Sủng Tam Phu
Chương 51: Nội phản
La Khả Tiệp ngơ ngác nhìn Cẩm Giai Hạo chạy như ma đuổi. Nhưng chỉ vừa bước chân ra khỏi cổng hắn đã cắm đầu chạy về xách theo Mộ Viễn Kỳ.
"Ta quên mất ta không biết đường ra."
Mộ Viễn Kỳ mơ mơ hồ hồ bị lôi đi. La Khả Tiệp nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng nửa điểm cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng quay sang nhìn An Hành. Y chỉ cười cười đem khối bánh hạt dẻ kề bên miệng nàng: "Tiệp Tiệp ăn đi, lão nhị chỉ muốn đi cứu cái mỏ vàng của hắn thôi."
La Khả Tiệp há miệng cắn một miếng bánh. Vỏ bánh vừa vào miệng đã tan ngay, để lại vị thanh ngọt trên đầu lưỡi cùng với hạt dẻ giòn giòn. La Khả Tiệp bị tiểu phu quân dỗ ăn hết món này đến món khác, cả cơ hội nghĩ vẩn vơ cũng không có. Nàng nhìn xuống eo, hình như nàng đã mập thêm một vòng rồi.
Ăn vài miếng điểm tâm, nghe phu quân nào đó kể chuyện cổ, La Khả Tiệp chống cằm lắng nghe. Đột nhiên âm thanh đá cửa thô bạo cắt đứt giọng nói của An Hành. La Khả Tiệp thấy lạ liền đứng lên, quay đầu nhìn. Cẩm Giai Hạo và Mộ Viễn Kỳ đang gấp rút dìu hai người toàn thân loang lỗ vết máu bước vào. Một người là Hạ Cảnh Tuấn, người còn lại chính là Trác Khinh Vân.
"Lão tam, ngươi vào đây giúp một tay đi!" Cẩm Giai Hạo vừa đẩy cửa một gian phòng vừa hướng An Hành hét lên.
"Tới...tới ngay!"
Y vội vàng chạy đến, trước khi đi còn không quên xoa xoa lưng La Khả Tiệp bảo nàng đừng lo lắng. La Khả Tiệp đứng chôn chân một chỗ nhìn cánh cửa gỗ khép lại. Vì sao Hạ Cảnh Tuấn lại bị truy đuổi? Vì sao Trác Khinh Vân có mặt ở Hoàng Quốc? Một người mặc đồ của tội nhân rách rưới chằn chịt vết roi, một người vận hồ phục cải nam trang, còn bị thương nặng như vậy...
La Khả Tiệp đứng cạnh cửa nhìn những chiếc bóng hắt lên ô cửa, trong đầu ngổn ngang những suy tư. Nếu không phải Cẩm Giai Hạo và Hạ Cảnh Tuấn có giao dịch qua lại, chỉ sợ hôm nay Hạ Cảnh Tuấn đã phải bỏ mạng rồi. Nàng biết những mối buôn bán thông thương của Bạch Nhật Các đều nhờ Hạ Cảnh Tuấn một tay che trời mới dễ dàng thoát khỏi tai mắt của Hạ Chính Nghiên. Mọi chuyện vốn dĩ tiến triển rất tốt, đôi bên cùng có lợi. Vậy thì việc hắn bị truy sát chắc chắn không hề dính líu đến quan hệ với Bạch Nhật Các. Có chăng là mâu thuẫn trong triều. Người có thể khiến hắn chật vật thế này chỉ có Hạ Chính Nghiên thôi. Nhưng Hạ Cảnh Tuấn không phải là đứa con treo trên đầu quả tim thái hậu sao? Sao bà ta có thể để yên cho bọn họ huynh đệ tương tàn như vậy?
Kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫
Quá nửa đêm Mộ Viễn Kỳ rời khỏi phòng, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng La Khả Tiệp đâu. Chàng nhẹ nhàng quay lưng bước đi, xuyên qua hành lang gấp khúc đến hậu viện. Nhìn căn phòng vẫn còn lập loè ánh nến, Mộ Viễn Kỳ đẩy cửa bước vào. Thiên hạ trong lòng chàng đã nằm an giấc trên giường, vậy mà cả nến cũng không thèm thổi tắt.
Chàng cởi ngoại bào, ngồi lên giường thổi tắt nến sau đó nằm xuống vòng tay kéo nàng vào lòng. La Khả Tiệp dường như cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình liền xoay người tựa đầu trong lòng chàng, an ổn ngủ tiếp.
Mộ Viễn Kỳ vỗ nhẹ mái đầu nàng, bờ môi bất tri bất giác cong lên nụ cười. Sau khi mang Trác Khinh Vân sang phòng khác, giúp nàng ta cầm máu, nhiệm vụ của chàng xem như xong, chuyện chữa trị cùng theo dõi tình hình đều do hai tiểu tử kia lo liệu. Không phải vì chàng không biết y thuật, chỉ vì muốn về phòng hưởng phúc lợi ôm thê tử mà thôi.
Cứ thế hai kẻ chịu đòn một kẻ hưởng phúc cũng qua đêm dài. Sáng hôm sau theo thói quen La Khả Tiệp vẫn ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Mộ Viễn Kỳ ngồi trên bàn đọc sách. Thấy nàng đã tỉnh chàng đặt quyển sách xuống, bước đến hôn nàng một cái mới gọi người mang nước ấm vào. Chuyện vận y phục, chải tóc của nàng cũng do chàng làm. Sau khi ăn vận chỉnh đề, dùng xong cháo trắng với ít thịt gà, chàng mới đồng ý dẫn nàng đi thăm Trác Khinh Vân.
La Khả Tiệp đẩy cửa phòng lao vào. An Hành ngồi gục trên bàn ngủ mất. Vừa nghe thấy tiếng động y liền bật dậy chạy lại ôm nàng, gục đầu vào hõm vai nàng cọ qua cọ lại. Nàng vỗ vỗ lưng y, yêu thương hôn lên má y, dịu giọng nói: "Cực khổ cho chàng rồi."
Y vừa ưm một tiếng chưa kịp nói gì đã bị Mộ Viễn Kỳ nắm cổ áo lôi ra. "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, vất vả cả đêm rồi."
An Hành vốn không cam tâm nhưng chút sức lực cũng không còn đành mặc Mộ Viễn Kỳ lôi đi đâu thì lôi. Suốt đêm qua Trác Khinh Vân cứ lên cơn sốt, y nghĩ đủ mọi cách mới thuyên giảm chút ít. Nghiêm trọng hơn chính là nàng ấy dường như chìm vào ác mộng dai dẳng, cơ thể co giật mấy đợt nhưng y có lay thế nào nàng cũng không tỉnh, thần trí mê mang. Kể cả dùng đến mê hương của Mộ Viễn Kỳ để giúp nàng an giấc cũng vô dụng, An Hành đành thức trắng suốt đêm để tránh nàng cắn phải lưỡi trong lúc co giật.
An Hành đáng thương bị lôi đi mất dạng, La Khả Tiệp nhẹ nhàng khép cửa lại, đến ngồi cạnh giường Trác Khinh Vân.
Nàng ấy vẫn không bỏ được dáng ngủ co người như con tôm, chăn mền bị cuốn thành một mớ hỗn độn. La Khả Tiệp kéo chăn đắp ngay ngắn lại trên người Trác Khinh Vân. Ánh mắt nàng vừa khéo lướt qua mái tóc nàng ấy, nàng không kiềm được tiếng than: "Sao lại thế này?"
Nếu nói mái tóc một màu bạc trắng của La Khả Tiệp khiến ba phu quân của nàng nhìn đến liền không khỏi xót xa dằn vặt, thì mái đầu của Trác Khinh Vân bây giờ dường như là minh chứng cho ngần ấy tháng năm đau thương chất chứa trong lòng. Suối tóc đen tuyền ngày nào nay lấm tấm sợi bạc. Nàng ấy chỉ mới hai mươi, sao có thể thành ra thế này?
Bàn tay La Khả Tiệp run run chạm vào tóc của Trác Khinh Vân, đoạn bạc đoạn đen, điều gì đã khiến nàng ấy trở thành thế này? La Khả Tiệp tự hỏi rồi phải giật mình khi cơ thể Trác Khinh Vân đột nhiên co giật. Nàng ấy giãy dụa, tay chân huơ loạn, bờ môi tãi nhợt bật ra tiếng kêu khàn khàn: "Không được! Van cầu ngươi thả hắn ra...Van cầu ngươi...Không được! Dừng lại đi! Đừng mà!"
Nước mắt thi nhau tràn ra từ khoé mi Trác Khinh Vân, thấm đẫm gương mặt nàng ấy. Tóc tai bị cuốn loạn, trông nàng ấy vô cùng thảm hại. La Khả Tiệp phát hoảng, vội vàng kiềm chặt tay nàng ấy lại.
"Khinh Vân! Khinh Vân!"
Nàng cố gắng gọi nhưng Trác Khinh Vân vẫn gồng mình gào thét, âm giọng của nàng ấy lệch hẳn đi, La Khả Tiệp không nghe ra nàng ấy đang kêu gào cái gì. Nàng kéo Trác Khinh Vân lên, vòng tay ôm lấy nàng ấy, mặc cho nàng ấy giãy dụa không ít lần đánh vào người nàng mấy đòn thật đau.
"Đừng sợ Khinh Vân. Tiệp tỷ ở đây, Tiệp tỷ ở đây, sẽ không có thể ai ức hiếp muội. Khinh Vân tỉnh dậy, muội nghe thấy tỷ không?"
La Khả Tiệp cứ một lần lại một lần gọi tên Trác Khinh Vân, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng trấn an nàng ấy. Trác Khinh Vân hãy còn phản kháng nhưng lực đạo đã giảm xuống hẳn.
"Ngoan, Khinh Vân là một đứa trẻ ngoan, để Tiệp tỷ hát cho muội nghe có được không?"
Dứt lời nàng lập tức hắng giọng, ngân lên câu hát ru ngày nào. Lúc này Trác Khinh Vân mới thật sự bình tâm lại, hai tay bám chặt lấy vạt áo La Khả Tiệp, liều mạng ôm nàng.
"Khả Tiệp...Tiệp tỷ..."
Nàng ấy lẩm nhẩm, mi mắt nặng trịch nâng lên. Thu vào mắt nàng là cả mái tóc bạc trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời ban trưa. Trác Khinh Vân nhìn thẳng vào mắt La Khả Tiệp, hai bàn tay nâng lấy mái tóc của nàng, run rẩy cất lời: "Tiệp tỷ...tóc của tỷ sao lại..."
"Không sao. Chốn kinh thành nhiều cạm bẫy, tỷ muốn trốn thoát quả thật có chút khó khăn." La Khả Tiệp cười cười cắt ngang lời Trác Khinh Vân. Thấy nàng ấy đã bình tâm lại nàng mới có thể thở phào một hơi. Nàng cài đoạn tóc lũ rũ của nàng ấy sang mép tai, nhỏ giọng hỏi "Còn muội? Sao lại u sầu thành ra thế này?"
Trác Khinh Vân rũ mi mắt cười khổ: "Vẫn bị tỷ nhìn thấu rồi."
Dứt lời nàng ấy nằm xuống gối đầu lên chân La Khả Tiệp, vờ như lơ đãng vân vê y phục nàng. La Khả Tiệp cúi đầu vuốt tóc Trác Khinh Vân. Nàng có cảm giác mỗi lần bọn họ tương ngộ đều trong hoàn cảnh đặc biệt mà chính nàng có dốc cạn tâm trí cũng chẳng mường tượng được. Không ngờ chỉ mới một năm, thanh xuân chưa nhạt nhưng tóc đã phai màu.
La Khả Tiệp vừa nghĩ vừa nhìn ra tia nắng trưa len lỏi trong góc phòng, đang lúc lơ đãng lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Trác Khinh Vân cất lên: "Tỷ biết không, lục quốc bây giờ đang trong thời kỳ chuẩn bị khai chiến. Nửa năm trước muội nhận được tin Tam hoàng tử Hạ Quốc qua đời. Thân mẫu của hắn, Hoàng hậu Hạ Quốc mất đi chỗ dựa vững chắc nên chẳng khác nào con rối trong hậu cung, cả phượng ấn cũng bị ép chuyển sang cho Hiền phi, thân mẫu của Thái tử. Hai người họ giằng co nhau cũng đến hồi ngã ngũ. Muội vốn muốn xem kịch hay lâu một chút nhưng...Hạ Vương đột nhiên quy y cửa phật."
Nói đến đây Trác Khinh Vân đột nhiên im lặng. Gió lạnh tràn vào phòng, tán Bạc đào ngoài sân kêu xào xạc mấy tiếng, Trác Khinh Vân dũi thẳng tay chân ra một lúc liền co người lại, kéo chiếc gối ôm vào người. Gối này đặc biệt mềm, hình như được nhồi lông vũ, còn có cả hoa nhài phơi khô, Trác Khinh Vân ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng. Quả nhiên ba người kia đối với Tiệp tỷ vẫn săn sóc nâng niu tận tình như vậy, chỉ một cái gối cũng bỏ thật nhiều tâm tư. Liếc mắt một cái liền biết lúc mệt tỷ ấy chỉ cần tuỳ tiện chọn đại một gian phòng nằm lăn ra cũng thoải mái.
Trác Khinh Vân nghĩ rồi đáy mắt lại không giấu được cô đơn, nàng ấy nhịn tiếng thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Kỳ thực từ lâu muội đã biết Thái tử Hạ Quốc nhất định sẽ thuận lợi đăng cơ, Tam hoàng tử tranh thế nào cũng không lại hắn. Có điều, muội không ngờ hắn vừa đăng cơ lại tỏ rõ lập trường nghiêng hẳn về phía Thần Quốc, trong khi muội muội vừa gả sang Hoàng Quốc làm hoàng hậu. Cả vị Mạc thống lĩnh lúc trước hắn tặng Đàm Ấu Lăng làm của hồi môn, vừa về Hạ Quốc đưa hiệp ước kết minh của Hoàng Quốc đến đã bị chính tay Hạ Vương tân nhiệm giết chết. Hạ Quốc trở mặt, cuộc sống của Đàm hoàng hậu bây giờ chẳng khác nào địa ngục. Nàng ta ấy hả, lời nói có lẽ còn chẳng bằng nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Huệ phi Đàm Tuyết Lan nữa kìa."
La Khả Tiệp nghe thấy ý cười mỉa mai của Trác Khinh Vân. Nàng đoán vị Mạc thống lĩnh kia chính là kẻ đã chặn trước Dực Vương phủ, lôi nàng vào cung để thái hậu hành hạ một trận khi xưa. Hoá ra là người Hạ Quốc nhét vào nên ngày ấy nàng nhận không ra hắn là kẻ nào trong quân doanh. Thế mà đã chết rồi sao? La Khả Tiệp cũng nhịn không được cong môi cười. Lại để ý đến Đàm Tuyết Lan nay đã tấn phong Huệ phi, quả nhiên lợi hại. Nàng ta chắc hẳn đã bị Đàm Ấu Lăng kia cho ăn không ít khổ, bây giờ hoàng hậu rơi đài, nàng ta nhận được vinh sủng tội gì không nhân cơ hội trả thù.
Hoàng cung chính là như vậy, kẻ nào cũng chỉ thấy người nay cười làm sao còn tâm trạng nhìn người xưa khóc.
Trác Khinh Vân chỉ chuyên tâm kể tiếp câu chuyện không để ý thấy biểu cảm trên gương mặt La Khả Tiệp: "Muội nhận được thư mời của Hạ Chính Nghiên nên đích thân đến hoàng cung Hoàng Quốc một chuyến. Tỷ đoán xem hắn muốn gì?"
Trác Khinh Vân đột nhiên trở mình, ngửa cổ nhìn sâu vào mắt La Khả Tiệp. Một đôi mắt màu tím. Nàng ấy nhịn không được vươn tay chạm vào khoé mắt nàng, suýt nữa thì lỡ miệng la lên: "Thật không nhận ra tỷ." Nhưng nàng ấy biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Phải đau lòng đến thế nào mới trở thành bộ dạng này? Trác Khinh Vân hiểu, nên không muốn khơi gợi ký ức đau buồn của La Khả Tiệp, chỉ đơn giản là nhìn nàng, nhìn thật chăm chú để ghi nhớ dung mạo của nàng.
La Khả Tiệp ngẩn người vì phản ứng đột ngột của Trác Khinh Vân, nhưng nàng không có tỏ ra khó chịu hay bài xích, chỉ lẳng lặng cúi đầu để bàn tay Trác Khinh Vân tuỳ hứng di chuyển trên gương mặt nàng. Đợi nàng ấy sờ nắn chán chê rồi bỏ tay xuống kéo cái gối mềm ôm vào người, nàng mới nở nụ cười trả lời câu hỏi vừa rồi: "Mua bán vũ khí sao?"
Trác Khinh Vân ngạc nhiên đến độ đưa tay che đi đôi mắt trợn tròn của chính mình, khoé môi nhếch lên, thán phục: "Lại để tỷ đoán trúng." Nói rồi nàng dụi mắt vài cái mới chớp chớp hàng mi như tiểu hài tử nghịch ngợm, cười khì khì với La Khả Tiệp "Nhưng Thái tử Thần Quốc vừa hay cũng có ý này, còn gửi thư cho muội sớm hơn cả Hạ Chính Nghiên kia. Bảo muội làm sao chọn đây?"
La Khả Tiệp thấy Trác Khinh Vân bày ra bộ dạng ấy liền nhịn không được nhăn mũi, nắm một bên vành tai nàng, nói: "Chẳng phải muội đã quyết định được rồi sao?" Thân cũng ở Hoàng Quốc vậy mà còn vòng vo.
Trác Khinh Vân xoa xoa vành tai, tay chân giãy nảy mấy cái bộ dạng nghịch ngợm ương bướng: "Đau a~ Tỷ đó, tỷ biết rõ Lăng Điền kia đã nợ muội một lời hứa, bây giờ chỉ cần nắm thóp Hạ Chính Nghiên nữa thì sau này mặc kệ là ai thắng Bích Quốc cũng chẳng phải lo."
"Sảng khoái quá nhỉ?" La Khả Tiệp hừ mũi, bộ dạng coi thường ra mặt "Muội nghĩ vị đế vương nào cũng quân tử quang minh chính đại sao? Muội một thân chống hai thuyền như vậy không sợ bọn họ về sau vịn cái cớ muội không thành tâm để lật lọng sao?"
Nghe La Khả Tiệp nói đến đây Trác Khinh Vân đang làm bộ hờn dỗi bỗng khựng lại. Nàng đảo mắt một vòng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới tự vỗ vào trán kêu thành tiếng rõ to, lắc đầu ngao ngán: "Muội quá tự tin vào bản thân rồi."
La Khả Tiệp thấy điệu bộ của Trác Khinh Vân như vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Phàm là kẻ sinh ra nơi cung cấm sẽ có ai đơn giản như vẻ ngoài. Lăng Điền cứ tỏ ra là kẻ ham quyền hiếu chiến đến phát điên, trong khi Hạ Chính Nghiên chỉ là một tên nhu nhược hồ đồ. Nhưng nếu tâm tính bọn họ chỉ đơn giản đến độ bị người ngoài dễ dàng nhìn ra như vậy thì hai kẻ ấy làm thế nào trụ vững trên ngôi cao đến hôm nay.
Mà Trác Khinh Vân leo lên đến vị trí này cũng không phải người tầm thường, nói nàng ấy đơn thuần đến đây mà không suy tính kỹ càng nàng nửa điểm cũng không tin.
"Muội phải làm sao đây?" Trác Khinh Vân lẩm nhẩm, đầu nàng lúc này loạn lắm. Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu nàng mới cắn môi, buông tiếng thở dài: "Thực ra thì muội đích thân đến đây không phải để thỏa hiệp việc sản xuất vũ khí cho Hoàng Quốc."
"Là đến xem Dực Vương sao?" La Khả Tiệp đưa tay che mắt Trác Khinh Vân, ngăn không cho nàng ấy dùng đôi mắt đáng thương nhìn nàng chằm chằm. Nàng biết mà, Trác Khinh Vân đâu phải đến Hoàng Quốc vì muốn bán vũ khí đơn thuần thế.
Trác Khinh Vân không có gỡ tay La Khả Tiệp ra, chỉ ngoan ngoãn nằm yên, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi tiếp lời: "Lúc trước hắn cũng giống như tỷ, cứ một tháng sẽ dùng bồ câu gửi thư đến cho muội. Nhưng đột nhiên bẵng đi nửa năm không nhận được bức thư nào của tỷ, cả hắn cũng vậy. Muội sốt ruột cho người dò la, chỉ nhận được tin tỷ bị phạt cấm túc trong phủ vì vụ cháy ở Hành cung, còn Hạ Cảnh Tuấn vẫn an ổn trong Dực Vương phủ. Vốn dĩ muội đã tin bản thân lo nghĩ nhiều, nhưng hai tháng trước muội đột nhiên nhận được phong thư, bên trong đựng một cái chuôi ngọc dính máu. Muội nhớ lúc trước Hạ Cảnh Tuấn hay đeo thứ đó bên người, vì dự cảm có chuyện chẳng lành muội liền thu xếp cho Tạ Thái phó giám quốc rồi nhanh chóng lên đường đến đây."
Trác Khinh Vân vừa dứt lời đã thấy chén nước kề bên miệng. La Khả Tiệp đỡ Trác Khinh Vân ngồi dậy, cẩn thận giúp nàng ấy uống chút nước nhuận giọng. Trác Khinh Vân uống xong lại như con mèo lười nằm ườn ra, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi chép miệng nói huyên thuyên. Đầu óc La Khả Tiệp lại có chút mơ hồ. Ngày trước Thái hậu huy động rất nhiều binh sĩ để bao vây nàng, thế mà một chút kinh động trong kinh thành cũng không có, toàn bộ đều bị ém đi. Bọn họ có thể đổ tội danh sợ tội bỏ trốn lên nàng, khiến danh tiết của nàng thảm hại đến độ không thể lưu truyền trong sử sách. Nào ngờ vẫn vờ như nàng còn ở kinh thành, trong đầu bọn họ đang tính toán cái gì?
Nàng nghe Trác Khinh Vân nói nàng ấy phải đích thân lẻn vào Hộ quốc phủ mới biết nàng thực chất không có ở đó. Trong khi những kẻ gọi là hạ nhân của Hộ quốc phủ ngày ngày đều sinh hoạt bình thường cứ như nàng chưa hề rời đi, còn không ít lần ra ngoài mượn danh La Khả Tiệp ức hiếp dân chúng.
La Khả Tiệp kích động siết chặt nắm tay, cùng lúc đó nàng đã nhận ra mục đích thật sự của Hạ Chính Nghiên là gì. Muốn khích bác nàng để nàng ra mặt sao? Hắn nhất định sợ nàng còn sống quay về trả thù, muốn tận mắt thấy nàng chết mới có thể an lòng.
Nàng chỉ biết cười thế thôi, lại cúi đầu nhìn Trác Khinh Vân mới phát hiện nàng ấy đã ngủ mất. La Khả Tiệp bê bát nước ngửi qua một đợt. Là trà hoa cúc, còn có chút mùi như thuốc mê loại nhẹ nhất Mộ Viễn Kỳ thường dùng. Chẳng trách Trác Khinh Vân mới nói vài lời đã ngủ mất. Chắc hẳn An Hành đã dùng cách này để Trác Khinh Vân bình tâm trong lúc co giật, nàng lại vô tình cho nàng ấy uống ngay lúc này. Thật là...La Khả Tiệp thở dài xoa mi tâm.
Nàng ấy nói đến đâu rồi nhỉ? À, đến đoạn nàng ấy từ Hộ quốc phủ trở về tò mò vào Dực Vương phủ một chút mới vô tình phát hiện bên trong có mật thất. Mà Hạ Cảnh Tuấn chính là bị trói bên dưới, trên người toàn là vết roi, cả y phục cũng dính vào vết thương, tóc tai rối bời vô cùng thảm hại.
La Khả Tiệp hít vào một hơi khí lạnh. Hạ Chính Nghiên cũng thật đủ độc, cả thân đệ đệ cũng không tha. Nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu. Dực Vương xưa nay vô cùng an phận, chút chuyện triều chính cũng chẳng buồn hỏi đến, dù danh tiếng hắn có chút xấu nhưng không gây hại gì đến Hạ Chính Nghiên.
Nàng nghĩ vẩn vơ một lúc, đáy mắt chợt loé lên tia sáng.
Nàng ôm trán, dường như vô lực ngã người ra phía sau, tựa vào đầu giường, trên môi không giấu nổi nụ cười khinh bỉ. Đến khi mở mắt ra nhìn bên ngoài cánh cửa ngập ánh nắng, nàng chợt thấy Hạ Cảnh Tuấn đã đứng đó từ lúc nào. Nàng đưa tay đặt lên môi ra hiệu cho hắn giữ im lặng. Hạ Cảnh Tuấn gật nhẹ đầu, rồi chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, dường như không có ý định rời đi. La Khả Tiệp nhận ra trong đôi mắt vốn dĩ chỉ mang ý cười cợt bất cần của hắn lúc này không chỉ là lo lắng mà còn muôn vạn dịu dàng không nói thành lời.
Dưới ánh nắng nhạt nhoà như có như không cuối thu, thân hình quấn đầy vải băng trắng của hắn chợt cô đơn đến lạ.
"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫
Trong Ngự thư phòng, Hạ Chính Nghiên đen mặt ném nghiên mực bằng ngọc vào đầu Tiết Doãn, tức giận nghiến răng: "Phế vật!!!"
Trán Tiết Doãn tét một đường lớn, máu đỏ lập tức tràn ra. Hắn cắn răng chịu đựng, quy củ quỳ một chỗ để Hạ Chính Nghiên xả giận.
"Mạc tướng vô năng, người ngựa vừa bước vào địa phương đó đã bị sương mù bao lấy, đi mãi vẫn vòng lại chỗ cũ, để Dực Vương cùng Nữ vương Bích Quốc tẩu thoát, thỉnh hoàng thượng trách tội!""
Nhưng Hạ Chính Nghiên là một kẻ dễ chiều sao? Không hề, hắn vuốt mặt, chân mày xô vào nhau, cả tấu chương trên thư án cũng bị hắn hất xuống.
Vậy mà lại để hai kẻ đó chạy thoát.
Hắn biết con tiểu yêu Trác Khinh Vân không dễ dàng gì thỏa hiệp, nhưng nàng ta cứu Hạ Cảnh Tuấn làm gì? Không lẽ Hạ Cảnh Tuấn chẳng những liên kết với Bạch Nhật Các mà còn dây dưa với Bích Quốc?
Muốn làm phản mà!
Lúc trước mẫu hậu bảo Hạ Cảnh Tuấn vào triều giúp đỡ, hắn ra vẻ cờ lơ phất phơ không thèm quản, chỉ cầu an nhàn. Vậy mà sau lưng vây cánh đã mọc dài như vậy.
Nhìn xem thế cục bây giờ, người của Bạch Nhật Các không cho Hạ Chính Nghiên hắn vẻ mặt tốt, sứ giả của Bạch Nhật Các lại bảo Các chủ của bọn họ sẽ không dính dáng đến tranh chấp triều đình nữa, dù là tiền bạc, lương thực hay vũ khí cũng sẽ không chu cấp. Số trang sức và lễ vật trong đợt phong hậu bọn họ xem như trả công bảo hộ của triều đình trong thời gian qua, bọn họ không thèm đòi hỏi làm khó hắn. Nhưng không có Bạch Nhật Các kiểm hãm, mấy lão hồ ly thế gia sẽ câm miệng ngoan ngoãn sao?
Hạ Chính Nghiên từng tức giận lấy ân tình lúc trước đã giúp Các chủ Bạch Nhật Các cầu thánh chỉ tứ hôn. Dù không biết các chủ kia có liên quan gì đến Cẩm Giai Hạo, lại giúp hắn cầu tình hết thánh chỉ tứ hôn đến Hoàng Kim giáp, nhưng Hạ Chính Nghiên dám chắc chỉ cần lôi Cẩm Giai Hạo ra, bọn họ sẽ không dám trở mặt.
Nào ngờ sứ giả Bạch Nhật Các lại lạnh mặt đáp: "Ngươi đừng quên mình làm sao leo lên được vị trí này. Cầu tình gì đó đều là chuyện ngươi phải làm để báo đáp bọn ta. Mọi chuyện đều được viết rõ trên giấy có điểm chỉ, ngươi muốn lật lọng bọn ta cũng không ngại vạch mặt ngươi cho quân chủ ngũ quốc xem!"
Hạ Chính Nghiên bị khiêu khích, tức giận muốn ngất xỉu, nhưng tình hình cấp bách đành giữ vững chút tỉnh táo gằn giọng: " Các ngươi đừng quên bên cạnh trẫm còn có Hộ quốc phu nhân."
"Hộ quốc phu nhân?" Sứ giả nhếch môi cười "Hộ quốc phu nhân đã sớm từ quan rời khỏi kinh thành, ngươi nghĩ bọn ta là một lũ ngu như dân chúng của ngươi sao?"
Nói rồi phất áo choàng bên người, chớp mắt đã biến mất.
Nhớ lại thái độ ngông cuồng của sứ giả Bạch Nhật Các trong lòng Hạ Chính Nghiên lại bốc hoả, hắn tung cước đạp vào người Tiết Doãn. Tiết Doãn lăn một vòng trên sàn, mũ giáo văng tán loạn, búi tóc rơi xuống rũ rượi.
Đang lúc tình hình căng thẳng bỗng dưng Tiểu Thuận Tử hớt hãi chạy vào, đem bức thư trong tay đưa cho Hạ Chính Nghiên. Hắn híp mắt nhìn dòng chữ ngoài phong thư, là thư từ nơi đó gửi đến. Hạ Chính Nghiên giật bức thư từ trên tay Tiểu Thuận Tư, hung hăng mở ra, liếc nhìn nội dung bên trong.
Cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Dực Vương và Nữ vương Bích Quốc đang ở đây."
Hạ Chính Nghiên hít vào một hơi khí lạnh, vứt lá thư vào mặt Tiết Doãn "Ngươi nhìn xem!"
Tiết Doãn cúi đầu đọc hàng chữ trên thư, đôi mắt trợn ngược. Hạ Chính Nghiên rít qua kẽ răng, trông hắn lúc này không khác lang sói là bao: "La Khả Tiệp chưa chết, nàng ta còn cứu cả Dực Vương! Một khi nàng ta trở về nhất định sẽ tìm đến ngươi đầu tiên, ngươi đừng hòng mà yên ổn!"
Lời nói của Hạ Chính Nghiên không khỏi khiến Tiết Doãn lạnh lòng. Phải, là hắn liên hợp với Thái hậu đuổi cùng giết tận nàng, cảnh tượng hôm đó vẫn luôn ám ảnh hắn từng ngày. Hắn không sợ nàng trả thù, là hắn nợ nàng, hắn sẵn sàng dùng mạng để trả. Nhưng Tiết gia cần hắn, nợ nước nợ nhà chưa tận hắn không thể chết lúc này.
"Mạc tướng sẽ cho người ngày ngày lục soát địa phương đó, nhất định không cô phụ lòng tin của hoàng thượng." Tiết Doãn siết chặt bức thư trong tay, ôm quyền hành lễ.
Hạ Chính Nghiên đã ngồi ngay ngắn phía sau thư án, lạnh mắt nhìn bọn cung nữ dọn dẹp đống hỗn độn hắn gây ra. Rất lâu sau Tiết Doãn mới nghe hắn thở dài, một tay xoa xoa mi tâm, âm giọng dường như đã dịu đi nhưng ý tứ uy hiếp thì không giảm: "Nói hay lắm. Trẫm cho ngươi thời gian, một tuần không được thì một năm, một năm không đủ thì năm năm. Nhớ kỹ lời trẫm, cứ một năm qua đi ngươi vẫn không tìm được La Khả Tiệp, trẫm sẽ trảm thủ một người của Tiết gia!"
Tiết Doãn lạnh run người, bàn tay siết chặt kêu răng rắc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám manh động, đành nuốt quả đắng nhận lệnh lui xuống.
Tiếng bước chân nặng nề của Tiết Doãn mất hút, Ngự thư phòng chỉ còn một mảng tĩnh lặng nặng nề. Hạ Chính Nghiên nhìn trần nhà khắc kim long ngậm ngọc châu, đáy mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.
"Khả Khả ơi Khả Khả, trẫm thà giết ngươi cũng không để ngươi có cơ hội phản lại trẫm."
Hắn nhắm mắt, lần nữa cố gắng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên gặp nàng. Cô nương vận vải thô đơn bạc, tài múa thương lại kinh diễm hơn người, hơn mười nam tử cao to vạm vỡ đều bị nàng quật ngã. Vậy mà mỗi lần nàng đứng trước hắn đều là gương mặt tươi cười ngốc nghếch, hắn nói một nghe một, nói hai nghe hai. Lúc nào cũng đối với hắn một câu thái tử, hai câu thái tử, phàm là chuyện gì cũng tin tưởng hỏi ý kiến của hắn trước mới thực hiện.
Từ lúc nào hắn lại sinh tâm chán ghét nàng? Vì nàng sớm ngày ở thao trường với bọn đàn ông thô lỗ kia sao? Vì La Thuỳ Khê từng nói nàng đối với bọn binh lính trong quân doanh thân thân thiết thiết, ngủ chung một lều, ăn chung một bát, hắn đâm ra ghê tởm nàng, càng ngày lại càng giữ khoảng cách với nàng. Mặc cho nàng chinh chiến tứ phương, vừa trở về đã vào cung gặp hắn. Hắn nhớ đợt biên giới lúc trước kết thúc, nàng vào cung đứng trước mặt hắn với vẻ ngoài nhếch nhác, trên người không có chỗ nào lành lặn, tay chân chi chít vết thương. Nhưng nàng vẫn cười với hắn, còn ôm quyền quỳ xuống trước mặt hắn, cao hứng tâu: "Bọn phản tặc biên giới đều bỏ mạng, Khả Tiệp đã không cô phụ lòng tin của điện hạ, điện hạ nửa năm sau liền có thể thuận lợi đăng cơ."
Lúc đó hắn đã nghĩ gì? Hắn nghĩ nàng quản quá nhiều việc rồi, cả chuyện hắn bao giờ đăng cơ cũng nắm trong tay. Hắn chán ghét bộ dạng liều mạng, chán ghét loại tình cảm mù quáng không chút che dậy nào của nàng, lúc ấy hắn chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi lướt qua nàng.
Nàng có phải rất thương tâm không?
Hạ Chính Nghiên dời tầm mắt, nhìn Cao Tần đứng khép nép do dự trước mặt. Thấy Hạ Chính Nghiên cuối cùng đã nhìn đến mình, Cao Tần vội vàng quỳ xuống, cuống quýt thưa: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu và Thục phi nương nương cầu kiến."
"Triệt thẻ bài Thục phi một năm không được thị tẩm, càng không được xuất hiện trước mặt trẫm. Còn thái hậu...." Hắn Chính Nghiên lạnh lùng gằng giọng "Bảo bà ta cút về Phúc Thọ Cung cho trẫm!"
Hắn đập bàn. Cao Tần sợ run người vội vàng khấu đầu mấy cái sau đó hớt hãi chạy ra ngoài.
Thái hậu và Từ Uyển Khanh đã đứng chờ từ trước, thấy Cao Tần chạy ra liền cong môi cười cười tiến lại: "Thế nào? Ai gia và Thục phi có thể vào rồi chứ?"
"Cái này..." Cao Tần ngập ngừng, lão làm sao dám nói nguyên văn lời của hoàng thượng cho thái hậu và Thục phi nghe, đành lần lựa một lúc mới cất lời "Phản tặc bỏ trốn khiến tâm trạng hoàng thượng cực kỳ tệ, thỉnh thái hậu trở về Phúc Thọ Cung nghỉ ngơi. Còn Thục phi...hoàng thượng hạ lệnh triệt thẻ bài của Thục phi một năm, không cho thị tẩm, không cho xuất hiện trước mặt người."
Cao Tần vừa dứt lời liền vội vàng xin lui xuống xử lý cung vụ. Từ Uyển Khanh nghe xong liền váng đầu. Nàng vốn đã không có thánh sủng còn bị triệt thẻ bài một năm, không phải là tương lai xem như xong rồi sao? So với Từ Uyển Khanh, thái hậu còn tệ hơn. Mặt mũi bà ta tái mét, lảo đảo muốn ngã. Từ Uyển Khanh vội vàng đỡ bà ta, lo lắng hỏi: "Hoàng di, người không sao chứ?"
"Ai gia không sao." Thái hậu bóp trán phiền não nói "Liên lụy đến con rồi."
"Hoàng di người nói gì vậy, sức khỏe quan trọng hơn, để con dìu người về Phúc Thọ Cung." Từ Uyển Khanh nhu thuận săn sóc từng bước dìu thái hậu đi. Về sau nàng ta chỉ biết dựa vào bà ta để tồn tại trong cái hậu cung ăn thịt người này, đành phải bỏ công sức ra để chăm sóc dỗ dành lão nhân gia.
Thái hậu đi mấy bước lại ảo não nhìn lên bầu trời xám xịt. Hài tử của bà tâm tính đột nhiên đổi khác, mấy tháng nay cũng không đến Phúc Thọ Cung thỉnh an bà một tiếng, giờ bà tự mang cái thân già đến cũng bị đuổi về. Chẳng lẽ hắn vẫn còn trách bà tự chủ trương điều binh vây đánh La Khả Tiệp sao?
Đứa con này chẳng lẽ chấp niệm của nó với nữ tử kia lại sâu đến vậy.
Bà lắc đầu. Con trai lớn đổi tính cũng thôi, con trai nhỏ cũng không thấy mặt mũi đâu, chẳng biết đã rong chơi du sơn ngoạn thủy chốn nào rồi.
"Ta quên mất ta không biết đường ra."
Mộ Viễn Kỳ mơ mơ hồ hồ bị lôi đi. La Khả Tiệp nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng nửa điểm cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng quay sang nhìn An Hành. Y chỉ cười cười đem khối bánh hạt dẻ kề bên miệng nàng: "Tiệp Tiệp ăn đi, lão nhị chỉ muốn đi cứu cái mỏ vàng của hắn thôi."
La Khả Tiệp há miệng cắn một miếng bánh. Vỏ bánh vừa vào miệng đã tan ngay, để lại vị thanh ngọt trên đầu lưỡi cùng với hạt dẻ giòn giòn. La Khả Tiệp bị tiểu phu quân dỗ ăn hết món này đến món khác, cả cơ hội nghĩ vẩn vơ cũng không có. Nàng nhìn xuống eo, hình như nàng đã mập thêm một vòng rồi.
Ăn vài miếng điểm tâm, nghe phu quân nào đó kể chuyện cổ, La Khả Tiệp chống cằm lắng nghe. Đột nhiên âm thanh đá cửa thô bạo cắt đứt giọng nói của An Hành. La Khả Tiệp thấy lạ liền đứng lên, quay đầu nhìn. Cẩm Giai Hạo và Mộ Viễn Kỳ đang gấp rút dìu hai người toàn thân loang lỗ vết máu bước vào. Một người là Hạ Cảnh Tuấn, người còn lại chính là Trác Khinh Vân.
"Lão tam, ngươi vào đây giúp một tay đi!" Cẩm Giai Hạo vừa đẩy cửa một gian phòng vừa hướng An Hành hét lên.
"Tới...tới ngay!"
Y vội vàng chạy đến, trước khi đi còn không quên xoa xoa lưng La Khả Tiệp bảo nàng đừng lo lắng. La Khả Tiệp đứng chôn chân một chỗ nhìn cánh cửa gỗ khép lại. Vì sao Hạ Cảnh Tuấn lại bị truy đuổi? Vì sao Trác Khinh Vân có mặt ở Hoàng Quốc? Một người mặc đồ của tội nhân rách rưới chằn chịt vết roi, một người vận hồ phục cải nam trang, còn bị thương nặng như vậy...
La Khả Tiệp đứng cạnh cửa nhìn những chiếc bóng hắt lên ô cửa, trong đầu ngổn ngang những suy tư. Nếu không phải Cẩm Giai Hạo và Hạ Cảnh Tuấn có giao dịch qua lại, chỉ sợ hôm nay Hạ Cảnh Tuấn đã phải bỏ mạng rồi. Nàng biết những mối buôn bán thông thương của Bạch Nhật Các đều nhờ Hạ Cảnh Tuấn một tay che trời mới dễ dàng thoát khỏi tai mắt của Hạ Chính Nghiên. Mọi chuyện vốn dĩ tiến triển rất tốt, đôi bên cùng có lợi. Vậy thì việc hắn bị truy sát chắc chắn không hề dính líu đến quan hệ với Bạch Nhật Các. Có chăng là mâu thuẫn trong triều. Người có thể khiến hắn chật vật thế này chỉ có Hạ Chính Nghiên thôi. Nhưng Hạ Cảnh Tuấn không phải là đứa con treo trên đầu quả tim thái hậu sao? Sao bà ta có thể để yên cho bọn họ huynh đệ tương tàn như vậy?
Kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫
Quá nửa đêm Mộ Viễn Kỳ rời khỏi phòng, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng La Khả Tiệp đâu. Chàng nhẹ nhàng quay lưng bước đi, xuyên qua hành lang gấp khúc đến hậu viện. Nhìn căn phòng vẫn còn lập loè ánh nến, Mộ Viễn Kỳ đẩy cửa bước vào. Thiên hạ trong lòng chàng đã nằm an giấc trên giường, vậy mà cả nến cũng không thèm thổi tắt.
Chàng cởi ngoại bào, ngồi lên giường thổi tắt nến sau đó nằm xuống vòng tay kéo nàng vào lòng. La Khả Tiệp dường như cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình liền xoay người tựa đầu trong lòng chàng, an ổn ngủ tiếp.
Mộ Viễn Kỳ vỗ nhẹ mái đầu nàng, bờ môi bất tri bất giác cong lên nụ cười. Sau khi mang Trác Khinh Vân sang phòng khác, giúp nàng ta cầm máu, nhiệm vụ của chàng xem như xong, chuyện chữa trị cùng theo dõi tình hình đều do hai tiểu tử kia lo liệu. Không phải vì chàng không biết y thuật, chỉ vì muốn về phòng hưởng phúc lợi ôm thê tử mà thôi.
Cứ thế hai kẻ chịu đòn một kẻ hưởng phúc cũng qua đêm dài. Sáng hôm sau theo thói quen La Khả Tiệp vẫn ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Mộ Viễn Kỳ ngồi trên bàn đọc sách. Thấy nàng đã tỉnh chàng đặt quyển sách xuống, bước đến hôn nàng một cái mới gọi người mang nước ấm vào. Chuyện vận y phục, chải tóc của nàng cũng do chàng làm. Sau khi ăn vận chỉnh đề, dùng xong cháo trắng với ít thịt gà, chàng mới đồng ý dẫn nàng đi thăm Trác Khinh Vân.
La Khả Tiệp đẩy cửa phòng lao vào. An Hành ngồi gục trên bàn ngủ mất. Vừa nghe thấy tiếng động y liền bật dậy chạy lại ôm nàng, gục đầu vào hõm vai nàng cọ qua cọ lại. Nàng vỗ vỗ lưng y, yêu thương hôn lên má y, dịu giọng nói: "Cực khổ cho chàng rồi."
Y vừa ưm một tiếng chưa kịp nói gì đã bị Mộ Viễn Kỳ nắm cổ áo lôi ra. "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, vất vả cả đêm rồi."
An Hành vốn không cam tâm nhưng chút sức lực cũng không còn đành mặc Mộ Viễn Kỳ lôi đi đâu thì lôi. Suốt đêm qua Trác Khinh Vân cứ lên cơn sốt, y nghĩ đủ mọi cách mới thuyên giảm chút ít. Nghiêm trọng hơn chính là nàng ấy dường như chìm vào ác mộng dai dẳng, cơ thể co giật mấy đợt nhưng y có lay thế nào nàng cũng không tỉnh, thần trí mê mang. Kể cả dùng đến mê hương của Mộ Viễn Kỳ để giúp nàng an giấc cũng vô dụng, An Hành đành thức trắng suốt đêm để tránh nàng cắn phải lưỡi trong lúc co giật.
An Hành đáng thương bị lôi đi mất dạng, La Khả Tiệp nhẹ nhàng khép cửa lại, đến ngồi cạnh giường Trác Khinh Vân.
Nàng ấy vẫn không bỏ được dáng ngủ co người như con tôm, chăn mền bị cuốn thành một mớ hỗn độn. La Khả Tiệp kéo chăn đắp ngay ngắn lại trên người Trác Khinh Vân. Ánh mắt nàng vừa khéo lướt qua mái tóc nàng ấy, nàng không kiềm được tiếng than: "Sao lại thế này?"
Nếu nói mái tóc một màu bạc trắng của La Khả Tiệp khiến ba phu quân của nàng nhìn đến liền không khỏi xót xa dằn vặt, thì mái đầu của Trác Khinh Vân bây giờ dường như là minh chứng cho ngần ấy tháng năm đau thương chất chứa trong lòng. Suối tóc đen tuyền ngày nào nay lấm tấm sợi bạc. Nàng ấy chỉ mới hai mươi, sao có thể thành ra thế này?
Bàn tay La Khả Tiệp run run chạm vào tóc của Trác Khinh Vân, đoạn bạc đoạn đen, điều gì đã khiến nàng ấy trở thành thế này? La Khả Tiệp tự hỏi rồi phải giật mình khi cơ thể Trác Khinh Vân đột nhiên co giật. Nàng ấy giãy dụa, tay chân huơ loạn, bờ môi tãi nhợt bật ra tiếng kêu khàn khàn: "Không được! Van cầu ngươi thả hắn ra...Van cầu ngươi...Không được! Dừng lại đi! Đừng mà!"
Nước mắt thi nhau tràn ra từ khoé mi Trác Khinh Vân, thấm đẫm gương mặt nàng ấy. Tóc tai bị cuốn loạn, trông nàng ấy vô cùng thảm hại. La Khả Tiệp phát hoảng, vội vàng kiềm chặt tay nàng ấy lại.
"Khinh Vân! Khinh Vân!"
Nàng cố gắng gọi nhưng Trác Khinh Vân vẫn gồng mình gào thét, âm giọng của nàng ấy lệch hẳn đi, La Khả Tiệp không nghe ra nàng ấy đang kêu gào cái gì. Nàng kéo Trác Khinh Vân lên, vòng tay ôm lấy nàng ấy, mặc cho nàng ấy giãy dụa không ít lần đánh vào người nàng mấy đòn thật đau.
"Đừng sợ Khinh Vân. Tiệp tỷ ở đây, Tiệp tỷ ở đây, sẽ không có thể ai ức hiếp muội. Khinh Vân tỉnh dậy, muội nghe thấy tỷ không?"
La Khả Tiệp cứ một lần lại một lần gọi tên Trác Khinh Vân, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng trấn an nàng ấy. Trác Khinh Vân hãy còn phản kháng nhưng lực đạo đã giảm xuống hẳn.
"Ngoan, Khinh Vân là một đứa trẻ ngoan, để Tiệp tỷ hát cho muội nghe có được không?"
Dứt lời nàng lập tức hắng giọng, ngân lên câu hát ru ngày nào. Lúc này Trác Khinh Vân mới thật sự bình tâm lại, hai tay bám chặt lấy vạt áo La Khả Tiệp, liều mạng ôm nàng.
"Khả Tiệp...Tiệp tỷ..."
Nàng ấy lẩm nhẩm, mi mắt nặng trịch nâng lên. Thu vào mắt nàng là cả mái tóc bạc trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời ban trưa. Trác Khinh Vân nhìn thẳng vào mắt La Khả Tiệp, hai bàn tay nâng lấy mái tóc của nàng, run rẩy cất lời: "Tiệp tỷ...tóc của tỷ sao lại..."
"Không sao. Chốn kinh thành nhiều cạm bẫy, tỷ muốn trốn thoát quả thật có chút khó khăn." La Khả Tiệp cười cười cắt ngang lời Trác Khinh Vân. Thấy nàng ấy đã bình tâm lại nàng mới có thể thở phào một hơi. Nàng cài đoạn tóc lũ rũ của nàng ấy sang mép tai, nhỏ giọng hỏi "Còn muội? Sao lại u sầu thành ra thế này?"
Trác Khinh Vân rũ mi mắt cười khổ: "Vẫn bị tỷ nhìn thấu rồi."
Dứt lời nàng ấy nằm xuống gối đầu lên chân La Khả Tiệp, vờ như lơ đãng vân vê y phục nàng. La Khả Tiệp cúi đầu vuốt tóc Trác Khinh Vân. Nàng có cảm giác mỗi lần bọn họ tương ngộ đều trong hoàn cảnh đặc biệt mà chính nàng có dốc cạn tâm trí cũng chẳng mường tượng được. Không ngờ chỉ mới một năm, thanh xuân chưa nhạt nhưng tóc đã phai màu.
La Khả Tiệp vừa nghĩ vừa nhìn ra tia nắng trưa len lỏi trong góc phòng, đang lúc lơ đãng lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Trác Khinh Vân cất lên: "Tỷ biết không, lục quốc bây giờ đang trong thời kỳ chuẩn bị khai chiến. Nửa năm trước muội nhận được tin Tam hoàng tử Hạ Quốc qua đời. Thân mẫu của hắn, Hoàng hậu Hạ Quốc mất đi chỗ dựa vững chắc nên chẳng khác nào con rối trong hậu cung, cả phượng ấn cũng bị ép chuyển sang cho Hiền phi, thân mẫu của Thái tử. Hai người họ giằng co nhau cũng đến hồi ngã ngũ. Muội vốn muốn xem kịch hay lâu một chút nhưng...Hạ Vương đột nhiên quy y cửa phật."
Nói đến đây Trác Khinh Vân đột nhiên im lặng. Gió lạnh tràn vào phòng, tán Bạc đào ngoài sân kêu xào xạc mấy tiếng, Trác Khinh Vân dũi thẳng tay chân ra một lúc liền co người lại, kéo chiếc gối ôm vào người. Gối này đặc biệt mềm, hình như được nhồi lông vũ, còn có cả hoa nhài phơi khô, Trác Khinh Vân ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng. Quả nhiên ba người kia đối với Tiệp tỷ vẫn săn sóc nâng niu tận tình như vậy, chỉ một cái gối cũng bỏ thật nhiều tâm tư. Liếc mắt một cái liền biết lúc mệt tỷ ấy chỉ cần tuỳ tiện chọn đại một gian phòng nằm lăn ra cũng thoải mái.
Trác Khinh Vân nghĩ rồi đáy mắt lại không giấu được cô đơn, nàng ấy nhịn tiếng thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Kỳ thực từ lâu muội đã biết Thái tử Hạ Quốc nhất định sẽ thuận lợi đăng cơ, Tam hoàng tử tranh thế nào cũng không lại hắn. Có điều, muội không ngờ hắn vừa đăng cơ lại tỏ rõ lập trường nghiêng hẳn về phía Thần Quốc, trong khi muội muội vừa gả sang Hoàng Quốc làm hoàng hậu. Cả vị Mạc thống lĩnh lúc trước hắn tặng Đàm Ấu Lăng làm của hồi môn, vừa về Hạ Quốc đưa hiệp ước kết minh của Hoàng Quốc đến đã bị chính tay Hạ Vương tân nhiệm giết chết. Hạ Quốc trở mặt, cuộc sống của Đàm hoàng hậu bây giờ chẳng khác nào địa ngục. Nàng ta ấy hả, lời nói có lẽ còn chẳng bằng nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Huệ phi Đàm Tuyết Lan nữa kìa."
La Khả Tiệp nghe thấy ý cười mỉa mai của Trác Khinh Vân. Nàng đoán vị Mạc thống lĩnh kia chính là kẻ đã chặn trước Dực Vương phủ, lôi nàng vào cung để thái hậu hành hạ một trận khi xưa. Hoá ra là người Hạ Quốc nhét vào nên ngày ấy nàng nhận không ra hắn là kẻ nào trong quân doanh. Thế mà đã chết rồi sao? La Khả Tiệp cũng nhịn không được cong môi cười. Lại để ý đến Đàm Tuyết Lan nay đã tấn phong Huệ phi, quả nhiên lợi hại. Nàng ta chắc hẳn đã bị Đàm Ấu Lăng kia cho ăn không ít khổ, bây giờ hoàng hậu rơi đài, nàng ta nhận được vinh sủng tội gì không nhân cơ hội trả thù.
Hoàng cung chính là như vậy, kẻ nào cũng chỉ thấy người nay cười làm sao còn tâm trạng nhìn người xưa khóc.
Trác Khinh Vân chỉ chuyên tâm kể tiếp câu chuyện không để ý thấy biểu cảm trên gương mặt La Khả Tiệp: "Muội nhận được thư mời của Hạ Chính Nghiên nên đích thân đến hoàng cung Hoàng Quốc một chuyến. Tỷ đoán xem hắn muốn gì?"
Trác Khinh Vân đột nhiên trở mình, ngửa cổ nhìn sâu vào mắt La Khả Tiệp. Một đôi mắt màu tím. Nàng ấy nhịn không được vươn tay chạm vào khoé mắt nàng, suýt nữa thì lỡ miệng la lên: "Thật không nhận ra tỷ." Nhưng nàng ấy biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Phải đau lòng đến thế nào mới trở thành bộ dạng này? Trác Khinh Vân hiểu, nên không muốn khơi gợi ký ức đau buồn của La Khả Tiệp, chỉ đơn giản là nhìn nàng, nhìn thật chăm chú để ghi nhớ dung mạo của nàng.
La Khả Tiệp ngẩn người vì phản ứng đột ngột của Trác Khinh Vân, nhưng nàng không có tỏ ra khó chịu hay bài xích, chỉ lẳng lặng cúi đầu để bàn tay Trác Khinh Vân tuỳ hứng di chuyển trên gương mặt nàng. Đợi nàng ấy sờ nắn chán chê rồi bỏ tay xuống kéo cái gối mềm ôm vào người, nàng mới nở nụ cười trả lời câu hỏi vừa rồi: "Mua bán vũ khí sao?"
Trác Khinh Vân ngạc nhiên đến độ đưa tay che đi đôi mắt trợn tròn của chính mình, khoé môi nhếch lên, thán phục: "Lại để tỷ đoán trúng." Nói rồi nàng dụi mắt vài cái mới chớp chớp hàng mi như tiểu hài tử nghịch ngợm, cười khì khì với La Khả Tiệp "Nhưng Thái tử Thần Quốc vừa hay cũng có ý này, còn gửi thư cho muội sớm hơn cả Hạ Chính Nghiên kia. Bảo muội làm sao chọn đây?"
La Khả Tiệp thấy Trác Khinh Vân bày ra bộ dạng ấy liền nhịn không được nhăn mũi, nắm một bên vành tai nàng, nói: "Chẳng phải muội đã quyết định được rồi sao?" Thân cũng ở Hoàng Quốc vậy mà còn vòng vo.
Trác Khinh Vân xoa xoa vành tai, tay chân giãy nảy mấy cái bộ dạng nghịch ngợm ương bướng: "Đau a~ Tỷ đó, tỷ biết rõ Lăng Điền kia đã nợ muội một lời hứa, bây giờ chỉ cần nắm thóp Hạ Chính Nghiên nữa thì sau này mặc kệ là ai thắng Bích Quốc cũng chẳng phải lo."
"Sảng khoái quá nhỉ?" La Khả Tiệp hừ mũi, bộ dạng coi thường ra mặt "Muội nghĩ vị đế vương nào cũng quân tử quang minh chính đại sao? Muội một thân chống hai thuyền như vậy không sợ bọn họ về sau vịn cái cớ muội không thành tâm để lật lọng sao?"
Nghe La Khả Tiệp nói đến đây Trác Khinh Vân đang làm bộ hờn dỗi bỗng khựng lại. Nàng đảo mắt một vòng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới tự vỗ vào trán kêu thành tiếng rõ to, lắc đầu ngao ngán: "Muội quá tự tin vào bản thân rồi."
La Khả Tiệp thấy điệu bộ của Trác Khinh Vân như vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Phàm là kẻ sinh ra nơi cung cấm sẽ có ai đơn giản như vẻ ngoài. Lăng Điền cứ tỏ ra là kẻ ham quyền hiếu chiến đến phát điên, trong khi Hạ Chính Nghiên chỉ là một tên nhu nhược hồ đồ. Nhưng nếu tâm tính bọn họ chỉ đơn giản đến độ bị người ngoài dễ dàng nhìn ra như vậy thì hai kẻ ấy làm thế nào trụ vững trên ngôi cao đến hôm nay.
Mà Trác Khinh Vân leo lên đến vị trí này cũng không phải người tầm thường, nói nàng ấy đơn thuần đến đây mà không suy tính kỹ càng nàng nửa điểm cũng không tin.
"Muội phải làm sao đây?" Trác Khinh Vân lẩm nhẩm, đầu nàng lúc này loạn lắm. Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu nàng mới cắn môi, buông tiếng thở dài: "Thực ra thì muội đích thân đến đây không phải để thỏa hiệp việc sản xuất vũ khí cho Hoàng Quốc."
"Là đến xem Dực Vương sao?" La Khả Tiệp đưa tay che mắt Trác Khinh Vân, ngăn không cho nàng ấy dùng đôi mắt đáng thương nhìn nàng chằm chằm. Nàng biết mà, Trác Khinh Vân đâu phải đến Hoàng Quốc vì muốn bán vũ khí đơn thuần thế.
Trác Khinh Vân không có gỡ tay La Khả Tiệp ra, chỉ ngoan ngoãn nằm yên, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi tiếp lời: "Lúc trước hắn cũng giống như tỷ, cứ một tháng sẽ dùng bồ câu gửi thư đến cho muội. Nhưng đột nhiên bẵng đi nửa năm không nhận được bức thư nào của tỷ, cả hắn cũng vậy. Muội sốt ruột cho người dò la, chỉ nhận được tin tỷ bị phạt cấm túc trong phủ vì vụ cháy ở Hành cung, còn Hạ Cảnh Tuấn vẫn an ổn trong Dực Vương phủ. Vốn dĩ muội đã tin bản thân lo nghĩ nhiều, nhưng hai tháng trước muội đột nhiên nhận được phong thư, bên trong đựng một cái chuôi ngọc dính máu. Muội nhớ lúc trước Hạ Cảnh Tuấn hay đeo thứ đó bên người, vì dự cảm có chuyện chẳng lành muội liền thu xếp cho Tạ Thái phó giám quốc rồi nhanh chóng lên đường đến đây."
Trác Khinh Vân vừa dứt lời đã thấy chén nước kề bên miệng. La Khả Tiệp đỡ Trác Khinh Vân ngồi dậy, cẩn thận giúp nàng ấy uống chút nước nhuận giọng. Trác Khinh Vân uống xong lại như con mèo lười nằm ườn ra, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi chép miệng nói huyên thuyên. Đầu óc La Khả Tiệp lại có chút mơ hồ. Ngày trước Thái hậu huy động rất nhiều binh sĩ để bao vây nàng, thế mà một chút kinh động trong kinh thành cũng không có, toàn bộ đều bị ém đi. Bọn họ có thể đổ tội danh sợ tội bỏ trốn lên nàng, khiến danh tiết của nàng thảm hại đến độ không thể lưu truyền trong sử sách. Nào ngờ vẫn vờ như nàng còn ở kinh thành, trong đầu bọn họ đang tính toán cái gì?
Nàng nghe Trác Khinh Vân nói nàng ấy phải đích thân lẻn vào Hộ quốc phủ mới biết nàng thực chất không có ở đó. Trong khi những kẻ gọi là hạ nhân của Hộ quốc phủ ngày ngày đều sinh hoạt bình thường cứ như nàng chưa hề rời đi, còn không ít lần ra ngoài mượn danh La Khả Tiệp ức hiếp dân chúng.
La Khả Tiệp kích động siết chặt nắm tay, cùng lúc đó nàng đã nhận ra mục đích thật sự của Hạ Chính Nghiên là gì. Muốn khích bác nàng để nàng ra mặt sao? Hắn nhất định sợ nàng còn sống quay về trả thù, muốn tận mắt thấy nàng chết mới có thể an lòng.
Nàng chỉ biết cười thế thôi, lại cúi đầu nhìn Trác Khinh Vân mới phát hiện nàng ấy đã ngủ mất. La Khả Tiệp bê bát nước ngửi qua một đợt. Là trà hoa cúc, còn có chút mùi như thuốc mê loại nhẹ nhất Mộ Viễn Kỳ thường dùng. Chẳng trách Trác Khinh Vân mới nói vài lời đã ngủ mất. Chắc hẳn An Hành đã dùng cách này để Trác Khinh Vân bình tâm trong lúc co giật, nàng lại vô tình cho nàng ấy uống ngay lúc này. Thật là...La Khả Tiệp thở dài xoa mi tâm.
Nàng ấy nói đến đâu rồi nhỉ? À, đến đoạn nàng ấy từ Hộ quốc phủ trở về tò mò vào Dực Vương phủ một chút mới vô tình phát hiện bên trong có mật thất. Mà Hạ Cảnh Tuấn chính là bị trói bên dưới, trên người toàn là vết roi, cả y phục cũng dính vào vết thương, tóc tai rối bời vô cùng thảm hại.
La Khả Tiệp hít vào một hơi khí lạnh. Hạ Chính Nghiên cũng thật đủ độc, cả thân đệ đệ cũng không tha. Nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu. Dực Vương xưa nay vô cùng an phận, chút chuyện triều chính cũng chẳng buồn hỏi đến, dù danh tiếng hắn có chút xấu nhưng không gây hại gì đến Hạ Chính Nghiên.
Nàng nghĩ vẩn vơ một lúc, đáy mắt chợt loé lên tia sáng.
Nàng ôm trán, dường như vô lực ngã người ra phía sau, tựa vào đầu giường, trên môi không giấu nổi nụ cười khinh bỉ. Đến khi mở mắt ra nhìn bên ngoài cánh cửa ngập ánh nắng, nàng chợt thấy Hạ Cảnh Tuấn đã đứng đó từ lúc nào. Nàng đưa tay đặt lên môi ra hiệu cho hắn giữ im lặng. Hạ Cảnh Tuấn gật nhẹ đầu, rồi chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, dường như không có ý định rời đi. La Khả Tiệp nhận ra trong đôi mắt vốn dĩ chỉ mang ý cười cợt bất cần của hắn lúc này không chỉ là lo lắng mà còn muôn vạn dịu dàng không nói thành lời.
Dưới ánh nắng nhạt nhoà như có như không cuối thu, thân hình quấn đầy vải băng trắng của hắn chợt cô đơn đến lạ.
"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫
Trong Ngự thư phòng, Hạ Chính Nghiên đen mặt ném nghiên mực bằng ngọc vào đầu Tiết Doãn, tức giận nghiến răng: "Phế vật!!!"
Trán Tiết Doãn tét một đường lớn, máu đỏ lập tức tràn ra. Hắn cắn răng chịu đựng, quy củ quỳ một chỗ để Hạ Chính Nghiên xả giận.
"Mạc tướng vô năng, người ngựa vừa bước vào địa phương đó đã bị sương mù bao lấy, đi mãi vẫn vòng lại chỗ cũ, để Dực Vương cùng Nữ vương Bích Quốc tẩu thoát, thỉnh hoàng thượng trách tội!""
Nhưng Hạ Chính Nghiên là một kẻ dễ chiều sao? Không hề, hắn vuốt mặt, chân mày xô vào nhau, cả tấu chương trên thư án cũng bị hắn hất xuống.
Vậy mà lại để hai kẻ đó chạy thoát.
Hắn biết con tiểu yêu Trác Khinh Vân không dễ dàng gì thỏa hiệp, nhưng nàng ta cứu Hạ Cảnh Tuấn làm gì? Không lẽ Hạ Cảnh Tuấn chẳng những liên kết với Bạch Nhật Các mà còn dây dưa với Bích Quốc?
Muốn làm phản mà!
Lúc trước mẫu hậu bảo Hạ Cảnh Tuấn vào triều giúp đỡ, hắn ra vẻ cờ lơ phất phơ không thèm quản, chỉ cầu an nhàn. Vậy mà sau lưng vây cánh đã mọc dài như vậy.
Nhìn xem thế cục bây giờ, người của Bạch Nhật Các không cho Hạ Chính Nghiên hắn vẻ mặt tốt, sứ giả của Bạch Nhật Các lại bảo Các chủ của bọn họ sẽ không dính dáng đến tranh chấp triều đình nữa, dù là tiền bạc, lương thực hay vũ khí cũng sẽ không chu cấp. Số trang sức và lễ vật trong đợt phong hậu bọn họ xem như trả công bảo hộ của triều đình trong thời gian qua, bọn họ không thèm đòi hỏi làm khó hắn. Nhưng không có Bạch Nhật Các kiểm hãm, mấy lão hồ ly thế gia sẽ câm miệng ngoan ngoãn sao?
Hạ Chính Nghiên từng tức giận lấy ân tình lúc trước đã giúp Các chủ Bạch Nhật Các cầu thánh chỉ tứ hôn. Dù không biết các chủ kia có liên quan gì đến Cẩm Giai Hạo, lại giúp hắn cầu tình hết thánh chỉ tứ hôn đến Hoàng Kim giáp, nhưng Hạ Chính Nghiên dám chắc chỉ cần lôi Cẩm Giai Hạo ra, bọn họ sẽ không dám trở mặt.
Nào ngờ sứ giả Bạch Nhật Các lại lạnh mặt đáp: "Ngươi đừng quên mình làm sao leo lên được vị trí này. Cầu tình gì đó đều là chuyện ngươi phải làm để báo đáp bọn ta. Mọi chuyện đều được viết rõ trên giấy có điểm chỉ, ngươi muốn lật lọng bọn ta cũng không ngại vạch mặt ngươi cho quân chủ ngũ quốc xem!"
Hạ Chính Nghiên bị khiêu khích, tức giận muốn ngất xỉu, nhưng tình hình cấp bách đành giữ vững chút tỉnh táo gằn giọng: " Các ngươi đừng quên bên cạnh trẫm còn có Hộ quốc phu nhân."
"Hộ quốc phu nhân?" Sứ giả nhếch môi cười "Hộ quốc phu nhân đã sớm từ quan rời khỏi kinh thành, ngươi nghĩ bọn ta là một lũ ngu như dân chúng của ngươi sao?"
Nói rồi phất áo choàng bên người, chớp mắt đã biến mất.
Nhớ lại thái độ ngông cuồng của sứ giả Bạch Nhật Các trong lòng Hạ Chính Nghiên lại bốc hoả, hắn tung cước đạp vào người Tiết Doãn. Tiết Doãn lăn một vòng trên sàn, mũ giáo văng tán loạn, búi tóc rơi xuống rũ rượi.
Đang lúc tình hình căng thẳng bỗng dưng Tiểu Thuận Tử hớt hãi chạy vào, đem bức thư trong tay đưa cho Hạ Chính Nghiên. Hắn híp mắt nhìn dòng chữ ngoài phong thư, là thư từ nơi đó gửi đến. Hạ Chính Nghiên giật bức thư từ trên tay Tiểu Thuận Tư, hung hăng mở ra, liếc nhìn nội dung bên trong.
Cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Dực Vương và Nữ vương Bích Quốc đang ở đây."
Hạ Chính Nghiên hít vào một hơi khí lạnh, vứt lá thư vào mặt Tiết Doãn "Ngươi nhìn xem!"
Tiết Doãn cúi đầu đọc hàng chữ trên thư, đôi mắt trợn ngược. Hạ Chính Nghiên rít qua kẽ răng, trông hắn lúc này không khác lang sói là bao: "La Khả Tiệp chưa chết, nàng ta còn cứu cả Dực Vương! Một khi nàng ta trở về nhất định sẽ tìm đến ngươi đầu tiên, ngươi đừng hòng mà yên ổn!"
Lời nói của Hạ Chính Nghiên không khỏi khiến Tiết Doãn lạnh lòng. Phải, là hắn liên hợp với Thái hậu đuổi cùng giết tận nàng, cảnh tượng hôm đó vẫn luôn ám ảnh hắn từng ngày. Hắn không sợ nàng trả thù, là hắn nợ nàng, hắn sẵn sàng dùng mạng để trả. Nhưng Tiết gia cần hắn, nợ nước nợ nhà chưa tận hắn không thể chết lúc này.
"Mạc tướng sẽ cho người ngày ngày lục soát địa phương đó, nhất định không cô phụ lòng tin của hoàng thượng." Tiết Doãn siết chặt bức thư trong tay, ôm quyền hành lễ.
Hạ Chính Nghiên đã ngồi ngay ngắn phía sau thư án, lạnh mắt nhìn bọn cung nữ dọn dẹp đống hỗn độn hắn gây ra. Rất lâu sau Tiết Doãn mới nghe hắn thở dài, một tay xoa xoa mi tâm, âm giọng dường như đã dịu đi nhưng ý tứ uy hiếp thì không giảm: "Nói hay lắm. Trẫm cho ngươi thời gian, một tuần không được thì một năm, một năm không đủ thì năm năm. Nhớ kỹ lời trẫm, cứ một năm qua đi ngươi vẫn không tìm được La Khả Tiệp, trẫm sẽ trảm thủ một người của Tiết gia!"
Tiết Doãn lạnh run người, bàn tay siết chặt kêu răng rắc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám manh động, đành nuốt quả đắng nhận lệnh lui xuống.
Tiếng bước chân nặng nề của Tiết Doãn mất hút, Ngự thư phòng chỉ còn một mảng tĩnh lặng nặng nề. Hạ Chính Nghiên nhìn trần nhà khắc kim long ngậm ngọc châu, đáy mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.
"Khả Khả ơi Khả Khả, trẫm thà giết ngươi cũng không để ngươi có cơ hội phản lại trẫm."
Hắn nhắm mắt, lần nữa cố gắng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên gặp nàng. Cô nương vận vải thô đơn bạc, tài múa thương lại kinh diễm hơn người, hơn mười nam tử cao to vạm vỡ đều bị nàng quật ngã. Vậy mà mỗi lần nàng đứng trước hắn đều là gương mặt tươi cười ngốc nghếch, hắn nói một nghe một, nói hai nghe hai. Lúc nào cũng đối với hắn một câu thái tử, hai câu thái tử, phàm là chuyện gì cũng tin tưởng hỏi ý kiến của hắn trước mới thực hiện.
Từ lúc nào hắn lại sinh tâm chán ghét nàng? Vì nàng sớm ngày ở thao trường với bọn đàn ông thô lỗ kia sao? Vì La Thuỳ Khê từng nói nàng đối với bọn binh lính trong quân doanh thân thân thiết thiết, ngủ chung một lều, ăn chung một bát, hắn đâm ra ghê tởm nàng, càng ngày lại càng giữ khoảng cách với nàng. Mặc cho nàng chinh chiến tứ phương, vừa trở về đã vào cung gặp hắn. Hắn nhớ đợt biên giới lúc trước kết thúc, nàng vào cung đứng trước mặt hắn với vẻ ngoài nhếch nhác, trên người không có chỗ nào lành lặn, tay chân chi chít vết thương. Nhưng nàng vẫn cười với hắn, còn ôm quyền quỳ xuống trước mặt hắn, cao hứng tâu: "Bọn phản tặc biên giới đều bỏ mạng, Khả Tiệp đã không cô phụ lòng tin của điện hạ, điện hạ nửa năm sau liền có thể thuận lợi đăng cơ."
Lúc đó hắn đã nghĩ gì? Hắn nghĩ nàng quản quá nhiều việc rồi, cả chuyện hắn bao giờ đăng cơ cũng nắm trong tay. Hắn chán ghét bộ dạng liều mạng, chán ghét loại tình cảm mù quáng không chút che dậy nào của nàng, lúc ấy hắn chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi lướt qua nàng.
Nàng có phải rất thương tâm không?
Hạ Chính Nghiên dời tầm mắt, nhìn Cao Tần đứng khép nép do dự trước mặt. Thấy Hạ Chính Nghiên cuối cùng đã nhìn đến mình, Cao Tần vội vàng quỳ xuống, cuống quýt thưa: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu và Thục phi nương nương cầu kiến."
"Triệt thẻ bài Thục phi một năm không được thị tẩm, càng không được xuất hiện trước mặt trẫm. Còn thái hậu...." Hắn Chính Nghiên lạnh lùng gằng giọng "Bảo bà ta cút về Phúc Thọ Cung cho trẫm!"
Hắn đập bàn. Cao Tần sợ run người vội vàng khấu đầu mấy cái sau đó hớt hãi chạy ra ngoài.
Thái hậu và Từ Uyển Khanh đã đứng chờ từ trước, thấy Cao Tần chạy ra liền cong môi cười cười tiến lại: "Thế nào? Ai gia và Thục phi có thể vào rồi chứ?"
"Cái này..." Cao Tần ngập ngừng, lão làm sao dám nói nguyên văn lời của hoàng thượng cho thái hậu và Thục phi nghe, đành lần lựa một lúc mới cất lời "Phản tặc bỏ trốn khiến tâm trạng hoàng thượng cực kỳ tệ, thỉnh thái hậu trở về Phúc Thọ Cung nghỉ ngơi. Còn Thục phi...hoàng thượng hạ lệnh triệt thẻ bài của Thục phi một năm, không cho thị tẩm, không cho xuất hiện trước mặt người."
Cao Tần vừa dứt lời liền vội vàng xin lui xuống xử lý cung vụ. Từ Uyển Khanh nghe xong liền váng đầu. Nàng vốn đã không có thánh sủng còn bị triệt thẻ bài một năm, không phải là tương lai xem như xong rồi sao? So với Từ Uyển Khanh, thái hậu còn tệ hơn. Mặt mũi bà ta tái mét, lảo đảo muốn ngã. Từ Uyển Khanh vội vàng đỡ bà ta, lo lắng hỏi: "Hoàng di, người không sao chứ?"
"Ai gia không sao." Thái hậu bóp trán phiền não nói "Liên lụy đến con rồi."
"Hoàng di người nói gì vậy, sức khỏe quan trọng hơn, để con dìu người về Phúc Thọ Cung." Từ Uyển Khanh nhu thuận săn sóc từng bước dìu thái hậu đi. Về sau nàng ta chỉ biết dựa vào bà ta để tồn tại trong cái hậu cung ăn thịt người này, đành phải bỏ công sức ra để chăm sóc dỗ dành lão nhân gia.
Thái hậu đi mấy bước lại ảo não nhìn lên bầu trời xám xịt. Hài tử của bà tâm tính đột nhiên đổi khác, mấy tháng nay cũng không đến Phúc Thọ Cung thỉnh an bà một tiếng, giờ bà tự mang cái thân già đến cũng bị đuổi về. Chẳng lẽ hắn vẫn còn trách bà tự chủ trương điều binh vây đánh La Khả Tiệp sao?
Đứa con này chẳng lẽ chấp niệm của nó với nữ tử kia lại sâu đến vậy.
Bà lắc đầu. Con trai lớn đổi tính cũng thôi, con trai nhỏ cũng không thấy mặt mũi đâu, chẳng biết đã rong chơi du sơn ngoạn thủy chốn nào rồi.
Tác giả :
Diệp Y