớn tuấn tú, anh khí bừng bừng.
Người nọ đứng ở đó, xung quanh giống như bừng sáng, làm cho người ta muốn không chú ý cũng thật khó.
Kỷ Thanh Y như bị sét đánh, lập tức liền ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng chưa có lấy lại tinh thần.
Từ Bảo Sinh!
Nàng làm sao có thể gặp Từ Bảo Sinh?
Không, không đúng, Từ Bảo Sinh là tên giả hắn dùng ở kiếp trước, là tên hắn đã thêu dệt bịa đặt ở trước mặt nàng.
Tên của hắn chân chính phải là Từ Lệnh Sâm.
Đại khái kiểm tra qua một lần, xác thực toàn bộ đều được viết xong, khuôn mặt vốn nghiêm túc của bà rốt cục cũng dãn ra: “ Sau nửa tháng, tiến độ của biểu tiểu thư quả thật là nhanh hơn không ít. Nếu viết xong thì hôm nay cũng nên cùng ta trở về đi thôi, Thái phu nhân rất nhớ tiểu thư đấy."
Khóe miệng Tố Tâm giật giật, trên mặt thoáng qua chút thất vọng.
Nàng ta không ngờ lần này Đỗ ma ma lại qua loa cho xong như vậy.
Trong lòng Kỷ Thanh Y biết rõ âm thầm cười lạnh nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, để cho Tố Tâm gói kỹ kinh văn đưa cho Đỗ ma ma.
“Ta cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu cùng Thanh Thái." Kỷ Thanh Y khẽ nhún người hành lễ với Đỗ ma ma: “Khiến ma ma phải lui tới nhiều lần, người vất vả rồi."
Đỗ ma ma không ngờ Kỷ Thanh Y sẽ làm lễ như vậy nhất thời liền lấy làm kinh hãi, bà nhìn Kỷ Thanh Y, ánh mắt có chút phức tạp.
Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?
Thái phu nhân đã quá thất vọng về nàng rồi, cũng đã quyết định sẽ không quản nàng nữa.
Bộ dáng của nàng xinh đẹp, chỉ cần nịnh bợ Thái phu nhân một chút, Thái phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi nàng, ít nhất thì cũng sẽ an bài cho nàng một cuộc hôn nhân tốt.
Chỉ tiếc vị biểu tiểu thư xinh đẹp này lại ngang bướng cố chấp, ngay cả Thái phu nhân cũng không được dạy được nàng cho nên mới cảm thấy chán ghét mà vứt bỏ nàng.
Đỗ ma ma thầm nghĩ, vốn yêu kiều giống như một đóa hoa, rõ ràng con đường phía trước rộng mở, lại tự tay mình hủy hoại, thật là đáng tiếc.
Tổng cộng có hai chiếc xe ngựa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Kỷ Thanh Y, năm chậu phong lan cũng được mang theo, đoàn người thu dọn thỏa đáng liền theo đường lớn bằng phẳng hướng về Kinh Thành.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc đi còn là mùa đông, thế mà mới một cái chớp mắt, khí trời cũng đã ấm dần rồi." Tố Tâm thở dài một hơi nói: “Tiểu thư, lần này trở về, ngài ngàn vạn lần cũng đừng giận dỗi với đại tiểu thư......"
Nàng không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới sắc mặt của Kỷ Thanh Y liền trở nên cứng ngắc.
Quả thực là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, người có ý đồ thì chẳng ai bảo là nham hiểm.
Qua một hồi lâu Kỷ Thanh Y mới cắn răng nghiến lợi nói: “Ta tự nhiên sẽ không ầm ĩ với nàng ta, nhưng cũng sẽ không tùy ý để người khác đến khi dễ trên đầu ta."
Tố Tâm vội nói: “Tiểu thư đừng kích động......"
“Ta đương nhiên sẽ không kích động!" Giọng nói Kỷ Thanh Y có chút không vui cắt đứt lời nói của Tố Tâm: “Ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết, không có gì quan trọng hơn là việc nhận được sự yêu quý từ Thái phu nhân, lần này hồi kinh, dỗ cho Thái phu nhân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, hai người các ngươi lúc nào cũng phải nhắc nhở ta chuyện này. Đặc biệt là Thái Tâm......"
Kỷ Thanh Y một câu hai nghĩa nói: “Ngươi nhất định không thể để tính tình bị kích động, nhất định phải nhẫn nại."
Tố Tâm cùng Thái Tâm nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta nhớ kỹ, nhất định không rước lấy phiền phức cho tiểu thư."
Kỷ Thanh Y làm ra vẻ yên tâm, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh xe ngựa liền tiến vào đường lớn.
Đi về phía trước một đoạn, xe ngựa đột nhiên phát ra một tiếng “Kẽo kẹt", theo sát sau đó là tốc độ xe ngựa vốn vững vàng đều đặn bỗng rung lắc kịch liệt khiến ba người ngồi trong xe lệch trái lệch phải, đứng ngồi không yên.
Thái Tâm trước tiên chạy đến ôm lấy Kỷ Thanh Y.
Mà kỷ Thanh Y thì lại nhào tới trên bàn trà bảo vệ năm bồn hoa phong lan còn chưa trổ cành non, chỉ tiếc lại chậm một bước, hai tay nàng chỉ ôm được bốn bồn.
Trơ mắt nhìn bồn cây còn lại vì không được bảo vệ mà rơi xuống, Kỷ Thanh Y đang đau lòng không thôi, may mắn là có Tố Tâm nhanh tay ôm được bảo vệ trong ngực.
Kỷ Thanh Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tặng cho Tố Tâm một ánh mắt tán thưởng.
Bên ngoài, phu xe “Ôi chao" một tiếng, sau một hồi lảo đảo, đung đưa, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại được.
Cứ nghĩ mọi chuyện xảy ra rất chậm, nhưng thực tế cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đợi đến khi xe ngựa dừng hẳn lại, Kỷ Thanh Y thấy Thái Tâm Tố tâm đều không sao, lúc này mới cúi đầu nhìn phong lan trong ngực. Năm bồn phong lan, hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Rèm xe bị vén lên, sắc mặt Đỗ ma ma khẩn trương nhìn một vòng quanh xe: “Biểu tiểu thư, người không sao chứ?"
“Ba người chúng ta đều không có việc gì, ma ma yên tâm." Kỷ Thanh Y hướng Đỗ ma ma lắc đầu, còn không quên nở một nụ cười nhẹ trấn an bà: “Đã xảy ra chuyện gì?"
“Không có việc gì là tốt rồi." Đỗ ma ma thở phào nhẹ nhõm, đọc một câu khấn Phật, sau đó nói: “Càng xe bị đứt một cái, biểu tiểu thư mang mạng che mặt, sau đó đổi sang xe ngựa của ta đi."
Vừa mới dứt lời, bà liền hướng Tố Tâm Thái Tâm lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi còn ngẩn ra làm gì, còn không mau đỡ biểu tiểu thư xuống xe."
Bà đây là sợ Kỷ Thanh Y không chịu đổi sang xe ngựa dành cho hạ nhân mà nháo lớn trên đường, lúc đó sẽ mất hết mặt mũi của phủ Bình Dương Hầu.
Kỷ Thanh Y đeo mạng che mặt lên liền xuống xe, đi về phía xe ngựa của Đỗ ma ma: “Ta theo ma ma ngồi xe trở về trước, khiến các người phải ở chỗ này chờ rồi, chờ chúng ta về đến nhà, sẽ phái người đón các ngươi."
Đỗ ma ma vốn tưởng rằng Kỷ Thanh Y sẽ nhất quyết không chịu, ngược lại lại thấy nàng không làm ầm ĩ, nên nào dám có bất mãn gì, nhanh chóng gật đầu: “Biểu tiểu thư đã an bài, tất cả liền theo dặn dò của người mà làm thôi."
Bà vừa nói, vừa đỡ lấy tay Kỷ Thanh Y, giúp nàng lên xe ngựa.
Chỉ tiếc, chân trước Kỷ Thanh Y mới dẫm lên băng ghế, liền nghe thấy “Kẽo kẹt" một tiếng, trong xe ngựa liền sụp xuống, hai bánh xe cũng bị văng ra ngoài.
Không cần phải nói cũng biết, tất nhiên là trục xe đã bị đứt.
Sắc mặt Đỗ ma ma lập tức trở nên xanh mét, tay Kỷ Thanh Y cũng không khỏi nắm chặt thành quả đấm, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi.
Đang êm đẹp, làm sao mà cả hai chiếc xe ngựa đều bị hỏng? Hơn nữa còn là hỏng ở chỗ mấu chốt.
Không cần phải nói cũng biết là có người cố ý giở trò, mục đích đúng là không muốn để cho nàng trở lại kinh thành.
Thật may là bọn họ dừng lại kịp thời, nếu để trong lúc xe ngựa đang chạỵ nhanh mà bị đứt trục, hậu quả kia thực sự không dám tưởng tượng.
Có thể trăm phương ngàn kế mưu hại nàng, trừ Lê Nguyệt Trừng ra cũng không còn ai khác.
Lòng dạ cũng thật độc ác a!
Kỷ Thanh Y khẽ nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Tố Tâm đứng bên cạnh.
Nếu không phải là nàng mật báo, Lê Nguyệt Trừng làm sao có thể biết mình đã chép xong Kinh Kim Cương, làm sao có thể sắp xếp để tạo ra một vở tuồng đặc sắc như vậy.
Vốn còn chưa muốn bứt dây động rừng, nàng tính toán giữ lại Tố Tâm bên người để che mắt Lê Nguyệt Trừng. Nhưng bây giờ nhìn lại, có rất nhiều chuyện sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chính mình.
Thay vì lưu lại một con rắn độc ở bên cạnh, còn không bằng nghĩ ra biện pháp không làm kinh động đến Lê Nguyệt Trừng mà giải quyết luôn Tố Tâm.
Đúng, phải trừ bỏ Tố Tâm, lấy lòng ngoại tổ mẫu, khiến cho lão nhân gia đồng ý cho mình tiếp tục cùng Đoàn tẩu học cách trồng hoa, hai chuyện này là hai chuyện quan trọng nhất.
“Biểu tiểu thư, đều là ta làm việc không chu đáo, lúc tới không có kiểm tra kỹ xe ngựa, để cho người phải sợ hãi rồi." Đỗ ma ma lấy lại bình tĩnh, khẽ nhún người nói: “Để ta dặn dò phu xe cưỡi ngựa vào thành mướn xe ngựa quay lại, người chờ trong chốc lát, ta an bài xong sẽ đỡ người đến đình nghỉ mát bên kia nghỉ ngơi."
Thái phu nhân còn đang ở trong Hầu phủ không đi đâu, Đỗ ma ma lại chính là tai mắt của Thái phu nhân, cho nên đối với bà nàng hết sức tin tưởng.
Kỷ Thanh Y vội nói: “Ma ma đừng nóng giận, ta hiểu đây là do ta, người chẳng qua cũng là vì bị ta làm liên lụy mà thôi."
Đỗ ma ma nghe xong cũng không khỏi giật mình trong lòng.
Lúc bà đi, đại tiểu thư Trần Bảo Linh xác thực là có đi tìm bà, dặn bà nhất định không được để cho biểu tiểu thư đục nước béo cò dễ dàng trở lại Kinh Thành.
Nhưng lúc ấy bên cạnh cũng chỉ có bà cùng đại thiểu thư hai người mà thôi.
Thấy bà kinh ngạc, Kỷ Thanh Y lại nói: “Lửa cháy đến cửa thành, cũng chỉ có thể khiến ma ma chịu ủy khuất thôi."
Thực sự là không thể tin được, ngắn ngủn có nửa tháng, vị biểu tiểu thư này liền giống như trở thành người khác vậy.
Đỗ ma ma trong lúc giật mình lại quên mất phải nói gì rồi, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng kịp: “Là ta làm việc không tốt, biểu tiểu thư tuyệt đối đừng nghĩ quá nhiều, không nói tới Thái phu nhân vẫn luôn nhớ người, ngay cả biểu thiếu gia lúc nào cũng tâm tâm niêm niệm mong người sớm trở về......"
Kỷ Thanh Y lắc đầu một cái: “Ma ma không cần nói nữa, ta là người như thế nào, trong lòng ta tự nhiên hiểu rõ. Ngày trước đều là ta không đúng, hôm nay nếu thật có chuyện gì ngoài ý, cũng là ta gieo gió gặt bão. Ta chỉ là cảm thấy may mắn khi không có làm tổn thương đến ma ma, nếu không ta thật không còn mặt mũi nào trở về nhìn tổ mẫu nữa."
Đỗ ma ma còn đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy xa xa một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa lộng lẫy đi tới.
Đừng nói là Tố Tâm Thái Tâm cùng Trương mụ Kỷ Thanh Y, mà ngay cả Đỗ ma ma đi theo bên người Thái phu nhân đã mấy chục năm, không biết đã gặp qua bao nhiêu quý nhân nhà cao cửa rộng, xe ngựa xa xỉ hoang phí, nhưng cũng đều bị sự tinh xảo của chiếc xe ngựa này làm cho kinh ngạc.
Hai bên sườn xe được làm từ gỗ lim sơn màu đỏ thẫm, cửa sổ được làm bằng thủy tinh sáng loáng**, bốn góc còn treo bốn chiếc đèn Lưu Ly, dưới đèn còn được khảm những hạt trân châu quý giá.
** Này là nguyên văn tác giả, ta cũng không hiểu sao ở cổ đại mà đã có cửa thủy tinh
Kéo xe là hai con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trái lại phu xe điều khiển hai con ngựa còn rất trẻ, là thiếu niên trên dưới cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, áo choàng ngoài được làm từ gấm lụaêmàu xanh ngọc, khuôn mặt anh tuấn, khí chất xuất chúng, không có chỗ nào thua kém so với công tử nhà quyền quý. Phu xe mà đã ưu tú như vậy, không biết người ngồi bên trong xe ngựa sẽ cao quý đến nhường nào?
Triều Đại Tề có quy định, ngoại trừ những người có công lớn với Đại Tề đươc Hoàng đế ban thưởng ra thì chỉ có người trong hoàng thất mới có tư cách được dùng cử sổ thủy tinh.
Nhưng lúc này Đương kim Hoàng thượng còn đang đưa ra những chính sách tiết kiệm, giữ mình liêm khiết, liền ngay cả hoàng hậu cũng dẫn đầu hưởng ứng cắt giảm chi phí trong cung, vậy thì đây là người nào mà lại dám càn rỡ như thế?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước mặt mọi người, Đỗ ma ma vội tiến lên phía trước, đưa ra bái thiếp, kể rõ tình huống của mình, sau mới nói: “Ta sẽ nhanh chóng để cho xe ngựa rời sang bên cạnh, xin chờ trong chốc lát."
Phu xe nhận lấy thiệp dâng vào bên trong.
Chỉ nghe thấy một giọng nói lành lạnh từ bên trong truyền ra: “Thì ra là người của phủ Bình Dương Hầu."
Trong lòng Kỷ Thanh Y không khỏi giật mình, âm thanh này như thế nào lại quen thuộc thế??
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xem bên trong là ai, thì một cánh tay từ trong đã vén tấm màn xe mỏng như cánh ve trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa ra, tiếp sau đó là một nam tử mặc áo bào tơ lụa màu đen bên trên là những họa tiết hoa văn như bảo thạch.
Trong nháy mắt lúc hắn xuất hiện, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.
Vị công tử chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, mặt mày như họa, thân hình cao lớn tuấn tú, anh khí bừng bừng.
Người nọ đứng ở đó, xung quanh giống như bừng sáng, làm cho người ta muốn không chú ý cũng thật khó.
Kỷ Thanh Y như bị sét đánh, lập tức liền ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng chưa có lấy lại tinh thần.
Từ Bảo Sinh!
Nàng làm sao có thể gặp Từ Bảo Sinh?
Không, không đúng, Từ Bảo Sinh là tên giả hắn dùng ở kiếp trước, là tên hắn đã thêu dệt bịa đặt ở trước mặt nàng.
Tên của hắn chân chính phải là Từ Lệnh Sâm.
Tác giả :
Thượng Quan Mộ Dung