Sủng Thê Chi Đạo
Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
Chuyện nói giỡn hôm đó qua đi, Đường Hiểu hiển nhiên không thể nào như Cốc Tu Cẩn dạy cậu không nhìn mặt Trương Thiên Thành, nhưng nếu tránh đi thì cậu vẫn có thể làm được, bất quá cậu không ngờ khảo nghiệm sẽ đến đến nhanh như vậy.
Tuy rằng Kỳ Văn thường xuyên gọi cậu làm chút chuyện lặt vặt, nhưng kỳ thật cũng có lúc nghiêm túc chỉ dạy cậu, chỉ là anh ta ngoại trừ tính tình nóng nảy ra, còn có chút không ngại miệng, cho nên cậu và Tống Nhất Quân thường xuyên bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hôm nay là ngày thứ tám Đường Hiểu làm việc ở Thịnh Đằng.
Đã hơn năm ngày kể từ lần trước gặp Trương Thiên Thành, buổi chiều, câu nói đầu tiên của Kỳ Văn là bảo cậu mang một phần tư liệu đến tầng bảy, cũng chính là tầng mà Trương Thiên Thành làm việc.
Đường Hiểu nghĩ thầm, cái này cũng quá nhanh đi, rồi nhanh chóng cầm tư liệu chạy đi tìm Tống Nhất Quân, kết quả Tống Nhất Quân và Mục Triêu Kha đã ra ngoài vào mười phút trước.
“Cậu làm sao vậy?"
Rycen đi ngang qua cậu, nhìn thấy cậu mặt ủ mày ê liền hỏi.
Đường Hiểu vừa thấy anh, vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, tôi đi làm việc đây." Nói xong liền bỏ chạy.
Rycen vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn bóng dáng cậu rời đi.
Đến tầng bảy, Đường Hiểu không lập tức đi vào, cậu đứng ở cửa nhìn vào trong, không thấy bóng dáng của Trương Thiên Thành, thầm nghĩ có thể ông ta không có ở văn phòng, nhất thời yên tâm chậm rãi đi vào.
“Chu tiểu thư, đây là tư liệu anh Kỳ bảo tôi giao cho giám đốc Trương." Đường Hiểu đặt tư liệu trên tay lên bàn của Chu Đồng, cô là nhân viên của Trương Thiên Thành, bộ dạng ngược lại rất xinh đẹp, chỉ là vô cùng chú trọng bề ngoài, hiện tại đang còn là giờ làm việc, cô ta vẫn cứ ngồi tại chỗ trang điểm.
Chu Đồng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không chút để ý nói, “Thì ra là trợ lý Đường, giám đốc đang ở trong phòng làm việc, tự cậu đem tư liệu đưa vào cho ông ta đi."
Đường Hiểu thiếu chút nữa phản ứng không kịp, “Chu tiểu thư, tôi còn có chút việc gấp, cô có thể giúp tôi đưa tư liệu cho giám đốc Trương được không?"
Chu Đồng buông gương trang điểm xuống, nhìn bộ dạng Đường Hiểu coi như không tồi, mỉm cười nói, “Thật có lỗi trợ lý Đường, giám đốc đã nói nếu cậu đến đây, bảo cậu tự mình đưa tài liệu cho ông ta."
Đường Hiểu trợn tròn mắt, cậu và Trương Thiên Thành bất quá chỉ gặp mặt một lần mà thôi, tại sao ông ta lại muốn gặp cậu?
Loại tình huống này không khỏi làm cậu nhớ tới những lời mà Cốc Tu Cẩn đã từng nói với cậu, thật sự đã bị anh đoán trúng rồi. Bất quá nếu Chu Đồng đã nói như vậy, cậu cũng không nên nói gì nữa, dù sao giám đốc Trương cũng không phải là yêu quái hồng thủy mãnh thú gì đó, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
“Vào đi!"
Đường Hiểu gõ cửa phòng làm việc của Trương Thiên Thành, bên trong truyền đến thanh âm của ông ta.
Đường Hiểu mở cửa đi vào, lại nhìn thấy Trương Thiên Thành cũng không phải đang làm việc, mà là ngồi trên ghế sôpha đối diện bàn làm việc, đang uống trà, đối diện ông ta lại là một người khoảnh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vốn dĩ đang nói chuyện, nhìn thấy cậu bước vào liền ngừng lại.
Trương Thiên Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Hiểu nhất thời vẻ mặt kinh hỉ, nhiệt tình tiếp đón cậu nói, “Thì ra là trợ lý Đường, tới thật đúng lúc, mới vừa pha trà, cậu cũng lại đây uống một ly đi."
Đường Hiểu vội vàng khoát tay, “Không cần đâu giám đốc Trương, anh Kỳ bảo tôi đưa cho ông phần tư liệu này, tôi còn có một ít chuyện, không thể cùng ông uống trà rồi."
Nói xong cậu liền đặt tư liệu lên bàn trà.
Trương Thiên Thành đột nhiên đứng dậy, giữ chặt tay cậu rồi ấn cậu lên ghế sôpha, vừa nói, “Một ly trà không mất của cậu bao nhiêu thời gian đâu, trợ lý Đường đừng khách khí với tôi." Nói xong còn tự mình bưng ly trà đến trước mặt cậu.
Tôi cũng không muốn khách khí với ông!
Đường Hiểu âm thầm oán giận, cậu chung quy vẫn cảm thấy giám đốc Trương đối với một trợ lý như cậu dường như nhiệt tình quá mức, với thân phận giám đốc của ông ta, căn bản không nhất thiết phải dùng thái độ này đối với cậu.
“Trợ lý Đường, cậu làm việc ở Thịnh Đằng bảy ngày, ở chỗ Lai tổng rất vất vả có đúng không?" Trương Thiên Thành cười tủm tỉm nói.
Đường Hiểu giật giật khóe miệng, cư nhiên biết cụ thể thời gian cậu làm việc ở Thịnh Đằng.
Cậu tự hỏi bất quá mình chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng không có quan hệ gì với giám đốc Trương, chỉ là ông ta lại biết thời gian làm việc của cậu, vậy chẳng phải là, kỳ thật giám đốc Trương vẫn luôn chú ý cậu sao?
Đường Hiểu bất động thanh sắc nói, “Cảm ơn giám đốc Trương quan tâm, kỳ thật cũng không vất vả lắm."
Trương Thiên Thành cười cười, “Trợ lý Đường, cậu không cần nói như vậy, tình huống ở chỗ Lai tổng tôi cũng biết, chỉ nói tới lần trước gặp Kỳ Văn ở ngoài cửa, tính tình cậu ta nổi danh là khó hầu hạ, làm cấp dưới của cậu ta, cái gì không đúng là bị cậu ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu."
Đường Hiểu chỉ cười cười.
Trương Thiên Thành lại tiếp tục nói, “Trợ lý Đường, nếu cậu cảm thấy vất vả, chỗ này của tôi tùy thời đều hoan nghênh cậu, nếu cậu đồng ý ở lại đây giúp tôi, tôi lúc nào cũng có thể sắp xếp cho cậu một chức vị khiến cậu vừa lòng."
Đường Hiểu ngây ngẩn cả người, đây là đang lôi kéo cậu sao?
Lúc này, người trẻ tuổi ở đối diện nói, giọng điệu lạnh lùng, “Trợ lý Đường, chú tôi đã cho cậu mặt mũi lớn như vậy, tự mình mở miệng mời cậu, cậu chung quy vẫn nên cho ông ấy một chút mặt mũi đi."
Một ngụm trà trong miệng Đường Hiểu thiếu chút nữa phun ra, thì ra người này là đang uy hiếp cậu.
Nhưng mà tại sao?
Cậu làm thế nào cũng không hiểu, cậu cũng đâu có mặt mũi lớn như vậy chứ, xem ra đành phải đến hỏi Cốc Tu Cẩn, anh nhất định sẽ biết là nguyên nhân gì, nếu không hôm đó cũng sẽ không để bảo cậu cách xa giám đốc Trương một chút.
“Giám đốc Trương, trà cũng đã uống rồi, tôi nghĩ tôi phải đi đây." Đường Hiểu đặt ly trà xuống đứng lên.
Trương Thiên Thành tuyệt không bất ngờ, cười ha hả nói, “Trợ lý Đường, lời nói của tôi bất cứ lúc nào cũng đều có giá trị, nếu ngày nào đó cậu nghĩ thông suốt, tùy thời đều có thể tới tìm tôi."
Đường Hiểu không đáp lại, gật đầu với ông ta, rồi trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Trương Dương lập tức không thể kiềm chế, “Chú, chú nói cậu ta sẽ đáp ứng không?"
Nụ cười trên mặt Trương Thiên Thành đã biến mất, nghe thấy cháu mình hỏi, liền nói, “Không dễ nói, nếu cậu ta thức thời, vậy thì không có gì tốt hơn, nếu cậu ta không chịu, chú cũng không thể nào làm khó dễ cậu ta được."
Người của Rycen ông ta không thể động vào.
Lúc nãy vừa mới nói chuyện với Đường Hiểu, là kết quả mà ông ta suy nghĩ rất lâu mới ra được. Sau ngày đó, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí đã thử dò xét từ chỗ của Trần Hướng Trung, tuy rằng không có được tin tức hữu dụng gì, nhưng ông ta càng ngày càng khẳng định, Tống Nhất Quân mới là người Cốc tổng sắp xếp vào.
Nguyên nhân chính là, Đường Hiểu theo Kỳ Văn, mà Tống Nhất Quân thì theo Mục Triêu Kha. Ở chỗ của Rycen, chức vị của Mục Triêu Kha cao hơn so với Kỳ Văn, nếu nghĩ như vậy, đáp án không cần nói cũng biết.
Trương Dương nhíu mày thật sâu, hắn chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi, vốn dĩ nghĩ rằng lần này có chú ra mặt hẳn là không thành vấn đề, kết quả lại vụt khỏi tầm tay, hắn không cam lòng.
Trương Thiên Thành nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Tiểu Dụ, con không cần gấp, nếu Đường Hiểu không đồng ý, chú sẽ nghĩ cách khác."
Trương Dương hít sâu một chút, “Con biết rồi chú."
Bên kia, Đường Hiểu mới vừa đi khỏi cửa tầng bảy lập tức thở phào một hơi.
Lúc nãy ở cùng một chỗ với giám đốc Trương bọn họ khiến cậu có cảm giác vô cùng áp lực, không phải là loại cảm giác áp bách của lãnh đạo cấp trên, mà là loại cảm giác khiến cậu rất không vui, giống như bị một thứ gì đó không tốt nhìn chằm chằm vào, làm cậu đặc biệt khó chịu.
Sau khi tan tầm, Đường Hiểu chào hỏi một tiếng với Tống Nhất Quân liền vội vàng bỏ chạy.
Tống Nhất Quân lần đầu tiên nhìn thấy cậu vội vã tan tầm như vậy, còn chưa kịp mở miệng gọi cậu đã không còn bóng người.
Đến gara dưới tầng hầm, Đường Hiểu thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thật sự không có ai, liền lấy chìa khóa xe Cốc Tu Cẩn đưa cho cậu ra, mở cửa xe lập tức chui vào chỗ ngồi ở phía sau, ngồi phía trước rất dễ bị người khác nhìn thấy.
Đang lúc cậu chuẩn bị cúi người thấp xuống để ngồi chờ, một tiếng ‘cốc cốc’ vang lên ngay phía sau cậu, lập tức khiến cậu hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy Rycen đang gõ cửa xe, anh ta đang nhíu mày nhìn cậu.
Đường Hiểu trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, rõ ràng cậu đã rất cẩn thận rồi, tại sao còn bị nhìn thấy?
Đường Hiểu biết tiếp tục che dấu cũng vô dụng, đành phải hạ cửa kính xe xuống, cậu không dám đi ra ngoài, sợ bị người thứ hai nhìn thấy.
Rycen cúi người, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Đường Hiểu, “Xuống xe."
Đường Hiểu lắc đầu, kiên quyết không xuống, cậu nghe thấy tiếng bước chân ở bãi đỗ xe càng ngày càng nhiều, lúc này mà đi xuống tức là muốn chết, cậu mới không ngu như vậy.
Rycen nhăn mày càng sâu, anh nói, “Đường Hiểu, tôi không biết cậu gặp khó khăn gì về kinh tế, nhưng mà loại hành vi này là không đúng, cậu có biết chiếc xe này là của ai không? Nếu bị phát hiện, công ty sẽ không chút do dự sa thải cậu, sau này cậu muốn sinh sống ở H thị cũng rất khó khăn."
Đường Hiểu càng nghe càng cảm thấy không đúng, vốn cậu lo lắng bị Rycen phát hiện quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, kết quả… Anh ta cư nhiên hiểu lầm cậu là kẻ trộm xe?
“Lai tổng, anh hiểu lầm rồi…"
“Rycen, anh ở đây làm gì vậy?"
Đường Hiểu mới vừa mở miệng, liền có một thanh âm quen thuộc vang lên cùng lúc với cậu.
Rycen quay đầu nhìn lại, Cốc Tu Cẩn đứng cách đó không xa kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta nghĩ nghĩ, vẫn chỉ vào Đường Hiểu ở trong xe nói, “Có một nhân viên muốn trộm xe của anh, bị tôi nhìn thấy."
Cốc Tu Cẩn theo tầm mắt của anh nhìn thấy Đường Hiểu một bộ dạng chịu không ít kinh hách ngồi phía sau, thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Rycen, anh hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải trộm xe, chìa khóa xe của cậu ấy là tôi cho đó."
Rycen kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.
Cốc Tu Cẩn đưa mắt nhìn số người trong bãi đỗ xe càng ngày càng nhiều, liền vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái, mới nói với anh, “Sau này tôi sẽ giải thích lại với anh, chúng tôi đi trước đây."
Xe dần dần rời khỏi dưới ánh mắt khiếp sợ của Rycen.
Tuy rằng Kỳ Văn thường xuyên gọi cậu làm chút chuyện lặt vặt, nhưng kỳ thật cũng có lúc nghiêm túc chỉ dạy cậu, chỉ là anh ta ngoại trừ tính tình nóng nảy ra, còn có chút không ngại miệng, cho nên cậu và Tống Nhất Quân thường xuyên bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hôm nay là ngày thứ tám Đường Hiểu làm việc ở Thịnh Đằng.
Đã hơn năm ngày kể từ lần trước gặp Trương Thiên Thành, buổi chiều, câu nói đầu tiên của Kỳ Văn là bảo cậu mang một phần tư liệu đến tầng bảy, cũng chính là tầng mà Trương Thiên Thành làm việc.
Đường Hiểu nghĩ thầm, cái này cũng quá nhanh đi, rồi nhanh chóng cầm tư liệu chạy đi tìm Tống Nhất Quân, kết quả Tống Nhất Quân và Mục Triêu Kha đã ra ngoài vào mười phút trước.
“Cậu làm sao vậy?"
Rycen đi ngang qua cậu, nhìn thấy cậu mặt ủ mày ê liền hỏi.
Đường Hiểu vừa thấy anh, vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, tôi đi làm việc đây." Nói xong liền bỏ chạy.
Rycen vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn bóng dáng cậu rời đi.
Đến tầng bảy, Đường Hiểu không lập tức đi vào, cậu đứng ở cửa nhìn vào trong, không thấy bóng dáng của Trương Thiên Thành, thầm nghĩ có thể ông ta không có ở văn phòng, nhất thời yên tâm chậm rãi đi vào.
“Chu tiểu thư, đây là tư liệu anh Kỳ bảo tôi giao cho giám đốc Trương." Đường Hiểu đặt tư liệu trên tay lên bàn của Chu Đồng, cô là nhân viên của Trương Thiên Thành, bộ dạng ngược lại rất xinh đẹp, chỉ là vô cùng chú trọng bề ngoài, hiện tại đang còn là giờ làm việc, cô ta vẫn cứ ngồi tại chỗ trang điểm.
Chu Đồng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không chút để ý nói, “Thì ra là trợ lý Đường, giám đốc đang ở trong phòng làm việc, tự cậu đem tư liệu đưa vào cho ông ta đi."
Đường Hiểu thiếu chút nữa phản ứng không kịp, “Chu tiểu thư, tôi còn có chút việc gấp, cô có thể giúp tôi đưa tư liệu cho giám đốc Trương được không?"
Chu Đồng buông gương trang điểm xuống, nhìn bộ dạng Đường Hiểu coi như không tồi, mỉm cười nói, “Thật có lỗi trợ lý Đường, giám đốc đã nói nếu cậu đến đây, bảo cậu tự mình đưa tài liệu cho ông ta."
Đường Hiểu trợn tròn mắt, cậu và Trương Thiên Thành bất quá chỉ gặp mặt một lần mà thôi, tại sao ông ta lại muốn gặp cậu?
Loại tình huống này không khỏi làm cậu nhớ tới những lời mà Cốc Tu Cẩn đã từng nói với cậu, thật sự đã bị anh đoán trúng rồi. Bất quá nếu Chu Đồng đã nói như vậy, cậu cũng không nên nói gì nữa, dù sao giám đốc Trương cũng không phải là yêu quái hồng thủy mãnh thú gì đó, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
“Vào đi!"
Đường Hiểu gõ cửa phòng làm việc của Trương Thiên Thành, bên trong truyền đến thanh âm của ông ta.
Đường Hiểu mở cửa đi vào, lại nhìn thấy Trương Thiên Thành cũng không phải đang làm việc, mà là ngồi trên ghế sôpha đối diện bàn làm việc, đang uống trà, đối diện ông ta lại là một người khoảnh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vốn dĩ đang nói chuyện, nhìn thấy cậu bước vào liền ngừng lại.
Trương Thiên Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Hiểu nhất thời vẻ mặt kinh hỉ, nhiệt tình tiếp đón cậu nói, “Thì ra là trợ lý Đường, tới thật đúng lúc, mới vừa pha trà, cậu cũng lại đây uống một ly đi."
Đường Hiểu vội vàng khoát tay, “Không cần đâu giám đốc Trương, anh Kỳ bảo tôi đưa cho ông phần tư liệu này, tôi còn có một ít chuyện, không thể cùng ông uống trà rồi."
Nói xong cậu liền đặt tư liệu lên bàn trà.
Trương Thiên Thành đột nhiên đứng dậy, giữ chặt tay cậu rồi ấn cậu lên ghế sôpha, vừa nói, “Một ly trà không mất của cậu bao nhiêu thời gian đâu, trợ lý Đường đừng khách khí với tôi." Nói xong còn tự mình bưng ly trà đến trước mặt cậu.
Tôi cũng không muốn khách khí với ông!
Đường Hiểu âm thầm oán giận, cậu chung quy vẫn cảm thấy giám đốc Trương đối với một trợ lý như cậu dường như nhiệt tình quá mức, với thân phận giám đốc của ông ta, căn bản không nhất thiết phải dùng thái độ này đối với cậu.
“Trợ lý Đường, cậu làm việc ở Thịnh Đằng bảy ngày, ở chỗ Lai tổng rất vất vả có đúng không?" Trương Thiên Thành cười tủm tỉm nói.
Đường Hiểu giật giật khóe miệng, cư nhiên biết cụ thể thời gian cậu làm việc ở Thịnh Đằng.
Cậu tự hỏi bất quá mình chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng không có quan hệ gì với giám đốc Trương, chỉ là ông ta lại biết thời gian làm việc của cậu, vậy chẳng phải là, kỳ thật giám đốc Trương vẫn luôn chú ý cậu sao?
Đường Hiểu bất động thanh sắc nói, “Cảm ơn giám đốc Trương quan tâm, kỳ thật cũng không vất vả lắm."
Trương Thiên Thành cười cười, “Trợ lý Đường, cậu không cần nói như vậy, tình huống ở chỗ Lai tổng tôi cũng biết, chỉ nói tới lần trước gặp Kỳ Văn ở ngoài cửa, tính tình cậu ta nổi danh là khó hầu hạ, làm cấp dưới của cậu ta, cái gì không đúng là bị cậu ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu."
Đường Hiểu chỉ cười cười.
Trương Thiên Thành lại tiếp tục nói, “Trợ lý Đường, nếu cậu cảm thấy vất vả, chỗ này của tôi tùy thời đều hoan nghênh cậu, nếu cậu đồng ý ở lại đây giúp tôi, tôi lúc nào cũng có thể sắp xếp cho cậu một chức vị khiến cậu vừa lòng."
Đường Hiểu ngây ngẩn cả người, đây là đang lôi kéo cậu sao?
Lúc này, người trẻ tuổi ở đối diện nói, giọng điệu lạnh lùng, “Trợ lý Đường, chú tôi đã cho cậu mặt mũi lớn như vậy, tự mình mở miệng mời cậu, cậu chung quy vẫn nên cho ông ấy một chút mặt mũi đi."
Một ngụm trà trong miệng Đường Hiểu thiếu chút nữa phun ra, thì ra người này là đang uy hiếp cậu.
Nhưng mà tại sao?
Cậu làm thế nào cũng không hiểu, cậu cũng đâu có mặt mũi lớn như vậy chứ, xem ra đành phải đến hỏi Cốc Tu Cẩn, anh nhất định sẽ biết là nguyên nhân gì, nếu không hôm đó cũng sẽ không để bảo cậu cách xa giám đốc Trương một chút.
“Giám đốc Trương, trà cũng đã uống rồi, tôi nghĩ tôi phải đi đây." Đường Hiểu đặt ly trà xuống đứng lên.
Trương Thiên Thành tuyệt không bất ngờ, cười ha hả nói, “Trợ lý Đường, lời nói của tôi bất cứ lúc nào cũng đều có giá trị, nếu ngày nào đó cậu nghĩ thông suốt, tùy thời đều có thể tới tìm tôi."
Đường Hiểu không đáp lại, gật đầu với ông ta, rồi trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Trương Dương lập tức không thể kiềm chế, “Chú, chú nói cậu ta sẽ đáp ứng không?"
Nụ cười trên mặt Trương Thiên Thành đã biến mất, nghe thấy cháu mình hỏi, liền nói, “Không dễ nói, nếu cậu ta thức thời, vậy thì không có gì tốt hơn, nếu cậu ta không chịu, chú cũng không thể nào làm khó dễ cậu ta được."
Người của Rycen ông ta không thể động vào.
Lúc nãy vừa mới nói chuyện với Đường Hiểu, là kết quả mà ông ta suy nghĩ rất lâu mới ra được. Sau ngày đó, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí đã thử dò xét từ chỗ của Trần Hướng Trung, tuy rằng không có được tin tức hữu dụng gì, nhưng ông ta càng ngày càng khẳng định, Tống Nhất Quân mới là người Cốc tổng sắp xếp vào.
Nguyên nhân chính là, Đường Hiểu theo Kỳ Văn, mà Tống Nhất Quân thì theo Mục Triêu Kha. Ở chỗ của Rycen, chức vị của Mục Triêu Kha cao hơn so với Kỳ Văn, nếu nghĩ như vậy, đáp án không cần nói cũng biết.
Trương Dương nhíu mày thật sâu, hắn chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi, vốn dĩ nghĩ rằng lần này có chú ra mặt hẳn là không thành vấn đề, kết quả lại vụt khỏi tầm tay, hắn không cam lòng.
Trương Thiên Thành nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Tiểu Dụ, con không cần gấp, nếu Đường Hiểu không đồng ý, chú sẽ nghĩ cách khác."
Trương Dương hít sâu một chút, “Con biết rồi chú."
Bên kia, Đường Hiểu mới vừa đi khỏi cửa tầng bảy lập tức thở phào một hơi.
Lúc nãy ở cùng một chỗ với giám đốc Trương bọn họ khiến cậu có cảm giác vô cùng áp lực, không phải là loại cảm giác áp bách của lãnh đạo cấp trên, mà là loại cảm giác khiến cậu rất không vui, giống như bị một thứ gì đó không tốt nhìn chằm chằm vào, làm cậu đặc biệt khó chịu.
Sau khi tan tầm, Đường Hiểu chào hỏi một tiếng với Tống Nhất Quân liền vội vàng bỏ chạy.
Tống Nhất Quân lần đầu tiên nhìn thấy cậu vội vã tan tầm như vậy, còn chưa kịp mở miệng gọi cậu đã không còn bóng người.
Đến gara dưới tầng hầm, Đường Hiểu thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thật sự không có ai, liền lấy chìa khóa xe Cốc Tu Cẩn đưa cho cậu ra, mở cửa xe lập tức chui vào chỗ ngồi ở phía sau, ngồi phía trước rất dễ bị người khác nhìn thấy.
Đang lúc cậu chuẩn bị cúi người thấp xuống để ngồi chờ, một tiếng ‘cốc cốc’ vang lên ngay phía sau cậu, lập tức khiến cậu hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy Rycen đang gõ cửa xe, anh ta đang nhíu mày nhìn cậu.
Đường Hiểu trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, rõ ràng cậu đã rất cẩn thận rồi, tại sao còn bị nhìn thấy?
Đường Hiểu biết tiếp tục che dấu cũng vô dụng, đành phải hạ cửa kính xe xuống, cậu không dám đi ra ngoài, sợ bị người thứ hai nhìn thấy.
Rycen cúi người, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Đường Hiểu, “Xuống xe."
Đường Hiểu lắc đầu, kiên quyết không xuống, cậu nghe thấy tiếng bước chân ở bãi đỗ xe càng ngày càng nhiều, lúc này mà đi xuống tức là muốn chết, cậu mới không ngu như vậy.
Rycen nhăn mày càng sâu, anh nói, “Đường Hiểu, tôi không biết cậu gặp khó khăn gì về kinh tế, nhưng mà loại hành vi này là không đúng, cậu có biết chiếc xe này là của ai không? Nếu bị phát hiện, công ty sẽ không chút do dự sa thải cậu, sau này cậu muốn sinh sống ở H thị cũng rất khó khăn."
Đường Hiểu càng nghe càng cảm thấy không đúng, vốn cậu lo lắng bị Rycen phát hiện quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, kết quả… Anh ta cư nhiên hiểu lầm cậu là kẻ trộm xe?
“Lai tổng, anh hiểu lầm rồi…"
“Rycen, anh ở đây làm gì vậy?"
Đường Hiểu mới vừa mở miệng, liền có một thanh âm quen thuộc vang lên cùng lúc với cậu.
Rycen quay đầu nhìn lại, Cốc Tu Cẩn đứng cách đó không xa kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta nghĩ nghĩ, vẫn chỉ vào Đường Hiểu ở trong xe nói, “Có một nhân viên muốn trộm xe của anh, bị tôi nhìn thấy."
Cốc Tu Cẩn theo tầm mắt của anh nhìn thấy Đường Hiểu một bộ dạng chịu không ít kinh hách ngồi phía sau, thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Rycen, anh hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải trộm xe, chìa khóa xe của cậu ấy là tôi cho đó."
Rycen kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.
Cốc Tu Cẩn đưa mắt nhìn số người trong bãi đỗ xe càng ngày càng nhiều, liền vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái, mới nói với anh, “Sau này tôi sẽ giải thích lại với anh, chúng tôi đi trước đây."
Xe dần dần rời khỏi dưới ánh mắt khiếp sợ của Rycen.
Tác giả :
Duẫn Gia