Sủng Thê Chi Đạo
Chương 97: Về thăm quê
Sáng ngày thứ hai, Cốc Tu Cẩn lái xe chở Đường Hiểu về thôn Đường Khẩu.
Bọn họ chỉ mang theo hành lý đơn giản, vốn dĩ Cốc Tu Cẩn muốn mua thêm một chút đồ đạc mang theo, bất quá vì Đường Hiểu rất lo lắng cho ông nội của cậu nên mới thôi.
Khi Bạch Diệp biết được chuyện này, cho rằng Cốc Tu Cẩn muốn mang Đường Hiểu đi để tạm thời né tránh ông ta, thiếu chút nữa bị tức chết. Ông ta biết Tu Cẩn là một người rất có chủ kiến, muốn thay đổi ý nghĩ của anh còn khó hơn so với lên trời, cũng không ngờ anh cư nhiên lại rời đi.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng hòa thượng đi được thì miếu cũng đi được sao?
Thịnh Đằng ở H thị, ông ta không tin bọn họ sẽ không trở về.
Sau lần trước cùng cháu trai kết thúc trong không vui, Bạch Diệp nhận được điện thoại của vệ sĩ, vốn tưởng rằng có thể uy hiếp Đường Hiểu rời khỏi Tu Cẩn, vệ sĩ lại nói Đường Hiểu bỏ chạy, giữa lúc ông ta chuẩn bị bày kế một lần nữa, hai người lại rời khỏi H thị, khiến ông ta nhất thời bị chọc tức không nhẹ.
Ngay từ đầu Đường Hiểu còn đang lo lắng tình hình sau khi trở về, nhưng lực chú ý của cậu nhanh chóng dời đi, sáu giờ đường xe rất xa, người luôn lái xe rất dễ mệt mỏi, lần đầu tiên cậu hối hận tại sao mình lại không biết lái xe.
“Học trưởng, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?"
Cốc Tu Cẩn cười lắc đầu, “Không cần, lâu hơn sáu giờ đường xe anh còn lái được mà."
Đường Hiểu cảm thấy anh đang an ủi mình, liền nói, “Chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ đi học lái xe, sau này chúng ta thay phiên nhau lái."
Cốc Tu Cẩn không ngại lái xe, bất quá nếu Đường Hiểu thật sự cần học lái xe, anh sẽ không phản đối.
Thôn Đường Khẩu ở vị trí hẻo lánh, khi quốc gia phát triển, thôn vẫn lạc hậu như trước, cho nên những thanh niên trai tráng trưởng thành trong thôn đều ra bên ngoài làm việc, mãi đến bây giờ, thôn Đường Khẩu hơn ba trăm hộ chỉ còn lại gần một trăm hộ, cũng chỉ còn hơn ba trăm cư dân, hơn nữa đa số đều là người già.
Lúc hai người tới được thôn Đường Khẩu thì đã hơn bốn giờ chiều, trên đường gần như không thấy được bao nhiêu người, lúc này, trong thôn người thì vẫn còn làm đồng, người thì đi bán dạo chưa trở lại.
Bất quá thôn Đường Khẩu tuy hẻo lánh, nhưng giao thông xem như tiện lợi, xe một đường chạy vào, nhanh chóng tiến vào thôn Đường Khẩu.
Đường Hiểu nhìn cảnh tượng trong thôn có chút bùi ngùi, đã hơn nửa năm cậu chưa trở lại, trong thôn vẫn không có gì thay đổi, bất quá cảnh vật và không khí tốt hơn rất nhiều so với thành phố lớn.
Ngọn núi phía sau thôn Đường Khẩu vốn là một khu rừng lớn rậm rạp, tuy rằng không phải là rừng rậm nguyên thủy, nhưng nghe nói khu rừng rậm kia đã tồn tại rất nhiều năm, cây cối vô cùng tươi tốt, khi còn bé cậu thường cùng ông nội lên núi đốn củi, cậu nhớ rõ cái cây nhỏ nhất cũng đã lớn bằng một vòng tay của thanh niên rồi.
“Đến rồi."
Đường Hiểu vui mừng chỉ vào một căn nhà thấp chiếm diện tích rất lớn ở phía trước, xung quanh là một bức tướng lớn, căn nhà được dựng lên bằng đất sét, có lịch sử hơn năm sáu chục năm, thoạt nhìn rất cũ kỹ, nhưng ông nội vẫn luôn luyến tiếc nên không chịu sửa chữa.
Một là tiêu phí không ít tiền, hai là ông nội có tình cảm rất sâu đối với căn nhà này.
Căn nhà vô cùng bắt mắt, bởi vì mấy căn nhà chung quanh còn không lớn bằng một nửa của nó.
Cốc Tu Cẩn dừng xe trên một khu đất trống ở phía trước căn nhà, sau khi nhìn thấy căn nhà liền rất kinh ngạc, “Ông nội của em lúc trẻ tuổi nhất định là một người rất tài giỏi."
Vào những năm sáu mươi bảy mươi mà có được một căn nhà hơn hai trăm mét vuông, cho dù thôn Đường Khẩu chỉ là một sơn thôn nhỏ, cũng đã rất tài giỏi.
“Tất nhiên rồi, em nghe nói ông nội lúc còn trẻ tuổi là một người rất thông minh, căn nhà này chính là do ông dựa vào đầu óc và hai bàn tay từng chút từng chút xây dựng nên." Nghe thấy Cốc Tu Cẩn khen ngợi ông nội của cậu, Đường Hiểu vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cốc Tu Cẩn đóng cửa xe, “Với bản lĩnh của ông nội em, chẳng lẽ trước kia ông không có ý định ra ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp của mình sao?"
Đường Hiểu hứng trí bừng bừng nói, “Đương nhiên là có rồi, em nghe những người thuộc thế hệ trước nói, ông nội em lúc tuổi còn trẻ đã từng ra khỏi thôn, nhưng ông chỉ ở bên ngoài khoảng năm năm, ông nói không thích cuộc sống anh lừa tôi gạt ở bên ngoài, sau khi kiếm được một số tiền ông liền trở về, dùng tiền kiếm được để nuôi cá và trồng vườn cây ăn trái, việc buôn bán càng ngày càng tốt, sau đó lại mở rộng diện tích căn nhà trở thành diện tích như bây giờ, bất quá sau này người làm theo càng ngày càng nhiều, ông nội liền dứt khoát từ bỏ việc nuôi cá, mở một trang trại nuôi gà, các anh em của ba em đều là những người có học thức, chính là nhờ vào tiền ông nội em kiếm được từ trang trại gà để đóng học phí."
“Ông nội của em rất có mắt nhìn." Cốc Tu Cẩn cười nói.
“Tất nhiên rồi, chúng ta vào thôi." Đường Hiểu vui vẻ trả lời, cậu vẫn rất sùng bái ông nội, điều đáng tiếc là, trang trại gà từ sau khi ba cậu qua đời, ông nội cũng không còn tâm trí để mắt đến, vì thế đành bỏ đi.
Cửa lớn căn nhà cũ kỹ đang rộng mở, hai người đi vào mà không ai phát hiện, mãi đến khi băng qua sân, cậu mới nghe thấy giọng nói của thím Dương và ông nội.
Trong lòng Đường Hiểu vui như hoa nở, chưa kịp nói tiếng nào với Cốc Tu Cẩn liền vội vã chạy ào vào, vừa chạy vừa kích động hét lên, “Ông nội, con về rồi."
Ông lão vừa nghe đến giọng nói của cháu trai, liền vội vàng chống gậy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người cháu ngày đêm mong nhớ, ông xúc động đến mức thiếu chút nữa rớt nước mắt.
“Hiểu Hiểu, cháu trai bảo bối của ông nội, rốt cục con cũng trở về, khiến ông nội nhớ muốn chết luôn."
Đường Hiểu vội vàng đỡ lấy ông, lo lắng nói, “Ông nội ông chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."
Hai tay khô gầy của ông lão nắm chặt lấy tay cháu trai, môi run run, “Hiểu Hiểu có thể trở về đây thăm ông nội, ông nội rất vui mừng." Đứa cháu được chính mình nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm của ông đối với cậu còn sâu sắc hơn đối với con trai, con gái của mình.
“Ông nội, thực xin lỗi, lâu như vậy mới trở về thăm ông." Đường Hiểu áy náy nói.
“Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi." Lão nhân gia vui vẻ đến mức viền mắt bắt đầu ươn ướt, “Đừng đứng ở chỗ này, chúng ta vào trong rồi nói."
Đường Hiểu gật gật đầu, vừa định dìu ông lão đi vào, đột nhiên nhớ tới Cốc Tu Cẩn, liền nói, “Ông nội, lần này cùng về với con còn có một người bạn."
Lúc này ông lão mới chú ý tới Cốc Tu Cẩn đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy anh, cặp mắt mờ đục kia dường như hiện lên thứ gì đó, trong nháy mắt lại biến mất, “Hiểu Hiểu, cậu ta là?"
“Chào ông nội, con là cấp trên của Đường Hiểu, con tên Cốc Tu Cẩn, mạo muội đến đây, hy vọng sẽ không quấy rầy ông." Cốc Tu Cẩn đi vào cửa, ôn hòa cười nói, anh như vậy càng khiến người ta có cảm giác tín nhiệm hơn.
Đường Hiểu áy náy nhìn anh một cái.
Cốc Tu Cẩn đáp lại cậu bằng một nụ cười trấn an.
Ông lão cười đến híp cả mắt, “Thì ra là cấp trên của Hiểu Hiểu, thật là sơ suất, mời vào mời vào! Hiểu Hiểu, mau đi rót nước lại đây."
Đường Hiểu lên tiếng, thấy ông nội không bài xích Cốc Tu Cẩn, cậu vui vẻ hơn bất kỳ ai, lập tức chịu khó chạy đi rót nước, chờ khi cậu rót nước xong quay trở lại, Cốc Tu Cẩn đã cùng ông nội cậu trò chuyện đến thân thiết.
Cốc Tu Cẩn hiểu biết sâu rộng, thứ gì cũng có thể trò chuyện, ông nội Đường Hiểu cũng không kém, sống hơn nửa đời người, tư tưởng cũng không bảo thủ, hai người cơ hồ có loại cảm giác hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Thấy không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, ý cười trên mặt Đường Hiểu càng đậm hơn, cậu rót hai ly nước, chia ra đặt trên cái bàn trước mặt bọn họ, xong xuôi mới ngồi đối diện nghe bọn họ nói chuyện, sau đó mới đứng dậy đi tìm thím Dương.
“Thím Dương." Đường Hiểu đi tới phòng bếp liền nhìn thấy thân ảnh bận rộn của thím Dương ở bên trong.
Thím Dương xoay người lại, mới vừa rồi bà đã nghe thấy giọng nói của cậu, không ngờ hôm qua vừa điện thoại cho cậu, hôm nay cậu đã trở về, tốc độ còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của bà.
“Đường Hiểu, ở bên ngoài sống thế nào?"
“Rất tốt ạ." Đường Hiểu đi vào phòng bếp, vừa giúp bà vớt rau trong thau nước lên, vừa nói, “Thím Dương, mấy năm nay cám ơn thím đã chăm sóc ông nội của con."
“Chuyện nên làm mà." Thím Dương một bên nhận lấy rau trong tay cậu, một bên đẩy cậu ra ngoài, “Con đi ra ngoài đi, nơi này giao cho thím là được, ngồi xe lâu như vậy chắc là mệt chết rồi, thím làm cho hai người hai chén cháo thịt lót dạ trước."
Đường Hiểu không cảm thấy mệt, chỉ là ngồi lâu nên lưng và mông hơi mỏi mà thôi, lúc này thứ cậu quan tâm hơn chính là chuyện bác cả và bác hai.
“Thím Dương, bây giờ bác cả và bác hai của con đang ở đâu, mấy ngày trước cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Thím kể cho con nghe một chút đi, con sợ hỏi ông nội ông không chịu nói cho con biết."
Thím Dương không hề giấu diếm, “Buổi sáng hôm trước, thím đưa ông nội con đến bệnh viện kiểm tra thân thể, trở về liền phát hiện hai chiếc xe hơi dừng trước nhà, đi vào mới phát hiện bác cả và bác hai của con trở về, hơn nữa còn mang theo một đống thuốc bổ."
Đường Hiểu nhíu mi, “Ngoại trừ chuyện này ra, bọn họ còn nói thêm cái gì kỳ quái không?"
Thím Dương hồi tưởng lại, gật đầu nói, “Lúc ấy thím đang ở phòng bếp, tuy rằng không nghe rõ lắm, nhưng mơ hồ nghe được bọn họ nhắc tới chuyện ngôi nhà."
Đường Hiểu nhất thời biết Cốc Tu Cẩn đã đoán trúng rồi, quả nhiên bác cả và bác hai trở về là vì căn nhà, không biết bọn họ muốn căn nhà này là có mục đích gì.
“Đường Hiểu à, đừng trách thím Dương lắm miệng, có chút chuyện không nói ra được rất khó chịu." Thím Dương thoáng do dự rồi mở miệng nói.
“Chuyện gì vậy thím?"
“Bác cả và bác hai của con đều là bạch nhãn lang (bội tình bạc nghĩa, vô đạo đức), lúc trước ông nội con ngã bệnh nằm viện tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, thân là con cái, bọn họ xuất tiền chữa bệnh cho ông cụ là chuyện đương nhiên, thế nhưng ba năm qua lại thờ ơ lãnh đạm, lúc con tìm bọn họ đều từ chối không có tiền, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên mang về nhiều thuốc bổ như vậy, lại còn chạy xe hơi, nhìn thế nào cũng không giống như bộ dáng không có tiền, còn hai người cô của con, lúc trước cũng chỉ thanh toán nửa năm tiền thuốc men."
“Con biết rồi thím Dương, thím cứ làm đi, con đi xem ông nội một chút."
Bọn họ chỉ mang theo hành lý đơn giản, vốn dĩ Cốc Tu Cẩn muốn mua thêm một chút đồ đạc mang theo, bất quá vì Đường Hiểu rất lo lắng cho ông nội của cậu nên mới thôi.
Khi Bạch Diệp biết được chuyện này, cho rằng Cốc Tu Cẩn muốn mang Đường Hiểu đi để tạm thời né tránh ông ta, thiếu chút nữa bị tức chết. Ông ta biết Tu Cẩn là một người rất có chủ kiến, muốn thay đổi ý nghĩ của anh còn khó hơn so với lên trời, cũng không ngờ anh cư nhiên lại rời đi.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng hòa thượng đi được thì miếu cũng đi được sao?
Thịnh Đằng ở H thị, ông ta không tin bọn họ sẽ không trở về.
Sau lần trước cùng cháu trai kết thúc trong không vui, Bạch Diệp nhận được điện thoại của vệ sĩ, vốn tưởng rằng có thể uy hiếp Đường Hiểu rời khỏi Tu Cẩn, vệ sĩ lại nói Đường Hiểu bỏ chạy, giữa lúc ông ta chuẩn bị bày kế một lần nữa, hai người lại rời khỏi H thị, khiến ông ta nhất thời bị chọc tức không nhẹ.
Ngay từ đầu Đường Hiểu còn đang lo lắng tình hình sau khi trở về, nhưng lực chú ý của cậu nhanh chóng dời đi, sáu giờ đường xe rất xa, người luôn lái xe rất dễ mệt mỏi, lần đầu tiên cậu hối hận tại sao mình lại không biết lái xe.
“Học trưởng, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?"
Cốc Tu Cẩn cười lắc đầu, “Không cần, lâu hơn sáu giờ đường xe anh còn lái được mà."
Đường Hiểu cảm thấy anh đang an ủi mình, liền nói, “Chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ đi học lái xe, sau này chúng ta thay phiên nhau lái."
Cốc Tu Cẩn không ngại lái xe, bất quá nếu Đường Hiểu thật sự cần học lái xe, anh sẽ không phản đối.
Thôn Đường Khẩu ở vị trí hẻo lánh, khi quốc gia phát triển, thôn vẫn lạc hậu như trước, cho nên những thanh niên trai tráng trưởng thành trong thôn đều ra bên ngoài làm việc, mãi đến bây giờ, thôn Đường Khẩu hơn ba trăm hộ chỉ còn lại gần một trăm hộ, cũng chỉ còn hơn ba trăm cư dân, hơn nữa đa số đều là người già.
Lúc hai người tới được thôn Đường Khẩu thì đã hơn bốn giờ chiều, trên đường gần như không thấy được bao nhiêu người, lúc này, trong thôn người thì vẫn còn làm đồng, người thì đi bán dạo chưa trở lại.
Bất quá thôn Đường Khẩu tuy hẻo lánh, nhưng giao thông xem như tiện lợi, xe một đường chạy vào, nhanh chóng tiến vào thôn Đường Khẩu.
Đường Hiểu nhìn cảnh tượng trong thôn có chút bùi ngùi, đã hơn nửa năm cậu chưa trở lại, trong thôn vẫn không có gì thay đổi, bất quá cảnh vật và không khí tốt hơn rất nhiều so với thành phố lớn.
Ngọn núi phía sau thôn Đường Khẩu vốn là một khu rừng lớn rậm rạp, tuy rằng không phải là rừng rậm nguyên thủy, nhưng nghe nói khu rừng rậm kia đã tồn tại rất nhiều năm, cây cối vô cùng tươi tốt, khi còn bé cậu thường cùng ông nội lên núi đốn củi, cậu nhớ rõ cái cây nhỏ nhất cũng đã lớn bằng một vòng tay của thanh niên rồi.
“Đến rồi."
Đường Hiểu vui mừng chỉ vào một căn nhà thấp chiếm diện tích rất lớn ở phía trước, xung quanh là một bức tướng lớn, căn nhà được dựng lên bằng đất sét, có lịch sử hơn năm sáu chục năm, thoạt nhìn rất cũ kỹ, nhưng ông nội vẫn luôn luyến tiếc nên không chịu sửa chữa.
Một là tiêu phí không ít tiền, hai là ông nội có tình cảm rất sâu đối với căn nhà này.
Căn nhà vô cùng bắt mắt, bởi vì mấy căn nhà chung quanh còn không lớn bằng một nửa của nó.
Cốc Tu Cẩn dừng xe trên một khu đất trống ở phía trước căn nhà, sau khi nhìn thấy căn nhà liền rất kinh ngạc, “Ông nội của em lúc trẻ tuổi nhất định là một người rất tài giỏi."
Vào những năm sáu mươi bảy mươi mà có được một căn nhà hơn hai trăm mét vuông, cho dù thôn Đường Khẩu chỉ là một sơn thôn nhỏ, cũng đã rất tài giỏi.
“Tất nhiên rồi, em nghe nói ông nội lúc còn trẻ tuổi là một người rất thông minh, căn nhà này chính là do ông dựa vào đầu óc và hai bàn tay từng chút từng chút xây dựng nên." Nghe thấy Cốc Tu Cẩn khen ngợi ông nội của cậu, Đường Hiểu vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cốc Tu Cẩn đóng cửa xe, “Với bản lĩnh của ông nội em, chẳng lẽ trước kia ông không có ý định ra ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp của mình sao?"
Đường Hiểu hứng trí bừng bừng nói, “Đương nhiên là có rồi, em nghe những người thuộc thế hệ trước nói, ông nội em lúc tuổi còn trẻ đã từng ra khỏi thôn, nhưng ông chỉ ở bên ngoài khoảng năm năm, ông nói không thích cuộc sống anh lừa tôi gạt ở bên ngoài, sau khi kiếm được một số tiền ông liền trở về, dùng tiền kiếm được để nuôi cá và trồng vườn cây ăn trái, việc buôn bán càng ngày càng tốt, sau đó lại mở rộng diện tích căn nhà trở thành diện tích như bây giờ, bất quá sau này người làm theo càng ngày càng nhiều, ông nội liền dứt khoát từ bỏ việc nuôi cá, mở một trang trại nuôi gà, các anh em của ba em đều là những người có học thức, chính là nhờ vào tiền ông nội em kiếm được từ trang trại gà để đóng học phí."
“Ông nội của em rất có mắt nhìn." Cốc Tu Cẩn cười nói.
“Tất nhiên rồi, chúng ta vào thôi." Đường Hiểu vui vẻ trả lời, cậu vẫn rất sùng bái ông nội, điều đáng tiếc là, trang trại gà từ sau khi ba cậu qua đời, ông nội cũng không còn tâm trí để mắt đến, vì thế đành bỏ đi.
Cửa lớn căn nhà cũ kỹ đang rộng mở, hai người đi vào mà không ai phát hiện, mãi đến khi băng qua sân, cậu mới nghe thấy giọng nói của thím Dương và ông nội.
Trong lòng Đường Hiểu vui như hoa nở, chưa kịp nói tiếng nào với Cốc Tu Cẩn liền vội vã chạy ào vào, vừa chạy vừa kích động hét lên, “Ông nội, con về rồi."
Ông lão vừa nghe đến giọng nói của cháu trai, liền vội vàng chống gậy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người cháu ngày đêm mong nhớ, ông xúc động đến mức thiếu chút nữa rớt nước mắt.
“Hiểu Hiểu, cháu trai bảo bối của ông nội, rốt cục con cũng trở về, khiến ông nội nhớ muốn chết luôn."
Đường Hiểu vội vàng đỡ lấy ông, lo lắng nói, “Ông nội ông chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."
Hai tay khô gầy của ông lão nắm chặt lấy tay cháu trai, môi run run, “Hiểu Hiểu có thể trở về đây thăm ông nội, ông nội rất vui mừng." Đứa cháu được chính mình nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm của ông đối với cậu còn sâu sắc hơn đối với con trai, con gái của mình.
“Ông nội, thực xin lỗi, lâu như vậy mới trở về thăm ông." Đường Hiểu áy náy nói.
“Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi." Lão nhân gia vui vẻ đến mức viền mắt bắt đầu ươn ướt, “Đừng đứng ở chỗ này, chúng ta vào trong rồi nói."
Đường Hiểu gật gật đầu, vừa định dìu ông lão đi vào, đột nhiên nhớ tới Cốc Tu Cẩn, liền nói, “Ông nội, lần này cùng về với con còn có một người bạn."
Lúc này ông lão mới chú ý tới Cốc Tu Cẩn đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy anh, cặp mắt mờ đục kia dường như hiện lên thứ gì đó, trong nháy mắt lại biến mất, “Hiểu Hiểu, cậu ta là?"
“Chào ông nội, con là cấp trên của Đường Hiểu, con tên Cốc Tu Cẩn, mạo muội đến đây, hy vọng sẽ không quấy rầy ông." Cốc Tu Cẩn đi vào cửa, ôn hòa cười nói, anh như vậy càng khiến người ta có cảm giác tín nhiệm hơn.
Đường Hiểu áy náy nhìn anh một cái.
Cốc Tu Cẩn đáp lại cậu bằng một nụ cười trấn an.
Ông lão cười đến híp cả mắt, “Thì ra là cấp trên của Hiểu Hiểu, thật là sơ suất, mời vào mời vào! Hiểu Hiểu, mau đi rót nước lại đây."
Đường Hiểu lên tiếng, thấy ông nội không bài xích Cốc Tu Cẩn, cậu vui vẻ hơn bất kỳ ai, lập tức chịu khó chạy đi rót nước, chờ khi cậu rót nước xong quay trở lại, Cốc Tu Cẩn đã cùng ông nội cậu trò chuyện đến thân thiết.
Cốc Tu Cẩn hiểu biết sâu rộng, thứ gì cũng có thể trò chuyện, ông nội Đường Hiểu cũng không kém, sống hơn nửa đời người, tư tưởng cũng không bảo thủ, hai người cơ hồ có loại cảm giác hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Thấy không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, ý cười trên mặt Đường Hiểu càng đậm hơn, cậu rót hai ly nước, chia ra đặt trên cái bàn trước mặt bọn họ, xong xuôi mới ngồi đối diện nghe bọn họ nói chuyện, sau đó mới đứng dậy đi tìm thím Dương.
“Thím Dương." Đường Hiểu đi tới phòng bếp liền nhìn thấy thân ảnh bận rộn của thím Dương ở bên trong.
Thím Dương xoay người lại, mới vừa rồi bà đã nghe thấy giọng nói của cậu, không ngờ hôm qua vừa điện thoại cho cậu, hôm nay cậu đã trở về, tốc độ còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của bà.
“Đường Hiểu, ở bên ngoài sống thế nào?"
“Rất tốt ạ." Đường Hiểu đi vào phòng bếp, vừa giúp bà vớt rau trong thau nước lên, vừa nói, “Thím Dương, mấy năm nay cám ơn thím đã chăm sóc ông nội của con."
“Chuyện nên làm mà." Thím Dương một bên nhận lấy rau trong tay cậu, một bên đẩy cậu ra ngoài, “Con đi ra ngoài đi, nơi này giao cho thím là được, ngồi xe lâu như vậy chắc là mệt chết rồi, thím làm cho hai người hai chén cháo thịt lót dạ trước."
Đường Hiểu không cảm thấy mệt, chỉ là ngồi lâu nên lưng và mông hơi mỏi mà thôi, lúc này thứ cậu quan tâm hơn chính là chuyện bác cả và bác hai.
“Thím Dương, bây giờ bác cả và bác hai của con đang ở đâu, mấy ngày trước cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Thím kể cho con nghe một chút đi, con sợ hỏi ông nội ông không chịu nói cho con biết."
Thím Dương không hề giấu diếm, “Buổi sáng hôm trước, thím đưa ông nội con đến bệnh viện kiểm tra thân thể, trở về liền phát hiện hai chiếc xe hơi dừng trước nhà, đi vào mới phát hiện bác cả và bác hai của con trở về, hơn nữa còn mang theo một đống thuốc bổ."
Đường Hiểu nhíu mi, “Ngoại trừ chuyện này ra, bọn họ còn nói thêm cái gì kỳ quái không?"
Thím Dương hồi tưởng lại, gật đầu nói, “Lúc ấy thím đang ở phòng bếp, tuy rằng không nghe rõ lắm, nhưng mơ hồ nghe được bọn họ nhắc tới chuyện ngôi nhà."
Đường Hiểu nhất thời biết Cốc Tu Cẩn đã đoán trúng rồi, quả nhiên bác cả và bác hai trở về là vì căn nhà, không biết bọn họ muốn căn nhà này là có mục đích gì.
“Đường Hiểu à, đừng trách thím Dương lắm miệng, có chút chuyện không nói ra được rất khó chịu." Thím Dương thoáng do dự rồi mở miệng nói.
“Chuyện gì vậy thím?"
“Bác cả và bác hai của con đều là bạch nhãn lang (bội tình bạc nghĩa, vô đạo đức), lúc trước ông nội con ngã bệnh nằm viện tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, thân là con cái, bọn họ xuất tiền chữa bệnh cho ông cụ là chuyện đương nhiên, thế nhưng ba năm qua lại thờ ơ lãnh đạm, lúc con tìm bọn họ đều từ chối không có tiền, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên mang về nhiều thuốc bổ như vậy, lại còn chạy xe hơi, nhìn thế nào cũng không giống như bộ dáng không có tiền, còn hai người cô của con, lúc trước cũng chỉ thanh toán nửa năm tiền thuốc men."
“Con biết rồi thím Dương, thím cứ làm đi, con đi xem ông nội một chút."
Tác giả :
Duẫn Gia