Sủng Thê Chi Đạo
Chương 29: Chuyển khoản
Số lần khẩn trương ngày hôm nay dường như còn nhiều hơn một năm qua, Đường Hiểu cơ hồ đã hình thành thói quen khẩn trương.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm, Đường Hiểu mở tuýp thuốc mỡ, cởi quần ra, lấy một ít thuốc sau đó bắt đầu tự thoa thuốc cho mình.
Không hiểu sao, Đường Hiểu lại cảm thấy mình nhanh chóng mê muội, thoa thoa, trông đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Cốc Tu Cẩn thoa thuốc cho cậu, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ma sát giữa hai đùi cậu, cái loại cảm giác này… Đường Hiểu đột nhiên rên rỉ một tiếng, chờ đến khi cậu kịp phản ứng, cơ hồ muốn đâm đầu chết.
Đường Hiểu đem mặt chôn ở gối đầu, tư thế nằm nghiêng tự thôi miên mình, không đến nửa giờ, hô hấp của cậu dần hòa hoãn lại, say sưa đi vào giấc ngủ.
Gần đến mười hai giờ, một tia sáng từ bên ngoài khe cửa chiếu vào, sau đó là một đạo thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến. Người này chính là Cốc Tu Cẩn, sau khi giải quyết công việc xong, anh định trở về phòng ngủ, đột nhiên nhớ đến Đường Hiểu. Lo lắng cậu không thoa thuốc tốt, anh liền đến đây kiểm tra.
Cốc Tu Cẩn đứng ở bên giường nhìn Đường Hiểu đang ngủ say sưa.
Bộ dáng của Đường Hiểu cũng không thể nói là đẹp trai, nhưng mà diện mạo rất thanh tú, ngược lại trông rất dễ nhìn. Đôi mắt vừa to vừa sáng hiện tại nhắm chặt, lông mi thon dài giống như màu đen lông chim, tràn đầy vẻ dễ thương đáng yêu, khiến cho khuôn mặt thanh tú của cậu lại càng thêm hấp dẫn người khác hơn.
Đường Hiểu khi ngủ thật an tĩnh, bình thường cậu rất thích ôm gối khi ngủ, ngay cả lúc ngủ cũng là bộ dáng thực thỏa mãn.
Cốc Tu Cẩn vốn định nhìn xem cậu thoa thuốc như thế nào, nhưng mà trên người cậu mặc quần ngủ, anh lo lắng sẽ làm cậu tỉnh giấc. Suy đi nghĩ lại, anh vẫn là chỉnh chăn cho cậu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Hiểu ngủ thẳng giấc mới tỉnh lại.
Có thể là đã xin phép nghỉ không cần đi làm, cho nên tâm tình của cậu cũng thả lỏng, bất quá giấy xin nghỉ phép không phải là bản thân cậu viết. Đem hôm đó sau khi Cốc Tu Cẩn nói cậu không nên đi làm, liền bảo Trương quản gia gọi điện thoại cho giám đốc xin nghỉ giúp cậu, cậu cũng là sau đó mới biết được.
Sau khi rời giường, như thường lệ Đường Hiểu đến phòng tắm rửa đi thuốc mỡ, lại cởi áo ngủ thay một thân quần áo hưu nhàn, sau đó mới xuống lầu.
Như dự đoán của cậu, Cốc Tu Cẩn đã đi làm.
Trương quản gia thấy cậu đi xuống, lập tức căn dặn người hầu mang bữa sáng ra, đây đều là trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, đặt trong lò vi sóng để giữ ấm.
Đường Hiểu nói tiếng cảm ơn với Trương quản gia, bữa sáng ngày hôm nay và ngày hôm qua đều rất phong phú, phân lượng cũng thực đầy đủ, Đường Hiểu ăn đến no căng cả bụng.
Bởi vì không nên ngồi một chỗ quá lâu, sau khi ăn xong bữa sáng Đường Hiểu liền bắt đầu đi tản bộ xung quanh biệt thự, thuận tiện tiêu hóa thức ăn trong dạ dày. Mãi cho đến khi không sai biệt lắm, cậu mới trở về phòng xem ti vi.
Trương quản gia không biết từ đâu tìm được một cái đệm mềm mại, bảo cậu ngồi trên đó, như vậy sẽ không chèn ép đến xương cụt. Hành động chăm sóc cẩn thận này làm Đường Hiểu thực cảm động.
Vốn dĩ Đường Hiểu nghĩ rằng buổi tối mới có thể gặp Cốc Tu Cẩn, không ngờ bốn giờ chiều anh đã trở về.
Thời điểm tiếng động cơ của chiếc BMWs vang lên bên ngoài, cậu còn cho rằng mình bị ảo giác. Mãi đến khi Cốc Tu Cẩn đi tới, cậu mới biết được anh thật sự đã về.
Đường Hiểu vội vàng từ sô pha đứng lên, sau khi kịp phản ứng mới phát hiện động tác của mình quá mức sốt ruột, nhất thời đứng không được, ngồi cũng không xong.
Cốc Tu Cẩn đưa áo khoác cho Trương quản gia, sau đó bước qua chỗ Đường Hiểu.
Đường Hiểu suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một đề tài, đợi đến khi anh đi vào mới nói, “Học trưởng, tôi có một việc muốn hỏi anh."
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Thật trùng hợp, tôi cũng có một việc muốn nói cậu biết, cậu nói trước đi!"
Đường Hiểu cũng không già mồm cãi láo, thấy anh ngồi xuống liền ngồi xuống theo rồi nói, “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, anh bảo Trương quản gia xin nghỉ giúp tôi mấy ngày vậy?"
Nói xong câu đó, Đường Hiểu suýt chút nữa liền cắn đứt lưỡi chính mình.
Trương quản gia từ buổi sáng đến bây giờ đều luôn ở trong biệt thự, còn nói chuyện với cậu vài lần, vốn dĩ cậu có thể trực tiếp hỏi Trương quản gia. Câu này vừa nói ra khỏi miệng liền thấy rõ bây giờ cậu không biết nói gì nên mới tìm đề tài để nói.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu đỏ mặt, cười cười, “Tôi không biết cậu muốn nghỉ mấy ngày nên trước tiên bảo Trương quản gia giúp cậu xin nghỉ phép năm năm ngày. Tuy rằng tôi muốn cậu có thể nghỉ ngơi trong thời gian lâu hơn, nhưng vẫn phải tôn trọng quyết định của cậu!"
Đường Hiểu có chút do dự, năm ngày đối với cậu đã là quá nhiều, tuy rằng bác sĩ Lưu dặn cậu phải nghỉ ngơi trong một hai tháng, nhưng mà với tình huống hiện tại của cậu thật sự không thể xin nghỉ lâu như vậy.
“Quên nói cho cậu biết một việc." Cốc Tu Cẩn đột nhiên nói, “Ngày hôm qua lúc Trương quản gia xin nghỉ phép giúp cậu, giám đốc Thường biết hoàn cảnh của cậu liền đồng ý cho cậu ứng trước nửa tháng tiền lương, có lẽ bây giờ đã chuyển tiền vào tài khoản của cậu rồi đấy!"
“Thật sao?" Đường Hiểu đang mặt ủ mày ê lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, kích động đến thiếu chút nữa đứng lên, hai mắt sáng ngời chờ mong nhìn Cốc Tu Cẩn.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu tươi cười, biểu tình cũng lập tức sinh động hẳn lên, khiến anh không khỏi cũng mỉm cười theo, “Dĩ nhiên là thật rồi, không tin cậu có thể tự mình kiểm tra thử. Thư phòng có máy tính, cậu có muốn đi lên nhìn xem hay không?"
Đường Hiểu do dự một lúc liền gật đầu. Kỳ thật không phải cậu muốn xem tiền lương của mình là bao nhiêu, mà là cậu nghe nói máy tính cũng có thể chuyển khoản. Vừa lúc có thể nhờ Cốc Tu Cẩn dạy cậu sử dụng máy tính để chuyển khoản, sau này mua máy tính, cậu cũng không cần phải chạy đến ngân hàng.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm, Đường Hiểu mở tuýp thuốc mỡ, cởi quần ra, lấy một ít thuốc sau đó bắt đầu tự thoa thuốc cho mình.
Không hiểu sao, Đường Hiểu lại cảm thấy mình nhanh chóng mê muội, thoa thoa, trông đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Cốc Tu Cẩn thoa thuốc cho cậu, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ma sát giữa hai đùi cậu, cái loại cảm giác này… Đường Hiểu đột nhiên rên rỉ một tiếng, chờ đến khi cậu kịp phản ứng, cơ hồ muốn đâm đầu chết.
Đường Hiểu đem mặt chôn ở gối đầu, tư thế nằm nghiêng tự thôi miên mình, không đến nửa giờ, hô hấp của cậu dần hòa hoãn lại, say sưa đi vào giấc ngủ.
Gần đến mười hai giờ, một tia sáng từ bên ngoài khe cửa chiếu vào, sau đó là một đạo thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến. Người này chính là Cốc Tu Cẩn, sau khi giải quyết công việc xong, anh định trở về phòng ngủ, đột nhiên nhớ đến Đường Hiểu. Lo lắng cậu không thoa thuốc tốt, anh liền đến đây kiểm tra.
Cốc Tu Cẩn đứng ở bên giường nhìn Đường Hiểu đang ngủ say sưa.
Bộ dáng của Đường Hiểu cũng không thể nói là đẹp trai, nhưng mà diện mạo rất thanh tú, ngược lại trông rất dễ nhìn. Đôi mắt vừa to vừa sáng hiện tại nhắm chặt, lông mi thon dài giống như màu đen lông chim, tràn đầy vẻ dễ thương đáng yêu, khiến cho khuôn mặt thanh tú của cậu lại càng thêm hấp dẫn người khác hơn.
Đường Hiểu khi ngủ thật an tĩnh, bình thường cậu rất thích ôm gối khi ngủ, ngay cả lúc ngủ cũng là bộ dáng thực thỏa mãn.
Cốc Tu Cẩn vốn định nhìn xem cậu thoa thuốc như thế nào, nhưng mà trên người cậu mặc quần ngủ, anh lo lắng sẽ làm cậu tỉnh giấc. Suy đi nghĩ lại, anh vẫn là chỉnh chăn cho cậu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Hiểu ngủ thẳng giấc mới tỉnh lại.
Có thể là đã xin phép nghỉ không cần đi làm, cho nên tâm tình của cậu cũng thả lỏng, bất quá giấy xin nghỉ phép không phải là bản thân cậu viết. Đem hôm đó sau khi Cốc Tu Cẩn nói cậu không nên đi làm, liền bảo Trương quản gia gọi điện thoại cho giám đốc xin nghỉ giúp cậu, cậu cũng là sau đó mới biết được.
Sau khi rời giường, như thường lệ Đường Hiểu đến phòng tắm rửa đi thuốc mỡ, lại cởi áo ngủ thay một thân quần áo hưu nhàn, sau đó mới xuống lầu.
Như dự đoán của cậu, Cốc Tu Cẩn đã đi làm.
Trương quản gia thấy cậu đi xuống, lập tức căn dặn người hầu mang bữa sáng ra, đây đều là trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, đặt trong lò vi sóng để giữ ấm.
Đường Hiểu nói tiếng cảm ơn với Trương quản gia, bữa sáng ngày hôm nay và ngày hôm qua đều rất phong phú, phân lượng cũng thực đầy đủ, Đường Hiểu ăn đến no căng cả bụng.
Bởi vì không nên ngồi một chỗ quá lâu, sau khi ăn xong bữa sáng Đường Hiểu liền bắt đầu đi tản bộ xung quanh biệt thự, thuận tiện tiêu hóa thức ăn trong dạ dày. Mãi cho đến khi không sai biệt lắm, cậu mới trở về phòng xem ti vi.
Trương quản gia không biết từ đâu tìm được một cái đệm mềm mại, bảo cậu ngồi trên đó, như vậy sẽ không chèn ép đến xương cụt. Hành động chăm sóc cẩn thận này làm Đường Hiểu thực cảm động.
Vốn dĩ Đường Hiểu nghĩ rằng buổi tối mới có thể gặp Cốc Tu Cẩn, không ngờ bốn giờ chiều anh đã trở về.
Thời điểm tiếng động cơ của chiếc BMWs vang lên bên ngoài, cậu còn cho rằng mình bị ảo giác. Mãi đến khi Cốc Tu Cẩn đi tới, cậu mới biết được anh thật sự đã về.
Đường Hiểu vội vàng từ sô pha đứng lên, sau khi kịp phản ứng mới phát hiện động tác của mình quá mức sốt ruột, nhất thời đứng không được, ngồi cũng không xong.
Cốc Tu Cẩn đưa áo khoác cho Trương quản gia, sau đó bước qua chỗ Đường Hiểu.
Đường Hiểu suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một đề tài, đợi đến khi anh đi vào mới nói, “Học trưởng, tôi có một việc muốn hỏi anh."
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Thật trùng hợp, tôi cũng có một việc muốn nói cậu biết, cậu nói trước đi!"
Đường Hiểu cũng không già mồm cãi láo, thấy anh ngồi xuống liền ngồi xuống theo rồi nói, “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, anh bảo Trương quản gia xin nghỉ giúp tôi mấy ngày vậy?"
Nói xong câu đó, Đường Hiểu suýt chút nữa liền cắn đứt lưỡi chính mình.
Trương quản gia từ buổi sáng đến bây giờ đều luôn ở trong biệt thự, còn nói chuyện với cậu vài lần, vốn dĩ cậu có thể trực tiếp hỏi Trương quản gia. Câu này vừa nói ra khỏi miệng liền thấy rõ bây giờ cậu không biết nói gì nên mới tìm đề tài để nói.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu đỏ mặt, cười cười, “Tôi không biết cậu muốn nghỉ mấy ngày nên trước tiên bảo Trương quản gia giúp cậu xin nghỉ phép năm năm ngày. Tuy rằng tôi muốn cậu có thể nghỉ ngơi trong thời gian lâu hơn, nhưng vẫn phải tôn trọng quyết định của cậu!"
Đường Hiểu có chút do dự, năm ngày đối với cậu đã là quá nhiều, tuy rằng bác sĩ Lưu dặn cậu phải nghỉ ngơi trong một hai tháng, nhưng mà với tình huống hiện tại của cậu thật sự không thể xin nghỉ lâu như vậy.
“Quên nói cho cậu biết một việc." Cốc Tu Cẩn đột nhiên nói, “Ngày hôm qua lúc Trương quản gia xin nghỉ phép giúp cậu, giám đốc Thường biết hoàn cảnh của cậu liền đồng ý cho cậu ứng trước nửa tháng tiền lương, có lẽ bây giờ đã chuyển tiền vào tài khoản của cậu rồi đấy!"
“Thật sao?" Đường Hiểu đang mặt ủ mày ê lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, kích động đến thiếu chút nữa đứng lên, hai mắt sáng ngời chờ mong nhìn Cốc Tu Cẩn.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu tươi cười, biểu tình cũng lập tức sinh động hẳn lên, khiến anh không khỏi cũng mỉm cười theo, “Dĩ nhiên là thật rồi, không tin cậu có thể tự mình kiểm tra thử. Thư phòng có máy tính, cậu có muốn đi lên nhìn xem hay không?"
Đường Hiểu do dự một lúc liền gật đầu. Kỳ thật không phải cậu muốn xem tiền lương của mình là bao nhiêu, mà là cậu nghe nói máy tính cũng có thể chuyển khoản. Vừa lúc có thể nhờ Cốc Tu Cẩn dạy cậu sử dụng máy tính để chuyển khoản, sau này mua máy tính, cậu cũng không cần phải chạy đến ngân hàng.
Tác giả :
Duẫn Gia