Sủng Thê Chi Đạo
Chương 89: Tin tức nội bộ
Bạch Lâm mua khu đất ở ngoại thành phía đông này xác thực là một chuyện rất ít ai để ý, bất quá bởi vì cậu ta là công tử tập đoàn Bạch Vân, cho nên mọi người có chút bất ngờ, trong lòng cũng không tránh khỏi nghi hoặc.
Vì sao tập đoàn Bạch Vân lại muốn mua khu đất này? Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là đại diện của tập đoàn Bạch Vân, lại quên rằng, đại diện chân chính của tập đoàn Bạch Vân đang ngồi ở ngay phía trước Bạch Lâm.
Trong lúc những người khác không hiểu ra sao, Đường Hiểu lại nhớ tới buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Cốc Tu Cẩn và Bạch Lâm lặng lẽ nói chuyện, cậu cảm thấy Bạch Lâm không thể nào phá của đến mức lãng phí 5 triệu 1500 vạn mua một khu đất bỏ đi, cho nên chỉ có một khả năng, đó chính là do Cốc Tu Cẩn bày mưu tính kế.
Khu đất ở ngoại thành phía đông đã trải qua quá trình đánh giá của các chuyên gia, mặc dù đất ở đây là kém cỏi nhất, nhưng mà không thể phủ nhận vẫn có chút giá trị, tuy nhiên tính mạo hiểm rất cao, bởi vì xung quanh đây là khu dân cư đã bỏ hoang từ rất lâu.
Bên trong đó kỳ thật cũng có một đoạn lịch sử.
Hai năm trước, khu dân cư kia kỳ thật là nơi ở của rất nhiều gia đình thường thường bậc trung, giao thông cũng thuận tiện, nhưng sau đó bởi vì một ý tưởng của thị trưởng tiền nhiệm, cuối cùng quyết định đem khu dân cư này phát triển trở thành một khu du lịch.
Bởi vì khu dân cư dựa lưng vào núi Hoài Phong, mà núi Hoài Phong là ngọn núi nổi danh về rừng phong ở H thị, hàng năm vào mùa thu cả ngọn núi Hoài Phong tựa như đắm chìm trong sắc đỏ của lá phong, tạo thành một đại dương đỏ rực rỡ cực kỳ chói mắt, hấp dẫn không ít du khách.
Nếu khu du lịch có thể tiếp tục phát triển, lại kết hợp với phong cảnh tự nhiên của núi Hoài Phong, có thể đoán được tương lai sẽ thực tươi sáng.
Vì thế, những hộ gia đình trong khu dân cư mặc kệ muốn dọn hay không muốn dọn, dưới thủ đoạn và những chính sách cứng rắn, những người nháo loạn cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp, cầm tiền ngoan ngoãn rời khỏi.
Không ngờ nửa năm sau, thị trưởng tiền nhiệm liền bị bắt giữ để thẩm vấn, sau khi thị trưởng mới nhậm chức, ông ta lại không để mắt đến ngọn núi Hoài Phong nữa, vì thế chuyện khu du lịch liền cứ như vậy mà bị gác lại, đến hiện tại, chính phủ vẫn chưa có dấu hiệu đưa ra ý kiến gì về phương diện này.
Rất nhiều người đều cho rằng, chuyện xây dựng khu du lịch trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thực hiện được, kể từ đó khu đất kia liền trở thành một củ khoai lang phỏng tay.
Sở xây dựng nói, nếu tương lai chính phủ không nhắc lại chuyện khu du lịch, thì tất cả vốn đầu tư đều xem như muối bỏ biển.
Phòng khai thác bất động sản nói, nếu việc xây dựng khu du lịch có thể tiếp tục, khu đất ở ngoại thành phía đông khẳng định sẽ nhanh chóng tăng giá, đến lúc đó không chỉ là 5 triệu, mà còn là 15 triệu.
Nhưng nếu chính phủ vẫn không hành động, chuyện này liền khựng lại như vậy, nếu có thể xây dựng khu dân cư hoặc khu biệt thự ở chỗ khác, ai sẽ bằng lòng đến ở một nơi như khu vứt đi này? Huống chi giao thông ở đó cũng không quá thuận tiện, nhưng nếu không xây dựng, giữ một khu đất chậm trễ hoặc khó thu lại lợi nhuận, tương đương đem 5 triệu đi bỏ không.
Cho nên với loại đất mà cơ hội và sự mạo hiểm cùng tồn tại này, những thương nhân không nắm chắc tình huống thường không muốn đánh cuộc.
Nếu hành động của Bạch Lâm thật sự là do Cốc Tu Cẩn sắp đặt, như vậy có thể hiểu được những lời khó hiểu mà anh đã nói trong phòng làm việc lúc trước, vị thị trưởng kia rất có thể đã muốn ra tay.
Đường Hiểu có thể nghĩ vậy một chút, những người khác không hẳn là không thể nghĩ ra.
Sau khi bọn họ hiểu ra, lập tức đoán được rất có thể liên quan đến việc xây dựng khu du lịch, cả một đám đều thay đổi sắc mặt, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, sôi nổi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
“Cốc tổng, hành động của Bạch thiếu có phải là do anh sắp đặt trước hay không?" Cố Kỳ bình tĩnh lại, bình thường cô ta rất hiểu Bạch Lâm, lập tức nghi ngờ Cốc Tu Cẩn, Bạch tổng không thể nào sắp đặt cho cậu ta làm loại chuyện này, Bạch Lâm đối việc này cũng không hiểu rõ, không thể nào vô duyên vô cớ mua khu đất này.
Cốc Tu Cẩn chỉ nhàn nhạt cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Cố Kỳ đã biết suy nghĩ của mình là đúng, đồng thời cũng biết lý do Cốc Tu Cẩn làm như vậy.
Nếu anh tự mình ra tay, người khôn khéo nhất định sẽ lập tức nghĩ là có liên quan đến khu du lịch kia, đến lúc đó 5 triệu 1500 vạn sợ là không thể mua được, nhưng Bạch Lâm lại không giống. Bây giờ cậu ta vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Bạch Vân, người khác sẽ không lập tức nghĩ ra tầng ý nghĩa kia, hơn nữa cô ta mới là đại diện tập đoàn Bạch Vân, vì thế rất dễ dàng che dấu.
Thật sự là một kế hay, chỉ tốn 5 triệu 1500 vạn liền mua được một khu đất sắp tăng giá bạc tỷ, đây tuyệt đối không chỉ có vận khí mà thôi!
Cố Kỳ âm thầm kinh hãi, tin tức chính phủ muốn xây dựng lại khu du lịch đến bây giờ vẫn chưa truyền ra ngoài, Cốc Tu Cẩn lại sớm thu được tin tức, chẳng lẽ có người ở trên sao?
Tuy rằng đã xảy ra một chút nhạc đệm nho nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phần đấu giá kế tiếp.
Buổi đấu giá vẫn náo nhiệt như trước, đặc biệt là hai khu đất mà Thịnh Đằng nhận định là tốt nhất, tình hình vô cùng náo nhiệt, Cố Kỳ cũng tham gia cạnh tranh.
Thịnh Đằng và Bạch Vân mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng Bạch Vân cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích, ý định ban đầu của cha Bạch Lâm chỉ là cho Thịnh Đằng chút lợi ích mà thôi, bản thân Bạch Vân cũng có một hạng mục khác đang khai thác.
Trong thời gian đó, thời điểm bán đấu giá khu đất cuối cùng, Cốc Tu Cẩn cũng chỉ giơ bảng giá tượng trưng mà thôi.
Hai khu đất kia mặc dù tốt, nhưng cũng không hơn khu đất ở ngoại thành phía đông, bởi vì nơi đó không chỉ sẽ khai thác khu du lịch, còn có một số nguyên nhân khác rất ít người có thể biết được.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, mọi người liền lục tục ra khỏi hội trường.
Cố Kỳ từ bên trong đi ra liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu đứng ở bên cạnh xe, người phía trước trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười nhìn thanh niên trước mặt.
Hoài nghi trong lòng dường như trở nên sâu hơn, nhớ lại nhất cử nhất động của bọn họ, cô ta lại càng khẳng định, đang do dự có nên đi qua thăm dò một chút hay không, bọn họ liền lên xe rời đi.
Nhìn chiếc xe chạy đi xa dần, Cố Kỳ nhíu mày thật sâu.
Trong xe, Bạch âm lập tức hai mắt sáng ngời tranh công với Cốc Tu Cẩn, “Anh Cẩn, lúc nãy biểu hiện của em thế nào, có phải rất tuyệt hay không?" Một bộ biểu tình ‘Mau tới khen em’ đi.
Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Rất tốt."
Bạch Lâm chớp chớp mắt, “Chỉ như vậy? Không còn gì khác sao?"
Đường Hiểu buồn cười nhìn cậu ta một cái, khó trách Bạch Lâm lúc ở trường học lại thích kể chuyện về Cốc Tu Cẩn, thoạt nhìn thật sự rất sùng bái anh, mỗi lần ở trước mặt Cốc Tu Cẩn cậu ta chung quy rất trẻ con.
Cốc Tu Cẩn nói, “Còn có một việc, tôi đã liên hệ với chú rồi, ngày mai cậu trở về nhà đi."
Bạch Lâm ôm ngực, khiếp sợ nhìn anh, “Anh Cẩn, anh đây là qua sông đoạn cầu a, em vừa mới giúp anh, anh cư nhiên đã muốn đuổi em đi, đây gọi là vong ân phụ nghĩa, em thật đau lòng."
Cốc Tu Cẩn không để cậu ta phản bác nói, “Cho dù có đau lòng cũng phải trở về, cậu đã chơi đùa vài năm rồi, chú chỉ có một mình cậu là con trai, đây là lúc trở về tiếp quản tập đoàn Bạch Vân."
Bạch Lâm nhất thời không biết nói gì, kỳ thật cậu ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian có thể chơi đùa, nhưng cậu ta chính là không có hứng thú cũng chẳng có biện pháp nào đối với công việc của công ty, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc.
Trên đường, Cốc Tu Cẩn bảo cậu ta tự bắt xe trở về, sau đó cùng Đường Hiểu đến công ty.
Đất đã mua được rồi, sau đó chính là vấn đề đấu thầu xây dựng khu đất, bất quá bây giờ vẫn chưa xác định chính phủ sẽ khai thác khu du lịch như thế nào, cho nên trước đó bọn họ phải lên kế hoạch thật tốt.
Sau khi trở lại công ty, Cốc Tu Cẩn liền bảo Elma thông báo các chủ quản cao cấp buổi chiều hai giờ họp bàn công việc.
Đường Hiểu bây giờ là trợ lý của Cốc Tu Cẩn, cho nên tư liệu cuộc họp liền giao cho cậu và Elma phụ trách, mà cậu là trợ lý của Cốc Tu Cẩn cũng phải tham dự, lần đầu tiên tham gia hội nghị chủ quản cao cấp, Đường Hiểu có chút khẩn trương.
Sau khi Elma biết được liền trêu chọc cậu vài câu, sau đó mới nói cho cậu biết khi họp phải làm thế nào.
Chưa đến hai giờ, Cốc Tu Cẩn liền dẫn theo Đường Hiểu đi vào phòng họp.
Nhóm chủ quản cao cấp tới tương đối sớm, dù sao bọn họ cũng không dám để Cốc Tu Cẩn chờ, nhìn thấy anh bước vào liền đứng lên, Cốc Tu Cẩn phất tay bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó ngồi ở ghế chủ vị.
Đường Hiểu ngồi ở bên cạnh anh, không chờ cậu đánh giá trong phòng hội nghị có chủ quản cao cấp nào, bọn họ cũng đang đánh giá cậu, đối với Đường Hiểu, bọn họ không chỉ nghe nói một lần.
Cái người trẻ tuổi may mắn này!
Lần đầu tiên nghe nói là ở quán cơm, đa số mọi người vẫn tận mắt nhìn thấy, không ngờ thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, cậu liền trở thành trợ lý tạm thời bên người Cốc tổng.
Lúc Đường Hiểu ngẩng đầu, nhóm chủ quản cao cấp đã thu hồi tầm mắt, cậu nhanh chóng quét mắt qua mỗi người ở đây, cơ hồ một gương mặt quen thuộc cũng không có, bao gồm cả Hạ Vân khiến cậu có chút kiêng kị kia.
Hội nghị lần này chủ yếu chính là để giải thích về khu đất bọn họ mua được buổi sáng.
Cốc Tu Cẩn nói đơn giản chuyện chính phủ chuẩn bị khai thác khu du lịch, số người biết tin tức này cực ít, cho nên lúc nghe được mọi người đều giật nảy mình, sau đó anh bảo Đường Hiểu phân phát một phần tư liệu cho bọn họ, thảo luận về chuyện đấu thầu xây dựng khu đất.
Hội nghị kéo dài khoảng một tiếng rưỡi mới kết thúc.
Trở lại văn phòng Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu rốt cục nhịn không được duỗi thắt lưng, vẫn luôn duy trì động tác thẳng lưng, cho nên so với bình thường càng thêm mệt mỏi hơn.
Cốc Tu Cẩn nói với cậu, “Em qua sôpha bên kia nghỉ ngơi một lúc đi."
Đường Hiểu ngáp một cái, kỳ thật tối hôm qua cậu cũng không ngủ đủ, liền thuận theo gật đầu.
Vài ngày sau, chính phủ quả nhiên đề cập đến chuyện xây dựng khu du lịch, đúng như Cốc Tu Cẩn dự đoán trước, nhưng ngoại trừ chuyện này ra, còn có một chuyện càng oanh động hơn, cũng bởi vì chuyện này, trực tiếp đẩy giá trị khu đất bọn họ mua được lên tới 16 triệu.
Vì sao tập đoàn Bạch Vân lại muốn mua khu đất này? Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là đại diện của tập đoàn Bạch Vân, lại quên rằng, đại diện chân chính của tập đoàn Bạch Vân đang ngồi ở ngay phía trước Bạch Lâm.
Trong lúc những người khác không hiểu ra sao, Đường Hiểu lại nhớ tới buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Cốc Tu Cẩn và Bạch Lâm lặng lẽ nói chuyện, cậu cảm thấy Bạch Lâm không thể nào phá của đến mức lãng phí 5 triệu 1500 vạn mua một khu đất bỏ đi, cho nên chỉ có một khả năng, đó chính là do Cốc Tu Cẩn bày mưu tính kế.
Khu đất ở ngoại thành phía đông đã trải qua quá trình đánh giá của các chuyên gia, mặc dù đất ở đây là kém cỏi nhất, nhưng mà không thể phủ nhận vẫn có chút giá trị, tuy nhiên tính mạo hiểm rất cao, bởi vì xung quanh đây là khu dân cư đã bỏ hoang từ rất lâu.
Bên trong đó kỳ thật cũng có một đoạn lịch sử.
Hai năm trước, khu dân cư kia kỳ thật là nơi ở của rất nhiều gia đình thường thường bậc trung, giao thông cũng thuận tiện, nhưng sau đó bởi vì một ý tưởng của thị trưởng tiền nhiệm, cuối cùng quyết định đem khu dân cư này phát triển trở thành một khu du lịch.
Bởi vì khu dân cư dựa lưng vào núi Hoài Phong, mà núi Hoài Phong là ngọn núi nổi danh về rừng phong ở H thị, hàng năm vào mùa thu cả ngọn núi Hoài Phong tựa như đắm chìm trong sắc đỏ của lá phong, tạo thành một đại dương đỏ rực rỡ cực kỳ chói mắt, hấp dẫn không ít du khách.
Nếu khu du lịch có thể tiếp tục phát triển, lại kết hợp với phong cảnh tự nhiên của núi Hoài Phong, có thể đoán được tương lai sẽ thực tươi sáng.
Vì thế, những hộ gia đình trong khu dân cư mặc kệ muốn dọn hay không muốn dọn, dưới thủ đoạn và những chính sách cứng rắn, những người nháo loạn cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp, cầm tiền ngoan ngoãn rời khỏi.
Không ngờ nửa năm sau, thị trưởng tiền nhiệm liền bị bắt giữ để thẩm vấn, sau khi thị trưởng mới nhậm chức, ông ta lại không để mắt đến ngọn núi Hoài Phong nữa, vì thế chuyện khu du lịch liền cứ như vậy mà bị gác lại, đến hiện tại, chính phủ vẫn chưa có dấu hiệu đưa ra ý kiến gì về phương diện này.
Rất nhiều người đều cho rằng, chuyện xây dựng khu du lịch trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thực hiện được, kể từ đó khu đất kia liền trở thành một củ khoai lang phỏng tay.
Sở xây dựng nói, nếu tương lai chính phủ không nhắc lại chuyện khu du lịch, thì tất cả vốn đầu tư đều xem như muối bỏ biển.
Phòng khai thác bất động sản nói, nếu việc xây dựng khu du lịch có thể tiếp tục, khu đất ở ngoại thành phía đông khẳng định sẽ nhanh chóng tăng giá, đến lúc đó không chỉ là 5 triệu, mà còn là 15 triệu.
Nhưng nếu chính phủ vẫn không hành động, chuyện này liền khựng lại như vậy, nếu có thể xây dựng khu dân cư hoặc khu biệt thự ở chỗ khác, ai sẽ bằng lòng đến ở một nơi như khu vứt đi này? Huống chi giao thông ở đó cũng không quá thuận tiện, nhưng nếu không xây dựng, giữ một khu đất chậm trễ hoặc khó thu lại lợi nhuận, tương đương đem 5 triệu đi bỏ không.
Cho nên với loại đất mà cơ hội và sự mạo hiểm cùng tồn tại này, những thương nhân không nắm chắc tình huống thường không muốn đánh cuộc.
Nếu hành động của Bạch Lâm thật sự là do Cốc Tu Cẩn sắp đặt, như vậy có thể hiểu được những lời khó hiểu mà anh đã nói trong phòng làm việc lúc trước, vị thị trưởng kia rất có thể đã muốn ra tay.
Đường Hiểu có thể nghĩ vậy một chút, những người khác không hẳn là không thể nghĩ ra.
Sau khi bọn họ hiểu ra, lập tức đoán được rất có thể liên quan đến việc xây dựng khu du lịch, cả một đám đều thay đổi sắc mặt, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, sôi nổi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
“Cốc tổng, hành động của Bạch thiếu có phải là do anh sắp đặt trước hay không?" Cố Kỳ bình tĩnh lại, bình thường cô ta rất hiểu Bạch Lâm, lập tức nghi ngờ Cốc Tu Cẩn, Bạch tổng không thể nào sắp đặt cho cậu ta làm loại chuyện này, Bạch Lâm đối việc này cũng không hiểu rõ, không thể nào vô duyên vô cớ mua khu đất này.
Cốc Tu Cẩn chỉ nhàn nhạt cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Cố Kỳ đã biết suy nghĩ của mình là đúng, đồng thời cũng biết lý do Cốc Tu Cẩn làm như vậy.
Nếu anh tự mình ra tay, người khôn khéo nhất định sẽ lập tức nghĩ là có liên quan đến khu du lịch kia, đến lúc đó 5 triệu 1500 vạn sợ là không thể mua được, nhưng Bạch Lâm lại không giống. Bây giờ cậu ta vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Bạch Vân, người khác sẽ không lập tức nghĩ ra tầng ý nghĩa kia, hơn nữa cô ta mới là đại diện tập đoàn Bạch Vân, vì thế rất dễ dàng che dấu.
Thật sự là một kế hay, chỉ tốn 5 triệu 1500 vạn liền mua được một khu đất sắp tăng giá bạc tỷ, đây tuyệt đối không chỉ có vận khí mà thôi!
Cố Kỳ âm thầm kinh hãi, tin tức chính phủ muốn xây dựng lại khu du lịch đến bây giờ vẫn chưa truyền ra ngoài, Cốc Tu Cẩn lại sớm thu được tin tức, chẳng lẽ có người ở trên sao?
Tuy rằng đã xảy ra một chút nhạc đệm nho nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phần đấu giá kế tiếp.
Buổi đấu giá vẫn náo nhiệt như trước, đặc biệt là hai khu đất mà Thịnh Đằng nhận định là tốt nhất, tình hình vô cùng náo nhiệt, Cố Kỳ cũng tham gia cạnh tranh.
Thịnh Đằng và Bạch Vân mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng Bạch Vân cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích, ý định ban đầu của cha Bạch Lâm chỉ là cho Thịnh Đằng chút lợi ích mà thôi, bản thân Bạch Vân cũng có một hạng mục khác đang khai thác.
Trong thời gian đó, thời điểm bán đấu giá khu đất cuối cùng, Cốc Tu Cẩn cũng chỉ giơ bảng giá tượng trưng mà thôi.
Hai khu đất kia mặc dù tốt, nhưng cũng không hơn khu đất ở ngoại thành phía đông, bởi vì nơi đó không chỉ sẽ khai thác khu du lịch, còn có một số nguyên nhân khác rất ít người có thể biết được.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, mọi người liền lục tục ra khỏi hội trường.
Cố Kỳ từ bên trong đi ra liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu đứng ở bên cạnh xe, người phía trước trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười nhìn thanh niên trước mặt.
Hoài nghi trong lòng dường như trở nên sâu hơn, nhớ lại nhất cử nhất động của bọn họ, cô ta lại càng khẳng định, đang do dự có nên đi qua thăm dò một chút hay không, bọn họ liền lên xe rời đi.
Nhìn chiếc xe chạy đi xa dần, Cố Kỳ nhíu mày thật sâu.
Trong xe, Bạch âm lập tức hai mắt sáng ngời tranh công với Cốc Tu Cẩn, “Anh Cẩn, lúc nãy biểu hiện của em thế nào, có phải rất tuyệt hay không?" Một bộ biểu tình ‘Mau tới khen em’ đi.
Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Rất tốt."
Bạch Lâm chớp chớp mắt, “Chỉ như vậy? Không còn gì khác sao?"
Đường Hiểu buồn cười nhìn cậu ta một cái, khó trách Bạch Lâm lúc ở trường học lại thích kể chuyện về Cốc Tu Cẩn, thoạt nhìn thật sự rất sùng bái anh, mỗi lần ở trước mặt Cốc Tu Cẩn cậu ta chung quy rất trẻ con.
Cốc Tu Cẩn nói, “Còn có một việc, tôi đã liên hệ với chú rồi, ngày mai cậu trở về nhà đi."
Bạch Lâm ôm ngực, khiếp sợ nhìn anh, “Anh Cẩn, anh đây là qua sông đoạn cầu a, em vừa mới giúp anh, anh cư nhiên đã muốn đuổi em đi, đây gọi là vong ân phụ nghĩa, em thật đau lòng."
Cốc Tu Cẩn không để cậu ta phản bác nói, “Cho dù có đau lòng cũng phải trở về, cậu đã chơi đùa vài năm rồi, chú chỉ có một mình cậu là con trai, đây là lúc trở về tiếp quản tập đoàn Bạch Vân."
Bạch Lâm nhất thời không biết nói gì, kỳ thật cậu ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian có thể chơi đùa, nhưng cậu ta chính là không có hứng thú cũng chẳng có biện pháp nào đối với công việc của công ty, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc.
Trên đường, Cốc Tu Cẩn bảo cậu ta tự bắt xe trở về, sau đó cùng Đường Hiểu đến công ty.
Đất đã mua được rồi, sau đó chính là vấn đề đấu thầu xây dựng khu đất, bất quá bây giờ vẫn chưa xác định chính phủ sẽ khai thác khu du lịch như thế nào, cho nên trước đó bọn họ phải lên kế hoạch thật tốt.
Sau khi trở lại công ty, Cốc Tu Cẩn liền bảo Elma thông báo các chủ quản cao cấp buổi chiều hai giờ họp bàn công việc.
Đường Hiểu bây giờ là trợ lý của Cốc Tu Cẩn, cho nên tư liệu cuộc họp liền giao cho cậu và Elma phụ trách, mà cậu là trợ lý của Cốc Tu Cẩn cũng phải tham dự, lần đầu tiên tham gia hội nghị chủ quản cao cấp, Đường Hiểu có chút khẩn trương.
Sau khi Elma biết được liền trêu chọc cậu vài câu, sau đó mới nói cho cậu biết khi họp phải làm thế nào.
Chưa đến hai giờ, Cốc Tu Cẩn liền dẫn theo Đường Hiểu đi vào phòng họp.
Nhóm chủ quản cao cấp tới tương đối sớm, dù sao bọn họ cũng không dám để Cốc Tu Cẩn chờ, nhìn thấy anh bước vào liền đứng lên, Cốc Tu Cẩn phất tay bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó ngồi ở ghế chủ vị.
Đường Hiểu ngồi ở bên cạnh anh, không chờ cậu đánh giá trong phòng hội nghị có chủ quản cao cấp nào, bọn họ cũng đang đánh giá cậu, đối với Đường Hiểu, bọn họ không chỉ nghe nói một lần.
Cái người trẻ tuổi may mắn này!
Lần đầu tiên nghe nói là ở quán cơm, đa số mọi người vẫn tận mắt nhìn thấy, không ngờ thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, cậu liền trở thành trợ lý tạm thời bên người Cốc tổng.
Lúc Đường Hiểu ngẩng đầu, nhóm chủ quản cao cấp đã thu hồi tầm mắt, cậu nhanh chóng quét mắt qua mỗi người ở đây, cơ hồ một gương mặt quen thuộc cũng không có, bao gồm cả Hạ Vân khiến cậu có chút kiêng kị kia.
Hội nghị lần này chủ yếu chính là để giải thích về khu đất bọn họ mua được buổi sáng.
Cốc Tu Cẩn nói đơn giản chuyện chính phủ chuẩn bị khai thác khu du lịch, số người biết tin tức này cực ít, cho nên lúc nghe được mọi người đều giật nảy mình, sau đó anh bảo Đường Hiểu phân phát một phần tư liệu cho bọn họ, thảo luận về chuyện đấu thầu xây dựng khu đất.
Hội nghị kéo dài khoảng một tiếng rưỡi mới kết thúc.
Trở lại văn phòng Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu rốt cục nhịn không được duỗi thắt lưng, vẫn luôn duy trì động tác thẳng lưng, cho nên so với bình thường càng thêm mệt mỏi hơn.
Cốc Tu Cẩn nói với cậu, “Em qua sôpha bên kia nghỉ ngơi một lúc đi."
Đường Hiểu ngáp một cái, kỳ thật tối hôm qua cậu cũng không ngủ đủ, liền thuận theo gật đầu.
Vài ngày sau, chính phủ quả nhiên đề cập đến chuyện xây dựng khu du lịch, đúng như Cốc Tu Cẩn dự đoán trước, nhưng ngoại trừ chuyện này ra, còn có một chuyện càng oanh động hơn, cũng bởi vì chuyện này, trực tiếp đẩy giá trị khu đất bọn họ mua được lên tới 16 triệu.
Tác giả :
Duẫn Gia