Sủng Thê Chi Đạo
Chương 48: Uy hiếp
Rời khỏi cao ốc, Đường Hiểu không lập tức bắt xe trở về, sủi cảo đã sắp lạnh, mang về nhà sẽ bị Trương quản gia nhìn thấy, đến lúc đó bọn họ lại nói với Cốc Tu Cẩn, cậu không biết phải giải thích như thế nào mới được, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể nhét vào bụng của mình mà thôi.
Đường Hiểu rời đi không bao lâu, Cốc Tu Cẩn liền lái xe chạy ra, anh cho rằng Đường Hiểu sẽ trực tiếp đi đến trạm xe bus, liền lái xe qua, không ngờ Đường Hiểu lại đang ngồi ở chỗ chiếc ghế gần đó ăn sủi cảo.
Ăn xong hộp sủi cảo, Đường Hiểu chậm rãi bắt xe bus.
Lúc này đã gần tám giờ, trên xe bus cơ bản không có mấy người, tất cả mọi người đều mang bộ dáng mệt mỏi.
Đường Hiểu đi đến chỗ ngồi ở phía sau, vẻ mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ uể oải, tuy rằng hôm nay không làm công việc gì quá tốn sức, nhưng mà qua một phen kinh hoảng, cả người cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trước khi rời đi, tuy rằng cậu chỉ là kinh ngạc thoáng nhìn qua, nhưng không thể không nói, người phụ nữ kia đứng chung một chỗ với Cốc Tu Cẩn, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Đường Hiểu hiện tại mới phát hiện một sự thật bị cậu xem nhẹ đã lâu, có phải là Cốc Tu Cẩn đã có bạn gái rồi hay không, tuy rằng anh không ghét đồng tính luyến ái, nhưng là có lẽ anh đã sớm có bạn gái.
Đường Hiểu che mặt, thật sự là không xong rồi, kế hoạch thổ lộ phỏng chừng lại phải dời lại sau này.
Dời rồi lại dời, nhiều lúc cậu hoài nghi không biết mình còn dũng khí nói ra miệng hay không.
Đúng lúc này, chỗ trống bên cạnh cậu đột nhiên có một người ngồi xuống.
Đường Hiểu sửng sốt, trên xe bus rất ít người, căn bản không nhất thiết phải ngồi chung một chỗ với người khác, cậu theo bản năng nhìn qua người bên cạnh. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, Đường Hiểu không khỏi trợn tròn mắt.
Hóa ra là Chu Thích…
Chu Thích miệng ngậm thuốc lá, thấy Đường Hiểu mang vẻ mặt khó tin nhìn hắn, nhếch miệng lộ ra một loạt răng nanh vàng, cười nói: “Đường Hiểu, đã lâu không gặp."
Đường Hiểu kỳ thật muốn nói ‘Chúng ta mới gặp nhau tại quán ăn không lâu’, nhưng việc ôn lại chuyện cũ với loại người này vẫn là miễn đi, cậu không muốn tiếp xúc với Chu Thích, mặc kệ là trước khi hắn nghèo túng, hay là sau khi hắn nghèo túng.
“Tại sao không nói chuyện? Tốt xấu chúng ta cũng sống chung nhà trọ trong một năm, trở nên vô tình như vậy, gặp mặt cũng không chào một tiếng sao?" Chu Thích bắt chéo chân, phì phèo nhả khói, giọng nói của hắn cũng không nhỏ, trên xe bus lại rất yên lặng, những lời này lập tức khiến lực chú ý của người khác đều dồn lại đây.
Nhận thấy những ánh mắt khác thường mọi người, Đường Hiểu nhíu nhíu mày, Chu Thích hắn ăn nói chẳng chút suy nghĩ, nếu thật sự không để ý tới hắn, nói không chừng hắn sẽ còn nói ra cái gì khiến người khác hiểu lầm, với tiết tháo của hắn, không phải không có khả năng này.
“Cậu có chuyện gì không?" Đường Hiểu bình tĩnh hỏi.
Chu Thích hung hăng hút một hơi thuốc, khóe mắt cao thấp liếc mắt một cái đánh giá nhìn cậu, trào phúng cười nói, “Xem ra kim chủ của cậu đối xử với cậu không tồi, bất quá tại sao an ta lại không tới đón cậu?"
Một tia đồng tình vừa xuất hiện không lâu của Đường Hiểu dành cho hắn nhất thời biến mất, “Học trưởng là khách hàng của tôi, xét theo nghĩa nào đó, quả thật có thể xem là kim chủ của tôi, bất quá điều này không liên quan gì đến cậu. Nếu cậu không còn việc gì để nói, phiền cậu tìm chỗ khác ngồi, tôi không thích khói thuốc lá."
Chu Thích không chút nhúc nhích, thậm chí còn dùng chân cản đường không cho cậu ra ngoài.
“Khách hàng? Đừng đùa chứ, nếu chỉ là khách hàng, sẽ mua cho cậu nhiều quần áo hàng hiệu như vậy sao? Đừng nói với tôi, quần áo trên người cậu mặc là do cậu tự mình mua nha."
Bởi vì liên quan đến công việc nên Chu Thích quen biết không ít kẻ có tiền, hơn nữa mỗi năm hắn đều lăn lộn ở quán bar, kết bạn với không ít người, vẫn phải có mắt nhìn, người khác có lẽ không nhìn ra giá trị quần áo trên người Đường Hiểu, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Chu Thích, tôi nghĩ tôi với cậu không thân thiết đến mức có thể bàn bạc việc riêng của tôi."
Đường Hiểu có chút bực mình, cậu không biết vì sao Chu Thích chung quy cứ muốn nhắm vào cậu, người như thế căn bản không đáng nhận được sự đồng tình.
Chu Thích ném tàn thuốc xuống sàn xe, dùng chân đạp vài cái, cười lạnh nói, “Cậu đã không kiên nhẫn, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, Đường Hiểu, nếu cậu không muốn để ông nội của mình biết cậu là một người đồng tính, tốt nhất nên cho tôi mượn hai trăm vạn."
Đường Hiểu giận dữ, “Cậu uy hiếp tôi?"
Chu Thích hung tợn nói, “Đúng vậy, tôi uy hiếp cậu thì sao, đừng quên, ông nội của cậu bị bệnh, nếu cậu không muốn chọc tức ông ta, hại bệnh tình ông ta nặng thêm, tốt nhất nên làm theo lời của tôi, nếu không cậu tự biết hậu quả rồi đó."
Đường Hiểu giận đến xanh mặt, người này thật sự là muốn tiền muốn đến mức điên rồi, cư nhiên dám lấy ông nội uy hiếp cậu!
“Đường Hiểu, tôi cho cậu thời gian một ngày để suy nghĩ."
Chu Thích nói xong câu đó, vừa đúng lúc xe bus dừng lại, hắn rất dứt khoát xuống xe.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Đường Hiểu hận hiện tại không thể chọc vài lỗ thủng trên người Chu Thích. Cho tới bây giờ cậu chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, loại này hành vi so với bắt cóc vơ vét tài sản có gì khác nhau?
Quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Lúc Đường Hiểu trở lại biệt thự, đã hơn tám giờ.
Sắc mặt Đường Hiểu trông không tốt lắm, nhưng trước khi đi vào vẫn là chỉnh lý lại bề ngoài một chút, cậu sợ bị Cốc Tu Cẩn nhìn ra điểm khác thường. Cậu cũng không tin tưởng Chu Thích, một người có phẩm chất như vậy, cho dù có cho mượn thì chắc chắn hắn sẽ không trả, cho nên cậu tuyệt đối không vay tiền cho hắn, cậu cũng không có tiền.
“Đường Hiểu." Giọng nói Cốc Tu Cẩn đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đang đứng ở cửa, không biết đã bao lâu rồi, cậu không khỏi lúng túng nói, “Học trưởng, tại sao anh lại về sớm như vậy?"
Đường Hiểu rời đi không bao lâu, Cốc Tu Cẩn liền lái xe chạy ra, anh cho rằng Đường Hiểu sẽ trực tiếp đi đến trạm xe bus, liền lái xe qua, không ngờ Đường Hiểu lại đang ngồi ở chỗ chiếc ghế gần đó ăn sủi cảo.
Ăn xong hộp sủi cảo, Đường Hiểu chậm rãi bắt xe bus.
Lúc này đã gần tám giờ, trên xe bus cơ bản không có mấy người, tất cả mọi người đều mang bộ dáng mệt mỏi.
Đường Hiểu đi đến chỗ ngồi ở phía sau, vẻ mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ uể oải, tuy rằng hôm nay không làm công việc gì quá tốn sức, nhưng mà qua một phen kinh hoảng, cả người cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trước khi rời đi, tuy rằng cậu chỉ là kinh ngạc thoáng nhìn qua, nhưng không thể không nói, người phụ nữ kia đứng chung một chỗ với Cốc Tu Cẩn, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Đường Hiểu hiện tại mới phát hiện một sự thật bị cậu xem nhẹ đã lâu, có phải là Cốc Tu Cẩn đã có bạn gái rồi hay không, tuy rằng anh không ghét đồng tính luyến ái, nhưng là có lẽ anh đã sớm có bạn gái.
Đường Hiểu che mặt, thật sự là không xong rồi, kế hoạch thổ lộ phỏng chừng lại phải dời lại sau này.
Dời rồi lại dời, nhiều lúc cậu hoài nghi không biết mình còn dũng khí nói ra miệng hay không.
Đúng lúc này, chỗ trống bên cạnh cậu đột nhiên có một người ngồi xuống.
Đường Hiểu sửng sốt, trên xe bus rất ít người, căn bản không nhất thiết phải ngồi chung một chỗ với người khác, cậu theo bản năng nhìn qua người bên cạnh. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, Đường Hiểu không khỏi trợn tròn mắt.
Hóa ra là Chu Thích…
Chu Thích miệng ngậm thuốc lá, thấy Đường Hiểu mang vẻ mặt khó tin nhìn hắn, nhếch miệng lộ ra một loạt răng nanh vàng, cười nói: “Đường Hiểu, đã lâu không gặp."
Đường Hiểu kỳ thật muốn nói ‘Chúng ta mới gặp nhau tại quán ăn không lâu’, nhưng việc ôn lại chuyện cũ với loại người này vẫn là miễn đi, cậu không muốn tiếp xúc với Chu Thích, mặc kệ là trước khi hắn nghèo túng, hay là sau khi hắn nghèo túng.
“Tại sao không nói chuyện? Tốt xấu chúng ta cũng sống chung nhà trọ trong một năm, trở nên vô tình như vậy, gặp mặt cũng không chào một tiếng sao?" Chu Thích bắt chéo chân, phì phèo nhả khói, giọng nói của hắn cũng không nhỏ, trên xe bus lại rất yên lặng, những lời này lập tức khiến lực chú ý của người khác đều dồn lại đây.
Nhận thấy những ánh mắt khác thường mọi người, Đường Hiểu nhíu nhíu mày, Chu Thích hắn ăn nói chẳng chút suy nghĩ, nếu thật sự không để ý tới hắn, nói không chừng hắn sẽ còn nói ra cái gì khiến người khác hiểu lầm, với tiết tháo của hắn, không phải không có khả năng này.
“Cậu có chuyện gì không?" Đường Hiểu bình tĩnh hỏi.
Chu Thích hung hăng hút một hơi thuốc, khóe mắt cao thấp liếc mắt một cái đánh giá nhìn cậu, trào phúng cười nói, “Xem ra kim chủ của cậu đối xử với cậu không tồi, bất quá tại sao an ta lại không tới đón cậu?"
Một tia đồng tình vừa xuất hiện không lâu của Đường Hiểu dành cho hắn nhất thời biến mất, “Học trưởng là khách hàng của tôi, xét theo nghĩa nào đó, quả thật có thể xem là kim chủ của tôi, bất quá điều này không liên quan gì đến cậu. Nếu cậu không còn việc gì để nói, phiền cậu tìm chỗ khác ngồi, tôi không thích khói thuốc lá."
Chu Thích không chút nhúc nhích, thậm chí còn dùng chân cản đường không cho cậu ra ngoài.
“Khách hàng? Đừng đùa chứ, nếu chỉ là khách hàng, sẽ mua cho cậu nhiều quần áo hàng hiệu như vậy sao? Đừng nói với tôi, quần áo trên người cậu mặc là do cậu tự mình mua nha."
Bởi vì liên quan đến công việc nên Chu Thích quen biết không ít kẻ có tiền, hơn nữa mỗi năm hắn đều lăn lộn ở quán bar, kết bạn với không ít người, vẫn phải có mắt nhìn, người khác có lẽ không nhìn ra giá trị quần áo trên người Đường Hiểu, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Chu Thích, tôi nghĩ tôi với cậu không thân thiết đến mức có thể bàn bạc việc riêng của tôi."
Đường Hiểu có chút bực mình, cậu không biết vì sao Chu Thích chung quy cứ muốn nhắm vào cậu, người như thế căn bản không đáng nhận được sự đồng tình.
Chu Thích ném tàn thuốc xuống sàn xe, dùng chân đạp vài cái, cười lạnh nói, “Cậu đã không kiên nhẫn, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, Đường Hiểu, nếu cậu không muốn để ông nội của mình biết cậu là một người đồng tính, tốt nhất nên cho tôi mượn hai trăm vạn."
Đường Hiểu giận dữ, “Cậu uy hiếp tôi?"
Chu Thích hung tợn nói, “Đúng vậy, tôi uy hiếp cậu thì sao, đừng quên, ông nội của cậu bị bệnh, nếu cậu không muốn chọc tức ông ta, hại bệnh tình ông ta nặng thêm, tốt nhất nên làm theo lời của tôi, nếu không cậu tự biết hậu quả rồi đó."
Đường Hiểu giận đến xanh mặt, người này thật sự là muốn tiền muốn đến mức điên rồi, cư nhiên dám lấy ông nội uy hiếp cậu!
“Đường Hiểu, tôi cho cậu thời gian một ngày để suy nghĩ."
Chu Thích nói xong câu đó, vừa đúng lúc xe bus dừng lại, hắn rất dứt khoát xuống xe.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Đường Hiểu hận hiện tại không thể chọc vài lỗ thủng trên người Chu Thích. Cho tới bây giờ cậu chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, loại này hành vi so với bắt cóc vơ vét tài sản có gì khác nhau?
Quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Lúc Đường Hiểu trở lại biệt thự, đã hơn tám giờ.
Sắc mặt Đường Hiểu trông không tốt lắm, nhưng trước khi đi vào vẫn là chỉnh lý lại bề ngoài một chút, cậu sợ bị Cốc Tu Cẩn nhìn ra điểm khác thường. Cậu cũng không tin tưởng Chu Thích, một người có phẩm chất như vậy, cho dù có cho mượn thì chắc chắn hắn sẽ không trả, cho nên cậu tuyệt đối không vay tiền cho hắn, cậu cũng không có tiền.
“Đường Hiểu." Giọng nói Cốc Tu Cẩn đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đang đứng ở cửa, không biết đã bao lâu rồi, cậu không khỏi lúng túng nói, “Học trưởng, tại sao anh lại về sớm như vậy?"
Tác giả :
Duẫn Gia