Sủng Thê Chi Đạo
Chương 50: Tâm sự
Đường Hiểu hoảng sợ, do dự một chút mới rời khỏi ổ chăn đi mở cửa, Cốc Tu Cẩn đang đứng ở ngoài cửa, có lẽ vừa mới tắm xong, những lọn tóc trên mặt vẫn còn chút ẩm ướt, trên người mặc áo ngủ dài tới đầu gối, mang vẻ gợi cảm biếng nhác, một màn này rất ít khi nhìn thấy.
Đường Hiểu chớp chớp mắt hai cái mới hỏi, “Học trưởng, anh tìm tôi có việc gì không?"
Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Có một chút việc." Sau khi nói xong câu đó, anh liền nhìn cậu.
Đường Hiểu bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, đành phải gắng gượng nói, “Vậy… Vào trong rồi nói."
Cốc Tu Cẩn tựa như không thấy được, cười cười rồi đi vào.
Đường Hiểu đóng cửa lại, chạy đến bàn học bên kia lấy ra một cái ghế dựa cho anh ngồi, còn mình thì ngồi ở bên giường. Nhìn Cốc Tu Cẩn một bộ có chuyện muốn nói, cậu có chút khẩn trương. Lúc nãy vừa mới gọi điện thoại cho thím Dương, cậu đã quên việc xảy ra hôm nay, còn chưa kịp suy nghĩ đối sách.
“Tôi biết hôm nay cậu đến công ty tìm tôi." Cốc Tu Cẩn mở miệng nói.
Đường Hiểu nháy mắt có loại cảm giác bị sét đánh trúng, anh cư nhiên đã biết rồi, lại chợt oán niệm nhíu nhíu mày, Elma tiểu thư rõ ràng đã hứa với cậu sẽ không nói.
Cốc Tu Cẩn vừa thấy vẻ mặt của cậu liền đoán được cậu không muốn nói cho anh biết, không khỏi nở nụ cười, “Lại nói tôi còn phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy nói, tôi cũng không biết cậu đến tìm tôi. Thật xin lỗi, nếu tôi biết cậu ở đó, tôi sẽ không gọi cú điện thoại kia cho cậu."
Đường Hiểu cắn cắn môi, không được tự nhiên nói, “Phải là tôi xin lỗi mới đúng, về sau ta sẽ không lỗ mãng như vậy nữa." Có đánh chết cậu cũng không dám xúc động mà làm việc ngu ngốc như lần này.
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Lần sau trước khi đến thì gọi điện thoại cho tôi, nếu không thư ký sẽ lại để cậu đến phòng nghỉ chờ."
Đường Hiểu nâng mắt nhìn anh, “Chỉ là tôi sợ sẽ quấy rầy đến công việc của anh."
“Làm sao có thể chứ." Cốc Tu Cẩn một câu hai nghĩa nói, “Cậu nguyện ý đến tôi hoan nghênh còn không kịp, mỗi ngày ở mãi trong biệt thự cũng không tốt, ra ngoài đi dạo đối với thân thể tốt hơn."
Đường Hiểu theo bản năng mấp máy môi, cho dù tản bộ cũng không thể nào tản đến tận công ty đi.
Cậu không biết, những động tác này của cậu trực tiếp rơi vào mắt Cốc Tu Cẩn, ý cười trên mặt anh càng ngày càng sâu.
“Kế tiếp nói đến việc chính." Cốc Tu Cẩn nắm tay, đột nhiên nói.
“A?" Đường Hiểu nhất thời kinh ngạc, cậu cho rằng Cốc Tu Cẩn đến tìm cậu là để nói việc vừa nãy, không ngờ đó chỉ mới là món khai vị mà thôi.
Cốc Tu Cẩn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, trực tiếp nói, “Lúc cậu trở về, có phải gặp chuyện gì ở trên đường hay không?"
Đường Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, làm sao anh biết?
Biểu tình trên mặt cậu lúc này, quả thực chính là khẳng định điều anh nói đúng là sự thật, vừa rồi bất quá anh chỉ mới thăm dò mà thôi.
“Không, không có a, tại sao anh lại nghĩ vậy chứ?" Đường Hiểu vội vàng cúi đầu định che dấu, hai tay vô thức xoắn vào nhau, đáng tiếc cậu không biết đã quá muộn rồi.
“Vốn dĩ không biết, bất quá…" Cốc Tu Cẩn đột nhiên tới gần cậu, khoảng cách giữa hai người còn lại không tới 20cm. Đường Hiểu hoảng sợ, còn chưa kịp nhảy dựng lên chợt nghe anh nói, “Đường Hiểu, cậu có phát hiện hay không, kỳ thật cậu không thích hợp nói dối, vừa nói dối thì cả người sẽ phi thường khẩn trương."
Đường Hiểu không dám ngẩng đầu, cậu biết mình đang khẩn trương, chính là cậu khắc chế không được, đặc biệt là ở trước mặt Cốc Tu Cẩn, cái loại cảm giác khẩn trương này sẽ tăng thêm vài lần.
Cốc Tu Cẩn than nhẹ một tiếng, “Đường Hiểu, tôi hy vọng cậu không cần chuyện gì cũng đều dấu trong lòng, thỉnh thoảng có thể nói với tôi, chúng ta không phải là bạn bè sao?"
Hai chữ ‘bạn bè’ này, khiến sắc mặt Đường Hiểu trở nên tái nhợt.
Cốc Tu Cẩn quả nhiên chỉ xem cậu là bạn bè, có lẽ người phụ nữ cậu vô ý nhìn thấy buổi chiều chính là bạn gái của anh.
Đường Hiểu lấy lại bình tĩnh, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói, “Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm, chỉ là lúc trở về gặp được một người không muốn gặp mà thôi."
Một người không muốn gặp?
Cốc Tu Cẩn nhẹ nhàng nhíu nhíu mi, “Người cậu nói có phải là cái người tên Chu Thích hay không?"
Đường Hiểu lại tiếp tục kinh ngạc, “Làm sao anh biết?"
Cốc Tu Cẩn ngắn gọn nói, “Cậu quên rồi sao, hai lần trở về nhà trọ hắn ta đều chế nhạo cậu, nếu đã như vậy, một khi gặp lại cậu, khẳng định hắn ta sẽ chẳng nói điều gì tốt lành cả."
Đường Hiểu nghĩ nghĩ, quả đúng như vậy. Từ sau khi cậu quyết định dọn ra khỏi nhà trọ, Chu Thích chưa bao giờ cho cậu sắc mặt hòa nhã, có lẽ là bởi vì không còn ai giúp hắn ta dọn dẹp nhà trọ. Cậu đột nhiên có chút hoài nghi, Chu Thích sống chung nhà trọ với cậu một năm, sở dĩ trước kia hắn ta chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật trước mặt cậu, có phải bởi vì có sức lao động miễn phí như cậu hay không?
Đáp án không thể biết được, bất quá Đường Hiểu cảm bản thân đã nhìn rõ chân tướng, nếu thật sự là như thế, vậy thì cậu đã thập phần may mắn khi quyết định dọn đi.
Cốc Tu Cẩn đứng dậy, giúp Đường Hiểu chỉnh lại mái tóc đen bóng của cậu nói, “Việc của Chu Thích không cần nghĩ tới nữa, ác nhân tất yếu ác nhân ma (1), hắn ta sẽ vì hành vi của mình mà trả một cái giá đắt."
Đường Hiểu gật gật đầu, cậu nhớ tới bộ dáng vì muốn vay tiền mà ăn nói khép nép của Chu Thích ở quán ăn, có lẽ hắn ta đã gặp báo ứng rồi, tâm tình cậu nhất thời tốt hơn nhiều, “Học trưởng, tôi không có việc gì, nếu anh có việc thì đi làm đi, không cần cố ý chăm sóc tôi."
Bàn tay đang vuốt đầu cậu của Cốc Tu Cẩn hạ xuống, “Vậy được rồi, cậu ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon." Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài.
Nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, trong đầu Đường Hiểu chợt hiện lên một suy nghĩ, đột nhiên gọi anh lại, “Học trưởng!"
Cốc Tu Cẩn quay đầu lại, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu há miệng thở dốc, kéo ra một nụ cười, “Không có gì, ta muốn nói chúc anh ngủ ngon, anh cũng đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya."
Cốc Tu Cẩn cười gật đầu, cẩn thận giúp cậu đóng cửa lại.
Đường Hiểu đem mặt chôn giữa hai chân, ý cười trên mặt biến thành cười khổ.
Mối tình đầu vừa mới chớm nở đã chết non rồi!
(1) Ác nhân tất yếu ác nhân ma: Kẻ ác ắt có kẻ ác trị.
Đường Hiểu chớp chớp mắt hai cái mới hỏi, “Học trưởng, anh tìm tôi có việc gì không?"
Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Có một chút việc." Sau khi nói xong câu đó, anh liền nhìn cậu.
Đường Hiểu bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, đành phải gắng gượng nói, “Vậy… Vào trong rồi nói."
Cốc Tu Cẩn tựa như không thấy được, cười cười rồi đi vào.
Đường Hiểu đóng cửa lại, chạy đến bàn học bên kia lấy ra một cái ghế dựa cho anh ngồi, còn mình thì ngồi ở bên giường. Nhìn Cốc Tu Cẩn một bộ có chuyện muốn nói, cậu có chút khẩn trương. Lúc nãy vừa mới gọi điện thoại cho thím Dương, cậu đã quên việc xảy ra hôm nay, còn chưa kịp suy nghĩ đối sách.
“Tôi biết hôm nay cậu đến công ty tìm tôi." Cốc Tu Cẩn mở miệng nói.
Đường Hiểu nháy mắt có loại cảm giác bị sét đánh trúng, anh cư nhiên đã biết rồi, lại chợt oán niệm nhíu nhíu mày, Elma tiểu thư rõ ràng đã hứa với cậu sẽ không nói.
Cốc Tu Cẩn vừa thấy vẻ mặt của cậu liền đoán được cậu không muốn nói cho anh biết, không khỏi nở nụ cười, “Lại nói tôi còn phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy nói, tôi cũng không biết cậu đến tìm tôi. Thật xin lỗi, nếu tôi biết cậu ở đó, tôi sẽ không gọi cú điện thoại kia cho cậu."
Đường Hiểu cắn cắn môi, không được tự nhiên nói, “Phải là tôi xin lỗi mới đúng, về sau ta sẽ không lỗ mãng như vậy nữa." Có đánh chết cậu cũng không dám xúc động mà làm việc ngu ngốc như lần này.
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Lần sau trước khi đến thì gọi điện thoại cho tôi, nếu không thư ký sẽ lại để cậu đến phòng nghỉ chờ."
Đường Hiểu nâng mắt nhìn anh, “Chỉ là tôi sợ sẽ quấy rầy đến công việc của anh."
“Làm sao có thể chứ." Cốc Tu Cẩn một câu hai nghĩa nói, “Cậu nguyện ý đến tôi hoan nghênh còn không kịp, mỗi ngày ở mãi trong biệt thự cũng không tốt, ra ngoài đi dạo đối với thân thể tốt hơn."
Đường Hiểu theo bản năng mấp máy môi, cho dù tản bộ cũng không thể nào tản đến tận công ty đi.
Cậu không biết, những động tác này của cậu trực tiếp rơi vào mắt Cốc Tu Cẩn, ý cười trên mặt anh càng ngày càng sâu.
“Kế tiếp nói đến việc chính." Cốc Tu Cẩn nắm tay, đột nhiên nói.
“A?" Đường Hiểu nhất thời kinh ngạc, cậu cho rằng Cốc Tu Cẩn đến tìm cậu là để nói việc vừa nãy, không ngờ đó chỉ mới là món khai vị mà thôi.
Cốc Tu Cẩn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, trực tiếp nói, “Lúc cậu trở về, có phải gặp chuyện gì ở trên đường hay không?"
Đường Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, làm sao anh biết?
Biểu tình trên mặt cậu lúc này, quả thực chính là khẳng định điều anh nói đúng là sự thật, vừa rồi bất quá anh chỉ mới thăm dò mà thôi.
“Không, không có a, tại sao anh lại nghĩ vậy chứ?" Đường Hiểu vội vàng cúi đầu định che dấu, hai tay vô thức xoắn vào nhau, đáng tiếc cậu không biết đã quá muộn rồi.
“Vốn dĩ không biết, bất quá…" Cốc Tu Cẩn đột nhiên tới gần cậu, khoảng cách giữa hai người còn lại không tới 20cm. Đường Hiểu hoảng sợ, còn chưa kịp nhảy dựng lên chợt nghe anh nói, “Đường Hiểu, cậu có phát hiện hay không, kỳ thật cậu không thích hợp nói dối, vừa nói dối thì cả người sẽ phi thường khẩn trương."
Đường Hiểu không dám ngẩng đầu, cậu biết mình đang khẩn trương, chính là cậu khắc chế không được, đặc biệt là ở trước mặt Cốc Tu Cẩn, cái loại cảm giác khẩn trương này sẽ tăng thêm vài lần.
Cốc Tu Cẩn than nhẹ một tiếng, “Đường Hiểu, tôi hy vọng cậu không cần chuyện gì cũng đều dấu trong lòng, thỉnh thoảng có thể nói với tôi, chúng ta không phải là bạn bè sao?"
Hai chữ ‘bạn bè’ này, khiến sắc mặt Đường Hiểu trở nên tái nhợt.
Cốc Tu Cẩn quả nhiên chỉ xem cậu là bạn bè, có lẽ người phụ nữ cậu vô ý nhìn thấy buổi chiều chính là bạn gái của anh.
Đường Hiểu lấy lại bình tĩnh, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói, “Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm, chỉ là lúc trở về gặp được một người không muốn gặp mà thôi."
Một người không muốn gặp?
Cốc Tu Cẩn nhẹ nhàng nhíu nhíu mi, “Người cậu nói có phải là cái người tên Chu Thích hay không?"
Đường Hiểu lại tiếp tục kinh ngạc, “Làm sao anh biết?"
Cốc Tu Cẩn ngắn gọn nói, “Cậu quên rồi sao, hai lần trở về nhà trọ hắn ta đều chế nhạo cậu, nếu đã như vậy, một khi gặp lại cậu, khẳng định hắn ta sẽ chẳng nói điều gì tốt lành cả."
Đường Hiểu nghĩ nghĩ, quả đúng như vậy. Từ sau khi cậu quyết định dọn ra khỏi nhà trọ, Chu Thích chưa bao giờ cho cậu sắc mặt hòa nhã, có lẽ là bởi vì không còn ai giúp hắn ta dọn dẹp nhà trọ. Cậu đột nhiên có chút hoài nghi, Chu Thích sống chung nhà trọ với cậu một năm, sở dĩ trước kia hắn ta chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật trước mặt cậu, có phải bởi vì có sức lao động miễn phí như cậu hay không?
Đáp án không thể biết được, bất quá Đường Hiểu cảm bản thân đã nhìn rõ chân tướng, nếu thật sự là như thế, vậy thì cậu đã thập phần may mắn khi quyết định dọn đi.
Cốc Tu Cẩn đứng dậy, giúp Đường Hiểu chỉnh lại mái tóc đen bóng của cậu nói, “Việc của Chu Thích không cần nghĩ tới nữa, ác nhân tất yếu ác nhân ma (1), hắn ta sẽ vì hành vi của mình mà trả một cái giá đắt."
Đường Hiểu gật gật đầu, cậu nhớ tới bộ dáng vì muốn vay tiền mà ăn nói khép nép của Chu Thích ở quán ăn, có lẽ hắn ta đã gặp báo ứng rồi, tâm tình cậu nhất thời tốt hơn nhiều, “Học trưởng, tôi không có việc gì, nếu anh có việc thì đi làm đi, không cần cố ý chăm sóc tôi."
Bàn tay đang vuốt đầu cậu của Cốc Tu Cẩn hạ xuống, “Vậy được rồi, cậu ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon." Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài.
Nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, trong đầu Đường Hiểu chợt hiện lên một suy nghĩ, đột nhiên gọi anh lại, “Học trưởng!"
Cốc Tu Cẩn quay đầu lại, “Làm sao vậy?"
Đường Hiểu há miệng thở dốc, kéo ra một nụ cười, “Không có gì, ta muốn nói chúc anh ngủ ngon, anh cũng đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya."
Cốc Tu Cẩn cười gật đầu, cẩn thận giúp cậu đóng cửa lại.
Đường Hiểu đem mặt chôn giữa hai chân, ý cười trên mặt biến thành cười khổ.
Mối tình đầu vừa mới chớm nở đã chết non rồi!
(1) Ác nhân tất yếu ác nhân ma: Kẻ ác ắt có kẻ ác trị.
Tác giả :
Duẫn Gia