Sủng Thê Chi Đạo
Chương 67: Thăm dò
Tên đầy đủ của giám đốc Trương là Trương Thiên Thành, nhóm ông ta quản lý có chút liên quan nhất định đến bộ phận Rycen.
Kỳ Văn vì muốn để Đường Hiểu nắm được toàn bộ các phương diện, cho nên cố ý trước khi tan tầm dẫn cậu đi dạo qua một vòng, thời điểm vừa muốn rời đi, lại vừa đúng lúc gặp được Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành đối với việc không thể sắp xếp cho cháu trai của mình vào bộ phận của Rycen vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tuy rằng Trần Hướng Trung lấy lý do là do tổng tài nhúng tay vào, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm của ông ta, tổng tài cho dù muốn sắp xếp người vào làm, cũng tuyệt đối không thể một lần đưa vào cả hai người, hơn nữa ông ta từng nghe nói Cao Minh cũng có đến tìm Trần Hướng Trung.
Căn cứ theo suy đoán của ông ta, Trần Hướng Trung rất có thể sẽ vì không muốn đắc tội với ông hoặc Cao Minh, cho nên trực tiếp sắp xếp hai vị trí này cho những người khác.
Sau đó Trương Thiên Thành cũng có đi thăm dò, người của Cao Minh sắp xếp cũng không thể vào.
Kết quả không cần nói cũng biết, trong hai nhân viên mà Trần Hướng Trung sắp xếp, có một người rất có thể là không có gia thế.
Tỉ lệ xảy ra khả năng này phi thường cao, sau khi phát hiện vấn đề này, chút tính toán của Trương Thiên Thành vốn dĩ đã dập tắt bây giờ lại nổi lên.
“Kỳ Văn, vị này chính là người vừa mới gia nhập bộ phận của mọi người sao?" Trương Thiên Thành thu hồi tính toán trong lòng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi đi đến trước mặt Kỳ Văn và Đường Hiểu.
Kỳ Văn không dấu vết nhíu mi, thản nhiên lên tiếng, “Giám đốc Trương, nếu không việc gì, chúng tôi còn có chuyện phải làm."
“Cậu thật đúng là một người bận rộn a, đã sắp tan tầm rồi còn nghĩ đến công việc, Thịnh Đằng có một nhân viên như cậu thật sự là một chuyện may mắn, đúng rồi, anh bạn nhỏ bên cạnh cậu là ai vậy? Nhìn rất lạ mặt."
Trương Thiên Thành không nghĩ sẽ để cho anh đi nhanh như vậy, ông ta vẫn còn muốn hỏi thăm chuyện của Đường Hiểu và Tống Nhất Quân. Ông ta đã từng đi tìm Trần Hướng Trung, nhưng Trần Hướng Trung lại lấy danh nghĩa của tổng tài chặn miệng ông ta lại, cho nên ông ta chỉ biết Tống Nhất Quân đã từng là nhân viên ngành hậu cần, còn về Đường Hiểu thì cái gì cũng không biết.
Trong mắt Kỳ Văn rốt cuộc hiện một tia không kiên nhẫn.
Đường Hiểu biết tâm tình Kỳ Văn vốn dĩ đã không tốt, vội vàng trả lời, “Tôi là Đường Hiểu, là nhân viên vừa mới gia nhập Thịnh Đằng, sau này xin giám đốc Trương chỉ giáo nhiều hơn."
Trong mắt Trương Thiên Thành nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cười nói, “Đường tiên sinh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, là sinh viên vừa tốt nghiệp sao?"
“Không phải." Đường Hiểu lúng ta lúng túng nói, “Tôi tốt nghiệp hơn một năm rồi, đã có một năm công tác."
“A, lúc trước Đường tiên sinh làm việc ở đâu?" Trương Thiên Thành lại hỏi.
“Giám đốc Trương, nếu ông muốn biết về Đường Hiểu, sau này lại tìm cơ hội hỏi cậu ta, hiện tại chúng tôi còn có chuyện phải làm." Kỳ Văn mặt không đổi sắc nói, sau đó mới nhìn sang Đường Hiểu, “Chúng ta đi thôi."
Đường Hiểu lộ ra một tia cười ái ngại đối với Trương Thiên Thành, sau đó liền theo Kỳ Văn rời khỏi, cậu cảm nhận được Kỳ Văn đã sắp tới cực hạn bùng nổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu không dám bảo đảm anh ta sẽ không nói cái gì khó nghe với giám đốc Trương.
Trương Thiên Thành nhìn bóng dáng hai người rời đi, sắc mặt lập tức trầm xuống một chút.
Kỳ Văn tuy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng mà người trực thuộc bộ phận của Rycen thì địa vị ở công ty cũng không thấp, cho dù ông ta là một giám đốc, cũng không thể nói anh ta cái gì. Hơn nữa cấp trên trực tiếp của Rycen là Cốc tổng, Cốc tổng không mở miệng, người trong bộ phận bọn họ ai cũng không thể đụng vào. Cho nên mặc dù ông ta không vui về thái độ của Kỳ Văn, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.
Bất quá việc thăm dò lúc nãy cũng không phải không có thu hoạch.
Ban đầu Trương Thiên Thành cho rằng rất có thể Đường Hiểu chính là người mà Cốc tổng sắp xếp vào làm, nhưng nhìn bộ dáng lại không giống, Đường Hiểu ở bộ phận của Rycen dường như không có một chút ưu đãi nào. Còn nữa, nếu cậu ta đã tốt nghiệp hơn một năm, Cốc tổng hẳn là đã sớm sắp xếp cậu ta vào Thịnh Đằng mới phải.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Tống Nhất Quân mới có khả năng là người mà Cốc tổng đề bạt hơn.
Tống Nhất Quân làm việc ở ngành hậu cần một năm, vô duyên vô cớ được đề bạt, thấy thế nào cũng thật đáng ngờ, nếu thật sự là như vậy, Tống Nhất Quân càng không thể động vào.
Trương Thiên Thành bụng đầy tâm tư, cuối cùng vẫn liệt Đường Hiểu vào người không có bối cảnh kia.
Theo Kỳ Văn trở lại tầng mười, Đường Hiểu nhìn lên đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là hết giờ làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh, bất quá rất vui vẻ.
Kỳ Văn không để ý đến, cũng không quay đầu lại liền trở về phòng làm việc của anh ta.
Đường Hiểu lắc đầu, vừa xoay người lại liền bị một người vô thanh vô tức xuất hiện phía sau cậu làm hoảng sợ, là Mục Triêu Kha. Nhìn thấy vẻ mặt kinh hách của cậu, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt anh ta không chút nào thay đổi.
“Hai người đi ra ngoài có phải đã gặp người nào hay không? Lửa giận của Kỳ Văn thoạt nhìn chẳng những không giảm mà còn tăng lên không ít a." Mục Triêu Kha cười ha ha hỏi.
Đường Hiểu chung quy vẫn cảm thấy Mục Triêu Kha là một người nham hiểm, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn treo lên một tia cười ôn hòa, mặc kệ tức giận hay là vui vẻ, người như vậy một khi nổi lên tâm tư xấu xa, thật đúng là quỷ thần cũng khó lường, cậu lựa chọn từ ngữ nói, “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là vừa rồi gặp được giám đốc Trương, nói với ông ta mấy câu, sau đó anh Kỳ liền trở thành như vậy."
Mục Triêu Kha nói, “Như vậy sao, xem ra giám đốc Trương chắc chắn đã nói gì đó khiến cậu ta tức giận rồi, lúc này không nên chọc đến cậu ta, để tránh bị giận chó đánh mèo."
Đường Hiểu biết đây là anh ta nhắc nhở mình, vội nói, “Cám ơn anh Mục, tôi sẽ chú ý."
Mục Triêu Kha gật đầu, sau đó bước đi.
Đường Hiểu trở lại bàn làm việc của mình, thu dọn một chút những tư liệu đặt trên bàn lúc trước, chuẩn bị tan tầm.
Lúc này, ‘hàng xóm’ của cậu Tống Nhất Quân đột nhiên ló đầu ra, nói với cậu, “Đường Hiểu, sắp tan tầm rồi, một chút nữa cùng đến nhà ăn ăn cơm được không?"
Đường Hiểu dừng động tác lại, không xong rồi, cậu đã quên mất chuyện này.
Hiện tại cậu đang làm việc ở Thịnh Đằng, không thể giống như lúc trước để tiểu Vương đưa cơm trưa đến cho cậu, nếu không nhân viên ở Thịnh Đằng nhất định sẽ giống khi cậu ở An Dịch suy đoán là ai đưa cơm cho cậu hoặc là thân phận linh tinh. Điều quan trọng nhất là, An Dịch không thể so với Thịnh Đằng, thuyền to thì sóng to, đạo lý mà người đời hay nói này, cậu vẫn hiểu.
“Đường Hiểu, cậu làm sao vậy?" Tống Nhất Quân thấy cậu không nói lời nào, liền hỏi.
Đường Hiểu phục hồi tinh thần lại, vừa định trả lời, di động trong túi áo liền vang lên, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc truyền vào tai cậu, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra, nói với cậu ta, “Tôi đi nghe điện thoại một chút."
Tống Nhất Quân buồn bực, chỉ nghe điện thoại thôi có gì phải tránh mặt chứ.
“Đường Hiểu, em lên đây một chuyến đi."
Mới vừa bắt máy, giọng nói của Cốc Tu Cẩn liền từ di động truyền tới.
Đường Hiểu không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, “Học trưởng, như vậy không tốt đâu, sẽ bị người khác nhìn thấy."
Tiếng cười của Cốc Tu Cẩn truyền tới, “Vài phút nữa tiểu Vương sẽ đưa cơm trưa đến đây, chẳng lẽ em muốn để anh một mình mà ăn hai phần sao?"
Đường Hiểu do dự một chút, “Vậy được rồi, vừa lúc tan tầm, em sẽ lên ngay."
“Vậy anh chờ em."
“Ừm."
Cúp điện thoại, Đường Hiểu quay lại đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho Tống Nhất Quân vẫn đang chờ cậu, “Nhất Quân, thật ngại a, tôi còn có chút việc, không thể đến nhà ăn ăn cơm được, hay là cậu cùng đi ăn với các tiền bối đi."
Tống Nhất Quân vô cùng thất vọng, “Tôi chỉ đi có một mình, cùng ăn với nhóm anh Kỳ bọn họ, tôi sẽ ăn không vô đâu."
Đường Hiểu cười cười, cậu có thể hiểu được tâm tình của cậu ta.
Thời gian tan tầm rất nhanh liền tới, Đường Hiểu vì để tránh đụng mặt mọi người đang đi tới nhà ăn, cố gắng đi thang bộ, công ty có rất nhiều thang máy, hoàn toàn không cần lo lắng lúc hết giờ làm việc thang máy sẽ chật chội, mà những người đi làm thường khá làm biếng, bởi vậy có rất ít người đi thang bộ, đặc biệt là những người ở tầng trệt. Bất quá may mắn chỗ cậu làm việc là ở tầng mười, nếu ở tầng một, chắc chắn cậu sẽ mệt đến nằm sấp xuống luôn.
Elma và vài vị thư ký khác đều biết cậu, nhìn thấy cậu đi lên, ánh mắt lập tức trở nên ám muội, tươi cười thực quỷ dị, Đường Hiểu bị nhìn đến trong lòng nao nao.
Đường Hiểu lên trễ mười phút, tiểu Vương đã đưa cơm trưa đến đây, đang đặt trên bàn trà.
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy cậu thật cao hứng, cùng cậu ngồi lên ghế sôpha, thuận miệng hỏi, “Hôm nay cảm giác thế nào, có thích ứng được một chút hay không?"
Đường Hiểu thuần thục mở hộp cơm, bày biện đồ ăn ra bàn, nghe thấy anh hỏi mới trả lời, “Cũng tạm được, bất quá tính tình anh Kỳ rất thất thường, buổi sáng còn phát hỏa một trận, rất nhiều người đều bị đốt."
“Sợ là đến thời kỳ mãn kinh rồi." Cốc Tu Cẩn tựa như vui đùa nói.
“…" Đường Hiểu.
Ba giây sau, Đường Hiểu nghiêm túc nói, “Nói không chừng thật sự là đến thời mãn kinh rồi."
Nghe thấy cậu phụ họa nói, Cốc Tu Cẩn đầy hưng trí hỏi, “Lời này có ý gì?"
Đường Hiểu liền kể sơ lược một lần chuyện bọn họ đi đến tầng bảy gặp được Trương Thiên Thành, cậu đến bây giờ cũng không rõ tại sao Kỳ Văn đột nhiên lại tức giận, chỉ có thể quy tội cho anh ta tính tình tương đối cổ quái.
Cốc Tu Cẩn nói, “Sau này nếu giám đốc Trương lại tìm em nói chuyện, em cố gắng không cần để ý đến ông ta."
Đường Hiểu trầm mặc một hồi, “Tại sao lại không để ý tới ông ta?"
Muốn không để ý tới liền không để ý tới, nói thì dễ hơn làm, giám đốc Trương là lãnh đạo công ty, cậu chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, nếu thật sự không nhìn, không thể nghi ngờ là đụng chạm đến mặt mũi ông ta, sau này không chừng sẽ bị ghi hận, cậu cũng không dám như vậy đâu.
Cốc Tu Cẩn suy tư một chút, “Giả vờ không nhìn thấy ông ta."
Đường Hiểu nói, “Mắt em không có bị mù a."
Cốc Tu Cẩn đột nhiên cười nói, “Em cứ nói mắt em bị cận thị nặng."
Đường Hiểu: “…"
Học trưởng, anh đây là đang dạy em làm thế nào để không tôn trọng cấp trên sao?
Kỳ Văn vì muốn để Đường Hiểu nắm được toàn bộ các phương diện, cho nên cố ý trước khi tan tầm dẫn cậu đi dạo qua một vòng, thời điểm vừa muốn rời đi, lại vừa đúng lúc gặp được Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành đối với việc không thể sắp xếp cho cháu trai của mình vào bộ phận của Rycen vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tuy rằng Trần Hướng Trung lấy lý do là do tổng tài nhúng tay vào, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm của ông ta, tổng tài cho dù muốn sắp xếp người vào làm, cũng tuyệt đối không thể một lần đưa vào cả hai người, hơn nữa ông ta từng nghe nói Cao Minh cũng có đến tìm Trần Hướng Trung.
Căn cứ theo suy đoán của ông ta, Trần Hướng Trung rất có thể sẽ vì không muốn đắc tội với ông hoặc Cao Minh, cho nên trực tiếp sắp xếp hai vị trí này cho những người khác.
Sau đó Trương Thiên Thành cũng có đi thăm dò, người của Cao Minh sắp xếp cũng không thể vào.
Kết quả không cần nói cũng biết, trong hai nhân viên mà Trần Hướng Trung sắp xếp, có một người rất có thể là không có gia thế.
Tỉ lệ xảy ra khả năng này phi thường cao, sau khi phát hiện vấn đề này, chút tính toán của Trương Thiên Thành vốn dĩ đã dập tắt bây giờ lại nổi lên.
“Kỳ Văn, vị này chính là người vừa mới gia nhập bộ phận của mọi người sao?" Trương Thiên Thành thu hồi tính toán trong lòng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi đi đến trước mặt Kỳ Văn và Đường Hiểu.
Kỳ Văn không dấu vết nhíu mi, thản nhiên lên tiếng, “Giám đốc Trương, nếu không việc gì, chúng tôi còn có chuyện phải làm."
“Cậu thật đúng là một người bận rộn a, đã sắp tan tầm rồi còn nghĩ đến công việc, Thịnh Đằng có một nhân viên như cậu thật sự là một chuyện may mắn, đúng rồi, anh bạn nhỏ bên cạnh cậu là ai vậy? Nhìn rất lạ mặt."
Trương Thiên Thành không nghĩ sẽ để cho anh đi nhanh như vậy, ông ta vẫn còn muốn hỏi thăm chuyện của Đường Hiểu và Tống Nhất Quân. Ông ta đã từng đi tìm Trần Hướng Trung, nhưng Trần Hướng Trung lại lấy danh nghĩa của tổng tài chặn miệng ông ta lại, cho nên ông ta chỉ biết Tống Nhất Quân đã từng là nhân viên ngành hậu cần, còn về Đường Hiểu thì cái gì cũng không biết.
Trong mắt Kỳ Văn rốt cuộc hiện một tia không kiên nhẫn.
Đường Hiểu biết tâm tình Kỳ Văn vốn dĩ đã không tốt, vội vàng trả lời, “Tôi là Đường Hiểu, là nhân viên vừa mới gia nhập Thịnh Đằng, sau này xin giám đốc Trương chỉ giáo nhiều hơn."
Trong mắt Trương Thiên Thành nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cười nói, “Đường tiên sinh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, là sinh viên vừa tốt nghiệp sao?"
“Không phải." Đường Hiểu lúng ta lúng túng nói, “Tôi tốt nghiệp hơn một năm rồi, đã có một năm công tác."
“A, lúc trước Đường tiên sinh làm việc ở đâu?" Trương Thiên Thành lại hỏi.
“Giám đốc Trương, nếu ông muốn biết về Đường Hiểu, sau này lại tìm cơ hội hỏi cậu ta, hiện tại chúng tôi còn có chuyện phải làm." Kỳ Văn mặt không đổi sắc nói, sau đó mới nhìn sang Đường Hiểu, “Chúng ta đi thôi."
Đường Hiểu lộ ra một tia cười ái ngại đối với Trương Thiên Thành, sau đó liền theo Kỳ Văn rời khỏi, cậu cảm nhận được Kỳ Văn đã sắp tới cực hạn bùng nổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu không dám bảo đảm anh ta sẽ không nói cái gì khó nghe với giám đốc Trương.
Trương Thiên Thành nhìn bóng dáng hai người rời đi, sắc mặt lập tức trầm xuống một chút.
Kỳ Văn tuy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng mà người trực thuộc bộ phận của Rycen thì địa vị ở công ty cũng không thấp, cho dù ông ta là một giám đốc, cũng không thể nói anh ta cái gì. Hơn nữa cấp trên trực tiếp của Rycen là Cốc tổng, Cốc tổng không mở miệng, người trong bộ phận bọn họ ai cũng không thể đụng vào. Cho nên mặc dù ông ta không vui về thái độ của Kỳ Văn, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.
Bất quá việc thăm dò lúc nãy cũng không phải không có thu hoạch.
Ban đầu Trương Thiên Thành cho rằng rất có thể Đường Hiểu chính là người mà Cốc tổng sắp xếp vào làm, nhưng nhìn bộ dáng lại không giống, Đường Hiểu ở bộ phận của Rycen dường như không có một chút ưu đãi nào. Còn nữa, nếu cậu ta đã tốt nghiệp hơn một năm, Cốc tổng hẳn là đã sớm sắp xếp cậu ta vào Thịnh Đằng mới phải.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Tống Nhất Quân mới có khả năng là người mà Cốc tổng đề bạt hơn.
Tống Nhất Quân làm việc ở ngành hậu cần một năm, vô duyên vô cớ được đề bạt, thấy thế nào cũng thật đáng ngờ, nếu thật sự là như vậy, Tống Nhất Quân càng không thể động vào.
Trương Thiên Thành bụng đầy tâm tư, cuối cùng vẫn liệt Đường Hiểu vào người không có bối cảnh kia.
Theo Kỳ Văn trở lại tầng mười, Đường Hiểu nhìn lên đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là hết giờ làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh, bất quá rất vui vẻ.
Kỳ Văn không để ý đến, cũng không quay đầu lại liền trở về phòng làm việc của anh ta.
Đường Hiểu lắc đầu, vừa xoay người lại liền bị một người vô thanh vô tức xuất hiện phía sau cậu làm hoảng sợ, là Mục Triêu Kha. Nhìn thấy vẻ mặt kinh hách của cậu, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt anh ta không chút nào thay đổi.
“Hai người đi ra ngoài có phải đã gặp người nào hay không? Lửa giận của Kỳ Văn thoạt nhìn chẳng những không giảm mà còn tăng lên không ít a." Mục Triêu Kha cười ha ha hỏi.
Đường Hiểu chung quy vẫn cảm thấy Mục Triêu Kha là một người nham hiểm, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn treo lên một tia cười ôn hòa, mặc kệ tức giận hay là vui vẻ, người như vậy một khi nổi lên tâm tư xấu xa, thật đúng là quỷ thần cũng khó lường, cậu lựa chọn từ ngữ nói, “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là vừa rồi gặp được giám đốc Trương, nói với ông ta mấy câu, sau đó anh Kỳ liền trở thành như vậy."
Mục Triêu Kha nói, “Như vậy sao, xem ra giám đốc Trương chắc chắn đã nói gì đó khiến cậu ta tức giận rồi, lúc này không nên chọc đến cậu ta, để tránh bị giận chó đánh mèo."
Đường Hiểu biết đây là anh ta nhắc nhở mình, vội nói, “Cám ơn anh Mục, tôi sẽ chú ý."
Mục Triêu Kha gật đầu, sau đó bước đi.
Đường Hiểu trở lại bàn làm việc của mình, thu dọn một chút những tư liệu đặt trên bàn lúc trước, chuẩn bị tan tầm.
Lúc này, ‘hàng xóm’ của cậu Tống Nhất Quân đột nhiên ló đầu ra, nói với cậu, “Đường Hiểu, sắp tan tầm rồi, một chút nữa cùng đến nhà ăn ăn cơm được không?"
Đường Hiểu dừng động tác lại, không xong rồi, cậu đã quên mất chuyện này.
Hiện tại cậu đang làm việc ở Thịnh Đằng, không thể giống như lúc trước để tiểu Vương đưa cơm trưa đến cho cậu, nếu không nhân viên ở Thịnh Đằng nhất định sẽ giống khi cậu ở An Dịch suy đoán là ai đưa cơm cho cậu hoặc là thân phận linh tinh. Điều quan trọng nhất là, An Dịch không thể so với Thịnh Đằng, thuyền to thì sóng to, đạo lý mà người đời hay nói này, cậu vẫn hiểu.
“Đường Hiểu, cậu làm sao vậy?" Tống Nhất Quân thấy cậu không nói lời nào, liền hỏi.
Đường Hiểu phục hồi tinh thần lại, vừa định trả lời, di động trong túi áo liền vang lên, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc truyền vào tai cậu, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra, nói với cậu ta, “Tôi đi nghe điện thoại một chút."
Tống Nhất Quân buồn bực, chỉ nghe điện thoại thôi có gì phải tránh mặt chứ.
“Đường Hiểu, em lên đây một chuyến đi."
Mới vừa bắt máy, giọng nói của Cốc Tu Cẩn liền từ di động truyền tới.
Đường Hiểu không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, “Học trưởng, như vậy không tốt đâu, sẽ bị người khác nhìn thấy."
Tiếng cười của Cốc Tu Cẩn truyền tới, “Vài phút nữa tiểu Vương sẽ đưa cơm trưa đến đây, chẳng lẽ em muốn để anh một mình mà ăn hai phần sao?"
Đường Hiểu do dự một chút, “Vậy được rồi, vừa lúc tan tầm, em sẽ lên ngay."
“Vậy anh chờ em."
“Ừm."
Cúp điện thoại, Đường Hiểu quay lại đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho Tống Nhất Quân vẫn đang chờ cậu, “Nhất Quân, thật ngại a, tôi còn có chút việc, không thể đến nhà ăn ăn cơm được, hay là cậu cùng đi ăn với các tiền bối đi."
Tống Nhất Quân vô cùng thất vọng, “Tôi chỉ đi có một mình, cùng ăn với nhóm anh Kỳ bọn họ, tôi sẽ ăn không vô đâu."
Đường Hiểu cười cười, cậu có thể hiểu được tâm tình của cậu ta.
Thời gian tan tầm rất nhanh liền tới, Đường Hiểu vì để tránh đụng mặt mọi người đang đi tới nhà ăn, cố gắng đi thang bộ, công ty có rất nhiều thang máy, hoàn toàn không cần lo lắng lúc hết giờ làm việc thang máy sẽ chật chội, mà những người đi làm thường khá làm biếng, bởi vậy có rất ít người đi thang bộ, đặc biệt là những người ở tầng trệt. Bất quá may mắn chỗ cậu làm việc là ở tầng mười, nếu ở tầng một, chắc chắn cậu sẽ mệt đến nằm sấp xuống luôn.
Elma và vài vị thư ký khác đều biết cậu, nhìn thấy cậu đi lên, ánh mắt lập tức trở nên ám muội, tươi cười thực quỷ dị, Đường Hiểu bị nhìn đến trong lòng nao nao.
Đường Hiểu lên trễ mười phút, tiểu Vương đã đưa cơm trưa đến đây, đang đặt trên bàn trà.
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy cậu thật cao hứng, cùng cậu ngồi lên ghế sôpha, thuận miệng hỏi, “Hôm nay cảm giác thế nào, có thích ứng được một chút hay không?"
Đường Hiểu thuần thục mở hộp cơm, bày biện đồ ăn ra bàn, nghe thấy anh hỏi mới trả lời, “Cũng tạm được, bất quá tính tình anh Kỳ rất thất thường, buổi sáng còn phát hỏa một trận, rất nhiều người đều bị đốt."
“Sợ là đến thời kỳ mãn kinh rồi." Cốc Tu Cẩn tựa như vui đùa nói.
“…" Đường Hiểu.
Ba giây sau, Đường Hiểu nghiêm túc nói, “Nói không chừng thật sự là đến thời mãn kinh rồi."
Nghe thấy cậu phụ họa nói, Cốc Tu Cẩn đầy hưng trí hỏi, “Lời này có ý gì?"
Đường Hiểu liền kể sơ lược một lần chuyện bọn họ đi đến tầng bảy gặp được Trương Thiên Thành, cậu đến bây giờ cũng không rõ tại sao Kỳ Văn đột nhiên lại tức giận, chỉ có thể quy tội cho anh ta tính tình tương đối cổ quái.
Cốc Tu Cẩn nói, “Sau này nếu giám đốc Trương lại tìm em nói chuyện, em cố gắng không cần để ý đến ông ta."
Đường Hiểu trầm mặc một hồi, “Tại sao lại không để ý tới ông ta?"
Muốn không để ý tới liền không để ý tới, nói thì dễ hơn làm, giám đốc Trương là lãnh đạo công ty, cậu chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, nếu thật sự không nhìn, không thể nghi ngờ là đụng chạm đến mặt mũi ông ta, sau này không chừng sẽ bị ghi hận, cậu cũng không dám như vậy đâu.
Cốc Tu Cẩn suy tư một chút, “Giả vờ không nhìn thấy ông ta."
Đường Hiểu nói, “Mắt em không có bị mù a."
Cốc Tu Cẩn đột nhiên cười nói, “Em cứ nói mắt em bị cận thị nặng."
Đường Hiểu: “…"
Học trưởng, anh đây là đang dạy em làm thế nào để không tôn trọng cấp trên sao?
Tác giả :
Duẫn Gia