Sủng Thê Chi Đạo
Chương 43: Thăng chức
Đường Hiểu cố nặn ra khuôn mặt tươi cười nói, “Thật xin lỗi chị Lâm, tôi đối với chị và anh Trịnh cũng không quá hiểu rõ, cho nên tôi cũng không biết giữa hai người ai thích hợp, hơn nữa có thích hợp hay không là do giám đốc quyết định, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi."
Lâm Mỹ cũng không đoán được suy nghĩ của Đường Hiểu, nghe nói như thế sắc mặt không được tốt lắm nhìn cậu, chị ta cảm thấy những lời này của Đường Hiểu có thể ngầm mỉa mai mình cùng Trịnh Tiểu Minh, bởi vì bọn họ bình thường đối với Đường Hiểu rất lãnh đạm .
Lâm Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy có thể có khả năng này, liền ‘Hừ’ một tiếng, trên cao nhìn xuống Đường Hiểu đang ngồi nói, “Cậu tự biết như vậy thì tốt rồi."
Nói xong chị ta liền cực kỳ khinh thường quay đầu bỏ đi, đôi giày cao 10cm vang lên tiếng ‘cộp cộp’, cả văn phòng dường như chỉ còn lại âm thanh này.
Đường Hiểu bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu lại thì nhìn thấy Trịnh Tiểu Minh đang ló đầu ra nhìn về phía cậu. Đột nhiên thấy Đường Hiểu quay lại nhìn mình, Trịnh Tiểu Minh sửng sốt một chút, nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn lén, ngược lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười với cậu.
Đường Hiểu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Có lẽ Trịnh Tiểu Minh cho rằng cậu cự tuyệt sự lấy lòng của Lâm Mỹ, cho nên bản thân anh ta sẽ có cơ hội lấy được phiếu bầu của cậu.
Nghĩ đến hành vi của hai người, Đường Hiểu tuy rằng rất chờ mong được nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của bọn họ, nhưng sau đó, chờ đón cậu có lẽ là một cái phiền toái rất lớn.
Nửa giờ sau, giám đốc đi làm.
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh giống hệt như bị bệnh trĩ, một giây cũng không thể ngồi yên được.
Hai người liên tục nhìn qua văn phòng giám đốc, thỉnh thoảng không cẩn thận liếc nhau một cái, trong không khí tựa như cũng lóe ra mùi thuốc súng ‘bùm bùm’.
Năm phút sau, giám đốc rốt cục đi ra khỏi phòng làm việc.
Thường Hưng đi tới cửa, thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, ‘Khụ’ một tiếng nhân tiện nói, “Hôm nay có việc cần tuyên bố, là về chức trợ lý của tôi."
Vừa mới dứt lời, mọi người lập tức ngừng công việc trong tay, trong đó Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh là rõ ràng nhất. Hai người đứng lên khỏi chỗ ngồi, những người khác ngược lại không phản ứng gì, bởi vì mọi người đều cho rằng chức trợ lý của giám đốc sẽ được lựa chọn giữa hai người bọn họ.
Thường Hưng nhìn mọi người nói, “Trải qua khoảng thời gian quan sát này, tôi quyết định chọn Đường Hiểu đảm nhiệm chức trợ lý của tôi, còn một số nghiệp vụ của cậu ấy sẽ do nhân viên văn phòng mới đến tiếp nhận."
Tiếp theo ông nhìn về phía Đường Hiểu, “Đường Hiểu, buổi chiều cậu đem mấy công việc nghiệp vụ của của mình bàn giao đi, sau đó đến phòng làm việc của tôi trình diện."
Nói xong ông ta liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này, giọng nói bén nhọn của Lâm Mỹ chợt vang lên, “Giám đốc, Đường Hiểu đến công ty chưa được hai tháng, tại sao lại là cậu ta?"
“Đúng vậy, với trình độ và kinh nghiệp của Đường Hiểu căn bản không đảm đương nổi chức trợ lý này." Trịnh Tiểu Minh cũng không chịu thua, dựa vào cái gì lại để một con chim non chạy trước bọn họ, bọn họ vẫn luôn cho rằng chức trợ lý nếu không phải là mình thì cũng chẳng thuộc về ai khác, bởi vì bản thân cũng được xem là nguyên lão của công ty, không lý nào vị trí tốt như vậy lại tặng cho một con chim non mớ ra ràng, trong khi bọn họ lại là người làm việc cực nhọc bấy lâu.
Đường Hiểu biết bọn họ sẽ không phục, nhưng không ngờ họ lại nói ra trước mặt mọi người, cậu nhìn về phía Thường Hưng.
Thường Hưng mặt không đổi sắc nói, “A? Vậy hai người cảm thấy ai thích hợp hơn?"
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh hai mặt nhìn nhau, vấn đề này ngược lại làm khó bọn họ, bởi vì nếu trả lời không tốt, rất có thể sẽ khiến mọi người phản cảm, tuy rằng tính cách bọn họ không tốt lắm, nhưng vẫn biết rằng nhân duyên và giao thiệp là vô cùng quan trọng.
Đường Hiểu bội phục nhìn Thường Hưng, quả không hổ là lão cáo già a!
Lâm Mỹ do dự một lúc lâu, vì bát cơm, cuối cùng mặt dày đánh vỡ trầm mặc nói, “Giám đốc, tôi thấy so với Đường Hiểu thì tôi càng có thể đảm nhiệm chức trợ lý này, từ lúc công ty thành lập tôi cũng đã bắt đầu làm việc tại đây, kinh nghiệm cũng nhiều hơn cậu ta, hơn nữa cũng không ai quen thuộc việc lớn việc nhỏ của công ty hơn tôi cả."
Trịnh Tiểu Minh cũng không cam lòng yếu thế, lí do thoái thác của anh ta và Lâm Mỹ cũng không sai biệt lắm, bất quá anh ta rất thông minh đưa thêm một lí do ‘Đàn ông làm việc tương đối tin cậy vững chắc hơn’. Tuy rằng có thể sẽ đắc tội những nhân viên nữ ở đây, nhưng giám đốc cũng là đàn ông, vì tiền đồ, cho dù đắc tội nhiều người hơn nữa anh ta cũng không sợ.
Thường Hưng giận dữ nói, “Các người nói tôi cũng biết, chính vì hai người đều rất ưu tú, ngay cả chủ tịch cũng không biết lựa chọn thế nào mới tốt, mọi người đều biết gần đây nghiệp vụ công ty càng ngày càng nhiều, cho nên tôi mới quyết định tuyển một người trợ lý bên mình, nhưng đây là lần đầu tiên tuyển trợ lý, cho nên rất nhiều chuyện đều phải học lại từ đầu, tuy Đường Hiểu mới vào công ty một thời gian ngắn, nhưng năng lực học tập của cậu ta rất mạnh, nếu chuyển bất kỳ người nào trong hai người đến bên cạnh tôi, vậy nghiệp vụ trong tay hai người còn phải bàn giao một lần nữa, vừa phức tạp lại phiền toái, cho nên trải qua thương lượng, chúng tôi mới quyết định chọn Đường Hiểu đảm nhiệm chức trợ lý của tôi."
Lời Thường Hưng nói lần này, vô cùng hợp tình hợp lý, cho một khối bánh ngọt lại đánh thêm một gậy, như vậy cũng không đắc tội ai. Vốn dĩ không khí sặc mùi thuốc súng hết sức căng thẳng nhất thời cũng tiêu tán sạch sẽ.
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh còn định nói gì đó, nhưng mà giám đốc ngay cả danh nghĩa của chủ tịch cũng đã lôi ra luôn rồi, nếu bọn họ lại làm lớn chuyện này, vậy thì có chút không thức thời, hơn nữa rất có thể sẽ khiến giám đốc tức giận.
Cuối cùng, hai người chỉ có thể chấp nhận kết quả này.
Thường Hưng vừa lòng tiêu sái rời khỏi.
Thường Hưng vừa đi, Đường Hiểu lập tức nhận được ánh mắt xem thường của hai người, bao gồm cả Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh.
Đặc biệt là Lâm Mỹ, tuy rằng giám đốc đã nói rất rõ ràng rành mạch, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ta cư nhiên để một con chim non mới đến phỏng tay trên, cô ta liền tức giận, mới vừa rồi cô ta còn đến hỏi Đường Hiểu xem ai thích hợp hơn, quả thực là mất hết mặt mũi.
Trải qua chuyện lần này, thái độ của Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh đối với Đường Hiểu đã kém tới cực điểm, chỉ còn thiếu nước mỉa mai thẳng trước mặt cậu mấy câu. Đặc biệt buổi chiều lúc bàn giao nghiệp vụ, bởi vì có chút tài liệu cần in ra từ máy tính của Lâm Mỹ, cô ta vẫn luôn từ chối nói không rảnh, lại không cho Đường Hiểu động vào máy tính của mình, kết quả tới hơn bốn giờ mới hoàn thành.
Đường Hiểu không muốn so đo với phụ nữ, sau khi bàn giao những công việc khác xong, liền bảo cậu nhân viên mới đã tiếp nhận công việc của mình sắp xếp thời gian đi tìm Lâm Mỹ lấy tài liệu, sau đó đến chỗ Thường Hưng trình diện.
Lâm Mỹ thấy cậu mang bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, nhất thời lại nổi lên cơn tức.
Lúc chuẩn bị tan tầm, Đường Hiểu nhận được điện thoại của Cốc Tu Cẩn, bởi vì Cốc Tu Cẩn lái xe đến đây cần một chút thời gian, cho nên cậu cố tình về trễ hơn người khác vài phút.
Lâm Mỹ cũng không đoán được suy nghĩ của Đường Hiểu, nghe nói như thế sắc mặt không được tốt lắm nhìn cậu, chị ta cảm thấy những lời này của Đường Hiểu có thể ngầm mỉa mai mình cùng Trịnh Tiểu Minh, bởi vì bọn họ bình thường đối với Đường Hiểu rất lãnh đạm .
Lâm Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy có thể có khả năng này, liền ‘Hừ’ một tiếng, trên cao nhìn xuống Đường Hiểu đang ngồi nói, “Cậu tự biết như vậy thì tốt rồi."
Nói xong chị ta liền cực kỳ khinh thường quay đầu bỏ đi, đôi giày cao 10cm vang lên tiếng ‘cộp cộp’, cả văn phòng dường như chỉ còn lại âm thanh này.
Đường Hiểu bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu lại thì nhìn thấy Trịnh Tiểu Minh đang ló đầu ra nhìn về phía cậu. Đột nhiên thấy Đường Hiểu quay lại nhìn mình, Trịnh Tiểu Minh sửng sốt một chút, nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn lén, ngược lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười với cậu.
Đường Hiểu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Có lẽ Trịnh Tiểu Minh cho rằng cậu cự tuyệt sự lấy lòng của Lâm Mỹ, cho nên bản thân anh ta sẽ có cơ hội lấy được phiếu bầu của cậu.
Nghĩ đến hành vi của hai người, Đường Hiểu tuy rằng rất chờ mong được nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của bọn họ, nhưng sau đó, chờ đón cậu có lẽ là một cái phiền toái rất lớn.
Nửa giờ sau, giám đốc đi làm.
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh giống hệt như bị bệnh trĩ, một giây cũng không thể ngồi yên được.
Hai người liên tục nhìn qua văn phòng giám đốc, thỉnh thoảng không cẩn thận liếc nhau một cái, trong không khí tựa như cũng lóe ra mùi thuốc súng ‘bùm bùm’.
Năm phút sau, giám đốc rốt cục đi ra khỏi phòng làm việc.
Thường Hưng đi tới cửa, thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, ‘Khụ’ một tiếng nhân tiện nói, “Hôm nay có việc cần tuyên bố, là về chức trợ lý của tôi."
Vừa mới dứt lời, mọi người lập tức ngừng công việc trong tay, trong đó Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh là rõ ràng nhất. Hai người đứng lên khỏi chỗ ngồi, những người khác ngược lại không phản ứng gì, bởi vì mọi người đều cho rằng chức trợ lý của giám đốc sẽ được lựa chọn giữa hai người bọn họ.
Thường Hưng nhìn mọi người nói, “Trải qua khoảng thời gian quan sát này, tôi quyết định chọn Đường Hiểu đảm nhiệm chức trợ lý của tôi, còn một số nghiệp vụ của cậu ấy sẽ do nhân viên văn phòng mới đến tiếp nhận."
Tiếp theo ông nhìn về phía Đường Hiểu, “Đường Hiểu, buổi chiều cậu đem mấy công việc nghiệp vụ của của mình bàn giao đi, sau đó đến phòng làm việc của tôi trình diện."
Nói xong ông ta liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này, giọng nói bén nhọn của Lâm Mỹ chợt vang lên, “Giám đốc, Đường Hiểu đến công ty chưa được hai tháng, tại sao lại là cậu ta?"
“Đúng vậy, với trình độ và kinh nghiệp của Đường Hiểu căn bản không đảm đương nổi chức trợ lý này." Trịnh Tiểu Minh cũng không chịu thua, dựa vào cái gì lại để một con chim non chạy trước bọn họ, bọn họ vẫn luôn cho rằng chức trợ lý nếu không phải là mình thì cũng chẳng thuộc về ai khác, bởi vì bản thân cũng được xem là nguyên lão của công ty, không lý nào vị trí tốt như vậy lại tặng cho một con chim non mớ ra ràng, trong khi bọn họ lại là người làm việc cực nhọc bấy lâu.
Đường Hiểu biết bọn họ sẽ không phục, nhưng không ngờ họ lại nói ra trước mặt mọi người, cậu nhìn về phía Thường Hưng.
Thường Hưng mặt không đổi sắc nói, “A? Vậy hai người cảm thấy ai thích hợp hơn?"
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh hai mặt nhìn nhau, vấn đề này ngược lại làm khó bọn họ, bởi vì nếu trả lời không tốt, rất có thể sẽ khiến mọi người phản cảm, tuy rằng tính cách bọn họ không tốt lắm, nhưng vẫn biết rằng nhân duyên và giao thiệp là vô cùng quan trọng.
Đường Hiểu bội phục nhìn Thường Hưng, quả không hổ là lão cáo già a!
Lâm Mỹ do dự một lúc lâu, vì bát cơm, cuối cùng mặt dày đánh vỡ trầm mặc nói, “Giám đốc, tôi thấy so với Đường Hiểu thì tôi càng có thể đảm nhiệm chức trợ lý này, từ lúc công ty thành lập tôi cũng đã bắt đầu làm việc tại đây, kinh nghiệm cũng nhiều hơn cậu ta, hơn nữa cũng không ai quen thuộc việc lớn việc nhỏ của công ty hơn tôi cả."
Trịnh Tiểu Minh cũng không cam lòng yếu thế, lí do thoái thác của anh ta và Lâm Mỹ cũng không sai biệt lắm, bất quá anh ta rất thông minh đưa thêm một lí do ‘Đàn ông làm việc tương đối tin cậy vững chắc hơn’. Tuy rằng có thể sẽ đắc tội những nhân viên nữ ở đây, nhưng giám đốc cũng là đàn ông, vì tiền đồ, cho dù đắc tội nhiều người hơn nữa anh ta cũng không sợ.
Thường Hưng giận dữ nói, “Các người nói tôi cũng biết, chính vì hai người đều rất ưu tú, ngay cả chủ tịch cũng không biết lựa chọn thế nào mới tốt, mọi người đều biết gần đây nghiệp vụ công ty càng ngày càng nhiều, cho nên tôi mới quyết định tuyển một người trợ lý bên mình, nhưng đây là lần đầu tiên tuyển trợ lý, cho nên rất nhiều chuyện đều phải học lại từ đầu, tuy Đường Hiểu mới vào công ty một thời gian ngắn, nhưng năng lực học tập của cậu ta rất mạnh, nếu chuyển bất kỳ người nào trong hai người đến bên cạnh tôi, vậy nghiệp vụ trong tay hai người còn phải bàn giao một lần nữa, vừa phức tạp lại phiền toái, cho nên trải qua thương lượng, chúng tôi mới quyết định chọn Đường Hiểu đảm nhiệm chức trợ lý của tôi."
Lời Thường Hưng nói lần này, vô cùng hợp tình hợp lý, cho một khối bánh ngọt lại đánh thêm một gậy, như vậy cũng không đắc tội ai. Vốn dĩ không khí sặc mùi thuốc súng hết sức căng thẳng nhất thời cũng tiêu tán sạch sẽ.
Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh còn định nói gì đó, nhưng mà giám đốc ngay cả danh nghĩa của chủ tịch cũng đã lôi ra luôn rồi, nếu bọn họ lại làm lớn chuyện này, vậy thì có chút không thức thời, hơn nữa rất có thể sẽ khiến giám đốc tức giận.
Cuối cùng, hai người chỉ có thể chấp nhận kết quả này.
Thường Hưng vừa lòng tiêu sái rời khỏi.
Thường Hưng vừa đi, Đường Hiểu lập tức nhận được ánh mắt xem thường của hai người, bao gồm cả Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh.
Đặc biệt là Lâm Mỹ, tuy rằng giám đốc đã nói rất rõ ràng rành mạch, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ta cư nhiên để một con chim non mới đến phỏng tay trên, cô ta liền tức giận, mới vừa rồi cô ta còn đến hỏi Đường Hiểu xem ai thích hợp hơn, quả thực là mất hết mặt mũi.
Trải qua chuyện lần này, thái độ của Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh đối với Đường Hiểu đã kém tới cực điểm, chỉ còn thiếu nước mỉa mai thẳng trước mặt cậu mấy câu. Đặc biệt buổi chiều lúc bàn giao nghiệp vụ, bởi vì có chút tài liệu cần in ra từ máy tính của Lâm Mỹ, cô ta vẫn luôn từ chối nói không rảnh, lại không cho Đường Hiểu động vào máy tính của mình, kết quả tới hơn bốn giờ mới hoàn thành.
Đường Hiểu không muốn so đo với phụ nữ, sau khi bàn giao những công việc khác xong, liền bảo cậu nhân viên mới đã tiếp nhận công việc của mình sắp xếp thời gian đi tìm Lâm Mỹ lấy tài liệu, sau đó đến chỗ Thường Hưng trình diện.
Lâm Mỹ thấy cậu mang bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, nhất thời lại nổi lên cơn tức.
Lúc chuẩn bị tan tầm, Đường Hiểu nhận được điện thoại của Cốc Tu Cẩn, bởi vì Cốc Tu Cẩn lái xe đến đây cần một chút thời gian, cho nên cậu cố tình về trễ hơn người khác vài phút.
Tác giả :
Duẫn Gia