Sủng Thê Chi Đạo
Chương 127: Quan hệ tam giác
Trở về H thị, Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu đều bắt đầu bận rộn.
Tuy rằng trước đó có giám đốc Hạ và Elma giúp đỡ, nhưng có một số văn kiện giám đốc Hạ không thể tự làm chủ được, cho nên một số công việc vẫn phải tồn động lại đó.
Hơn nửa tháng, cũng đủ để bọn họ chết chìm trong nó.
Sau khi Elma được giải thoát, cô thiếu chút nữa trực tiếp hét lên vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, ngoài miệng ồn ào muốn đi ăn mừng, giám đốc Hạ là người thứ nhất đáp ứng cô, hiện tại anh rất cưng chiều Elma, tựa như muốn bù lại khoảng trống năm năm trước.
Trải qua chuyện lúc trước, bây giờ hai người đã công khai quan hệ.
Giám đốc Hạ cũng đã thuận lợi hủy bỏ hôn ước với Vân Tử Huyên, Vân Tử Huyên vô cùng không muốn, thế nhưng cô ta có đồng ý hay không cũng chả sao, bởi vì ba Hạ Vân là Hạ Khải Chính cuối cùng cũng đã đồng ý.
Hạ Khải Chính biết rõ con trai không vui, từ sau khi đáp ứng với mẹ anh sẽ đính hôn cùng Vân Tử Huyên, vẻ tươi cười trên mặt hầu như không còn nữa, cả ngày không buồn lên tiếng, có đôi khi hai người ra ngoài, chưa đầy hai giờ, Hạ Vân đã trở về.
Con trai không có tình cảm đối với Vân Tử Huyên, Hạ Khải Chính đều biết rất rõ.
Ông cũng biết di ngôn bạn già để lại lúc lâm chung khiến con trai không vui vẻ gì, nhưng Bối Nhã cũng đã rời đi rồi, mà ông cho dù muốn cũng chẳng có cách nào khiến người chết sống lại.
Vì chuyện này, không biết Hạ Khải Chính đã thở dài bao nhiêu lần.
Hạ Vân là một đứa con có hiếu, anh không muốn làm trái nguyện vọng của mẹ mình, cho nên năm năm qua vẫn duy trì quan hệ là vị hôn phu của Vân Tử Huyên, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến Bối Nhã, cho nên vẫn chậm trễ không muốn kết hôn.
Một tháng trước, Hạ Khải Chính phát hiện biểu cảm trên mặt con trai trở nên nhiều hơn, có khi còn ngẩn ra cười ngây ngô, ngay từ đầu còn tưởng rằng quan hệ giữa anh và Vân Tử Huyên chuyển biến tốt hơn, mãi đến khi có một lần mang bữa ăn khuya cho con trai, điện thoại di động con trai đặt trên giường vừa vặn có cuộc gọi đến, ông không cẩn thận nhìn thấy tên người gọi đến — Bối Nhã!
Khi đó ông liền đoán được, sau này con trai lại đưa Bối Nhã về nhà, trước mặt ông nói rằng anh không muốn làm theo di nguyện của mẹ nữa, muốn được ở bên cạnh Bối Nhã, kỳ thực trong lòng Hạ Khải Chính đã sớm đồng ý rồi.
Ngay tại thời điểm ông nhìn thấy cái tên trong điện thoại di động thì đã đồng ý.
Hạ Khải Chính không phải một người hồ đồ, năm năm qua ông đã sớm nghĩ thông suốt, hơn nữa ông cũng tin tưởng ánh mắt của con trai mình, có thể Bối Nhã là một cô gái không tệ.
Được sự đồng ý của ba mình, Hạ Vân còn vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Gánh nặng bao năm qua rốt cuộc cũng bỏ xuống được, vì thế cứ như vậy có thể vui mừng hoan hỉ sao?
Đương nhiên không thể nào!
Vân Tử Huyên mất năm năm tuổi thanh xuân, tuy rằng là do cô ta tự nguyện trói buộc Hạ Vân, nhưng cô ta không cam lòng dùng năm năm tuổi xuân lại chỉ đánh đổi được kết cục là hủy bỏ hôn ước.
Vân gia cũng được xem là một gia đình danh giá có uy tính tại H thị, con gái bảo bối độc nhất bị Hạ gia trêu chọc như vậy, ba mẹ Vân Tử Huyên suýt nữa tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, thế nhưng đầu sỏ gây tội Hạ Vân lại đang làm việc ở Thịnh Đằng, nhắm vào bản thân anh là chuyện không thể nào, hơn nữa vẫn còn Hạ gia.
Hạ Khải Chính không phải là thương nhân, ông nguyên là phó cục trưởng cục tài chính ở H thị, tuy rằng bây giờ đã về hưu, thế nhưng thế lực vẫn còn, cũng không thể dễ dàng đắc tội.
Mặc dù Vân gia rất phẫn nộ về chuyện này, nhưng mà bọn họ cũng không còn cách nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phải dừng tay, nhưng Vân Tử Huyên lại không muốn, trong khoảng thời gian này, phòng an ninh của Thịnh Đằng bị cô ta quấn lấy không ít lần, cũng may mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng cô ta nữa, mọi người không khỏi thoáng buông lỏng.
Elma đề nghị đến quán thịt nướng ăn mừng, còn kéo cả Đường Hiểu theo.
Đường Hiểu nếu đi, Cốc Tu Cẩn tất nhiên cũng phải đi theo, đây mới chính là mục đích của Elma.
Có điều bởi vì giờ tan tầm không giống nhau, nên Elma và Hạ Vân đến đó trước, Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu gần đây thường xuyên phải tăng ca, ai bảo bọn họ chuồn mất hơn nửa tháng, bây giờ cần phải bù lại.
Có điều khi bọn họ chạy tới quán thịt nướng, bên trong lại đang xảy ra một chuyện vô cùng ‘náo nhiệt’, ngay cả ngoài cửa cũng có người bu lại xem.
Đường Hiểu bước vào mới phát hiện nhân vật chính của chuyện này là Elma và Hạ Vân, còn có thêm một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo.
“Cô ta chính là Vân Tử Huyên." Cốc Tu Cẩn kề sát vào tai cậu nói.
Chuyện giữa Hạ Vân và Vân Tử Huyên trước kia anh đã từng nghe nói, hơn nữa mấy lần nhìn thấy Vân Tử Huyên đến Thịnh Đằng tìm Hạ Vân, cho nên cũng biết diện mạo của cô ta.
Trong mắt Đường Hiểu hiện lên một tia kinh ngạc, bộ dáng của cái cô Vân Tử Huyên này quả thực có vài phần tư sắc, nếu không phải cô ta chỉ yêu Hạ Vân, có lẽ cô ta sẽ có một phần hạnh phúc tốt đẹp khác, những thứ như tình yêu quả thật không ai có thể khống chế được, vừa nghĩ đến cảnh ngộ của người khác, cậu lại càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn.
“Hạ Vân, em hỏi lại anh một lần cuối cùng, rốt cuộc anh có yêu em hay không?" Vân Tử Huyên oán hận nhìn Hạ Vân và Elma đứng chung một chỗ, càng nhìn lại càng cảm thấy chói mắt, dựa vào cái gì bọn họ ân ân ái ái, trong khi đó cô ta lại phải một mình lạnh lẽo.
Hạ Vân nhìn đứa em gái thanh mai trúc mã này, vẻ mặt có chút phức tạp, có thể anh hiểu được tại sao Tử Huyên lại cố chấp như vậy, tựa như anh vẫn luôn không thể buông tay đối với Bối Nhã, thế nhưng anh không muốn lừa dối chính mình, lại càng không muốn lừa dối cô ta.
“Tử Huyên, em sẽ tìm được người yêu thật sự của em."
Vân Tử Huyên như bị sét đánh, tuy rằng trong lòng biết rõ, nhưng chính tai nghe anh nói lại là chuyện khác, cô ta đã sớm biết cho tới bây giờ Hạ Vân vẫn không có tình cảm với mình, thế nhưng mười mấy năm yêu say đắm làm sao có thể nói buông là buông được.
Cô ta vẫn không hiểu, tại sao tình cảm mười tám năm lại không bằng sáu năm giữa anh với Bối Nhã, bản thân cô ta đau khổ như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà được hạnh phúc, nghĩ vậy, suy nghĩ của Vân Tử Huyên lại càng trở nên vặn vẹo hơn.
“Hạ Vân, em tuyệt đối không bao giờ từ bỏ." Vân Tử Huyên nói xong liền nhìn về phía Elma, vẻ mặt âm trầm, “Thứ tôi không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng."
Người xem vốn dĩ có chút đồng cảm với cô ta, nhưng khi thấy vẻ mặt của cô ta liền có cảm giác sởn tóc gáy, mọi người cũng không thể hiểu, tại sao một người xinh đẹp như vậy lại không thể nghĩ thông suốt, cóc hai chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân khắp nơi đều có, cần gì phải buộc mình vào một thân cây mà luẩn quẩn trong lòng.
Vân Tử Huyên đi rồi, Hạ Vân và Elma cũng chẳng còn tâm tình mà ăn thịt nướng.
Thật ra khẩu vị Đường Hiểu không tệ lắm, đã lâu rồi cậu không được ăn thịt nướng, quán ăn mà Elma chọn là quán thịt nướng chính thống, danh tiếng không tệ, lúc trước ở phòng làm việc thường xuyên nghe Elma nhắc tới, lần này vất vả lắm mới có cơ hội, hơn nữa còn do bọn họ mời khách, đương nhiên phải ăn thật no.
Cốc Tu Cẩn phụ trách nướng thịt, Đường Hiểu phụ trách ăn.
Phu phu đồng tâm, hợp lực cắt thịt!
Elma tâm tình phiền muộn vừa nhìn thấy khóe miệng lập tức co giật, thịt bọn họ gọi đa phần đều rơi vào bụng Đường Hiểu, giống hệt như đã mấy trăm năm chưa được ăn thịt nướng.
Có điều Đường Hiểu không chỉ lo ăn một mình, đôi khi còn tự mình nướng vài miếng thịt cho Cốc Tu Cẩn, lúc đầu nướng hơi khét, sau đó thành thục hơn thì rất tốt, động tác cũng nhanh hơn, cuối cùng còn sợ thiếu, liền gọi thêm vài đĩa thịt, trực tiếp tiết kiệm một bữa cơm tối.
Một bữa thịt nướng ăn từ sáu giờ đến hơn tám giờ.
Lúc trả tiền, Elma nhìn Hạ Vân lấy ra thật nhiều tiền mặt, trái tim nảy lên một cái thật mạnh, cô nàng bày tỏ lần sau tuyệt đối không mời khách nữa.
Đường Hiểu trêu ghẹo cô nói, “Chị Elma, chị thực sự là vợ hiền mẹ tốt nha, còn chưa gả cho giám đốc Hạ mà đã suy nghĩ cho túi tiền của anh ấy rồi."
Elma xấu hổ quẫn bách mắt liếc trừng cậu, sau đó kéo Hạ Vân giả vờ tức giận rời đi.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu lộ ra nụ cười trộm, lẳng lặng cười nói, “Hôm nay em ‘chơi xấu’ cô ấy như vậy, không sợ lần sau cô ấy ‘trả thù’ lại em sao?"
Nụ cười của Đường Hiểu cứng lại, giả vờ bình tĩnh trả lời, “Không sợ, cùng lắm thì mấy ngày sau em tránh cô ấy, không chạm mặt cô ấy là được rồi."
Cốc Tu Cẩn còn tưởng rằng cậu định nói những lời hùng hồn gì, ai ngờ hai chữ ‘không sợ’ vừa nói xong, phía sau liền có thêm ba chữ ‘cùng lắm thì’, cuối cùng vẫn áp dụng chính sách trốn tránh.
Sau khi trở về biệt thự, Đường Hiểu chào hỏi ông nội đang ở trong phòng khách một tiếng, lập tức trở về phòng tắm rửa, ngồi ăn thịt nướng hai giờ liền, trên người toàn là mùi khói và mùi thịt nướng, chả trách thật khó ngửi.
Cuộc sống quá mức thoải mái, cậu gần như đã quên che giấu chuyện mình ở chung phòng với Cốc Tu Cẩn.
Sau khi lên lầu liền trực tiếp chạy vào phòng Cốc Tu Cẩn, ở dưới lầu, ông lão không chớp mắt xem TV. Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn ông lão một cái liền lên lầu, có điều anh không trở về phòng mình, mà đi đến thư phòng.
Tốc độ tắm rửa của Đường Hiểu rất nhanh, trên người mặc một bộ áo ngủ màu xanh lam, mái tóc ẩm ướt cầm một chiếc khăn lông màu trắng chạy đến thư phòng gọi Cốc Tu Cẩn đi tắm. Cốc Tu Cẩn khi tắm thích dùng vòi hoa sen, cho nên cậu không giúp anh mở nước nóng.
Đường Hiểu dùng máy sấy sấy khô hơn phân nửa mái tóc, vừa đặt máy sấy xuống, điện thoại di động của cậu liền vang lên.
Là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Đường Hiểu bước qua mở điện thoại xem, phát hiện là Khúc Ngư, lúc nàu cậu mới nhớ tới chuyện đã hẹn gặp mặt cậu ta.
Vốn định gặp nhau ngay tại thủ đô, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, Cốc Tu Cẩn không cho cậu ra ngoài một mình, cho nên bọn họ liền hẹn trở về H thị sẽ tìm cơ hội gặp nhau.
Tin nhắn nói chín giờ cuối tuần này gặp nhau ở quán cà phê XX.
Đường Hiểu có chút ngạc nhiên, quán cà phê này chính là quán mà ‘bạn xấu’ Chu Lực Bằng hẹn cậu ra ngoài lần trước, bởi vì có hồi ức không tốt lắm, nên cậu không muốn đến quán cà phê này, suy nghĩ một chút liền nhắn lại cho Khúc Ngư đổi thành quán cà phê khác.
Khúc Ngư nhanh chóng hồi âm, cậu ta đi đâu cũng được.
Buông điện thoại di động, Đường Hiểu thấy Cốc Tu Cẩn vẫn chưa đi ra, liền chạy xuống lầu tìm ông nội nói chuyện phiếm, có điều ông lão không thể ngủ quá trễ, chưa đến mười giờ liền trở về phòng.
Sau khi lên lầu, Cốc Tu Cẩn vẫn luôn ở thư phòng, không biết đang nói chuyện với ai.
Tuy rằng trước đó có giám đốc Hạ và Elma giúp đỡ, nhưng có một số văn kiện giám đốc Hạ không thể tự làm chủ được, cho nên một số công việc vẫn phải tồn động lại đó.
Hơn nửa tháng, cũng đủ để bọn họ chết chìm trong nó.
Sau khi Elma được giải thoát, cô thiếu chút nữa trực tiếp hét lên vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, ngoài miệng ồn ào muốn đi ăn mừng, giám đốc Hạ là người thứ nhất đáp ứng cô, hiện tại anh rất cưng chiều Elma, tựa như muốn bù lại khoảng trống năm năm trước.
Trải qua chuyện lúc trước, bây giờ hai người đã công khai quan hệ.
Giám đốc Hạ cũng đã thuận lợi hủy bỏ hôn ước với Vân Tử Huyên, Vân Tử Huyên vô cùng không muốn, thế nhưng cô ta có đồng ý hay không cũng chả sao, bởi vì ba Hạ Vân là Hạ Khải Chính cuối cùng cũng đã đồng ý.
Hạ Khải Chính biết rõ con trai không vui, từ sau khi đáp ứng với mẹ anh sẽ đính hôn cùng Vân Tử Huyên, vẻ tươi cười trên mặt hầu như không còn nữa, cả ngày không buồn lên tiếng, có đôi khi hai người ra ngoài, chưa đầy hai giờ, Hạ Vân đã trở về.
Con trai không có tình cảm đối với Vân Tử Huyên, Hạ Khải Chính đều biết rất rõ.
Ông cũng biết di ngôn bạn già để lại lúc lâm chung khiến con trai không vui vẻ gì, nhưng Bối Nhã cũng đã rời đi rồi, mà ông cho dù muốn cũng chẳng có cách nào khiến người chết sống lại.
Vì chuyện này, không biết Hạ Khải Chính đã thở dài bao nhiêu lần.
Hạ Vân là một đứa con có hiếu, anh không muốn làm trái nguyện vọng của mẹ mình, cho nên năm năm qua vẫn duy trì quan hệ là vị hôn phu của Vân Tử Huyên, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến Bối Nhã, cho nên vẫn chậm trễ không muốn kết hôn.
Một tháng trước, Hạ Khải Chính phát hiện biểu cảm trên mặt con trai trở nên nhiều hơn, có khi còn ngẩn ra cười ngây ngô, ngay từ đầu còn tưởng rằng quan hệ giữa anh và Vân Tử Huyên chuyển biến tốt hơn, mãi đến khi có một lần mang bữa ăn khuya cho con trai, điện thoại di động con trai đặt trên giường vừa vặn có cuộc gọi đến, ông không cẩn thận nhìn thấy tên người gọi đến — Bối Nhã!
Khi đó ông liền đoán được, sau này con trai lại đưa Bối Nhã về nhà, trước mặt ông nói rằng anh không muốn làm theo di nguyện của mẹ nữa, muốn được ở bên cạnh Bối Nhã, kỳ thực trong lòng Hạ Khải Chính đã sớm đồng ý rồi.
Ngay tại thời điểm ông nhìn thấy cái tên trong điện thoại di động thì đã đồng ý.
Hạ Khải Chính không phải một người hồ đồ, năm năm qua ông đã sớm nghĩ thông suốt, hơn nữa ông cũng tin tưởng ánh mắt của con trai mình, có thể Bối Nhã là một cô gái không tệ.
Được sự đồng ý của ba mình, Hạ Vân còn vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Gánh nặng bao năm qua rốt cuộc cũng bỏ xuống được, vì thế cứ như vậy có thể vui mừng hoan hỉ sao?
Đương nhiên không thể nào!
Vân Tử Huyên mất năm năm tuổi thanh xuân, tuy rằng là do cô ta tự nguyện trói buộc Hạ Vân, nhưng cô ta không cam lòng dùng năm năm tuổi xuân lại chỉ đánh đổi được kết cục là hủy bỏ hôn ước.
Vân gia cũng được xem là một gia đình danh giá có uy tính tại H thị, con gái bảo bối độc nhất bị Hạ gia trêu chọc như vậy, ba mẹ Vân Tử Huyên suýt nữa tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, thế nhưng đầu sỏ gây tội Hạ Vân lại đang làm việc ở Thịnh Đằng, nhắm vào bản thân anh là chuyện không thể nào, hơn nữa vẫn còn Hạ gia.
Hạ Khải Chính không phải là thương nhân, ông nguyên là phó cục trưởng cục tài chính ở H thị, tuy rằng bây giờ đã về hưu, thế nhưng thế lực vẫn còn, cũng không thể dễ dàng đắc tội.
Mặc dù Vân gia rất phẫn nộ về chuyện này, nhưng mà bọn họ cũng không còn cách nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phải dừng tay, nhưng Vân Tử Huyên lại không muốn, trong khoảng thời gian này, phòng an ninh của Thịnh Đằng bị cô ta quấn lấy không ít lần, cũng may mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng cô ta nữa, mọi người không khỏi thoáng buông lỏng.
Elma đề nghị đến quán thịt nướng ăn mừng, còn kéo cả Đường Hiểu theo.
Đường Hiểu nếu đi, Cốc Tu Cẩn tất nhiên cũng phải đi theo, đây mới chính là mục đích của Elma.
Có điều bởi vì giờ tan tầm không giống nhau, nên Elma và Hạ Vân đến đó trước, Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu gần đây thường xuyên phải tăng ca, ai bảo bọn họ chuồn mất hơn nửa tháng, bây giờ cần phải bù lại.
Có điều khi bọn họ chạy tới quán thịt nướng, bên trong lại đang xảy ra một chuyện vô cùng ‘náo nhiệt’, ngay cả ngoài cửa cũng có người bu lại xem.
Đường Hiểu bước vào mới phát hiện nhân vật chính của chuyện này là Elma và Hạ Vân, còn có thêm một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo.
“Cô ta chính là Vân Tử Huyên." Cốc Tu Cẩn kề sát vào tai cậu nói.
Chuyện giữa Hạ Vân và Vân Tử Huyên trước kia anh đã từng nghe nói, hơn nữa mấy lần nhìn thấy Vân Tử Huyên đến Thịnh Đằng tìm Hạ Vân, cho nên cũng biết diện mạo của cô ta.
Trong mắt Đường Hiểu hiện lên một tia kinh ngạc, bộ dáng của cái cô Vân Tử Huyên này quả thực có vài phần tư sắc, nếu không phải cô ta chỉ yêu Hạ Vân, có lẽ cô ta sẽ có một phần hạnh phúc tốt đẹp khác, những thứ như tình yêu quả thật không ai có thể khống chế được, vừa nghĩ đến cảnh ngộ của người khác, cậu lại càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn.
“Hạ Vân, em hỏi lại anh một lần cuối cùng, rốt cuộc anh có yêu em hay không?" Vân Tử Huyên oán hận nhìn Hạ Vân và Elma đứng chung một chỗ, càng nhìn lại càng cảm thấy chói mắt, dựa vào cái gì bọn họ ân ân ái ái, trong khi đó cô ta lại phải một mình lạnh lẽo.
Hạ Vân nhìn đứa em gái thanh mai trúc mã này, vẻ mặt có chút phức tạp, có thể anh hiểu được tại sao Tử Huyên lại cố chấp như vậy, tựa như anh vẫn luôn không thể buông tay đối với Bối Nhã, thế nhưng anh không muốn lừa dối chính mình, lại càng không muốn lừa dối cô ta.
“Tử Huyên, em sẽ tìm được người yêu thật sự của em."
Vân Tử Huyên như bị sét đánh, tuy rằng trong lòng biết rõ, nhưng chính tai nghe anh nói lại là chuyện khác, cô ta đã sớm biết cho tới bây giờ Hạ Vân vẫn không có tình cảm với mình, thế nhưng mười mấy năm yêu say đắm làm sao có thể nói buông là buông được.
Cô ta vẫn không hiểu, tại sao tình cảm mười tám năm lại không bằng sáu năm giữa anh với Bối Nhã, bản thân cô ta đau khổ như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà được hạnh phúc, nghĩ vậy, suy nghĩ của Vân Tử Huyên lại càng trở nên vặn vẹo hơn.
“Hạ Vân, em tuyệt đối không bao giờ từ bỏ." Vân Tử Huyên nói xong liền nhìn về phía Elma, vẻ mặt âm trầm, “Thứ tôi không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng."
Người xem vốn dĩ có chút đồng cảm với cô ta, nhưng khi thấy vẻ mặt của cô ta liền có cảm giác sởn tóc gáy, mọi người cũng không thể hiểu, tại sao một người xinh đẹp như vậy lại không thể nghĩ thông suốt, cóc hai chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân khắp nơi đều có, cần gì phải buộc mình vào một thân cây mà luẩn quẩn trong lòng.
Vân Tử Huyên đi rồi, Hạ Vân và Elma cũng chẳng còn tâm tình mà ăn thịt nướng.
Thật ra khẩu vị Đường Hiểu không tệ lắm, đã lâu rồi cậu không được ăn thịt nướng, quán ăn mà Elma chọn là quán thịt nướng chính thống, danh tiếng không tệ, lúc trước ở phòng làm việc thường xuyên nghe Elma nhắc tới, lần này vất vả lắm mới có cơ hội, hơn nữa còn do bọn họ mời khách, đương nhiên phải ăn thật no.
Cốc Tu Cẩn phụ trách nướng thịt, Đường Hiểu phụ trách ăn.
Phu phu đồng tâm, hợp lực cắt thịt!
Elma tâm tình phiền muộn vừa nhìn thấy khóe miệng lập tức co giật, thịt bọn họ gọi đa phần đều rơi vào bụng Đường Hiểu, giống hệt như đã mấy trăm năm chưa được ăn thịt nướng.
Có điều Đường Hiểu không chỉ lo ăn một mình, đôi khi còn tự mình nướng vài miếng thịt cho Cốc Tu Cẩn, lúc đầu nướng hơi khét, sau đó thành thục hơn thì rất tốt, động tác cũng nhanh hơn, cuối cùng còn sợ thiếu, liền gọi thêm vài đĩa thịt, trực tiếp tiết kiệm một bữa cơm tối.
Một bữa thịt nướng ăn từ sáu giờ đến hơn tám giờ.
Lúc trả tiền, Elma nhìn Hạ Vân lấy ra thật nhiều tiền mặt, trái tim nảy lên một cái thật mạnh, cô nàng bày tỏ lần sau tuyệt đối không mời khách nữa.
Đường Hiểu trêu ghẹo cô nói, “Chị Elma, chị thực sự là vợ hiền mẹ tốt nha, còn chưa gả cho giám đốc Hạ mà đã suy nghĩ cho túi tiền của anh ấy rồi."
Elma xấu hổ quẫn bách mắt liếc trừng cậu, sau đó kéo Hạ Vân giả vờ tức giận rời đi.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu lộ ra nụ cười trộm, lẳng lặng cười nói, “Hôm nay em ‘chơi xấu’ cô ấy như vậy, không sợ lần sau cô ấy ‘trả thù’ lại em sao?"
Nụ cười của Đường Hiểu cứng lại, giả vờ bình tĩnh trả lời, “Không sợ, cùng lắm thì mấy ngày sau em tránh cô ấy, không chạm mặt cô ấy là được rồi."
Cốc Tu Cẩn còn tưởng rằng cậu định nói những lời hùng hồn gì, ai ngờ hai chữ ‘không sợ’ vừa nói xong, phía sau liền có thêm ba chữ ‘cùng lắm thì’, cuối cùng vẫn áp dụng chính sách trốn tránh.
Sau khi trở về biệt thự, Đường Hiểu chào hỏi ông nội đang ở trong phòng khách một tiếng, lập tức trở về phòng tắm rửa, ngồi ăn thịt nướng hai giờ liền, trên người toàn là mùi khói và mùi thịt nướng, chả trách thật khó ngửi.
Cuộc sống quá mức thoải mái, cậu gần như đã quên che giấu chuyện mình ở chung phòng với Cốc Tu Cẩn.
Sau khi lên lầu liền trực tiếp chạy vào phòng Cốc Tu Cẩn, ở dưới lầu, ông lão không chớp mắt xem TV. Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn ông lão một cái liền lên lầu, có điều anh không trở về phòng mình, mà đi đến thư phòng.
Tốc độ tắm rửa của Đường Hiểu rất nhanh, trên người mặc một bộ áo ngủ màu xanh lam, mái tóc ẩm ướt cầm một chiếc khăn lông màu trắng chạy đến thư phòng gọi Cốc Tu Cẩn đi tắm. Cốc Tu Cẩn khi tắm thích dùng vòi hoa sen, cho nên cậu không giúp anh mở nước nóng.
Đường Hiểu dùng máy sấy sấy khô hơn phân nửa mái tóc, vừa đặt máy sấy xuống, điện thoại di động của cậu liền vang lên.
Là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Đường Hiểu bước qua mở điện thoại xem, phát hiện là Khúc Ngư, lúc nàu cậu mới nhớ tới chuyện đã hẹn gặp mặt cậu ta.
Vốn định gặp nhau ngay tại thủ đô, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, Cốc Tu Cẩn không cho cậu ra ngoài một mình, cho nên bọn họ liền hẹn trở về H thị sẽ tìm cơ hội gặp nhau.
Tin nhắn nói chín giờ cuối tuần này gặp nhau ở quán cà phê XX.
Đường Hiểu có chút ngạc nhiên, quán cà phê này chính là quán mà ‘bạn xấu’ Chu Lực Bằng hẹn cậu ra ngoài lần trước, bởi vì có hồi ức không tốt lắm, nên cậu không muốn đến quán cà phê này, suy nghĩ một chút liền nhắn lại cho Khúc Ngư đổi thành quán cà phê khác.
Khúc Ngư nhanh chóng hồi âm, cậu ta đi đâu cũng được.
Buông điện thoại di động, Đường Hiểu thấy Cốc Tu Cẩn vẫn chưa đi ra, liền chạy xuống lầu tìm ông nội nói chuyện phiếm, có điều ông lão không thể ngủ quá trễ, chưa đến mười giờ liền trở về phòng.
Sau khi lên lầu, Cốc Tu Cẩn vẫn luôn ở thư phòng, không biết đang nói chuyện với ai.
Tác giả :
Duẫn Gia