Sủng Thê Chi Đạo
Chương 98: Thăm dò
Ông nội Đường Hiểu hai ngày trước vừa mới ngã bệnh, tuy rằng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ông lão tuổi đã cao rất dễ mệt mỏi, cho nên khi thấy Đường Hiểu đi ra, Cốc Tu Cẩn lập tức săn sóc kết thúc đề tài.
Lúc trước khi ông nội Đường Hiểu ở căn nhà này, bởi vì diện tích rất lớn, cho nên không xây tầng hai, vừa lúc thuận tiện cho ông đi lại, không cần phải lên lầu xuống lầu.
Đường Hiểu dìu ông nội cậu lên giường, vừa định giúp ông đắp chăn, ông lão đột nhiên nắm chặt tay cậu, “Hiểu Hiểu, cấp trên của con thật sự là một người tốt, cư nhiên lại theo con về nhà, bất quá cũng không thể làm phiền cậu ấy, nếu có việc phải làm, sau khi ăn cơm xong có thể để cậu ấy rời đi trước."
Đường Hiểu thoáng dừng lại, cúi đầu vừa chỉnh sửa chăn, vừa nói, “Ông nội ông không cần lo lắng, học trưởng anh ấy chính là không có việc gì mới đi theo giúp con."
“Học trưởng?" Ông lão kinh ngạc hỏi.
“Dạ." Đường Hiểu gật gật đầu, “Anh ấy là học trưởng thời đại học của con, anh ấy… rất quan tâm con."
Ông lão cười cười, “Thì ra là như vậy à, vậy con nhanh chóng ra ngoài đi, phải tiếp đãi khách thật tốt, đừng thất lễ với người ta."
“Con biết rồi, ông nội."
Sau khi ông lão nằm xuống, Đường Hiểu mới đi ra ngoài, vừa trở lại phòng khách liền nhìn thấy thím Dương đã mang cháo thịt ra, đang nói chuyện với Cốc Tu Cẩn, không biết nói đến chuyện gì buồn cười mà thím Dương cười híp cả mắt.
Nhìn thấy cậu, thím Dương vội vàng kéo cậu qua, “Đường Hiểu, cháo đã nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng mau tới đây ăn."
Đường Hiểu chầm chậm đi tới, ngồi đối diện Cốc Tu Cẩn.
Thím Dương nói, “Đường Hiểu, ông nội của con giao cho lại con nha, thím đi về trước để nấu cơm cho mấy cái thùng cơm nhà thím, thuốc của ông nội con thím đều đặt trên tủ đầu giường trong phòng, bên dưới có tờ giấy, mỗi lần uống bao nhiêu thím đều viết ở trên đó, có vấn đề gì thì đến tìm thím."
“Vậy thím cứ trở về đi, buổi tối thím không cần phải đến đây, con sẽ chăm sóc ông nội." Đường Hiểu nói.
“Được rồi."
Phòng khách cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Hiểu dùng thìa khuấy đều cháo trong chén, nhưng không có khẩu vị lắm, dường như đang mang tâm sự nặng nề.
Cốc Tu Cẩn buông chén cháo đã hết sạch, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi học trưởng, anh đã thẳng thắn thừa nhận quan hệ của chúng ta với chú của anh rồi, nhưng bây giờ em lại không thể nào nói ra được, anh sẽ không trách em chỉ có thể nói anh là cấp trên và bạn bè của em chứ?"
Cốc Tu Cẩn bật cười nói, “Em suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu anh là em cũng phải cố kỵ một chút, hơn nữa, tuy rằng ông nội của em tuổi đã cao, nhưng ông vẫn rất khôn khéo như trước."
Đường Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh nói lời này là có ý gì?"
“Vừa nãy lúc nói chuyện phiếm, ông vẫn luôn nói bóng nói gió hỏi thăm quan hệ của chúng ta, có lẽ là không tin anh và em chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên đơn thuần, bất quá nếu là anh, anh cũng sẽ không tin có một ông chủ tự mình đưa nhân viên của hắn về thăm ông nội."
Tuy rằng bị nghi ngờ, nhưng tâm tình của anh cũng rất không tồi.
Cốc Tu Cẩn cũng không phải là người thường, tuy rằng ăn muối ít hơn so với ông nội Đường Hiểu, nhưng anh là thương nhân, hiểu rõ nhất là giao tiếp với mọi loại người, dư sức để ứng phó với ông nội của cậu.
Đường Hiểu nhớ tới những lời ông nội vừa mới nói, nhất thời hiểu được đó chính là thăm dò, cũng may cậu trả lời cẩn thận, mới có thể khiến ông nội cậu lầm rằng bọn họ đã quen biết ngay từ khi còn học đại học.
Cơm chiều là do Đường Hiểu nấu, Cốc Tu Cẩn làm trợ thủ cho cậu.
Tuy rằng anh chưa từng nấu ăn, nhưng mà bưng chén đĩa lấy thức ăn vẫn làm được. Bởi vì ông lão không chịu được vị tanh trong thức ăn, cho nên Đường Hiểu chỉ làm bốn món chay và một món canh.
Trên bàn cơm, tuy rằng mọi người không nói lời nào, nhưng hình ảnh rất ấm áp, ông lão ăn đến híp cả mắt, sau khi ăn xong còn liên tiếp khen ngợi tài nấu ăn của Đường Hiểu đã cao hơn rất nhiều.
Đường Hiểu hiển nhiên không thể nói cho ông nội biết, tài nấu ăn của cậu sở dĩ cao hơn là bởi vì buổi tối cậu thường xuyên làm thức ăn khuya cho Cốc Tu Cẩn, không phải cậu chỉ biết làm sủi cảo và hoành thánh thôi đâu.
Sau khi rửa bát xong, Đường Hiểu cùng ông nói chuyện phiếm, kể về cuộc sống của cậu ở bên ngoài, bất quá cậu chỉ kể những chuyện tốt, trước mặt ông còn tận lực ca ngợi Cốc Tu Cẩn là người có ơn tri ngộ đối với cậu, xem như tiêm trước một mũi dự phòng.
Ấn tượng của ông nội đối Cốc Tu Cẩn càng ngày càng tốt, có khi còn chủ động chuyển đề tài lên người anh, cảm ơn không ngớt lời, cuối cùng còn bảo Đường Hiểu quét dọn phòng của bác cả cậu lúc còn trẻ cho anh nghỉ ngơi.
Ba người hàn huyên gần hai giờ, Đường Hiểu thấy ông nội lộ ra thần sắc mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn thời gian, mới phát hiện đã hơn chín giờ, vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện, dìu ông trở về phòng, uống thuốc xong mới để ông đi ngủ.
“Ông nội của em thế nào rồi?" Nhìn thấy cậu từ trong phòng đi ra, Cốc Tu Cẩn liền đi tới hỏi.
Đường Hiểu rón ra rón rén đóng cửa phòng, “Ông nội đã ngủ rồi, em thấy hôm nay tinh thần ông không tồi, thân thể hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Đúng vậy, hoàn toàn nhìn không ra ông vừa mới ngã bệnh."
Sau đó, Đường Hiểu mới dẫn anh đi đến phòng của bác cả cậu, bất quá bác cả đã vài chục năm rồi không còn ở nơi này, từ sau khi ông nội ngã bệnh, phòng ở cũng không còn được quét dọn như trước, trên bàn còn đóng một tầng tro bụi.
Tuy rằng thím Dương đến nhà hỗ trợ cho cậu, nhưng nhà của bà cũng có việc cần làm, bình thường còn phải chăm sóc ông nội của cậu, cho nên không có bao nhiêu thời gian quét dọn phòng ở, chỉ có thể cách một khoảng thời gian quét dọn một lần.
Đường Hiểu lúc nãy chỉ mãi lo nói chuyện với ông nội cậu, căn bản quên mất việc quét dọn phòng.
Cốc Tu Cẩn đứng phía sau cậu, nhìn thấy tình huống của căn phòng liền nhịn không được lộ ra một tia cười nhẹ, “Xem ra cho dù hiện tại quét dọn cũng không kịp nữa rồi."
Đường Hiểu không còn cách nào, đành phải dẫn anh trở về phòng của mình.
Ông lão luôn lo lắng cháu trai sẽ trở về bất cứ lúc nào, cho nên cách hai ba ngày lại quét dọn một lần, bất quá thím Dương lo lắng cho thân thể của ông, vì thế chủ động nhận lấy công việc, dù sao chỉ hai ba ngày một lần, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Ông nội Đường Hiểu rất thương yêu cậu, đồ đạc cho cậu đều là thứ tốt nhất, tựa như cái giường trong phòng, kích cỡ có thể chứa được hai người trưởng thành, vừa vặn có thể để Cốc Tu Cẩn ngủ chung với cậu nhưng cũng không đến nỗi chật.
Đường Hiểu từ túi hành lý lấy ra quần áo tắm rửa, đẩy mạnh Cốc Tu Cẩn vào WC, cầm quần áo nhét vào tay anh rồi nói, “Anh đi tắm rửa trước đi." Cậu còn cố ý làm mẫu cho anh cách mở nước ấm như thế nào, bởi vì đồ đạc trong phòng tắm biệt thự không giống với nhà cậu, sợ anh sẽ không quen.
Cốc Tu Cẩn đưa mắt nhìn phòng tắm đơn sơ, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Đường Hiểu rời khỏi phòng tắm còn thuận tay đóng cửa lại.
Chờ khi anh từ phòng tắm đi ra, Đường Hiểu đã sắp xếp căn phòng lại một lần, quần áo cũng đã cất kỹ càng, thôn Đường Khẩu ban đêm hơi lạnh, cho nên cậu lại lấy ra thêm một cái chăn mỏng.
Vừa quay đầu lại liền nhìn đến Cốc Tu Cẩn mặc áo ngủ đi ra, ở quê không thích hợp để mặc áo choàng tắm, cho nên Đường Hiểu giúp anh mang theo áo ngủ, thấy tóc anh vẫn còn đọng nước, cậu lập tức lấy ra một cái máy sấy cũ từ trong tủ treo quần áo.
Cốc Tu Cẩn nhận lấy máy sấy, “Em đi tắm rửa đi, anh tự làm được rồi."
Đường Hiểu cũng không kiên trì.
Bất quá chờ khi cậu tắm rửa xong đi ra đã hơn mười giờ, buổi tối ở quê nhóm lửa hơi phiền phức, hơn nữa rất dễ đánh thức ông lão, căn nhà này đã rất nhiều năm rồi, cách âm không được tốt lắm, hai người bàn bạc sẽ không làm thức ăn khuya, chưa đến mười một giờ liền lên giường ngủ.
Cốc Tu Cẩn giống như bình thường ôm lấy Đường Hiểu đi ngủ, hai người cùng đắp một cái chăn mỏng, cái chăn Đường Hiểu vừa mới lấy ra ngược lại trở thành vô dụng.
“Ngày mai trước sáu giờ phải rời giường." Trước khi đi ngủ, Đường Hiểu còn dặn dò, sáu giờ là thời gian ông nội cậu nhất định phải rời giường.
Cốc Tu Cẩn xoa đầu cậu, “Anh biết rồi."
Đường Hiểu tựa vào ngực anh, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Cốc Tu Cẩn hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Đường Hiểu bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức, tay duỗi sang bên cạnh, phát hiện Cốc Tu Cẩn không còn ở đây, vội vàng lấy đồng hồ báo thức đầu giường nhìn, mới phát hiện kim đồng hồ cư nhiên đã chỉ bảy giờ rưỡi, cậu ngủ quên rồi, vội vàng xuống giường chạy tới mở cửa, người gõ cửa đúng là ông nội cậu.
“Hiểu Hiểu, tối hôm qua ngủ được không?" Ông nội đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cháu trai khi mới rời giường.
Đường Hiểu đưa mắt liếc nhìn phòng khách, cũng không thấy thân ảnh của Cốc Tu Cẩn, “Con rất tốt, đúng rồi ông nội, học trưởng anh ấy đâu rồi, sao con không thấy anh ấy?"
“Cậu ấy ở bên ngoài giúp nội cho gà ăn." Ông nội nói, tuy rằng ông không còn mở trang trại gà, nhưng bình thường vẫn có nuôi hơn mười con, thỉnh thoảng thím Dương sẽ hầm canh gà cho ông bồi bổ.
Đường Hiểu kinh ngạc trừng to mắt, Cốc Tu Cẩn đang cho gà ăn? Hoàn toàn không thể tưởng tượng anh cư nhiên lại làm loại chuyện này. Bất quá chờ sau khi cậu rửa mặt xong đi ra, Cốc Tu Cẩn cũng đã cho ăn xong, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông lão.
Tám giờ, thím Dương vốn định sang đây giúp đỡ, bất quá lại bị Đường Hiểu bảo đi về.
Có cậu ở đây, tạm thời không cần làm phiền thím Dương, thím Dương nói với cậu một số việc cần chú ý khi chăm sóc ông lão, sau đó mới về nhà.
Đường Hiểu bận rộn đến chín giờ mới rảnh rỗi, nhìn thấy trong phòng khách có Cốc Tu Cẩn cùng ông nội nói chuyện, cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì có Cốc Tu Cẩn cùng về với cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ông nội vui vẻ như vậy.
Giữa lúc cậu định bước qua, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động cơ ô tô, hình như tiếng vang từ trong sân truyền đến, nhưng dường như không chỉ có một chiếc xe.
Lúc trước khi ông nội Đường Hiểu ở căn nhà này, bởi vì diện tích rất lớn, cho nên không xây tầng hai, vừa lúc thuận tiện cho ông đi lại, không cần phải lên lầu xuống lầu.
Đường Hiểu dìu ông nội cậu lên giường, vừa định giúp ông đắp chăn, ông lão đột nhiên nắm chặt tay cậu, “Hiểu Hiểu, cấp trên của con thật sự là một người tốt, cư nhiên lại theo con về nhà, bất quá cũng không thể làm phiền cậu ấy, nếu có việc phải làm, sau khi ăn cơm xong có thể để cậu ấy rời đi trước."
Đường Hiểu thoáng dừng lại, cúi đầu vừa chỉnh sửa chăn, vừa nói, “Ông nội ông không cần lo lắng, học trưởng anh ấy chính là không có việc gì mới đi theo giúp con."
“Học trưởng?" Ông lão kinh ngạc hỏi.
“Dạ." Đường Hiểu gật gật đầu, “Anh ấy là học trưởng thời đại học của con, anh ấy… rất quan tâm con."
Ông lão cười cười, “Thì ra là như vậy à, vậy con nhanh chóng ra ngoài đi, phải tiếp đãi khách thật tốt, đừng thất lễ với người ta."
“Con biết rồi, ông nội."
Sau khi ông lão nằm xuống, Đường Hiểu mới đi ra ngoài, vừa trở lại phòng khách liền nhìn thấy thím Dương đã mang cháo thịt ra, đang nói chuyện với Cốc Tu Cẩn, không biết nói đến chuyện gì buồn cười mà thím Dương cười híp cả mắt.
Nhìn thấy cậu, thím Dương vội vàng kéo cậu qua, “Đường Hiểu, cháo đã nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng mau tới đây ăn."
Đường Hiểu chầm chậm đi tới, ngồi đối diện Cốc Tu Cẩn.
Thím Dương nói, “Đường Hiểu, ông nội của con giao cho lại con nha, thím đi về trước để nấu cơm cho mấy cái thùng cơm nhà thím, thuốc của ông nội con thím đều đặt trên tủ đầu giường trong phòng, bên dưới có tờ giấy, mỗi lần uống bao nhiêu thím đều viết ở trên đó, có vấn đề gì thì đến tìm thím."
“Vậy thím cứ trở về đi, buổi tối thím không cần phải đến đây, con sẽ chăm sóc ông nội." Đường Hiểu nói.
“Được rồi."
Phòng khách cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Hiểu dùng thìa khuấy đều cháo trong chén, nhưng không có khẩu vị lắm, dường như đang mang tâm sự nặng nề.
Cốc Tu Cẩn buông chén cháo đã hết sạch, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi học trưởng, anh đã thẳng thắn thừa nhận quan hệ của chúng ta với chú của anh rồi, nhưng bây giờ em lại không thể nào nói ra được, anh sẽ không trách em chỉ có thể nói anh là cấp trên và bạn bè của em chứ?"
Cốc Tu Cẩn bật cười nói, “Em suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu anh là em cũng phải cố kỵ một chút, hơn nữa, tuy rằng ông nội của em tuổi đã cao, nhưng ông vẫn rất khôn khéo như trước."
Đường Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh nói lời này là có ý gì?"
“Vừa nãy lúc nói chuyện phiếm, ông vẫn luôn nói bóng nói gió hỏi thăm quan hệ của chúng ta, có lẽ là không tin anh và em chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên đơn thuần, bất quá nếu là anh, anh cũng sẽ không tin có một ông chủ tự mình đưa nhân viên của hắn về thăm ông nội."
Tuy rằng bị nghi ngờ, nhưng tâm tình của anh cũng rất không tồi.
Cốc Tu Cẩn cũng không phải là người thường, tuy rằng ăn muối ít hơn so với ông nội Đường Hiểu, nhưng anh là thương nhân, hiểu rõ nhất là giao tiếp với mọi loại người, dư sức để ứng phó với ông nội của cậu.
Đường Hiểu nhớ tới những lời ông nội vừa mới nói, nhất thời hiểu được đó chính là thăm dò, cũng may cậu trả lời cẩn thận, mới có thể khiến ông nội cậu lầm rằng bọn họ đã quen biết ngay từ khi còn học đại học.
Cơm chiều là do Đường Hiểu nấu, Cốc Tu Cẩn làm trợ thủ cho cậu.
Tuy rằng anh chưa từng nấu ăn, nhưng mà bưng chén đĩa lấy thức ăn vẫn làm được. Bởi vì ông lão không chịu được vị tanh trong thức ăn, cho nên Đường Hiểu chỉ làm bốn món chay và một món canh.
Trên bàn cơm, tuy rằng mọi người không nói lời nào, nhưng hình ảnh rất ấm áp, ông lão ăn đến híp cả mắt, sau khi ăn xong còn liên tiếp khen ngợi tài nấu ăn của Đường Hiểu đã cao hơn rất nhiều.
Đường Hiểu hiển nhiên không thể nói cho ông nội biết, tài nấu ăn của cậu sở dĩ cao hơn là bởi vì buổi tối cậu thường xuyên làm thức ăn khuya cho Cốc Tu Cẩn, không phải cậu chỉ biết làm sủi cảo và hoành thánh thôi đâu.
Sau khi rửa bát xong, Đường Hiểu cùng ông nói chuyện phiếm, kể về cuộc sống của cậu ở bên ngoài, bất quá cậu chỉ kể những chuyện tốt, trước mặt ông còn tận lực ca ngợi Cốc Tu Cẩn là người có ơn tri ngộ đối với cậu, xem như tiêm trước một mũi dự phòng.
Ấn tượng của ông nội đối Cốc Tu Cẩn càng ngày càng tốt, có khi còn chủ động chuyển đề tài lên người anh, cảm ơn không ngớt lời, cuối cùng còn bảo Đường Hiểu quét dọn phòng của bác cả cậu lúc còn trẻ cho anh nghỉ ngơi.
Ba người hàn huyên gần hai giờ, Đường Hiểu thấy ông nội lộ ra thần sắc mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn thời gian, mới phát hiện đã hơn chín giờ, vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện, dìu ông trở về phòng, uống thuốc xong mới để ông đi ngủ.
“Ông nội của em thế nào rồi?" Nhìn thấy cậu từ trong phòng đi ra, Cốc Tu Cẩn liền đi tới hỏi.
Đường Hiểu rón ra rón rén đóng cửa phòng, “Ông nội đã ngủ rồi, em thấy hôm nay tinh thần ông không tồi, thân thể hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Đúng vậy, hoàn toàn nhìn không ra ông vừa mới ngã bệnh."
Sau đó, Đường Hiểu mới dẫn anh đi đến phòng của bác cả cậu, bất quá bác cả đã vài chục năm rồi không còn ở nơi này, từ sau khi ông nội ngã bệnh, phòng ở cũng không còn được quét dọn như trước, trên bàn còn đóng một tầng tro bụi.
Tuy rằng thím Dương đến nhà hỗ trợ cho cậu, nhưng nhà của bà cũng có việc cần làm, bình thường còn phải chăm sóc ông nội của cậu, cho nên không có bao nhiêu thời gian quét dọn phòng ở, chỉ có thể cách một khoảng thời gian quét dọn một lần.
Đường Hiểu lúc nãy chỉ mãi lo nói chuyện với ông nội cậu, căn bản quên mất việc quét dọn phòng.
Cốc Tu Cẩn đứng phía sau cậu, nhìn thấy tình huống của căn phòng liền nhịn không được lộ ra một tia cười nhẹ, “Xem ra cho dù hiện tại quét dọn cũng không kịp nữa rồi."
Đường Hiểu không còn cách nào, đành phải dẫn anh trở về phòng của mình.
Ông lão luôn lo lắng cháu trai sẽ trở về bất cứ lúc nào, cho nên cách hai ba ngày lại quét dọn một lần, bất quá thím Dương lo lắng cho thân thể của ông, vì thế chủ động nhận lấy công việc, dù sao chỉ hai ba ngày một lần, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Ông nội Đường Hiểu rất thương yêu cậu, đồ đạc cho cậu đều là thứ tốt nhất, tựa như cái giường trong phòng, kích cỡ có thể chứa được hai người trưởng thành, vừa vặn có thể để Cốc Tu Cẩn ngủ chung với cậu nhưng cũng không đến nỗi chật.
Đường Hiểu từ túi hành lý lấy ra quần áo tắm rửa, đẩy mạnh Cốc Tu Cẩn vào WC, cầm quần áo nhét vào tay anh rồi nói, “Anh đi tắm rửa trước đi." Cậu còn cố ý làm mẫu cho anh cách mở nước ấm như thế nào, bởi vì đồ đạc trong phòng tắm biệt thự không giống với nhà cậu, sợ anh sẽ không quen.
Cốc Tu Cẩn đưa mắt nhìn phòng tắm đơn sơ, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Đường Hiểu rời khỏi phòng tắm còn thuận tay đóng cửa lại.
Chờ khi anh từ phòng tắm đi ra, Đường Hiểu đã sắp xếp căn phòng lại một lần, quần áo cũng đã cất kỹ càng, thôn Đường Khẩu ban đêm hơi lạnh, cho nên cậu lại lấy ra thêm một cái chăn mỏng.
Vừa quay đầu lại liền nhìn đến Cốc Tu Cẩn mặc áo ngủ đi ra, ở quê không thích hợp để mặc áo choàng tắm, cho nên Đường Hiểu giúp anh mang theo áo ngủ, thấy tóc anh vẫn còn đọng nước, cậu lập tức lấy ra một cái máy sấy cũ từ trong tủ treo quần áo.
Cốc Tu Cẩn nhận lấy máy sấy, “Em đi tắm rửa đi, anh tự làm được rồi."
Đường Hiểu cũng không kiên trì.
Bất quá chờ khi cậu tắm rửa xong đi ra đã hơn mười giờ, buổi tối ở quê nhóm lửa hơi phiền phức, hơn nữa rất dễ đánh thức ông lão, căn nhà này đã rất nhiều năm rồi, cách âm không được tốt lắm, hai người bàn bạc sẽ không làm thức ăn khuya, chưa đến mười một giờ liền lên giường ngủ.
Cốc Tu Cẩn giống như bình thường ôm lấy Đường Hiểu đi ngủ, hai người cùng đắp một cái chăn mỏng, cái chăn Đường Hiểu vừa mới lấy ra ngược lại trở thành vô dụng.
“Ngày mai trước sáu giờ phải rời giường." Trước khi đi ngủ, Đường Hiểu còn dặn dò, sáu giờ là thời gian ông nội cậu nhất định phải rời giường.
Cốc Tu Cẩn xoa đầu cậu, “Anh biết rồi."
Đường Hiểu tựa vào ngực anh, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Cốc Tu Cẩn hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Đường Hiểu bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức, tay duỗi sang bên cạnh, phát hiện Cốc Tu Cẩn không còn ở đây, vội vàng lấy đồng hồ báo thức đầu giường nhìn, mới phát hiện kim đồng hồ cư nhiên đã chỉ bảy giờ rưỡi, cậu ngủ quên rồi, vội vàng xuống giường chạy tới mở cửa, người gõ cửa đúng là ông nội cậu.
“Hiểu Hiểu, tối hôm qua ngủ được không?" Ông nội đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cháu trai khi mới rời giường.
Đường Hiểu đưa mắt liếc nhìn phòng khách, cũng không thấy thân ảnh của Cốc Tu Cẩn, “Con rất tốt, đúng rồi ông nội, học trưởng anh ấy đâu rồi, sao con không thấy anh ấy?"
“Cậu ấy ở bên ngoài giúp nội cho gà ăn." Ông nội nói, tuy rằng ông không còn mở trang trại gà, nhưng bình thường vẫn có nuôi hơn mười con, thỉnh thoảng thím Dương sẽ hầm canh gà cho ông bồi bổ.
Đường Hiểu kinh ngạc trừng to mắt, Cốc Tu Cẩn đang cho gà ăn? Hoàn toàn không thể tưởng tượng anh cư nhiên lại làm loại chuyện này. Bất quá chờ sau khi cậu rửa mặt xong đi ra, Cốc Tu Cẩn cũng đã cho ăn xong, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông lão.
Tám giờ, thím Dương vốn định sang đây giúp đỡ, bất quá lại bị Đường Hiểu bảo đi về.
Có cậu ở đây, tạm thời không cần làm phiền thím Dương, thím Dương nói với cậu một số việc cần chú ý khi chăm sóc ông lão, sau đó mới về nhà.
Đường Hiểu bận rộn đến chín giờ mới rảnh rỗi, nhìn thấy trong phòng khách có Cốc Tu Cẩn cùng ông nội nói chuyện, cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì có Cốc Tu Cẩn cùng về với cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ông nội vui vẻ như vậy.
Giữa lúc cậu định bước qua, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động cơ ô tô, hình như tiếng vang từ trong sân truyền đến, nhưng dường như không chỉ có một chiếc xe.
Tác giả :
Duẫn Gia