Sủng Thê Chi Đạo

Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm

Bốn người Đường Hậu rời khỏi nhà nhưng không lập tức đi khỏi thôn Đường Khẩu.

Mấy ngày nay liên tục xum xoe nịnh bợ ông lão, chính là muốn ông lão nhả căn nhà cho bọn họ, nhưng với tình huống hiện tại, hiển nhiên ông lão không muốn cho bọn họ, hơn nữa Đường Hiểu cũng đã trở về đây rồi.

“Theo tôi thấy, lão già chết tiệt kia chắc chắn sẽ đem căn nhà cho Đường Hiểu." Uông Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chị dâu, dù thế nào ông ấy cũng là cha của chúng ta, có thể không gọi ông ấy là lão già chết tiệt được không?" Đường Minh thoáng bất mãn nói, trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng chính tai nghe được vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Uông Hà cười lạnh nói, “Ở trước mặt tôi không cần diễn trò, nếu chú thật sự xem ông ta là cha, sẽ mặc kệ sống chết của ông ta hay sao? Ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, kỳ thật trong lòng chú mới là người muốn được thừa kế căn nhà kia hơn ai hết."

Đường Minh bị bà ta chặn họng không nói nên lời.

“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta phải suy nghĩ làm sao để nắm trong tay quyền thừa kế căn nhà, hơn nữa chúng ta còn phải xác định xem có phải ba đã giao quyền thừa kế Đường Hiểu rồi hay không." Hoàng Thái mở miệng nói.

Bà ta vừa mở miệng, Uông Hà cư nhiên ngoài ý muốn mà không phản bác lời bà ta.

Muốn phản bác cũng không được, bởi vì ba của Hoàng Thái và ba của bà ta đều làm việc trong chính phủ, thân phận địa vị cũng không chênh lệch lắm, nếu không căn nhà đã sớm bị Uông Hà độc chiếm, làm sao có thể đến lượt Đường Minh và Hoàng Thái, đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ một phía của Uông Hà.

Về điểm này, hai anh em Đường gia khiến người trong thôn Đường Khẩu nhìn họ với cặp mắt khác xưa.

Rõ ràng là sinh ra ở nông thôn, nhưng mà hai anh em này lại lần lượt cưới được hai người phụ nữ tài giỏi, dưới ánh mắt của nhiều người, tổ tiên bọn họ thật sự đã tích nhiều công đức.

Bất quá Hoàng Thái không giống với Uông Hà, người trước so với người sau hiển nhiên thông minh hơn một chút, bà ta biết ông lão nhất định vẫn còn đang tức giận, loại thời điểm này mà đến tìm hiển nhiên là không biết suy nghĩ, cho nên sau khi biết được chuyện kia bà ta cũng không lập tức hành động, mà lại chờ đợi tin tức bên chỗ Uông Hà.

Hoàng Thái biết Uông Hà là một người nóng tính, chỉ cần có bà ta ở đó, với tính tình của bà ta, tuyệt đối có thể ngăn chặn phần lớn lửa giận của ông lão, sự thật chứng minh Hoàng Thái đoán không sai.

Ông lão thật sự đem bảy tám phần lửa giận trút hết lên người Uông Hà và Đường Hậu, bất quá Hoàng Thái vẫn tính sai, không phát giận với bà ta không có nghĩa là tha thứ cho bọn họ.

Lấy thái độ của ông lão đối với bọn họ, nếu muốn lấy được căn nhà trước khi chuyện kia truyền ra ngoài là không thể nào, cho nên đến hiện tại bọn họ vẫn chưa ra tay nhất định đã nghĩ ra biện pháp khác.

“Tên người thừa kế căn nhà rất dễ để tra ra, nhưng sau đó thì sao, tuy rằng lão già này tuổi đã cao, nhưng đầu óc còn rất minh mẫn, ông ta sẽ ngoan ngoãn giao ra quyền thừa kế căn nhà sao?" Uông Hà oán hận nói.

Đường Hậu nói, “Chắc chắn sẽ không, bất quá Đường Hiểu từ nhỏ đã gần gũi với ông lão, cha mẹ lại mất sớm, lấy mức độ yêu thương của ông lão với nó, nói không chừng đã sớm đem căn nhà sang tên cho Đường Hiểu, tôi cho rằng khả năng này vô cùng lớn."

Uông Hà cũng hiểu ông ta nói rất có lý, “Nếu nói như vậy, chúng ta phải xuống tay từ trên người Đường Hiểu, nhưng mà Đường Hiểu lại đang làm việc ở H thị…"

“Không đâu, nếu ông lão thật sự giao căn nhà cho Đường Hiểu, đối với chúng ta mà nói cũng không có gì khác biệt, chỉ là đối tượng lấy lòng từ ông lão đổi thành Đường Hiểu mà thôi, nhưng chúng ta cũng biết, Đường Hiểu vô cùng căm ghét chúng ta, nếu cậu ta biết chúng ta để mắt đến căn nhà, nhất định sẽ cảnh giác." Hoàng Thái nói.

“Vậy rốt cuộc cô có biện pháp gì không?" Uông Hà không kiên nhẫn nghe Hoàng Thái nói chuyện bí bí hiểm hiểm nữa, bà ta đã sớm hết kiên nhẫn, chỉ cần có thể lấy được căn nhà, biện pháp gì đối với bà ta cũng không quan trọng.

Vẻ mặt Hoàng Thái bình tĩnh nói, “Chuyện này chỉ có hai biện pháp, tận dụng thân phận của chúng ta, sửa tên người thừa kế căn nhà lại…"

“Không được!" Không đợi bà ta nói xong, Uông Hà liền phản đối biện pháp này, “Nửa tháng trước B thị vừa mới quét sạch một nhóm tham quan phạm pháp, nếu chuyện này bị phát hiện, khẳng định sẽ bị người có ý đồ lợi dụng, hơn nữa vị trí của ba cô và ba tôi ở chỗ đó không vững chắc lắm, cho dù ngồi cao tới đâu nếu xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không trốn thoát."

Cho dù bà ta có ngu ngốc cũng biết không thể vì con tép mà mất con tôm.

“Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể dùng biện pháp thứ hai, bất quá…" Hoàng Thái đã sớm đoán được Uông Hà sẽ nói như vậy, trên thực tế biện pháp này chỉ là làm nền mà thôi, mục đích thực sự của bà ta là biện pháp thứ hai. Nói đến đây, bà ta liền nhìn về phía Đường Hậu và chồng mình, ánh mắt mang theo vẻ ám chỉ.

“Bất quá cái gì?" Uông Hà chú ý tới tầm mắt bà ta.

“Chỉ cần anh cả và chồng tôi không phản đối, tôi cam đoan tỷ lệ thành công có thể đạt tới tám mươi phần trăm."

“A Thái, rốt cuộc em muốn nói điều gì?" Đường Minh hung hăng hút phun ra một ngụm khói.

“Rất đơn giản, mặc kệ căn nhà là do ai đứng tên, chúng ta cũng có thể uy hiếp Đường Hiểu, nhược điểm của cậu ta là ông lão, chỉ cần cậu ta thỉnh cầu ông lão, nhất định ông lão sẽ đồng ý."

“Không được!" Bà ta vừa mới dứt lời, Đường Minh liền lập tức phản đối.

“Tôi cũng không đồng ý." Đường Hậu môi run run nói, ông ta không ngờ em dâu cư nhiên có thể nói ra những lời như vậy, cư nhiên bảo bọn họ dùng ông lão để uy hiếp cháu trai của chính mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh bọn họ ở B thị sẽ bị mất sạch.

“Các người không đồng ý cũng không sao, biện pháp này tôi đồng ý." Khuôn mặt Uông Hà lộ thần sắc vui mừng, ngược lại bà ta cảm thấy chủ ý của Hoàng Thái rất hay, sống chết của lão già kia bà ta mới mặc kệ, chỉ cần có thể lấy được quyền thừa kế căn nhà, như vậy nguy cơ của nhà bà ta có thể vượt qua rồi.

Đường Minh cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói “Chị dâu, dù thế nào chị cũng là con dâu của ba tôi, làm gì có đứa con dâu nào dùng cha chồng để uy hiếp cháu trai của mình chứ!"

Uông Hà cười lạnh nói, “Ông ta cũng không xem tôi là con dâu, tôi cần gì phải xem ông ta là người thân, hơn nữa, biện pháp này là do vợ chú đưa ra, tại sao chú không nói cô ta đi?"

Đường Minh nghẹn họng không nói nên lời.

“Được rồi, suy nghĩ của tôi và Đường Minh giống nhau, biện pháp này tuyệt đối không được." Rốt cuộc Đường Hậu cũng lên tiếng, cho dù ông ta có vô liêm sỉ cỡ nào cũng biết việc này không được làm, bất quá ông ta vẫn chưa ý thức được, ba năm trước đây mặc kệ chết sống của cha ruột mình, loại hành vi này đã diệt hết nhân tính của bản thân.

“Anh không có tư cách để phản bác." Uông Hà lạnh giọng nói, “Đường Hậu, anh đừng quên, tất cả những thứ anh có bây giờ đều là do ba tôi cho anh, nếu nhà tôi xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ trở thành trắng tay, tự anh suy ngẫm lại thật kỹ đi, là muốn ủy khuất ba của anh một chút, hay là muốn trở thành một phế nhân không có bất cứ thứ gì?"

Đường Hậu và Đường Minh đều rơi vào trầm mặc.

Hoàng Thái thấy thời điểm không sai biệt lắm, liền cười nói, “Ông xã, anh cả, kỳ thật hai người nghĩ lệch đi rồi, ý của em là dùng ông lão để uy hiếp Đường Hiểu, không phải thật sự gây bất lợi đối với ông lão."

“Em, nói thật?" Đường Minh do dự nói, trên mặt rõ ràng có một tia thả lỏng.

“Đương nhiên, chúng ta chỉ giả vờ mà thôi."

“Vậy, được rồi…"

Đường Minh là một kẻ yếu lòng, thái độ thay đổi không ngừng, sau đó Đường Hậu tính cách nhu nhược cũng đồng ý, Hoàng Thái và Uông Hà lộ ra nụ cười thỏa mãn, lúc trước hai người muốn gả cho hai anh em này, chính là vì thấy bọn họ rất dễ khống chế.



Ở nhà, lúc Đường Hiểu chuẩn bị vo gạo mới nhớ lại phòng bếp hết gạo, ngày hôm qua vốn là định đi mua, nhưng xảy ra rất nhiều chuyện khiến cậu nhất thời quên mất.

Cốc Tu Cẩn chủ động đưa ra yêu cầu đi chợ cùng cậu.

Đường Hiểu sợ ông nội cậu không có ai chăm sóc, liền sang nhà bên cạnh nói với thím Dương một tiếng, sau đó mới cùng anh ra khỏi nhà.

Dân cư thôn Đường Khẩu tuy rằng khá ít, nhưng cách thôn Đường Khẩu không xa có vài thôn nhỏ, dân cư tập trung khá đông, cho nên những thôn này liền lấy thôn Đông Sơn ở trung tâm làm điểm buôn bán chủ yếu, chẳng hạn như chợ thức ăn, từ thôn Đường Khẩu đến thôn Đông Sơn chỉ cần 40 phút đi bộ.

Cốc Tu Cẩn vốn định lái xe đi, bất quá Đường Hiểu nói không được.

Xe hơi bình thường ở thôn Đường Khẩu cũng đã khiến nhiều người chú ý, cậu cũng không muốn bị nhiều người nhìn ngó như vậy.

Bất quá đi bộ lại quá chậm, cuối cùng, cậu đành lấy chiếc xe đạp trước kia cậu thường dùng từ trong kho hàng ra, xe đạp ngoại trừ sên xe bị khô nhớt ra, những chỗ khác đều rất tốt, bởi vì ông nội cậu đã lấy vải che lại, nên phía trên không bị bám chút bụi nào.

Bất quá…

Đường Hiểu nhìn Cốc Tu Cẩn, cười cười hỏi, “Học trưởng, anh biết chạy xe đạp không?"

Cốc Tu Cẩn nhíu mi, cư nhiên bị xem thường, anh lưu loát nhận lấy xe đạp, lên xe, quay đầu lại nói, “Lên xe, anh chở em đi."

Đường Hiểu hơi có vẻ thất vọng, còn tưởng rằng cậu có thể biểu hiện một chút.

Cốc Tu Cẩn thu toàn bộ biểu tình của cậu vào trong mắt, không nhịn được cong cong khóe môi, cho dù bảo cậu chở cũng chưa chắc có thể bình an tới được thôn Đông Sơn, anh tương đối nặng, hơn nữa nếu ở nông thôn, đường đi chắc chắn sẽ hơi gập ghềnh.

Bất quá, quả thật đã nhiều năm rồi Cốc Tu Cẩn không chạy xe đạp, lần cuối cùng là vào năm hai đại học, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến kỹ thuật của anh, ngay từ đầu chỉ xóc nảy vài cái, sau đó tốt hơn rất nhiều, cả đường bình an chở cậu tới thôn Đông Sơn.

Bây giờ đã qua thời điểm náo nhiệt nhất lúc sáng sớm, người đi chợ khá thưa thớt.

Đường Hiểu thuận tiện chuẩn bị mua luôn thức ăn cho bữa trưa và bữa tối, bởi vì ông nội không ăn được những thức ăn có quá nhiều dầu mỡ, nên cậu cũng không định mua nhiều thịt.

Sau khi mua xong cậu liền cùng Cốc Tu Cẩn đi đến tiệm bán gạo.
Tác giả : Duẫn Gia
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại