Sủng Thê Chi Đạo
Chương 96: Chuyện gia đình
Đường Hiểu không dám ở lại bên ngoài, liền trực tiếp chạy về biệt thự, Cốc Tu Cẩn vẫn chưa trở lại, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói chuyện kia cho Trương quản gia biết.
Vốn dĩ nghĩ rằng Cốc Tu Cẩn đến tối mới có thể trở về, kết quả cậu vừa trở về biệt thự chưa đến một giờ, Cốc Tu Cẩn liền trở lại ngay sau đó.
Đường Hiểu căn bản không định nói cho Cốc Tu Cẩn biết chuyện kia, nhưng lại cảm thấy không nói không được, có trời mới biết khi nào đám người kia sẽ lại đến tìm cậu nữa, mặc tây trang màu đen, nhìn thế nào cũng có điểm giống xã hội đen, nhưng cậu biết mình không thể nào tiếp xúc với bọn xã hội đen này.
Buổi tối, cậu do dự mãi mới định nói chuyện đã xảy ra vào ban ngày cho Cốc Tu Cẩn biết.
Thật bất ngờ, cậu vẫn chưa kịp mở miệng, ngược lại Cốc Tu Cẩn đã cho cậu một đáp án ngoài dự liệu, khiến Đường Hiểu khiếp sợ hồi lâu không thể nói nên lời, nửa ngày mới gian nan mở miệng ra.
“Anh, anh thật sự nói chuyện của chúng ta cho chú anh nghe rồi hay sao?"
“Sớm muộn gì cũng phải nói thôi." Cốc Tu Cẩn không nói cho cậu biết chuyện ảnh chụp, bởi vì anh cảm thấy không cần thiết, “Không phải hôm nay em ra ngoài sao?"
“Làm sao anh biết?" Đường Hiểu kinh ngạc hỏi.
Cốc Tu Cẩn không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi lại, “Có phải có người muốn bắt cóc em hay không?"
Đường Hiểu trừng to mắt.
Cốc Tu Cẩn nói, “Hai người kia chính là do chú phái đi, có lẽ chú ấy muốn làm cho em rời khỏi anh, người bạn kia của em là do chú ấy tìm đến, xem ra là đã nhận tiền, sau này không được qua lại với hắn nữa."
Đường Hiểu ngốc lăng nhìn anh, cậu ở bên ngoài gặp chuyện chưa được bao lâu, vậy mà Cốc Tu Cẩn cũng biết được.
“Người đó, kỳ thật cũng không phải là bạn của em." Đường Hiểu do dự nói.
“Vậy cũng tốt, sau này mặc kệ hắn tìm em có chuyện gì, cũng không được để ý tới hắn ta." Cốc Tu Cẩn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, cười nói, “Hắn có thể bán em lần thứ nhất, cũng có thể bán em lần thứ hai."
Đường Hiểu gật gật đầu, kỳ thật chuyện đầu tiên sau khi cậu trở về chính là kéo số điện thoại của Chu Lực Bằng vào sổ đen, sau này dù hắn có gọi điện thoại đến, di động cũng sẽ không hiển thị dãy số của hắn nữa.
Lúc này, một loạt tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu phát hiện là điện thoại di động của cậu đang vang lên, còn tưởng là Tống Nhất Quân gọi, bởi vì bình thường người trò chuyện nhiều nhất ngoại trừ Cốc Tu Cẩn, cũng chỉ có Tống Nhất Quân, đang nghĩ xem Tống Nhất Quân tìm cậu chuyện gì, lại phát hiện người gọi đến là thím Dương ở quê, trễ thế này lại gọi điện thoại cho cậu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Hiểu khẩn trương nghe điện thoại, mới vừa nói chưa đầy hai câu, sắc mặt lập tức không tốt.
Cốc Tu Cẩn thấy tình hình không đúng, lập tức buông văn kiện trong tay đi tới, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu hít một hơi, sắc mặt đã không còn khó coi như vừa rồi, bất quá không tốt như trước, cậu nói, “Ở quê em xảy ra chút chuyện, em muốn xin nghỉ vài ngày để trở về nhà một chuyến."
“Có liên quan đến ông nội của em không?" Cốc Tu Cẩn hỏi.
Đường Hiểu gật gật đầu.
Cốc Tu Cẩn xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói, “Có cần anh cùng em trở về hay không?"
Đường Hiểu do dự một chút, “Không cần, anh còn phải đi làm, như vậy rất làm phiền anh, em nghĩ hẳn là tự em có thể xử lý."
Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhìn cậu, “Có thể nói cho anh biết chuyện của ông nội được không?"
Đường Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, chợt dựa vào bờ vai của anh, chuyện của ông nội đương nhiên có thể nói, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm anh, lúc trước không nói, là bởi vì Cốc Tu Cẩn không hỏi, cậu cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà kể chuyện của ông nội, nếu không sẽ rất kỳ quái.
Cha mẹ Đường Hiểu và cha mẹ Cốc Tu Cẩn đều mất sớm, điểm khác biệt chính là, mẹ của Đường Hiểu là trong lúc sinh cậu do khó sinh mà mất sớm, còn ba là lúc cậu ba tuổi bị bệnh mất, khi đó cậu vẫn chưa hiểu chuyện, bị người thân đá qua đá lại như quả bóng cao su, mà không một ai đồng ý nhận nuôi cậu.
Đó là khi ông nội ở nhà bác hai, ông nội có tổng cộng ba người con trai hai người con gái, thuộc loại đại gia đình, ba cậu xếp thứ tư, phía dưới có một người em gái.
Khi ông nội biết được mấy đứa con cư nhiên không đứa nào đồng ý nhận nuôi cháu trai của ông, trong cơn tức giận liền đón Đường Hiểu về quê, từ đó về sau tự mình đảm đương trách nhiệm nuôi dưỡng cháu trai.
Ông nội là một người nông dân chăm chỉ, cả đời làm việc đồng áng, thân thể lại vô cùng cường tráng, chưa từng bị bệnh nặng, bệnh nhẹ cũng rất ít, ông rất thích cuộc sống giản dị ở quê nhà, cho nên không muốn cùng các con đến thành phố lớn sinh sống, bất quá ở quê ông có một căn nhà hơn hai trăm mét vuông.
Đây là người ông một đời vô cùng tài giỏi của cậu.
Bởi vì trong toàn bộ thôn, căn nhà của ông nội là lớn nhất, ngay cả nhà của trưởng thôn cũng không lớn bằng ông.
Căn nhà này ông nội đã đứng tên gần năm sáu chục năm, khi đó không phải không có ai để mắt đến căn nhà này, nhưng hai người bác của Đường Hiểu không muốn cả đời phải sống mãi trong thôn, bọn họ không giống với ba cậu, hai người đều có lý tưởng và khát vọng to lớn, hướng tới cuộc sống ở thành thị, cho nên từ khi còn trẻ đã ra ngoài dốc sức làm việc.
Hai người bác kia đều không chịu thua kém nhau, cuối cùng cũng mua nhà ở, cưới phụ nữ thành thị làm vợ, cuộc sống xem như mỹ mãn.
Mãi đến bốn năm trước, người ông vẫn luôn chăm sóc cậu đột nhiên ngã bệnh.
Đúng là bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. (bệnh đến thì nhanh, mà trị thì chậm)
Đường Hiểu không ngờ thân thể luôn luôn cường tráng của ông nội cư nhiên lại bị cảm mạo đánh gục, lại còn bệnh nghiêm trọng như vậy, ở bệnh viện hai tháng mới khỏi hẳn, nhưng sau chuyện lần đó, ông nội liền trở nên dễ ngã bệnh, phải nằm viện thường xuyên.
Điều này đồng nghĩa với việc cần rất nhiều tiền thuốc men. Ngay từ đầu, bác cả và bác hai đều hiếu thuận gửi tiền về, nhưng dần dần, tiền càng ngày càng ít, sau đó thậm chí không gửi.
Đường Hiểu đã từng đã gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng là người bắt máy vĩnh viễn đều hai người bác gái, cậu vừa mới mở miệng, hai người này liền ba hoa kéo ra một đống lớn lý do, nhưng tóm lại nội dung chỉ có một, đó là không có tiền.
Khi đó Đường Hiểu vẫn còn đang học đại học, tuy rằng bình thường cũng tận dụng thời gian rảnh rỗi đi làm thêm, nhưng cậu ngay cả học phí của mình cũng chỉ vừa đủ, thì làm sao có tiền chữa bệnh cho ông nội, cậu đã từng nghĩ sẽ bỏ học, nhưng ông nội cậu không cho.
Vậy nên để kiếm học phí và tiền thuốc men cho ông nội, Đường Hiểu liền làm thêm ở khắp nơi, đó cũng là lý do tại sao thành tích của cậu chỉ vào bậc trung, thậm chí còn hơi thấp, bởi vì ngay cả thời gian học tập cậu cũng dùng để làm thêm. Sau đó lại nhờ vào số tiền viện trợ ít ỏi của người trong thôn, cứ như vậy sống đến bây giờ.
Bất quá gần một năm nay, thân thể ông nội ngày càng sa sút, cơ hồ ngay cả cuộc sống cũng không thể tự gánh vác được, cuối cùng Đường Hiểu không thể không nhờ thím Dương nhà hàng xóm giúp cậu chăm sóc ông nội.
Bởi vì Đường Hiểu làm việc ở thành phố, không thể thường xuyên về quê, cho nên Đường Hiểu sẽ làm một chiếc thẻ tín dụng đưa cho thím Dương, sau đó mỗi tháng gửi số tiền tiết kiệm được vào, cậu rất tin tưởng thím Dương, bởi vì nếu không có thím Dương, cậu và ông nội sẽ càng vất vả hơn.
Cứ như vậy, mãi đến khi thím Dương gọi điện thoại đến lúc nãy, Đường Hiểu mới biết được ở quê đã xảy ra chuyện.
Ngay từ đầu Đường Hiểu còn tưởng rằng ông nội đã xảy ra chuyện, khẩn trương đến mức thiếu chút nữa không bắt được điện thoại, sau khi nghe thím Dương nói xong mới biết được không phải ông nội có việc gì, mà là bác cả và bác hai ba năm liên tục chưa từng quan tâm ông nội đột nhiên trở về quê.
Thím Dương cảm thấy hai người đó rất khả nghi, bởi vì lần này bọn họ trở về, cư nhiên mang theo rất nhiều quà tặng, còn thường xuyên ân cần hỏi han, vô cùng nhiệt tình.
Thử hỏi một người đã ba năm rồi chẳng hề quan tâm ba mình, lại đột ngột thay đổi hẳn, nếu nói không kỳ lạ thật sự không ai dám tin.
Trực giác của thím Dương cảm thấy hai người có vấn đề, vì thế liền gọi điện thoại nói chuyện này cho cậu biết.
Ba năm qua, Đường Hiểu đã nhìn thấu thái độ làm người của bác cả và bác hai, ngay cả người cha sinh dưỡng của mình ngã bệnh mà còn không quan tâm, vậy thì còn có thể chờ mong điều gì tốt từ bọn họ?
Đúng là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Đường Hiểu không cho rằng đại bá và Nhị bá lại đột ngột giác ngộ, nếu không cũng sẽ không đợi đến ba năm sau, cho nên cậu biết hai người này có vấn đề, mới đột ngột quyết định phải về thăm một chuyến.
“Nhà em ở nơi nào?" Nghe Đường Hiểu nói xong, Cốc Tu Cẩn trầm ngâm hỏi.
“Thôn Đường Khẩu, cách H thị sáu giờ đường xe, có vấn đề gì sao?" Đường Hiểu trả lời vấn đề của anh trước, sau đó mới tò mò hỏi.
Cốc Tu Cẩn đặt cằm lên đầu cậu, cười nói, “Em cảm thấy ông nội em có thứ gì khiến bác cả và bác hai của em có ý đồ?"
Đường Hiểu suy tư một chút, nhãn tình sáng lên, “Anh nói căn nhà lớn kia sao?"
Cốc Tu Cẩn thân mật nhéo mũi cậu một chút, “Chỉ có điều này mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, bất quá tại sao trước kia không để mắt đến căn nhà đó, mà lại là bây giờ, căn nhà đó nhất định có lợi ích gì đó hấp dẫn bọn họ, xem ra chuyến này em nhất định phải trở về rồi."
Đường Hiểu sờ sờ cái mũi bị anh nhéo đến đỏ hồng, nói “Nếu thật sự như vậy, tuyệt đối không thể để bọn họ làm hại ông nội."
“Anh đi cùng em, nếu không một mình em sợ là ứng phó không được." Cốc Tu Cẩn nhẹ giọng cười nói.
Đường Hiểu thoáng do dự, sau đó liền dứt khoát đồng ý, chuyện này có liên quan đến ông nội, tuyệt đối không thể qua loa, hơn nữa có Cốc Tu Cẩn ở bên cạnh, cậu cũng an tâm hơn.
Sau khi xác định hành trình, ngay đêm đó Cốc Tu Cẩn liền dặn dò công việc của công ty với những người khác, bảo Hạ Vân phụ trách công việc của anh, lại kêu Elma hỗ trợ, xem như trong lúc vô tình hãm hại Elma một phen.
Vốn dĩ nghĩ rằng Cốc Tu Cẩn đến tối mới có thể trở về, kết quả cậu vừa trở về biệt thự chưa đến một giờ, Cốc Tu Cẩn liền trở lại ngay sau đó.
Đường Hiểu căn bản không định nói cho Cốc Tu Cẩn biết chuyện kia, nhưng lại cảm thấy không nói không được, có trời mới biết khi nào đám người kia sẽ lại đến tìm cậu nữa, mặc tây trang màu đen, nhìn thế nào cũng có điểm giống xã hội đen, nhưng cậu biết mình không thể nào tiếp xúc với bọn xã hội đen này.
Buổi tối, cậu do dự mãi mới định nói chuyện đã xảy ra vào ban ngày cho Cốc Tu Cẩn biết.
Thật bất ngờ, cậu vẫn chưa kịp mở miệng, ngược lại Cốc Tu Cẩn đã cho cậu một đáp án ngoài dự liệu, khiến Đường Hiểu khiếp sợ hồi lâu không thể nói nên lời, nửa ngày mới gian nan mở miệng ra.
“Anh, anh thật sự nói chuyện của chúng ta cho chú anh nghe rồi hay sao?"
“Sớm muộn gì cũng phải nói thôi." Cốc Tu Cẩn không nói cho cậu biết chuyện ảnh chụp, bởi vì anh cảm thấy không cần thiết, “Không phải hôm nay em ra ngoài sao?"
“Làm sao anh biết?" Đường Hiểu kinh ngạc hỏi.
Cốc Tu Cẩn không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi lại, “Có phải có người muốn bắt cóc em hay không?"
Đường Hiểu trừng to mắt.
Cốc Tu Cẩn nói, “Hai người kia chính là do chú phái đi, có lẽ chú ấy muốn làm cho em rời khỏi anh, người bạn kia của em là do chú ấy tìm đến, xem ra là đã nhận tiền, sau này không được qua lại với hắn nữa."
Đường Hiểu ngốc lăng nhìn anh, cậu ở bên ngoài gặp chuyện chưa được bao lâu, vậy mà Cốc Tu Cẩn cũng biết được.
“Người đó, kỳ thật cũng không phải là bạn của em." Đường Hiểu do dự nói.
“Vậy cũng tốt, sau này mặc kệ hắn tìm em có chuyện gì, cũng không được để ý tới hắn ta." Cốc Tu Cẩn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, cười nói, “Hắn có thể bán em lần thứ nhất, cũng có thể bán em lần thứ hai."
Đường Hiểu gật gật đầu, kỳ thật chuyện đầu tiên sau khi cậu trở về chính là kéo số điện thoại của Chu Lực Bằng vào sổ đen, sau này dù hắn có gọi điện thoại đến, di động cũng sẽ không hiển thị dãy số của hắn nữa.
Lúc này, một loạt tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu phát hiện là điện thoại di động của cậu đang vang lên, còn tưởng là Tống Nhất Quân gọi, bởi vì bình thường người trò chuyện nhiều nhất ngoại trừ Cốc Tu Cẩn, cũng chỉ có Tống Nhất Quân, đang nghĩ xem Tống Nhất Quân tìm cậu chuyện gì, lại phát hiện người gọi đến là thím Dương ở quê, trễ thế này lại gọi điện thoại cho cậu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Hiểu khẩn trương nghe điện thoại, mới vừa nói chưa đầy hai câu, sắc mặt lập tức không tốt.
Cốc Tu Cẩn thấy tình hình không đúng, lập tức buông văn kiện trong tay đi tới, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu hít một hơi, sắc mặt đã không còn khó coi như vừa rồi, bất quá không tốt như trước, cậu nói, “Ở quê em xảy ra chút chuyện, em muốn xin nghỉ vài ngày để trở về nhà một chuyến."
“Có liên quan đến ông nội của em không?" Cốc Tu Cẩn hỏi.
Đường Hiểu gật gật đầu.
Cốc Tu Cẩn xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói, “Có cần anh cùng em trở về hay không?"
Đường Hiểu do dự một chút, “Không cần, anh còn phải đi làm, như vậy rất làm phiền anh, em nghĩ hẳn là tự em có thể xử lý."
Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhìn cậu, “Có thể nói cho anh biết chuyện của ông nội được không?"
Đường Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, chợt dựa vào bờ vai của anh, chuyện của ông nội đương nhiên có thể nói, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm anh, lúc trước không nói, là bởi vì Cốc Tu Cẩn không hỏi, cậu cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà kể chuyện của ông nội, nếu không sẽ rất kỳ quái.
Cha mẹ Đường Hiểu và cha mẹ Cốc Tu Cẩn đều mất sớm, điểm khác biệt chính là, mẹ của Đường Hiểu là trong lúc sinh cậu do khó sinh mà mất sớm, còn ba là lúc cậu ba tuổi bị bệnh mất, khi đó cậu vẫn chưa hiểu chuyện, bị người thân đá qua đá lại như quả bóng cao su, mà không một ai đồng ý nhận nuôi cậu.
Đó là khi ông nội ở nhà bác hai, ông nội có tổng cộng ba người con trai hai người con gái, thuộc loại đại gia đình, ba cậu xếp thứ tư, phía dưới có một người em gái.
Khi ông nội biết được mấy đứa con cư nhiên không đứa nào đồng ý nhận nuôi cháu trai của ông, trong cơn tức giận liền đón Đường Hiểu về quê, từ đó về sau tự mình đảm đương trách nhiệm nuôi dưỡng cháu trai.
Ông nội là một người nông dân chăm chỉ, cả đời làm việc đồng áng, thân thể lại vô cùng cường tráng, chưa từng bị bệnh nặng, bệnh nhẹ cũng rất ít, ông rất thích cuộc sống giản dị ở quê nhà, cho nên không muốn cùng các con đến thành phố lớn sinh sống, bất quá ở quê ông có một căn nhà hơn hai trăm mét vuông.
Đây là người ông một đời vô cùng tài giỏi của cậu.
Bởi vì trong toàn bộ thôn, căn nhà của ông nội là lớn nhất, ngay cả nhà của trưởng thôn cũng không lớn bằng ông.
Căn nhà này ông nội đã đứng tên gần năm sáu chục năm, khi đó không phải không có ai để mắt đến căn nhà này, nhưng hai người bác của Đường Hiểu không muốn cả đời phải sống mãi trong thôn, bọn họ không giống với ba cậu, hai người đều có lý tưởng và khát vọng to lớn, hướng tới cuộc sống ở thành thị, cho nên từ khi còn trẻ đã ra ngoài dốc sức làm việc.
Hai người bác kia đều không chịu thua kém nhau, cuối cùng cũng mua nhà ở, cưới phụ nữ thành thị làm vợ, cuộc sống xem như mỹ mãn.
Mãi đến bốn năm trước, người ông vẫn luôn chăm sóc cậu đột nhiên ngã bệnh.
Đúng là bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. (bệnh đến thì nhanh, mà trị thì chậm)
Đường Hiểu không ngờ thân thể luôn luôn cường tráng của ông nội cư nhiên lại bị cảm mạo đánh gục, lại còn bệnh nghiêm trọng như vậy, ở bệnh viện hai tháng mới khỏi hẳn, nhưng sau chuyện lần đó, ông nội liền trở nên dễ ngã bệnh, phải nằm viện thường xuyên.
Điều này đồng nghĩa với việc cần rất nhiều tiền thuốc men. Ngay từ đầu, bác cả và bác hai đều hiếu thuận gửi tiền về, nhưng dần dần, tiền càng ngày càng ít, sau đó thậm chí không gửi.
Đường Hiểu đã từng đã gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng là người bắt máy vĩnh viễn đều hai người bác gái, cậu vừa mới mở miệng, hai người này liền ba hoa kéo ra một đống lớn lý do, nhưng tóm lại nội dung chỉ có một, đó là không có tiền.
Khi đó Đường Hiểu vẫn còn đang học đại học, tuy rằng bình thường cũng tận dụng thời gian rảnh rỗi đi làm thêm, nhưng cậu ngay cả học phí của mình cũng chỉ vừa đủ, thì làm sao có tiền chữa bệnh cho ông nội, cậu đã từng nghĩ sẽ bỏ học, nhưng ông nội cậu không cho.
Vậy nên để kiếm học phí và tiền thuốc men cho ông nội, Đường Hiểu liền làm thêm ở khắp nơi, đó cũng là lý do tại sao thành tích của cậu chỉ vào bậc trung, thậm chí còn hơi thấp, bởi vì ngay cả thời gian học tập cậu cũng dùng để làm thêm. Sau đó lại nhờ vào số tiền viện trợ ít ỏi của người trong thôn, cứ như vậy sống đến bây giờ.
Bất quá gần một năm nay, thân thể ông nội ngày càng sa sút, cơ hồ ngay cả cuộc sống cũng không thể tự gánh vác được, cuối cùng Đường Hiểu không thể không nhờ thím Dương nhà hàng xóm giúp cậu chăm sóc ông nội.
Bởi vì Đường Hiểu làm việc ở thành phố, không thể thường xuyên về quê, cho nên Đường Hiểu sẽ làm một chiếc thẻ tín dụng đưa cho thím Dương, sau đó mỗi tháng gửi số tiền tiết kiệm được vào, cậu rất tin tưởng thím Dương, bởi vì nếu không có thím Dương, cậu và ông nội sẽ càng vất vả hơn.
Cứ như vậy, mãi đến khi thím Dương gọi điện thoại đến lúc nãy, Đường Hiểu mới biết được ở quê đã xảy ra chuyện.
Ngay từ đầu Đường Hiểu còn tưởng rằng ông nội đã xảy ra chuyện, khẩn trương đến mức thiếu chút nữa không bắt được điện thoại, sau khi nghe thím Dương nói xong mới biết được không phải ông nội có việc gì, mà là bác cả và bác hai ba năm liên tục chưa từng quan tâm ông nội đột nhiên trở về quê.
Thím Dương cảm thấy hai người đó rất khả nghi, bởi vì lần này bọn họ trở về, cư nhiên mang theo rất nhiều quà tặng, còn thường xuyên ân cần hỏi han, vô cùng nhiệt tình.
Thử hỏi một người đã ba năm rồi chẳng hề quan tâm ba mình, lại đột ngột thay đổi hẳn, nếu nói không kỳ lạ thật sự không ai dám tin.
Trực giác của thím Dương cảm thấy hai người có vấn đề, vì thế liền gọi điện thoại nói chuyện này cho cậu biết.
Ba năm qua, Đường Hiểu đã nhìn thấu thái độ làm người của bác cả và bác hai, ngay cả người cha sinh dưỡng của mình ngã bệnh mà còn không quan tâm, vậy thì còn có thể chờ mong điều gì tốt từ bọn họ?
Đúng là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Đường Hiểu không cho rằng đại bá và Nhị bá lại đột ngột giác ngộ, nếu không cũng sẽ không đợi đến ba năm sau, cho nên cậu biết hai người này có vấn đề, mới đột ngột quyết định phải về thăm một chuyến.
“Nhà em ở nơi nào?" Nghe Đường Hiểu nói xong, Cốc Tu Cẩn trầm ngâm hỏi.
“Thôn Đường Khẩu, cách H thị sáu giờ đường xe, có vấn đề gì sao?" Đường Hiểu trả lời vấn đề của anh trước, sau đó mới tò mò hỏi.
Cốc Tu Cẩn đặt cằm lên đầu cậu, cười nói, “Em cảm thấy ông nội em có thứ gì khiến bác cả và bác hai của em có ý đồ?"
Đường Hiểu suy tư một chút, nhãn tình sáng lên, “Anh nói căn nhà lớn kia sao?"
Cốc Tu Cẩn thân mật nhéo mũi cậu một chút, “Chỉ có điều này mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, bất quá tại sao trước kia không để mắt đến căn nhà đó, mà lại là bây giờ, căn nhà đó nhất định có lợi ích gì đó hấp dẫn bọn họ, xem ra chuyến này em nhất định phải trở về rồi."
Đường Hiểu sờ sờ cái mũi bị anh nhéo đến đỏ hồng, nói “Nếu thật sự như vậy, tuyệt đối không thể để bọn họ làm hại ông nội."
“Anh đi cùng em, nếu không một mình em sợ là ứng phó không được." Cốc Tu Cẩn nhẹ giọng cười nói.
Đường Hiểu thoáng do dự, sau đó liền dứt khoát đồng ý, chuyện này có liên quan đến ông nội, tuyệt đối không thể qua loa, hơn nữa có Cốc Tu Cẩn ở bên cạnh, cậu cũng an tâm hơn.
Sau khi xác định hành trình, ngay đêm đó Cốc Tu Cẩn liền dặn dò công việc của công ty với những người khác, bảo Hạ Vân phụ trách công việc của anh, lại kêu Elma hỗ trợ, xem như trong lúc vô tình hãm hại Elma một phen.
Tác giả :
Duẫn Gia