Sủng Thê Chi Đạo
Chương 66: Tín nhiệm
“Cho nên cả ngày hôm nay hai người đều làm chân chạy việc cho Kỳ Văn sao?" Sau khi dùng xong cơm tối, Đường Hiểu cùng Cốc Tu Cẩn ngồi trên ghế sôpha xem tin tức, vừa tán gẫu về ngày đầu tiên đi làm của cậu.
Đường Hiểu hai tay ôm gối nệm, vui sướng gật gật đầu, tuy rằng hôm nay đều làm chân chạy việc cho người ta, nhưng cậu tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì năm trước cũng có làm mấy phần công việc tạp vụ. Tuy rằng không rèn luyện được một thân đầy cơ bắp, nhưng thể lực của cậu cũng không tệ lắm, cho nên so với Tống Nhất Quân mệt như một con cún chết mà nói, cậu ngược lại nhiệt tình mười phần.
“Học trưởng, Tống Nhất Quân cậu ta vốn dĩ là nhân viên của công ty sao?"
Đường Hiểu nhớ tới Tống Nhất Quân và cậu đều bị gọi đi làm chân chạy việc, có lẽ là do đồng bệnh tương liên, Tống Nhất Quân quả thực xem cậu như tri kỷ.
“Cậu ta vốn dĩ là nhân viên ngành hậu cần, cậu ta làm sao vậy?" Cốc Tu Cẩn nói.
Đường Hiểu lắc đầu, “Cũng không có gì, ban đầu em nghĩ nhân viên bọn họ muốn được tuyển vào đều phải biết tiếng Đức."
Tống Nhất Quân không hiểu tiếng Đức, cho nên mỗi lần nghe thấy có người nói tiếng Đức, cậu ta đều dùng một bộ biểu tình đáng thương nài nỉ cậu giúp đỡ cậu ta phiên dịch, mãi đến buổi chiều, rốt cục Kỳ Văn cũng biết cậu ta không hiểu tiếng Đức, liền nói với những người khác, loại chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra.
Cốc Tu Cẩn giải thích, “Bộ phận của Rycen là một ngành kỹ thuật, Tống Nhất Quân có kỹ thuật, hơn nữa biểu hiện trước đó tương đối xuất sắc, cho nên mới được đề bạt qua."
Đường Hiểu nhất thời ngại ngùng, bởi vì cậu một chút kỹ thuật cũng không hiểu.
Cốc Tu Cẩn vừa thấy vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói, “Mỗi người đều có một mặt sở trường riêng của mình, tựa như Tống Nhất Quân có kỹ thuật, nhưng cậu ta vẫn phải yêu cầu em hỗ trợ, đây cũng là đạo lý bình thường."
Đường Hiểu lại hỏi, “Nếu cậu ta có kỹ thuật, tại sao lại làm việc ở ngành hậu cần?"
“Em vừa mới vào Thịnh Đằng nên không biết, ngành kỹ thuật ở Thịnh Đằng có tiền lương rất cao, anh nhớ rõ Tống Nhất Quân vào làm ở Thịnh Đằng hẳn là chưa đến một năm, lúc trước xác thực cậu ta nộp đơn vào ngành kỹ thuật, nhưng mà sau đó lại bị phân công đến ngành hậu cần." Cốc Tu Cẩn không e dè nói ra một ít bí mật không thể để người ngoài biết ở bên trong Thịnh Đằng, tư liệu của Tống Nhất Quân cũng là do anh tìm giúp cậu.
Đường Hiểu cân nhắc một lúc mới đoán ra suy nghĩ của anh, “Em hiểu rồi, bởi vì tiền lương rất cao, cho nên người người đều tranh nhau vào ngành kỹ thuật, cạnh tranh rất lớn, có phải hay không?"
Cốc Tu Cẩn đột nhiên tới gần cậu, thân mật nhéo nhéo mũi cậu, cười nói, “Nói như vậy cũng đúng, nhưng đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi."
Đường Hiểu đỏ mặt, lắp bắp nói, “Vậy… Còn, còn có nguyên nhân gì?"
Cốc Tu Cẩn cười cười, “Chính là đi cửa sau, dựa vào quan hệ a!"
Người nào đó đi cửa sau ‘A’ lên một tiếng, trong nháy mắt nghĩ đến chính mình, nhưng nghĩ lại liền biết ý nghĩ của anh.
Thịnh Đằng phát triển đến hiện tại, công ty cao thấp có mấy trăm người, cho dù có tránh như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được những người không có thực tài, lại một lòng muốn đi cửa sau. Không chỉ như thế, đa số người còn muốn vào ngành có tiền lương cao, kết quả những người có năng lực nhưng lại không có gia thế như Tống Nhất Quân liền bị đẩy đi, chỉ có thể vào những nơi như ngành hậu cần.
Cốc Tu Cẩn nói tiếp, “Năm trước Thịnh Đằng còn đang trong giai đoạn phát triển, cho nên anh vẫn chưa ra tay giải quyết loại vấn đề này, bất quá để không mai một nhân tài, anh đã bảo một số người lưu ý bọn họ."
Đường Hiểu lập tức hiểu ra, khó trách một nhân viên ngành hậu cần như Tống Nhất Quân lại được đề bạt, hóa ra còn có tầng quan hệ này, bất quá…
“Học trưởng, anh vừa mới nói năm trước, chẳng lẽ năm nay sẽ bắt đầu thực hiện sao?"
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Em không được tiết lộ ra ngoài đâu đó."
Nếu như bị một người trong đám cáo già kia ở công ty biết, tất cả mọi người đều sẽ biết, đến lúc đó nếu để bọn họ có thời gian chuẩn bị trước, muốn bắt được bọn họ sẽ rất khó khăn.
Đường Hiểu lập tức giơ tay lên, “Em cam đoan sẽ không lộ ra một chữ."
Cậu không là một con chim non mới bước chân vào xã hội, chỉnh đốn công ty là một chuyện hệ trọng, đặc biệt còn là một công ti lớn, một khi xử lý không tốt, rất dễ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đối với công ty.
Bất quá cậu không ngờ Cốc Tu Cẩn cư nhiên lại nói với cậu việc này, đây không phải tượng trưng cho việc hiện tại anh rất tín nhiệm cậu sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hiểu nhịn không được cảm thấy ngọt ngào, cảm giác được người trong lòng tín nhiệm thật tốt!
“Đang suy nghĩ cái gì? Cười vui vẻ như vậy." Cốc Tu Cẩn đột nhiên ôm thắt lưng cậu, tay kia thì nâng cầm cậu lên, ghé vào tai cậu phát ra thanh âm ái muội, bờ môi mỏng thậm chí dán sát vành tai cậu, không khí ái muội thản nhiên tỏa ra.
Đường Hiểu quẫn bách vội vàng lui về phía sau, kết quả cậu vừa lui, Cốc Tu Cẩn cũng lui theo, mãi đến khi sau lưng chạm phải tay vịn của sôpha, cậu mới phát hiện không còn đường lui nữa, sau đó cả người cậu liền bị đặt dưới thân anh.
“Học trưởng, có có có… Có người."
Đường Hiểu lắp bắp nói không thành tiếng, vì không muốn bị anh áp chế, hai tay cậu đặt lên lồng ngực của anh, độ ấm thân thể nóng bỏng cùng với tiếng tim đập ‘thịch thịch thịch’ từ lớp vải mỏng manh truyền đến, nóng đến mức cậu lập tức muốn rút tay lại nhưng không thể.
Cốc Tu Cẩn khẽ cong môi dưới, cúi người hôn lên môi cậu một cái, “Trương quản gia bọn họ đã đi rồi."
Tim Đường Hiểu đột nhiên đập rộn ràng, không có tâm trí để suy nghĩ Trương quản gia bọn họ đi lúc nào, tại sao lại phải đi.
Trong mắt Cốc Tu Cẩn tràn đầy ý cười, “Sợ cái gì, chúng ta hiện tại đang kết giao, hôn môi là nghĩa vụ giữa tình nhân với nhau, em không thể cự tuyệt anh nha, nếu không anh sẽ rất khó xử."
Đường Hiểu mấp máy môi dưới, cậu phát hiện Cốc Tu Cẩn chung quy có thể đem một chuyện nói mức vô cùng hiển nhiên, còn khiến cậu nửa điểm phản bác cũng không có.
Loại chuyện này rốt cuộc là tốt, hay là không tốt đây!
Nếu nói tốt, cậu chung quy vẫn bị ăn gắt gao, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể trở mình; nói không tốt, cố tình cậu lại rất cao hứng, thật sự là điển hình của việc tự ngược mà!
Ngày hôm sau.
Đường Hiểu chờ Cốc Tu Cẩn ra khỏi phòng tập thể thao, lúc đưa cho anh một cái khăn lông ướt, thuận tiện nói với anh một vấn đề.
Cốc Tu Cẩn nhận lấy khăn lông ướt lau mồ hôi, kinh ngạc nói, “Em muốn tự mình đón xe bus đi làm sao?"
Đường Hiểu gật đầu nói, “Đúng vậy, nếu chúng ta cùng đi làm sẽ bị nhìn thấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có những lời đồn đãi không tốt truyền ra, cho nên em nghĩ tách ra đi làm sẽ tương đối tốt hơn."
“Em cảm thấy anh sẽ để ý sao?" Cốc Tu Cẩn buồn cười nhìn cậu.
“Nhưng mà…" Đường Hiểu cũng biết Cốc Tu Cẩn không phải là loại người để ý chuyện người khác biết sự thật anh là đồng tính luyến ái, nhưng đồng tính luyến ái dù sao vẫn chưa được xã hội này chấp nhận, hơn nữa Cốc Tu Cẩn lại là nhân vật của công chúng, bản thân cậu thì không hề gì, nhưng cậu lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đối với anh.
“Không có nhưng mà gì cả." Cốc Tu Cẩn ngắt lời cậu, bất quá biết trong lòng cậu lo lắng, liền nhẹ nhàng nói, “Nếu em sợ bị người khác biết, về sau chúng ta có thể rời khỏi nhà trước nửa giờ, giống như ngày hôm qua vậy đó."
Ngày hôm qua bởi vì Đường Hiểu băn khoăn, cho nên bọn họ rời khỏi nhà trước thời gian, kết quả trên đường gần như không gặp được nhân viên nào trong công ty. Hơn nữa rời khỏi nhà sớm hơn đối với bọn họ cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, bởi vì bình thường hai người đều có thói quen thức dậy sớm.
“… Vậy được rồi." Đường Hiểu cũng nghĩ chỉ còn cách này mà thôi.
Vì thế sau này, một số nhân viên trong Thịnh Đằng phát hiện tổng tài của bọn họ mỗi ngày đều đến công ty rất sớm.
Kết quả, một số nhân viên vì muốn để Cốc Tu Cẩn nhìn thấy mặt cố gắng phấn đấu của bọn họ, hoặc là muốn vô tình gặp được Cốc Tu Cẩn một lần, cho nên cũng học theo đến công ty sớm, những chuyện này khiến Đường Hiểu vì muốn tránh bọn họ lập tức xoắn xuýt, còn cho rằng Thịnh Đằng đã đổi thời gian đi làm.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Đến công ty, Đường Hiểu xuống xe trước.
Kế hoạch rời khỏi nhà sớm, ngày mai mới bắt đầu thực hiện.
Kỳ Văn bước vào cửa lớn tầng mười, vừa lúc nhìn thấy Đường Hiểu đang nghiên cứu địa hình, không khỏi nhíu mày, “Mới đi làm có mấy ngày mà còn thiếu chút nữa đến trễ là sao?"
Đường Hiểu không ngờ Kỳ Văn sẽ làm khó mình, vội vàng áy náy nói, “Rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Kỳ Văn thấy thái độ chân thành của cậu, liền không làm khó cậu nữa, hừ một tiếng mới nói, “Công việc ngày hôm nay còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, đừng làm tôi thêm phiền phức, nếu có gì bất mãn thì cút ngay cho tôi."
Mới sáng sớm mà lửa giận lớn như vậy sao?
Đường Hiểu yên lặng không còn gì để nói nhìn theo bóng dáng anh ta đi vào, bộ phận của Rycen quả nhiên không dễ bước vào như vậy.
Sau đó, Tống Nhất Quân đi đến trước mặt cậu, “Đường Hiểu, cậu vừa mới bị anh Kỳ mắng sao? Tại sao lại chọc vào anh ta, sáng sớm mà lửa giận lớn như vậy, kế tiếp chúng ta không phải là sẽ thảm rồi sao."
Đường Hiểu suy tư nói, “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là bị chọc giận ở đâu đó rồi."
Học trưởng đã từng nói, anh Kỳ rất thích giận chó đánh mèo.
“Hai con chim non kia, còn không mau cút lại đây cho tôi."
Đang nói chuyện, tiếng rống giận dữ của Kỳ Văn liền từ trong phòng làm việc truyền ra, thanh âm cực lớn, thiếu chút nữa lật tung cả mái nhà, trừ nhóm người của cậu bị hoảng sợ, những người khác tựa hồ đã sớm xem như không có chuyện gì.
Đường Hiểu và Tống Nhất Quân nhất thời không dám kéo dài nữa, lại bắt đầu một ngày mới làm chân chạy việc, những ngày như thế này phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi.
Bất quá sự tình lại phát triển ra ngoài dự kiến của Đường Hiểu.
Buổi sáng11 giờ, Kỳ Văn dẫn Đường Hiểu đến giới thiệu với những bộ phận khác để làm quen, trùng hợp thế nào lại gặp được một người, người kia chính là người đã từng đi tìm Trần Hướng Trung, muốn gởi gắm thân thích của mình vào làm — Giám đốc Trương.
Đường Hiểu hai tay ôm gối nệm, vui sướng gật gật đầu, tuy rằng hôm nay đều làm chân chạy việc cho người ta, nhưng cậu tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì năm trước cũng có làm mấy phần công việc tạp vụ. Tuy rằng không rèn luyện được một thân đầy cơ bắp, nhưng thể lực của cậu cũng không tệ lắm, cho nên so với Tống Nhất Quân mệt như một con cún chết mà nói, cậu ngược lại nhiệt tình mười phần.
“Học trưởng, Tống Nhất Quân cậu ta vốn dĩ là nhân viên của công ty sao?"
Đường Hiểu nhớ tới Tống Nhất Quân và cậu đều bị gọi đi làm chân chạy việc, có lẽ là do đồng bệnh tương liên, Tống Nhất Quân quả thực xem cậu như tri kỷ.
“Cậu ta vốn dĩ là nhân viên ngành hậu cần, cậu ta làm sao vậy?" Cốc Tu Cẩn nói.
Đường Hiểu lắc đầu, “Cũng không có gì, ban đầu em nghĩ nhân viên bọn họ muốn được tuyển vào đều phải biết tiếng Đức."
Tống Nhất Quân không hiểu tiếng Đức, cho nên mỗi lần nghe thấy có người nói tiếng Đức, cậu ta đều dùng một bộ biểu tình đáng thương nài nỉ cậu giúp đỡ cậu ta phiên dịch, mãi đến buổi chiều, rốt cục Kỳ Văn cũng biết cậu ta không hiểu tiếng Đức, liền nói với những người khác, loại chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra.
Cốc Tu Cẩn giải thích, “Bộ phận của Rycen là một ngành kỹ thuật, Tống Nhất Quân có kỹ thuật, hơn nữa biểu hiện trước đó tương đối xuất sắc, cho nên mới được đề bạt qua."
Đường Hiểu nhất thời ngại ngùng, bởi vì cậu một chút kỹ thuật cũng không hiểu.
Cốc Tu Cẩn vừa thấy vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói, “Mỗi người đều có một mặt sở trường riêng của mình, tựa như Tống Nhất Quân có kỹ thuật, nhưng cậu ta vẫn phải yêu cầu em hỗ trợ, đây cũng là đạo lý bình thường."
Đường Hiểu lại hỏi, “Nếu cậu ta có kỹ thuật, tại sao lại làm việc ở ngành hậu cần?"
“Em vừa mới vào Thịnh Đằng nên không biết, ngành kỹ thuật ở Thịnh Đằng có tiền lương rất cao, anh nhớ rõ Tống Nhất Quân vào làm ở Thịnh Đằng hẳn là chưa đến một năm, lúc trước xác thực cậu ta nộp đơn vào ngành kỹ thuật, nhưng mà sau đó lại bị phân công đến ngành hậu cần." Cốc Tu Cẩn không e dè nói ra một ít bí mật không thể để người ngoài biết ở bên trong Thịnh Đằng, tư liệu của Tống Nhất Quân cũng là do anh tìm giúp cậu.
Đường Hiểu cân nhắc một lúc mới đoán ra suy nghĩ của anh, “Em hiểu rồi, bởi vì tiền lương rất cao, cho nên người người đều tranh nhau vào ngành kỹ thuật, cạnh tranh rất lớn, có phải hay không?"
Cốc Tu Cẩn đột nhiên tới gần cậu, thân mật nhéo nhéo mũi cậu, cười nói, “Nói như vậy cũng đúng, nhưng đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi."
Đường Hiểu đỏ mặt, lắp bắp nói, “Vậy… Còn, còn có nguyên nhân gì?"
Cốc Tu Cẩn cười cười, “Chính là đi cửa sau, dựa vào quan hệ a!"
Người nào đó đi cửa sau ‘A’ lên một tiếng, trong nháy mắt nghĩ đến chính mình, nhưng nghĩ lại liền biết ý nghĩ của anh.
Thịnh Đằng phát triển đến hiện tại, công ty cao thấp có mấy trăm người, cho dù có tránh như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được những người không có thực tài, lại một lòng muốn đi cửa sau. Không chỉ như thế, đa số người còn muốn vào ngành có tiền lương cao, kết quả những người có năng lực nhưng lại không có gia thế như Tống Nhất Quân liền bị đẩy đi, chỉ có thể vào những nơi như ngành hậu cần.
Cốc Tu Cẩn nói tiếp, “Năm trước Thịnh Đằng còn đang trong giai đoạn phát triển, cho nên anh vẫn chưa ra tay giải quyết loại vấn đề này, bất quá để không mai một nhân tài, anh đã bảo một số người lưu ý bọn họ."
Đường Hiểu lập tức hiểu ra, khó trách một nhân viên ngành hậu cần như Tống Nhất Quân lại được đề bạt, hóa ra còn có tầng quan hệ này, bất quá…
“Học trưởng, anh vừa mới nói năm trước, chẳng lẽ năm nay sẽ bắt đầu thực hiện sao?"
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Em không được tiết lộ ra ngoài đâu đó."
Nếu như bị một người trong đám cáo già kia ở công ty biết, tất cả mọi người đều sẽ biết, đến lúc đó nếu để bọn họ có thời gian chuẩn bị trước, muốn bắt được bọn họ sẽ rất khó khăn.
Đường Hiểu lập tức giơ tay lên, “Em cam đoan sẽ không lộ ra một chữ."
Cậu không là một con chim non mới bước chân vào xã hội, chỉnh đốn công ty là một chuyện hệ trọng, đặc biệt còn là một công ti lớn, một khi xử lý không tốt, rất dễ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đối với công ty.
Bất quá cậu không ngờ Cốc Tu Cẩn cư nhiên lại nói với cậu việc này, đây không phải tượng trưng cho việc hiện tại anh rất tín nhiệm cậu sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hiểu nhịn không được cảm thấy ngọt ngào, cảm giác được người trong lòng tín nhiệm thật tốt!
“Đang suy nghĩ cái gì? Cười vui vẻ như vậy." Cốc Tu Cẩn đột nhiên ôm thắt lưng cậu, tay kia thì nâng cầm cậu lên, ghé vào tai cậu phát ra thanh âm ái muội, bờ môi mỏng thậm chí dán sát vành tai cậu, không khí ái muội thản nhiên tỏa ra.
Đường Hiểu quẫn bách vội vàng lui về phía sau, kết quả cậu vừa lui, Cốc Tu Cẩn cũng lui theo, mãi đến khi sau lưng chạm phải tay vịn của sôpha, cậu mới phát hiện không còn đường lui nữa, sau đó cả người cậu liền bị đặt dưới thân anh.
“Học trưởng, có có có… Có người."
Đường Hiểu lắp bắp nói không thành tiếng, vì không muốn bị anh áp chế, hai tay cậu đặt lên lồng ngực của anh, độ ấm thân thể nóng bỏng cùng với tiếng tim đập ‘thịch thịch thịch’ từ lớp vải mỏng manh truyền đến, nóng đến mức cậu lập tức muốn rút tay lại nhưng không thể.
Cốc Tu Cẩn khẽ cong môi dưới, cúi người hôn lên môi cậu một cái, “Trương quản gia bọn họ đã đi rồi."
Tim Đường Hiểu đột nhiên đập rộn ràng, không có tâm trí để suy nghĩ Trương quản gia bọn họ đi lúc nào, tại sao lại phải đi.
Trong mắt Cốc Tu Cẩn tràn đầy ý cười, “Sợ cái gì, chúng ta hiện tại đang kết giao, hôn môi là nghĩa vụ giữa tình nhân với nhau, em không thể cự tuyệt anh nha, nếu không anh sẽ rất khó xử."
Đường Hiểu mấp máy môi dưới, cậu phát hiện Cốc Tu Cẩn chung quy có thể đem một chuyện nói mức vô cùng hiển nhiên, còn khiến cậu nửa điểm phản bác cũng không có.
Loại chuyện này rốt cuộc là tốt, hay là không tốt đây!
Nếu nói tốt, cậu chung quy vẫn bị ăn gắt gao, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể trở mình; nói không tốt, cố tình cậu lại rất cao hứng, thật sự là điển hình của việc tự ngược mà!
Ngày hôm sau.
Đường Hiểu chờ Cốc Tu Cẩn ra khỏi phòng tập thể thao, lúc đưa cho anh một cái khăn lông ướt, thuận tiện nói với anh một vấn đề.
Cốc Tu Cẩn nhận lấy khăn lông ướt lau mồ hôi, kinh ngạc nói, “Em muốn tự mình đón xe bus đi làm sao?"
Đường Hiểu gật đầu nói, “Đúng vậy, nếu chúng ta cùng đi làm sẽ bị nhìn thấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có những lời đồn đãi không tốt truyền ra, cho nên em nghĩ tách ra đi làm sẽ tương đối tốt hơn."
“Em cảm thấy anh sẽ để ý sao?" Cốc Tu Cẩn buồn cười nhìn cậu.
“Nhưng mà…" Đường Hiểu cũng biết Cốc Tu Cẩn không phải là loại người để ý chuyện người khác biết sự thật anh là đồng tính luyến ái, nhưng đồng tính luyến ái dù sao vẫn chưa được xã hội này chấp nhận, hơn nữa Cốc Tu Cẩn lại là nhân vật của công chúng, bản thân cậu thì không hề gì, nhưng cậu lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đối với anh.
“Không có nhưng mà gì cả." Cốc Tu Cẩn ngắt lời cậu, bất quá biết trong lòng cậu lo lắng, liền nhẹ nhàng nói, “Nếu em sợ bị người khác biết, về sau chúng ta có thể rời khỏi nhà trước nửa giờ, giống như ngày hôm qua vậy đó."
Ngày hôm qua bởi vì Đường Hiểu băn khoăn, cho nên bọn họ rời khỏi nhà trước thời gian, kết quả trên đường gần như không gặp được nhân viên nào trong công ty. Hơn nữa rời khỏi nhà sớm hơn đối với bọn họ cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, bởi vì bình thường hai người đều có thói quen thức dậy sớm.
“… Vậy được rồi." Đường Hiểu cũng nghĩ chỉ còn cách này mà thôi.
Vì thế sau này, một số nhân viên trong Thịnh Đằng phát hiện tổng tài của bọn họ mỗi ngày đều đến công ty rất sớm.
Kết quả, một số nhân viên vì muốn để Cốc Tu Cẩn nhìn thấy mặt cố gắng phấn đấu của bọn họ, hoặc là muốn vô tình gặp được Cốc Tu Cẩn một lần, cho nên cũng học theo đến công ty sớm, những chuyện này khiến Đường Hiểu vì muốn tránh bọn họ lập tức xoắn xuýt, còn cho rằng Thịnh Đằng đã đổi thời gian đi làm.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Đến công ty, Đường Hiểu xuống xe trước.
Kế hoạch rời khỏi nhà sớm, ngày mai mới bắt đầu thực hiện.
Kỳ Văn bước vào cửa lớn tầng mười, vừa lúc nhìn thấy Đường Hiểu đang nghiên cứu địa hình, không khỏi nhíu mày, “Mới đi làm có mấy ngày mà còn thiếu chút nữa đến trễ là sao?"
Đường Hiểu không ngờ Kỳ Văn sẽ làm khó mình, vội vàng áy náy nói, “Rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Kỳ Văn thấy thái độ chân thành của cậu, liền không làm khó cậu nữa, hừ một tiếng mới nói, “Công việc ngày hôm nay còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, đừng làm tôi thêm phiền phức, nếu có gì bất mãn thì cút ngay cho tôi."
Mới sáng sớm mà lửa giận lớn như vậy sao?
Đường Hiểu yên lặng không còn gì để nói nhìn theo bóng dáng anh ta đi vào, bộ phận của Rycen quả nhiên không dễ bước vào như vậy.
Sau đó, Tống Nhất Quân đi đến trước mặt cậu, “Đường Hiểu, cậu vừa mới bị anh Kỳ mắng sao? Tại sao lại chọc vào anh ta, sáng sớm mà lửa giận lớn như vậy, kế tiếp chúng ta không phải là sẽ thảm rồi sao."
Đường Hiểu suy tư nói, “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là bị chọc giận ở đâu đó rồi."
Học trưởng đã từng nói, anh Kỳ rất thích giận chó đánh mèo.
“Hai con chim non kia, còn không mau cút lại đây cho tôi."
Đang nói chuyện, tiếng rống giận dữ của Kỳ Văn liền từ trong phòng làm việc truyền ra, thanh âm cực lớn, thiếu chút nữa lật tung cả mái nhà, trừ nhóm người của cậu bị hoảng sợ, những người khác tựa hồ đã sớm xem như không có chuyện gì.
Đường Hiểu và Tống Nhất Quân nhất thời không dám kéo dài nữa, lại bắt đầu một ngày mới làm chân chạy việc, những ngày như thế này phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi.
Bất quá sự tình lại phát triển ra ngoài dự kiến của Đường Hiểu.
Buổi sáng11 giờ, Kỳ Văn dẫn Đường Hiểu đến giới thiệu với những bộ phận khác để làm quen, trùng hợp thế nào lại gặp được một người, người kia chính là người đã từng đi tìm Trần Hướng Trung, muốn gởi gắm thân thích của mình vào làm — Giám đốc Trương.
Tác giả :
Duẫn Gia